Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh
Chương 1: Vợ ơi, ăn dưa hấu
Liễu Như An
21/12/2016
Hai chân của Triệu Tiểu Chiêu quỳ trên mặt ghế, nửa người đang dựa vào bàn, một tay đè cuốn tập viết, một tay cầm cây viết con vật nhỏ, viết vài
chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên cuốn tập "Một hai ba bốn" .
Triệu Tiểu Chiêu vô cùng xác định, cô sống lại!
Đôi mắt cô đỏ lên, đừng hiểu lầm, cô không phải vì vui đến phát khóc, mà là đặc biệt tức giận, vô cùng tức giận!
Ông trời đang đùa với cô sao!
Vất vả lắm cô mới có được một mục tiêu phấn đấu, cần cù chăm chỉ, học tập tốt mỗi ngày hướng lên rốt cuộc trở mình, vượt qua con đường gian nan lướt qua sóng lớn, vui vẻ nhận được tấm bằng đại học, oh yeah! Cuộc sống tự do của cô đã đến.
Nhưng ông trời chết tiệt kia vậy mà im hơi lặng tiếng để cô sống lại!
Ông trời à! Trên thế giới này có rất nhiều người muốn đổi vận đó, đều muốn làm lại từ đầu! Ông đi tìm bọn họ đi! Cũng không cần tìm cô đâu! Điều kiện nhà cô tuy không giàu sang phú quý, nhưng cũng là cơm no áo ấm, gia đình vui vẻ, tướng mạo cô bình thường, ngũ quan đoan chính, chỉ số thông minh đủ sài, chăm chỉ cố gắng, thật sự là một học sinh giỏi, cô cũng không có quá nhiều chí hướng, chỉ cầu có thể học tốt, khi tốt nghiệp tìm được công việc ổn định, sau đó lập gia đình sinh con, bình an vui vẻ cả đời.
Cuối cùng cô đã thực hiện được, nhưng vì cọng lông gì mà ông trời muốn cho cô sống lại! Ông mau cho tôi một lý do, mau, tôi không đánh chết ông không được sao!
"Rắc ——!" Cây bút chì bị gãy làm hai, vì cô dùng quá sức rồi.
"Đã viết hơn nửa ngày, vậy mà không viết xong được một tờ giấy, trong đầu đang suy nghĩ cái gì vậy hả?" Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh trừng mắt nhìn cô, giật lại cây viết trong tay cô sau đó đút vào đồ gọt bút chì gọt lại cho cô, sau đó vẫn không quên chỉ lên trán cô nói vài lời, đứa nhỏ này sao lại ngốc như vậy thật sự không để người ta bớt lo mà.
Triệu Tiểu Chiêu thở dài.
Nếu như cô đã sống lại, vậy những trò chơi cô từng chơi và đã quên đi sẽ quay lại một lần nữa. Cuộc sống thứ hai lại đến, cũng giống như chơi lại trò chơi một lần nữa, dù sao so với lần thứ nhất sẽ thuận lợi tốt đẹp hơn rất nhiều.
Cô cầm lấy bút, cam chịu số phận mà múa bút thành văn.
"Viết từ từ, chữ viết yêu cầu phải đầy đặn chỉnh tề, viết nhanh như vậy, con nghĩ chữ có thể mọc cánh bay lên à, tẩy đi viết lại mau!"
Một cục tẩy chuyên dụng được đặt trước mặt cô.
Cô im lặng cầm lên tẩy sạch chữ vừa ghi, sau đó từ từ viết lại, viết lại...
Còn nhỏ thì không có quyền! Huống chi, lúc này cô chỉ có 7 tuổi!
Triệu Tiểu Chiêu liếc mắt nhìn người mẹ xinh đẹp dáng người thon thả, bĩu môi, thiệt là sẽ bị người phụ nữ này ức hiếp gần 20 năm! Trời ơi, đất hỡi! Ông còn có lương tâm hay không!
"Bà chủ, lá trà này bán thế nào?"
"Một kg một lượng, lá trà này tốt lắm, cô nhìn đi, mầm trà này ngắn như vậy, lá cây lại xanh, tuyệt đối là trà ngon, cô ngửi xem, mùi vị thơm lắm!"
"Còn cái này? Tên là gì?"
"..."
Triệu Tiểu Chiêu thừa dịp nàng mẹ nói chuyện với khách hàng, lưu loát gập vở lại, nhảy xuống ghế, chạy nhanh ra ngoài, nói với mẹ: "Mẹ, con đi tìm Vệ Giai cùng làm bài tập, trước khi ăn cơm chiều con sẽ về."
Mẹ Triệu Tiểu Chiêu quay sang liếc nhìn, nếu như là Triệu Tiểu Chiêu chân chính 7 tuổi thì khẳng định bị cái liếc này làm cho đứng hình rồi, có điều vấn đề là, linh hồn bên trong lại là Triệu Tiểu Chiêu 20 tuổi, lá gan cô rất lớn nha!
Cô cười hì hì nhìn về phía mẹ nói: "Mẹ, yên tâm, con nhất định sẽ làm xong bài tập, buổi tối ba tới kiểm tra, cam đoan sẽ đúng hoàn toàn!"
Nói xong, thừa dịp mẹ của cô bán hàng sẽ không cầm cây chổi ra đuổi cô, hai chân cô vung ra nhanh như chớp đã chạy xa.
"Đứa nhỏ này của em cũng bướng bỉnh quá ha?” Khách hàng là một người phụ nữ trung niên cũng có đứa nhỏ bằng tuổi như vậy ở nhà, lập tức liền cùng mẹ Tiểu Chiêu trò chuyện.
"Thật ra thì con bé cũng nghe lời, hôm nay không biết ăn trúng thuốc gì, lá gan lớn như vậy, bài tập chưa làm xong cũng dám chạy, buổi tối về sẽ đánh gãy chân của nó, chị nói xem một đứa nhỏ như vậy cũng có thể giày vò người mà!"
"Nói đúng lắm, nhà chị..."
Bên này hai người mẹ nói chuyện phiếm, Triệu Tiểu Chiêu thì đang đi trên con đường gạch đỏ đan xen lá cây màu xanh mà vô cùng hoài niệm.
Cô sinh ra năm 92, bây giờ đã 7 tuổi, đúng lúc là thập niên 90, năm 1998.
Hôm nay vừa ngay ngày chủ nhật, con đường cô đang đi là đường chính trấn Liên Thịnh, vì vậy người đến người đi, rất náo nhiệt. Bởi vì trấn Liên Thịnh thuộc về thành phố Thượng Hải, được khai phá rất sớm, chính là năm 98, đường phố này cũng là phủ kín xi măng, chính giữa có hàng cây xanh ngay ngắn, hai bên đường phố, cửa hàng như rừng, bố cục thống nhất.
Thập niên 90 có một đám người tràn vào Thượng Hải, việc buôn bán, làm kiến trúc, làm lao động, nhà cô cũng là một trong những người đó, quê quán của cô vốn là ở Thành phố D ở Chiết Giang, trong lúc này, kinh tế vẫn tương đối khó khăn, cha mẹ của cô chỉ có thể đi ra ngoài mưu sinh, kiếm tiền.
Vệ Giai là người lớn lên ở trấn Liên Thịnh, ra đường lớn phải đi qua một con phố xưa cũ, cuối phố là một cây cầu thật lớn, qua cầu lại đi qua một cánh đồng ruộng lớn, đằng sau đồng ruộng là từng dãy nhà có một sân nhà phong cách nông thôn là nhà của Vệ Giai.
Thượng Hải là một quốc gia lớn, trấn Liên Thịnh cũng chỉ là vùng ngoại thành ở nông thôn, phòng này so với nông thôn ở thành phố D lúc trước mình ở thì rất phồn hoa rồi.
Nơi đây so với quê hương của cô, thật sự là cuối những năm 20!
Triệu Tiểu Chiêu căn cứ theo con đường trong trí nhớ, vừa nhớ lại vừa đi qua cầu lớn, hai bên cầu lớn có đầy sạp bán, có bán cá tôm hải sản, cũng có bán một vài loại trang sức nhỏ, hoa quả, quần áo..v.v,…
Dưới chân Triệu Tiểu Chiêu vẫn bước tiếp, một đôi mắt cũng không ngừng bận rộn.
"Triệu Tiểu Chiêu ——! Triệu Tiểu Chiêu ——! Triệu Tiểu Chiêu ——!"
Một giọng con trai non nớt thanh thúy không ngừng kêu tên của cô, cô không khỏi nhìn theo tiếng kêu.
Một cái nón rơm vàng trên đỉnh đầu, mặc quần đùi màu đen, áo T-shirt ngắn tay màu trắng, một đứa con trai bằng tuổi cô, đứng ở bên cạnh một đống dưa hấu, nhìn chằm chằm cô, thấy cô bước tới, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Nó cầm theo một miếng dưa hấu, chạy tới trước mặt Triệu Tiểu Chiêu nói: "Nè, cho cậu ăn."
Triệu Tiểu Chiêu tìm tòi trong trí nhớ, thật sự cũng không nhớ ra đứa bé trai này là ai, cô có chút xấu hổ hỏi: "Xin hỏi cậu là?"
Bé trai kia có chút thâm ý mà nhìn cô một cái nói: "Mình họ Ngô, tên một chữ Du, mình học lớp 2 kế bên lớp cậu đó, cậu biết không?"
Triệu Tiểu Chiêu hiểu, trách không được cô không nhớ rõ, lớp bên cạnh đó, ai vậy? !
Cô nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của cậu, chỉ có thể gật đầu nói: "Ách, có chút ấn tượng."
“Vậy có ấn tượng nào vậy?" Ngô Du yên lặng nhìn cô, có bộ dáng giống như hôm nay cô không nói ra "Giáp ất bính đinh", tôi liền không bỏ qua cho cô.
Triệu Tiểu Chiêu có chút sợ hãi, cô vắt óc suy nghĩ, ấp a ấp úng cả buổi, nói: "Tôi biết cậu là Ngô Du, học lớp 2 bên cạnh."
Mắt thấy vẻ mặt Ngô Du ảm đạm xuống, trong lòng Triệu Tiểu Chiêu có chút bất an, cô thật sự không cố ý muốn tổn thương một bạn nhỏ đâu, cô vội vàng bổ sung nói: "Này, bạn học Ngô, về sau chúng ta làm bạn tốt của nhau, tôi cũng sẽ có ấn tượng với cậu."
"Được, vậy tôi chờ cậu lúc nào cũng có ấn tượng với mình!" Ngô Du nhếch môi, cười rất xấu xa.
Triệu Tiểu Chiêu im lặng!
Đứa nhỏ này cười như vậy, sao cô cảm giác có chuyện xấu vậy nè?
"Cậu đi đâu?" Bạn học Ngô Du nhìn chằm chằm vào trán đầy mồ hôi của cô, nhíu mày, "Trời rất nóng, chạy đến đây làm gì, rám đen rồi cậu muốn trắng lại cũng không biết sẽ mất bao lâu đâu!"
"Tôi đi tìm bạn học để cùng làm bài tập." Triệu Tiểu Chiêu thành thật trả lời.
"Nam hay nữ vậy?" Lông mày của Ngô Du nhíu chặt hơn, Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy có lẽ có thể kẹp chết một con ruồi rồi.
"Nữ." Mặc dù Triệu Tiểu Chiêu trả lời, nhưng không khỏi cảm thấy bạn nhỏ trước mặt cô có phải quản quá nhiều rồi hay không, "Bạn học Ngô Du, tôi có hẹn với người khác, tôi không thể đến trễ, làm cho bạn ấy sốt ruột chờ cũng không hay, ngày mai chúng ta đi học lại nói chuyện tiếp nha, bye bye."
Triệu Tiểu Chiêu nói xong liền bước đi, nhưng bị một tay ngâm đen kéo cánh tay cô lại.
Cô bất đắc dĩ quay đầu, có ý tốt hỏi: "Còn có chuyện gì?"
"Cậu quên lấy dưa hấu."
"Không cần, nhiều như vậy, nặng lắm tôi cầm không nổi!"
"Vậy tôi tiễn cậu."
"Không không không, tôi cầm được rồi, haha...! Cậu cũng đừng tiễn, ngàn lần đừng tiễn, tôi đi đây!"
Lần này Ngô Du không có kiên trì nữa, chẳng qua là lấy một chiếc túi to bỏ sách vở và hộp bút trên tay cô vào, rồi đưa trả lại cho cô. Bạn học Ngô cười với cô: "Trên đường cẩn thận một chút, dưa hấu ăn đi đừng chừa, ăn hết, tôi vẫn còn."
"A, cám ơn, tôi phải đi rồi bye...!"
"Ừ, cẩn thận một chút."
Triệu Tiểu Chiêu giống như chạy nạn, nhanh chóng rời xa, vừa chạy vừa nghĩ, bạn nhỏ trước đây thật sự quá nhiệt tình như vậy sao, thật làm cho người ta khó có thể chống đỡ! Đợi lát nữa về nhà phải đi đường vòng thôi.
Mũ rơm che đi vẻ mặt bên dưới của Ngô Du, bởi vì ánh mặt trời chói chăng nên không nhìn rõ ràng, anh đứng thật lâu, thẳng đến bóng dáng của Triệu Tiểu Chiêu biến thành một dấu chấm đen biến mất cuối dông ruộng, anh mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục bán dưa hấu của anh.
Mà suy nghĩ của anh sớm đã bay xa.
Kiếp trước tóc của cô cũng không thưa thớt giống như bây giờ, thắt hai bím nhỏ xinh, nó dày hơi, và dài hơn, lúc ấy tóc cô dài ngang eo tùy ý cột lại, ngẫu nhiên có mấy sợi tóc rơi trên trán bị cô vén ra sau tai, cô không thích nói chuyện yêu đương, nhưng cô rất thích cười, dù sao thì nụ cười như có như không treo ở bên miệng, để cho trong lòng anh ấm áp.
Kiếp trước anh sống cũng không suôn sẻ, điều kiện gia đình không tốt, cha chưa cho anh được cái gì, ngược lại thường thường kéo chân anh, lại để cho anh bởi vì có một người cha “Yêu rượu như mạng, đánh bạc thành tính, và thô bạo” mà bị bao nhiêu người xem thường, khinh bỉ, mẹ anh bởi vì thường bị cha đánh đập, lại một ngày ba buổi đi đến xưởng in nhuộm, xưởng kim khí làm việc, tới khi anh trưởng thành, thân thể liền suy sụp, cả ngày nằm ở trên giường cần người chăm sóc.
Năm đó khi cô mới gả tới, phải chăm sóc mẹ cô, phải chăm sóc con trai, buổi tối đợi mọi người ngủ, mới có chút rảnh rỗi, liền lên mạng vẽ ít bản thảo tranh thiêu, kiếm ít tiền, phụ giúp gia đình. Thành tích của cô rất tốt, vốn là tốt nghiệp đại học có tương lai phát triển rất tốt, nhưng bởi vì gia đình anh, cô quyết định lui về phía sau giúp anh chăm lo gia đình, để anh yên tâm phát triển sự nghiệp.
Cô bên cạnh anh đến Thương Hải sống bấp bên nhiều năm, anh buôn bán thua lỗ, còn có tiểu tam tiểu tứ, từ đầu đến cuối cô điều nhàn nhạt đứng sau lưng anh, chưa bao giờ rời xa.
Suốt những năm sau, cũng chỉ có cô, vợ của anh, ở điểm cuối của sinh mệnh, vẫn như cũ làm bạn bên cạnh anh, khi đó mặc dù tóc cô sớm đã trắng xoá, nhưng tươi cười vẫn dịu dàng như cũ.
Anh nhắm mắt trước, cô cười với anh nói một tiếng "Cảm ơn" !
Ừ, cám ơn!
Cám ơn anh thu nhận "Người đàn bà dâm đãng" như cô, còn cám ơn anh đã cho con trai bảo bối của cô một người cha tiện nghi?
Anh rất muốn cười lạnh, tình cảm sống cả đời này, cô cười với anh, cô mang lại ấm áp cho anh, cô cùng anh trên giường nhạt nhẽo làm tình, cũng chỉ vì cô muốn trả ơn, tất cả cũng chỉ vì "Cảm ơn" !
Cô chưa bao giờ yêu anh!
Bằng không thì vì sao anh có tiểu tam tiểu tứ, tin tức báo chí trên internet bay đầy trời, cô vẫn không hỏi tới, không tức giận cũng không xoắn xuýt, cho tới bây giờ vẫn là khẽ mỉm cười với anh.
Thật sự rất đáng giận!
Nhưng khi sắp chết, anh vẫn như cũ không nỡ bỏ cô mà đi.
Không nỡ bỏ bởi vì người vợ không đem lần đầu cho anh, mà lại cố tình để anh tới gần, rồi lại lạnh nhạt.
Anh hận người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô, nhưng trong lòng lại không ngăn được mà cảm kích anh ta, bởi vì như vậy, mới khiến cô gái bảo thủ như cô, lựa chọn gả cho người có tướng mạo xấu xí, gia cảnh bình thường như anh, nhưng lại yêu cô tận xương tủy.
Hắn vừa mới cố tình thăm dò cô, cũng trở lại quá khứ giống như hắn, nhưng nhìn phản ứng của cô hắn cũng hiểu được là cô không biết hắn, hắn thật sự rất muốn bắt lấy cổ áo của cô sau đó hảo hảo hỏi một câu.
Triệu Tiểu Chiêu, rốt cuộc kiếp trước em có yêu anh không? !
Đôi mắt Ngô Du trở nên âm trầm, khóe miệng lại nở nụ cười lạnh, Triệu Tiểu Chiêu nếu như anh sống lại một lần nữa thì kiếp này em đừng có mơ tưởng đến người đàn ông khác!
Bên kia Triệu Tiểu Chiêu vẫn không hay biết gì, một tay cầm một túi dưa hấu, một tay cầm sách bài tập, trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng bước tới nhà Vệ Giai.
"Vệ Giai, Vệ Giai ——!"
Cô đứng ở dưới lầu nhà cô ấy, ngẩng đầu kêu tên của cô.
Bạn học nhỏ này đã mấy chục năm rồi không gặp nhau, bởi vì vấn đề hộ tịch, cô chỉ đọc đến lớp 4 liền trở về quê quán, bởi vì đủ loại nguyên nhân, không có liên lạc với bạn học ở đây nữa.
Trên lầu thò ra một cái đầu, đúng là Vệ Giai.
"Là Tiểu Chiêu, đợi mình xuống mở cửa ngay."
Tiểu Chiêu đợi không lâu, chợt nghe "Két" một tiếng, cổng lớn được mở ra, Vệ Giai mặc váy liền màu hoa hướng dương, chân mang một đôi dép lê màu lam đi ra.
"Vệ Giai, cho nè, mình đem dưa hấu cho cậu." Da mặt Triệu Tiểu Chiêu thật dày mà mượn hoa hiến Phật.
Vệ Giai nhận dưa hấu, kéo tay Tiểu Chiêu nói: "May quá cậu tới rồi, mẹ của mình kêu mình viết 3 cuốn văn, luyện chữ 5 tờ giấy nữa, còn muốn mình học đàn piano 2 tiếng, hôm nay mình cũng không có thời gian nghỉ ngơi, cậu tới rồi, rốt cuộc mình có thể nghỉ một lát."
Với thành tích của bạn tốt sau những năm 90 Thượng Hải là tuyệt đối rất quan trọng tố chất giáo dục.
Khi ở quê của bọn họ, thế kỷ 21 mới bắt đầu hứng thú mới học, nhưng ở chỗ này, những bạn nhỏ không có cùng hứng thú đều sẽ không có chung đề tài để mà trao đổi.
Triệu Tiểu Chiêu đối với Vệ Giai mà nói, chỉ có thể im lặng chị đây sống 20 năm cũng không có đa tài đa nghệ được như em! Em nhỏ à, vất vả cho em rồi.
"Mẹ, bạn học con đã đến." Vệ Giai mời Tiểu Chiêu ngồi xuống phòng khách.
Một người phụ nữ trẻ tuổi váy liền áo màu lam bưng một đĩa bánh đậu bánh chưng được cắt gọn gàn lại, còn có một đĩa quả cam bày ở trên bàn trà.
Người phụ nữ đó mời Triệu Tiểu Chiêu ngồi xuống, trên mặt đầy ý cười hỏi: "Bạn nhỏ, con tên gì?"
"Mẹ, đây là bạn học cùng lớp với con, tên là Triệu Tiểu Chiêu, khiêu vũ rất tốt, trước kia nhà trẻ hay múa điều là bạn ấy dẫn đầu." Vệ Giai cao hứng bừng bừng mà nói.
"Vệ Giai, ngồi xuống, chú ý dáng vẻ." giọng nói của bà không cao, lại vô cùng nghiêm khắc.
Vệ Giai yên tĩnh trong nháy mắt, cô chậm rãi đi đến ghế safo, bất đắc dĩ ngồi xuống.
"Chào dì, ngài khỏe chứ, đây là dưa hấu con đem tới, dì có thể nếm thử." Triệu Tiểu Chiêu lấy dưa hấu ra, dưa hấu đỏ tươi ướt át, phối hợp với hạt dưa hấu màu đen, còn có mùi thơm ngát kéo tới, làm cho người ta không khỏi muốn chảy nước miếng.
Người phụ nữ nhìn thấy chất lượng dưa hấu không tồi, không khỏi kinh ngạc: "Dưa hấu này cũng tốn không ít tiền đi, để cho một đứa bé như con tốn kém như vậy, sao không biết xấu hổ chứ."
"Không tốn tiền, con của chủ vườn dưa bên kia cầu là bạn tốt của con, bạn ấy cho con." Triệu Tiểu Chiêu nói.
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi trong nháy mắt, nhưng mà bà vẫn khống chế được, lập tức cười nói: "Nếu là bạn tốt của con cho con an, vậy con nên mang về để mình ăn đi, tóm lại là tâm ý của bạn."
"Mẹ, con muốn ăn một miếng, dưa hấu này mùi vị biết là ngon hơn những dưa mà mẹ mua kia." Vệ Giai mắt thấy mẹ của cô muốn để Triệu Tiểu Chiêu mang về, lập tức mở miệng nói.
"Đứa nhỏ này sao lại ham ăn như vậy." Mẹ cô trách cứ cô một câu, sau đó tay đã bỏ dưa hấu vào túi một lần nữa, thấp giọng nói thầm, "Đồ vật bán vĩa hè không sạch sẽ, không sợ ăn xong sẽ đau bụng à."
Mặc dù bà nói rất nhỏ, tốc độ khi nói cũng nhanh, nhưng mà Triệu Tiểu Chiêu là người trưởng thành, nhớ tới nét mặt của bà, có lẽ người này nghĩ rằng dưa không tốt, không nên ăn.
Cũng được, Triệu Tiểu Chiêu cô cũng không phải người đê tiện, nên chẳng có lý do gì mà phải cầu xin người khác nhận lấy hảo tâm của mình cả?
"Dì nói rất đúng, đồ vật do bạn tốt cho cũng không thể tùy tiện lại chuyển giao người khác, thứ này mặc dù không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng cũng là mảnh tâm ý cuả bạn con, nếu như cho người không biết nhìn hàng, chỉ sợ sẽ làm tổn thương tâm ý người cho dưa."
"Mày..." Hiển nhiên bà ta nghe được Triệu Tiểu Chiêu nói bà "Không biết nhìn hàng", bà có chút tức giận, nhưng mà nghĩ đến con của mình còn đang ở đây liền nhịn xuống không có mở miệng trách mắng.
"Không biết cha mẹ con đang làm gì đó?" Bà ta nhẫn nhịn rồi lại hỏi tiếp.
"Cha mẹ con đều từ bên ngoài đến buôn bán, tại trấn Liên Thành bán lá trà." Triệu Tiểu Chiêu không lấy việc làm của cha mẹ làm hổ thẹn, cũng không bởi vì nơi mình sinh ra mà cảm thấy kém một bậc.
Nhà cô mặc dù so ra kém nhà có tiền như Vệ Giai, quê cô mặc dù không có phồn vinh như Thượng Hải, nhưng mà cô đã cảm thấy đủ, cô cảm thấy quê hương của cô cùng Thượng Hải mỗi nơi mỗi vẻ, có đặc sắc khác nhau, không có phân chia ưu khuyết điểm.
Nhiệt tình của bà liền hạ thấp xuống, bà hỏi xong mấy câu đó nói với Vệ Giai một chút liền đi xem tivi.
Chờ trưởng bối đi rồi, Triệu Tiểu Chiêu mới có tâm tư nói chuyện với Vệ Giai.
Triệu Tiểu Chiêu đến tìm Vệ Giai là có mục đích, cô muốn hỏi Vệ Giai bài tập này là sao a! Là một học sinh tốt, hôm nay chuyện chính là học tập tốt, đương nhiên bài tập cũng phải hoàn thành thật tốt! Tiếp theo là hiểu rõ cán bộ trong lớp, những chuyện này đã qua mười mấy năm, rất nhiều chuyện đã không nhớ nổi rồi.
Hai người líu ríu nửa giờ, mẹ Vệ Giai kêu Vệ Giai đi luyện đàn, Triệu Tiểu Chiêu cũng thức thời mà tạm biệt, rời khỏi.
Sau khi ra cổng, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, Triệu Tiểu Chiêu cảm thán một câu: Nhân tình nhạt nhẽo mà!
Triệu Tiểu Chiêu vô cùng xác định, cô sống lại!
Đôi mắt cô đỏ lên, đừng hiểu lầm, cô không phải vì vui đến phát khóc, mà là đặc biệt tức giận, vô cùng tức giận!
Ông trời đang đùa với cô sao!
Vất vả lắm cô mới có được một mục tiêu phấn đấu, cần cù chăm chỉ, học tập tốt mỗi ngày hướng lên rốt cuộc trở mình, vượt qua con đường gian nan lướt qua sóng lớn, vui vẻ nhận được tấm bằng đại học, oh yeah! Cuộc sống tự do của cô đã đến.
Nhưng ông trời chết tiệt kia vậy mà im hơi lặng tiếng để cô sống lại!
Ông trời à! Trên thế giới này có rất nhiều người muốn đổi vận đó, đều muốn làm lại từ đầu! Ông đi tìm bọn họ đi! Cũng không cần tìm cô đâu! Điều kiện nhà cô tuy không giàu sang phú quý, nhưng cũng là cơm no áo ấm, gia đình vui vẻ, tướng mạo cô bình thường, ngũ quan đoan chính, chỉ số thông minh đủ sài, chăm chỉ cố gắng, thật sự là một học sinh giỏi, cô cũng không có quá nhiều chí hướng, chỉ cầu có thể học tốt, khi tốt nghiệp tìm được công việc ổn định, sau đó lập gia đình sinh con, bình an vui vẻ cả đời.
Cuối cùng cô đã thực hiện được, nhưng vì cọng lông gì mà ông trời muốn cho cô sống lại! Ông mau cho tôi một lý do, mau, tôi không đánh chết ông không được sao!
"Rắc ——!" Cây bút chì bị gãy làm hai, vì cô dùng quá sức rồi.
"Đã viết hơn nửa ngày, vậy mà không viết xong được một tờ giấy, trong đầu đang suy nghĩ cái gì vậy hả?" Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh trừng mắt nhìn cô, giật lại cây viết trong tay cô sau đó đút vào đồ gọt bút chì gọt lại cho cô, sau đó vẫn không quên chỉ lên trán cô nói vài lời, đứa nhỏ này sao lại ngốc như vậy thật sự không để người ta bớt lo mà.
Triệu Tiểu Chiêu thở dài.
Nếu như cô đã sống lại, vậy những trò chơi cô từng chơi và đã quên đi sẽ quay lại một lần nữa. Cuộc sống thứ hai lại đến, cũng giống như chơi lại trò chơi một lần nữa, dù sao so với lần thứ nhất sẽ thuận lợi tốt đẹp hơn rất nhiều.
Cô cầm lấy bút, cam chịu số phận mà múa bút thành văn.
"Viết từ từ, chữ viết yêu cầu phải đầy đặn chỉnh tề, viết nhanh như vậy, con nghĩ chữ có thể mọc cánh bay lên à, tẩy đi viết lại mau!"
Một cục tẩy chuyên dụng được đặt trước mặt cô.
Cô im lặng cầm lên tẩy sạch chữ vừa ghi, sau đó từ từ viết lại, viết lại...
Còn nhỏ thì không có quyền! Huống chi, lúc này cô chỉ có 7 tuổi!
Triệu Tiểu Chiêu liếc mắt nhìn người mẹ xinh đẹp dáng người thon thả, bĩu môi, thiệt là sẽ bị người phụ nữ này ức hiếp gần 20 năm! Trời ơi, đất hỡi! Ông còn có lương tâm hay không!
"Bà chủ, lá trà này bán thế nào?"
"Một kg một lượng, lá trà này tốt lắm, cô nhìn đi, mầm trà này ngắn như vậy, lá cây lại xanh, tuyệt đối là trà ngon, cô ngửi xem, mùi vị thơm lắm!"
"Còn cái này? Tên là gì?"
"..."
Triệu Tiểu Chiêu thừa dịp nàng mẹ nói chuyện với khách hàng, lưu loát gập vở lại, nhảy xuống ghế, chạy nhanh ra ngoài, nói với mẹ: "Mẹ, con đi tìm Vệ Giai cùng làm bài tập, trước khi ăn cơm chiều con sẽ về."
Mẹ Triệu Tiểu Chiêu quay sang liếc nhìn, nếu như là Triệu Tiểu Chiêu chân chính 7 tuổi thì khẳng định bị cái liếc này làm cho đứng hình rồi, có điều vấn đề là, linh hồn bên trong lại là Triệu Tiểu Chiêu 20 tuổi, lá gan cô rất lớn nha!
Cô cười hì hì nhìn về phía mẹ nói: "Mẹ, yên tâm, con nhất định sẽ làm xong bài tập, buổi tối ba tới kiểm tra, cam đoan sẽ đúng hoàn toàn!"
Nói xong, thừa dịp mẹ của cô bán hàng sẽ không cầm cây chổi ra đuổi cô, hai chân cô vung ra nhanh như chớp đã chạy xa.
"Đứa nhỏ này của em cũng bướng bỉnh quá ha?” Khách hàng là một người phụ nữ trung niên cũng có đứa nhỏ bằng tuổi như vậy ở nhà, lập tức liền cùng mẹ Tiểu Chiêu trò chuyện.
"Thật ra thì con bé cũng nghe lời, hôm nay không biết ăn trúng thuốc gì, lá gan lớn như vậy, bài tập chưa làm xong cũng dám chạy, buổi tối về sẽ đánh gãy chân của nó, chị nói xem một đứa nhỏ như vậy cũng có thể giày vò người mà!"
"Nói đúng lắm, nhà chị..."
Bên này hai người mẹ nói chuyện phiếm, Triệu Tiểu Chiêu thì đang đi trên con đường gạch đỏ đan xen lá cây màu xanh mà vô cùng hoài niệm.
Cô sinh ra năm 92, bây giờ đã 7 tuổi, đúng lúc là thập niên 90, năm 1998.
Hôm nay vừa ngay ngày chủ nhật, con đường cô đang đi là đường chính trấn Liên Thịnh, vì vậy người đến người đi, rất náo nhiệt. Bởi vì trấn Liên Thịnh thuộc về thành phố Thượng Hải, được khai phá rất sớm, chính là năm 98, đường phố này cũng là phủ kín xi măng, chính giữa có hàng cây xanh ngay ngắn, hai bên đường phố, cửa hàng như rừng, bố cục thống nhất.
Thập niên 90 có một đám người tràn vào Thượng Hải, việc buôn bán, làm kiến trúc, làm lao động, nhà cô cũng là một trong những người đó, quê quán của cô vốn là ở Thành phố D ở Chiết Giang, trong lúc này, kinh tế vẫn tương đối khó khăn, cha mẹ của cô chỉ có thể đi ra ngoài mưu sinh, kiếm tiền.
Vệ Giai là người lớn lên ở trấn Liên Thịnh, ra đường lớn phải đi qua một con phố xưa cũ, cuối phố là một cây cầu thật lớn, qua cầu lại đi qua một cánh đồng ruộng lớn, đằng sau đồng ruộng là từng dãy nhà có một sân nhà phong cách nông thôn là nhà của Vệ Giai.
Thượng Hải là một quốc gia lớn, trấn Liên Thịnh cũng chỉ là vùng ngoại thành ở nông thôn, phòng này so với nông thôn ở thành phố D lúc trước mình ở thì rất phồn hoa rồi.
Nơi đây so với quê hương của cô, thật sự là cuối những năm 20!
Triệu Tiểu Chiêu căn cứ theo con đường trong trí nhớ, vừa nhớ lại vừa đi qua cầu lớn, hai bên cầu lớn có đầy sạp bán, có bán cá tôm hải sản, cũng có bán một vài loại trang sức nhỏ, hoa quả, quần áo..v.v,…
Dưới chân Triệu Tiểu Chiêu vẫn bước tiếp, một đôi mắt cũng không ngừng bận rộn.
"Triệu Tiểu Chiêu ——! Triệu Tiểu Chiêu ——! Triệu Tiểu Chiêu ——!"
Một giọng con trai non nớt thanh thúy không ngừng kêu tên của cô, cô không khỏi nhìn theo tiếng kêu.
Một cái nón rơm vàng trên đỉnh đầu, mặc quần đùi màu đen, áo T-shirt ngắn tay màu trắng, một đứa con trai bằng tuổi cô, đứng ở bên cạnh một đống dưa hấu, nhìn chằm chằm cô, thấy cô bước tới, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Nó cầm theo một miếng dưa hấu, chạy tới trước mặt Triệu Tiểu Chiêu nói: "Nè, cho cậu ăn."
Triệu Tiểu Chiêu tìm tòi trong trí nhớ, thật sự cũng không nhớ ra đứa bé trai này là ai, cô có chút xấu hổ hỏi: "Xin hỏi cậu là?"
Bé trai kia có chút thâm ý mà nhìn cô một cái nói: "Mình họ Ngô, tên một chữ Du, mình học lớp 2 kế bên lớp cậu đó, cậu biết không?"
Triệu Tiểu Chiêu hiểu, trách không được cô không nhớ rõ, lớp bên cạnh đó, ai vậy? !
Cô nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của cậu, chỉ có thể gật đầu nói: "Ách, có chút ấn tượng."
“Vậy có ấn tượng nào vậy?" Ngô Du yên lặng nhìn cô, có bộ dáng giống như hôm nay cô không nói ra "Giáp ất bính đinh", tôi liền không bỏ qua cho cô.
Triệu Tiểu Chiêu có chút sợ hãi, cô vắt óc suy nghĩ, ấp a ấp úng cả buổi, nói: "Tôi biết cậu là Ngô Du, học lớp 2 bên cạnh."
Mắt thấy vẻ mặt Ngô Du ảm đạm xuống, trong lòng Triệu Tiểu Chiêu có chút bất an, cô thật sự không cố ý muốn tổn thương một bạn nhỏ đâu, cô vội vàng bổ sung nói: "Này, bạn học Ngô, về sau chúng ta làm bạn tốt của nhau, tôi cũng sẽ có ấn tượng với cậu."
"Được, vậy tôi chờ cậu lúc nào cũng có ấn tượng với mình!" Ngô Du nhếch môi, cười rất xấu xa.
Triệu Tiểu Chiêu im lặng!
Đứa nhỏ này cười như vậy, sao cô cảm giác có chuyện xấu vậy nè?
"Cậu đi đâu?" Bạn học Ngô Du nhìn chằm chằm vào trán đầy mồ hôi của cô, nhíu mày, "Trời rất nóng, chạy đến đây làm gì, rám đen rồi cậu muốn trắng lại cũng không biết sẽ mất bao lâu đâu!"
"Tôi đi tìm bạn học để cùng làm bài tập." Triệu Tiểu Chiêu thành thật trả lời.
"Nam hay nữ vậy?" Lông mày của Ngô Du nhíu chặt hơn, Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy có lẽ có thể kẹp chết một con ruồi rồi.
"Nữ." Mặc dù Triệu Tiểu Chiêu trả lời, nhưng không khỏi cảm thấy bạn nhỏ trước mặt cô có phải quản quá nhiều rồi hay không, "Bạn học Ngô Du, tôi có hẹn với người khác, tôi không thể đến trễ, làm cho bạn ấy sốt ruột chờ cũng không hay, ngày mai chúng ta đi học lại nói chuyện tiếp nha, bye bye."
Triệu Tiểu Chiêu nói xong liền bước đi, nhưng bị một tay ngâm đen kéo cánh tay cô lại.
Cô bất đắc dĩ quay đầu, có ý tốt hỏi: "Còn có chuyện gì?"
"Cậu quên lấy dưa hấu."
"Không cần, nhiều như vậy, nặng lắm tôi cầm không nổi!"
"Vậy tôi tiễn cậu."
"Không không không, tôi cầm được rồi, haha...! Cậu cũng đừng tiễn, ngàn lần đừng tiễn, tôi đi đây!"
Lần này Ngô Du không có kiên trì nữa, chẳng qua là lấy một chiếc túi to bỏ sách vở và hộp bút trên tay cô vào, rồi đưa trả lại cho cô. Bạn học Ngô cười với cô: "Trên đường cẩn thận một chút, dưa hấu ăn đi đừng chừa, ăn hết, tôi vẫn còn."
"A, cám ơn, tôi phải đi rồi bye...!"
"Ừ, cẩn thận một chút."
Triệu Tiểu Chiêu giống như chạy nạn, nhanh chóng rời xa, vừa chạy vừa nghĩ, bạn nhỏ trước đây thật sự quá nhiệt tình như vậy sao, thật làm cho người ta khó có thể chống đỡ! Đợi lát nữa về nhà phải đi đường vòng thôi.
Mũ rơm che đi vẻ mặt bên dưới của Ngô Du, bởi vì ánh mặt trời chói chăng nên không nhìn rõ ràng, anh đứng thật lâu, thẳng đến bóng dáng của Triệu Tiểu Chiêu biến thành một dấu chấm đen biến mất cuối dông ruộng, anh mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục bán dưa hấu của anh.
Mà suy nghĩ của anh sớm đã bay xa.
Kiếp trước tóc của cô cũng không thưa thớt giống như bây giờ, thắt hai bím nhỏ xinh, nó dày hơi, và dài hơn, lúc ấy tóc cô dài ngang eo tùy ý cột lại, ngẫu nhiên có mấy sợi tóc rơi trên trán bị cô vén ra sau tai, cô không thích nói chuyện yêu đương, nhưng cô rất thích cười, dù sao thì nụ cười như có như không treo ở bên miệng, để cho trong lòng anh ấm áp.
Kiếp trước anh sống cũng không suôn sẻ, điều kiện gia đình không tốt, cha chưa cho anh được cái gì, ngược lại thường thường kéo chân anh, lại để cho anh bởi vì có một người cha “Yêu rượu như mạng, đánh bạc thành tính, và thô bạo” mà bị bao nhiêu người xem thường, khinh bỉ, mẹ anh bởi vì thường bị cha đánh đập, lại một ngày ba buổi đi đến xưởng in nhuộm, xưởng kim khí làm việc, tới khi anh trưởng thành, thân thể liền suy sụp, cả ngày nằm ở trên giường cần người chăm sóc.
Năm đó khi cô mới gả tới, phải chăm sóc mẹ cô, phải chăm sóc con trai, buổi tối đợi mọi người ngủ, mới có chút rảnh rỗi, liền lên mạng vẽ ít bản thảo tranh thiêu, kiếm ít tiền, phụ giúp gia đình. Thành tích của cô rất tốt, vốn là tốt nghiệp đại học có tương lai phát triển rất tốt, nhưng bởi vì gia đình anh, cô quyết định lui về phía sau giúp anh chăm lo gia đình, để anh yên tâm phát triển sự nghiệp.
Cô bên cạnh anh đến Thương Hải sống bấp bên nhiều năm, anh buôn bán thua lỗ, còn có tiểu tam tiểu tứ, từ đầu đến cuối cô điều nhàn nhạt đứng sau lưng anh, chưa bao giờ rời xa.
Suốt những năm sau, cũng chỉ có cô, vợ của anh, ở điểm cuối của sinh mệnh, vẫn như cũ làm bạn bên cạnh anh, khi đó mặc dù tóc cô sớm đã trắng xoá, nhưng tươi cười vẫn dịu dàng như cũ.
Anh nhắm mắt trước, cô cười với anh nói một tiếng "Cảm ơn" !
Ừ, cám ơn!
Cám ơn anh thu nhận "Người đàn bà dâm đãng" như cô, còn cám ơn anh đã cho con trai bảo bối của cô một người cha tiện nghi?
Anh rất muốn cười lạnh, tình cảm sống cả đời này, cô cười với anh, cô mang lại ấm áp cho anh, cô cùng anh trên giường nhạt nhẽo làm tình, cũng chỉ vì cô muốn trả ơn, tất cả cũng chỉ vì "Cảm ơn" !
Cô chưa bao giờ yêu anh!
Bằng không thì vì sao anh có tiểu tam tiểu tứ, tin tức báo chí trên internet bay đầy trời, cô vẫn không hỏi tới, không tức giận cũng không xoắn xuýt, cho tới bây giờ vẫn là khẽ mỉm cười với anh.
Thật sự rất đáng giận!
Nhưng khi sắp chết, anh vẫn như cũ không nỡ bỏ cô mà đi.
Không nỡ bỏ bởi vì người vợ không đem lần đầu cho anh, mà lại cố tình để anh tới gần, rồi lại lạnh nhạt.
Anh hận người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô, nhưng trong lòng lại không ngăn được mà cảm kích anh ta, bởi vì như vậy, mới khiến cô gái bảo thủ như cô, lựa chọn gả cho người có tướng mạo xấu xí, gia cảnh bình thường như anh, nhưng lại yêu cô tận xương tủy.
Hắn vừa mới cố tình thăm dò cô, cũng trở lại quá khứ giống như hắn, nhưng nhìn phản ứng của cô hắn cũng hiểu được là cô không biết hắn, hắn thật sự rất muốn bắt lấy cổ áo của cô sau đó hảo hảo hỏi một câu.
Triệu Tiểu Chiêu, rốt cuộc kiếp trước em có yêu anh không? !
Đôi mắt Ngô Du trở nên âm trầm, khóe miệng lại nở nụ cười lạnh, Triệu Tiểu Chiêu nếu như anh sống lại một lần nữa thì kiếp này em đừng có mơ tưởng đến người đàn ông khác!
Bên kia Triệu Tiểu Chiêu vẫn không hay biết gì, một tay cầm một túi dưa hấu, một tay cầm sách bài tập, trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng bước tới nhà Vệ Giai.
"Vệ Giai, Vệ Giai ——!"
Cô đứng ở dưới lầu nhà cô ấy, ngẩng đầu kêu tên của cô.
Bạn học nhỏ này đã mấy chục năm rồi không gặp nhau, bởi vì vấn đề hộ tịch, cô chỉ đọc đến lớp 4 liền trở về quê quán, bởi vì đủ loại nguyên nhân, không có liên lạc với bạn học ở đây nữa.
Trên lầu thò ra một cái đầu, đúng là Vệ Giai.
"Là Tiểu Chiêu, đợi mình xuống mở cửa ngay."
Tiểu Chiêu đợi không lâu, chợt nghe "Két" một tiếng, cổng lớn được mở ra, Vệ Giai mặc váy liền màu hoa hướng dương, chân mang một đôi dép lê màu lam đi ra.
"Vệ Giai, cho nè, mình đem dưa hấu cho cậu." Da mặt Triệu Tiểu Chiêu thật dày mà mượn hoa hiến Phật.
Vệ Giai nhận dưa hấu, kéo tay Tiểu Chiêu nói: "May quá cậu tới rồi, mẹ của mình kêu mình viết 3 cuốn văn, luyện chữ 5 tờ giấy nữa, còn muốn mình học đàn piano 2 tiếng, hôm nay mình cũng không có thời gian nghỉ ngơi, cậu tới rồi, rốt cuộc mình có thể nghỉ một lát."
Với thành tích của bạn tốt sau những năm 90 Thượng Hải là tuyệt đối rất quan trọng tố chất giáo dục.
Khi ở quê của bọn họ, thế kỷ 21 mới bắt đầu hứng thú mới học, nhưng ở chỗ này, những bạn nhỏ không có cùng hứng thú đều sẽ không có chung đề tài để mà trao đổi.
Triệu Tiểu Chiêu đối với Vệ Giai mà nói, chỉ có thể im lặng chị đây sống 20 năm cũng không có đa tài đa nghệ được như em! Em nhỏ à, vất vả cho em rồi.
"Mẹ, bạn học con đã đến." Vệ Giai mời Tiểu Chiêu ngồi xuống phòng khách.
Một người phụ nữ trẻ tuổi váy liền áo màu lam bưng một đĩa bánh đậu bánh chưng được cắt gọn gàn lại, còn có một đĩa quả cam bày ở trên bàn trà.
Người phụ nữ đó mời Triệu Tiểu Chiêu ngồi xuống, trên mặt đầy ý cười hỏi: "Bạn nhỏ, con tên gì?"
"Mẹ, đây là bạn học cùng lớp với con, tên là Triệu Tiểu Chiêu, khiêu vũ rất tốt, trước kia nhà trẻ hay múa điều là bạn ấy dẫn đầu." Vệ Giai cao hứng bừng bừng mà nói.
"Vệ Giai, ngồi xuống, chú ý dáng vẻ." giọng nói của bà không cao, lại vô cùng nghiêm khắc.
Vệ Giai yên tĩnh trong nháy mắt, cô chậm rãi đi đến ghế safo, bất đắc dĩ ngồi xuống.
"Chào dì, ngài khỏe chứ, đây là dưa hấu con đem tới, dì có thể nếm thử." Triệu Tiểu Chiêu lấy dưa hấu ra, dưa hấu đỏ tươi ướt át, phối hợp với hạt dưa hấu màu đen, còn có mùi thơm ngát kéo tới, làm cho người ta không khỏi muốn chảy nước miếng.
Người phụ nữ nhìn thấy chất lượng dưa hấu không tồi, không khỏi kinh ngạc: "Dưa hấu này cũng tốn không ít tiền đi, để cho một đứa bé như con tốn kém như vậy, sao không biết xấu hổ chứ."
"Không tốn tiền, con của chủ vườn dưa bên kia cầu là bạn tốt của con, bạn ấy cho con." Triệu Tiểu Chiêu nói.
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi trong nháy mắt, nhưng mà bà vẫn khống chế được, lập tức cười nói: "Nếu là bạn tốt của con cho con an, vậy con nên mang về để mình ăn đi, tóm lại là tâm ý của bạn."
"Mẹ, con muốn ăn một miếng, dưa hấu này mùi vị biết là ngon hơn những dưa mà mẹ mua kia." Vệ Giai mắt thấy mẹ của cô muốn để Triệu Tiểu Chiêu mang về, lập tức mở miệng nói.
"Đứa nhỏ này sao lại ham ăn như vậy." Mẹ cô trách cứ cô một câu, sau đó tay đã bỏ dưa hấu vào túi một lần nữa, thấp giọng nói thầm, "Đồ vật bán vĩa hè không sạch sẽ, không sợ ăn xong sẽ đau bụng à."
Mặc dù bà nói rất nhỏ, tốc độ khi nói cũng nhanh, nhưng mà Triệu Tiểu Chiêu là người trưởng thành, nhớ tới nét mặt của bà, có lẽ người này nghĩ rằng dưa không tốt, không nên ăn.
Cũng được, Triệu Tiểu Chiêu cô cũng không phải người đê tiện, nên chẳng có lý do gì mà phải cầu xin người khác nhận lấy hảo tâm của mình cả?
"Dì nói rất đúng, đồ vật do bạn tốt cho cũng không thể tùy tiện lại chuyển giao người khác, thứ này mặc dù không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng cũng là mảnh tâm ý cuả bạn con, nếu như cho người không biết nhìn hàng, chỉ sợ sẽ làm tổn thương tâm ý người cho dưa."
"Mày..." Hiển nhiên bà ta nghe được Triệu Tiểu Chiêu nói bà "Không biết nhìn hàng", bà có chút tức giận, nhưng mà nghĩ đến con của mình còn đang ở đây liền nhịn xuống không có mở miệng trách mắng.
"Không biết cha mẹ con đang làm gì đó?" Bà ta nhẫn nhịn rồi lại hỏi tiếp.
"Cha mẹ con đều từ bên ngoài đến buôn bán, tại trấn Liên Thành bán lá trà." Triệu Tiểu Chiêu không lấy việc làm của cha mẹ làm hổ thẹn, cũng không bởi vì nơi mình sinh ra mà cảm thấy kém một bậc.
Nhà cô mặc dù so ra kém nhà có tiền như Vệ Giai, quê cô mặc dù không có phồn vinh như Thượng Hải, nhưng mà cô đã cảm thấy đủ, cô cảm thấy quê hương của cô cùng Thượng Hải mỗi nơi mỗi vẻ, có đặc sắc khác nhau, không có phân chia ưu khuyết điểm.
Nhiệt tình của bà liền hạ thấp xuống, bà hỏi xong mấy câu đó nói với Vệ Giai một chút liền đi xem tivi.
Chờ trưởng bối đi rồi, Triệu Tiểu Chiêu mới có tâm tư nói chuyện với Vệ Giai.
Triệu Tiểu Chiêu đến tìm Vệ Giai là có mục đích, cô muốn hỏi Vệ Giai bài tập này là sao a! Là một học sinh tốt, hôm nay chuyện chính là học tập tốt, đương nhiên bài tập cũng phải hoàn thành thật tốt! Tiếp theo là hiểu rõ cán bộ trong lớp, những chuyện này đã qua mười mấy năm, rất nhiều chuyện đã không nhớ nổi rồi.
Hai người líu ríu nửa giờ, mẹ Vệ Giai kêu Vệ Giai đi luyện đàn, Triệu Tiểu Chiêu cũng thức thời mà tạm biệt, rời khỏi.
Sau khi ra cổng, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, Triệu Tiểu Chiêu cảm thán một câu: Nhân tình nhạt nhẽo mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.