Chương 522
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
09/04/2021
Vì sợ Ngụy Hoa tới đây gây chuyện trong mấy ngày cuối cùng này, hơn nữa
hiện tại Tổ Hàng bị thương nặng nên mọi người chia nhau gác đêm.
Gác đêm đầu tiên là Linh Tử, ba Khúc Thiên chăm sóc cho mẹ Khúc Thiên, cho nên nửa đêm lúc Tổ Hàng tỉnh lại thì thấy tôi cùng em bé nằm trên giường ở bên cạnh, còn Linh Tử đang ngồi dựa trên ghế sô pha.
Dù nói âm khí ở bệnh viện khá nặng nhưng tình hình hiện tại, để em bé bên cạnh chúng tôi sẽ tương đối an toàn. Chị Kim Tử có nói, càng gần tới ngày thì Ngụy Hoa càng nôn nóng. Hắn đã bắt đầu bất kể thủ đoạn gì, ngay cả đứa bé vô tội cũng xuống tay. Trước kia Ngụy Hoa không như vậy.
Tôi không ngủ, tôi chỉ nằm như vậy, thỉnh thoảng nhìn con, thỉnh thoảng nhìn Tổ Hàng. Cho nên khi Tổ Hàng nhìn về phía chúng tôi, tôi lập tức xuống khỏi giường, đi tới, nói nhỏ: “Tổ Hàng, anh tỉnh rồi.”
Anh ấy khẽ gật đầu, nói: “Con…”
“Con vẫn bình an, không bị thương gì.” Anh ấy chưa từng suy yếu như thế này, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy phải cố hết sức. “Anh nghỉ ngơi một chút đi, hay là… ừ, hay là anh uống chút máu của em đi, cho nhanh khỏe. Trong thời gian này anh lại bị thương, hơn nữa không phải bọn họ nói nhiệm vụ chính kia chỉ còn mấy ngày nữa.”
Tôi chưa từng có hy vọng xa vời rằng Tổ Hàng sẽ vì tôi mà từ bỏ nhiệm vụ kia, tôi không phải là người không hiểu chuyện như vậy.
Tổ Hàng lắc đầu: “Em còn phải cho con bú.”
Tôi cắn cắn môi, do dự một chút, lấy hàm răng cắn đầu lưỡi mình, sau đó cúi người xuống áp vào môi anh ấy. Tôi nghĩ tới lần trước, khi anh ấy bị thương, vì tôi bụng to nên anh ấy không uống máu tôi mà ra ngoài ăn quỷ. Bộ dáng đó khiến tôi rất lo lắng. Lần này anh ấy bị thương nặng như vậy, nếu anh ấy mang bộ dạng này đi tìm oán quỷ, nói không chừng sẽ lại gặp lệ quỷ khác ăn anh ấy trước. Tôi không thể để Tổ Hàng tiếp tục mạo hiểm.
Đầu lưỡi tôi rất đau nhưng tôi vẫn như cũ, cau mày muốn đưa lưỡi thâm nhập vào miệng anh ấy.
“Không cần.” Lúc đầu anh ấy cự tuyệt, nhưng anh ấy vừa mở miệng nói thì đầu lưỡi tôi đã trượt vào trong. Mùi vị của máu, đối với quỷ mà nói giống như người đang rất đói bụng lại gặp phải món nướng thơm ngào ngạt vậy. Anh ấy không cự tuyệt nữa, đầu lưỡi quấn vào lưỡi tôi, nuốt nước bọt mang theo mùi vị nồng đậm của máu.
Chúng tôi hôn càng ngày càng sâu, tay anh ấy đặt sau cổ tôi giữ chặt không cho tôi tránh thoát. Từ sự cự tuyệt ban đầu anh ấy đã biến thành cuồng nhiệt. Chỉ kết thúc khi em bé bỗng khóc.
Em bé ở trên giường khóc oe oe, Linh Tử trên sô pha bừng tỉnh, anh ta thấy tôi cùng Tổ Hàng vẫn đang dây dưa trên giường bèn xoa xoa mặt, nói: “Hai người cứ tiếp tục, tôi tới xem có phải em bé tè hay không.”
Anh ta đi tới xem em bé. Đương nhiên tôi cùng Tổ Hàng không thể tiếp tục làm gì nữa. Khi môi chúng tôi rời nhau, đầu lưỡi tôi đã ngừng chảy máu nhưng môi của chúng tôi đều đã đỏ màu máu.
Tôi đi tới, nói: “Đưa em bé cho tôi, hẳn nó đói bụng rồi.”
Tôi đỡ lấy em bé, Linh Tử cũng nhận ra sự khác thường của tôi và Tổ Hàng, nhỏ giọng nói: “Oa, dùng cách lãng mạn như vậy sao?”
Quả thật em bé tè dầm, thay tã, cho bú, em bé lại chìm vào giấc ngủ. Tôi đem em bé đã ngủ bế tới bên cạnh Tổ Hàng. Lúc này tinh thần Tổ Hàng đã khá hơn rất nhiều, máu của tôi quả thật có thể khiến anh ấy nhanh khỏe hơn.
Anh ấy duỗi tay bế em bé, hôn lên gương mặt bé nhẹ của em bé: “Con của chúng ta.”
“Tổ Hàng, lúc ấy là anh cố ý diễn kịch với Sầm Mai à?”
“Ừ, đó là kết giới của cô ta, mọi thứ đều sẽ theo ý thức của cô ta. Anh không thể khiến cô ta bị kích thích, không thì em bé sẽ gặp nguy hiểm. Anh không cho cô ta bế con là để tìm cơ hội đưa con cho em, để em mang con đi. Khả Nhân, em thật sự có khả năng. Em làm được, em sẽ bảo vệ được cho con của chúng ta.”
“Nhưng anh…” Mắt tôi đỏ hồng, tay chỉ vào ngực anh ấy. Ở chỗ này thân thể Khúc Thiên không có chút dấu vết gì nhưng tôi biết, ở trên người Tổ Hàng, ngực đã có một cái lỗ, rất đau.
“Không sao đâu, sẽ khỏi ngay thôi.”
“Tổ Hàng…” Vì lúc nãy cắn đầu lưỡi, giọng tôi nói đã không còn được rõ ràng, nhưng tôi nghĩ anh ấy có thể nghe hiểu được.
“Nhìn mắt em kia, ngủ cùng với con đi. Mới nửa đêm mà. Đừng để anh khỏe thì em lại xảy ra chuyện. Em phải khỏe mạnh thì anh mới yên tâm.
Tôi gật đầu, ôm con sang giường bên cạnh cùng nhau ngủ. Có lẽ thật sự quá mệt nhọc, hơn nữa thấy Tổ Hàng uống máu tôi đã khỏe lên nhiều, tôi cũng đã yên lòng, cho nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ là trước khi ngủ sâu, tôi mơ hồ nghe được anh ấy nhỏ giọng nói chuyện với Linh Tử.
Gác đêm đầu tiên là Linh Tử, ba Khúc Thiên chăm sóc cho mẹ Khúc Thiên, cho nên nửa đêm lúc Tổ Hàng tỉnh lại thì thấy tôi cùng em bé nằm trên giường ở bên cạnh, còn Linh Tử đang ngồi dựa trên ghế sô pha.
Dù nói âm khí ở bệnh viện khá nặng nhưng tình hình hiện tại, để em bé bên cạnh chúng tôi sẽ tương đối an toàn. Chị Kim Tử có nói, càng gần tới ngày thì Ngụy Hoa càng nôn nóng. Hắn đã bắt đầu bất kể thủ đoạn gì, ngay cả đứa bé vô tội cũng xuống tay. Trước kia Ngụy Hoa không như vậy.
Tôi không ngủ, tôi chỉ nằm như vậy, thỉnh thoảng nhìn con, thỉnh thoảng nhìn Tổ Hàng. Cho nên khi Tổ Hàng nhìn về phía chúng tôi, tôi lập tức xuống khỏi giường, đi tới, nói nhỏ: “Tổ Hàng, anh tỉnh rồi.”
Anh ấy khẽ gật đầu, nói: “Con…”
“Con vẫn bình an, không bị thương gì.” Anh ấy chưa từng suy yếu như thế này, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy phải cố hết sức. “Anh nghỉ ngơi một chút đi, hay là… ừ, hay là anh uống chút máu của em đi, cho nhanh khỏe. Trong thời gian này anh lại bị thương, hơn nữa không phải bọn họ nói nhiệm vụ chính kia chỉ còn mấy ngày nữa.”
Tôi chưa từng có hy vọng xa vời rằng Tổ Hàng sẽ vì tôi mà từ bỏ nhiệm vụ kia, tôi không phải là người không hiểu chuyện như vậy.
Tổ Hàng lắc đầu: “Em còn phải cho con bú.”
Tôi cắn cắn môi, do dự một chút, lấy hàm răng cắn đầu lưỡi mình, sau đó cúi người xuống áp vào môi anh ấy. Tôi nghĩ tới lần trước, khi anh ấy bị thương, vì tôi bụng to nên anh ấy không uống máu tôi mà ra ngoài ăn quỷ. Bộ dáng đó khiến tôi rất lo lắng. Lần này anh ấy bị thương nặng như vậy, nếu anh ấy mang bộ dạng này đi tìm oán quỷ, nói không chừng sẽ lại gặp lệ quỷ khác ăn anh ấy trước. Tôi không thể để Tổ Hàng tiếp tục mạo hiểm.
Đầu lưỡi tôi rất đau nhưng tôi vẫn như cũ, cau mày muốn đưa lưỡi thâm nhập vào miệng anh ấy.
“Không cần.” Lúc đầu anh ấy cự tuyệt, nhưng anh ấy vừa mở miệng nói thì đầu lưỡi tôi đã trượt vào trong. Mùi vị của máu, đối với quỷ mà nói giống như người đang rất đói bụng lại gặp phải món nướng thơm ngào ngạt vậy. Anh ấy không cự tuyệt nữa, đầu lưỡi quấn vào lưỡi tôi, nuốt nước bọt mang theo mùi vị nồng đậm của máu.
Chúng tôi hôn càng ngày càng sâu, tay anh ấy đặt sau cổ tôi giữ chặt không cho tôi tránh thoát. Từ sự cự tuyệt ban đầu anh ấy đã biến thành cuồng nhiệt. Chỉ kết thúc khi em bé bỗng khóc.
Em bé ở trên giường khóc oe oe, Linh Tử trên sô pha bừng tỉnh, anh ta thấy tôi cùng Tổ Hàng vẫn đang dây dưa trên giường bèn xoa xoa mặt, nói: “Hai người cứ tiếp tục, tôi tới xem có phải em bé tè hay không.”
Anh ta đi tới xem em bé. Đương nhiên tôi cùng Tổ Hàng không thể tiếp tục làm gì nữa. Khi môi chúng tôi rời nhau, đầu lưỡi tôi đã ngừng chảy máu nhưng môi của chúng tôi đều đã đỏ màu máu.
Tôi đi tới, nói: “Đưa em bé cho tôi, hẳn nó đói bụng rồi.”
Tôi đỡ lấy em bé, Linh Tử cũng nhận ra sự khác thường của tôi và Tổ Hàng, nhỏ giọng nói: “Oa, dùng cách lãng mạn như vậy sao?”
Quả thật em bé tè dầm, thay tã, cho bú, em bé lại chìm vào giấc ngủ. Tôi đem em bé đã ngủ bế tới bên cạnh Tổ Hàng. Lúc này tinh thần Tổ Hàng đã khá hơn rất nhiều, máu của tôi quả thật có thể khiến anh ấy nhanh khỏe hơn.
Anh ấy duỗi tay bế em bé, hôn lên gương mặt bé nhẹ của em bé: “Con của chúng ta.”
“Tổ Hàng, lúc ấy là anh cố ý diễn kịch với Sầm Mai à?”
“Ừ, đó là kết giới của cô ta, mọi thứ đều sẽ theo ý thức của cô ta. Anh không thể khiến cô ta bị kích thích, không thì em bé sẽ gặp nguy hiểm. Anh không cho cô ta bế con là để tìm cơ hội đưa con cho em, để em mang con đi. Khả Nhân, em thật sự có khả năng. Em làm được, em sẽ bảo vệ được cho con của chúng ta.”
“Nhưng anh…” Mắt tôi đỏ hồng, tay chỉ vào ngực anh ấy. Ở chỗ này thân thể Khúc Thiên không có chút dấu vết gì nhưng tôi biết, ở trên người Tổ Hàng, ngực đã có một cái lỗ, rất đau.
“Không sao đâu, sẽ khỏi ngay thôi.”
“Tổ Hàng…” Vì lúc nãy cắn đầu lưỡi, giọng tôi nói đã không còn được rõ ràng, nhưng tôi nghĩ anh ấy có thể nghe hiểu được.
“Nhìn mắt em kia, ngủ cùng với con đi. Mới nửa đêm mà. Đừng để anh khỏe thì em lại xảy ra chuyện. Em phải khỏe mạnh thì anh mới yên tâm.
Tôi gật đầu, ôm con sang giường bên cạnh cùng nhau ngủ. Có lẽ thật sự quá mệt nhọc, hơn nữa thấy Tổ Hàng uống máu tôi đã khỏe lên nhiều, tôi cũng đã yên lòng, cho nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ là trước khi ngủ sâu, tôi mơ hồ nghe được anh ấy nhỏ giọng nói chuyện với Linh Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.