Chương 350
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
02/11/2020
Trong lúc cuống quít tôi đá văng quả táo, đá đổ cái đĩa, còn con rắn kia cũng từ chân tôi lăn xuống mặt đất, vươn đầu lưỡi liếm máu của tôi trên đĩa.
Con rắn này… ăn máu của tôi! Không phải những đêm trước cũng là nó ăn máu của tôi chứ? Tôi kinh sợ. Bời vì suy nghĩ này mà lòng trầm xuống, vậy rốt cuộc Tổ Hàng có ở chỗ này không? Điện thoại là ai gửi cho tôi?
Khi tôi nghĩ đến điều này, trong một phòng nhỏ của tòa nhà, nơi ánh sáng chiếu không tới, xuất hiện một bóng hình. Theo trực giác tôi nhìn qua thì thấy Tổ Hàng. Thật sự là Tổ Hàng! Trong phòng kia là Tổ Hàng!
Tôi thậm chí không tin vào hai mắt của mình nữa. Đứng ở kia với gương mặt âm u thật sự là Tổ Hàng.
Anh ấy không nói gì, hướng về phía tôi ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Tôi thậm chí còn không nghĩ nhiều, chạy về phía anh ấy, ngay cả con rắn vẫn ăn máu của tôi trên mặt đất tôi cũng không sợ hãi mà nhảy qua nó, vọt vào trong phòng kia.
Khi tôi vừa vào cửa, một lực đẩy cùng hơi lạnh đè lên người tôi, đem tôi đè vào tường.
Anh ấy đưa tay chạm vào mặt tôi, nói: “Cô là ai?”
Nghe anh ấy hỏi vậy khiến tôi tỉnh táo, cũng đã nhận ra anh ấy không bình thường. Tổ Hàng trước kia dù là quỷ cũng không có sắc mặt tái nhợt như vậy, còn chưa nói trên người anh ấy nồng đậm quỷ khí không được khống chế.
Tôi đứng trước mặt anh ấy, nói không ra lời. Lo lắng bất an khiến người tôi khẽ run lên. Tôi đem tờ giấy tôi đã viết từ hôm qua đưa ra, lại đem bùa phân hồn tôi đeo ở cùng cũng đưa ra. Nếu anh ấy thật sự là Tổ Hàng, vậy thì hẳn anh ấy nhận ra được bùa phân hồn của chính mình. Cái này với anh ấy có cảm ứng, anh ấy không thể không có cảm giác gì.
Anh ấy buông tôi ra, mở ra tờ giấy. Vài giây sau, anh ấy nở nụ cười. Cười cái gì? Đoạn đối thoại kia rất buồn cười sao? Lúc trước chính anh ấy trả lời tôi như vậy mà.
Thấy anh ấy như vậy, tôi không dám nói lời nào, cũng không dám cử động. Bỗng nhiên cổ tôi đau một chút, anh ấy đã giật bùa phân hồn. Mở lá bùa bên trong ra, anh ấy gấp lại thành một máy bay giấy.
Tôi cứ như vậy nhìn anh ấy, một Sầm Tổ Hàng hoàn toàn xa lạ. Tôi không biết phải nói gì với anh ấy cả. Hoàn cảnh lúc này không phải là điều tôi nghĩ tới, cũng không phải điều tôi mong đợi.
Chiếc máy bay giấy từ trong tay anh ấy bay lên, rồi bùng cháy ở trên không. Tôi kêu lên: “Cháy rồi! Cháy rồi! Bùa của ta!”
Tôi muốn bắt lấy máy bay giấy kia nhưng Tổ Hàng đã nắm lấy cánh tay của tôi lại.Khi tôi còn đang chú ý tới máy bay giấy đang cháy thì anh ấy đã hung hăng cắn vào cổ tay tôi. Cổ tay đau nhói, tôi hét lên một tiếng. Thật sự đau quá. Tôi kinh hoảng muốn đấm anh ấy nhưng tay tôi lại có thể xuyên qua thân thể anh ấy, cảm giác này đã thật lâu không có.
Anh ấy từng nói, có thể xuyên qua thân thể anh ấy hay không đều là ý niệm của anh ấy quyết định. Trước kia chỉ có một lần tôi xuyên qua anh ấy, hiện tại hiện tượng này lại lần nữa xuất hiện. Anh ấy không cho tôi chạm vào mình, anh ấy đang phòng bị với tôi?
Tay tôi rất đau nhưng không bằng đau lòng, tôi nhìn cái đầu đang cúi kia, tôi muốn ôm anh ấy nhưng tay của tôi lại chỉ xuyên qua anh ấy.
Tôi ở trong tay anh ấy gần như không thể có bất kỳ sự phản kháng nào. Tôi có thể cảm giác được máu tôi đang chảy nhanh, đang nhanh chóng chảy ra khỏi thân thể.
Sự giãy giụa của tôi dần dần yếu đi, tiếng kêu cũng nhỏ đi. Thân thể đã không còn sức lực gì nữa. Tôi nhìn Tổ Hàng trước mắt, thật sự không khống chế được mà chảy nước mắt. Tôi đã rất nhiều lần nghĩ đến cảnh tôi gặp lại anh ấy, nhưng cảnh này tôi thật sự không nghĩ tới. Tôi thật sự phải chết sao? Tôi vẫn trốn không thoát khỏi số mệnh Minh hôn sao?
Có phải nếu ăn máu của tôi thì Tổ Hàng sẽ tốt lên, sẽ nhớ lại chuyện trước kia?
Ý thức của tôi dần mơ hồ, đôi mắt tôi cũng quá mệt mỏi, từ từ khép lại.
Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy chính là mặt của Tổ Hàng. Tôi nhìn Tổ Hàng mỉm cười, nhắm hai mắt lại.
Con rắn này… ăn máu của tôi! Không phải những đêm trước cũng là nó ăn máu của tôi chứ? Tôi kinh sợ. Bời vì suy nghĩ này mà lòng trầm xuống, vậy rốt cuộc Tổ Hàng có ở chỗ này không? Điện thoại là ai gửi cho tôi?
Khi tôi nghĩ đến điều này, trong một phòng nhỏ của tòa nhà, nơi ánh sáng chiếu không tới, xuất hiện một bóng hình. Theo trực giác tôi nhìn qua thì thấy Tổ Hàng. Thật sự là Tổ Hàng! Trong phòng kia là Tổ Hàng!
Tôi thậm chí không tin vào hai mắt của mình nữa. Đứng ở kia với gương mặt âm u thật sự là Tổ Hàng.
Anh ấy không nói gì, hướng về phía tôi ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Tôi thậm chí còn không nghĩ nhiều, chạy về phía anh ấy, ngay cả con rắn vẫn ăn máu của tôi trên mặt đất tôi cũng không sợ hãi mà nhảy qua nó, vọt vào trong phòng kia.
Khi tôi vừa vào cửa, một lực đẩy cùng hơi lạnh đè lên người tôi, đem tôi đè vào tường.
Anh ấy đưa tay chạm vào mặt tôi, nói: “Cô là ai?”
Nghe anh ấy hỏi vậy khiến tôi tỉnh táo, cũng đã nhận ra anh ấy không bình thường. Tổ Hàng trước kia dù là quỷ cũng không có sắc mặt tái nhợt như vậy, còn chưa nói trên người anh ấy nồng đậm quỷ khí không được khống chế.
Tôi đứng trước mặt anh ấy, nói không ra lời. Lo lắng bất an khiến người tôi khẽ run lên. Tôi đem tờ giấy tôi đã viết từ hôm qua đưa ra, lại đem bùa phân hồn tôi đeo ở cùng cũng đưa ra. Nếu anh ấy thật sự là Tổ Hàng, vậy thì hẳn anh ấy nhận ra được bùa phân hồn của chính mình. Cái này với anh ấy có cảm ứng, anh ấy không thể không có cảm giác gì.
Anh ấy buông tôi ra, mở ra tờ giấy. Vài giây sau, anh ấy nở nụ cười. Cười cái gì? Đoạn đối thoại kia rất buồn cười sao? Lúc trước chính anh ấy trả lời tôi như vậy mà.
Thấy anh ấy như vậy, tôi không dám nói lời nào, cũng không dám cử động. Bỗng nhiên cổ tôi đau một chút, anh ấy đã giật bùa phân hồn. Mở lá bùa bên trong ra, anh ấy gấp lại thành một máy bay giấy.
Tôi cứ như vậy nhìn anh ấy, một Sầm Tổ Hàng hoàn toàn xa lạ. Tôi không biết phải nói gì với anh ấy cả. Hoàn cảnh lúc này không phải là điều tôi nghĩ tới, cũng không phải điều tôi mong đợi.
Chiếc máy bay giấy từ trong tay anh ấy bay lên, rồi bùng cháy ở trên không. Tôi kêu lên: “Cháy rồi! Cháy rồi! Bùa của ta!”
Tôi muốn bắt lấy máy bay giấy kia nhưng Tổ Hàng đã nắm lấy cánh tay của tôi lại.Khi tôi còn đang chú ý tới máy bay giấy đang cháy thì anh ấy đã hung hăng cắn vào cổ tay tôi. Cổ tay đau nhói, tôi hét lên một tiếng. Thật sự đau quá. Tôi kinh hoảng muốn đấm anh ấy nhưng tay tôi lại có thể xuyên qua thân thể anh ấy, cảm giác này đã thật lâu không có.
Anh ấy từng nói, có thể xuyên qua thân thể anh ấy hay không đều là ý niệm của anh ấy quyết định. Trước kia chỉ có một lần tôi xuyên qua anh ấy, hiện tại hiện tượng này lại lần nữa xuất hiện. Anh ấy không cho tôi chạm vào mình, anh ấy đang phòng bị với tôi?
Tay tôi rất đau nhưng không bằng đau lòng, tôi nhìn cái đầu đang cúi kia, tôi muốn ôm anh ấy nhưng tay của tôi lại chỉ xuyên qua anh ấy.
Tôi ở trong tay anh ấy gần như không thể có bất kỳ sự phản kháng nào. Tôi có thể cảm giác được máu tôi đang chảy nhanh, đang nhanh chóng chảy ra khỏi thân thể.
Sự giãy giụa của tôi dần dần yếu đi, tiếng kêu cũng nhỏ đi. Thân thể đã không còn sức lực gì nữa. Tôi nhìn Tổ Hàng trước mắt, thật sự không khống chế được mà chảy nước mắt. Tôi đã rất nhiều lần nghĩ đến cảnh tôi gặp lại anh ấy, nhưng cảnh này tôi thật sự không nghĩ tới. Tôi thật sự phải chết sao? Tôi vẫn trốn không thoát khỏi số mệnh Minh hôn sao?
Có phải nếu ăn máu của tôi thì Tổ Hàng sẽ tốt lên, sẽ nhớ lại chuyện trước kia?
Ý thức của tôi dần mơ hồ, đôi mắt tôi cũng quá mệt mỏi, từ từ khép lại.
Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy chính là mặt của Tổ Hàng. Tôi nhìn Tổ Hàng mỉm cười, nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.