Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (18+)
Chương 59
Alexandra Eve
01/08/2016
Tiếng đàn violin bị đứt dây làm người nghe kéo đàn phát ra những âm thanh khó chịu
-Gọi Cody lên đây cho tôi…_ Jonathan cúp điện thoại
Maggie cắn móng tay tạo dáng quyến rũ, nháy mắt và đung đưa bộ ngực trước mặt hắn. Cô ta cảm thấy may mắn khi chuốc Carolyn say rượu và chôm lấy chìa khóa dự phòng, tự mở cửa phòng Carolyn và thấy anh chàng đẹp trai đang ngồi uống rượu ở đây. Ả đã tự cởi quần áo và đung đưa trước mặt hắn.
Việc con nhỏ Carolyn về là dự định được tính trong kế hoạch của ả và làm con nhỏ này bỏ đi cũng thuộc kế hoạch của ả để được qua đây 1 đêm với người đẹp trai này.
Hắn với đôi mắt lạnh như tiền trở thành màu đỏ như rượu hắn cầm trên tay sóng sánh đẹp tuyền trong buổi đêm đầy máu.
Maggie đứng dậy tựa vào một bên tay của Jonathan, bàn tay dơ bẩn vuốt ve bộ ngực vạm vỡ của hắn.
-Có muốn làm với em một đêm không?
.
.
.
Tôi thay áo len tay dài và váy dài do Lucy đưa, nằm ườn ra ghế sopha. Giáo sư đang đi lấy nước Coca cho buổi thức đêm thì thấy tôi buồn vậy thì khều vợ
-Carolyn bị cái gì thế?
-Em không biết, và anh thôi uống Coca vào buổi tối đi! Dạ dày đã bị gì rồi
Lucy giựt lon nước Coca, tôi thì chán nản ngồi dậy xin lon nước mở ra uống, Lucy ngồi xuống ghế sopha vuốt tóc tôi.
Tôi đặt lon Coca lên bàn, lấy cánh tay che mắt lại, không cho ai nhìn thấy tình cảnh của tôi bây giờ. Trái tim tôi đau như cắt, muốn tìm chỗ nào đó hả giận cho xong.
-Cho con chút riêng tư được không? Con…hơi mệt
-Được thôi…
Phu nhân đắp cho tôi chiếc mền, tắt điện và để tôi nằm ở bóng tối một mình. Tôi suy nghĩ chuyện vừa xảy ra trong chớp mắt. Chuyện đó là sao? Tại sao Maggie…
Tôi cứ mãi trằn trọc lăn qua lăn lại trên chiếc sopha, mà không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào?
“ Rào!!!”
Bên ngoài trời mưa, vẫn khônng thể xóa tan nỗi đau của tôi.
.
.
.
Hắn nhẹ nhàng mà đặt ly rượu xuống bàn, cởi chiếc áo vest ra. Maggie tưởng là tín hiệu đèn xanh đã bật lên, hớn hở vui mừng. Nhưng mà, Jonathan của chúng ta là ngừơi thường hả?
-Sếp gọi tôi?_ Cody đẩy cửa vào
-Cậu đến thật may mắn, tôi đang cần nhờ cậu giúp, có phải là cậu cần giải tỏa sinh lí không?
-Sếp muốn tôi… cảm ơn sếp
-Đừng giết chết cô ta, tôi không muốn máu cô ta dính lên giường của Carolyn và nhớ, hãy để cho bọn Layla làm việc cùng
Hắn nở nụ cười ác độc, ngồi xuống và quan sát một cảnh tượng ác độc, một bộ phim kinh dị mà hắn rất thích.
.
.
.
-Carolyn, dậy đi!!! Sáng rồi!_ Phu nhân Lucy lôi tôi dậy
-Hả? Dạ…
Ngoài sân có tiếng nước xả xuống, dù hôm nay trời nắng đẹp. Tôi đẩy cửa ra xem, nhìn thấy Harry đang chăm chỉ tưới cây
-Chào Harry!
Anh quay lại mỉm cười với tôi
-Anh đang tưới cây hả?
Anh gật đầu
Tôi vuốt ve chiếc tay dài của áo len, vì hôm nay trời khá lạnh. Harry thì mặc áo phông trắng và chiếc quần đen dài làm lộ rõ bắp tay làm tôi thèm thuồng. Giáo sư này ghê thật, từ người gầy đến trở thành chàng trai cường tráng trong đẹp trai như một nam chính hoàn hảo trong phim Hollywood, có khi đẹp trai gấp ngàn lần.
-Vào nhà đi, Lucy chuẩn bị đồ ăn rồi.
-Chào buổi sáng mọi người!_ Giáo sư vươn vai hôn lên má vợ mình
Tôi giúp phu nhân chuẩn bị đồ ăn, ngồi xuống bàn, nhìn cái cảnh đó mà lắc đầu ngao ngán.
-Được rồi, mọi người. Đầu tiên, tôi muốn hỏi em đấy, Carolyn!_ Giáo sư ngồi xuống chỉ vào mặt tôi – Chuyện gì mà đêm khuya em lại chạy qua nhà tôi ngủ nhờ hả?
-Em thất tình, được chưa?_ Tôi trét bơ lên bánh mì tỉnh bơ nói
Mọi người nín thở trong tíc tắc, dù trong thâm tâm đã biết hết mọi chuyện nhưng lại không muốn cho tôi biết nhiều.
-Cái con nhỏ này, trời ạ, tôi chẳng biết nói với em sao cả! Tí nữa em lên giúp tôi về vụ giấy tờ
-Em biết rồi!_ Tôi cho bánh mì vào miệng
-Tí nữa cậu đi mua bí ngô với tôi nhé Harry?_ Lucy hỏi Harry mỉm cười hiền hậu – Hôm nay là Halloween mà.
-Tại sao em không rủ anh hả, Lucy?_ Giáo sư hai hàng nước mắt làm nũng, đầu tôi đầy vạch đen.
-Anh bận nghiên cứu, và mấy đám trẻ tốt bụng tối mai sẽ xin kẹo đấy.
Giáo sư bĩu môi cố nuốt đồ ăn giận hờn.
.
.
.
“ Cạch…cạch”
Tôi sắp xếp lại đống giấy tờ lộn xộn mà giáo sư bày đầy phòng, nhặt từng cái lên mà thầm mắng chửi “ Thầy bê bối quá!!!”
Khi đó tôi phát hiện có một tờ giấy ghi “ Jonathan Mars”, nhặt lên xem. Và thật không ngờ, giáo sư đang điều tra về hắn. Giáo sư hí hửng cầm cà phê bước vào không biết là tôi đang nổi giận, tôi quay sang giơ tờ giấy trước mặt giáo sư Murphey đầy phẫn nộ
-Đây là cái gì vậy thầy?
Giáo sư điếng người dựa vào cửa vì bị áp bởi con nóng giận của tôi
-Thầy nghiên cứu về Jonathan Mars?_ Tôi lặp lại lần nữa
-Em biết mà…vì cái lúc em bị bắt cóc ấy…
-Cái gì? Vì sao thầy làm vậy?
Giáo sư không lắng nghe tôi, ngồi xuống ghế ở bàn làm việc, nheo mắt lại.
-Em là học trò của tôi, tôi coi em như chính con gái của chúng tôi và tôi không bao giờ tha thứ những kẻ đã hại em đâu Carolyn. Tôi khuyên em không phải một người thầy hay người bạn mà là một người cha, em hãy tránh xa tên đó ra.
Tôi đặt tờ giấy xuống mặt bàn, thở dài
-Giáo sư, thầy lo quá rồi, em không sao.
-Carolyn!!!_ Giáo sư đập bàn, quát
Lần đầu tiên tôi thấy giáo sư đáng sợ như vậy, tôi đơ người
-Tôi sẽ làm mọi cách để ngăn em với cái tên giết người đó. Em không biết hắn là một tên tâm thần hả?
-Hắn thay đổi rồi, giáo sư! Chính em đã làm hắn thay đổi
-Sát nhân chỉ mãi mãi là sát nhân, Carolyn, họ mãi không thể thay đổi đâu.
Tôi gục đầu xuống, giáo sư vừa thấy việc làm xúc phạm tôi nên cũng im lặng thở dài.
-Tôi đã mất Mike rồi, tôi không muốn mất con gái nữa. Tại vì bản tính quá vô tâm của tôi, Carolyn. Tôi rất sợ. Hai tuần trước, tôi biết Harry có thể thấy được ma, cậu ta nói rằng, Mike luôn ở bên cạnh chúng tôi, và lúc đó làm tôi bật khóc đấy Carolyn. Mike đã nói với chúng tôi rằng “ Con cảm ơn ba mẹ vì đã là ba mẹ của con, con cảm ơn ba mẹ vì đã sinh ra con và cho con những điều tốt đẹp, ba mẹ làm ơn đừng tự trách mình vì cái chết của con. Thay vào đó, ba mẹ hãy giúp đỡ cho cô học sinh đang sắp đi vào bóng tối đi. Ba mẹ phải cứu cô ấy. Con chỉ thấy cô ấy đang mắc kẹt và con chỉ có thể giúp cô ấy được một lần thôi. Mike còn nói rằng, nó là người cứu em thoát ra khỏi cái giam kinh khủng của Jonathan.
-Cậu ấy là quả bóng xanh tinh khiết đó sao?_ Trí nhớ tôi được lục lọi, và nhớ được chính chiếc quả bóng xa mờ đó đã cứu tôi.
-Đúng vậy, Carolyn. Nó không muốn em chết giống nó. Chỉ vì quá ham nghiên cứu mà lại đẩy con trai vào một kể cuồng giáo giết. Tôi không xứng đáng làm ba nữa.
-Gọi Cody lên đây cho tôi…_ Jonathan cúp điện thoại
Maggie cắn móng tay tạo dáng quyến rũ, nháy mắt và đung đưa bộ ngực trước mặt hắn. Cô ta cảm thấy may mắn khi chuốc Carolyn say rượu và chôm lấy chìa khóa dự phòng, tự mở cửa phòng Carolyn và thấy anh chàng đẹp trai đang ngồi uống rượu ở đây. Ả đã tự cởi quần áo và đung đưa trước mặt hắn.
Việc con nhỏ Carolyn về là dự định được tính trong kế hoạch của ả và làm con nhỏ này bỏ đi cũng thuộc kế hoạch của ả để được qua đây 1 đêm với người đẹp trai này.
Hắn với đôi mắt lạnh như tiền trở thành màu đỏ như rượu hắn cầm trên tay sóng sánh đẹp tuyền trong buổi đêm đầy máu.
Maggie đứng dậy tựa vào một bên tay của Jonathan, bàn tay dơ bẩn vuốt ve bộ ngực vạm vỡ của hắn.
-Có muốn làm với em một đêm không?
.
.
.
Tôi thay áo len tay dài và váy dài do Lucy đưa, nằm ườn ra ghế sopha. Giáo sư đang đi lấy nước Coca cho buổi thức đêm thì thấy tôi buồn vậy thì khều vợ
-Carolyn bị cái gì thế?
-Em không biết, và anh thôi uống Coca vào buổi tối đi! Dạ dày đã bị gì rồi
Lucy giựt lon nước Coca, tôi thì chán nản ngồi dậy xin lon nước mở ra uống, Lucy ngồi xuống ghế sopha vuốt tóc tôi.
Tôi đặt lon Coca lên bàn, lấy cánh tay che mắt lại, không cho ai nhìn thấy tình cảnh của tôi bây giờ. Trái tim tôi đau như cắt, muốn tìm chỗ nào đó hả giận cho xong.
-Cho con chút riêng tư được không? Con…hơi mệt
-Được thôi…
Phu nhân đắp cho tôi chiếc mền, tắt điện và để tôi nằm ở bóng tối một mình. Tôi suy nghĩ chuyện vừa xảy ra trong chớp mắt. Chuyện đó là sao? Tại sao Maggie…
Tôi cứ mãi trằn trọc lăn qua lăn lại trên chiếc sopha, mà không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào?
“ Rào!!!”
Bên ngoài trời mưa, vẫn khônng thể xóa tan nỗi đau của tôi.
.
.
.
Hắn nhẹ nhàng mà đặt ly rượu xuống bàn, cởi chiếc áo vest ra. Maggie tưởng là tín hiệu đèn xanh đã bật lên, hớn hở vui mừng. Nhưng mà, Jonathan của chúng ta là ngừơi thường hả?
-Sếp gọi tôi?_ Cody đẩy cửa vào
-Cậu đến thật may mắn, tôi đang cần nhờ cậu giúp, có phải là cậu cần giải tỏa sinh lí không?
-Sếp muốn tôi… cảm ơn sếp
-Đừng giết chết cô ta, tôi không muốn máu cô ta dính lên giường của Carolyn và nhớ, hãy để cho bọn Layla làm việc cùng
Hắn nở nụ cười ác độc, ngồi xuống và quan sát một cảnh tượng ác độc, một bộ phim kinh dị mà hắn rất thích.
.
.
.
-Carolyn, dậy đi!!! Sáng rồi!_ Phu nhân Lucy lôi tôi dậy
-Hả? Dạ…
Ngoài sân có tiếng nước xả xuống, dù hôm nay trời nắng đẹp. Tôi đẩy cửa ra xem, nhìn thấy Harry đang chăm chỉ tưới cây
-Chào Harry!
Anh quay lại mỉm cười với tôi
-Anh đang tưới cây hả?
Anh gật đầu
Tôi vuốt ve chiếc tay dài của áo len, vì hôm nay trời khá lạnh. Harry thì mặc áo phông trắng và chiếc quần đen dài làm lộ rõ bắp tay làm tôi thèm thuồng. Giáo sư này ghê thật, từ người gầy đến trở thành chàng trai cường tráng trong đẹp trai như một nam chính hoàn hảo trong phim Hollywood, có khi đẹp trai gấp ngàn lần.
-Vào nhà đi, Lucy chuẩn bị đồ ăn rồi.
-Chào buổi sáng mọi người!_ Giáo sư vươn vai hôn lên má vợ mình
Tôi giúp phu nhân chuẩn bị đồ ăn, ngồi xuống bàn, nhìn cái cảnh đó mà lắc đầu ngao ngán.
-Được rồi, mọi người. Đầu tiên, tôi muốn hỏi em đấy, Carolyn!_ Giáo sư ngồi xuống chỉ vào mặt tôi – Chuyện gì mà đêm khuya em lại chạy qua nhà tôi ngủ nhờ hả?
-Em thất tình, được chưa?_ Tôi trét bơ lên bánh mì tỉnh bơ nói
Mọi người nín thở trong tíc tắc, dù trong thâm tâm đã biết hết mọi chuyện nhưng lại không muốn cho tôi biết nhiều.
-Cái con nhỏ này, trời ạ, tôi chẳng biết nói với em sao cả! Tí nữa em lên giúp tôi về vụ giấy tờ
-Em biết rồi!_ Tôi cho bánh mì vào miệng
-Tí nữa cậu đi mua bí ngô với tôi nhé Harry?_ Lucy hỏi Harry mỉm cười hiền hậu – Hôm nay là Halloween mà.
-Tại sao em không rủ anh hả, Lucy?_ Giáo sư hai hàng nước mắt làm nũng, đầu tôi đầy vạch đen.
-Anh bận nghiên cứu, và mấy đám trẻ tốt bụng tối mai sẽ xin kẹo đấy.
Giáo sư bĩu môi cố nuốt đồ ăn giận hờn.
.
.
.
“ Cạch…cạch”
Tôi sắp xếp lại đống giấy tờ lộn xộn mà giáo sư bày đầy phòng, nhặt từng cái lên mà thầm mắng chửi “ Thầy bê bối quá!!!”
Khi đó tôi phát hiện có một tờ giấy ghi “ Jonathan Mars”, nhặt lên xem. Và thật không ngờ, giáo sư đang điều tra về hắn. Giáo sư hí hửng cầm cà phê bước vào không biết là tôi đang nổi giận, tôi quay sang giơ tờ giấy trước mặt giáo sư Murphey đầy phẫn nộ
-Đây là cái gì vậy thầy?
Giáo sư điếng người dựa vào cửa vì bị áp bởi con nóng giận của tôi
-Thầy nghiên cứu về Jonathan Mars?_ Tôi lặp lại lần nữa
-Em biết mà…vì cái lúc em bị bắt cóc ấy…
-Cái gì? Vì sao thầy làm vậy?
Giáo sư không lắng nghe tôi, ngồi xuống ghế ở bàn làm việc, nheo mắt lại.
-Em là học trò của tôi, tôi coi em như chính con gái của chúng tôi và tôi không bao giờ tha thứ những kẻ đã hại em đâu Carolyn. Tôi khuyên em không phải một người thầy hay người bạn mà là một người cha, em hãy tránh xa tên đó ra.
Tôi đặt tờ giấy xuống mặt bàn, thở dài
-Giáo sư, thầy lo quá rồi, em không sao.
-Carolyn!!!_ Giáo sư đập bàn, quát
Lần đầu tiên tôi thấy giáo sư đáng sợ như vậy, tôi đơ người
-Tôi sẽ làm mọi cách để ngăn em với cái tên giết người đó. Em không biết hắn là một tên tâm thần hả?
-Hắn thay đổi rồi, giáo sư! Chính em đã làm hắn thay đổi
-Sát nhân chỉ mãi mãi là sát nhân, Carolyn, họ mãi không thể thay đổi đâu.
Tôi gục đầu xuống, giáo sư vừa thấy việc làm xúc phạm tôi nên cũng im lặng thở dài.
-Tôi đã mất Mike rồi, tôi không muốn mất con gái nữa. Tại vì bản tính quá vô tâm của tôi, Carolyn. Tôi rất sợ. Hai tuần trước, tôi biết Harry có thể thấy được ma, cậu ta nói rằng, Mike luôn ở bên cạnh chúng tôi, và lúc đó làm tôi bật khóc đấy Carolyn. Mike đã nói với chúng tôi rằng “ Con cảm ơn ba mẹ vì đã là ba mẹ của con, con cảm ơn ba mẹ vì đã sinh ra con và cho con những điều tốt đẹp, ba mẹ làm ơn đừng tự trách mình vì cái chết của con. Thay vào đó, ba mẹ hãy giúp đỡ cho cô học sinh đang sắp đi vào bóng tối đi. Ba mẹ phải cứu cô ấy. Con chỉ thấy cô ấy đang mắc kẹt và con chỉ có thể giúp cô ấy được một lần thôi. Mike còn nói rằng, nó là người cứu em thoát ra khỏi cái giam kinh khủng của Jonathan.
-Cậu ấy là quả bóng xanh tinh khiết đó sao?_ Trí nhớ tôi được lục lọi, và nhớ được chính chiếc quả bóng xa mờ đó đã cứu tôi.
-Đúng vậy, Carolyn. Nó không muốn em chết giống nó. Chỉ vì quá ham nghiên cứu mà lại đẩy con trai vào một kể cuồng giáo giết. Tôi không xứng đáng làm ba nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.