Chương 448: Chương 225-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
01/01/2021
Đêm 30 tết, trong nhà lại sáng đèn, không có lý do gì lại không mở cửa. Chỉ có một nguyên nhân, trong nhà không có ai, hoặc là không thể mở được
cửa.
“Hay là không có ai? Bật đèn đề phòng trộm cướp?” Tôi nói.
Tổ Hàng lùi lại hai bước, nói nhỏ với tôi: “Em tranh một chút, anh phá cửa.”
“Này, người ta sẽ cho rằng anh là người xấu.”
“Lúc này anh là Khúc Thiên, bọn họ cũng chỉ cảm thấy anh quậy phá mà thôi.” Nói xong anh ấy dùng một chân đạp văng cánh cửa.
“Rầm” một tiếng khiến tôi giật mình. Trong nhà rất an tĩnh, ngoại trừ đèn sáng thì quả thật không thấy dấu vết có người ở.
Tổ Hàng định đi vào, tôi kéo anh ấy lại: “Tổ Hàng, chờ bảo vệ tới đi. Cứ vào như vậy em sợ bị trúng kế.” Hiện tại không có người ở đây, nếu bên trong có chuyện gì thì thật khó mà ăn nói. Tổ Hàng là quỷ không chú ý tới vấn đề này thì tôi cần nhắc cho anh ấy chú ý.
Tổ Hàng nghĩ một chút, gật đầu. Chúng tôi đứng ở bên cạnh biệt thự nhà Lương Canh, chờ bảo vệ tới. Vừa rồi âm thanh phá cửa lớn như vậy, cách vài nhà đều nghe được, hơn nữa nơi này chắc chắn có camera theo dõi, bảo vệ hẳn sẽ nhanh tới.
Tôi đứng ở đó, duỗi cổ nhìn vào phòng khách. Âm thanh lớn như vậy, nếu bên trong thật sự có người thì hẳn đã đi ra. Cho dù là ăn trộm thì cũng nên chạy ra rồi mới phải.
“Tổ Hàng, liệu có phải Lương Dật không? Em cảm giác sẽ là cậu ta.”
“Vì sao?”
“Lương Canh bị điều tới nơi kia, với tính cách của Lương Dật, hẳn sẽ rất khó chịu. Tết nhất một mình cậu ta về đây cũng không phải là không có khả năng. Chỉ là nếu cậu ta ở nhà thì phải nghe được tiếng đá cửa rồi chứ.”
Tôi vừa mới nói xong thì đã có bảo vệ đi tới. Một người kêu lên: “Sao lại thế này? Các người là ai? Các người… A, Khúc Thiên à. Sao cậu lại phá cửa nhà người ta thế?”
Nhận ra Khúc Thiên, giọng điệu lập tức thay đổi. Tổ Hàng hơi mỉm cười, nói: “Nhà bọn họ có thể có trộm. Tôi thấy có bóng người đi vào, còn bật đèn nhưng gõ cửa không có ai trả lời nên mới phá cửa.”
Bảo vệ khẩn trương, nhanh chóng đi vào nhà, vừa đi vừa hét: “Ai ở trong nhà? Chúng tôi là…”
Tôi nói nhỏ: “Em thấy nếu là trộm nghe bọn họ nói to như vậy đã sớm chạy.”
“Có lẽ không phải trộm. Khả Nhân, lần này em đúng rồi.” Tổ Hàng nói xong rồi cũng đi vào trong nhà.
Tôi nghi hoặc, không phải trộm, chẳng lẽ thật sự là Lương Dật? Tôi nhanh chóng đi theo Tổ Hàng. Chúng tôi vừa mới vào phòng trách thì nghe được tiếng hét sợ hãi của bảo vệ.
Sau đó là tiếng bảo vệ kêu lên: “Báo công an! Báo công an!”
Những âm thanh này đều truyền đến từ lầu hai, chúng tôi chạy nhanh lên lầu hai. Ở phòng ngủ trên lầu hai, Lương Dật đang bị treo lên đèn trần, trên chân treo quả cân, toàn thân bị chỉ đỏ quấn quanh. Cậu ta bị rút hồn, hơn nữa vẫn là cách thức để luyện tiểu quỷ.
Tôi đứng ở cửa phòng kinh ngạc đến ngây người, còn Tổ Hàng đã đi tới kiểm tra thi thể. Các nhân viên bảo vệ có người báo công an, có người vẫn kêu sợ hãi, biểu hiện còn kém hơn tôi rất nhiều. Tuy rằng tôi chưa từng nhìn thấy cảnh này nhưng trước đây tôi đã từng tiếp xúc tới những chuyện như vậy, cho nên phản ứng của tôi lúc này bình tĩnh không ít.
Tôi thấy Tổ Hàng rất nhiều lần quay đầu lại nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại anh ấy, hơi mỉm cười để nói với anh ấy tôi không sao, để anh ấy có thể an tâm làm việc.
Tôi không nhấc nổi bước chân. Tôi nghĩ tới cái đầu màu mè cứu tôi ở Ngũ Hành trận, nghĩ tới chàng trai gọi tôi là chị họ, nhớ tới Lương Dật tham gia hôn lễ của tôi, vậy mà bây giờ đã chết. Lúc trước cậu ta muốn nhảy vào chuyện này, nếu không phải bởi vì chúng tôi ngầm đồng ý thì có lẽ cậu ta đã không có ngày hôm nay.
Nửa giờ sau, công an tới. Bởi vì báo cáo lên là thắt cổ tự tử nên tới chỉ là công an phường chứ không phải cảnh sát hình sự. Công an không quen biết chúng tôi nên đuổi chúng tôi ra bên ngoài, chỉ yêu cầu chúng tôi ở lại để lấy lời khai.
Đêm 30 tết, rất nhiều người oán giận. Ngay cả công an cũng oán giận. Một chú công an đã luống tuổi vừa lên lầu vừa kêu lớn: “Sao đêm giao thừa còn gây phiền toái như vậy? Đi hết ra ngoài, ra ngoài chờ đi.”
Sau khi chúng tôi bị đuổi ra, ba mẹ Khúc Thiên cũng từ trong nhà ra tới, hỏi chúng tôi có chuyện gì xảy ra,
Chúng tôi không trả lời, bởi vì chuyện này không ai có thể nói rõ được, chỉ có thể chờ thông báo của cảnh sát. Cũng may lúc này chưa khuya, chúng tôi đứng bên ngoài cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Nếu là nửa đêm tới sáng thì trời sẽ rất lạnh.
===
Sant: Chào 2020, chúc 2021 cả nhà đầy sức khỏe và hạnh phúc nha <3 <3
“Hay là không có ai? Bật đèn đề phòng trộm cướp?” Tôi nói.
Tổ Hàng lùi lại hai bước, nói nhỏ với tôi: “Em tranh một chút, anh phá cửa.”
“Này, người ta sẽ cho rằng anh là người xấu.”
“Lúc này anh là Khúc Thiên, bọn họ cũng chỉ cảm thấy anh quậy phá mà thôi.” Nói xong anh ấy dùng một chân đạp văng cánh cửa.
“Rầm” một tiếng khiến tôi giật mình. Trong nhà rất an tĩnh, ngoại trừ đèn sáng thì quả thật không thấy dấu vết có người ở.
Tổ Hàng định đi vào, tôi kéo anh ấy lại: “Tổ Hàng, chờ bảo vệ tới đi. Cứ vào như vậy em sợ bị trúng kế.” Hiện tại không có người ở đây, nếu bên trong có chuyện gì thì thật khó mà ăn nói. Tổ Hàng là quỷ không chú ý tới vấn đề này thì tôi cần nhắc cho anh ấy chú ý.
Tổ Hàng nghĩ một chút, gật đầu. Chúng tôi đứng ở bên cạnh biệt thự nhà Lương Canh, chờ bảo vệ tới. Vừa rồi âm thanh phá cửa lớn như vậy, cách vài nhà đều nghe được, hơn nữa nơi này chắc chắn có camera theo dõi, bảo vệ hẳn sẽ nhanh tới.
Tôi đứng ở đó, duỗi cổ nhìn vào phòng khách. Âm thanh lớn như vậy, nếu bên trong thật sự có người thì hẳn đã đi ra. Cho dù là ăn trộm thì cũng nên chạy ra rồi mới phải.
“Tổ Hàng, liệu có phải Lương Dật không? Em cảm giác sẽ là cậu ta.”
“Vì sao?”
“Lương Canh bị điều tới nơi kia, với tính cách của Lương Dật, hẳn sẽ rất khó chịu. Tết nhất một mình cậu ta về đây cũng không phải là không có khả năng. Chỉ là nếu cậu ta ở nhà thì phải nghe được tiếng đá cửa rồi chứ.”
Tôi vừa mới nói xong thì đã có bảo vệ đi tới. Một người kêu lên: “Sao lại thế này? Các người là ai? Các người… A, Khúc Thiên à. Sao cậu lại phá cửa nhà người ta thế?”
Nhận ra Khúc Thiên, giọng điệu lập tức thay đổi. Tổ Hàng hơi mỉm cười, nói: “Nhà bọn họ có thể có trộm. Tôi thấy có bóng người đi vào, còn bật đèn nhưng gõ cửa không có ai trả lời nên mới phá cửa.”
Bảo vệ khẩn trương, nhanh chóng đi vào nhà, vừa đi vừa hét: “Ai ở trong nhà? Chúng tôi là…”
Tôi nói nhỏ: “Em thấy nếu là trộm nghe bọn họ nói to như vậy đã sớm chạy.”
“Có lẽ không phải trộm. Khả Nhân, lần này em đúng rồi.” Tổ Hàng nói xong rồi cũng đi vào trong nhà.
Tôi nghi hoặc, không phải trộm, chẳng lẽ thật sự là Lương Dật? Tôi nhanh chóng đi theo Tổ Hàng. Chúng tôi vừa mới vào phòng trách thì nghe được tiếng hét sợ hãi của bảo vệ.
Sau đó là tiếng bảo vệ kêu lên: “Báo công an! Báo công an!”
Những âm thanh này đều truyền đến từ lầu hai, chúng tôi chạy nhanh lên lầu hai. Ở phòng ngủ trên lầu hai, Lương Dật đang bị treo lên đèn trần, trên chân treo quả cân, toàn thân bị chỉ đỏ quấn quanh. Cậu ta bị rút hồn, hơn nữa vẫn là cách thức để luyện tiểu quỷ.
Tôi đứng ở cửa phòng kinh ngạc đến ngây người, còn Tổ Hàng đã đi tới kiểm tra thi thể. Các nhân viên bảo vệ có người báo công an, có người vẫn kêu sợ hãi, biểu hiện còn kém hơn tôi rất nhiều. Tuy rằng tôi chưa từng nhìn thấy cảnh này nhưng trước đây tôi đã từng tiếp xúc tới những chuyện như vậy, cho nên phản ứng của tôi lúc này bình tĩnh không ít.
Tôi thấy Tổ Hàng rất nhiều lần quay đầu lại nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại anh ấy, hơi mỉm cười để nói với anh ấy tôi không sao, để anh ấy có thể an tâm làm việc.
Tôi không nhấc nổi bước chân. Tôi nghĩ tới cái đầu màu mè cứu tôi ở Ngũ Hành trận, nghĩ tới chàng trai gọi tôi là chị họ, nhớ tới Lương Dật tham gia hôn lễ của tôi, vậy mà bây giờ đã chết. Lúc trước cậu ta muốn nhảy vào chuyện này, nếu không phải bởi vì chúng tôi ngầm đồng ý thì có lẽ cậu ta đã không có ngày hôm nay.
Nửa giờ sau, công an tới. Bởi vì báo cáo lên là thắt cổ tự tử nên tới chỉ là công an phường chứ không phải cảnh sát hình sự. Công an không quen biết chúng tôi nên đuổi chúng tôi ra bên ngoài, chỉ yêu cầu chúng tôi ở lại để lấy lời khai.
Đêm 30 tết, rất nhiều người oán giận. Ngay cả công an cũng oán giận. Một chú công an đã luống tuổi vừa lên lầu vừa kêu lớn: “Sao đêm giao thừa còn gây phiền toái như vậy? Đi hết ra ngoài, ra ngoài chờ đi.”
Sau khi chúng tôi bị đuổi ra, ba mẹ Khúc Thiên cũng từ trong nhà ra tới, hỏi chúng tôi có chuyện gì xảy ra,
Chúng tôi không trả lời, bởi vì chuyện này không ai có thể nói rõ được, chỉ có thể chờ thông báo của cảnh sát. Cũng may lúc này chưa khuya, chúng tôi đứng bên ngoài cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Nếu là nửa đêm tới sáng thì trời sẽ rất lạnh.
===
Sant: Chào 2020, chúc 2021 cả nhà đầy sức khỏe và hạnh phúc nha <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.