Chương 174
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
10/07/2020
Còn có những nhà khi làm nhà, làm kiểu trần nhà không có đỉnh mà bằng
phẳng, vốn dĩ không cần dầm làm gì nhưng một hai phải làm dầm, những cái dầm đó cũng ảnh hưởng tới phong thủy, cũng tình là dầm của nhà, đều là
hung. Trên trần nhà để bát quái hay gương gì đó cũng không tốt. Có nhà
có gác mái, tận dụng gác mái thành một phòng, trần nhà nghiêng, ở lâu sẽ dễ bị bệnh thận kinh, hoặc về già sẽ bị lẫn. Cho dù ở phòng dưới cầu
thang thì khi về nhà bị bệnh Alzheimer cũng là bình thường. Anh đoán,
nhà bọn họ có dầm chữ thập cho nên nửa năm đã có người chết.”
“Dầm nhà lợi hại như vậy sao?”
“Phải, cho nên phải coi trọng các thầy phong thủy xem dầm nhà, cơ bản phải coi họ giống như đức Phật vậy, không ai dám đắc tội. Bọn họ chỉ cần thêm một cái đinh lên dầm, hay nhét chút vải vụn gì đó đều có thể khiến người trong nhà xảy ra chuyện.”
Tôi gật gật đầu, kỳ thật rất muốn ngay lập tức đi xem trong nhà người kia có phải thật sự có dầm như vậy, nhưng phải bảy ngày nữa, vẫn phải từ từ đi.
Về tới nhà chúng tôi thuê tôi mới hỏi về chuyện Lương Dật. Rốt cuộc lập trường của Lương Dật là gì? Khúc Thiên nói, anh ấy hôm nay đã đi tìm Linh Tử, lên kế hoạch để Lương Dật trở thành quân cờ bọn họ an bài bên cạnh Lương Canh. Theo lời nói của Linh Tử chính là: “Tuổi nổi loạn này rất dễ mất kiểm soát, sẽ dễ dàng lừa.” Có lẽ anh ta cũng đã từng bị người lừa gạt như vậy.
Trong lòng tôi cười khổ, tôi cùng Lương Dật giống nhau, chính là quân cờ trong chuyện này. Sầm Tổ hàng còn nói: “Khả Nhân, em có thể tiếp cận cậu ta một chút, cũng có thể dạy cậu ta sơ sơ. Nhưng về những chuyện này đừng đề cập đến.”
Tôi gật đầu, những chuyện này thật ra tôi biết cũng không nhiều lắm.
Bảy ngày quả thật qua đi rất nhanh. Chúng tôi phải dọn dẹp khu triển lãm, rồi liên hoan, rồi đi cùng các bạn nhận những lời mời gì đó.
Đến buổi sáng ngày thứ bảy, tôi vội vàng ra khỏi nhà, chuẩn bị cùng Đàm Thiến tới trường học để xác nhận hồ sơ, đi qua con hẻm kia bị ông lão kia ngăn cản. Nếu không phải lại lần nữa nhìn thấy ông ấy thì có lẽ tôi cũng quên mất chuyện này.
Ông lão nói lý do, phía sau còn có một bà già già hơn, còn có cả vợ của ông ấy. Không có người trẻ, hẳn nhà này chỉ có con một. Nhìn ánh mắt chờ mong của bọn họ, cả câu nói của ông lão: “Tôi muốn biết vì sao con trai tôi lại chết.” Tôi quyết định sẽ xem cho bọn họ.
Khi tôi gọi cho Khúc Thiên, Khúc Thiên vội vàng nói trong điện thoại: “Anh đang cùng Linh Tử đi theo Ngụy Hoa, em tự xem một mình đi.”
“Em đi một mình á?” Tôi khẽ kêu lên, cũng không dám để cho ông lão bên cạnh nghe được, bước xa thêm vài bước để kéo khoảng cách. Nếu không phải có người chết thì tôi cũng dám đi xem một mình, nhưng nhà này mới có người chết bảy ngày trước, lại là chết trong nhà, hơn nữa nơi xem chủ yếu là phòng ngủ của anh ta, là chiếc giường của anh ta nằm thì quả thật tôi không dám.
“Sợ cái gì?” Bên kia truyền tới giọng của Linh Tử: “Bảo Lương Dật đi cùng cô ấy là xong, không phải là chuyện khó khăn gì.”
Khúc Thiên nói: “Em chờ thêm hai mươi phút đi, Lương Dật sẽ qua đó với em. Lát nữa anh phải tắt điện thoại.”
Rồi anh ấy tắt điện thoại, cũng tắt máy luôn. Tôi còn nghi hoặc lời anh ấy nói, cẩn thận ngẫm lại, rút ra được kết luận là, Lương Dật đang ở cùng bọn họ. Bọn họ đã để Lương Dật gia nhập với bọn họ.
Chừng hai mươi phút, tôi xem thời gian, vừa lúc có thể quay về nhà lấy dụng cụ. Sau khi nói chuyện qua với ông lão kia, bảo bọn họ chờ một chút tôi sẽ quay lại ngay.
Khi tôi mang dụng cụ tới nơi, xe Lương Dật đã đỗ ở trước cửa nhà kia. Thấy tôi đến gần, cậu ta liền cười chào hỏi: “Chị họ, chị thật lợi hại.”
Tôi không biết cậu ta có giả vờ hay không, cũng không để ý tới cậu ta mà hỏi ngược lại: “Sao cậu lại biết nhà này?”
“Chồng chị nói.”
Chồng? Tôi đỏ mặt, trừng mắt liếc cậu ta một cái, rồi vội vàng nói: “Vào đi thôi.” Lời nói là tôi nói, nhưng không phải tôi đi vào trước mà ông lão đi đầu, Lương Dật thứ hai, tôi đi thứ ba.
Phía sau là cụ già và vợ ông chủ nhà. Bà chủ nhà vừa đi cùng chúng tôi vào vừa kể tình hình một lần. “Nhà này được xây từ khi bà nội nó kết hôn. Chúng tôi đã mua một ngôi nhà mới để chờ mấy năm nữa nó cưới vợ. Nhưng hiện tại thì… Ài, tôi chỉ có một đứa con thôi.” Bà ấy nói nhỏ dần rồi rấm rứt khóc.
Người bà cứ ngồi ở cổng nhìn ra bên ngoài, lặng lẽ rơi lệ.
Đi một vòng khắp nhà, không sai biệt lắm so với suy đoán của Sầm Tổ Hàng. Xà ngang của ngôi nhà này thật sự hỗn loạn, thậm chí ở cầu thang lên lầu kia cũng có xà ngang. Tôi lấy ra la bàn, đo hướng ở cửa chính. Lương Dật đi theo phía sau tôi, nhìn tôi thăm dò.
Tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Đứng gần như thế làm gì?”
“Theo chị hỏi học. Về sau em muốn thành đại sư, em sẽ giết chết Ngụy Hoa.”
Trước kia tôi cho rằng Lương Dật là một người thông minh, cậu ta có thể theo dõi Ngụy Hoa, đã cứu tôi, còn có thể âm thầm phát hiện ra tôi và Sầm Tổ Hàng. Nhưng sau đó thì sao? Cậu ta công nhiên khiêu khích Khúc Thiên chơi bóng rổ, sau đó còn công bố Ngụy Hoa là đứa con riêng, hiện tại lại cứ nói thẳng tuột như vậy. Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ, không có chút trầm tĩnh gì. Giống như những chú gà trống choai vậy, chỉ đá một chân là có thể đánh nhau vỡ đầu.
“Dầm nhà lợi hại như vậy sao?”
“Phải, cho nên phải coi trọng các thầy phong thủy xem dầm nhà, cơ bản phải coi họ giống như đức Phật vậy, không ai dám đắc tội. Bọn họ chỉ cần thêm một cái đinh lên dầm, hay nhét chút vải vụn gì đó đều có thể khiến người trong nhà xảy ra chuyện.”
Tôi gật gật đầu, kỳ thật rất muốn ngay lập tức đi xem trong nhà người kia có phải thật sự có dầm như vậy, nhưng phải bảy ngày nữa, vẫn phải từ từ đi.
Về tới nhà chúng tôi thuê tôi mới hỏi về chuyện Lương Dật. Rốt cuộc lập trường của Lương Dật là gì? Khúc Thiên nói, anh ấy hôm nay đã đi tìm Linh Tử, lên kế hoạch để Lương Dật trở thành quân cờ bọn họ an bài bên cạnh Lương Canh. Theo lời nói của Linh Tử chính là: “Tuổi nổi loạn này rất dễ mất kiểm soát, sẽ dễ dàng lừa.” Có lẽ anh ta cũng đã từng bị người lừa gạt như vậy.
Trong lòng tôi cười khổ, tôi cùng Lương Dật giống nhau, chính là quân cờ trong chuyện này. Sầm Tổ hàng còn nói: “Khả Nhân, em có thể tiếp cận cậu ta một chút, cũng có thể dạy cậu ta sơ sơ. Nhưng về những chuyện này đừng đề cập đến.”
Tôi gật đầu, những chuyện này thật ra tôi biết cũng không nhiều lắm.
Bảy ngày quả thật qua đi rất nhanh. Chúng tôi phải dọn dẹp khu triển lãm, rồi liên hoan, rồi đi cùng các bạn nhận những lời mời gì đó.
Đến buổi sáng ngày thứ bảy, tôi vội vàng ra khỏi nhà, chuẩn bị cùng Đàm Thiến tới trường học để xác nhận hồ sơ, đi qua con hẻm kia bị ông lão kia ngăn cản. Nếu không phải lại lần nữa nhìn thấy ông ấy thì có lẽ tôi cũng quên mất chuyện này.
Ông lão nói lý do, phía sau còn có một bà già già hơn, còn có cả vợ của ông ấy. Không có người trẻ, hẳn nhà này chỉ có con một. Nhìn ánh mắt chờ mong của bọn họ, cả câu nói của ông lão: “Tôi muốn biết vì sao con trai tôi lại chết.” Tôi quyết định sẽ xem cho bọn họ.
Khi tôi gọi cho Khúc Thiên, Khúc Thiên vội vàng nói trong điện thoại: “Anh đang cùng Linh Tử đi theo Ngụy Hoa, em tự xem một mình đi.”
“Em đi một mình á?” Tôi khẽ kêu lên, cũng không dám để cho ông lão bên cạnh nghe được, bước xa thêm vài bước để kéo khoảng cách. Nếu không phải có người chết thì tôi cũng dám đi xem một mình, nhưng nhà này mới có người chết bảy ngày trước, lại là chết trong nhà, hơn nữa nơi xem chủ yếu là phòng ngủ của anh ta, là chiếc giường của anh ta nằm thì quả thật tôi không dám.
“Sợ cái gì?” Bên kia truyền tới giọng của Linh Tử: “Bảo Lương Dật đi cùng cô ấy là xong, không phải là chuyện khó khăn gì.”
Khúc Thiên nói: “Em chờ thêm hai mươi phút đi, Lương Dật sẽ qua đó với em. Lát nữa anh phải tắt điện thoại.”
Rồi anh ấy tắt điện thoại, cũng tắt máy luôn. Tôi còn nghi hoặc lời anh ấy nói, cẩn thận ngẫm lại, rút ra được kết luận là, Lương Dật đang ở cùng bọn họ. Bọn họ đã để Lương Dật gia nhập với bọn họ.
Chừng hai mươi phút, tôi xem thời gian, vừa lúc có thể quay về nhà lấy dụng cụ. Sau khi nói chuyện qua với ông lão kia, bảo bọn họ chờ một chút tôi sẽ quay lại ngay.
Khi tôi mang dụng cụ tới nơi, xe Lương Dật đã đỗ ở trước cửa nhà kia. Thấy tôi đến gần, cậu ta liền cười chào hỏi: “Chị họ, chị thật lợi hại.”
Tôi không biết cậu ta có giả vờ hay không, cũng không để ý tới cậu ta mà hỏi ngược lại: “Sao cậu lại biết nhà này?”
“Chồng chị nói.”
Chồng? Tôi đỏ mặt, trừng mắt liếc cậu ta một cái, rồi vội vàng nói: “Vào đi thôi.” Lời nói là tôi nói, nhưng không phải tôi đi vào trước mà ông lão đi đầu, Lương Dật thứ hai, tôi đi thứ ba.
Phía sau là cụ già và vợ ông chủ nhà. Bà chủ nhà vừa đi cùng chúng tôi vào vừa kể tình hình một lần. “Nhà này được xây từ khi bà nội nó kết hôn. Chúng tôi đã mua một ngôi nhà mới để chờ mấy năm nữa nó cưới vợ. Nhưng hiện tại thì… Ài, tôi chỉ có một đứa con thôi.” Bà ấy nói nhỏ dần rồi rấm rứt khóc.
Người bà cứ ngồi ở cổng nhìn ra bên ngoài, lặng lẽ rơi lệ.
Đi một vòng khắp nhà, không sai biệt lắm so với suy đoán của Sầm Tổ Hàng. Xà ngang của ngôi nhà này thật sự hỗn loạn, thậm chí ở cầu thang lên lầu kia cũng có xà ngang. Tôi lấy ra la bàn, đo hướng ở cửa chính. Lương Dật đi theo phía sau tôi, nhìn tôi thăm dò.
Tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Đứng gần như thế làm gì?”
“Theo chị hỏi học. Về sau em muốn thành đại sư, em sẽ giết chết Ngụy Hoa.”
Trước kia tôi cho rằng Lương Dật là một người thông minh, cậu ta có thể theo dõi Ngụy Hoa, đã cứu tôi, còn có thể âm thầm phát hiện ra tôi và Sầm Tổ Hàng. Nhưng sau đó thì sao? Cậu ta công nhiên khiêu khích Khúc Thiên chơi bóng rổ, sau đó còn công bố Ngụy Hoa là đứa con riêng, hiện tại lại cứ nói thẳng tuột như vậy. Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ, không có chút trầm tĩnh gì. Giống như những chú gà trống choai vậy, chỉ đá một chân là có thể đánh nhau vỡ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.