Chương 317: Chương 159-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
14/10/2020
Người phụ nữ vừa rời đi thì Linh Tử vào trong tiệm. Nhân viên lễ tân còn nhiệt tình hỏi: “Tiên sinh, anh tới tham khảo để tổ chức đám cưới sao?
Chúng ta ngồi xuống từ từ nói đi, kết hôn là chuyện lớn đời người…”
Tôi đoán có lẽ cả đời này Linh Tử cũng sẽ không kết hôn. Ít nhất là khi còn ở trong đất nước này.
Lời chào đón của nhân viên lễ tân phải mất chừng hai phút mới xong. Cũng đủ để Linh Tử nhìn quanh tiệm một lần.
Sau đó anh ta đem danh thiếp đưa cho nhân viên lễ tân, nói: “Đưa cho giám đốc đi, nói cho anh ta biết, phong thủy trong tiệm rất có vấn đề.”
Cứ như vậy rồi anh ta rời đi. Trước khi ra cửa còn nháy mắt với tôi.
Anh ta vừa đi, tôi chạy nhanh đến cầm lấy tấm danh thiếp kia xem, đó chính là danh thiếp của Linh tử. Anh ta có sở thích phát danh thiếp, cho nên tấm danh thiếp này có rất nhiều người có, nếu cầm đi ra ngoài hỏi có thể sẽ có một số người biết, dù người ta không tìm anh ta xem phong thủy thì cũng sẽ nói anh ta là một thầy phong thủy.
Nhân viên kia hỏi: “Người này bị tâm thần sao? Kẻ lừa đảo cũng không gạt người như vậy.”
Tôi nghĩ nhất định Tổ Hàng thấy mình không hợp nên bảo Linh Tử tới đây giúp thay chiếc gương cái kéo đi. Tôi vội vàng nói: “Không phải đâu, tôi đã gặp anh ta, anh ta là thầy phong thủy, trước kia từng tới xem cho nhà hàng xóm của tôi gặp chuyện kỳ lạ. Anh ta xem rất chuẩn.”
Tôi nói như vậy, nhân viên kia mới cầm danh thiếp đi tìm giám đốc. Đàm Thiến thì tới bên cạnh tôi, nói nhỏ: “Người đó hình như mình gặp ở đâu rồi.”
Tôi quay sang cô ấy cười cười không nói lời nào.
Linh Tử đã xuất hiện, tôi nghĩ chiếc gương cái kéo kia nhất định sẽ được thay thế.
Hôm đó khi về nhà tôi còn nói chuyện này với Tổ Hàng. Tôi vừa cho hai con cá hồng ăn vừa nói: “Tổ Hàng, hôm nay Linh Tử tới công ty em.”
“Ừ, anh bảo cậu ta tới xem. Anh đi nói thì người ta sẽ không tin, để cậu ta nói sẽ dễ dàng hơn.”
Quả nhiên tôi đoán không sai. Tôi tiếp tục nói: “Vậy anh ta đồng ý ngay à? Cứ vậy mà nghe lời?”
Tổ Hàng dựa vào ban công, kéo khung cửa kính, nhìn tôi, nói: “Anh ta thấy có lỗi với em. Minh hôn của Khúc Thiên và Lệ Lệ là kế hoạch ngay từ đầu của anh ta, anh ta có thể kiếm được lời to từ cuộc Minh hôn này. Em lại là người bị hại nên anh ta muốn bồi thường cho em một chút.”“Cái này cũng không tính là bồi thường cho em, em đâu được lợi gì.”
Anh ấy đã đi tới, từ phía sau ôm tôi thật chặt, nói: “Ừ. Cá luôn bơi lượn như vậy, em nhìn làm gì… Có muốn làm gì không? Chúng ta không nên có lỗi với hai con cá mỗi ngày đều bơi lội hăng say này.”
Tôi sửng sốt một chút, quay người lại nói nghiêm túc: “Không hề giống anh nói chút nào. Linh Tử làm chuyện không giống anh ta làm, anh cũng nói chuyện không giống anh sẽ nói. Vì sao thế?”
Có lẽ bị vạch trần, Tổ Hàng cúi đầu ậm ừ một tiếng, không nói gì nữa.
“Bởi vì anh cũng khiến em thành người bị hại nên muốn bồi thường cho em?” Tôi nói. Bồi thường ở trên giường? Chuyện này không giống như chuyện Tổ Hàng sẽ nghĩ đến. Nhất định là gã đểu Linh Tử kia bày cho rồi.
Tôi bỗng thấy tức giận, nói: “Để em đi tìm anh ta tính sổ, sao lại dạy anh hư như vậy?” Một ông già mà cứ vậy bị anh ta dạy hư.
Tôi vừa mới đi được hai bước thì cả người đã bị Tổ Hàng bế lên, đặt xuống giường. Anh ấy nhẹ nhàng đè lên người tôi, nói nhỏ: “Khả Nhân, anh đã suy nghĩ cả một ngày. Anh thấy hôm Minh hôn của Lệ Lệ và Khúc Thiên, em vẫn không tham dự thì hơn.”
“Vì sao? Mọi người lại giấu em chuyện gì? Không phải là anh sẽ nhập vào Khúc Thiên rồi động phòng với Lệ Lệ chứ? Khúc Thiên cũng sẽ không đồng ý.”“Em nghĩ linh tinh cái gì thế?” Tổ Hàng cúi xuống hôn. Anh ấy không nói rõ vì sao lại không hy vọng tôi đi nhưng anh ấy thật sự không muốn tôi đi.
Buổi chiều ở công ty tiệc cưới thật quạnh quẽ. Mấy nhân viên lễ tân đang tiếp đón giải thích gì đó với một bà lão suốt hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa xong.
Tôi cùng Đàm Thiến vẫn ở trung tâm, đi nhớ kỹ vị trí của từng đồ vật. Đồ trang sức cho cô dâu đã có tới năm mươi bộ, mỗi bộ một kiểu, đặt ở nơi nào… đều phải nhớ kỹ. Đã vậy chúng còn không được đánh số.
Tiếng ồn ào khiến bọn tôi chú ý. Chúng tôi thấy trước cửa có công nhân đang dùng khoan, giám đốc ở bên cạnh đang đứng chỉ huy hạ tấm gương xuống.
Đàm Thiến chỉ vào một khối thẻ bài đặt trên ghế cạnh giám đốc, hỏi: “Cái kia là gì nhỉ?”
Tôi chú ý tới, nói: “Sơn hải trấn.”
“Sơn hải trấn? Đó là cái gì?”
“Ở giữa là Thái Cực bát quái, hai bên là nhật nguyệt, phía dưới là sơn cùng hải, là hóa sát. Cũng là để nhà bình an, vượng tài. Dù sao cũng thường được đặt trên cửa, trước mặt có sơn có hải, sẽ không chịu ảnh hưởng của cái cây kia nữa.”
“Lợi hại vậy sao?” Đàm Thiến nhìn qua. “Sao giám đốc lại thay đổi cái này? Cảm giác so với cái gương kia thì đáng tin hơn.”
Một nhân viên khác nghe được, nói: “Hôm qua thầy phong thủy kia tặng danh thiếp cho giám đốc nghe nói rất có danh tiếng. Đáng tiếc tôi lại không nhớ điện thoại của thầy, sau này có việc gì cũng muốn tìm.”
Tôi phì cười, gã Linh Tử này chỉ ước gì người ta gọi điện thoại tới, có việc làm tuyệt đối sẽ không bỏ. Có điều như Tổ Hàng vẫn tốt hơn, ít nhất Tổ Hàng sẽ không dối người như anh ta.
Tôi đoán có lẽ cả đời này Linh Tử cũng sẽ không kết hôn. Ít nhất là khi còn ở trong đất nước này.
Lời chào đón của nhân viên lễ tân phải mất chừng hai phút mới xong. Cũng đủ để Linh Tử nhìn quanh tiệm một lần.
Sau đó anh ta đem danh thiếp đưa cho nhân viên lễ tân, nói: “Đưa cho giám đốc đi, nói cho anh ta biết, phong thủy trong tiệm rất có vấn đề.”
Cứ như vậy rồi anh ta rời đi. Trước khi ra cửa còn nháy mắt với tôi.
Anh ta vừa đi, tôi chạy nhanh đến cầm lấy tấm danh thiếp kia xem, đó chính là danh thiếp của Linh tử. Anh ta có sở thích phát danh thiếp, cho nên tấm danh thiếp này có rất nhiều người có, nếu cầm đi ra ngoài hỏi có thể sẽ có một số người biết, dù người ta không tìm anh ta xem phong thủy thì cũng sẽ nói anh ta là một thầy phong thủy.
Nhân viên kia hỏi: “Người này bị tâm thần sao? Kẻ lừa đảo cũng không gạt người như vậy.”
Tôi nghĩ nhất định Tổ Hàng thấy mình không hợp nên bảo Linh Tử tới đây giúp thay chiếc gương cái kéo đi. Tôi vội vàng nói: “Không phải đâu, tôi đã gặp anh ta, anh ta là thầy phong thủy, trước kia từng tới xem cho nhà hàng xóm của tôi gặp chuyện kỳ lạ. Anh ta xem rất chuẩn.”
Tôi nói như vậy, nhân viên kia mới cầm danh thiếp đi tìm giám đốc. Đàm Thiến thì tới bên cạnh tôi, nói nhỏ: “Người đó hình như mình gặp ở đâu rồi.”
Tôi quay sang cô ấy cười cười không nói lời nào.
Linh Tử đã xuất hiện, tôi nghĩ chiếc gương cái kéo kia nhất định sẽ được thay thế.
Hôm đó khi về nhà tôi còn nói chuyện này với Tổ Hàng. Tôi vừa cho hai con cá hồng ăn vừa nói: “Tổ Hàng, hôm nay Linh Tử tới công ty em.”
“Ừ, anh bảo cậu ta tới xem. Anh đi nói thì người ta sẽ không tin, để cậu ta nói sẽ dễ dàng hơn.”
Quả nhiên tôi đoán không sai. Tôi tiếp tục nói: “Vậy anh ta đồng ý ngay à? Cứ vậy mà nghe lời?”
Tổ Hàng dựa vào ban công, kéo khung cửa kính, nhìn tôi, nói: “Anh ta thấy có lỗi với em. Minh hôn của Khúc Thiên và Lệ Lệ là kế hoạch ngay từ đầu của anh ta, anh ta có thể kiếm được lời to từ cuộc Minh hôn này. Em lại là người bị hại nên anh ta muốn bồi thường cho em một chút.”“Cái này cũng không tính là bồi thường cho em, em đâu được lợi gì.”
Anh ấy đã đi tới, từ phía sau ôm tôi thật chặt, nói: “Ừ. Cá luôn bơi lượn như vậy, em nhìn làm gì… Có muốn làm gì không? Chúng ta không nên có lỗi với hai con cá mỗi ngày đều bơi lội hăng say này.”
Tôi sửng sốt một chút, quay người lại nói nghiêm túc: “Không hề giống anh nói chút nào. Linh Tử làm chuyện không giống anh ta làm, anh cũng nói chuyện không giống anh sẽ nói. Vì sao thế?”
Có lẽ bị vạch trần, Tổ Hàng cúi đầu ậm ừ một tiếng, không nói gì nữa.
“Bởi vì anh cũng khiến em thành người bị hại nên muốn bồi thường cho em?” Tôi nói. Bồi thường ở trên giường? Chuyện này không giống như chuyện Tổ Hàng sẽ nghĩ đến. Nhất định là gã đểu Linh Tử kia bày cho rồi.
Tôi bỗng thấy tức giận, nói: “Để em đi tìm anh ta tính sổ, sao lại dạy anh hư như vậy?” Một ông già mà cứ vậy bị anh ta dạy hư.
Tôi vừa mới đi được hai bước thì cả người đã bị Tổ Hàng bế lên, đặt xuống giường. Anh ấy nhẹ nhàng đè lên người tôi, nói nhỏ: “Khả Nhân, anh đã suy nghĩ cả một ngày. Anh thấy hôm Minh hôn của Lệ Lệ và Khúc Thiên, em vẫn không tham dự thì hơn.”
“Vì sao? Mọi người lại giấu em chuyện gì? Không phải là anh sẽ nhập vào Khúc Thiên rồi động phòng với Lệ Lệ chứ? Khúc Thiên cũng sẽ không đồng ý.”“Em nghĩ linh tinh cái gì thế?” Tổ Hàng cúi xuống hôn. Anh ấy không nói rõ vì sao lại không hy vọng tôi đi nhưng anh ấy thật sự không muốn tôi đi.
Buổi chiều ở công ty tiệc cưới thật quạnh quẽ. Mấy nhân viên lễ tân đang tiếp đón giải thích gì đó với một bà lão suốt hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa xong.
Tôi cùng Đàm Thiến vẫn ở trung tâm, đi nhớ kỹ vị trí của từng đồ vật. Đồ trang sức cho cô dâu đã có tới năm mươi bộ, mỗi bộ một kiểu, đặt ở nơi nào… đều phải nhớ kỹ. Đã vậy chúng còn không được đánh số.
Tiếng ồn ào khiến bọn tôi chú ý. Chúng tôi thấy trước cửa có công nhân đang dùng khoan, giám đốc ở bên cạnh đang đứng chỉ huy hạ tấm gương xuống.
Đàm Thiến chỉ vào một khối thẻ bài đặt trên ghế cạnh giám đốc, hỏi: “Cái kia là gì nhỉ?”
Tôi chú ý tới, nói: “Sơn hải trấn.”
“Sơn hải trấn? Đó là cái gì?”
“Ở giữa là Thái Cực bát quái, hai bên là nhật nguyệt, phía dưới là sơn cùng hải, là hóa sát. Cũng là để nhà bình an, vượng tài. Dù sao cũng thường được đặt trên cửa, trước mặt có sơn có hải, sẽ không chịu ảnh hưởng của cái cây kia nữa.”
“Lợi hại vậy sao?” Đàm Thiến nhìn qua. “Sao giám đốc lại thay đổi cái này? Cảm giác so với cái gương kia thì đáng tin hơn.”
Một nhân viên khác nghe được, nói: “Hôm qua thầy phong thủy kia tặng danh thiếp cho giám đốc nghe nói rất có danh tiếng. Đáng tiếc tôi lại không nhớ điện thoại của thầy, sau này có việc gì cũng muốn tìm.”
Tôi phì cười, gã Linh Tử này chỉ ước gì người ta gọi điện thoại tới, có việc làm tuyệt đối sẽ không bỏ. Có điều như Tổ Hàng vẫn tốt hơn, ít nhất Tổ Hàng sẽ không dối người như anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.