Chương 157: Chương 79-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
30/06/2020
Khi tôi sợ hãi muốn lui lại phía sau, Y Y ở bên cạnh tôi đột nhiên ngã
xuống mặt đất giống như có thứ gì đó lôi kéo cô ấy về phía phòng khách
đen nhánh kia.
Cô ấy hét lên, tay chân quờ quạng muốn bám vào tôi, tóm được vào mắt cá chân tôi. Tôi không kịp kêu lên cũng bị ngã uỵch xuống sàn nhà. Đau không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là cảm giác bị kéo đi này khiến sự sợ hãi trong lòng ào lên.
“A!” Tôi kêu, tay cũng quờ lung tung hy vọng có thể tóm được thứ gì đó để khống chế bản thân mình. Tôi không muốn chết như vậy, tôi không muốn bị quỷ giết chết.
Đầu tôi va phải cái bàn nhỏ dùng để cúng lễ kia, tôi buột miệng kêu lên: “Tổ Hàng!”
Anh ấy nhất định sẽ cứu tôi, anh ấy sẽ không để tôi xảy ra chuyện. Tôi có thể chắc chắn trong lòng như vậy. Nhưng lục kéo tôi vẫn còn, tôi không làm cách nào khiến mình bình tĩnh lại được. Tôi kêu lên sợ hãi, khóc lớn, lúc này không còn khống chế được cảm xúc của mình.
Lực kéo kia đột nhiên biến mất, tôi không còn bị lôi đi nữa. Tôi nhanh chóng cuộn thân mình lại thành một khối, một tư thế để phòng vệ.
Ba Y Y chạy tới kéo cô ấy, Y Y vẫn đang sụt sịt, cố gắng không khóc nữa. Tôi đưa mắt vội tìm Khúc Thiên, cơ thể Khúc Thiên đã ngã xuống, tôi kinh sợ, cảm giác được trên đầu truyền tới một luồng khí rét lạnh, vừa ngẩng lên thì thấy Tổ Hàng. Anh ấy nửa quỳ trước mặt tôi, một tay đỡ bên tai tôi, nhỏ giọng nói: “Ổn rồi, còn đau không?”
Anh ấy không hỏi thì tôi cũng không chú ý, bên cạnh đầu thật sự quá đau, có lẽ chỗ đó vừa rồi bị va vào bàn. Đèn phòng khách vẫn chưa được bật lên nhưng tôi có thể nhờ ánh nến thấy được rõ ràng có vết màu tràn qua khóe miệng của Sầm Tổ Hàng. Bà trẻ kia bị anh ấy ăn rồi!
Tôi nhìn khóe miệng anh ấy khiến anh ấy ý thức được tình hình của mình. Anh đưa tay lên lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn lưng bàn tay dính máu có chút hoảng loạn.
Anh ấy hoảng loạn là vì không muốn tôi thấy bộ dáng hiện tại của anh ấy sao? Tuy rằng quả thật có chút đáng sợ, ít nhất là nhìn sẽ thấy rất đáng sợ, nhưng tôi biết anh ấy sẽ không làm tôi bị tổn thương.
Cho nên khi đứng dậy, tôi nắm lấy tay anh ấy, nhỏ giọng nói: “Tổ Hàng, cảm ơn anh.”
Máu trên tay anh ấy dính vào lòng bàn tay tôi, điều này khiến anh ấy vội vàng rút tay mình về, vội vàng trở lại thân thể Khúc Thiên, sau đó Khúc Thiên chạy vào phòng khách bê ấm trà của nhà Y Y tới đổ nước trà vào tay tôi, cũng nói: “Rửa sạch ngay đi, nếu không sẽ bị sốt.”
Cô ấy hét lên, tay chân quờ quạng muốn bám vào tôi, tóm được vào mắt cá chân tôi. Tôi không kịp kêu lên cũng bị ngã uỵch xuống sàn nhà. Đau không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là cảm giác bị kéo đi này khiến sự sợ hãi trong lòng ào lên.
“A!” Tôi kêu, tay cũng quờ lung tung hy vọng có thể tóm được thứ gì đó để khống chế bản thân mình. Tôi không muốn chết như vậy, tôi không muốn bị quỷ giết chết.
Đầu tôi va phải cái bàn nhỏ dùng để cúng lễ kia, tôi buột miệng kêu lên: “Tổ Hàng!”
Anh ấy nhất định sẽ cứu tôi, anh ấy sẽ không để tôi xảy ra chuyện. Tôi có thể chắc chắn trong lòng như vậy. Nhưng lục kéo tôi vẫn còn, tôi không làm cách nào khiến mình bình tĩnh lại được. Tôi kêu lên sợ hãi, khóc lớn, lúc này không còn khống chế được cảm xúc của mình.
Lực kéo kia đột nhiên biến mất, tôi không còn bị lôi đi nữa. Tôi nhanh chóng cuộn thân mình lại thành một khối, một tư thế để phòng vệ.
Ba Y Y chạy tới kéo cô ấy, Y Y vẫn đang sụt sịt, cố gắng không khóc nữa. Tôi đưa mắt vội tìm Khúc Thiên, cơ thể Khúc Thiên đã ngã xuống, tôi kinh sợ, cảm giác được trên đầu truyền tới một luồng khí rét lạnh, vừa ngẩng lên thì thấy Tổ Hàng. Anh ấy nửa quỳ trước mặt tôi, một tay đỡ bên tai tôi, nhỏ giọng nói: “Ổn rồi, còn đau không?”
Anh ấy không hỏi thì tôi cũng không chú ý, bên cạnh đầu thật sự quá đau, có lẽ chỗ đó vừa rồi bị va vào bàn. Đèn phòng khách vẫn chưa được bật lên nhưng tôi có thể nhờ ánh nến thấy được rõ ràng có vết màu tràn qua khóe miệng của Sầm Tổ Hàng. Bà trẻ kia bị anh ấy ăn rồi!
Tôi nhìn khóe miệng anh ấy khiến anh ấy ý thức được tình hình của mình. Anh đưa tay lên lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn lưng bàn tay dính máu có chút hoảng loạn.
Anh ấy hoảng loạn là vì không muốn tôi thấy bộ dáng hiện tại của anh ấy sao? Tuy rằng quả thật có chút đáng sợ, ít nhất là nhìn sẽ thấy rất đáng sợ, nhưng tôi biết anh ấy sẽ không làm tôi bị tổn thương.
Cho nên khi đứng dậy, tôi nắm lấy tay anh ấy, nhỏ giọng nói: “Tổ Hàng, cảm ơn anh.”
Máu trên tay anh ấy dính vào lòng bàn tay tôi, điều này khiến anh ấy vội vàng rút tay mình về, vội vàng trở lại thân thể Khúc Thiên, sau đó Khúc Thiên chạy vào phòng khách bê ấm trà của nhà Y Y tới đổ nước trà vào tay tôi, cũng nói: “Rửa sạch ngay đi, nếu không sẽ bị sốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.