Chương 305: Chương 153-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
06/10/2020
Nghĩ nếu ban đêm Lệ Lệ thật sự phá Ngũ Hành trận vào đây được, như vậy Tổ Hàng sẽ phải đối mặt với Lệ Lệ một mình.
Lệ Lệ là quỷ, cô ấy có thể nhìn thấy Tổ Hàng, đến lúc đó liệu cô ấy có lại càng hận Tổ Hàng không? Rốt cuộc Tổ Hàng chiếm lấy thân thể người đàn ông cô ấy yêu nhất.
Với điều sợ hãi mình chưa biết này, tôi tình nguyện lựa chọn sự sợ hãi mình đã biết. Cho nên tôi nói: “Không cần, anh ngủ bên này đi, em sang bên kia sẽ không nhìn thấy anh ta.”
Tổ Hàng gật đầu, thay đổi vị trí với tôi. Tôi ôm chặt anh ấy, hít vào mùi vị của anh ấy, cảm giác anh ấy đang ở cạnh mình mới khiến tôi có thể tạm thời không để ý tới thi thể ở cạnh giường kia.
Trong hoàn cảnh như này, không cách nào nghĩ tới thân mật được, nhưng chỉ cần ôm anh ấy như vậy tôi cũng ngủ được sâu, có một cảm giác dựa dẫm rất an toàn, sự ấm áp này so với thân mật còn tốt hơn.
Bữa tối ngày hôm sau, mọi người vẫn không có chút tinh thần nào như cũ, vẫn là một mình Sầm Hằng nói chuyện.
Anh ta nói: “Mọi người biết không, hôm nay chúng tôi đã tới nhà người hôm qua đến báo án. Rất tà môn, tôi thấy thật sự có rắn nước quấn chân. Nhà bọn họ có năm người, bà nội, hai vợ chồng và hai đứa con. Có tới ba người chân không tốt. Trên ống chân có một mụn nước, nói là vừa ngứa vừa đau, bôi thuốc cũng không khỏi. Thật sự nó to như nắm tay vậy, ống quần cũng không thả xuống được mà phải xắn lên. Hai đứa nhỏ thì bé trai chân giống như dị dạng, không đứng vững được. Mọi người nói xem, đây không phải rất tà môn sao?”
Linh Tử nói: “Vòi nước nhà bọn họ nối có tốt không?”
Tổ Hàng nói: “Hướng Tây Bắc nhà họ có trồng dưa.”
“A? Sao các người biết được?” Sầm Hằng mở to hai mắt nhìn, “Thật sự ống nước nhà họ rất loạn, khi chúng tôi đi vào còn bị vướng suýt ngã. Có một ống nước mà bọn họ nối năm cái vòi vào. Hiện giờ có khi nhà ở ngoại ô điều kiện còn không bằng ở nông thôn đâu.”
Tôi tò mò hỏi: “Nhà bọn họ thật sự có trồng dưa à?”
“Đúng vậy, có trồng. CÓ phải hướng Tây Bắc hay không thì tôi cũng không biết, nhưng có trồng mấy loại như rau xào bí đỏ. Rất nhiều loại.”“Thật sự có à? Nhưng sao mới hai mươi mấy đã có hai đứa con.”
“Nhà đó có đứa con ngoài giá thú. Đứa lớn đã bảy tuổi, vẫn chưa có trong hộ khẩu.”
Sầm Hằng do dự một chút rồi hỏi: “Chuyện này có liên quan tới phong thủy à? Vậy bà cốt kia nói rắn quấn chân thì tính là phong thủy hay mê tín?”
Linh Tử cười nói: “Cũng là phong thủy nhưng cũng là mê tín. Phong thủy dùng để tin tưởng, không phải dùng để mê tín. Mê tín là gọi mê tín thời phong kiến, tin tưởng, là có thể điều chỉnh vận thế của mình. Cái này trả lời thế nào? Cứ xem chữ ký của chị tôi.”
“Đây gọi là trả lời à?”
Tổ Hàng nói: “Rắn quấn chân hẳn là dùng thuật số phán đoán ra.”
“Phải, nếu nói với người ta, căn cứ vào xem phong thủy, nước nhà các ngươi nối không tốt, về nhà nối lại lần nữa là được, vậy thì sao có được một ngàn tệ kia. Phải nói bị rắn nước quấn chân, sau đó phải trừ tà, như vậy mới kiếm được.”
“Vậy bà cốt kia nói đúng à?”
“Đó gọi là thuật số phong thủy.”
“Vậy phá như thế nào?”
Tổ Hàng không muốn nói, Linh Tử cười nói: “Bảo bọn họ làm lại đường nước, giảm bớt số lượng vòi nước, ống nước thì chôn xuống đất là được. Trong phong thủy chính là không thấy thì không bị sát. Chôn ống nước xuống, không nhìn thấy là được. Vườn rau dưa kia thì thu hoạch đi, nhà này không thích hợp trồng rau dưa.”
Sầm Hằng vui vẻ nói: “Được, mai tôi sẽ làm đại sư.”
“Được rồi, cẩn thận anh lại bị tố cáo mê tín lừa tiền, chức vụ cũng khó giữ được.” Dừng một chút, tôi vừa định khen Lương Tử là người chính trực thì anh ta lại nói: “Chuyện gạt người này cứ để tôi làm đi. Anh phải là một cảnh sát gương mẫu. Nếu tôi bị con trai nhà bọn họ báo cảnh sát, anh nhớ mang đồ ăn vặt cho tôi, khi lấy lời khai thì để tôi đi là được.”
Tôi nhếch miệng cười khẩy.
Buổi tối hôm đó, Sầm Hằng phải đi trực đêm. Khi anh ta ra khỏi cửa thì chúng tôi vẫn còn ăn cơm trong phòng bếp, nghe được tiếng anh ta nói lớn: “Ai là vô ý thức như vậy, quăng đất linh tinh lên cỏ. Mai dì lao công lại vất vả.”
Tiểu Mạc còn nói: “Dì lao công mỗi ngày cũng không có việc gì để làm, cứ để cho dì dọn.”
Chúng tôi cũng cứ nghĩ nhà ai đó trồng hoa nên ném đất thừa đi, chỉ là không ai biết đất này có tác dụng dùng để phá Ngũ Hành trận. Nếu chúng tôi sớm cảnh giác một chút thì sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Từ chuyện xảy ra với Lệ Lệ đến Ngũ Hành trận của chúng tôi bị phá, tôi biết Ngụy Hoa đã bắt đầu ra tay.
Lệ Lệ là quỷ, cô ấy có thể nhìn thấy Tổ Hàng, đến lúc đó liệu cô ấy có lại càng hận Tổ Hàng không? Rốt cuộc Tổ Hàng chiếm lấy thân thể người đàn ông cô ấy yêu nhất.
Với điều sợ hãi mình chưa biết này, tôi tình nguyện lựa chọn sự sợ hãi mình đã biết. Cho nên tôi nói: “Không cần, anh ngủ bên này đi, em sang bên kia sẽ không nhìn thấy anh ta.”
Tổ Hàng gật đầu, thay đổi vị trí với tôi. Tôi ôm chặt anh ấy, hít vào mùi vị của anh ấy, cảm giác anh ấy đang ở cạnh mình mới khiến tôi có thể tạm thời không để ý tới thi thể ở cạnh giường kia.
Trong hoàn cảnh như này, không cách nào nghĩ tới thân mật được, nhưng chỉ cần ôm anh ấy như vậy tôi cũng ngủ được sâu, có một cảm giác dựa dẫm rất an toàn, sự ấm áp này so với thân mật còn tốt hơn.
Bữa tối ngày hôm sau, mọi người vẫn không có chút tinh thần nào như cũ, vẫn là một mình Sầm Hằng nói chuyện.
Anh ta nói: “Mọi người biết không, hôm nay chúng tôi đã tới nhà người hôm qua đến báo án. Rất tà môn, tôi thấy thật sự có rắn nước quấn chân. Nhà bọn họ có năm người, bà nội, hai vợ chồng và hai đứa con. Có tới ba người chân không tốt. Trên ống chân có một mụn nước, nói là vừa ngứa vừa đau, bôi thuốc cũng không khỏi. Thật sự nó to như nắm tay vậy, ống quần cũng không thả xuống được mà phải xắn lên. Hai đứa nhỏ thì bé trai chân giống như dị dạng, không đứng vững được. Mọi người nói xem, đây không phải rất tà môn sao?”
Linh Tử nói: “Vòi nước nhà bọn họ nối có tốt không?”
Tổ Hàng nói: “Hướng Tây Bắc nhà họ có trồng dưa.”
“A? Sao các người biết được?” Sầm Hằng mở to hai mắt nhìn, “Thật sự ống nước nhà họ rất loạn, khi chúng tôi đi vào còn bị vướng suýt ngã. Có một ống nước mà bọn họ nối năm cái vòi vào. Hiện giờ có khi nhà ở ngoại ô điều kiện còn không bằng ở nông thôn đâu.”
Tôi tò mò hỏi: “Nhà bọn họ thật sự có trồng dưa à?”
“Đúng vậy, có trồng. CÓ phải hướng Tây Bắc hay không thì tôi cũng không biết, nhưng có trồng mấy loại như rau xào bí đỏ. Rất nhiều loại.”“Thật sự có à? Nhưng sao mới hai mươi mấy đã có hai đứa con.”
“Nhà đó có đứa con ngoài giá thú. Đứa lớn đã bảy tuổi, vẫn chưa có trong hộ khẩu.”
Sầm Hằng do dự một chút rồi hỏi: “Chuyện này có liên quan tới phong thủy à? Vậy bà cốt kia nói rắn quấn chân thì tính là phong thủy hay mê tín?”
Linh Tử cười nói: “Cũng là phong thủy nhưng cũng là mê tín. Phong thủy dùng để tin tưởng, không phải dùng để mê tín. Mê tín là gọi mê tín thời phong kiến, tin tưởng, là có thể điều chỉnh vận thế của mình. Cái này trả lời thế nào? Cứ xem chữ ký của chị tôi.”
“Đây gọi là trả lời à?”
Tổ Hàng nói: “Rắn quấn chân hẳn là dùng thuật số phán đoán ra.”
“Phải, nếu nói với người ta, căn cứ vào xem phong thủy, nước nhà các ngươi nối không tốt, về nhà nối lại lần nữa là được, vậy thì sao có được một ngàn tệ kia. Phải nói bị rắn nước quấn chân, sau đó phải trừ tà, như vậy mới kiếm được.”
“Vậy bà cốt kia nói đúng à?”
“Đó gọi là thuật số phong thủy.”
“Vậy phá như thế nào?”
Tổ Hàng không muốn nói, Linh Tử cười nói: “Bảo bọn họ làm lại đường nước, giảm bớt số lượng vòi nước, ống nước thì chôn xuống đất là được. Trong phong thủy chính là không thấy thì không bị sát. Chôn ống nước xuống, không nhìn thấy là được. Vườn rau dưa kia thì thu hoạch đi, nhà này không thích hợp trồng rau dưa.”
Sầm Hằng vui vẻ nói: “Được, mai tôi sẽ làm đại sư.”
“Được rồi, cẩn thận anh lại bị tố cáo mê tín lừa tiền, chức vụ cũng khó giữ được.” Dừng một chút, tôi vừa định khen Lương Tử là người chính trực thì anh ta lại nói: “Chuyện gạt người này cứ để tôi làm đi. Anh phải là một cảnh sát gương mẫu. Nếu tôi bị con trai nhà bọn họ báo cảnh sát, anh nhớ mang đồ ăn vặt cho tôi, khi lấy lời khai thì để tôi đi là được.”
Tôi nhếch miệng cười khẩy.
Buổi tối hôm đó, Sầm Hằng phải đi trực đêm. Khi anh ta ra khỏi cửa thì chúng tôi vẫn còn ăn cơm trong phòng bếp, nghe được tiếng anh ta nói lớn: “Ai là vô ý thức như vậy, quăng đất linh tinh lên cỏ. Mai dì lao công lại vất vả.”
Tiểu Mạc còn nói: “Dì lao công mỗi ngày cũng không có việc gì để làm, cứ để cho dì dọn.”
Chúng tôi cũng cứ nghĩ nhà ai đó trồng hoa nên ném đất thừa đi, chỉ là không ai biết đất này có tác dụng dùng để phá Ngũ Hành trận. Nếu chúng tôi sớm cảnh giác một chút thì sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Từ chuyện xảy ra với Lệ Lệ đến Ngũ Hành trận của chúng tôi bị phá, tôi biết Ngụy Hoa đã bắt đầu ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.