Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 3: Vợ ơi, uống ly nước.

Liễu Như An

22/12/2016

Triệu Tiểu Chiêu bị vẻ mặt của Ngô Du dọa sợ, cũng không hiểu vì sao đứa trẻ này lại cực đoan như vậy, cô chỉ khách sáo một chút, không muốn đồ của anh mà thôi mà sao anh lại cho cô cảm giác giống như cô đang vứt bỏ anh giữa đất tuyết mênh mông, cho nên anh tuyệt vọng gầm thét.

Triệu Tiểu Chiêu bận bịu chà xát da gà đang nổi lên, sau đó lại lắc đầu liên tục cô muốn vứt hết cái cảm giác này ra khỏi đầu. Cô nuốt nước miếng một cái, dè dặt liếc nhìn sắc mặt của anh sau đó cúi đầu xuống mở miệng:

"Ngô Du cậu đừng có quá đáng như vậy, cho dù tớ không muốn, cậu cũng có thể cho người nào đó, nếu như người đó còn không muốn, cho mèo nhỏ cún con cũng được mà! Lãng phí nhiều thức ăn thật đáng xấu hổ, chẳng lẽ câu chưa học câu 'Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.(2)' sao? câu này nói lên là chúng ta phải yêu quý lương thực, hộp sữa bò còn cả khối bánh ngọt này nữa, có lẽ là tiền lương một ngày của một người đó! Làm sao cậu có thể nói sự tồn tại của nó không có ý nghĩa chứ?"

Triệu Tiểu Chiêu nhìn mặt đất bị làm cho bừa bãi kia thật là đau lòng nha, cô đau lòng nên không ngừng thao thao bất tuyệt giảng đạo cho hắn.

Đời trước Ngô Du làm việc vất vả ở tầng thấp nhất của xã hội, sau đó lại làm ông chủ, làm một người trưởng thành, cảm xúc của hắn đã sớm không để lộ ra trước mặt của mọi người, vừa rồi hắn lại không khống chế được cảm xúc của mình hiện tại trong lòng hắn lại vang lên một hồi chuông cảnh báo, hắn không muốn làm cô sợ.

Hắn biết rất rõ lá gan của Triệu Tiểu Chiêu rất nhỏ, ngay cả nhìn thẳng anh cũng không dám, nhưng lại bởi vì thức ăn ngon rơi đầy dưới đây mà không thể ăn được nữa mà lải nhải không ngừng.

Đời trước chưa bao giờ cô cho hắn xem qua bản tính này, tâm tình của hắn đột nhiên tốt hơn một chút.

"Sao tôi lại không biết cậu nhiều lời vậy nhỉ?"

Triệu Tiểu Chiêu buông lỏng tay rồi nói: "Này, tôi và cậu không quen biết, dĩ nhiên câu không thể biết được tôi co nhiều lời hay không."

Ngô Du nhếch miệng, cong môi, không quen sao? Quả thật tôi có thể thuộc lòng những nốt ruồi trên người em nhưng lại không thể biết em đang suy nghĩ cái gì.

Có lẽ chúng ta là người xa lạ nhưng lại quen thuộc nhất.

Ngô Du yên lặng trong chốc lát, lấy một quả táo lớn màu đỏ từ trong bọc sách ra, hương thơm của quản táo theo gió lan ra bốn phía "Không phải cậu nói cậu ăn điểm tâm rồi sao? Sau khi ăn điểm tâm mà ăn hoa quả rất có lợi cho sức khỏe!"

Triệu Tiểu Chiêu im lặng, sao đề tài nói chuyện giữa bọn họ chỉ là ăn thôi vậy.

"Gì đó, quả táo lớn như vậy tôi thực sự không ăn được...."

Không đợi Triệu Tiểu Chiêu nói xong, chỉ thấy Ngô Du bẻ quả táo lớn ra thành 2 nửa.

Triệu Tiểu Chiêu trợn mắt há hốc mồm, đứa trẻ này thật lắm tài! Lúc cô 20 tuổi cũng không làm được!

Ngô Du đem một nửa táo tới trước mặt Triệu Tiểu Chiêu, giả bộ hung ác nói: "Cậu có lấy hay không, nếu cậu không lấy tớ sẽ quẳng nó nát bét!"

Triệu Tiểu Chiêu đã thấy sức mạnh của Ngô Du, cô không nhìn được hành vi lãng phí lương thực, vội vàng đưa tay ra nhận lấy còn vội vã cắn một miếng, sợ Ngô Du không tin: "Tớ lấy, tớ lấy, thế này còn không được sao?"

Ngô Du bày ra dáng vẻ cao ngạo, khẽ vuốt cằm: "Được, dĩ nhiên là được, sau này cũng phải nghe lời như vậy nhé!"

Triệu Tiểu Chiêu liếc Ngô Du một cái, lại nghĩ trong lòng đứa bé này thật không đáng yêu. Nhưng mà quả táo này ăn ngon thật, thật là thơm, hương vị của nó còn lưu lại trong miệng cô.....

"Ngô Du, cảm ơn." Triệu Tiểu Chiêu ợ một cái, đặc biệt chân thành nói. Năm nay, được ăn thức ăn có màu sắc hương vị như nhà cô đã là rất tốt rồi, tuyệt đối không nên hy vọng xa vời có thể ăn loại hoa quả tốt như vậy, La Kiến Lan luôn mua một ít táo nhỏ không đầu đủ dinh dưỡng cho cô đỡ thèm.

Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu ăn đến thỏa mãn, biểu cảm trên mặt lại dịu dàng hơn nhiều, anh chậm rãi gật đầu đưa một tay ra: "Đưa tay cậu lại đây."

Sau khi ăn no máu từ não bộ chủ yếu tập trung ở dạ dày, nói cách khác là chỉ số IQ của người sẽ hạ xuống, càng không nói Triệu Tiểu Chiêu sau khi sống lại rừ tihf cảm với gia đình có tăng lên còn chỉ số IQ vẫn nguyên xi như thế, cho nên lúc này chỉ số IQ sụt giảm, trực tiếp trở nên có chút ngốc.

"Á!" Triệu Tiểu Chiêu đưa tay ra.

Ngô Du kéo lại, trong nháy mắt mười ngón tay đan chéo nhau, đúng lúc đó sợi nắng chiếu xuống hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người.



Ngô Du kéo tay Triệu Tiểu Chiêu một nụ cười hiện ra trên gương mặt anh, anh cảm thấy đời này nhất định anh có thể dắt tay cô như vậy khiến cho cô hạnh phúc suốt đời.

Chương trình tiểu học vô cùng nhàm chán, nhưng con người Triệu Tiểu Chiêu rất kỳ lạ cô lại hưởng thụ quãng thời gian nhàm chán này, khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn nhìn từng tờ một, từ trước đến giờ chưa bao giờ cô buông lỏng và vui vẻ như vậy.

"Triệu Tiểu Chiêu, nhảy dây da trâu!" Lý Nghiên và Vệ Giai ở bên ngoài cầm sợi dây da trâu thật dài gọi.

"Được!" Triệu Tiểu Chiêu vui sướng lên tiếng đáp lại, cùng mấy người chơi nháo thành nhất đoàn.

Nhảy dây da trâu, nhảy ô, đá cầu là những trò chơi kinh điển những năm 90, Triệu Tiểu Chiên cũng không chơi sót một trò nào.

"Triệu Tiểu Chiêu, cậu đến." Ngô Du cau mày nhìn tiểu cô nương người đầy mồ hôi.

Hắn cầm một chiếc khăn tay, tự mình lau mồ hôi trên trán của tiểu cô nương, nhưng Triệu Tiểu Chiêu lại tránh đi.

Lông mày lưa thưa của Triệu Tiểu Chiêu nhíu lại, chê bai nói: "Ngô Du, khăn tay này của cậu đã từng lau nước mũi rồi đúng không. Nếu vậy cậu giữ lại tự mình dùng đi."

Lông mày của Ngô Du cũng nhíu lại, sao vợ hắn lúc bé lại đi chê bai người khác vậy, một chút cũng không thấy dịu dàng một chút làm cho người ta hài lòng vậy, ngay cả kiểu nhíu chân mày cũng giống như đúc.

Hắn thô lỗ cầm khăn lên, một tay đè tóc Triệu Tiểu Chiêu lại, một tay tỉ mỉ giúp cô lau sạch mồ hôi, Triệu Tiểu Chiêu vẫn giãy giụa nhưng không sánh bằng sức mạnh của anh.

Bây giờ thời tiết ấm lên nhưng còn lạnh, nếu không lau sạch mồ hôi đợi chút gió mà thổi qua sẽ bị cảm. Vợ hắn còn nhỏ, không biết yêu quý thân thể mình nhưng hắn đã là người trưởng thành, hắn phải chăm sóc cô kỹ càng.

Mặt Triệu Tiểu Chiêu bị lau đến đỏ bừng, cô chịu đựng đau rát trợn tròn mắt lên.

"Ngô Du, tớ nói chúng ta không quen cậu có thể bỏ tay ra không, cậu không phải ba tớ, cũng không phải anh hay em của tớ, chuyện của tớ còn chưa đến lượt cậu quản." Triệu Tiểu Chiêu nén giận, bị một đứa trẻ kìm hãm đã làm tổn thương lòng tự ái của cô, chớ nói chi đứa trẻ này còn làm cô đau như vậy!

Ngô Du cũng không để ý gì tới cô mà cầm một ly nước trong veo lên: "Nước ấm, cậu chảy nhiều mồ hôi như vậy cần bổ sung nước."

Triệu Tiểu Chiêu bị Ngô Du kìm hãm không thể động đậy, trong miệng quả thật cũng rất khát, cô suy nghĩ, hắn làm cô đau như vậy, đoán chừng cả khuôn mặt đều bị hắn phá hủy, sao lại không uống nước của hắn như vaayjlaf tiện nghi cho hắn rồi.

Vì vậy cô cầm ly nước lên uống một hơi cạn sạch.

Nước thuận theo cổ họng của cô xuống lục phủ ngũ tạng, trong chốc lát cô cảm thấy hết mệt mỏi, tinh thần tốt hơn rất nhiều. Cô có sức hơn, đầ óc cũng tốt hơn không cử động được chân tay thì vẫn còn có răng mà.

Cô há mồm ra, hung hăng cắn vào mu bàn tay của Ngô Du!

"A!" Ngô Du không hét chói tai như những đứa trẻ bình thường khác, lúc đầu vì không đề phòng nên mới hét lên một tiếng sau đó thì bình tĩnh lại nhìn cô.

Khi một người an tĩnh nhìn cô như thế mà không phải là rối rít sau đó hét chói tai, hứng thú cắn người của Triệu Tiểu Chiêu cũng tiêu tan không còn một mống, cô buông răng mình ra trong miệng có mùi máu tanh, khiến cô cảm thấy có lỗi vì chấp nhặt với một đứa trẻ 7 tuổi như thế, nên có chút uể oải hỏi: "Có đau không?!"

"Đau."

"Vậy tại sao không đẩy tớ ra?" Triệu Tiểu Chiêu vẫn bị khóa ở trong ngực của hắn, buồn buồn hỏi.

"Chỉ cần cậu muốn." Đôi mắt đen của Ngô Du an tĩnh mà nghiêm túc nhìn đỉnh đầu Triệu Tiểu Chiêu, trong mắt của hắn có sự yên lặng xa xăm.

"Đinh linh linh ------!!!" Tiếng chuông vào học vang lên, làm lỡ giọng nhẹ nhàng nỉ non của Ngô Du.



"Cậu nói cái gì?"

"Không có gì, đi học thôi."

"Đi học, đi học --- ---!"Những người bạn nhỏ lớn tiếng kêu, chạy vào phòng học, Ngô Du buông Triệu Tiểu Chiêu ra, vỗ nhẹ lên đầu cô một cái, đi vào phòng học bên cạnh.

Triệu Tiểu Chiêu kéo bước chân hơi nặng nề đi vào phòng học, suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc vẫn cảm thấy mình hơi quá đáng, mặc dù Ngô Du không để ý đến suy nghĩ của mình cưỡng ép mà táy máy tay chân với cô nhưng mà dù sao hắn vẫn là con nít, hắn chơi đùa với cô mà cô lại cắn hắn đến mức chảy máu, cô thật là quá đáng.

Sau khi tan học, cô không được tự nhiên đi tới cửa lớp (2), hỏi thăm tình trạng của Ngô Du, lại được một bạn nhỏ mập mạp cho biết, buổi chiều người nhà Ngô Du gửi thông báo đến nói trong nhà có chuyện muốn xin nghỉ một khoảng thời gian.

Triệu Tiểu Chiêu bất đắc dĩ thở dài, nói như vậy thì mình đi chuẩn bị một món quà để lần sau tạ lỗi với hắn vậy.

Thời gian dài dằng dặc, kỳ thi giữa kỳ đến rất nhanh mà qua cũng rất nhanh, không ngoài dự liệu Triệu Tiểu Chiêu lấy được hai điểm 100. Tới giữa tuần tháng 11, thời tiết đã không còn sự nóng bức của ngày thu, mà là trời cao khí sảng nhiệt độ dễ chịu, chính là thời gian tốt cho thu du mỗi năm một lần.

Triệu Tiểu Chiêu đã quyết định không đi, bởi vì những học sinh năm nhất nhiều lắm cũng chỉ được đi công viên nhỏ ở gần đó, vườn bách thú, đi thăm viện bảo tàng, cô không có hứng thú gì có thời gian không bằng ngủ nướng, còn có thể tăng trưởng vóc dáng nữa!

Quyết định của cô làm cho Triệu Vinh Quốc và La Kiến Lan bất ngờ, có chút vui mừng lại có chút đau lòng.

Một nhà này chỉ có ba là người ra ngoài làm công, phí tiền thuê nhà, phí quầy hàng, tiền sinh hoạt, còn có tiền học của Triệu Tiểu Chiêu, đều phải tiêu xài một khoản tiền rất lớn, mặc dù bây giờ làm ăn khá, nhưng lại tiền dự trữ lại không nhiều, người Trung Quốc vẫn luôn hy vọng có ngôi nhà của riêng mình, Triệu Vinh Quốc cũng muốn về trở về quê hương sau đó xây dựng ngôi nhà của chính mình.

"Tiểu Chiêu, tại sao lại không đi? Trước kia không phải con rất thích trường học tổ chức du lịch sao" Triệu Vinh Quốc ôm Triệu Tiểu Chiêu, bóp bóp mũi cô hỏi.

"Con nghĩ giúp đỡ ba mẹ một chút, hơn nữa con cảm thấy đi du lịch rất là mệt mỏi vẫn là nghỉ ở nhà thì tốt hơn." Triệu Tiểu Chiêu vùi đầu vào trong ngực Triệu Vinh Quốc, hưởng thụ cảm giác mà lâu rồi chưa được hưởng qua. Là một cô gái trưởng thành, mặc dù còn muốn thận cận cùng cha nhưng mà như thế thì rất lúng túng vậy thì tranh thủ bây giờ còn nhỏ thì hưởng thụ nhiều một chút.

"Tiểu bại hoại này! Thi giữa kỳ con được hai điểm 100, muốn quà gì nào?" Triệu Vinh Quốc cưng chiều hỏi.

Triệu Tiểu Chiêu rất muốn có một chiếc máy tính, là người trở về từ thế kỷ 21, thứ không quen nhất là không có điện thoại di động, không có internet, không có qq, không có wechat, như vậy đặc biệt không có cảm giác an toàn!

Thế nhưng bây giờ, internet chỉ vừa mới được khai thông, một cái máy vi tính ước chừng phải chục ngàn, từng này tiền này có thể mua một khối đất vậy nên làm sao cô có thể nói được? Ngay cả có máy tính, nhưng bây giờ toàn bộ ổ cứng máy tính chỉ có 6G, bộ nhớ chỉ có 400m, động một chút là bị sốc, chỉ có thể chơi đánh bài poker trên máy tính, cô bị bệnh mới mua.

La Kiến Lan ở một bên hỏi: "Tiểu Chiêu, con muốn đi học các lớp ngoại khóa hay không? hay là muốn có một cái máy vi tính, con gái nhà lão Vương bên cạnh đánh chữ mà mắt cũng không nhìn lốp bốp một chút lập tức có thể đánh ra cả một đoạn văn, mọi người đều nói sau này không dùng thư tay mà dùng máy vi tính, hay là con đi học cách sử dụng máy vi tính."

Triệu Tiểu Chiêu dĩ nhiên từ chối, cần gì phải đi học đánh chữ chứ, bây giờ máy vi tính là vật xa xỉ, sở dĩ bây giờ chỉ đánh được chữ đã cảm thấy vô cùng kiêu ngạo rồi, tầm khoảng 10 năm nữa nhà ai cũng mua được máy vi tính thì còn ai đi mà khoe khoang mấy cái này chứ!

"Mẹ, con không đi lớp ngoại khóa đâu, mẹ cho con 50 đồng, con đi mua một ít đồ tự học thành tài." Triệu tiểu Chiêu cảm thấy bây giờ mình rèn luyện văn hóa hằng ngày, tự học tuyệt đối không thành vấn đề, bây giờ giáo viên, nhiều lắm cũng chỉ tốt nghiệp trung học, có học sinh tốt nghiệp đại học cũng là phượng mao lân giác (hàm ý là người quý hiếm), đảm bảo là có công việc!

"Con tự học thành tài, chữ còn không nhận được bao nhiêu?" La Kiến Lan bật thốt lên, phủ nhân năng lực của Triệu Tiểu Chiêu.

"Mẹ, người lại không tin con, con nói con có thể thi được 100 điểm vậy liền thi được 100 điểm, mẹ dù sao cũng phải cho con một cơ hội cũng chỉ có 50 đồng, mua cuốn từ điển cũng phải 50 đồng, phí du lịch lần này là 60 đồng, mẹ phải cho con tiền năm nay con sẽ không đòi mẹ cho tiền lẻ, như vậy còn không được sao?" Triệu Tiểu Chiêu cố hết sức thuyết phục La Kiến Lan.

"Con muốn mua gì?" La Kiến Lan đã có chút dao động, yêu cầu của con gái cũng không lớn nhưng 50 đồng cũng là một khoản tiền, một ngày bà buôn bán cũng chỉ lời từng này tiền là nhiều rồi.

"Mẹ, dù sao con người cũng phải có chút tài nghệ, con mua một cây sáo để thổi, mua cây bút lông để luyện chữ, bây giờ con cũng rảnh học thêm được một cái cũng không xấu đâu mẹ?"

La Kiến Lan không tự chủ được gật đầu, trẻ con thích học tập là chuyện tốt, cô cũng không mua vật gì bậy bạ, chẳng qua là tiền lời một ngày về thì ăn ít đi một chút.

Triệu Tiểu Chiêu tốn thời gian nhõng nhẽo, cuối cùng cô cũng lấy được 50 đồng tiền quý giá.

Cầm túi vải La Kiến Lan may cho mình, cô tràn đầy hào hứng đi bộ trên đường chính, định bụng đi dạo phố mua đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook