Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Chương 60: Trưởng thành

Bạo Táo Đích Bàng Giải

23/08/2020

Edit: Flanty

Ngày đầu tiên Bạch Xuyên đi làm một mình, dường như ông trời có chút thương hại anh, vì thế những giọt mưa nhỏ cũng bắt đầu tí tách rơi xuống.

Tay trái che ô, tay phải đút túi quần, cứ bước vài bước lại quay đầu nhìn về phía cầu thang một lần, cho dù cách màn mưa 2m cùng với bậc cầu thang, Mộc Tiểu Nhã cũng có thể cảm nhận được nỗi bất an nặng nề trên người Bạch Xuyên.

“Đứng kia đã mười phút rồi ha.” Sáng sớm đã chạy tới xem náo nhiệt, Phương Hủy bưng một ly cà phê dựa vào cửa sổ sát đất, biểu cảm kia muốn có bao nhiêu thích ý liền có bấy nhiêu.

“Chín phút thôi.” Mộc Tiểu Nhã sửa lại.

“Có gì khác nhau!” Phương Hủy trợn trắng mắt, nha đầu này có phải ở bên Bạch Xuyên lâu rồi nên ngốc theo không, lại học theo Hàm Đan[1] nhạy cảm với con số nữa chứ, “Nếu không thì bỏ đi, cậu coi anh ấy đáng thương như vậy cơ mà.”

[1] Học theo Hàm Đan (邯郸学步) Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm.

“Không được!” Mộc Tiểu Nhã rất quyết đoán mà cự tuyệt.

“Nhẫn tâm quá không?” Phương Hủy kinh ngạc.

“Có một số việc anh ấy phải tự học được.”

“Lần trước thấy cậu đau lòng cho anh ấy như vậy, tớ còn tưởng cậu đã chuẩn bị tốt là sẽ chiếu cố anh ấy như vậy cả đời chứ.”

“Tớ cũng nghĩ vậy…” Mộc Tiểu Nhã nhẹ giọng cảm thán, nếu có thể, cô cũng không muốn bắt buộc Bạch Xuyên như thế.

“Cậu nói gì?”

“Tớ nói… Tiểu Xuyên nhất định có thể khắc phục được, giống như lúc trước tớ bảo anh ấy chạy bộ buổi sáng đó.” Đúng rồi, cũng giống như chạy bộ, biến những thứ anh đã từng chán ghét và kháng cự thành một thói quen sinh hoạt mà anh thích.

“Nhưng mà cậu thật sự không sợ Bạch Xuyên xảy ra chuyện sao? Mặc dù nhà anh ấy ai cũng đồng ý, nhưng nếu Bạch Xuyên thật sự xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn vẫn sẽ trách cậu.” Phương Hủy nhắc nhở.

“Tớ biết.” Mộc Tiểu Nhã sớm đã chuẩn bị tâm lý, “Bạch Tranh nói rất đúng, nếu Tiểu Xuyên xảy ra chuyện, bọn họ nhất định sẽ trách tớ.”

“Bạch Tranh? Anh ta lại còn nói như vậy?” Phương Hủy trừng mắt, bộ dáng như sắp nổi bão, “Cậu đối xử với Bạch Xuyên như vậy, bọn họ lại còn muốn trách cậu, dựa vào cái gì chứ?”

“Tớ nghĩ anh ấy không phải có ý đó.” Mộc Tiểu Nhã giải thích, “Ý anh ấy hẳn là, cho dù quyết định do ai đưa ra, một khi Tiểu Xuyên xảy ra chuyện, chúng tớ đều sẽ trách cứ lẫn nhau. Trách cứ đối phương, cũng trách chính mình. Nhưng ngoài yêu thương, bao dung và bảo vệ, còn có trách nhiệm nữa. Muốn Tiểu Xuyên càng tốt hơn, chúng tớ phải mạo hiểm, nếu muốn mạo hiểm, thì phải có dũng khí gánh vác hậu quả. Tớ phải có, họ cũng phải có.”

“Nói như vậy, anh ta vẫn tín nhiệm cậu?” Phương Hủy nhướng mày.

“Chắc thế, chính miệng Bạch Tranh nói, về mặt pháp luật và đạo đức, tớ là người thân cận nhất với Tiểu Xuyên.”

“Không hổ là Tổng giám đốc của một công ty niêm yết, lời nói này, người bình thường thật đúng là nghe không hiểu.” Phương Hủy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe taxi từ giao lộ chậm rãi đến gần đây, “Đã năm chiếc rồi nha.”

Mộc Tiểu Nhã cũng hơi khẩn trương, cô ngừng thở, chờ phản ứng của Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên cũng chú ý tới xe, theo bản năng anh quay đầu lại nhìn Mộc Tiểu Nhã, Mộc Tiểu Nhã cũng đang nhìn anh, nhưng dù thế nào cũng không chịu qua đây giúp anh một chút.

Thật sự muốn anh đi taxi một mình sao?

Xe càng ngày càng gần, hình như cuối cùng cũng xác định được hôm nay dù thế nào Mộc Tiểu Nhã cũng không đến đây giúp mình, Bạch Xuyên hít sâu một hơi, giơ tay về phía trước.

“Tiên sinh, ngồi xe à?” Tài xế dừng xe chuẩn xác trước mặt Bạch Xuyên, hạ cửa kính xuống nhiệt tình hỏi.



Bạch Xuyên lùi một bước theo bản năng, anh có chút bất lực lại xoay người lại một lần nữa, phát hiện Mộc Tiểu Nhã vẫn đứng ở bậc thang phía trên cao, không di chuyển một bước.

“Tiểu Xuyên, sáng mai anh tự gọi taxi đến công ty nhé. Đừng khẩn trương, rất đơn giản thôi. Anh thấy xe taxi thì giơ tay ra, sau đó xe sẽ dừng lại, chờ đến khi sư phó hỏi anh có phải muốn ngồi xe hay không thì anh gật đầu một cái hoặc đáp lại một tiếng là được, xong kéo cửa xe ra và ngồi ở phía sau. Sau khi lên xe, sư phó sẽ hỏi anh muốn đi đâu, anh liền nói địa chỉ công ty cho người ta. Làm xong tất cả, anh cứ giống như bình thường, chờ tới công ty rồi xuống xe là được.”

Bạch Xuyên mặc niệm lại lời tối qua Mộc Tiểu Nhã dạy cho anh, một đoạn mặc niệm này tốn rất nhiều thời gian, cũng may tài xế taxi đều là những người Mộc Tiểu Nhã đã cùng nói chuyện trước đó, cho nên họ cũng không vội vã thúc giục.

Bạch Xuyên có thể giơ tay gọi xe đã là một tiến bộ lớn, sau đó lại chờ anh có được dũng khí lên xe rời đi.

“Đúng.” Rốt cuộc, Bạch Xuyên cũng trả lời tài xế.

“Vậy cậu lên xe đi.” Tài xế đáp một tiếng, sau đó vội vàng nhắc nhở đối phương lên xe.

Động tác lên xe vẫn khá quen thuộc đối với Bạch Xuyên, anh kéo cửa xe ra, khép ô lại, sau đó ngồi vào.

Bạch Xuyên vừa mới ngồi xuống, tài xế đã khởi động xe, một phát lao vụt ra khỏi đường, dọa Bạch Xuyên vội vàng quay người nhìn về phía sau. Nhưng thân ảnh Mộc Tiểu Nhã đã bị cây cối ven đường ngăn trở, nhìn cũng không thấy.

“Tiên sinh, đi chỗ nào đây?” Sư phó bắt đầu hỏi.

Bạch Xuyên cứng đờ cả người, anh bỗng ý thức được mình đang ở trong một không gian hết sức nhỏ hẹp cùng với một người hoàn toàn xa lạ. Anh khẩn trương không thể nói chuyện, thậm chí có chút muốn nhảy từ trên xe xuống.

“Tiên sinh, nói cho tôi cậu muốn đi đâu?” Sư phó thấy Bạch Xuyên không trả lời, lại vội hỏi một câu.

“Tôi… tôi…” Muốn đi xuống, ngón tay Bạch Xuyên đã lặng lẽ bám chặt vào tay nắm cửa, đúng lúc này, di động trên người vang lên.

“Tiểu Nhã… Tiểu Nhã…” Bạch Xuyên cầm lấy điện thoại hoảng loạn gọi tên cô, giống như người chết đuối vớ được cọc.

“Tiểu Xuyên, đừng sợ, bình tĩnh lại, hít sâu…” Giọng Mộc Tiểu Nhã cứ lặp đi lặp lại trong điện thoại, cho đến khi cảm xúc của Bạch Xuyên dịu xuống, cô mới hỏi, “Anh đã nói cho tài xế anh muốn đi đâu chưa?”

“Chưa.” Bạch Xuyên lắc đầu.

“Vậy anh còn nhớ rõ không?”

“Số 1999 đường Tam Nam, cao ốc Dật Phong.”

“Vậy anh lặp lại cho tài xế phía trước nghe đi, anh ta sẽ lập tức đưa anh đến.” Mộc Tiểu Nhã ôn nhu nói, “Tiểu Xuyên, điện thoại không ngắt, em ở bên này với anh.”

Lời này đã mang đến cho Bạch Xuyên sức mạnh vô hạn, Bạch Xuyên lại một lần nữa cưỡng bách bản thân đi ra khỏi thế giới chỉ có anh và Mộc Tiểu Nhã, phải giao tiếp với tài xế phía trước: “Tôi… muốn đến số 1999 đường Tam Nam, cao ốc Dật Phong.”

“Được rồi, rất nhanh sẽ đến.” Tài xế không quay đầu lại, cũng không nói thêm nhiều lời khác, dường như tất cả những chuyện phát sinh ở phía sau anh ta đều không thấy. Chỉ là kiểm tra khoá cửa một nữa, xác định cửa xe của mình chắc chắn đều đã được khóa lại.

Xe mới đến ngã rẽ đường Tam Nam, bảo vệ trước cửa từ xa đã nhìn thấy, anh ta vội vàng cầm bộ đàm hô một tiếng với đầu bên kia: “Xe Nhị thiếu tới rồi.”

Sau đó bước lên vài bước, giúp Bạch Xuyên kéo cửa xe ra.

“Nhị thiếu, tới đi làm à?”

Bảo vệ xuất hiện khiến cho tâm tình của Bạch Xuyên hoàn toàn ổn định lại, anh thật sự đến được Dật Phong, vẫn là bảo vệ mỗi sáng mở cửa cho anh.

“Nhị thiếu, anh không xuống xe sao?” Bảo an thấy Bạch Xuyên còn đang sững sờ, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng.

Bạch Xuyên đương nhiên muốn xuống xe, anh cầm ô vừa muốn đứng dậy, chợt nhớ tới một chuyện tới, vươn tay trái móc vào túi quần, lấy ra một trăm đồng, đưa về phía trước cho tài xế: “Tiền.”

Bạch Xuyên nhớ rõ, sau khi tới công ty, anh phải đưa tiền cho tài xế.



“Để tôi đưa cậu tiền lẻ.” Tài xế cũng đã sớm chuẩn bị tiền lẻ, trực tiếp đưa cho Bạch Xuyên. Chờ Bạch Xuyên xuống xe, anh ta vội vàng phóng xe đi mất, như thể sợ Bạch Xuyên ngồi lại một lần nữa vậy.

“Tiểu Nhã, tôi tới rồi.” Trong tay Bạch Xuyên còn cầm điện thoại.

“Vậy anh đi làm đi, tan tầm em chờ anh ở phòng làm việc, chờ anh cùng về nhà.”

“Ừ.” Bạch Xuyên cứ gật đầu, mặc kệ Mộc Tiểu Nhã không nhìn thấy. Cúp điện thoại, bước vào đại sảnh Dật Phong, nhìn xung quanh đều quen thuộc, lại nghĩ đến vừa rồi bản thân thật sự một mình thành công ngồi xe tới đây, trong lòng Bạch Xuyên chợt dâng lên một cảm giác thành tựu và tin tưởng xưa nay chưa từng có.

“Tổng giám đốc, Nhị thiếu đã đến bộ phận Nghiên Phát.” Lữ Dương nhìn di động, lập tức thông báo tin nhắn Astro Boy vừa nhắn tới, nói cho Bạch Tranh, người cứ đừng ngồi không yên, liên tục đi qua đi lại trong văn phòng từ sáng đến giờ.

“Được rồi, mở cuộc họp!” Bạch Tranh cầm lấy di động, thông báo tin tức này cho cha mẹ với Mộc Tiểu Nhã.

“Dạ.” Lữ Dương xoay người ra ngoài, thông báo cho nhóm quản lý cấp cao đã chờ trong phòng họp hơn hai mươi phút.

Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên tuy vẫn luôn nói chuyện điện thoại, nhưng chưa có tin tức xác nhận lại của Bạch Tranh, cô trước sau cũng không dám yên tâm hoàn toàn. Mãi cho đến lúc này, cô mới xem như hoàn toàn thả lỏng. Cô cười nhìn Phương Huỷ, người vẫn luôn bên cạnh mình cả quá trình vừa rồi, phấn khích nói: “Anh ấy làm được rồi, anh ấy học được cách một mình ngồi xe taxi đó.”

“Biết rồi, nhìn cậu kích động chưa kìa.”

“Cậu không hiểu đâu, đây là bước đầu tiên để Tiểu Xuyên ra ngoài, về sau anh ấy sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

“Tớ đúng là không hiểu, về sau phải từ từ xem xét.” Phương Hủy cũng hy vọng Bạch Xuyên có thể chuyển biến tốt, tốt nhất là càng ngày càng tốt.

Vào 5 rưỡi chiều, Mộc Tiểu Nhã nhận được một tin nhắn từ Bạch Tranh: Tiểu Xuyên, lên xe.

Mộc Tiểu Nhã lập tức ôm bản thiết kế còn chưa vẽ xong, từ bàn làm việc của mình chuyển đến cửa quầy bar. Mặt đối diện với phía đường cái, bảo đảm Bạch Xuyên có thể nhìn thấy cô đầu tiên.

“Đinh!”

Mộc Tiểu Nhã thấy có một tin nhắn đến, là Bạch Xuyên: Tôi vừa lên xe, cũng đã nói cho tài xế địa chỉ phòng làm việc.

Đây là đang cầu khen ngợi sao? Mộc Tiểu Nhã không nhịn được cười lên một tiếng, cổ vũ anh: Tiến bộ rất lớn, đáng khen ngợi.

Tài xế taxi quen với tình hình giao thông, tốc độ nhanh, cho nên đến cửa văn phòng sớm hơn năm phút so với dự tính của Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã đang cúi đầu sửa một chi tiết thiết kế nhỏ, bỏ lỡ cảnh xe taxi dừng lại. Nhưng Bạch Xuyên liếc mắt một cái đã thấy được Mộc Tiểu Nhã đang ngồi phía sau tấm kính.

Anh cầm ô, vui sướng bước đi, nhìn về phía Mộc Tiểu Nhã, cách một tấm cửa kính, chờ Mộc Tiểu Nhã phát hiện ra mình.

Mộc Tiểu Nhã vẽ xong đường cong cuối cùng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, muốn nhìn xem xe taxi tới chưa, ai ngờ vừa nhấc mắt liền đón nhận được gương mặt tươi cười đắc ý của Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên cười ở bên ngoài, Mộc Tiểu Nhã cười ở bên trong, hai người cách một tấm pha lê, ai cũng không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, Bạch Xuyên duỗi tay chạm vào chút nước bám trên chiếc ô, sau đó viết nhanh một hàng chữ lên tấm kính: Tiểu Nhã, anh đã về.

Sáu từ đơn giản, lại kích động Mộc Tiểu Nhã trực tiếp xông ra khỏi phòng làm việc, chạy trong mưa, vọt thẳng vào ô Bạch Xuyên.

“Thật đẹp nha.” Lãnh Nghệ, một trong hai nhân viên của phòng làm việc.

“Thật lãng mạn nha.” Phương Hủy, một trong hai ông chủ của phòng làm việc.

“Vì sao không để Bạch Xuyên trực tiếp vào đây chứ, để chị Mộc Mộc chạy ra ngoài, không phải quần áo hai người đều ướt à?” Tiểu Tân, một trong hai nhân viên của phòng làm việc.

“Câm miệng!” Hai tiếng khinh bỉ cùng vang lên từ phía Lãnh Nghệ và Phương Hủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook