Chương 386
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
19/11/2020
Cô ta nói cô ta vẫn luôn giúp Tổ Hàng. Như vậy khi ở Sầm Gia thôn, cô ta cắn Tổ Hàng để làm gì? Buổi tối hôm đó Tổ Hàng cùng Ngụy Hoa nói gì
đó, khi chúng tôi đuổi tới đã không nghe được, chỉ nhìn thấy Sầm Mai cắn Tổ Hàng.
Còn có, ba tháng Tổ Hàng mất tích kia hẳn là cùng với Sầm Mai ở bên nhau.
Nếu nói đây là chuyện của Sầm gia, vậy thì sao Ngụy Hoa lại như vậy?
Hơn nữa, Sầm Mai sẽ nói cho Tổ Hàng biết chuyện tôi phá bố cục của anh ấy. Như vậy nếu Tổ Hàng hỏi tôi thì tôi nên nói như thế nào?
Rất nhiều vấn đề nhưng một đáp án tôi cũng không có.
Về đến nhà, vào phòng, tôi ngồi chỗ bàn đọc sách đem những lời Sầm Mai nói suy ngẫm cẩn thận lại một lần, nhưng có quá nhiều chỗ không hiểu.
Đến khi tôi lần nữa ngẩng đầu nhìn điện thoại trên mặt bàn mới nhận ra đã hơn 12 giờ đêm rồi. Tổ Hàng… chưa tới.
Lòng tôi trầm xuống. Có phải là Sầm Mai đã nói với anh ấy chuyện hôm nay tôi làm nên anh ấy tức giận? Tôi có nên gọi điện thoại giải thích với anh ấy không? Ngày đó Kim Tử chất vấn anh ấy nhưng anh ấy một từ cũng không nói, nếu là tôi thì sao? Nếu tôi hỏi liệu anh ấy có nói với tôi không?
Tôi cầm lậy điện thoại, do dự, nhưng rồi vẫn không bấm gọi.
***
Ngảy nghỉ của công ty tiệc cưới không phải là cuối tuần vì rất nhiều người sẽ chọn kết hôn vào cuối tuần. Ngày nghỉ của chúng tôi là thứ 6, chỉ để lại hai người trông coi cửa hàng, những người khác đều nghỉ.
Tôi gần như cả đêm không ngủ. Trong lòng hỗn loạn, có quá nhiều chuyện để nghĩ. Nghĩ về Tổ Hàng, nghĩ về Sầm Mai, nghĩ những chuyện kia. Buổi sáng mới tờ mờ sớm, có lẽ chỉ mới hửng sáng một chút thôi thì đã bị tiếng điện thoại đánh thức.
Tôi cầm lấy rồi nhìn màn hình, là Tiểu Mạc gọi.
Tiểu Mạc rất ít khi gọi điện thoại cho tôi.
Hơn nữa sau bữa ăn kia, anh ta vậy mà lại chủ động liên hệ với tôi, thật khiến tôi giật mình.
Tôi nhanh chóng bấm nghe, nói: “A lô, Mạc thiếu gia gọi sớm thế.”
“Không còn sớm. Tôi đang ở dưới nhà cô. Xuống dưới đi, cô cũng gọi cả Tổ Hàng nữa. Hôm nay có việc cho anh ta. Bao lì xì rất lớn đấy.”
Bởi vì chuyện lần trước, hiện giờ người ta chủ động liên hệ với chúng tôi thì chúng tôi cũng không nên làm ra vẻ. Tôi nhanh chóng đồng ý, rời khỏi giường. Dù thật sự rất mệt nhưng tôi vẫn cố gắng.
Rửa mặt xong, nhìn quầng thâm quanh mắt của mình kia, tôi cảm thấy thật may mắn vì không nay không phải đi làm, không thì không biết anh Đàm còn nói điều khó nghe gì nữa.
Khi tôi xuống lầu, ba tôi đang ân cần giới thiệu một bức tranh cổ triều Thanh giả. Thật sự có tranh thời nhà Thanh thì cũng không phải ở mấy cửa hàng nhỏ như của chúng tôi thế này.
Tôi kéo Tiểu Mạc đi, nói: “Được rồi, ba. Anh ta sẽ không mua đồ nhà mình đâu. Anh ta tới là tìm con, tìm… Tổ Hàng.” Tôi nói nhỏ mấy chữ phía sau, hy vọng dì ở trong bếp không nghe được.
Ba tôi thu lại bức tranh, vẫn cười vui vẻ nói lần sau tới xem, sẽ luôn có đồ khiến Tiểu Mạc thích.
Ra ngoài cửa, lên trên xe tôi mới hỏi: “Công việc gì thế?”
“Nhà tôi trước kia có bán một khu nhà, có chuyện rất cổ quái, nhờ hai người xem giúp.”
“Mấy năm trước? Không phải nói bất động sản sau khi vào ở thì không còn liên quan gì tới bên bán sao?”
“Nhưng khu vực đó vẫn mang danh nghĩa nhà chúng tôi bán. Khu vực chúng tôi bán xảy ra chuyện lớn như vậy sợ rằng mọi người đều sẽ biết, những dự án nhà tôi đang bán sợ rằng cũng có vấn đề. Ảnh hưởng tới công việc.”
“Sẽ sao? Hiện tại bất động sản đang rất hot.” Những thành phố lớn khác thì địa ốc bắt đầu có hiện tượng bão hòa, nhưng ở thành phố nhỏ như chúng tôi thì giá nhà vẫn đang ngày càng tăng. “Sao có thể sẽ không có vấn đề được. Để điện thoại cho Tổ Hàng, hỏi anh ấy đang ở đâu đã.”
“Tôi tưởng anh ta đang ở nhà cô. Không phải nói thứ hai dọn qua nhà mới sao? Còn có ba ngày nữa thôi. Có điều đồ đạc nhà bên đó đều mới, giường cũng chưa có người ngủ, hai người chỉ cần xách đồ đến là ở được.”
Tôi rất hoài nghi công việc mà Tiểu Mạc nói, nhưng rồi vẫn gọi điện thoại cho Tổ Hàng. Không ngờ Tổ Hàng rất nhanh đồng ý, hỏi địa chỉ rồi nói anh ấy sẽ tự lái xe qua, không cần chúng tôi tới đón.
Ngắt điện thoại, tôi nhăn mày: “Anh có công việc tốt như vậy sao không gọi Linh Tử?”
Anh ta vừa khởi động xe vừa nói: “Cậu ấy đang ở quê lo tang lễ cho cha mình. Cha cậu ấy bị xe máy đâm phải…”
“A, vậy thứ hai…”
“Có thể tới. Ngày mai là về thành phố rồi.”
“À, vậy…”
“Được rồi, sao cô lại nhiều vấn đề như vậy? Tôi có thể mang cô đi bán sao? Đã gọi điện cho Tổ Hàng, tôi có muốn bán thì cũng chỉ có thể bán cho anh ta.”
Anh ta nói vậy nên tôi không nói gì nữa, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Còn có, ba tháng Tổ Hàng mất tích kia hẳn là cùng với Sầm Mai ở bên nhau.
Nếu nói đây là chuyện của Sầm gia, vậy thì sao Ngụy Hoa lại như vậy?
Hơn nữa, Sầm Mai sẽ nói cho Tổ Hàng biết chuyện tôi phá bố cục của anh ấy. Như vậy nếu Tổ Hàng hỏi tôi thì tôi nên nói như thế nào?
Rất nhiều vấn đề nhưng một đáp án tôi cũng không có.
Về đến nhà, vào phòng, tôi ngồi chỗ bàn đọc sách đem những lời Sầm Mai nói suy ngẫm cẩn thận lại một lần, nhưng có quá nhiều chỗ không hiểu.
Đến khi tôi lần nữa ngẩng đầu nhìn điện thoại trên mặt bàn mới nhận ra đã hơn 12 giờ đêm rồi. Tổ Hàng… chưa tới.
Lòng tôi trầm xuống. Có phải là Sầm Mai đã nói với anh ấy chuyện hôm nay tôi làm nên anh ấy tức giận? Tôi có nên gọi điện thoại giải thích với anh ấy không? Ngày đó Kim Tử chất vấn anh ấy nhưng anh ấy một từ cũng không nói, nếu là tôi thì sao? Nếu tôi hỏi liệu anh ấy có nói với tôi không?
Tôi cầm lậy điện thoại, do dự, nhưng rồi vẫn không bấm gọi.
***
Ngảy nghỉ của công ty tiệc cưới không phải là cuối tuần vì rất nhiều người sẽ chọn kết hôn vào cuối tuần. Ngày nghỉ của chúng tôi là thứ 6, chỉ để lại hai người trông coi cửa hàng, những người khác đều nghỉ.
Tôi gần như cả đêm không ngủ. Trong lòng hỗn loạn, có quá nhiều chuyện để nghĩ. Nghĩ về Tổ Hàng, nghĩ về Sầm Mai, nghĩ những chuyện kia. Buổi sáng mới tờ mờ sớm, có lẽ chỉ mới hửng sáng một chút thôi thì đã bị tiếng điện thoại đánh thức.
Tôi cầm lấy rồi nhìn màn hình, là Tiểu Mạc gọi.
Tiểu Mạc rất ít khi gọi điện thoại cho tôi.
Hơn nữa sau bữa ăn kia, anh ta vậy mà lại chủ động liên hệ với tôi, thật khiến tôi giật mình.
Tôi nhanh chóng bấm nghe, nói: “A lô, Mạc thiếu gia gọi sớm thế.”
“Không còn sớm. Tôi đang ở dưới nhà cô. Xuống dưới đi, cô cũng gọi cả Tổ Hàng nữa. Hôm nay có việc cho anh ta. Bao lì xì rất lớn đấy.”
Bởi vì chuyện lần trước, hiện giờ người ta chủ động liên hệ với chúng tôi thì chúng tôi cũng không nên làm ra vẻ. Tôi nhanh chóng đồng ý, rời khỏi giường. Dù thật sự rất mệt nhưng tôi vẫn cố gắng.
Rửa mặt xong, nhìn quầng thâm quanh mắt của mình kia, tôi cảm thấy thật may mắn vì không nay không phải đi làm, không thì không biết anh Đàm còn nói điều khó nghe gì nữa.
Khi tôi xuống lầu, ba tôi đang ân cần giới thiệu một bức tranh cổ triều Thanh giả. Thật sự có tranh thời nhà Thanh thì cũng không phải ở mấy cửa hàng nhỏ như của chúng tôi thế này.
Tôi kéo Tiểu Mạc đi, nói: “Được rồi, ba. Anh ta sẽ không mua đồ nhà mình đâu. Anh ta tới là tìm con, tìm… Tổ Hàng.” Tôi nói nhỏ mấy chữ phía sau, hy vọng dì ở trong bếp không nghe được.
Ba tôi thu lại bức tranh, vẫn cười vui vẻ nói lần sau tới xem, sẽ luôn có đồ khiến Tiểu Mạc thích.
Ra ngoài cửa, lên trên xe tôi mới hỏi: “Công việc gì thế?”
“Nhà tôi trước kia có bán một khu nhà, có chuyện rất cổ quái, nhờ hai người xem giúp.”
“Mấy năm trước? Không phải nói bất động sản sau khi vào ở thì không còn liên quan gì tới bên bán sao?”
“Nhưng khu vực đó vẫn mang danh nghĩa nhà chúng tôi bán. Khu vực chúng tôi bán xảy ra chuyện lớn như vậy sợ rằng mọi người đều sẽ biết, những dự án nhà tôi đang bán sợ rằng cũng có vấn đề. Ảnh hưởng tới công việc.”
“Sẽ sao? Hiện tại bất động sản đang rất hot.” Những thành phố lớn khác thì địa ốc bắt đầu có hiện tượng bão hòa, nhưng ở thành phố nhỏ như chúng tôi thì giá nhà vẫn đang ngày càng tăng. “Sao có thể sẽ không có vấn đề được. Để điện thoại cho Tổ Hàng, hỏi anh ấy đang ở đâu đã.”
“Tôi tưởng anh ta đang ở nhà cô. Không phải nói thứ hai dọn qua nhà mới sao? Còn có ba ngày nữa thôi. Có điều đồ đạc nhà bên đó đều mới, giường cũng chưa có người ngủ, hai người chỉ cần xách đồ đến là ở được.”
Tôi rất hoài nghi công việc mà Tiểu Mạc nói, nhưng rồi vẫn gọi điện thoại cho Tổ Hàng. Không ngờ Tổ Hàng rất nhanh đồng ý, hỏi địa chỉ rồi nói anh ấy sẽ tự lái xe qua, không cần chúng tôi tới đón.
Ngắt điện thoại, tôi nhăn mày: “Anh có công việc tốt như vậy sao không gọi Linh Tử?”
Anh ta vừa khởi động xe vừa nói: “Cậu ấy đang ở quê lo tang lễ cho cha mình. Cha cậu ấy bị xe máy đâm phải…”
“A, vậy thứ hai…”
“Có thể tới. Ngày mai là về thành phố rồi.”
“À, vậy…”
“Được rồi, sao cô lại nhiều vấn đề như vậy? Tôi có thể mang cô đi bán sao? Đã gọi điện cho Tổ Hàng, tôi có muốn bán thì cũng chỉ có thể bán cho anh ta.”
Anh ta nói vậy nên tôi không nói gì nữa, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.