Chương 125
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
10/06/2020
Linh Tử nói: “Được rồi, đem mọi chuyện phân tích ngược một lần. Mục đích
luyện hóa tiểu quỷ chỉ có hai, thứ nhất là làm vũ khí, thứ hai là để
cương thi sống lại, khống chế cương thi. Hiện tại có người đàn ông thuần âm mệnh bị tính kế, bị Ngụy Hoa chú ý. Như vậy lý do của Ngụy Hoa sẽ là cái nào? Trước kia chúng ta còn nghĩ khiến cương thi sống lại chính là
làm sống lại anh, kết quả hắn lại chỉ bắt anh làm vật thí nghiệm. Muốn
sống lại là chính hắn.”
“Không ngoại trừ Ngụy Hoa.” Khúc Thiên nói, “Hắn ở khu nhà kia đang giám sát chúng ta.”
Lúc này đồ ăn bắt đầu được đưa lên, tất cả mọi người đều rất ăn ý mà im lặng không nói gì. Trờ đồ ăn đưa lên xong, Kim Tử bưng chén trà, nói: “Rồi, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ. Có gió thổi cỏ lay gì cũng nói với nhau một tiếng. Tuy rằng mục đích của chúng ta khác nhau nhưng hành động là giống nhau.”
Mọi người cùng giơ lên chén trà. Tiểu Mạc nói: “Uống trà là có ý tứ gì, sao không gọi bia đi.”
Kết quả không ai hưởng ứng anh ta, buổi chiều mọi người còn muốn đi chơi thuyền.
Hôm nay chơi rất vui vẻ, hơn nữa Kim Tử bọn họ một nhà ở cùng nhau rất vui vẻ. Là một nhóm dù nhỏ nhưng giúp đỡ và tín nhiệm lẫn nhau là không thể thiếu.
***
Trời rất trong xanh nhưng tác phẩm tốt nghiệp lại âm u. Phòng vẽ im phăng phắc không một tiếng động, giảng viên đi tới mỗi tháng phẩn nhìn vài lần, bình luận mấy câu rồi rời đi. Số sinh viên ở lại qua đêm ngày càng nhiều, tôi cũng bắt đầu gia nhập quân đội xuyên đêm.
Có người sẽ muốn hỏi, ở suốt đêm như vậy có gặp quỷ hay không. Ở trường tôi, mỗi khi đến thời gian giao tác phẩm cuối kỳ đều sẽ có rất nhiều người làm suốt đêm. Công việc một tháng phải hoàn thành trong nội một tuần, rất nhiều người, hơn nữa mọi người đều chỉ tập trung vào tác phẩm, thời gian tám chuyện với nhau rất ít. Như vậy, dù có thấy quỷ thì cũng không có thời gian để ý tới.
Hôm đó tôi ngủ suốt buổi sáng, tới chiều mới đến trường, thấy được giảng viên đang hỏi các bạn để tìm tôi.
Tôi đi tới, hỏi: “Cô Vu, em là Vương Khả Nhân, có việc gì ạ?”
Cô Vu là giảng viên xinh đẹp nhất nhì trường tôi, lại vừa mới tốt nghiệp đi làm chưa tới ba năm, là giảng viên khoa múa, dáng người tốt khí chất tốt, tuy rằng cô ấy không dạy tôi nhưng tôi cũng có biết.
Cô Vu nhìn tôi đánh giá một chút, tôi nói: “Sao vậy ạ?”
“Em… quen Khúc Thiên chứ?”
“Dạ. Cô có việc gì ạ?”
Cô Vu liền cầm lấy tay tôi, bảo tôi đi cùng cô ấy. Lòng tôi đầy nghi hoặc đi theo cô ấy vào cầu thang. Tới phòng vẽ có thang máy, cầu thang cũng chỉ dùng để thoát hiểm khi có cháy, ngày thường không có ai đi lại, ngay cả tay vịn cũng có một lớp bụi rồi.
Cô ấy dẫn tôi ra đây nói chuyện, chắc chắn là có việc không muốn cho người khác biết. Chỉ là chuyện này có quan hệ gì với tôi?
Sau đó cô Vu kể chuyện của cô ấy cho tôi nghe. Cô ấy nói cô ấy nghe được mấy giảng viên khác nói Khúc Thiên biết xem nhà, hy vọng tôi có thể liên hệ giúp với Khúc Thiên tới xem nhà cho cô ấy. Cô ấy đi tìm Khúc thiên nhưng không gặp mới tới đây tìm tôi.
“Nhà của cô làm sao vậy? Có thể khiến cô Vu khó xử như vậy có lẽ thực sự xảy ra chuyện, không đơn giản đang bình thường lại đi tìm người xem phong thủy.
Cô Vu do dự một chút, mới nói mỗi đêm cô ngủ đều luôn gặp ác mộng, mơ cô ấy bị chết, hoặc bị bóng đè. Dù sao cô ấy ngủ không được tốt.
Chỉ bằng này chuyện, tôi cũng không thể xác định được gì. Có lẽ nhà cô ấy là cách cục 34, hoặc có lẽ có đồ vật gì đó chiêu tà. Cho nên tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ chuyển lời cho Khúc Thiên.
Cô Vu rất cảm kích, còn nói nhất định phải nhanh, hiện tại mỗi đêm cô ấy ngủ quả thật chính là một loại tra tấn. Đứng ở gần, tôi cũng phải hiện gương mặt cô ấy lộ vẻ mệt mỏi, sau lớp trang điểm kia còn không biết đã tiều tụy thành bộ dáng gì.
Tôi gọi điện thoại cho Khúc Thiên nhưng điện thoại anh ấy đã tắt máy, không biết anh ấy lại đang bận rộn chuyện gì. Như vậy hôm nay tôi không thể học qua đêm, buổi tối phải về nhà.
Nghĩ tới buổi tối về nhà, sẽ đối mặt với… chuyện trên giường kia, tôi liền… có cảm giác nói không rõ được.
Chờ mong? Khẩn Trương? Sợ Hãi?... Dù sao cũng là cảm giác không tốt.
“Không ngoại trừ Ngụy Hoa.” Khúc Thiên nói, “Hắn ở khu nhà kia đang giám sát chúng ta.”
Lúc này đồ ăn bắt đầu được đưa lên, tất cả mọi người đều rất ăn ý mà im lặng không nói gì. Trờ đồ ăn đưa lên xong, Kim Tử bưng chén trà, nói: “Rồi, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ. Có gió thổi cỏ lay gì cũng nói với nhau một tiếng. Tuy rằng mục đích của chúng ta khác nhau nhưng hành động là giống nhau.”
Mọi người cùng giơ lên chén trà. Tiểu Mạc nói: “Uống trà là có ý tứ gì, sao không gọi bia đi.”
Kết quả không ai hưởng ứng anh ta, buổi chiều mọi người còn muốn đi chơi thuyền.
Hôm nay chơi rất vui vẻ, hơn nữa Kim Tử bọn họ một nhà ở cùng nhau rất vui vẻ. Là một nhóm dù nhỏ nhưng giúp đỡ và tín nhiệm lẫn nhau là không thể thiếu.
***
Trời rất trong xanh nhưng tác phẩm tốt nghiệp lại âm u. Phòng vẽ im phăng phắc không một tiếng động, giảng viên đi tới mỗi tháng phẩn nhìn vài lần, bình luận mấy câu rồi rời đi. Số sinh viên ở lại qua đêm ngày càng nhiều, tôi cũng bắt đầu gia nhập quân đội xuyên đêm.
Có người sẽ muốn hỏi, ở suốt đêm như vậy có gặp quỷ hay không. Ở trường tôi, mỗi khi đến thời gian giao tác phẩm cuối kỳ đều sẽ có rất nhiều người làm suốt đêm. Công việc một tháng phải hoàn thành trong nội một tuần, rất nhiều người, hơn nữa mọi người đều chỉ tập trung vào tác phẩm, thời gian tám chuyện với nhau rất ít. Như vậy, dù có thấy quỷ thì cũng không có thời gian để ý tới.
Hôm đó tôi ngủ suốt buổi sáng, tới chiều mới đến trường, thấy được giảng viên đang hỏi các bạn để tìm tôi.
Tôi đi tới, hỏi: “Cô Vu, em là Vương Khả Nhân, có việc gì ạ?”
Cô Vu là giảng viên xinh đẹp nhất nhì trường tôi, lại vừa mới tốt nghiệp đi làm chưa tới ba năm, là giảng viên khoa múa, dáng người tốt khí chất tốt, tuy rằng cô ấy không dạy tôi nhưng tôi cũng có biết.
Cô Vu nhìn tôi đánh giá một chút, tôi nói: “Sao vậy ạ?”
“Em… quen Khúc Thiên chứ?”
“Dạ. Cô có việc gì ạ?”
Cô Vu liền cầm lấy tay tôi, bảo tôi đi cùng cô ấy. Lòng tôi đầy nghi hoặc đi theo cô ấy vào cầu thang. Tới phòng vẽ có thang máy, cầu thang cũng chỉ dùng để thoát hiểm khi có cháy, ngày thường không có ai đi lại, ngay cả tay vịn cũng có một lớp bụi rồi.
Cô ấy dẫn tôi ra đây nói chuyện, chắc chắn là có việc không muốn cho người khác biết. Chỉ là chuyện này có quan hệ gì với tôi?
Sau đó cô Vu kể chuyện của cô ấy cho tôi nghe. Cô ấy nói cô ấy nghe được mấy giảng viên khác nói Khúc Thiên biết xem nhà, hy vọng tôi có thể liên hệ giúp với Khúc Thiên tới xem nhà cho cô ấy. Cô ấy đi tìm Khúc thiên nhưng không gặp mới tới đây tìm tôi.
“Nhà của cô làm sao vậy? Có thể khiến cô Vu khó xử như vậy có lẽ thực sự xảy ra chuyện, không đơn giản đang bình thường lại đi tìm người xem phong thủy.
Cô Vu do dự một chút, mới nói mỗi đêm cô ngủ đều luôn gặp ác mộng, mơ cô ấy bị chết, hoặc bị bóng đè. Dù sao cô ấy ngủ không được tốt.
Chỉ bằng này chuyện, tôi cũng không thể xác định được gì. Có lẽ nhà cô ấy là cách cục 34, hoặc có lẽ có đồ vật gì đó chiêu tà. Cho nên tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ chuyển lời cho Khúc Thiên.
Cô Vu rất cảm kích, còn nói nhất định phải nhanh, hiện tại mỗi đêm cô ấy ngủ quả thật chính là một loại tra tấn. Đứng ở gần, tôi cũng phải hiện gương mặt cô ấy lộ vẻ mệt mỏi, sau lớp trang điểm kia còn không biết đã tiều tụy thành bộ dáng gì.
Tôi gọi điện thoại cho Khúc Thiên nhưng điện thoại anh ấy đã tắt máy, không biết anh ấy lại đang bận rộn chuyện gì. Như vậy hôm nay tôi không thể học qua đêm, buổi tối phải về nhà.
Nghĩ tới buổi tối về nhà, sẽ đối mặt với… chuyện trên giường kia, tôi liền… có cảm giác nói không rõ được.
Chờ mong? Khẩn Trương? Sợ Hãi?... Dù sao cũng là cảm giác không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.