Chương 319: Chương 160-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
15/10/2020
Lên xe, Tổ Hàng nói: “Chết từ sáng, sao bây giờ chúng ta mới có tin?”
Thời gian như vậy đối với cảnh sát thì có thể là không lâu lắm. Vụ án còn phải xử lý, ban ngày mới có thể thấy rõ hiện trường. Hiện tại có khi vẫn còn căng dây bảo vệ. Nhưng đối với một người biết phong thủy thì như vậy đã là rất lâu, trong khoảng thời gian này có thể làm rất nhiều thứ.
Linh Tử nói: “Sợ rút dây động rừng nên không phải lúc nào cũng theo dõi ông ta. Anh ta cũng vừa có tin, có thể làm được vậy đã là không tồi. Lại cũng không phải là thám tử chuyên nghiệp, chỉ là một người dân ở gần đó.”
Từ chỗ chúng tôi tới thị trấn XX cách một đoạn, đi cao tốc mất chừng một giờ, thêm việc đi trong nội thành tổng cộng sẽ mất hơn một giờ.
Tiểu Mạc lái xe rất có phong cách của phú nhị đại, trên cao tốc đều giữ tốc độ hơn 120 kilomet, không hề giảm xuống. Chúng tôi đến nơi sớm hơn dự tính tới hai mươi phút.
Tới tòa nhà nơi Sầm khùng điên ở là 11 giờ, vừa lúc là giờ Tý. Giờ Tý cũng là thời điểm âm dương hỗn loạn. Một số thông âm pháp sự đều bắt đầu vào lúc này.
11 giờ, đối với thành phố thì vẫn là thời gian sôi động, nhưng với những thành phố nhỏ thì đã là thời điểm kết thúc một ngày. Bốn phía xung quanh chỉ còn đèn đường cùng một vài nhà vẫn còn ánh đèn, còn lại đều là một mảnh màu đen, bao gồm cả tòa nhà Sầm Chu ở.
Tổ Hàng không cần đèn pin cũng có thể thấy được trong bóng tối, còn Linh Tử và Tiêu Mạc đã sớm có chuẩn bị, lấy đèn pin ra soi xung quanh tòa nhà. Trong nhà này hẳn vẫn còn có người ở, Tổ Hàng đi tới gõ cửa.
Thôi nhìn xung quanh, mấy nhà gần nhà kia đều rải gạo trắng cùng bát nến nén hương, một số cây hương vẫn còn đang cháy.
Linh Tử soi đèn pin về phía bên phải tòa nhà, ở dưới đèn đường mờ mờ có thể thấy được ít gạch vụn, dưới ánh sáng đèn pin có thể thấy được một đống hỗn độn.
“Bạch Hổ* có đất bị phá!” Linh Tử nói nhỏ. (Sant: Xác định vị trí chính xác là nhìn từ trong nhà ra thì Thanh Long ở bên trái, Bạch Hổ bên phải, phía sau nhà là Huyền Vũ và Chu Tước ở trước.)
Tổ Hàng nói: “Sầm khùng điên này cũng không phải cái gì cũng không hiểu. Điểm sát như vậy sẽ khiến hắn không chết. Dù trong tòa nhà này có người chết thì cũng không phải hắn.”
“Ai?” Trong nhà có tiếng người kêu lên.
“Có chuyện cần hỏi.”
Có người mở cửa, đó là một ông già, gầy gầy, dáng người rất cao, mặc một bộ quần áo cộc, nhìn chúng tôi đánh giá, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đại khái hôm nay trong nhà xảy ra chuyện, tâm tình ông ta thật sự không tốt.
“Ông à,” Tổ Hàng nói, “Bọn cháu muốn lên xem một chút, người xảy ra chuyện hôm nay là bạn bè của bọn cháu.”
Ông lão do dự một chút, nhìn chúng tôi. Tiểu Mạc tiến đến lấy một bao thuốc nhét vào tay ông lão, nói: “Đó thật sự là bạn bè bọn cháu, nhận được tin là bọn cháu tới đây ngay. Ông xem thế nào cho chúng cháu lên một chút thôi.”
“Đã là buổi tối rồi.”“Bọn cháu còn không sợ thì ông sợ cái gì.” Tiểu Mạc vừa nói vừa chen vào, rất thuận lợi đưa chúng tôi vào trong.
Lối vào không có đèn, tôi dựa theo đèn pin của Linh Tử để đi. Ông lão nói: “Ông ta ở tầng trên cùng, chỉ có một gian, các người tự đi thôi, ta không lên đâu.”
Ông ta không lên lại càng tốt, ông ta lên thì chúng tôi không làm việc được. Dưới ánh đèn của Linh Tử, chúng tôi lên từng tầng một. Càng lên cao tim tôi càng đập mạnh. Tôi không biết chờ đợi chúng tôi là cái gì. Khi đi tới hai phòng kia, thấy cửa đều cột lấy chỉ đỏ, cắm cành đào, lòng tôi càn khẩn trương. Bọn họ ở dây hẳn rất sợ hãi.
Lên tới tầng trên cùng, tôi thở hắt ra một cái, không tự chủ được nắm lấy góc áo của Tổ Hàng.
Tổ Hàng quay đầu lại cười với tôi, nói: “Không có gì đâu, tới nhìn xem đi.”
Cửa phòng không có khóa, nếu đã xác định là uống say ngã chết thì cảnh sát tất nhiên cũng sẽ không phong tỏa hiện trường.
Đột nhiên Tiểu Mạc ở phía sau kêu lên một tiếng nhỏ khiến tôi sợ ôm chầm lấy Tổ Hàng, tim thót lại. “Anh… anh…”
Tiểu Mạc ngồi sát xuống ven cầu thang, mắt nhìn chằm chằm. Linh Tử lấy đèn pin chiếu qua, trên cầu thang là vết máu loang lổ. Ở dưới sàn có một vết máu đen lớn. Vừa rồi chúng tôi đã dẫm lên những vết máu đó, trời tối không thấy được rõ.
Linh Tử nói: “Sợ cái gì. Ông ta xuất hiện càng tốt, chúng ta có thể hỏi rốt cuộc là ai ra tay.”
Đẩy cánh cửa khép hờ ra, mùi hôi trong phòng xốc tới. Loại mùi vị này thường thấy ở nhà những ông già độc thân. Tôi bịt mũi, kéo góc áo Tổ Hàng, đi vào.
Tổ Hàng bật đèn lên, trong phòng sáng ngời, chúng tôi có thể thấy rõ mọi thứ trong phòng.
Thời gian như vậy đối với cảnh sát thì có thể là không lâu lắm. Vụ án còn phải xử lý, ban ngày mới có thể thấy rõ hiện trường. Hiện tại có khi vẫn còn căng dây bảo vệ. Nhưng đối với một người biết phong thủy thì như vậy đã là rất lâu, trong khoảng thời gian này có thể làm rất nhiều thứ.
Linh Tử nói: “Sợ rút dây động rừng nên không phải lúc nào cũng theo dõi ông ta. Anh ta cũng vừa có tin, có thể làm được vậy đã là không tồi. Lại cũng không phải là thám tử chuyên nghiệp, chỉ là một người dân ở gần đó.”
Từ chỗ chúng tôi tới thị trấn XX cách một đoạn, đi cao tốc mất chừng một giờ, thêm việc đi trong nội thành tổng cộng sẽ mất hơn một giờ.
Tiểu Mạc lái xe rất có phong cách của phú nhị đại, trên cao tốc đều giữ tốc độ hơn 120 kilomet, không hề giảm xuống. Chúng tôi đến nơi sớm hơn dự tính tới hai mươi phút.
Tới tòa nhà nơi Sầm khùng điên ở là 11 giờ, vừa lúc là giờ Tý. Giờ Tý cũng là thời điểm âm dương hỗn loạn. Một số thông âm pháp sự đều bắt đầu vào lúc này.
11 giờ, đối với thành phố thì vẫn là thời gian sôi động, nhưng với những thành phố nhỏ thì đã là thời điểm kết thúc một ngày. Bốn phía xung quanh chỉ còn đèn đường cùng một vài nhà vẫn còn ánh đèn, còn lại đều là một mảnh màu đen, bao gồm cả tòa nhà Sầm Chu ở.
Tổ Hàng không cần đèn pin cũng có thể thấy được trong bóng tối, còn Linh Tử và Tiêu Mạc đã sớm có chuẩn bị, lấy đèn pin ra soi xung quanh tòa nhà. Trong nhà này hẳn vẫn còn có người ở, Tổ Hàng đi tới gõ cửa.
Thôi nhìn xung quanh, mấy nhà gần nhà kia đều rải gạo trắng cùng bát nến nén hương, một số cây hương vẫn còn đang cháy.
Linh Tử soi đèn pin về phía bên phải tòa nhà, ở dưới đèn đường mờ mờ có thể thấy được ít gạch vụn, dưới ánh sáng đèn pin có thể thấy được một đống hỗn độn.
“Bạch Hổ* có đất bị phá!” Linh Tử nói nhỏ. (Sant: Xác định vị trí chính xác là nhìn từ trong nhà ra thì Thanh Long ở bên trái, Bạch Hổ bên phải, phía sau nhà là Huyền Vũ và Chu Tước ở trước.)
Tổ Hàng nói: “Sầm khùng điên này cũng không phải cái gì cũng không hiểu. Điểm sát như vậy sẽ khiến hắn không chết. Dù trong tòa nhà này có người chết thì cũng không phải hắn.”
“Ai?” Trong nhà có tiếng người kêu lên.
“Có chuyện cần hỏi.”
Có người mở cửa, đó là một ông già, gầy gầy, dáng người rất cao, mặc một bộ quần áo cộc, nhìn chúng tôi đánh giá, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đại khái hôm nay trong nhà xảy ra chuyện, tâm tình ông ta thật sự không tốt.
“Ông à,” Tổ Hàng nói, “Bọn cháu muốn lên xem một chút, người xảy ra chuyện hôm nay là bạn bè của bọn cháu.”
Ông lão do dự một chút, nhìn chúng tôi. Tiểu Mạc tiến đến lấy một bao thuốc nhét vào tay ông lão, nói: “Đó thật sự là bạn bè bọn cháu, nhận được tin là bọn cháu tới đây ngay. Ông xem thế nào cho chúng cháu lên một chút thôi.”
“Đã là buổi tối rồi.”“Bọn cháu còn không sợ thì ông sợ cái gì.” Tiểu Mạc vừa nói vừa chen vào, rất thuận lợi đưa chúng tôi vào trong.
Lối vào không có đèn, tôi dựa theo đèn pin của Linh Tử để đi. Ông lão nói: “Ông ta ở tầng trên cùng, chỉ có một gian, các người tự đi thôi, ta không lên đâu.”
Ông ta không lên lại càng tốt, ông ta lên thì chúng tôi không làm việc được. Dưới ánh đèn của Linh Tử, chúng tôi lên từng tầng một. Càng lên cao tim tôi càng đập mạnh. Tôi không biết chờ đợi chúng tôi là cái gì. Khi đi tới hai phòng kia, thấy cửa đều cột lấy chỉ đỏ, cắm cành đào, lòng tôi càn khẩn trương. Bọn họ ở dây hẳn rất sợ hãi.
Lên tới tầng trên cùng, tôi thở hắt ra một cái, không tự chủ được nắm lấy góc áo của Tổ Hàng.
Tổ Hàng quay đầu lại cười với tôi, nói: “Không có gì đâu, tới nhìn xem đi.”
Cửa phòng không có khóa, nếu đã xác định là uống say ngã chết thì cảnh sát tất nhiên cũng sẽ không phong tỏa hiện trường.
Đột nhiên Tiểu Mạc ở phía sau kêu lên một tiếng nhỏ khiến tôi sợ ôm chầm lấy Tổ Hàng, tim thót lại. “Anh… anh…”
Tiểu Mạc ngồi sát xuống ven cầu thang, mắt nhìn chằm chằm. Linh Tử lấy đèn pin chiếu qua, trên cầu thang là vết máu loang lổ. Ở dưới sàn có một vết máu đen lớn. Vừa rồi chúng tôi đã dẫm lên những vết máu đó, trời tối không thấy được rõ.
Linh Tử nói: “Sợ cái gì. Ông ta xuất hiện càng tốt, chúng ta có thể hỏi rốt cuộc là ai ra tay.”
Đẩy cánh cửa khép hờ ra, mùi hôi trong phòng xốc tới. Loại mùi vị này thường thấy ở nhà những ông già độc thân. Tôi bịt mũi, kéo góc áo Tổ Hàng, đi vào.
Tổ Hàng bật đèn lên, trong phòng sáng ngời, chúng tôi có thể thấy rõ mọi thứ trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.