Chương 9: Nhật Kí Lão Công (2)
Hoa Vũ Thanh Phong
23/04/2013
Ngày 20 tháng 11
Có phải hay không phụ nữ có thai tính tình đều kì quái? Người khác ta không dám nói,vị này nhà ta khẳng định là như thế.
Buổi tối lão bà lại cáu kỉnh ,trách ta làm cho nàng hiện tại trở nên xấu như vậy,cả người giống như quả dưa hấu.Khi ngủ ta xoay người muốn ôm trụ nàng,kết quả nàng một phen đẩy ta ra nói “Ta bây giờ bộ dạng rất xấu,muốn dáng người không có dáng người,muốn diện mạo không diện mạo,ngươi không phải sớm chán ghét ta sao!”
Ai~~~ Không có biện pháp,phụ nữ có thai vĩ đại nhất,ta cho dù có tức giận cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Thật vất vả dỗ nửa ngày mới hơi im lặng một chút,tiếp theo lão bào nằm ở trong chăn thảo luận “Ta ước cả đời muốn làm nam nhân,cho ngươi làm nữ nhân tới hầu hạ ta!”
Ta kéo chăn xuống đỡ lấy mông nàng,bất đắc dĩ nói “Thượng cả đời,là ngươi nói như thế này sao”
***
Ngày 18 tháng 2
Thai nhi trong bụng dần dần lớn lên,có khi ta đặt tay lên bụng đều có thể cảm nhận được cái đạp cùng nhịp tim đập.Đó là một loại thể nghiệm mới mẻ,nó đại biểu một sinh mệnh mới đang tồn tại.
Nửa đêm “Lão công!”
“Làm sao vậy?” đột nhiên gọi nhu tình như thế,ta lập tức cảnh giới
“Ta,ta giống như vỡ nước ối!” nàng bối rối thúc giục ta.
Ta vội lại gần,sắc mặt trắng xanh,vội vã ôm lấy lão bà đi bệnh viện.Rạng sáng trên đường ít xe cộ đi lại,ta kiềm chế lo âu,khẩn trương tâm tình, chuyên chú điều khiển xe đi với tốc độ trăm cây một giờ,một đường hướng tới bệnh viện.
“Lão công ,ta sợ…” nhưng mà chỉ cần nàng mở miệng nói một câu cũng thu hút được sự chuyên chú của ta.
“Không có việc gì,cũng sắp đến bệnh viện rồi” ta đưa một tay ra cầm bàn tay mền lạnh lẽo của nàng,không chỉ là an ủi nàng,cũng là an ủi chính mình “Đừng sợ,cục cưng của chúng ta nhất định thực dũng cảm!”
ở thời điểm nguy cấp,nam nhân luôn đảm nhận trách nhiệm trấn an, nhưng không thể không dám nói ta cũng cảm thấy tương đương khẩn trương cùng bối rối.
“Thế nào? Sinh chưa,sinh chưa?” ba mẹ lúc này cũng chạy tới bệnh viện.
Thật vất vả đợi được người quen,ta khẩn cấp thổ lộ sự khẩn cấp cùng sầu lo trong lòng
“Còn không có,sinh tiểu hài tử muốn bao lâu? A Sanh đã đi vào được 2 tiếng,vì sao đến bây giờ còn không có sinh?”
Trước kia ít nhất còn ở cạnh bên người nàng,không ngờ hiện tại một cánh cửa của phòng hộ sinh đã đem chúng ta ăn cách ở hai nơi.Ta không gặp được ,nhìn không tới,nghe không được,chỉ có thể trong tâm hoảng loạn,khó chịu,si ngốc chờ .Cái loại cảm giác này quả thực là như bị tra tấn.
Thời gian ngay tại đứng lên ngồi xuống không yên,dày vò đến tận khi trời sáng,mọi người đã đến đông đủ mà cục cưng còn không có sinh ra.
Thật vất vả,quá trình sinh phải mất 11 giờ,rốt cục mới sinh hạ cục cưng.
Khi y tá ôm cục cưng được bọc trong chăn mềm đưa tới trước mặt ta ,ta kích động hốc mắt đã phiếm hồng,cả người bất động
“Trì tiên sinh chúc mừng ngươi nga! Mẫu tử bình an” nữ y tá cười hì hì nói.
Ta nhìn cục cưng liếc mắt một cái,bên tai nghe thấy âm thanh của các bằng hữu ca ngợi baby đáng yêu,tâm lại đang bay đến phòng sinh lý, nghĩ tới người vất vả suốt một đêm qua.
Nhìn thấy lão bà đi ra,không nói hai lời liền chạy lại,thấy nàng tóc tán loạn,cả người mệt mỏi,trên mặt không có huyết sắc,ngay cả cánh môi ngày thường hồng nhuận cũng trắng bệch đến dọa người,hơi thở suy yếu mong manh.Ta cảm thấy trái tim giống như nham thạch nóng chẩy cháy như vậy đau đớn,hốc mũi nhưng lại thấy cay cay.(NN:nghe tả mà khiếp *run run* )
“Ngươi có khỏe không?” ta một tay cầm tay nàng,một tay vén sợi tóc của nàng ra đằng sau.
Nàng hất cằm “Ngươi đã nhìn cục cưng của chúng ta chưa? Ngươi xem bộ dáng nó có vẻ giống ai?”
Vấn đề của nàng làm cho lòng ta đổ mồ hôi lạnh “Ách…Ta vừa mới một lòng nghĩ đến ngươi,không có nhìn kỹ nha!”
Nàng nhìn ta,bộ dáng vừa bực mình vừa buồn cười. (NN:ước gì mai sau ta kiếm được người như anh này *hí hí* )
***
Ngày 19 tháng 3
Con tròn một tháng,gọi là Tử Kiến,mọi người trong nhà chúc mừng,hoan nghênh một sinh mệnh mới đã đến.
Hiện tại ta ngoài là trượng phu,lại vinh thăng làm ba ba.Ta phải hảo hảo dốc sức làm,vì lão bà của ta cùng con mà cố gắng
Lúc này ta còn nghĩ nói một tiếng: lão bà ,ngươi vất vả (NN:anh này được *vỗ đùi cái đét* biết nỗi khổ của phụ nữ
)
Ngày 26 tháng 7
Con thực khỏe mạnh,mấy tháng liền trưởng thành rất nhiều.Mỗi ngày quan sát con biến hóa,là ta một ngày chờ mong một chuyện.
Buổi tối thấy ở trên tivi,trận đấu thể dục đội Trung Quốc bị thua.Lão bà lời thề son sắt nói “Tương lai,ta muốn làm cho hài tử của ta luyện thể dục,vì nước làm vẻ vang!”
Ta ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái nói “ Kia,làm cho hắn luyện cử tạ đi,nhìn mẹ hắn như vậy,con có thể làm được đi!” (NN: *há há * nói thâm thế không biết =)) )
***
Ngày 17 tháng 9
Đụng phải bằng hữu lâu không gặp,thấy vẻ mặt tiều tụy của hắn ,rất khó tin tưởng người ngồi trước mắt ta đây trước kia là một người hăng hái.
Khi hắn mở miệng nói hắn vừa ly hôn,ta thực kinh ngạc,trong mắt người khác vợ chồng hắn là hình mẫu lý tưởng,vì sao đi đến bước này?
Hắn thập phần mất mát,không ngừng kể ra mọi chuyện của hắn cùng vợ trước,giống như một giấc mộng,giảng thuật xong rồi có thể tỉnh táo lại, cái gì cũng không từng phát sinh qua.Không ngờ chúng ta tâm lý đều rõ ràng,nên chấm dứt chung quy cũng phải chấm dứt,đau khổ truy tìm chính là tự tìm phiền não.
“Ngươi có đối với lão bà ngươi nói qua “Ta yêu ngươi” chưa ?”
Hắn uống một hớp rượu hỏi
Ta cười nói “Có một số việc không cần nói ra lời ,chỉ cần hiểu lẫn nhau là được”
“Nếu đối phương cảm ứng không đến đâu” nhìn ta sửng sốt,hắn lắc đầu nói “Xem ra ngươi cùng ta phạm sai lầm giống nhau…”
“Nếu một người nam nhân trong lòng không có đối phương,lại nói nhiều lần ta yêu ngươi,cũng là không có ý nghĩa gì.Chân chính yêu nên phóng ở trong lòng” ta ý đồ phản bác.
Hắn đối với ta xuy xuy cười “Ngươi thật không hiểu nữ nhân,các nàng không nói không có nghĩa là các nàng không thích nghe “ta yêu ngươi”.có khi lòng của phụ nữ rất đơn giản,một câu ta yêu ngươi có thể thỏa mãn.”
Gặp ta trầm mặc không nói gì ,hắn lại tự cố nói tiếp “Huynh đệ,nên quan tâm nhiều một chút lão bà của ngươi,ngẫu nhiên săn sóc cùng quan tâm là phải,không cần giống ta,khi trở thành người xa lạ mới hối hận…”
Nói xong còn không quên vỗ vỗ vai của ta
Hắn một phen nói hoàn toàn rung động ta,ta vẫn theo tín ngưỡng hôn nhân chân lý chính là ổn định.Không ngờ giờ phút này,nhưng lại không có biện pháp thuyết phục chính mình.
Lão bà của ta hay không cũng chán ghét cuộc sống bình thản vô cùng này? (NN:đây chính là nguyên nhân khiến anh thay đổi,tỏ thái độ quan tâm đến chị ,làm chị nghi ngờ anh ngoại tình =)) )
***
Ngày 24 tháng 9
Ta thử thay đổi hình thức cùng ở chung với lão bà.Có lẽ trước đây ta rất xem nhẹ nàng,thế cho nên gặp động tác khác thường của ta,làm cho nàng kinh ngạc không nhỏ
Buổi sáng hôm kia,lão bà nghỉ ngơi,mà ta phải đi làm.Nàng đưa ta đến trước cửa thang máy,cửa thang máy mở,nàng xoay người chuẩn bị về nhà,nghe thấy ta ở sau lưng gọi nàng.Xoay người vừa thấy ta ta một chân chặn cửa thang máy,một chân ở ngoài,bướng bỉnh đối với nàng nói “Lão bà bên trong không có người nha,kiss một cái!”
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm ta,thở dài thật sâu đành phải kéo nàng cứng ngắc ở trước cửa thang máy ,nhanh chóng đoạt lấy môi ban của nàng.Qua một đoạn thời gian,cả hai đều thở hồng hộc,lo lắng nếu còn như vậy thì khẳng định sẽ bị muộn giờ làm,ta mới lưu luyến không rời buông nàng ra. Nhìn thấy lão bà ta vẫn đang thất thần,cúi đầu hôn lên trán của nàng nói “Chờ ta trở lại” sau đó xoay người vào trong thang máy. (NN: lãng mạn quớ =)) )
***
Ngày 28 tháng 9
Lão bà bị cảm ,đi làm ta tâm ần không yên,trong lòng chỉ nghĩ nàng đã uống thuốc chưa,thân thể có chỗ nào không tốt,nghĩ đến đó lại không yên lòng,chuẩn bị gọi điện thoại
Khi đang lúc cầm lấy di động,chợt nghe trong văn phòng náo nhiệt hẳn lên, hỏi mới biết được bạn trai của Vạn Ngọc vừa gửi một cái tin thật dài cho nàng,làm cho nàng cảm động,mà đồng sự chung quanh mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Lập tức ta cầm lấy di động bắt đầu soạn tin.Đối với ta loại tay đánh bàn phím này cũng không quen thuộc,thật sự là một công trình lớn,không ngờ ta còn là vui vẻ chịu đựng.Chờ sau khi tin nhắn gửi đi thành công,ta nhưng lại đối với di động ngốc cười rộ lên.từ khi nào ta cũng biến thành tiểu nam sinh vì muốn lão bà cười mà nghĩ ra nhiều biện pháp? (NN: ấy vậy mà chị lại nghĩ anh dùng chị để thử nghiệm cho bài học tình yêu,sau đó áp dụng cho tình nhân *hắc hắc*)
***
Ngày 29 tháng 9
Lão bà cảm mạo tăng thêm,không thể không đi bệnh viện. Không ngờ mấy ngày nay vừa vặn công ty mới nhập cái case, việc túi bụi,ta lo lắng không muốn để cho lão bà một mình đi đến bệnh viện,đành phải mỗi ngày trước khi đi làm đưa nàng tới bệnh viện
Biết lão bà sợ lạnh ,ta cố ý tìm y tá hỗ trợ.Một chốc kia thấy lão bà cảm động,ta cảm thấy làm cái gì đều là đáng giá.
Sau lại phát hiện lão Lý thúc giục ta mau hồi công ty. Ai~~~lão gia hỏa này,mỗi lần nhưng lại phát ra loại tin nhắn ái muội này.Người khác không biết còn tưởng rằng ta hẹn gặp gỡ tình nhân ở bên ngoài.Xem ra trở về hảo hảo nói hắn,thế nào cũng phải làm cho hắn sửa thói hư tật xấu này mới được.
***
Ngày 5 tháng 10
Lão bà cảm mạo cuối cùng cũng khỏi,thừa dịp nghỉ trở về nhà mẹ đẻ.Khi ăn cơm ta thiếu chút nữa cười ngã vào trên bàn cơm.Kì thực ta vẫn rất là bội phục,nhà các nàng tên thật là có “cá tính”.Lần đầu tiên biết tên của lão bà,ta nhưng là nắm chặt đùi mới không cười ra thành tiếng.Rốt cục hiểu được vì sao lão bà có tính cách này,có phụ thân như này ,tất có nữ nhi như này a!
Sau khi ăn cơm xong,ở công viên tản bộ,lão bà la hét muốn sao trên trời,quái người vẫn luôn cho rằng “Tay không với được lên các vì sao ở trên trời, không bằng lấy điểm là mặt tiềnݠthế nhưng cũng nghĩ đến như vậy. (NN: ý là con người thực tế,không tin vào sự viển vông không có thực
)
Gần đây lão bà càng ngày càng làm nũng ,bất quá ta rất thích
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.