Chương 107
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
31/05/2020
Tôi cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, tay đưa lên cầm chặt lá bùa đang
đeo ở ngực được Sầm Tổ Hàng cho. Sau khi xác định căn phòng này không có ai, tôi nói thầm: “Tự mình dọa mình thôi. Phải phơi nắng nhiều một chút mới được, nhất định do âm tà nhập thể lần trước còn chưa thanh trừ sạch sẽ.”
Nói thì nói vậy nhưng cảm giác nổi da gà này vẫn còn, lại còn cảm thấy nơi này không chỉ có một mình tôi.
“Tiểu thư!” Tiếng gọi đột nhiên truyền tới khiến tôi giật mình, tay đè chặt trước ngực, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
“Làm sao thế?” Tôi nói hơi đứt quãng, âm thanh rất rõ là còn đang run.
“Chú rể đi cùng cô không thấy đâu, vậy cô còn muốn chụp ảnh hay không? Tuy rằng nói trang điểm cho cô dâu sẽ tương đối lâu nhưng chú rể cũng nên thay quần áo trước. Hôm nay chỉ có mình tôi trang điểm, thời gian cũng rất gấp.”
Không thấy Sầm Tổ Hàng? Sao lại không thấy? Vừa rồi không phải chuyên viên trang điểm này nhìn thấy anh ấy sao? Tôi nghi hoặc đi ra khỏi khu lê phục, nhìn khắp nơi ở phòng khách liền thấy được bên kia khu nghỉ ngơi, Sầm Tổ Hàng đang ngồi xổm nhìn sàn nhà. Anh ấy dù không muốn chụp ảnh cũng không cần phải đi ngắm sàn nhà người ta như vậy chứ.
Tôi đi tới, nhỏ giọng nói: “Làm sao thế? Anh không thay quần áo à?”
“Em đốt cho anh sao?”
Anh ấy nói khiến tôi hiểu ra, không phải bởi vì anh ấy không muốn chụp mà là anh ấy không thể thay quần áo thật được. Trừ phi đốt gửi cho anh ấy, nhưng người ta cũng không có khả năng cho chúng tôi hóa vàng bộ lễ phục này được. Thế tôi mới thấy mình ngay từ đầu đã nghĩ đơn giản quá rồi, mà khi đó Sầm Tổ Hàng cũng không từ chối, có lẽ anh ấy cũng không ngờ được tình huống này.
Thời gian gần đây sống quá an nhàn khiến tôi quên mất anh ấy không phải là người, mà hẳn anh ấy cũng quên mất điều này. Cho nên khi lúc đầu tôi nói muốn chụp ảnh anh ấy cũng không từ chối.
Tôi nói đầy mất mát: “Vậy chúng ta về đi, coi như mất tiền vi phạm hợp đồng thôi.”
“Không cần, em cứ nói không được thoải mái, tối mai lại đến là được. Ngày mai mang la bàn tới đây.”
“La bàn? Để làm gì?”
“Chụp ảnh!”
Mang la bàn tới để chụp ảnh? Khi tôi còn không hiểu gì thì nghe được từ phía sang tiếng nói chuyện của thợ chụp ảnh cùng nhân viên trang điểm, lúc này tôi mới nhớ tới bọn họ, Tổ Hàng nói những lời này hẳn là để cho bọn họ nghe.
Tổ Hàng đứng dậy, nói với người trang điểm: “Cô ấy cảm thấy không được khỏe. Ngày mai chúng tôi lại tới, hôm nay vất vả cho hai người rồi.”
Chuyên viên trang điểm cùng thợ chụp ảnh đều đanh mặt lại, rất rõ ràng là có tức giận. Lúc này còn ở lại tiệm tức là đang tăng ca, kết quả lại nói không chụp nữa, chuyện này ai có thể vui vẻ chấp nhận được. Cũng may đây là studio ảnh lớn, nhân viên đều rất có tố chất, cho dù bọn họ không vui vẻ nhưng sắc mặt rất nhanh đã hiền hòa. Mỉm cười, nói lời an ủi, căn dặn những việc cần chú ý cho ngày mai rồi bảo chúng tôi về trước.
Tôi đoán chúng tôi vừa đi là chắc chắn hai bọn họ sẽ ở phía sau mắng chúng tôi. Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đứng ở dưới nhà chờ taxi, tôi hỏi: “Vì sao ngày mai lại phải mang la bàn tới?”
“Vừa rồi nơi anh ngồi xổm có thi khí.”
“Hơi ẩm á? Bị thấm nước à?”
“Mùi thi thể.”
Tôi kinh sợ, nuốt nước miếng, nói: “Vừa rồi khi ở khu chọn lễ phục em cũng cảm thấy có thứ gì đó, trong lòng cứ thấy rờn rợn.”
“Ngày mai mang theo la bàn để đo.”
Nghĩ tới cảm giác rờn rợn vừa rồi, hẳn nơi đó cách thi thể rất gần. Tôi không nhịn được rùng mình một cái. Tay được Tổ Hàng nắm lấy, mắt nhìn chiếc taxi đang tiến lại gần, không nói câu gì, tôi cũng hiểu ý anh ấy.
Buổi tối ngày hôm sau, khi tới studio chúng tôi cố ý đến muộn. Là muốn mọi người trong studio đều đi hết rồi chúng tôi làm việc mới không có hoảng loạn.
Vẫn là chuyên viên trang điểm cùng thợ ảnh ngày hôm qua, thấy chúng tôi đến đều rất nhiệt tình.
Có lẽ tối hôm qua bọn họ phải mắng chửi chúng tôi ba trăm lần mất.
Tổ Hàng nói không chạm vào la bàn là không chạm vào, cho nên sau khi vào cửa tôi liền lấy ra la bàn, đo lường sơn hướng. Chuyên viên trang điểm đầy nghi hoặc nói: “Tiểu thư, chúng ta nên đi thay quần áo trước đi.”
Tôi ngẩng lên cười với cô ấy một cái: “Chờ một chút thôi.”
Nói thì nói vậy nhưng cảm giác nổi da gà này vẫn còn, lại còn cảm thấy nơi này không chỉ có một mình tôi.
“Tiểu thư!” Tiếng gọi đột nhiên truyền tới khiến tôi giật mình, tay đè chặt trước ngực, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
“Làm sao thế?” Tôi nói hơi đứt quãng, âm thanh rất rõ là còn đang run.
“Chú rể đi cùng cô không thấy đâu, vậy cô còn muốn chụp ảnh hay không? Tuy rằng nói trang điểm cho cô dâu sẽ tương đối lâu nhưng chú rể cũng nên thay quần áo trước. Hôm nay chỉ có mình tôi trang điểm, thời gian cũng rất gấp.”
Không thấy Sầm Tổ Hàng? Sao lại không thấy? Vừa rồi không phải chuyên viên trang điểm này nhìn thấy anh ấy sao? Tôi nghi hoặc đi ra khỏi khu lê phục, nhìn khắp nơi ở phòng khách liền thấy được bên kia khu nghỉ ngơi, Sầm Tổ Hàng đang ngồi xổm nhìn sàn nhà. Anh ấy dù không muốn chụp ảnh cũng không cần phải đi ngắm sàn nhà người ta như vậy chứ.
Tôi đi tới, nhỏ giọng nói: “Làm sao thế? Anh không thay quần áo à?”
“Em đốt cho anh sao?”
Anh ấy nói khiến tôi hiểu ra, không phải bởi vì anh ấy không muốn chụp mà là anh ấy không thể thay quần áo thật được. Trừ phi đốt gửi cho anh ấy, nhưng người ta cũng không có khả năng cho chúng tôi hóa vàng bộ lễ phục này được. Thế tôi mới thấy mình ngay từ đầu đã nghĩ đơn giản quá rồi, mà khi đó Sầm Tổ Hàng cũng không từ chối, có lẽ anh ấy cũng không ngờ được tình huống này.
Thời gian gần đây sống quá an nhàn khiến tôi quên mất anh ấy không phải là người, mà hẳn anh ấy cũng quên mất điều này. Cho nên khi lúc đầu tôi nói muốn chụp ảnh anh ấy cũng không từ chối.
Tôi nói đầy mất mát: “Vậy chúng ta về đi, coi như mất tiền vi phạm hợp đồng thôi.”
“Không cần, em cứ nói không được thoải mái, tối mai lại đến là được. Ngày mai mang la bàn tới đây.”
“La bàn? Để làm gì?”
“Chụp ảnh!”
Mang la bàn tới để chụp ảnh? Khi tôi còn không hiểu gì thì nghe được từ phía sang tiếng nói chuyện của thợ chụp ảnh cùng nhân viên trang điểm, lúc này tôi mới nhớ tới bọn họ, Tổ Hàng nói những lời này hẳn là để cho bọn họ nghe.
Tổ Hàng đứng dậy, nói với người trang điểm: “Cô ấy cảm thấy không được khỏe. Ngày mai chúng tôi lại tới, hôm nay vất vả cho hai người rồi.”
Chuyên viên trang điểm cùng thợ chụp ảnh đều đanh mặt lại, rất rõ ràng là có tức giận. Lúc này còn ở lại tiệm tức là đang tăng ca, kết quả lại nói không chụp nữa, chuyện này ai có thể vui vẻ chấp nhận được. Cũng may đây là studio ảnh lớn, nhân viên đều rất có tố chất, cho dù bọn họ không vui vẻ nhưng sắc mặt rất nhanh đã hiền hòa. Mỉm cười, nói lời an ủi, căn dặn những việc cần chú ý cho ngày mai rồi bảo chúng tôi về trước.
Tôi đoán chúng tôi vừa đi là chắc chắn hai bọn họ sẽ ở phía sau mắng chúng tôi. Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đứng ở dưới nhà chờ taxi, tôi hỏi: “Vì sao ngày mai lại phải mang la bàn tới?”
“Vừa rồi nơi anh ngồi xổm có thi khí.”
“Hơi ẩm á? Bị thấm nước à?”
“Mùi thi thể.”
Tôi kinh sợ, nuốt nước miếng, nói: “Vừa rồi khi ở khu chọn lễ phục em cũng cảm thấy có thứ gì đó, trong lòng cứ thấy rờn rợn.”
“Ngày mai mang theo la bàn để đo.”
Nghĩ tới cảm giác rờn rợn vừa rồi, hẳn nơi đó cách thi thể rất gần. Tôi không nhịn được rùng mình một cái. Tay được Tổ Hàng nắm lấy, mắt nhìn chiếc taxi đang tiến lại gần, không nói câu gì, tôi cũng hiểu ý anh ấy.
Buổi tối ngày hôm sau, khi tới studio chúng tôi cố ý đến muộn. Là muốn mọi người trong studio đều đi hết rồi chúng tôi làm việc mới không có hoảng loạn.
Vẫn là chuyên viên trang điểm cùng thợ ảnh ngày hôm qua, thấy chúng tôi đến đều rất nhiệt tình.
Có lẽ tối hôm qua bọn họ phải mắng chửi chúng tôi ba trăm lần mất.
Tổ Hàng nói không chạm vào la bàn là không chạm vào, cho nên sau khi vào cửa tôi liền lấy ra la bàn, đo lường sơn hướng. Chuyên viên trang điểm đầy nghi hoặc nói: “Tiểu thư, chúng ta nên đi thay quần áo trước đi.”
Tôi ngẩng lên cười với cô ấy một cái: “Chờ một chút thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.