Chương 357: Chương 179-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
05/11/2020
Sầm Chu nhìn tôi, nói: “Cô cũng biết xem phong thủy?”
“Tôi không, nhưng rất nhiều ngời Sầm gia biết xem phong thủy.”
Sầm Chu cười khinh miệt, nói: “Muốn thúc giục đinh*, đầu tiên phải xem cha mẹ có bệnh tật gì không. Có thì xem Khôn, Khảm. Nhà này bọn họ còn chưa vào ở nên tạm thời chưa cần xem. Sau đó là sơn trạch thông khí. Cấn Đoái sạch sẽ chỉnh tề, thông gió tốt, không thể có vấn đề lớn nào. Cửa chính, nhà vệ sinh không ổn định. Còn có, ở vị trí thúc giục vượng đặt một ít đồ cầu tự, như Quan Âm Tống Tử hay cây cối ra hoa kết trái gì đó.”
Hoàng tiểu thư hỏi: “Đại sư, vậy phòng của chúng tôi thì bố cục thế nào?”
“Xem phong thủy là xem toàn bộ nhà, không phải chỉ xem một phòng. Nếu phòng chọn rồi, cung vị Cấn Đoái tốt thì cũng có thể đến phòng đó ở. Nếu ở không được thì đến vị trí kia làm tình.”
“Phụt!” Gia Vĩ ở phía sau tôi phun nước ra. Tôi quay đầu lại, hóa ra chồng Hoàng tiểu thư đưa cho anh ta một cốc nước, anh ta vừa uống một ngụm thì phun ra. Nguyên nhân khiến anh ta phun ra hẳn là do câu “làm tình” của Sầm Chu.
Ngắm lại thầy phong thủy này, nhìn qua thì đã cỡ chừng 60. Tuy rằng so với lúc trước ở trong thị trấn thì bộ dáng chỉnh tề hơn một chút, quần áo cũng sạch sẽ hơn, nhưng vẻ mặt ngăm đen, cộng thêm nếp nhăn, còn có mùi thuốc lá, thật sự khiến người ta không quá ưa thích.
Tôi biết thầy phong thủy có đôi khi chính là bác sĩ cho ngôi nhà, xem bệnh cho ngôi nhà. Bố cục cho nhà cũng giống như bác sĩ bốc thuốc cho người bệnh. Muốn chữa bệnh thì không thể kiêng kỵ gì. Nhưng về mặt thị giác thì quả thật có chút khiến người ta không tiếp nhận được.
Hiện tại đã là tháng 12, tuy rằng ở chỗ chúng tôi tháng 12 cũng không quá lạnh, thời tiết như vậy tôi chỉ mặc hai lớp quần áo, lại là đồng phục ở công ty tiệc cưới. Anh ta phun nước ra, bởi vì anh ta cao hơn tôi, rất nhiều nước đều phun vào cổ tôi.
Nước theo cổ áo chảy xuống, phía sau lưng truyền tới lạnh lẽo. Vội vàng đi, tôi không mang theo khăn giấy, nhà này cũng mới trang trí, cũng chưa có khăn giấy, tôi chỉ có thể xấu hổ dùng tay lau nước đi.
Gia Vĩ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi không cố ý. Trên xe tôi có khăn giấy…” Nói rồi anh ta chạy nhanh ra khỏi ngôi nhà.
Tôi nhìn về phía Sầm Chu, nếu đó là Tổ Hàng thì hẳn nên có thái độ gì đó. Nhưng khi tôi nhìn qua, hắn vẫn giữ nụ cười khinh miệt kia, ngón tay già đầy xương khớp đang cầm điếu thuốc.
Chồng Hoàng tiểu thư lập tức lấy bật lửa châm thuốc, nói: “Tất cả đều nghe theo đại sư.”
Sầm Chu phun ra làn khói, nói: “Tôi đảm bảo đầu tháng là có thể hoài thai.”
Hoàng tiểu thư nói: “Đại sư, chúng tôi ở bên nhau đã nhiều năm cũng chưa có thai bao giờ.”
“Có thể hoài thai.” Hắn nói.
Gia Vĩ đã quay lại, tay cầm theo hộp khăn giấy. Tôi lấy khăn giấy lau nước trên cổ, nhưng nước chảy xuống dưới tôi lại lau không tới.
Gia Vĩ liên tục nói: “Xin lỗi, thật xin lỗi. Để tôi lau cho cô.”
Tôi còn chưa đồng ý thì anh ta đã cầm khăn giấy, đưa tay vào trong cổ áo tôi. Tiếp xúc như vậy khiến tôi theo bản năng mà lui ra phía sau, anh ta lại đưa tay giữ lấy cánh tay tôi. Xô đẩy như vậy khiến chai nước anh ta kẹp ở cánh tay bị bung nắp, chúng tôi ở rất gần nên lần nữa bị nước văng lên.
Quần áo tôi ướt, quần áo của anh ta cũng ướt.
Chúng tôi đều ngây ngẩn cả người, những người khác cũng ngẩn người ra.
Tôi thật muốn khóc. Đều là Sầm Chu đáng chết, nếu không thì hôm nay tôi sẽ không tới nơi này.
Nhận ra vẻ khó xử của tôi, Gia Vĩ nói: “Hay thế này, nhà tôi ở gần nơi này, cô tới nhà tôi tắm rửa một chút rồi thay quần áo.”
“Không cần. Tôi đi về trước.” Tôi nói rồi muốn đi ra ngoài. Hôm nay tới đây là một quyết định sai lầm. Đối với sự xuất hiện của tôi, Sầm Thuyền không có thái độ gì khác lạ, giống như hắn không quen biết tôi vậy. Tôi không rõ rốt cuộc hắn mốt làm gì, cũng không biết rốt cuộc hắn là ai. Ngược lại lại khiến chính mình lâm vào tình thế khó xử như vậy.
Nhưng Gia Vĩ vẫn kéo cánh tay tôi, nói: “Này, tiểu thư, cô đi ra ngoài với bộ dáng này thì người ta sẽ chê cười thế nào.”
Hoàng tiểu thư cũng nói: “Đúng vậy, Vương Khả Nhân, cô thế này mà đi thì trên đường kiểu gì cũng bị chỉ trỏ. Thế này đi, sáng nay tôi có đi dạo phố mua sắm, để tôi lấy một bộ cho cô mặc.”
Tôi bị Gia Vĩ kéo đi ra ngoài, bị nhét lên xe anh ta. Hoàng tiểu thư đem hai túi giấy đưa cho tôi, nói: “Yên tâm đi, Gia Vĩ là người tốt, sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu."
“Tôi không, nhưng rất nhiều ngời Sầm gia biết xem phong thủy.”
Sầm Chu cười khinh miệt, nói: “Muốn thúc giục đinh*, đầu tiên phải xem cha mẹ có bệnh tật gì không. Có thì xem Khôn, Khảm. Nhà này bọn họ còn chưa vào ở nên tạm thời chưa cần xem. Sau đó là sơn trạch thông khí. Cấn Đoái sạch sẽ chỉnh tề, thông gió tốt, không thể có vấn đề lớn nào. Cửa chính, nhà vệ sinh không ổn định. Còn có, ở vị trí thúc giục vượng đặt một ít đồ cầu tự, như Quan Âm Tống Tử hay cây cối ra hoa kết trái gì đó.”
Hoàng tiểu thư hỏi: “Đại sư, vậy phòng của chúng tôi thì bố cục thế nào?”
“Xem phong thủy là xem toàn bộ nhà, không phải chỉ xem một phòng. Nếu phòng chọn rồi, cung vị Cấn Đoái tốt thì cũng có thể đến phòng đó ở. Nếu ở không được thì đến vị trí kia làm tình.”
“Phụt!” Gia Vĩ ở phía sau tôi phun nước ra. Tôi quay đầu lại, hóa ra chồng Hoàng tiểu thư đưa cho anh ta một cốc nước, anh ta vừa uống một ngụm thì phun ra. Nguyên nhân khiến anh ta phun ra hẳn là do câu “làm tình” của Sầm Chu.
Ngắm lại thầy phong thủy này, nhìn qua thì đã cỡ chừng 60. Tuy rằng so với lúc trước ở trong thị trấn thì bộ dáng chỉnh tề hơn một chút, quần áo cũng sạch sẽ hơn, nhưng vẻ mặt ngăm đen, cộng thêm nếp nhăn, còn có mùi thuốc lá, thật sự khiến người ta không quá ưa thích.
Tôi biết thầy phong thủy có đôi khi chính là bác sĩ cho ngôi nhà, xem bệnh cho ngôi nhà. Bố cục cho nhà cũng giống như bác sĩ bốc thuốc cho người bệnh. Muốn chữa bệnh thì không thể kiêng kỵ gì. Nhưng về mặt thị giác thì quả thật có chút khiến người ta không tiếp nhận được.
Hiện tại đã là tháng 12, tuy rằng ở chỗ chúng tôi tháng 12 cũng không quá lạnh, thời tiết như vậy tôi chỉ mặc hai lớp quần áo, lại là đồng phục ở công ty tiệc cưới. Anh ta phun nước ra, bởi vì anh ta cao hơn tôi, rất nhiều nước đều phun vào cổ tôi.
Nước theo cổ áo chảy xuống, phía sau lưng truyền tới lạnh lẽo. Vội vàng đi, tôi không mang theo khăn giấy, nhà này cũng mới trang trí, cũng chưa có khăn giấy, tôi chỉ có thể xấu hổ dùng tay lau nước đi.
Gia Vĩ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi không cố ý. Trên xe tôi có khăn giấy…” Nói rồi anh ta chạy nhanh ra khỏi ngôi nhà.
Tôi nhìn về phía Sầm Chu, nếu đó là Tổ Hàng thì hẳn nên có thái độ gì đó. Nhưng khi tôi nhìn qua, hắn vẫn giữ nụ cười khinh miệt kia, ngón tay già đầy xương khớp đang cầm điếu thuốc.
Chồng Hoàng tiểu thư lập tức lấy bật lửa châm thuốc, nói: “Tất cả đều nghe theo đại sư.”
Sầm Chu phun ra làn khói, nói: “Tôi đảm bảo đầu tháng là có thể hoài thai.”
Hoàng tiểu thư nói: “Đại sư, chúng tôi ở bên nhau đã nhiều năm cũng chưa có thai bao giờ.”
“Có thể hoài thai.” Hắn nói.
Gia Vĩ đã quay lại, tay cầm theo hộp khăn giấy. Tôi lấy khăn giấy lau nước trên cổ, nhưng nước chảy xuống dưới tôi lại lau không tới.
Gia Vĩ liên tục nói: “Xin lỗi, thật xin lỗi. Để tôi lau cho cô.”
Tôi còn chưa đồng ý thì anh ta đã cầm khăn giấy, đưa tay vào trong cổ áo tôi. Tiếp xúc như vậy khiến tôi theo bản năng mà lui ra phía sau, anh ta lại đưa tay giữ lấy cánh tay tôi. Xô đẩy như vậy khiến chai nước anh ta kẹp ở cánh tay bị bung nắp, chúng tôi ở rất gần nên lần nữa bị nước văng lên.
Quần áo tôi ướt, quần áo của anh ta cũng ướt.
Chúng tôi đều ngây ngẩn cả người, những người khác cũng ngẩn người ra.
Tôi thật muốn khóc. Đều là Sầm Chu đáng chết, nếu không thì hôm nay tôi sẽ không tới nơi này.
Nhận ra vẻ khó xử của tôi, Gia Vĩ nói: “Hay thế này, nhà tôi ở gần nơi này, cô tới nhà tôi tắm rửa một chút rồi thay quần áo.”
“Không cần. Tôi đi về trước.” Tôi nói rồi muốn đi ra ngoài. Hôm nay tới đây là một quyết định sai lầm. Đối với sự xuất hiện của tôi, Sầm Thuyền không có thái độ gì khác lạ, giống như hắn không quen biết tôi vậy. Tôi không rõ rốt cuộc hắn mốt làm gì, cũng không biết rốt cuộc hắn là ai. Ngược lại lại khiến chính mình lâm vào tình thế khó xử như vậy.
Nhưng Gia Vĩ vẫn kéo cánh tay tôi, nói: “Này, tiểu thư, cô đi ra ngoài với bộ dáng này thì người ta sẽ chê cười thế nào.”
Hoàng tiểu thư cũng nói: “Đúng vậy, Vương Khả Nhân, cô thế này mà đi thì trên đường kiểu gì cũng bị chỉ trỏ. Thế này đi, sáng nay tôi có đi dạo phố mua sắm, để tôi lấy một bộ cho cô mặc.”
Tôi bị Gia Vĩ kéo đi ra ngoài, bị nhét lên xe anh ta. Hoàng tiểu thư đem hai túi giấy đưa cho tôi, nói: “Yên tâm đi, Gia Vĩ là người tốt, sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.