Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (18+)
Chương 52: Vụ Án Tên Là Scorpion (1)
Alexandra Eve
28/07/2016
Chap 52:
Tôi đứng dậy, tiến về phía cửa sổ. Trong đầu tôi hiện đang rối bời, thôi kệ, phiêu lưu tí vậy.
-Được, nhưng tôi không giết người và anh cũng không được!
-Biết rồi._ Hắn chán nản quay lại nằm ghế.
-Tôi sẽ nhờ Mathew giúp!
Tôi đứng ở bên ngoài khách sạn đợi tên kia ra thì thấy Rumple đang khoác balo của sinh viên và đeo tai nghe cũng đang đứng đợi xe buýt. Nhìn đẹp trai thật!
-Rumple!_ Tôi vẫy tay gọi cậu
-A! Chị Carolyn!_ Rumple bỏ tai nghe ra, đi về phía tôi
-Cậu đi học hả?
-À, vâng...
-Cậu học ngành gì thế?
-Ngành Tâm lý học.
Tôi vui vẻ, vậy là hậu bối rồi.
-Cố gắng lên nhé, có gì thắc mắc hỏi tôi. Tôi là bác sĩ tâm lý đấy.
Ánh mắt Rumple sáng lên như gặp được vận may
-Vâng, xe buýt đến rồi, chị hứa phải chỉ đấy nhé!
Tôi chào tạm biệt cậu khi cậu lên xe buýt và sau khi xe buýt đi, hắn đứng bên cạnh tôi nhướn mày.
-Nhóc con!
-Anh thôi đi được không? Trễ giờ rồi!
Sở cảnh sát,
Tôi dừng xe của hắn ở trước cửa, ngó đầu nhìn thấy sở hùng vĩ và hàng tá anh chàng đẹp trai đang uống cà phê.
-Xuống xe đi, Lucas. Hôm nay, hãy tỏ ra ngoan ngãn chút nhé
Tôi sờ đầu nhóc Jonathan nhỏ, dễ thương quá~ Hắn phồng má không chịu nhưng vì đây là sở cảnh sát nên hắn đành phải cố làm thôi.
Tôi bước vào bộ phận liên hệ, mỉm cười với nụ cười tươi rói nói với anh cảnh sát mập đáng yêu đang gặm donut ở đó rằng.
-Anh có thể cho tôi gặp cảnh sát Mathew Swan được không?
Anh ta bỏ bánh donut xuống, mỉm cười ngượng ngùng với tôi, anh ta gọi điện đến phòng của Mathew loáng thoáng gì đó, rôif bảo tôi đợi một lát là cậu ấy xuống liền.
Đúng là bạn bè tốt, tôi mới ngồi xuống ghế chờ thôi thì đã thấy cậu ta thở hồng hộc đầy mồ hôi với vẻ mặt tức giận rồi. Cậu ta ôm cổ tôi và cho tôi cái xoa thành nấm đấm vào đầu.
-Con nhỏ này, tui thề tui giết bà. Dám đi qua Anh bỏ tui, còn chơi trò đóng giả học sinh nữa. Thù này phải trả.
-Đau! Đau! Đau! Ai nói vậy?
Tôi cầm tay Mathew bẻ ra đằng sau, cũng may trong sở này toàn là người quen tôi với Mathew nhưng với tội phạm đang bị bắt vào tra khảo thấy tình cảnh này hét to “ Để tôi khai”
-Alex gọi điện nói, hình như nhỏ bị say rượu hay sao ấy?
-Alex tỏ tình không?_ Mắt tôi sáng lấp lánh
-Bậy bạ gì vậy? Nó bảo nó yêu tui sau đó rồi có giọng thằng đực rựa nào đó nhắn với tui rằng “ Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi là bạn trai của Alex” rồi tắt máy. Alex có bạn trai hả?
Tôi che miệng để khỏi nhảy cẫng lên
-Mẹ ơi, bạn trai của Alex là hậu bối, đẹp trai cực kỳ, cực kỳ khỏi chê, cực kỳ luôn đó.
Mathew sờ cầm trầm ngâm, hắn không thể chịu nỗi cái tình cảnh hai người bạn cứ làm xàm chuyện gì đâu không thì bóp chặt tay tôi, trừng mắt với tôi.
-Bà mang nhóc Lucas theo hả? Mà hai người làm gì ở đây!
-Chuyện là vậy, tui là bác sĩ tại gia và sếp của tui đang rất ghét cay ghét đắng cái tên giết người Scorpion tại vì hắn ta bắt chước Zodiac ấy. Trên báo ấy…
-Và ông ta bảo bà bắt tên đó?_ Mathew thêm vế cuối cho tôi
-Mọi chuyện là vậy đó… không là tui sẽ bị sa thải mất
-Tui đang là người phụ trách vụ đó, cũng cần chút bộ óc tưởng tượng phong phú của bà, vả lại đội tui cũng cần cảm ơn bà cái vụ hạ được tên khủng bố ở bệnh viện hôm đó. Nhưng bà không được tham gia, chỉ có thể đứng ra làm nhân chứng hay là người qua đường.
-Không, không được_ Tôi bác bỏ ý kiến – Tui phải tham gia, cục trưởng là ai hả?
-Đó là tinh thần tui rất thích, bà được nhận_ Mathew vỗ vào lưng tôi
-Cảm ơn, cảm ơn nhiều_ Tôi giơ ngón trỏ tỏ ý mọi việc đã rất tốt với hắn.
Hắn ta hơi ngạc nhiên với tôi, không nghĩ là tôi có thể giải được nhiều vụ án như thế dù bên ngoài tôi tỏ ra hơi ngốc…
Hắn xoa thái dương, cô gái này đúng là thuộc loại não tốt mà.
-Còn Lucas, nhóc có sợ khi thấy mấy hình ảnh ở đây không?_ Mathew hỏi hắn
Hắn làm mặt xấu, còn tôi đẩy hắn ra sau lưng mình.
-Đừng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhóc này thông minh cực kỳ đấy.
Mathew ra hiệu tôi đi theo anh, tôi gật đầu bám theo, tay vẫn không rời khỏi hắn. Bạn tôi mở cửa phòng ra đang định bảo chào mừng tôi thì cảnh tượng đầu tiên là thấy nhiều anh cảnh sát đang dọn dẹp với ta đầy cây súng lục và dao rạch thư và cây bút chì
-Đội trưởng…_ Mọi người liền lập tức giấu những đồ vật nguy hiểm ra đằng sau lưng.
-Các cậu làm gì vậy?_ Mathew nhăn mặt khó coi
Một anh chàng đại diện hay là bị đội đá lên giải thích rằng
-Tại vì đội trưởng có vẻ rất tức giận ạ…
-Vớ vẩn, tôi tiện thể giới thiệu cho mọi người sẽ giúp chúng ta trong vụ án này. Carolyn Nguyen như các cậu đã biết.
Mọi người hân hoan quăng hết vũ khí lên bàn đến chào mừng tôi, tôi vui vẻ chào lại. Còn hắn thì bị đá ra ngoài, tôi hốt hoảng giữ hắn lại.
-Cô thật sự sẽ tham gia vào vụ này đúng không?
-Vâng, vâng!
Mathew kiểm tra khẩu súng xem còn đạn không vì có con nít trong đây, Jonathan thò đầu lên bàn của anh mà xem.
-Cậu sợ tôi đụng vào mấy thứ đơn giản này hả?
Tay Mathew ngưng lại
-Lucas, cháu có vẻ vô lễ đấy.
-Vâng, sau khi tôi hứa sẽ bắn nát đầu cậu nếu cậu chạm tay vào tóc của Carol
Hắn quay trở lại nắm tay tôi, Mathew nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy hận thù và hắn đáp trả lại không kém. Được một người trong đội đập bảng để kéo lại sự tập trung để tiếp tục vụ án thì cái nhìn không mấy thiện cảm mới kết thúc.
-Vụ án này đã làm chúng tôi không thể đi chơi với bạn gái hay vợ trong nửa tháng rồi. Động cơ của hắn hình như là nhắm vào những người rất bình thường, làm công ăn lương như nhân viên văn phòng, thợ điện, người giao hàng, người bán hàng,… Tất cả họ đều là những người sống một mình và nghe nhiều nhân chứng kể lại, họ không có thù oán với ai cả.
-Cách giết người của hắn như thế nào?_ Tôi hỏi
-Như báo đã kể, họ bị đâm hay bị chặt tay chặt chân. Carolyn, cô làm ơn che mắt thằng nhỏ được không, ảnh này khá kinh tởm.
Tôi dùng tay đẩy hắn sát đùi tôi, tay che mắt hắn lại. Anh cảnh sát cho tôi hình ảnh cách thức giết người khá bừa bãi của tên này.
-Tên này có thể là một người không có việc làm, vì cách giết người của hắn không gọn gàng như thế_ Tôi cho mọi người ý kiến- Ý tôi là, bởi vì kẻ giết người chia ra thành nhiều loại, kẻ ra dáng quý ông và kẻ hận cuộc đời. Nhưng theo tôi nghĩ nếu mà kẻ đóng giả quý ông thì hắn sẽ có cách giết người gọn gàng là giết người không để quăng nhiều bộ phận cơ thể bừa bãi đâu, nó có thể nằm gần cái xác nơi nó bị tách ra.
Mọi người vỗ tay, hắn ta cũng hùa theo vỗ tay. Đúng là suy luận tốt, bởi vì gần hắn nên tôi mới biết nhiều về mấy vụ này.
-Carolyn, cô làm bác sĩ tâm lý thì uổng quá, nhưng có vẻ làm nghề này cho cô nhiều thứ nhỉ. Cô đã từng thấy kẻ đóng giả quý ông giết người rồi hả?
Tôi đơ mặt, tôi thả tay che mắt Jonathan ra. Mathew quay lại nhìn vào hắn, anh lên tiếng
-Tụi tui đùa thôi, hay lắm, mọi người ghi nhớ nhé.
-Nhưng mà vụ mật thư hắn bảo tên kế tiếp mới đáng sợ. Chúng tôi đã nhờ cục phân tích để giải nhưng có vẻ họ cũng không biết, nó như hình vẽ của con nít vậy đó.
Một anh chàng đặt bức thư xuống, bức thư được ghi như vậy: Hình quả bí, đầu lâu, phù hiệu cảnh sát, M, còng tay, dao, máu, C. Ký tên Scorpion
-Đơn giản, nó bảo rằng “ Vào đúng ngày Halloween, ta sẽ lấy mạng tên cảnh sát bắt đầu bằng chữ M. nếu như các người muốn bắt ta, thì các ngươi phải giao cho chúng ta người phụ nữ bắt đầu bằng chữ C”
Hắn đọc to lên một hàng dài làm mọi người sửng sốt. Tôi bịt miệng hắn lại, cười hiền với mọi người thì một nhân viên ở bộ phận thông tin đẩy cửa phòng, hét to bảo là tìm được mật thư của tên Scorpion. Mọi người trong đây nói rằng
-Chúng tôi mới vừa biết, cậu nhóc thông minh đã nói hết rồi.
Nhân viên ủ rũ mở cửa ra ngoài. Một anh chàng khác nói
-Ở trong thành phố chúng ta chỉ có đúng một sở duy nhất là cảnh sát là sở cảnh sát này thôi. Mà chúng ta cần tập hợp hết những người tên M và bảo vệ cho họ.
-Chúa ơi_ Tôi thốt lên sau khi tôi lỡ đánh đổ nước vào từ giấy, chữ M hiện lên là Mathew, còn C hiện là Carol
Mọi người cầm tờ giấy lên, nghiên cứu nó và nhìn sang Mathew
-Đội trưởng là người kế tiếp…
Tôi đứng dậy, tiến về phía cửa sổ. Trong đầu tôi hiện đang rối bời, thôi kệ, phiêu lưu tí vậy.
-Được, nhưng tôi không giết người và anh cũng không được!
-Biết rồi._ Hắn chán nản quay lại nằm ghế.
-Tôi sẽ nhờ Mathew giúp!
Tôi đứng ở bên ngoài khách sạn đợi tên kia ra thì thấy Rumple đang khoác balo của sinh viên và đeo tai nghe cũng đang đứng đợi xe buýt. Nhìn đẹp trai thật!
-Rumple!_ Tôi vẫy tay gọi cậu
-A! Chị Carolyn!_ Rumple bỏ tai nghe ra, đi về phía tôi
-Cậu đi học hả?
-À, vâng...
-Cậu học ngành gì thế?
-Ngành Tâm lý học.
Tôi vui vẻ, vậy là hậu bối rồi.
-Cố gắng lên nhé, có gì thắc mắc hỏi tôi. Tôi là bác sĩ tâm lý đấy.
Ánh mắt Rumple sáng lên như gặp được vận may
-Vâng, xe buýt đến rồi, chị hứa phải chỉ đấy nhé!
Tôi chào tạm biệt cậu khi cậu lên xe buýt và sau khi xe buýt đi, hắn đứng bên cạnh tôi nhướn mày.
-Nhóc con!
-Anh thôi đi được không? Trễ giờ rồi!
Sở cảnh sát,
Tôi dừng xe của hắn ở trước cửa, ngó đầu nhìn thấy sở hùng vĩ và hàng tá anh chàng đẹp trai đang uống cà phê.
-Xuống xe đi, Lucas. Hôm nay, hãy tỏ ra ngoan ngãn chút nhé
Tôi sờ đầu nhóc Jonathan nhỏ, dễ thương quá~ Hắn phồng má không chịu nhưng vì đây là sở cảnh sát nên hắn đành phải cố làm thôi.
Tôi bước vào bộ phận liên hệ, mỉm cười với nụ cười tươi rói nói với anh cảnh sát mập đáng yêu đang gặm donut ở đó rằng.
-Anh có thể cho tôi gặp cảnh sát Mathew Swan được không?
Anh ta bỏ bánh donut xuống, mỉm cười ngượng ngùng với tôi, anh ta gọi điện đến phòng của Mathew loáng thoáng gì đó, rôif bảo tôi đợi một lát là cậu ấy xuống liền.
Đúng là bạn bè tốt, tôi mới ngồi xuống ghế chờ thôi thì đã thấy cậu ta thở hồng hộc đầy mồ hôi với vẻ mặt tức giận rồi. Cậu ta ôm cổ tôi và cho tôi cái xoa thành nấm đấm vào đầu.
-Con nhỏ này, tui thề tui giết bà. Dám đi qua Anh bỏ tui, còn chơi trò đóng giả học sinh nữa. Thù này phải trả.
-Đau! Đau! Đau! Ai nói vậy?
Tôi cầm tay Mathew bẻ ra đằng sau, cũng may trong sở này toàn là người quen tôi với Mathew nhưng với tội phạm đang bị bắt vào tra khảo thấy tình cảnh này hét to “ Để tôi khai”
-Alex gọi điện nói, hình như nhỏ bị say rượu hay sao ấy?
-Alex tỏ tình không?_ Mắt tôi sáng lấp lánh
-Bậy bạ gì vậy? Nó bảo nó yêu tui sau đó rồi có giọng thằng đực rựa nào đó nhắn với tui rằng “ Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi là bạn trai của Alex” rồi tắt máy. Alex có bạn trai hả?
Tôi che miệng để khỏi nhảy cẫng lên
-Mẹ ơi, bạn trai của Alex là hậu bối, đẹp trai cực kỳ, cực kỳ khỏi chê, cực kỳ luôn đó.
Mathew sờ cầm trầm ngâm, hắn không thể chịu nỗi cái tình cảnh hai người bạn cứ làm xàm chuyện gì đâu không thì bóp chặt tay tôi, trừng mắt với tôi.
-Bà mang nhóc Lucas theo hả? Mà hai người làm gì ở đây!
-Chuyện là vậy, tui là bác sĩ tại gia và sếp của tui đang rất ghét cay ghét đắng cái tên giết người Scorpion tại vì hắn ta bắt chước Zodiac ấy. Trên báo ấy…
-Và ông ta bảo bà bắt tên đó?_ Mathew thêm vế cuối cho tôi
-Mọi chuyện là vậy đó… không là tui sẽ bị sa thải mất
-Tui đang là người phụ trách vụ đó, cũng cần chút bộ óc tưởng tượng phong phú của bà, vả lại đội tui cũng cần cảm ơn bà cái vụ hạ được tên khủng bố ở bệnh viện hôm đó. Nhưng bà không được tham gia, chỉ có thể đứng ra làm nhân chứng hay là người qua đường.
-Không, không được_ Tôi bác bỏ ý kiến – Tui phải tham gia, cục trưởng là ai hả?
-Đó là tinh thần tui rất thích, bà được nhận_ Mathew vỗ vào lưng tôi
-Cảm ơn, cảm ơn nhiều_ Tôi giơ ngón trỏ tỏ ý mọi việc đã rất tốt với hắn.
Hắn ta hơi ngạc nhiên với tôi, không nghĩ là tôi có thể giải được nhiều vụ án như thế dù bên ngoài tôi tỏ ra hơi ngốc…
Hắn xoa thái dương, cô gái này đúng là thuộc loại não tốt mà.
-Còn Lucas, nhóc có sợ khi thấy mấy hình ảnh ở đây không?_ Mathew hỏi hắn
Hắn làm mặt xấu, còn tôi đẩy hắn ra sau lưng mình.
-Đừng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhóc này thông minh cực kỳ đấy.
Mathew ra hiệu tôi đi theo anh, tôi gật đầu bám theo, tay vẫn không rời khỏi hắn. Bạn tôi mở cửa phòng ra đang định bảo chào mừng tôi thì cảnh tượng đầu tiên là thấy nhiều anh cảnh sát đang dọn dẹp với ta đầy cây súng lục và dao rạch thư và cây bút chì
-Đội trưởng…_ Mọi người liền lập tức giấu những đồ vật nguy hiểm ra đằng sau lưng.
-Các cậu làm gì vậy?_ Mathew nhăn mặt khó coi
Một anh chàng đại diện hay là bị đội đá lên giải thích rằng
-Tại vì đội trưởng có vẻ rất tức giận ạ…
-Vớ vẩn, tôi tiện thể giới thiệu cho mọi người sẽ giúp chúng ta trong vụ án này. Carolyn Nguyen như các cậu đã biết.
Mọi người hân hoan quăng hết vũ khí lên bàn đến chào mừng tôi, tôi vui vẻ chào lại. Còn hắn thì bị đá ra ngoài, tôi hốt hoảng giữ hắn lại.
-Cô thật sự sẽ tham gia vào vụ này đúng không?
-Vâng, vâng!
Mathew kiểm tra khẩu súng xem còn đạn không vì có con nít trong đây, Jonathan thò đầu lên bàn của anh mà xem.
-Cậu sợ tôi đụng vào mấy thứ đơn giản này hả?
Tay Mathew ngưng lại
-Lucas, cháu có vẻ vô lễ đấy.
-Vâng, sau khi tôi hứa sẽ bắn nát đầu cậu nếu cậu chạm tay vào tóc của Carol
Hắn quay trở lại nắm tay tôi, Mathew nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy hận thù và hắn đáp trả lại không kém. Được một người trong đội đập bảng để kéo lại sự tập trung để tiếp tục vụ án thì cái nhìn không mấy thiện cảm mới kết thúc.
-Vụ án này đã làm chúng tôi không thể đi chơi với bạn gái hay vợ trong nửa tháng rồi. Động cơ của hắn hình như là nhắm vào những người rất bình thường, làm công ăn lương như nhân viên văn phòng, thợ điện, người giao hàng, người bán hàng,… Tất cả họ đều là những người sống một mình và nghe nhiều nhân chứng kể lại, họ không có thù oán với ai cả.
-Cách giết người của hắn như thế nào?_ Tôi hỏi
-Như báo đã kể, họ bị đâm hay bị chặt tay chặt chân. Carolyn, cô làm ơn che mắt thằng nhỏ được không, ảnh này khá kinh tởm.
Tôi dùng tay đẩy hắn sát đùi tôi, tay che mắt hắn lại. Anh cảnh sát cho tôi hình ảnh cách thức giết người khá bừa bãi của tên này.
-Tên này có thể là một người không có việc làm, vì cách giết người của hắn không gọn gàng như thế_ Tôi cho mọi người ý kiến- Ý tôi là, bởi vì kẻ giết người chia ra thành nhiều loại, kẻ ra dáng quý ông và kẻ hận cuộc đời. Nhưng theo tôi nghĩ nếu mà kẻ đóng giả quý ông thì hắn sẽ có cách giết người gọn gàng là giết người không để quăng nhiều bộ phận cơ thể bừa bãi đâu, nó có thể nằm gần cái xác nơi nó bị tách ra.
Mọi người vỗ tay, hắn ta cũng hùa theo vỗ tay. Đúng là suy luận tốt, bởi vì gần hắn nên tôi mới biết nhiều về mấy vụ này.
-Carolyn, cô làm bác sĩ tâm lý thì uổng quá, nhưng có vẻ làm nghề này cho cô nhiều thứ nhỉ. Cô đã từng thấy kẻ đóng giả quý ông giết người rồi hả?
Tôi đơ mặt, tôi thả tay che mắt Jonathan ra. Mathew quay lại nhìn vào hắn, anh lên tiếng
-Tụi tui đùa thôi, hay lắm, mọi người ghi nhớ nhé.
-Nhưng mà vụ mật thư hắn bảo tên kế tiếp mới đáng sợ. Chúng tôi đã nhờ cục phân tích để giải nhưng có vẻ họ cũng không biết, nó như hình vẽ của con nít vậy đó.
Một anh chàng đặt bức thư xuống, bức thư được ghi như vậy: Hình quả bí, đầu lâu, phù hiệu cảnh sát, M, còng tay, dao, máu, C. Ký tên Scorpion
-Đơn giản, nó bảo rằng “ Vào đúng ngày Halloween, ta sẽ lấy mạng tên cảnh sát bắt đầu bằng chữ M. nếu như các người muốn bắt ta, thì các ngươi phải giao cho chúng ta người phụ nữ bắt đầu bằng chữ C”
Hắn đọc to lên một hàng dài làm mọi người sửng sốt. Tôi bịt miệng hắn lại, cười hiền với mọi người thì một nhân viên ở bộ phận thông tin đẩy cửa phòng, hét to bảo là tìm được mật thư của tên Scorpion. Mọi người trong đây nói rằng
-Chúng tôi mới vừa biết, cậu nhóc thông minh đã nói hết rồi.
Nhân viên ủ rũ mở cửa ra ngoài. Một anh chàng khác nói
-Ở trong thành phố chúng ta chỉ có đúng một sở duy nhất là cảnh sát là sở cảnh sát này thôi. Mà chúng ta cần tập hợp hết những người tên M và bảo vệ cho họ.
-Chúa ơi_ Tôi thốt lên sau khi tôi lỡ đánh đổ nước vào từ giấy, chữ M hiện lên là Mathew, còn C hiện là Carol
Mọi người cầm tờ giấy lên, nghiên cứu nó và nhìn sang Mathew
-Đội trưởng là người kế tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.