Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh
Chương 40
Liễu Như An
20/05/2017
Edit: ღDuღ
Beta: Lily_Carlos
Triệu Tiểu Chiêu ngủ không được yên ổn, cảm giác bên tai có âm thanh sột soạt ồn ào không dứt.
Kịch liệt đau nhức khi cô không hề phòng bị đã kích thích thần kinh của cô, đột nhiên cô trợn mắt, một bóng dáng mơ hồ trong khói đen dần đi xa.
Cô sờ lên chỗ bị đau, máu tươi nhuộm đầy bàn tay của cô.
"Cháy rồi! Cháy rồi!.” Bên tai cô vang lên tiếng la hét chữa cháy của mọi người, Triệu Tiểu Chiêu che ngực đang không ngừng chảy máu, ngửi được mùi xăng gay mũi, cắn răng lấy điện thoại ra.
Tay cô run rẩy phát hiện điện thoại di động của mình đã bị tháo pin, xem ra hung thủ muốn mạng của cô rồi.
"Nhất định phải đi ra ngoài, bằng không thì không bị chết cháy, cũng muốn bị xông khói chết." Triệu Tiểu Chiêu lấy khăn quấn chặt lồng ngực của mình, sau đó đỡ mép giường chậm rãi đi ra ngoài.
Nhưng mà căn phòng bị tạt xăng, lửa đang cháy hừng hực, căn bản không chạy ra được.
Chết tiệt!
Mùi thuốc lá tràn ngập, lửa cháy đến lợi hại, ý thức của Triệu Tiểu Chiêu dần dần mơ hồ, cuối cùng triệt để lâm vào bóng tối.
Khi Triệu Tiểu Chiêu...tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở bệnh viện.
"Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu?" La Kiến Lan luôn canh giữ ở bên cạnh Triệu Tiểu Chiêu, thấy Triệu Tiểu Chiêu đã tỉnh, lập tức kinh hỉ chạy đến bên giường Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn hai mắt La Kiến Lan phiếm hồng còn có khuôn mặt sưng vù, cô khàn giọng gọi một tiếng: "Mẹ."
"Ừm, ừm." Nước mắt trong hốc mắt La Kiến Lan lăn xuống, bà vội vàng chà lau, lên tiếng nói: "Tại mẹ, đều tại mẹ, mẹ thật là đáng chết, ngày đó chỉ lo lấy đồ đạt và dẫn ngoại ra ngoài, cũng không biết con nằm trong phòng, sớm biết như vậy, sớm biết như vậy... Mẹ thật là đáng chết!"
La Kiến Lan nằm ở đầu giường của Triệu Tiểu Chiêu khóc không thành tiếng, Triệu Tiểu Chiêu thò tay nhẹ nhàng chạm đến đỉnh đầu của La Kiến Lan nói: "Mẹ, không phải con không có việc gì sao!"
La Kiến Lan nghe Triệu Tiểu Chiêu khàn giọng nói: "Đúng đúng, may mắn ông trời phù hộ, lửa lớn như vậy, con không có việc gì, mẹ phải gọi điện thoại cho ba của con, 3 ngày này ông ấy cũng mệt mỏi, nghe con đã tỉnh, nhất định ông ấy sẽ rất cao hứng."
La Kiến Lan cầm lấy điện thoại vội vàng đi đến bên ngoài phòng bệnh, chỉ chốc lát sau, trong phòng bệnh đầy ấp người.
Trogn lúc mơ hồ, giọng nói của La Kiến Lan từ ngoài cửa sổ truyền đến: "Tiểu Chiêu tỉnh, may mắn đã tìm được nhóm máu phù hợp, cám ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ!"
Nhóm máu!
Triệu Tiểu Chiêu nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt ảm đạm.
Ông bà ngoại Triệu Tiểu Chiêu, ông nội bà nội, còn có cậu cả, cậu hai, chú hai, dì nhỏ, một đám người đều đã đến.
Chị họ bị cậu cả đè nặng quỳ gối trước giường của Triệu Tiểu Chiêu.
"Tiểu Chiêu! Đều là chị họ của con gây họa, cũng không biết nó kết bạn với thằng con trai không đứng đắn, bây giờ tốt rồi, một lời không hợp, thì muốn giết người!"
Triệu Tiểu Chiêu nghe có chút phát mộng, gom gấp vài lời liều hiểu, lúc này mới tính hiểu là chuyện gì xảy ra.
Lúc đầu chị họ quen một người bạn trai, cậu cả rất không thích, ghét bỏ anh ta ở bên ngoài không nói, còn như một tên côn đồ không có công việc đứng đắn, sau đó ép buộc chị họ và anh ta chia tay. Tâm lý của người đàn ông này cũng rất biến thái, anh ta nói, được, nếu như người này anh ta không chiếm được, như vậy người khác cũng đừng muốn lấy được, hơn nữa chị họ quen với anh ta, anh ta cũng lấy ra không ít tiền, trong lòng anh nghĩ nghĩ rất không đáng, dứt khoát cầm dao muốn giết chết chị họ.
Hôm nay Triệu Tiểu Chiêu cũng không may! Cô trước một bước lên lầu, người đàn ông đó thừa dịp người nhà bận rộn xử lý tiệc rượu thì lấy cây dao lên lầu, mà chị họ bởi vì uống chút rượu cho nên cũng lên lầu nghĩ muốn nằm một hồi. Sau đó đi đến căn phòng của Triệu Tiểu Chiêu bật đèn, nhìn Triệu Tiểu Chiêu ngủ trên giường, thì tắt đèn đi đến thư phòng ngủ.
Mà người đàn ông dưới lầu, nhìn thấy phòng của Triệu Tiểu Chiêu tắt đèn, thì cho rằng chị họ đang ngủ trong phòng phòng này rồi, sau đó lấy dao lên lầu, trong bóng đêm, một dao đâm vào bụng Triệu Tiểu Chiêu, sau đó lại rót xăng, hủy thi diệt tích.
Cũng may Triệu Tiểu Chiêu bởi vì 7 năm qua được Ngô Du điều dưỡng, thể chất đặc thù, cho nên mới không có bị chết cháy, nếu đổi lại người, đã sớm biến thành than đen rồi.
Triệu Tiểu Chiêu hiểu chính mình bị tai bay vạ gió, tâm tình rất bất đắc dĩ, cô khoát tay áo nói: "Không có việc gì, chị họ đứng lên đi, dù sao con cũng không có trở ngại, sau này chị họ cẩn thận quen bạn là được."
Chị họ nhìn Triệu Tiểu Chiêu không có tức giận, trong lòng cảm kích. Mấy ngày nay cô ta luôn lo sợ bất an, bởi vì nhà của Triệu Tiểu Chiêu trong một đám thân thích quả thật rất có quyền thế, một nhà dì nhỏ lại chỉ có một đứa con gái là Triệu Tiểu Chiêu, luôn yêu thương cưng chiều, mấy ngày nay Triệu Tiểu Chiêu hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, cô ta bị bao nhiêu người mắng và châm chọc, ánh mắt dì nhỏ nhìn cô ta hận không thể ăn tươi cô, ba mẹ cô ta càng mỗi ngày nắm lấy lỗ tai cô ta mắng, cô ta cũng chỉ chịu đựng mọi thứ!
"Ừm." La Yên lau nước mắt, cúi đầu đứng lên.
Một bên vợ cậu cả cầm tay La Đại Bảo, hung hăng chọc chọc đầu La Yến nói: "May mắn em gái của con thiện tâm không cùng người so đo, sau này nhìn con còn như vậy nữa không!"
Vợ cậu hai ôm một bé gái nửa tuổi giải vây cho La Yến: "Đại tẩu, Yến Yến cũng không phải cố ý, mấy ngày nay con bé cũng rất hối hận, chị bớt tranh cãi đi."
Vợ cậu cả nhéo nhéo lỗ tai La Yến mấy cái, mới tính hả giận.
Một đám người ong ong làm cho đầu Triệu Tiểu Chiêu cháng váng, y tá đến mấy lần, lúc này mới đuổi một đám người ra ngoài, Triệu Tiểu Chiêu xoa xoa trán chua xót, nhìn một phòng đầy hoa quả sữa bò..., quà an ủi, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Người khác cho rằng cô hôn mê ba ngày ba đêm, lại không có ai biết kỳ thật cô đang ở trong mộng qua ba mươi năm.
Cuối cùng cô đã hiểu, rốt cuộc kiếp trước cô đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra là thế!
Ở kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, cô cũng như người khác tìm công việc, trong ngượng ngùng đã tìm được công việc đầu tiên. Cô làm thiết kế, trong phòng trang hoàng thiết kế. Mà sư phụ của cô là Ngô Du, khi đó Ngô Du không ngờ được như bây giờ, anh đen sẫm mập mạp, làn da thậm chí còn có thời kỳ trưởng thành lưu lại dấu vết mụn đậu, duy nhất có thể được xưng tụng tốt nhất, chính là thân cao lớn.
Tính cách của Ngô Du rất tốt, cũng rất có năng lực, bởi vì anh làm việc đánh liều một thời gian, cho nên có một chút khách hàng sẽ cho anh tư đơn, một ít nho nhỏ, anh sẽ cho cô làm, để cô kiếm chút đỉnh tiền, hơn nữa cũng rất trọng tâm mà cho cô ý kiến.
Khi đó quan hệ giữa cô và Ngô Du, có lẽ vừa là thầy vừa là bạn.
Anh rất chiếu cố cô, khi đó cô vừa mới đi ra độc lập, thuê phòng ở, lại không có bao nhiêu tiền, cho nên thường xuyên không ăn điểm tâm, nhịn ăn để bớt mấy đồng tiền. Vì vậy mỗi ngày anh đều mang bữa sáng cho cô, hơn nữa thay đổi món ăn không bao giờ giống nhau.
Có đôi khi cô cũng mang theo điểm tâm trong nhà cho anh làm quà đáp lễ, anh cũng cười mỉm tiếp nhận.
Lúc sinh nhật cô, anh dẫn cô đi chơi công viên, đây là trong lúc vô tình cô nói, mình chưa từng đi công viên chơi, anh đã ghi tạc trong lòng. Trong ngày sinh nhật của cô, cho cô một kinh hỉ.
Anh thật sự rất tốt với cô, lại không có chút cảm giác áp bách nào, trong lòng cô rất là cảm động, gần như trong đó cô nảy sinh tình cảm với anh nhưng không phải tình bạn, nhưng đẻ cho cô nói ra miệng, cô lại cảm thấy vô cùng không có ý tứ.
Cô có một đồng nghiệp tên là Tiểu Trương, nói với cô rằng, một người đàn ông tốt với một người phụ nữ như vậy, tuyệt đối không đơn giản là tình hữu nghị, Ngô Du khẳng định có ý tứ với cô!
Trong sự cổ động của tiểu Trương, cuối cùng cô quyết định tỏ tình với Ngô Du, lại không nghĩ rằng trong ngày hôm đó, cô gặp lại thanh mai trúc mã của mình—— Bạch Minh Lam!
Thiếu niên kia vẫn không nhiễm khói lửa trần gian, khi anh ta mặc một thân âu phục màu đen, nở nụ cười mê người, anh đứng ở trước mặt cô cười nói: "Cô gái nhỏ, rốt cuộc tìm được em rồi, làm bạn gái của anh nhé!"
Cô, Triệu Tiểu Chiêu, bị bề ngoài hoa lệ ấy mê hoặc thần chí.
Cô bị anh ta kéo vào trong ngực, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, cô giống như nằm mơ, mối tình đầu yêu say đấm khi còn bé như đâm chồi dài ra, lan tràn toàn thân.
Cô được anh dẫn vào trong xe, xe này cũng giống như con người của anh, đầy hoa lệ, cô hốt hoảng, thoáng như trong mộng.
"Cô bé, em không nhớ anh sao?” Bạch Minh Lam thật có thể nói là cao thủ tán gái, mọi cử động dắt lòng của phụ nữ, cô nhìn nụ cười hoàn mỹ nơi khóe miệng của anh ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, quá giả, quá làm ra vẻ!
Cô trải qua rung động ngắn ngủn, từ chấp niệm khi còn bé phục hồi tinh thần, trong ánh đèn màu lam cô nhớ đến Ngô Du, nụ cười chân thành tha thiết chất phác của anh.
Ngô Du!
Vẫn là tên ngốc mập mạp kia, càng làm cho cô thích!
"Dừng xe!" Lúc đó cô gần như hét lên!
"Ý của em là?"
"Tôi không muốn, tôi đã có người yêu."
Lúc đó cô trả lời như vậy, nhưng hiển nhiên, mấy năm này sự nghiệp hay trên mặt cảm tình Bạch Minh Lam rất thành công, cũng sớm làm cho người ta nghe không được người khác cự tuyệt, anh ta cưỡng chế hành động của cô, kéo cô tới khách sạn...
Sau đó, Bạch Minh Lam ưu nhã tháo nút áo trắng, nói với cô: Em là tiếc nuối duy nhất đời này của anh, nếu như không gặp được em, cả đời này anh sẽ bởi vì tiếc nuối này mà không cách nào tiêu tan, cho nên, Triệu Tiểu Chiêu, có lẽ em có thế để cho anh tiêu tan tiếc nuối mà cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì em là một người duy nhất trở thành người anh cảm thấy tiếc nuối.
Đương nhiên, từ nay về sau, em cũng không còn là tiếc nuối của tôi! Bởi vì, tôi đã làm người đàn ông đầu tiên của em!
Trong ba mươi năm này cô vẫn không thể quên anh ta, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy buồn nôn.
Sau đó đáng sợ hơn là, cô phát hiện mình mang thai!
Cô không muốn lưu lại đứa bé này, bởi vì đứa bé này không được chờ mong!
Đến bệnh viện, bác sĩ để cô lấy máu xét nghiệm, sau đó nói cho cô biết: Cô là máu rh âm tính, đồng thời có thể chất mẫn cảm nghiêm trọng, bởi vì thể chất mẫn cảm cho nên kháng thể sinh ra tốc độ vô cùng nhanh chóng, có lẽ cả đời này cô chỉ có thể mang thai một lần, lần thứ hai mang thai bởi vì lượng kháng thể lớn, em bé trong cơ thể có tỷ lệ 99% không giữ được!
Có muốn phá bỏ đứa bé này không, phải thận trọng cân nhắc!
Khi đó cô nghe được tin tức này, cảm thấy trời muốn sụp đổ xuống!
Sao những chuyện bất hạnh đều xảy ra ở trên người của cô.
Bạch Minh Lam, vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn xuất hiện vào lúc này, khi còn bé cô thích anh ta như vậy, anh ta lại chán ghét cô. Bây giờ, rõ ràng cô đã có người mình yêu, anh ta lại muốn tới phá hư nhân duyên của cô!
Vì sao? Vì sao?
Khi cô tức giận đi tìm Bạch Minh Lam, lại được cho biết, anh ta đã xuất ngoại.
Vẻ mặt của cô uể oải, chẳng có mục đích đi trên đường cái, ở cuối ngọn đèn dầu hết thời đằng kia, cô nhìn thấy người đàn ông mập mạp ngây ngốc kia.
Cô đi đến trước mặt anh, ngửa đầu hỏi: "Ngô Du, tôi mang thai, anh có thể lấy tôi không?"
Beta: Lily_Carlos
Triệu Tiểu Chiêu ngủ không được yên ổn, cảm giác bên tai có âm thanh sột soạt ồn ào không dứt.
Kịch liệt đau nhức khi cô không hề phòng bị đã kích thích thần kinh của cô, đột nhiên cô trợn mắt, một bóng dáng mơ hồ trong khói đen dần đi xa.
Cô sờ lên chỗ bị đau, máu tươi nhuộm đầy bàn tay của cô.
"Cháy rồi! Cháy rồi!.” Bên tai cô vang lên tiếng la hét chữa cháy của mọi người, Triệu Tiểu Chiêu che ngực đang không ngừng chảy máu, ngửi được mùi xăng gay mũi, cắn răng lấy điện thoại ra.
Tay cô run rẩy phát hiện điện thoại di động của mình đã bị tháo pin, xem ra hung thủ muốn mạng của cô rồi.
"Nhất định phải đi ra ngoài, bằng không thì không bị chết cháy, cũng muốn bị xông khói chết." Triệu Tiểu Chiêu lấy khăn quấn chặt lồng ngực của mình, sau đó đỡ mép giường chậm rãi đi ra ngoài.
Nhưng mà căn phòng bị tạt xăng, lửa đang cháy hừng hực, căn bản không chạy ra được.
Chết tiệt!
Mùi thuốc lá tràn ngập, lửa cháy đến lợi hại, ý thức của Triệu Tiểu Chiêu dần dần mơ hồ, cuối cùng triệt để lâm vào bóng tối.
Khi Triệu Tiểu Chiêu...tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở bệnh viện.
"Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu?" La Kiến Lan luôn canh giữ ở bên cạnh Triệu Tiểu Chiêu, thấy Triệu Tiểu Chiêu đã tỉnh, lập tức kinh hỉ chạy đến bên giường Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn hai mắt La Kiến Lan phiếm hồng còn có khuôn mặt sưng vù, cô khàn giọng gọi một tiếng: "Mẹ."
"Ừm, ừm." Nước mắt trong hốc mắt La Kiến Lan lăn xuống, bà vội vàng chà lau, lên tiếng nói: "Tại mẹ, đều tại mẹ, mẹ thật là đáng chết, ngày đó chỉ lo lấy đồ đạt và dẫn ngoại ra ngoài, cũng không biết con nằm trong phòng, sớm biết như vậy, sớm biết như vậy... Mẹ thật là đáng chết!"
La Kiến Lan nằm ở đầu giường của Triệu Tiểu Chiêu khóc không thành tiếng, Triệu Tiểu Chiêu thò tay nhẹ nhàng chạm đến đỉnh đầu của La Kiến Lan nói: "Mẹ, không phải con không có việc gì sao!"
La Kiến Lan nghe Triệu Tiểu Chiêu khàn giọng nói: "Đúng đúng, may mắn ông trời phù hộ, lửa lớn như vậy, con không có việc gì, mẹ phải gọi điện thoại cho ba của con, 3 ngày này ông ấy cũng mệt mỏi, nghe con đã tỉnh, nhất định ông ấy sẽ rất cao hứng."
La Kiến Lan cầm lấy điện thoại vội vàng đi đến bên ngoài phòng bệnh, chỉ chốc lát sau, trong phòng bệnh đầy ấp người.
Trogn lúc mơ hồ, giọng nói của La Kiến Lan từ ngoài cửa sổ truyền đến: "Tiểu Chiêu tỉnh, may mắn đã tìm được nhóm máu phù hợp, cám ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ!"
Nhóm máu!
Triệu Tiểu Chiêu nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt ảm đạm.
Ông bà ngoại Triệu Tiểu Chiêu, ông nội bà nội, còn có cậu cả, cậu hai, chú hai, dì nhỏ, một đám người đều đã đến.
Chị họ bị cậu cả đè nặng quỳ gối trước giường của Triệu Tiểu Chiêu.
"Tiểu Chiêu! Đều là chị họ của con gây họa, cũng không biết nó kết bạn với thằng con trai không đứng đắn, bây giờ tốt rồi, một lời không hợp, thì muốn giết người!"
Triệu Tiểu Chiêu nghe có chút phát mộng, gom gấp vài lời liều hiểu, lúc này mới tính hiểu là chuyện gì xảy ra.
Lúc đầu chị họ quen một người bạn trai, cậu cả rất không thích, ghét bỏ anh ta ở bên ngoài không nói, còn như một tên côn đồ không có công việc đứng đắn, sau đó ép buộc chị họ và anh ta chia tay. Tâm lý của người đàn ông này cũng rất biến thái, anh ta nói, được, nếu như người này anh ta không chiếm được, như vậy người khác cũng đừng muốn lấy được, hơn nữa chị họ quen với anh ta, anh ta cũng lấy ra không ít tiền, trong lòng anh nghĩ nghĩ rất không đáng, dứt khoát cầm dao muốn giết chết chị họ.
Hôm nay Triệu Tiểu Chiêu cũng không may! Cô trước một bước lên lầu, người đàn ông đó thừa dịp người nhà bận rộn xử lý tiệc rượu thì lấy cây dao lên lầu, mà chị họ bởi vì uống chút rượu cho nên cũng lên lầu nghĩ muốn nằm một hồi. Sau đó đi đến căn phòng của Triệu Tiểu Chiêu bật đèn, nhìn Triệu Tiểu Chiêu ngủ trên giường, thì tắt đèn đi đến thư phòng ngủ.
Mà người đàn ông dưới lầu, nhìn thấy phòng của Triệu Tiểu Chiêu tắt đèn, thì cho rằng chị họ đang ngủ trong phòng phòng này rồi, sau đó lấy dao lên lầu, trong bóng đêm, một dao đâm vào bụng Triệu Tiểu Chiêu, sau đó lại rót xăng, hủy thi diệt tích.
Cũng may Triệu Tiểu Chiêu bởi vì 7 năm qua được Ngô Du điều dưỡng, thể chất đặc thù, cho nên mới không có bị chết cháy, nếu đổi lại người, đã sớm biến thành than đen rồi.
Triệu Tiểu Chiêu hiểu chính mình bị tai bay vạ gió, tâm tình rất bất đắc dĩ, cô khoát tay áo nói: "Không có việc gì, chị họ đứng lên đi, dù sao con cũng không có trở ngại, sau này chị họ cẩn thận quen bạn là được."
Chị họ nhìn Triệu Tiểu Chiêu không có tức giận, trong lòng cảm kích. Mấy ngày nay cô ta luôn lo sợ bất an, bởi vì nhà của Triệu Tiểu Chiêu trong một đám thân thích quả thật rất có quyền thế, một nhà dì nhỏ lại chỉ có một đứa con gái là Triệu Tiểu Chiêu, luôn yêu thương cưng chiều, mấy ngày nay Triệu Tiểu Chiêu hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, cô ta bị bao nhiêu người mắng và châm chọc, ánh mắt dì nhỏ nhìn cô ta hận không thể ăn tươi cô, ba mẹ cô ta càng mỗi ngày nắm lấy lỗ tai cô ta mắng, cô ta cũng chỉ chịu đựng mọi thứ!
"Ừm." La Yên lau nước mắt, cúi đầu đứng lên.
Một bên vợ cậu cả cầm tay La Đại Bảo, hung hăng chọc chọc đầu La Yến nói: "May mắn em gái của con thiện tâm không cùng người so đo, sau này nhìn con còn như vậy nữa không!"
Vợ cậu hai ôm một bé gái nửa tuổi giải vây cho La Yến: "Đại tẩu, Yến Yến cũng không phải cố ý, mấy ngày nay con bé cũng rất hối hận, chị bớt tranh cãi đi."
Vợ cậu cả nhéo nhéo lỗ tai La Yến mấy cái, mới tính hả giận.
Một đám người ong ong làm cho đầu Triệu Tiểu Chiêu cháng váng, y tá đến mấy lần, lúc này mới đuổi một đám người ra ngoài, Triệu Tiểu Chiêu xoa xoa trán chua xót, nhìn một phòng đầy hoa quả sữa bò..., quà an ủi, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Người khác cho rằng cô hôn mê ba ngày ba đêm, lại không có ai biết kỳ thật cô đang ở trong mộng qua ba mươi năm.
Cuối cùng cô đã hiểu, rốt cuộc kiếp trước cô đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra là thế!
Ở kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, cô cũng như người khác tìm công việc, trong ngượng ngùng đã tìm được công việc đầu tiên. Cô làm thiết kế, trong phòng trang hoàng thiết kế. Mà sư phụ của cô là Ngô Du, khi đó Ngô Du không ngờ được như bây giờ, anh đen sẫm mập mạp, làn da thậm chí còn có thời kỳ trưởng thành lưu lại dấu vết mụn đậu, duy nhất có thể được xưng tụng tốt nhất, chính là thân cao lớn.
Tính cách của Ngô Du rất tốt, cũng rất có năng lực, bởi vì anh làm việc đánh liều một thời gian, cho nên có một chút khách hàng sẽ cho anh tư đơn, một ít nho nhỏ, anh sẽ cho cô làm, để cô kiếm chút đỉnh tiền, hơn nữa cũng rất trọng tâm mà cho cô ý kiến.
Khi đó quan hệ giữa cô và Ngô Du, có lẽ vừa là thầy vừa là bạn.
Anh rất chiếu cố cô, khi đó cô vừa mới đi ra độc lập, thuê phòng ở, lại không có bao nhiêu tiền, cho nên thường xuyên không ăn điểm tâm, nhịn ăn để bớt mấy đồng tiền. Vì vậy mỗi ngày anh đều mang bữa sáng cho cô, hơn nữa thay đổi món ăn không bao giờ giống nhau.
Có đôi khi cô cũng mang theo điểm tâm trong nhà cho anh làm quà đáp lễ, anh cũng cười mỉm tiếp nhận.
Lúc sinh nhật cô, anh dẫn cô đi chơi công viên, đây là trong lúc vô tình cô nói, mình chưa từng đi công viên chơi, anh đã ghi tạc trong lòng. Trong ngày sinh nhật của cô, cho cô một kinh hỉ.
Anh thật sự rất tốt với cô, lại không có chút cảm giác áp bách nào, trong lòng cô rất là cảm động, gần như trong đó cô nảy sinh tình cảm với anh nhưng không phải tình bạn, nhưng đẻ cho cô nói ra miệng, cô lại cảm thấy vô cùng không có ý tứ.
Cô có một đồng nghiệp tên là Tiểu Trương, nói với cô rằng, một người đàn ông tốt với một người phụ nữ như vậy, tuyệt đối không đơn giản là tình hữu nghị, Ngô Du khẳng định có ý tứ với cô!
Trong sự cổ động của tiểu Trương, cuối cùng cô quyết định tỏ tình với Ngô Du, lại không nghĩ rằng trong ngày hôm đó, cô gặp lại thanh mai trúc mã của mình—— Bạch Minh Lam!
Thiếu niên kia vẫn không nhiễm khói lửa trần gian, khi anh ta mặc một thân âu phục màu đen, nở nụ cười mê người, anh đứng ở trước mặt cô cười nói: "Cô gái nhỏ, rốt cuộc tìm được em rồi, làm bạn gái của anh nhé!"
Cô, Triệu Tiểu Chiêu, bị bề ngoài hoa lệ ấy mê hoặc thần chí.
Cô bị anh ta kéo vào trong ngực, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, cô giống như nằm mơ, mối tình đầu yêu say đấm khi còn bé như đâm chồi dài ra, lan tràn toàn thân.
Cô được anh dẫn vào trong xe, xe này cũng giống như con người của anh, đầy hoa lệ, cô hốt hoảng, thoáng như trong mộng.
"Cô bé, em không nhớ anh sao?” Bạch Minh Lam thật có thể nói là cao thủ tán gái, mọi cử động dắt lòng của phụ nữ, cô nhìn nụ cười hoàn mỹ nơi khóe miệng của anh ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, quá giả, quá làm ra vẻ!
Cô trải qua rung động ngắn ngủn, từ chấp niệm khi còn bé phục hồi tinh thần, trong ánh đèn màu lam cô nhớ đến Ngô Du, nụ cười chân thành tha thiết chất phác của anh.
Ngô Du!
Vẫn là tên ngốc mập mạp kia, càng làm cho cô thích!
"Dừng xe!" Lúc đó cô gần như hét lên!
"Ý của em là?"
"Tôi không muốn, tôi đã có người yêu."
Lúc đó cô trả lời như vậy, nhưng hiển nhiên, mấy năm này sự nghiệp hay trên mặt cảm tình Bạch Minh Lam rất thành công, cũng sớm làm cho người ta nghe không được người khác cự tuyệt, anh ta cưỡng chế hành động của cô, kéo cô tới khách sạn...
Sau đó, Bạch Minh Lam ưu nhã tháo nút áo trắng, nói với cô: Em là tiếc nuối duy nhất đời này của anh, nếu như không gặp được em, cả đời này anh sẽ bởi vì tiếc nuối này mà không cách nào tiêu tan, cho nên, Triệu Tiểu Chiêu, có lẽ em có thế để cho anh tiêu tan tiếc nuối mà cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì em là một người duy nhất trở thành người anh cảm thấy tiếc nuối.
Đương nhiên, từ nay về sau, em cũng không còn là tiếc nuối của tôi! Bởi vì, tôi đã làm người đàn ông đầu tiên của em!
Trong ba mươi năm này cô vẫn không thể quên anh ta, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy buồn nôn.
Sau đó đáng sợ hơn là, cô phát hiện mình mang thai!
Cô không muốn lưu lại đứa bé này, bởi vì đứa bé này không được chờ mong!
Đến bệnh viện, bác sĩ để cô lấy máu xét nghiệm, sau đó nói cho cô biết: Cô là máu rh âm tính, đồng thời có thể chất mẫn cảm nghiêm trọng, bởi vì thể chất mẫn cảm cho nên kháng thể sinh ra tốc độ vô cùng nhanh chóng, có lẽ cả đời này cô chỉ có thể mang thai một lần, lần thứ hai mang thai bởi vì lượng kháng thể lớn, em bé trong cơ thể có tỷ lệ 99% không giữ được!
Có muốn phá bỏ đứa bé này không, phải thận trọng cân nhắc!
Khi đó cô nghe được tin tức này, cảm thấy trời muốn sụp đổ xuống!
Sao những chuyện bất hạnh đều xảy ra ở trên người của cô.
Bạch Minh Lam, vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn xuất hiện vào lúc này, khi còn bé cô thích anh ta như vậy, anh ta lại chán ghét cô. Bây giờ, rõ ràng cô đã có người mình yêu, anh ta lại muốn tới phá hư nhân duyên của cô!
Vì sao? Vì sao?
Khi cô tức giận đi tìm Bạch Minh Lam, lại được cho biết, anh ta đã xuất ngoại.
Vẻ mặt của cô uể oải, chẳng có mục đích đi trên đường cái, ở cuối ngọn đèn dầu hết thời đằng kia, cô nhìn thấy người đàn ông mập mạp ngây ngốc kia.
Cô đi đến trước mặt anh, ngửa đầu hỏi: "Ngô Du, tôi mang thai, anh có thể lấy tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.