Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (18+)
Chương 70
Alexandra Eve
10/05/2018
" Chát "
Một cú tát ngay mặt làm thức tỉnh tôi, tôi từ mở mắt và thấy trước mặt mình là bao nhiêu những người lạ mặt mang bộ mặt cực kỳ hung dữ dùng ánh mắt thích thú về phía tôi.
- Cái gì?
Xung quanh nơi mình có vẻ là một kho cảng cũ. Loay hoay và thấy mình ngồi trên cái ghế và bị trói trên dây xích bằng sắt.
- Dậy rồi à, con mồ côi kia!_ Một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên trong đám người đầu gấu hung ác đó
- Flora?_ Tôi nhận ra giọng nói đó
Flora kiêu ngạo bước lên, tay không ngừng chọc những lọn tóc xoăn mới được làm. Cô nàng mỉm cười
- Mày đã hủy hoại thanh danh của tao. Lúc đầu tao đã cảnh báo mày đừng đụng vào tao nhưng giờ hãy xem hậu quả đây.
Những người đầu gấu xung quanh cười ré lên.
- Flora...
" Chát "
Tiếp một cú tát vào mặt tôi đầy đau đớn.
- Mày không có quyền gọi tên tao ở đây con ất ơ. Ở đây, tao là sếp. Mày thấy đó, nhà tao giàu, đương nhiên sẽ rất dễ dàng làm cho mẹ mày và mày sống không bằng chết. Nhưng... tao sẽ nghĩ là nên hạ nhục mày trước rồi đến mẹ mày.
Tôi ngẩng lên kinh ngạc. Tại sao một cô gái xinh đẹp như Flora lại có suy nghĩ ác độc như thế.
- Mày có thể làm hại tao nhưng nhất quyết không được đụng vào mẹ tao!
Flora đen mặt, túm tóc tôi kéo về sau
- Thì ai bảo mẹ mày lại đe dọa mẹ tao? Xem nào... nên làm gì với khuôn mặt xinh đẹp này đây..._ Flora giả vờ ngẫm nghĩ rồi quay sang tôi - Đầu tiên tao sẽ cho những người bạn tao một đêm sung sướng với mày và tao sẽ quay video đăng lên để cho mẹ mày... à không... toàn đất nước sẽ thấy.
Flora thả tóc tôi ra, vuốt mái tóc xinh đẹp ra sau. Với hành động đó của Flora đã kích thích cái gì đó trỗi dậy sâu trong tôi.
- Flora. Mày nghĩ chuyện đó làm mày thoải mái suốt đời sao?_ Tôi cất tiếng, đôi mắt đen trở nên vô hồn - Tao còn có cách khác, cục cưng à...
- Hả?_ Flora trừng mắt với tôi với lúc nãy kiêu ngạo nhưng bây giờ lùi bước khi thấy gương mặt vô hồn.
- Tao chỉ cho, một cách đủ làm cho mày thỏa mãn. Nếu tao là mày, tao sẽ tự giết tao và tự chặt xác mình để thỏa mãn.
- Jessica. Mày muốn vậy à _ Flora mở to con mắt
- Đúng vậy. Thử đi. Sẽ vui lắm đấy. Giết tao đi!
- Cô chủ..._ Những người đầu gấu bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt điên cuồng của tôi
- Sao thế? 1 đám người sợ một con nhỏ yếu đuối sao? GIẾT TAO ĐI!!!_ Tôi hét lên yêu cầu bắt buộc - Ra tay đi! Mày muốn vậy mà.
Flora căm phẫn cắn chặt môi
- Mọi người, hãy làm những gì cần làm.
Lúc đó, tôi không biết mình bị gì, cảm giác như muốn điên cuồng cấu xé ai đó, đầu óc trở nên điên dại mất kiểm soát.
- Mày muốn thế mà! Giết tao đi! Đồ vô dụng. Mấy tên kia, giết tao đi!
Những tên đó bị tôi chọc tức thì tôi bị một đấm vào bụng ngã ngửa xuống sàn. Thay vì đau đớn thì tôi lại cười điên dại.
- Giết nó đi!_ Flora ra lệnh - Tao đã cho mày con đường sống nhưng mày không chịu.
Những bọn đó cầm mấy cây gậy sắt chuẩn bị xông vào tôi nhưng bị 1 giọng bí ẩn cắt ngang.
- Giết?
Cánh cửa kho mở ra để lộ ra một người con trai trong bộ măng tô màu đen với bộ dạng lạnh lùng ngạo nghễ.
Những người đầu gấu bất ngờ, kèm tôi.
- Mày là ai? Định làm bộ dạng anh hùng cứu mỹ nhân à?_ Flora nói
- Anh hùng cứu mỹ nhân? Bộ trông tôi rất giống sao?
Người con trai ở trạng thái bình tĩnh đến lạ thường, đôi môi nhếch lên.
Anh từ từ tiến lên ngạo nghễ với bàn tay không.
Những người đầu gấu xông lên, anh ta nhanh chóng cho những người đó nằm gục và tước lấy cây gậy ống nước bằng sắt, dùng cái đó hạ những người còn lại. Trông giống như anh đang trong trạng thái đấu kiếm vậy.
Bãi chiến trường đẫm máu nhưng không dính lên bộ áo măng tô lịch lãm của anh.
- Cái gì?
Flora quá sợ hãi nên sụi lơ, anh ta dùng cái ống nước dính máu đó nâng cầm cô nàng lên làm, đôi mắt lạnh lẽo tựa như giết người ngay lập tức nhưng anh ta đã ném cây gậy ra xa.
- Lũ tội phạm ngày càng trẻ ra.
- Anh... anh là ai?_ Flora lắp bắp
Anh ta không trả lời, rút súng từ tay áo giơ về phía Flora nhưng lại chĩa ngược khẩu súng bắn mấy cái dây xích để cứu tôi.
- Anh là ai?_ Tôi cũng bất ngờ không kém Flora rồi tôi sực nhớ đến người tôi gặp lúc chiều
Là anh ta..
- Trả lời tôi, giết là gì?_ Anh hỏi tôi
Tôi thật không hiểu ý anh ta.
Flora nước mắt rơi ra, anh ta bế tôi lên đi qua bãi chiến trường đó và ra khỏi cái chỗ ẩm thấp đó.
Ánh trăng soi xuống chỗ chúng tôi đang đứng làm rõ gương mặt anh. Thật kỳ lạ, trông anh thật tuấn tú với mái tóc đen dày
- Tên anh là gì?
Anh nhìn tôi vẻ hiền hậu khác hẳn lúc nãy
- Rồi em sẽ biết...
.
.
.
Cô bỗng dưng cảm thấy bất an khi mình bắt đầu lái xe trên đường về nhà
- Không biết Jess có sao không?_ Cô lo lắng cho con gái mình đang ở nhà 1 mình
" Két "
Carolyn dừng xe trước cửa nhà, nhưng thấy lạ khi trong nhà tối om.
Linh tính chẳng lành, cô cho chìa vào nhưng cửa lại không khóa.
" Có kẻ đột nhập? "
Carolyn chạy thẳng vào nhà và hét lên.
- Jess! Jess! Con ở đâu rồi?
" Bụp "
Đèn được bật sáng lên khắp mọi nơi trong nhà và hiện ra có một người mặc áo đen trùm kín mít.
Cô kinh hãi lùi lại nhưng bản năng làm mẹ lại dấy lên
- Jessica đâu rồi?
- Xin chào, Carolyn...
Một giọng nói làm cô sởn gai óc, người đàn ông đó từ từ ngẩng đầu lên
- Tyson... à không... Rumple
Người đàn ông mặc chiếc áo vest màu đen, nửa khuôn mặt bị bỏng vì vụ năm xưa nhưng điều chẳng thay đổi là ánh mắt độc ác đó.
- Chị vẫn đẹp như ngày nào.
Dù đó là lời khen nhưng cô chẳng lấy vui vẻ gì, thậm chí muốn giết tên trước mặt
- Jessica đâu rồi??_ Carolyn quát lên
- Gặp lại em trai mình không định chào lại sao?
- Chào lại? Đồ khốn! Cậu đã giết gia đình tôi.
Ký ức năm xưa vẫn không thể nào phai trong trí nhớ cô, thậm chí nó còn rõ mồn một khi cô nhìn đứa con gái của mình.
Rumple nở một nụ cười mỉa mai.
- Đó không phải gia đình chị. Chậc chậc bà chị à, họ làm sao mà chết được. Ba người kia là ma mà? Chị nên nhớ! Và còn chồng chị...
- Hả?
- Ồ, để tôi kể lại chuyện năm xưa cho. Chồng chị cứu chị ra ngoài và chạy vào trong cứu con trai chị, hắn ta cũng đã nhanh chóng định kết liễu tôi nhưng tôi nào dễ chết thế? Hắn ta sau đó phải nhận một hậu quả lớn _ Rumple chỉ lên khuôn mặt bỏng của mình - Hắn ta sẽ phải trả giá về việc làm đó!
Rumple cho hai tay vào túi, tựa lưng vào tường
- Tôi bắt hắn phải quên đi tất cả mọi thứ về chị! Tất cả!! Đó là hậu quả của hắn
- Cái gì?
Cô sững sờ, dù là rất hạnh phúc khi nghe hắn còn sống nhưng lại đau đớn tột cùng khi biết hắn đã quên đi mình. Thì ra do 14 năm không tìm cô là do hắn... đã quên mất cô!
Carolyn sụi lơ ngã xuống mặt đất, nước mắt rơi ra
- Nói dối! Là nói dối! _ Cô ôm đầu thét lên
Rumple từ từ tiến lại quỳ xuống bên cô, hai bàn tay lạnh ngắt đặt lên đôi vai run rẩy của cô.
- Chị đừng buồn, nên vui mừng đi chứ. Một kẻ sát nhân làm chồng, chẳng hay tí nào
Cô hất tay Rumple ra khỏi người.
- Đừng nghĩ cậu có thể làm lung lay tôi bằng câu nói đó!
Cô gạt nước mắt đứng dậy.
- Tôi sống vì con gái. Bây giờ, con gái tôi đâu? Cậu đã làm gì nó?
- Con gái? Cô công chúa nhỏ suýt giết chị ấy à? Tôi chẳng làm gì hết_ Rumple nhún vai - Ắt hẳn nó đang chơi vẩn vơ đâu đó ở nhà bạn.
Rumple nâng cằm cô lên, vuốt má cô đầy dịu dàng.
- Chị biết không, thứ tôi quan tâm duy nhất chỉ là con của chúng ta. Chị có biết tôi hằng đêm ao ước chúng ta sẽ có con với nhau, con sẽ gọi chị bằng mẹ, gọi tôi bằng cha! Nhưng chị đã làm tôi thất vọng. Chị đã đẻ con cho hắn! Điều đó đối với tôi thật đau đớn.
- Không bao giờ! Có chết cũng không bao giờ!
- Hắn ta đã quên mất chị rồi, chị còn yêu hắn ta sao?
Cô khựng lại, đôi mắt tối sầm. Rumple ôm cô vào lòng vỗ về
- Tôi yêu chị, Carolyn! Đừng bận tâm về hắn nữa. Hãy nghĩ về gia đình mới của chúng ta đi.
Những lời nói đó dường như đã thôi miên lấy cô nhưng cô đẩy hắn ra.
- Không bao giờ! Bởi vì tôi chỉ làm vợ của một mình người tên Jonathan Mars và tôi đã nguyện yêu người đó suốt đời.
- Chẳng có thứ tình yêu nào là vĩnh cữu cả... Thật ngu ngốc!
Mặt đất rung chuyển, chén bát rơi xuống sàn tạo thành tiếng vang lớn
- Rượu mời không uống, đòi uống rượu phạt.
Căn nhà đột nhiên bốc hỏa, cô thì định mở cửa chạy ra ngoài nhưng nó bị khóa.
Rumple giơ tay về hướng cô kéo cô vào lòng cậu và đánh ngất cô.
- Ngoan lắm.
Cậu hôn lên đôi môi cô và biến mất trong biển lửa.
Một cú tát ngay mặt làm thức tỉnh tôi, tôi từ mở mắt và thấy trước mặt mình là bao nhiêu những người lạ mặt mang bộ mặt cực kỳ hung dữ dùng ánh mắt thích thú về phía tôi.
- Cái gì?
Xung quanh nơi mình có vẻ là một kho cảng cũ. Loay hoay và thấy mình ngồi trên cái ghế và bị trói trên dây xích bằng sắt.
- Dậy rồi à, con mồ côi kia!_ Một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên trong đám người đầu gấu hung ác đó
- Flora?_ Tôi nhận ra giọng nói đó
Flora kiêu ngạo bước lên, tay không ngừng chọc những lọn tóc xoăn mới được làm. Cô nàng mỉm cười
- Mày đã hủy hoại thanh danh của tao. Lúc đầu tao đã cảnh báo mày đừng đụng vào tao nhưng giờ hãy xem hậu quả đây.
Những người đầu gấu xung quanh cười ré lên.
- Flora...
" Chát "
Tiếp một cú tát vào mặt tôi đầy đau đớn.
- Mày không có quyền gọi tên tao ở đây con ất ơ. Ở đây, tao là sếp. Mày thấy đó, nhà tao giàu, đương nhiên sẽ rất dễ dàng làm cho mẹ mày và mày sống không bằng chết. Nhưng... tao sẽ nghĩ là nên hạ nhục mày trước rồi đến mẹ mày.
Tôi ngẩng lên kinh ngạc. Tại sao một cô gái xinh đẹp như Flora lại có suy nghĩ ác độc như thế.
- Mày có thể làm hại tao nhưng nhất quyết không được đụng vào mẹ tao!
Flora đen mặt, túm tóc tôi kéo về sau
- Thì ai bảo mẹ mày lại đe dọa mẹ tao? Xem nào... nên làm gì với khuôn mặt xinh đẹp này đây..._ Flora giả vờ ngẫm nghĩ rồi quay sang tôi - Đầu tiên tao sẽ cho những người bạn tao một đêm sung sướng với mày và tao sẽ quay video đăng lên để cho mẹ mày... à không... toàn đất nước sẽ thấy.
Flora thả tóc tôi ra, vuốt mái tóc xinh đẹp ra sau. Với hành động đó của Flora đã kích thích cái gì đó trỗi dậy sâu trong tôi.
- Flora. Mày nghĩ chuyện đó làm mày thoải mái suốt đời sao?_ Tôi cất tiếng, đôi mắt đen trở nên vô hồn - Tao còn có cách khác, cục cưng à...
- Hả?_ Flora trừng mắt với tôi với lúc nãy kiêu ngạo nhưng bây giờ lùi bước khi thấy gương mặt vô hồn.
- Tao chỉ cho, một cách đủ làm cho mày thỏa mãn. Nếu tao là mày, tao sẽ tự giết tao và tự chặt xác mình để thỏa mãn.
- Jessica. Mày muốn vậy à _ Flora mở to con mắt
- Đúng vậy. Thử đi. Sẽ vui lắm đấy. Giết tao đi!
- Cô chủ..._ Những người đầu gấu bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt điên cuồng của tôi
- Sao thế? 1 đám người sợ một con nhỏ yếu đuối sao? GIẾT TAO ĐI!!!_ Tôi hét lên yêu cầu bắt buộc - Ra tay đi! Mày muốn vậy mà.
Flora căm phẫn cắn chặt môi
- Mọi người, hãy làm những gì cần làm.
Lúc đó, tôi không biết mình bị gì, cảm giác như muốn điên cuồng cấu xé ai đó, đầu óc trở nên điên dại mất kiểm soát.
- Mày muốn thế mà! Giết tao đi! Đồ vô dụng. Mấy tên kia, giết tao đi!
Những tên đó bị tôi chọc tức thì tôi bị một đấm vào bụng ngã ngửa xuống sàn. Thay vì đau đớn thì tôi lại cười điên dại.
- Giết nó đi!_ Flora ra lệnh - Tao đã cho mày con đường sống nhưng mày không chịu.
Những bọn đó cầm mấy cây gậy sắt chuẩn bị xông vào tôi nhưng bị 1 giọng bí ẩn cắt ngang.
- Giết?
Cánh cửa kho mở ra để lộ ra một người con trai trong bộ măng tô màu đen với bộ dạng lạnh lùng ngạo nghễ.
Những người đầu gấu bất ngờ, kèm tôi.
- Mày là ai? Định làm bộ dạng anh hùng cứu mỹ nhân à?_ Flora nói
- Anh hùng cứu mỹ nhân? Bộ trông tôi rất giống sao?
Người con trai ở trạng thái bình tĩnh đến lạ thường, đôi môi nhếch lên.
Anh từ từ tiến lên ngạo nghễ với bàn tay không.
Những người đầu gấu xông lên, anh ta nhanh chóng cho những người đó nằm gục và tước lấy cây gậy ống nước bằng sắt, dùng cái đó hạ những người còn lại. Trông giống như anh đang trong trạng thái đấu kiếm vậy.
Bãi chiến trường đẫm máu nhưng không dính lên bộ áo măng tô lịch lãm của anh.
- Cái gì?
Flora quá sợ hãi nên sụi lơ, anh ta dùng cái ống nước dính máu đó nâng cầm cô nàng lên làm, đôi mắt lạnh lẽo tựa như giết người ngay lập tức nhưng anh ta đã ném cây gậy ra xa.
- Lũ tội phạm ngày càng trẻ ra.
- Anh... anh là ai?_ Flora lắp bắp
Anh ta không trả lời, rút súng từ tay áo giơ về phía Flora nhưng lại chĩa ngược khẩu súng bắn mấy cái dây xích để cứu tôi.
- Anh là ai?_ Tôi cũng bất ngờ không kém Flora rồi tôi sực nhớ đến người tôi gặp lúc chiều
Là anh ta..
- Trả lời tôi, giết là gì?_ Anh hỏi tôi
Tôi thật không hiểu ý anh ta.
Flora nước mắt rơi ra, anh ta bế tôi lên đi qua bãi chiến trường đó và ra khỏi cái chỗ ẩm thấp đó.
Ánh trăng soi xuống chỗ chúng tôi đang đứng làm rõ gương mặt anh. Thật kỳ lạ, trông anh thật tuấn tú với mái tóc đen dày
- Tên anh là gì?
Anh nhìn tôi vẻ hiền hậu khác hẳn lúc nãy
- Rồi em sẽ biết...
.
.
.
Cô bỗng dưng cảm thấy bất an khi mình bắt đầu lái xe trên đường về nhà
- Không biết Jess có sao không?_ Cô lo lắng cho con gái mình đang ở nhà 1 mình
" Két "
Carolyn dừng xe trước cửa nhà, nhưng thấy lạ khi trong nhà tối om.
Linh tính chẳng lành, cô cho chìa vào nhưng cửa lại không khóa.
" Có kẻ đột nhập? "
Carolyn chạy thẳng vào nhà và hét lên.
- Jess! Jess! Con ở đâu rồi?
" Bụp "
Đèn được bật sáng lên khắp mọi nơi trong nhà và hiện ra có một người mặc áo đen trùm kín mít.
Cô kinh hãi lùi lại nhưng bản năng làm mẹ lại dấy lên
- Jessica đâu rồi?
- Xin chào, Carolyn...
Một giọng nói làm cô sởn gai óc, người đàn ông đó từ từ ngẩng đầu lên
- Tyson... à không... Rumple
Người đàn ông mặc chiếc áo vest màu đen, nửa khuôn mặt bị bỏng vì vụ năm xưa nhưng điều chẳng thay đổi là ánh mắt độc ác đó.
- Chị vẫn đẹp như ngày nào.
Dù đó là lời khen nhưng cô chẳng lấy vui vẻ gì, thậm chí muốn giết tên trước mặt
- Jessica đâu rồi??_ Carolyn quát lên
- Gặp lại em trai mình không định chào lại sao?
- Chào lại? Đồ khốn! Cậu đã giết gia đình tôi.
Ký ức năm xưa vẫn không thể nào phai trong trí nhớ cô, thậm chí nó còn rõ mồn một khi cô nhìn đứa con gái của mình.
Rumple nở một nụ cười mỉa mai.
- Đó không phải gia đình chị. Chậc chậc bà chị à, họ làm sao mà chết được. Ba người kia là ma mà? Chị nên nhớ! Và còn chồng chị...
- Hả?
- Ồ, để tôi kể lại chuyện năm xưa cho. Chồng chị cứu chị ra ngoài và chạy vào trong cứu con trai chị, hắn ta cũng đã nhanh chóng định kết liễu tôi nhưng tôi nào dễ chết thế? Hắn ta sau đó phải nhận một hậu quả lớn _ Rumple chỉ lên khuôn mặt bỏng của mình - Hắn ta sẽ phải trả giá về việc làm đó!
Rumple cho hai tay vào túi, tựa lưng vào tường
- Tôi bắt hắn phải quên đi tất cả mọi thứ về chị! Tất cả!! Đó là hậu quả của hắn
- Cái gì?
Cô sững sờ, dù là rất hạnh phúc khi nghe hắn còn sống nhưng lại đau đớn tột cùng khi biết hắn đã quên đi mình. Thì ra do 14 năm không tìm cô là do hắn... đã quên mất cô!
Carolyn sụi lơ ngã xuống mặt đất, nước mắt rơi ra
- Nói dối! Là nói dối! _ Cô ôm đầu thét lên
Rumple từ từ tiến lại quỳ xuống bên cô, hai bàn tay lạnh ngắt đặt lên đôi vai run rẩy của cô.
- Chị đừng buồn, nên vui mừng đi chứ. Một kẻ sát nhân làm chồng, chẳng hay tí nào
Cô hất tay Rumple ra khỏi người.
- Đừng nghĩ cậu có thể làm lung lay tôi bằng câu nói đó!
Cô gạt nước mắt đứng dậy.
- Tôi sống vì con gái. Bây giờ, con gái tôi đâu? Cậu đã làm gì nó?
- Con gái? Cô công chúa nhỏ suýt giết chị ấy à? Tôi chẳng làm gì hết_ Rumple nhún vai - Ắt hẳn nó đang chơi vẩn vơ đâu đó ở nhà bạn.
Rumple nâng cằm cô lên, vuốt má cô đầy dịu dàng.
- Chị biết không, thứ tôi quan tâm duy nhất chỉ là con của chúng ta. Chị có biết tôi hằng đêm ao ước chúng ta sẽ có con với nhau, con sẽ gọi chị bằng mẹ, gọi tôi bằng cha! Nhưng chị đã làm tôi thất vọng. Chị đã đẻ con cho hắn! Điều đó đối với tôi thật đau đớn.
- Không bao giờ! Có chết cũng không bao giờ!
- Hắn ta đã quên mất chị rồi, chị còn yêu hắn ta sao?
Cô khựng lại, đôi mắt tối sầm. Rumple ôm cô vào lòng vỗ về
- Tôi yêu chị, Carolyn! Đừng bận tâm về hắn nữa. Hãy nghĩ về gia đình mới của chúng ta đi.
Những lời nói đó dường như đã thôi miên lấy cô nhưng cô đẩy hắn ra.
- Không bao giờ! Bởi vì tôi chỉ làm vợ của một mình người tên Jonathan Mars và tôi đã nguyện yêu người đó suốt đời.
- Chẳng có thứ tình yêu nào là vĩnh cữu cả... Thật ngu ngốc!
Mặt đất rung chuyển, chén bát rơi xuống sàn tạo thành tiếng vang lớn
- Rượu mời không uống, đòi uống rượu phạt.
Căn nhà đột nhiên bốc hỏa, cô thì định mở cửa chạy ra ngoài nhưng nó bị khóa.
Rumple giơ tay về hướng cô kéo cô vào lòng cậu và đánh ngất cô.
- Ngoan lắm.
Cậu hôn lên đôi môi cô và biến mất trong biển lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.