Chương 10
Kiều Mạt Nhi
11/07/2013
Buổi sáng sớm hai ngày sau, ngay khi những tia nắng đầu
tiên của ngày vừa chiếu vào phòng Thi Ánh Điệp đã tỉnh giấc rồi. Cô băn khoăn không hiểu do máu lưu thông không đều mà không ngủ được, tâm
trạng thì đến tột cùng không hiểu nên gọi là hưng phấn, khẩn trương hay là bất an đây, bởi vì hôm nay nàng sẽ trở về nhà.
Sau năm năm bặt vô âm tín nay lại trở về, nàng suy nghĩ miên man mà cảm thấy có chút khiếp đảm. Ở đó có người thân nàng luôn mong nhớ, có những kỉ niệm đẹp, nhưng cũng có những tháng ngày đau khổ dằn vặt và quá khứ đau thương mà nàng đã chôn chặt sâu trong đáy lòng mình.
Năm năm, tuy mẹ nói rằng rất mong nhớ nàng, hy vọng nàng trở về, nhưng nói thật ra thì nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Nếu nàng trở về rồi mà lại thấy mẹ và hai em mình không cẩn thận che dấu nói những lời miễn cưỡng thì chắc nàng sẽ không thể chịu được mất.
Làm sao bây giờ, nàng càng nghĩ càng thấy sợ, hay là huỷ bỏ kế hoạch trở về Tân Trúc ngày hôm nay nhỉ? Đợi khi nào nàng thực sự bình tâm, chuẩn bị sẵn sàng tâm lí rồi trở về có được không?
Nàng đau đầu cân nhắc, trở mình liên tục, giãy dụa không ngừng, do dự mãi không quyết được.
“Trời đã sáng rồi sao?” Đại khái là nhờ sự quẫy đạp liên tục của nàng mà người nào đó đã bị đánh thức, Ân Nghệ chào đón ngày mới mà giọng khàn khàn ngái ngủ,tay đưa ra kéo nàng vào lòng.
“Chúng ta hôm nay hay là không trở về Tân Trúc nữa nha? Hôm khác rồi đi?” Nàng xoay lưng lại với hắn và nói.
“Vì sao?” Hắn vẫn còn chưa tỉnh hắn hỏi.
“Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sang mà.”
“Chuẩn bị? chuẩn bị cái gì?”
Nàng đột nhiên trầm mặc không nói gì.
“Làm sao vậy? Em đang lo lắng điều gì thế?” Hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm kì lạ của nàng, đưa tay xoay người nàng lại, đối diện với mình hỏi.
“Em không muốn thấy vẻ miễn cưỡng của ba người họ, dù sao trong lòng mẹ và các em em thì em vẫn chính là kẻ đã hại chết ba mà, không phải sao?Em–” Thi Ánh Điệp vẻ mặt u buồn nói với hắn.
“Không phải là do em, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, đó không phải lỗi của em mà?” Hắn nhanh chóng cắt đứt lời nàng.
“Em biết, nhưng có những nỗi đau trong tâm hồn không phải nói quên là quên được, nói lành là lành lại được, nếu mẹ và hai em cứ phải miễn cưỡng mà gặp em thì em thực không thể chịu nổi. Bây giờ em không thể đối mặt với điều đó được, không thể được.” Nàng bối rối lắc đầu.
“Em suy nghĩ nhiều rồi.”
Thi Ánh Điệp ra sức lắc đầu, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
“Là anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt đó thôi, ánh mắt lạnh lùng mà cả đời này em cũng không thể quên được, anh không hiểu đâu.” Nàng không thể kìm chế được nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Ân Nghệ ôm chặt lấy nàng vỗ về an ủi: “Em suy nghĩ quá thôi.”
“Không phải, anh không hiểu đâu.” Nàng lại ra sức lắc đầu, vẫn sụt sịt khóc.
Ân Nghệ nhíu mày nhìn nàng chẳng biết phải nói sao để nàng không suy nghĩ lung tung nữa đây, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách là làm nàng phân tán sự chú ý mà thôi. Hắn đột nhiên xoay người nàng, bắt đầu hôn.
Nàng ban đầu chưa kịp nhận ra hắn đang ý đồ gì vì mải suy nghĩ chuyện đau buồn trong quá khứ, cho nên đối với nụ hôn của hắn không có nhiệt tình đáp lại, nhưng sau rồi dần quên đi bởi những cái hôn nóng bỏng không ngừng của hắn hấp dẫn, nàng ôm chặt lấy cổ hắn để mặc cho hai tay hắn vẫn đang vuốt ve da thịt mình.
Hắn nhoẻn miệng cười trước sự nhiệt tình này của nàng, bắt đầu cởi bỏ dần lớp quần áo giữa hai người, miệng vẫn không lãng phí một phút giây nào, từ đôi môi nàng, hai má, rồi mí mắt, cái mũi, cằm, và cái cổ trắng nõn xinh xinh, bờ vai mảnh mai, và cuối cùng là những đường cong tuyệt mĩ, xinh đẹp mê người.
Động tác của hắn làm nàng khẽ rên rỉ thành tiếng, vòng tay qua đầu ôm chặt lấy cổ hắn, cả người hướng vào lòng hắn.
Tiếng của nàng cùng bộ dạng xinh đẹp gợi cảm làm hắn cũng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Chính hắn vẫn biết nàng vốn gợi cảm mê người như vậy, lại ngày càng nóng bỏng, hắn vẫn thích nhìn thấy nàng như vậy.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều chi nữa, động tác nhanh hơn, cứ như thế tiến vào, từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng.
Mồ hôi trên người ngưng kết, hô hấp ngày càng dồn dập, thoả mãn, không còn gì phải bận tâm suy nghĩ nữa, hai người họ tiếp tục rơi vào cái sự mờ ám đó không còn biết trời đất gì nữa.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên.
Sau một hồi dây dưa rất lâu, Thi Ánh Điệp rốt cuộc vừa mới ăn xong cơm trưa đã bị Ân Nghệ lừa lên xe, xuất phát đến Tân Trúc.
Sắc mặt của nàng trắng bệch, cả người cứng ngắc, hai tay chắp lại cầu khấn cứ như là chuẩn bị lên đoạn đầu đài không bằng vậy.
“Nào có đáng sợ như vậy, đừng lo lắng quá được không?” Ân Nghệ mỉm cười với nàng nói.
Nhìn nàng như vậy, hắn trong lòng cũng không vui vẻ gì. Kỳ thật hắn cũng đâu phải muốn bức bách nàng làm gì, chỉ là tâm bệnh cần tâm dược mà thôi, nếu nàng vẫn tiếp tục chạy trốn không dám đối mặt với quá khứ thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi sự dày vò ám ảnh chôn chặt trong lòng. Hắn không muốn nàng như vậy.
“Chồng à, em buồn nôn quá!” Thi Ánh Điệp đột nhiên mở miệng nói.
“Cái gì?” Ân Nghệ kêu lên sợ hãi, lập tức quay đầu nhìn nàng “Em không sao chứ? Đừng có doạ anh như thế chứ?” Hắn khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của nàng, vẻ mặt lo lắng.
“Chồng ơi, anh có thể dừng xe lại một chút không? Em buồn nôn thực đó.” Nàng nhẫn nại hỏi.
Hắn không dám hai lời, lập tức chọn chỗ vắng xe dừng lại.
Xe vừa dừng lại, nàng lập tức đẩy cửa xe lao xuống, hướng ra bên ngoài mà nôn thốc nôn tháo.
“Ụa ~ ụa ~”
Ân Nghệ đánh xe tấp vào lề đường rồi vội vã nhảy xuống chạy tới bên cạnh nàng, lại thấy nàng không ngừng nôn mửa thì chân tay luống cuống không biết phải làm gì cho phải đây.
“Phải làm gì đây? Phải làm gì đây?” Hắn bối rối, một tay vỗ nhè nhẹ trên lưng nàng.
Nôn mấy lần liền vất vả lắm mới ngừng lại được.
“Em thấy sao rồi? Có đau ở chỗ nào không?” Hắn đưa chai nước cho nàng, không biết là rốt cuộc nàng bị làm sao.
Nàng nhận lấy chai nước rửa tay, lau miệng, rồi uống vài hụm, mệt nhọc đứng dậy. Hắn nhanh nhẹn chạy lại đỡ nàng.
“Bây giờ thấy sao rồi?” Hắn khẩn trương lo lắng nhìn vẻ mặt tái nhợt nàng mà hỏi.
Nàng toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, xụi lơ ngồi trong xe.
“Lúc trưa em có ăn nhầm cái gì mà anh chưa nếm qua không?” Hắn hơi cúi người nhìn sắc mặt nàng nhíu mày hỏi, hoài nghi không biết có phải là ngộ độc thực phẩm không mà lại nôn dữ như vậy chứ?
Nàng lại lắc đầu, lúc trưa hai người cùng nhau nấu cơm rồi cùng nhau ăn, nàng quả thực chẳng ăn cái gì lung tung mà hắn chưa có nếm qua cả.
“Vậy sao lại ra nông nỗi này đây? Hay là ngộ độc thực phẩm rồi, để anh đưa em đi bệnh viện xem sao được không?”
Nàng gật gật đầu, một mặt là nàng thực sự cảm thấy không khoẻ, mặt khác như vậy cũng có thể kéo dài thời gian đến Tân Trúc.
Ân Nghệ không nói nhiều lập tức đóng sập cửa xe, nhanh chóng nhấn ga quay đầu xe khẩn trương đi tìm bệnh viện. Đi dọc con đường này mãi, bọn họ mới tìm thấy một bệnh viện, Ân Nghệ vội vã đưa Ánh Điệp đi thẳng vào phòng chuẩn đoán.
“Có chuyện gì vậy?” Vị bác sĩ ngồi trực ở đó hỏi.
“Thưa bác sĩ, cô ấy nôn rất dữ ạ.” Hắn nghiêm túc lo lắng vội trả lời.
“Bụng có đau không? Có bị tả không?”
“Không tả ạ.” Hắn thay nàng trả lời, quay đầu ôn nhu hỏi nàng: “Em có đau bụng không?”
Thi Ánh Điệp yếu ớt lắc đầu.
“Không bị đau bụng ạ.” Hắn quay đầu khẳng định lại một lần nữa với bác sĩ.
“Trừ nôn ra còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Ân Nghệ lo lắng nhìn vợ mình chăm chú.
Chỉ thấy nàng lại lắc đầu lần nữa.
“Lần gần đây nhất có kinh là lúc nào?”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, lúc này mới phát hiện ra “bạn tốt” này của nàng hình như đã lâu chưa thấy: “Dạ… Hình như là hai, ba tháng trước.”
Bác sĩ cười thần bí, quay sang đề nghị với bọn họ: “Tôi giúp hai anh chị làm thủ tục chuyển sang khoa sản nha, mời hai người qua bên kia làm giấy tờ đi.”
Trong khoảnh khắc Thi Ánh Điệp hai mắt mở lớn, Ân Nghệ phản ứng cũng không khác là bao.
Nàng có thai rồi.
Thi Ánh Điệp cúi xuống nhẹ nhàng vỗ lên bụng của mình, vẻ mặt hớn hở, vừa kinh ngạc, hoảng hốt lại vui mừng, sung sướng, cảm giác cứ như trải qua một giấc mộng vô cùng đẹp, quên hết mọi buồn đau và phiền muộn.
Ân Nghệ tiếp nhận thông tin này có lẽ là khá hơn nàng một chút ít, trừ việc đi trong hành lang bệnh viện gặp ai cũng lớn tiếng khoe mình được làm cha rồi, mặt mày lúc đi ra ngoài luôn vui mừng cười ngây ngô như điên rồi ấy, nhưng mà ra đến xe hắn vẫn nhớ ra mục đích chính của bọn họ ngày hôm nay là phải đến Tân Trúc.
Chiếc xe chuyển từ tốc độ cao sang tốc độ cực chậm như bò trên đường cao tốc, rất từ từ bình tĩnh thong thả mà đi, cuối cùng rất lâu lâu sau mới đến được đích.
Hai người vừa mới xuống xe, đóng sập cửa xe lại thì cánh cửa gỗ cũ kĩ sờn đỏ của ngôi nhà trước mặt bật mở, Thi mẫu mang theo vẻ mặt khẩn trương, nôn nóng cùng chờ mong vội vã bước ra, phía sau còn có hai người phụ nữ trẻ tuổi vẻ mặt cũng như vậy khẩn trương.
“Mẹ.” Ân Nghệ lễ phép chào hỏi, miễn cưỡng kìm chế vẻ mặt cười ngây ngô không ngừng lại được của mình.
“Sao bây giờ các con mới tới? Mẹ còn tưởng rằng các con không muốn đến cơ.” Thi mẫu nói với con rể, nhịn không được quay sang liếc trộm đứa con gái lớn của mình, đứa con đã năm năm bà chưa hề gặp mặt.
“Con xin lỗi, tại trên đường tới đây chúng con phải vào bệnh viện một chút.”
“Bệnh viện? Đã xảy ra chuyện gì vậy, hai con bị đụng xe sao? Có sao không, có bị thương ở chỗ nào không?”
Thi mẫu cuống quýt hỏi.
“Không phải đâu ạ.” Ân Nghệ giải thích, “Chỉ là trên đường đi Ánh Điệp thấy khó chịu nên con phải đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra xem sao ạ.” Nói xong, hắn rất vui mừng thông báo: “Cô ấy có thai rồi ạ!” Vẻ mặt lại lâng lâng vui sướng cười ngây ngô.
“Có thai?” Thi mẫu ngơ ngác ngây ngẩn cả người.
Hai muội muội của nàng liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt lập tức vui vẻ hưng phấn hướng hai người họ ríu rít: “Chúc mừng hai người,chị cả, anh rể!!!”
“Cảm ơn.” Ân Nghệ ngoác mồm cười như không ngậm miệng lại được nữa.
“Ân Nghệ, con cũng thật là, sao không nói cho mẹ biết sớm việc tiểu Điệp mang thai hả? Nếu mẹ biết sẽ không bảo con đưa nó về đây, phụ nữ mang thai rất cần nghỉ ngơi đầy đủ, không thể đi lại mệt nhọc như vậy được con biết không?” Thi mẫu trấn tĩnh lại, vừa thao thao bất tuyệt giáo huấn cho anh con rể quý hoá này, vừa chạy lại tới cửa xe, cẩn thận đỡ lấy người con gái đang bước xuống xe.
“Tiểu Điệp, giờ con thấy thế nào rồi, còn khó chịu ở đâu nữa không? Nào, xuống xe, cẩn thận một chút. Mấy tên đàn ông vai u bắp thịt này thì làm sao biết phụ nữ chúng ta phải vất vả như thế nào cơ chứ, nếu con cảm thấy khó chịu ở đâu thì nhất định phải nói ra, tuyệt đối không được nhẫn nhịn, biết không?”
“Ăn cái gì cũng phải chú ý, những thứ kích thích thì nên ăn ít thôi, con trước kia rất thích ăn cà muối, bây giờ có thai rồi thì kiêng đi. Phải chú ý dinh dưỡng biết không? Không cần lao lực quá, đừng để bản thân mệt mỏi, muốn ăn cái gì thì cứ ăn, không sợ tốn kém gì cả, con biết chưa?”
Bên tai tiếng mẹ thao thao nói những lời quan tâm, tay cảm nhận hơi ấm của mẹ, trước mặt hai muội muội vẻ mặt hối hận.
Thi Ánh Điệp hốc mắt lại dần đỏ lên, không kìm nén được nước mắt chầm chậm rơi xuống.
Cánh cửa gỗ màu đỏ quen thuộc, bức tường cũ kĩ quen thuộc, những người quen thuộc, sự quan tâm và ấm áp quen thuộc. Đây là nhà của nàng, chính là nhà của nàng.
“Ô…ô..ô…ô…”
“Xin lỗi con, mẹ thực sự xin lỗi con, mẹ xin lỗi.” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thi mẫu ôm chặt lấy con gái mà khóc. Đứng bên cạnh hai muội muội của nàng cũng bật khóc theo.
Ân Nghệ nhìn mấy người phụ nữ trước mặt mình khóc lớn mà có chút xấu hổ. Nhưng nhìn thấy vợ mình ôm mẹ mà khóc, vẻ mặt cô ấy vui mừng như vậy cũng thật đáng giá.
“Được rồi, được rồi, trước hết chúng ta phải vào nhà đã, đừng khóc ở đây nữa được không? Rất nhiều người nhìn thấy đấy!” Hắn tiến lại gần ôn nhu ôm nàng đứng dậy, nói đùa với mẹ vợ và hai em vợ một chút.
Nghe vậy, mẹ vợ cùng hai người em nàng, không, phải là cả bốn người đều sửng sốt một chút, lập tức đưa tay gạt hết nước mắt, sau đó khoác tay nhau cùng vào nhà.
Vào đến nhà rồi, Thi mẫu vẫn cứ như vậy cẩn thận chăm chút cho Ánh Điệp đang mang bầu, sợ nàng bị ảnh hưởng đến thai khí. Cũng vì vậy mà khoảng cách năm năm hiểu lầm, oán hận tất cả đều được hoá giải hết, tan thành mây khói, không còn ai nhớ tới những ngày tháng đau buồn u ám kia nữa.
Suốt cả buổi tối, đề tài của bọn họ đều tập trung cao độ xung quanh việc dựng vợ gả chồng cho hai cô con gái yêu nhà họ Thi, Thi mẫu đem toàn bộ kinh nghiệm của thế hệ đi trước truyền lại cho con gái và các con rể, sợ mấy đứa nghe xong liền quên béng mất, bà còn bắt các con lôi hết giấy bút ra ghi chép lại.
Bữa tối, Thi mẫu nấu một bàn toàn những món Ánh Điệp thích ăn, ngoài việc tiếp tục buổi truyền giảng bí quyết gia đình ra, bọn họ còn mời thêm cả vị hôn phu của người em thứ hai – Ánh Hồng đến ăn tối cùng, còn có cả vị hôn phu của người em thứ ba – Ánh Tình đến nữa.
Trên bàn có đầy đủ màu sắc, hương vị các món ăn thơm phức, tiếng cười nói vui vẻ, có nam thanh nữ tú, cả nhà vui vầy, đầm ấm giống như ngày trước vậy.
Thi Ánh Điệp nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, miệng nở một nụ cười hạnh phúc, hốc mắt cũng dần đẫm lệ.
Giống như cảm nhận được sự xúc động của vợ mình, Ân Nghệ luồn tay dưới gầm bàn tới nắm chặt tay nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nở một nụ cười đầy yêu thương ấm áp trìu mến nhìn nàng.
“Lúc nãy mẹ có hỏi em xem tối nay chúng ta có muốn ở lại đây không? Anh nghĩ thế nào?”
Nàng nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn thì thầm, lo lắng hắn không quen ngủ nơi lạ.
“Em cứ làm như em muốn là được.” Tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn đột nhiên mở miệng nói.
Nàng quái dị nhìn hắn, sau đó do dự một chút rồi lắc đầu: “Tân Trúc và Đài Bắc cách nhau không xa lắm, chúng ta muốn về lúc nào cũng được mà.”
Hắn mỉm cười gật gật đầu, hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
Ăn cơm xong mọi người lại quây quần bên nhau, tán gẫu một lúc lâu nữa, đến lúc thời gian không còn sớm nữa mọi người mới lục tục đứng dậy ra về. Chỉ vì mấy ngày lo lắng ăn không ngon ngủ không yên chuẩn bị cho ngày về Tân Trúc hôm nay mà Thi Ánh Điệp lên xe không bao lâu thì đã lăn ra ngủ mất tiêu, ngủ một mạch đến khi Ân Nghệ đang định ôm nàng bế xuống xe, thì nàng mới giật mình tỉnh giấc.
“Về đến nhà rồi hả anh?” Nàng mắt nhắm mắt mở hỏi.
Ân Nghệ mỉm cười gật đầu, lui ra từng bước để nàng tự mình bước xuống xe, sau đó mới dắt tay nàng chầm chậm từng bước vào nhà.
Tắm xong bước vào phòng ngủ, Ân Nghệ còn tưởng sẽ nhìn thấy vợ yêu của mình lăn ra ngủ say từ lâu rồi, không nghĩ tới Ánh Điệp không có ngủ mà tinh thần còn vô cùng sảng khoái, ngồi trên giường mà miệng vẫn không ngừng mỉm cười vui vẻ.
“Có chuyện gì mà em vui vậy?” Hắn nhẹ nhàng không gây tiếng động bước tới gần giường, giang hai tay ôm nàng kéo vào lòng.
“Anh biết không mấy ngày nữa là lễ kỉ niệm ngày thành lập trường Sùng Đạo đấy?” Thi Ánh Điệp dựa người vào hắn cười nói.
“Thế ư? Còn có vụ đó nữa sao?” Hắn đưa tay khẽ vén tóc nàng lên, tham lam hít lấy mùi thơm ngào ngạt mê hoặc trên người nàng.
“Chồng à có một việc này anh nhất định phải làm cho em đấy, trước hết là ngày hôm đó anh phải giao toàn quyền quyết định cho em.”
“Em định làm cái gì vậy?”
“Tham gia lễ kỉ niệm chứ sao.”
“Tham gia lễ kỉ niệm?” Hắn nhịn không được nâng cằm nàng lên chăm chú nhìn: “Hằng năm em đều về tham dự à?”
“Không có, năm nay là năm đầu tiên mà.” Nàng mỉm cười bí hiểm.
“Em còn quên cái gì chưa kể với anh không?” Ân Nghệ hoài nghi hỏi, nhìn nàng mỉm cười có chút kì quái, nụ cười đó như đang có âm mưu gì vậy.
“Đúng a~” Thi Ánh Điệp trả lời, tiếp theo không nhịn được cười một mình rất chi là sung sướng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà buồn cười vậy chứ, em không định giải thích cho anh sao?” Hắn vẻ mặt sủng nịnh nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng.
“Em đang định nói với anh đây.” Nàng cười, lại hỏi tiếp: “Anh có biết lúc em học ở Sùng Đạo không, em có ba đối thủ không đội trời chung á?”
“Hình như là có chút ấn tượng thì phải?”
Một khi hắn đã biết rồi thì việc giải thích sẽ tiện hơn rất nhiều, nàng liền đem toàn bộ câu chuyện về cuộc gặp mặt đầy bất ngờ trên đường ba tháng trước kể hết cho hắn nghe từ đầu tới cuối.
Ân Nghệ nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, quả thực thật không thể ngờ rằng bốn mỹ nhân nổi tiếng cả trường bao nhiêu người hâm mộ mà lại trẻ con như thế, còn có thể nghĩ ra mấy chuyện dở khóc dở cười như vậy.
“Khi đó em dám mạnh miệng nói dối như thế cơ á, chẳng lẽ em không sợ đến ngày hẹn mà vẫn không tìm được sao?” Ân Nghệ hỏi.
“Chẳng phải em đã gặp được anh rồi đó sao, anh chính là ông trời hy vọng của em a~ rất giống với mẫu đàn ông mà em hằng mong ước!” Nàng nói xong, nhướn người lên hôn hắn một cái, sau đó lại đắc ý cười thoả mãn: “Ha ha ha lần cá cược này em thắng chắc rồi!”
“Em làm sao mà biết được? Biết đâu hôm ấy cá cược tại quán cà phê chỉ có mình em nói dối, ba người kia đều nói thật cả thì sao đây?” Hắn tạt nguyên một gáo nước lạnh vào nàng, chỉ là suy luận logic từ thực tế mà thôi.
“cho dù là thế, em nhất định vẫn thắng a!” Thi Ánh Điệp tràn đầy tự tin.
“Vì sao?” Hắn khó hiểu nhíu mày hỏi.
“Bởi vì chồng của em không chỉ nhiều tiền, rất điển trai, lại thông minh, còn thực yêu em, mà quan trọng nhấy là trong bụng em bây giờ còn có kết tinh tình yêu của đôi ta nữa ha ha ha…Bọn họ nhất định sẽ ghen tỵ đến chết mất, em không tin ba người họ còn có thể hạnh phúc hơn em nữa.” Nàng đắc ý cười.
“Cho nên vì chuyện này mà lúc nãy em mới ngồi một mình cười vui vẻ như thế sao?” Hắn giật mình hiểu ra.
“Còn cái gì khác nữa!”
“Em thật là đáng yêu quá!” Ân Nghệ khẽ cười một tiếng, nhịn không được hôn nhẹ nàng một cái.
Hành động bất ngờ này của hắn làm Thi Ánh Điệp mặt khẽ đỏ dần lên.
“Tại sao tự dưng anh lại nói như vậy hả?” Nàng lừ mắt cảnh cáo hắn, có chuyện gì đó không tốt lành sắp diễn ra.
“Bởi vì em thực thực rất đáng yêu mà.” Hắn hôn nàng thêm một cái nữa, rồi một cái nữa, tiếp theo ôn nhu bế thốc nàng phóng lên giường, xoay người nằm lên trên nàng.
“uy!” Nàng sửng sốt một lúc mới kêu lên thành tiếng, bởi vì nhìn vẻ mặt của hắn là nàng đã biết hắn định làm gì tiếp theo rồi.
“Yên nào.”
“Nhưng mà—“
“Anh sẽ cực kì cẩn thận mà, em yên tâm không làm tổn thương đến cục cưng của chúng ta đâu. Bác sĩ nói chuyện này cũng không cần kiêng kị mà.” Hắn nhìn nàng chăm chú, sau đó rất chuyên nghiệp từ từ tháo dần lớp áo ngủ mềm mại trên người nàng ra.
Hành động của hắn không khỏi làm nàng hô hấp nhanh hơn một chút, cả ngừoi cũng nóng dần lên.
Ngoài cửa sổ hoàn toàn tối mịt, đêm vắng lặng, trong phòng vợ chồng ân ái yêu thương, hạnh phúc như ngập tràn.
Phi lễ chớ nhìn.
HẾT
Sau năm năm bặt vô âm tín nay lại trở về, nàng suy nghĩ miên man mà cảm thấy có chút khiếp đảm. Ở đó có người thân nàng luôn mong nhớ, có những kỉ niệm đẹp, nhưng cũng có những tháng ngày đau khổ dằn vặt và quá khứ đau thương mà nàng đã chôn chặt sâu trong đáy lòng mình.
Năm năm, tuy mẹ nói rằng rất mong nhớ nàng, hy vọng nàng trở về, nhưng nói thật ra thì nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Nếu nàng trở về rồi mà lại thấy mẹ và hai em mình không cẩn thận che dấu nói những lời miễn cưỡng thì chắc nàng sẽ không thể chịu được mất.
Làm sao bây giờ, nàng càng nghĩ càng thấy sợ, hay là huỷ bỏ kế hoạch trở về Tân Trúc ngày hôm nay nhỉ? Đợi khi nào nàng thực sự bình tâm, chuẩn bị sẵn sàng tâm lí rồi trở về có được không?
Nàng đau đầu cân nhắc, trở mình liên tục, giãy dụa không ngừng, do dự mãi không quyết được.
“Trời đã sáng rồi sao?” Đại khái là nhờ sự quẫy đạp liên tục của nàng mà người nào đó đã bị đánh thức, Ân Nghệ chào đón ngày mới mà giọng khàn khàn ngái ngủ,tay đưa ra kéo nàng vào lòng.
“Chúng ta hôm nay hay là không trở về Tân Trúc nữa nha? Hôm khác rồi đi?” Nàng xoay lưng lại với hắn và nói.
“Vì sao?” Hắn vẫn còn chưa tỉnh hắn hỏi.
“Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sang mà.”
“Chuẩn bị? chuẩn bị cái gì?”
Nàng đột nhiên trầm mặc không nói gì.
“Làm sao vậy? Em đang lo lắng điều gì thế?” Hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm kì lạ của nàng, đưa tay xoay người nàng lại, đối diện với mình hỏi.
“Em không muốn thấy vẻ miễn cưỡng của ba người họ, dù sao trong lòng mẹ và các em em thì em vẫn chính là kẻ đã hại chết ba mà, không phải sao?Em–” Thi Ánh Điệp vẻ mặt u buồn nói với hắn.
“Không phải là do em, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, đó không phải lỗi của em mà?” Hắn nhanh chóng cắt đứt lời nàng.
“Em biết, nhưng có những nỗi đau trong tâm hồn không phải nói quên là quên được, nói lành là lành lại được, nếu mẹ và hai em cứ phải miễn cưỡng mà gặp em thì em thực không thể chịu nổi. Bây giờ em không thể đối mặt với điều đó được, không thể được.” Nàng bối rối lắc đầu.
“Em suy nghĩ nhiều rồi.”
Thi Ánh Điệp ra sức lắc đầu, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
“Là anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt đó thôi, ánh mắt lạnh lùng mà cả đời này em cũng không thể quên được, anh không hiểu đâu.” Nàng không thể kìm chế được nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Ân Nghệ ôm chặt lấy nàng vỗ về an ủi: “Em suy nghĩ quá thôi.”
“Không phải, anh không hiểu đâu.” Nàng lại ra sức lắc đầu, vẫn sụt sịt khóc.
Ân Nghệ nhíu mày nhìn nàng chẳng biết phải nói sao để nàng không suy nghĩ lung tung nữa đây, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách là làm nàng phân tán sự chú ý mà thôi. Hắn đột nhiên xoay người nàng, bắt đầu hôn.
Nàng ban đầu chưa kịp nhận ra hắn đang ý đồ gì vì mải suy nghĩ chuyện đau buồn trong quá khứ, cho nên đối với nụ hôn của hắn không có nhiệt tình đáp lại, nhưng sau rồi dần quên đi bởi những cái hôn nóng bỏng không ngừng của hắn hấp dẫn, nàng ôm chặt lấy cổ hắn để mặc cho hai tay hắn vẫn đang vuốt ve da thịt mình.
Hắn nhoẻn miệng cười trước sự nhiệt tình này của nàng, bắt đầu cởi bỏ dần lớp quần áo giữa hai người, miệng vẫn không lãng phí một phút giây nào, từ đôi môi nàng, hai má, rồi mí mắt, cái mũi, cằm, và cái cổ trắng nõn xinh xinh, bờ vai mảnh mai, và cuối cùng là những đường cong tuyệt mĩ, xinh đẹp mê người.
Động tác của hắn làm nàng khẽ rên rỉ thành tiếng, vòng tay qua đầu ôm chặt lấy cổ hắn, cả người hướng vào lòng hắn.
Tiếng của nàng cùng bộ dạng xinh đẹp gợi cảm làm hắn cũng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Chính hắn vẫn biết nàng vốn gợi cảm mê người như vậy, lại ngày càng nóng bỏng, hắn vẫn thích nhìn thấy nàng như vậy.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều chi nữa, động tác nhanh hơn, cứ như thế tiến vào, từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng.
Mồ hôi trên người ngưng kết, hô hấp ngày càng dồn dập, thoả mãn, không còn gì phải bận tâm suy nghĩ nữa, hai người họ tiếp tục rơi vào cái sự mờ ám đó không còn biết trời đất gì nữa.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên.
Sau một hồi dây dưa rất lâu, Thi Ánh Điệp rốt cuộc vừa mới ăn xong cơm trưa đã bị Ân Nghệ lừa lên xe, xuất phát đến Tân Trúc.
Sắc mặt của nàng trắng bệch, cả người cứng ngắc, hai tay chắp lại cầu khấn cứ như là chuẩn bị lên đoạn đầu đài không bằng vậy.
“Nào có đáng sợ như vậy, đừng lo lắng quá được không?” Ân Nghệ mỉm cười với nàng nói.
Nhìn nàng như vậy, hắn trong lòng cũng không vui vẻ gì. Kỳ thật hắn cũng đâu phải muốn bức bách nàng làm gì, chỉ là tâm bệnh cần tâm dược mà thôi, nếu nàng vẫn tiếp tục chạy trốn không dám đối mặt với quá khứ thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi sự dày vò ám ảnh chôn chặt trong lòng. Hắn không muốn nàng như vậy.
“Chồng à, em buồn nôn quá!” Thi Ánh Điệp đột nhiên mở miệng nói.
“Cái gì?” Ân Nghệ kêu lên sợ hãi, lập tức quay đầu nhìn nàng “Em không sao chứ? Đừng có doạ anh như thế chứ?” Hắn khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của nàng, vẻ mặt lo lắng.
“Chồng ơi, anh có thể dừng xe lại một chút không? Em buồn nôn thực đó.” Nàng nhẫn nại hỏi.
Hắn không dám hai lời, lập tức chọn chỗ vắng xe dừng lại.
Xe vừa dừng lại, nàng lập tức đẩy cửa xe lao xuống, hướng ra bên ngoài mà nôn thốc nôn tháo.
“Ụa ~ ụa ~”
Ân Nghệ đánh xe tấp vào lề đường rồi vội vã nhảy xuống chạy tới bên cạnh nàng, lại thấy nàng không ngừng nôn mửa thì chân tay luống cuống không biết phải làm gì cho phải đây.
“Phải làm gì đây? Phải làm gì đây?” Hắn bối rối, một tay vỗ nhè nhẹ trên lưng nàng.
Nôn mấy lần liền vất vả lắm mới ngừng lại được.
“Em thấy sao rồi? Có đau ở chỗ nào không?” Hắn đưa chai nước cho nàng, không biết là rốt cuộc nàng bị làm sao.
Nàng nhận lấy chai nước rửa tay, lau miệng, rồi uống vài hụm, mệt nhọc đứng dậy. Hắn nhanh nhẹn chạy lại đỡ nàng.
“Bây giờ thấy sao rồi?” Hắn khẩn trương lo lắng nhìn vẻ mặt tái nhợt nàng mà hỏi.
Nàng toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, xụi lơ ngồi trong xe.
“Lúc trưa em có ăn nhầm cái gì mà anh chưa nếm qua không?” Hắn hơi cúi người nhìn sắc mặt nàng nhíu mày hỏi, hoài nghi không biết có phải là ngộ độc thực phẩm không mà lại nôn dữ như vậy chứ?
Nàng lại lắc đầu, lúc trưa hai người cùng nhau nấu cơm rồi cùng nhau ăn, nàng quả thực chẳng ăn cái gì lung tung mà hắn chưa có nếm qua cả.
“Vậy sao lại ra nông nỗi này đây? Hay là ngộ độc thực phẩm rồi, để anh đưa em đi bệnh viện xem sao được không?”
Nàng gật gật đầu, một mặt là nàng thực sự cảm thấy không khoẻ, mặt khác như vậy cũng có thể kéo dài thời gian đến Tân Trúc.
Ân Nghệ không nói nhiều lập tức đóng sập cửa xe, nhanh chóng nhấn ga quay đầu xe khẩn trương đi tìm bệnh viện. Đi dọc con đường này mãi, bọn họ mới tìm thấy một bệnh viện, Ân Nghệ vội vã đưa Ánh Điệp đi thẳng vào phòng chuẩn đoán.
“Có chuyện gì vậy?” Vị bác sĩ ngồi trực ở đó hỏi.
“Thưa bác sĩ, cô ấy nôn rất dữ ạ.” Hắn nghiêm túc lo lắng vội trả lời.
“Bụng có đau không? Có bị tả không?”
“Không tả ạ.” Hắn thay nàng trả lời, quay đầu ôn nhu hỏi nàng: “Em có đau bụng không?”
Thi Ánh Điệp yếu ớt lắc đầu.
“Không bị đau bụng ạ.” Hắn quay đầu khẳng định lại một lần nữa với bác sĩ.
“Trừ nôn ra còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Ân Nghệ lo lắng nhìn vợ mình chăm chú.
Chỉ thấy nàng lại lắc đầu lần nữa.
“Lần gần đây nhất có kinh là lúc nào?”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, lúc này mới phát hiện ra “bạn tốt” này của nàng hình như đã lâu chưa thấy: “Dạ… Hình như là hai, ba tháng trước.”
Bác sĩ cười thần bí, quay sang đề nghị với bọn họ: “Tôi giúp hai anh chị làm thủ tục chuyển sang khoa sản nha, mời hai người qua bên kia làm giấy tờ đi.”
Trong khoảnh khắc Thi Ánh Điệp hai mắt mở lớn, Ân Nghệ phản ứng cũng không khác là bao.
Nàng có thai rồi.
Thi Ánh Điệp cúi xuống nhẹ nhàng vỗ lên bụng của mình, vẻ mặt hớn hở, vừa kinh ngạc, hoảng hốt lại vui mừng, sung sướng, cảm giác cứ như trải qua một giấc mộng vô cùng đẹp, quên hết mọi buồn đau và phiền muộn.
Ân Nghệ tiếp nhận thông tin này có lẽ là khá hơn nàng một chút ít, trừ việc đi trong hành lang bệnh viện gặp ai cũng lớn tiếng khoe mình được làm cha rồi, mặt mày lúc đi ra ngoài luôn vui mừng cười ngây ngô như điên rồi ấy, nhưng mà ra đến xe hắn vẫn nhớ ra mục đích chính của bọn họ ngày hôm nay là phải đến Tân Trúc.
Chiếc xe chuyển từ tốc độ cao sang tốc độ cực chậm như bò trên đường cao tốc, rất từ từ bình tĩnh thong thả mà đi, cuối cùng rất lâu lâu sau mới đến được đích.
Hai người vừa mới xuống xe, đóng sập cửa xe lại thì cánh cửa gỗ cũ kĩ sờn đỏ của ngôi nhà trước mặt bật mở, Thi mẫu mang theo vẻ mặt khẩn trương, nôn nóng cùng chờ mong vội vã bước ra, phía sau còn có hai người phụ nữ trẻ tuổi vẻ mặt cũng như vậy khẩn trương.
“Mẹ.” Ân Nghệ lễ phép chào hỏi, miễn cưỡng kìm chế vẻ mặt cười ngây ngô không ngừng lại được của mình.
“Sao bây giờ các con mới tới? Mẹ còn tưởng rằng các con không muốn đến cơ.” Thi mẫu nói với con rể, nhịn không được quay sang liếc trộm đứa con gái lớn của mình, đứa con đã năm năm bà chưa hề gặp mặt.
“Con xin lỗi, tại trên đường tới đây chúng con phải vào bệnh viện một chút.”
“Bệnh viện? Đã xảy ra chuyện gì vậy, hai con bị đụng xe sao? Có sao không, có bị thương ở chỗ nào không?”
Thi mẫu cuống quýt hỏi.
“Không phải đâu ạ.” Ân Nghệ giải thích, “Chỉ là trên đường đi Ánh Điệp thấy khó chịu nên con phải đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra xem sao ạ.” Nói xong, hắn rất vui mừng thông báo: “Cô ấy có thai rồi ạ!” Vẻ mặt lại lâng lâng vui sướng cười ngây ngô.
“Có thai?” Thi mẫu ngơ ngác ngây ngẩn cả người.
Hai muội muội của nàng liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt lập tức vui vẻ hưng phấn hướng hai người họ ríu rít: “Chúc mừng hai người,chị cả, anh rể!!!”
“Cảm ơn.” Ân Nghệ ngoác mồm cười như không ngậm miệng lại được nữa.
“Ân Nghệ, con cũng thật là, sao không nói cho mẹ biết sớm việc tiểu Điệp mang thai hả? Nếu mẹ biết sẽ không bảo con đưa nó về đây, phụ nữ mang thai rất cần nghỉ ngơi đầy đủ, không thể đi lại mệt nhọc như vậy được con biết không?” Thi mẫu trấn tĩnh lại, vừa thao thao bất tuyệt giáo huấn cho anh con rể quý hoá này, vừa chạy lại tới cửa xe, cẩn thận đỡ lấy người con gái đang bước xuống xe.
“Tiểu Điệp, giờ con thấy thế nào rồi, còn khó chịu ở đâu nữa không? Nào, xuống xe, cẩn thận một chút. Mấy tên đàn ông vai u bắp thịt này thì làm sao biết phụ nữ chúng ta phải vất vả như thế nào cơ chứ, nếu con cảm thấy khó chịu ở đâu thì nhất định phải nói ra, tuyệt đối không được nhẫn nhịn, biết không?”
“Ăn cái gì cũng phải chú ý, những thứ kích thích thì nên ăn ít thôi, con trước kia rất thích ăn cà muối, bây giờ có thai rồi thì kiêng đi. Phải chú ý dinh dưỡng biết không? Không cần lao lực quá, đừng để bản thân mệt mỏi, muốn ăn cái gì thì cứ ăn, không sợ tốn kém gì cả, con biết chưa?”
Bên tai tiếng mẹ thao thao nói những lời quan tâm, tay cảm nhận hơi ấm của mẹ, trước mặt hai muội muội vẻ mặt hối hận.
Thi Ánh Điệp hốc mắt lại dần đỏ lên, không kìm nén được nước mắt chầm chậm rơi xuống.
Cánh cửa gỗ màu đỏ quen thuộc, bức tường cũ kĩ quen thuộc, những người quen thuộc, sự quan tâm và ấm áp quen thuộc. Đây là nhà của nàng, chính là nhà của nàng.
“Ô…ô..ô…ô…”
“Xin lỗi con, mẹ thực sự xin lỗi con, mẹ xin lỗi.” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thi mẫu ôm chặt lấy con gái mà khóc. Đứng bên cạnh hai muội muội của nàng cũng bật khóc theo.
Ân Nghệ nhìn mấy người phụ nữ trước mặt mình khóc lớn mà có chút xấu hổ. Nhưng nhìn thấy vợ mình ôm mẹ mà khóc, vẻ mặt cô ấy vui mừng như vậy cũng thật đáng giá.
“Được rồi, được rồi, trước hết chúng ta phải vào nhà đã, đừng khóc ở đây nữa được không? Rất nhiều người nhìn thấy đấy!” Hắn tiến lại gần ôn nhu ôm nàng đứng dậy, nói đùa với mẹ vợ và hai em vợ một chút.
Nghe vậy, mẹ vợ cùng hai người em nàng, không, phải là cả bốn người đều sửng sốt một chút, lập tức đưa tay gạt hết nước mắt, sau đó khoác tay nhau cùng vào nhà.
Vào đến nhà rồi, Thi mẫu vẫn cứ như vậy cẩn thận chăm chút cho Ánh Điệp đang mang bầu, sợ nàng bị ảnh hưởng đến thai khí. Cũng vì vậy mà khoảng cách năm năm hiểu lầm, oán hận tất cả đều được hoá giải hết, tan thành mây khói, không còn ai nhớ tới những ngày tháng đau buồn u ám kia nữa.
Suốt cả buổi tối, đề tài của bọn họ đều tập trung cao độ xung quanh việc dựng vợ gả chồng cho hai cô con gái yêu nhà họ Thi, Thi mẫu đem toàn bộ kinh nghiệm của thế hệ đi trước truyền lại cho con gái và các con rể, sợ mấy đứa nghe xong liền quên béng mất, bà còn bắt các con lôi hết giấy bút ra ghi chép lại.
Bữa tối, Thi mẫu nấu một bàn toàn những món Ánh Điệp thích ăn, ngoài việc tiếp tục buổi truyền giảng bí quyết gia đình ra, bọn họ còn mời thêm cả vị hôn phu của người em thứ hai – Ánh Hồng đến ăn tối cùng, còn có cả vị hôn phu của người em thứ ba – Ánh Tình đến nữa.
Trên bàn có đầy đủ màu sắc, hương vị các món ăn thơm phức, tiếng cười nói vui vẻ, có nam thanh nữ tú, cả nhà vui vầy, đầm ấm giống như ngày trước vậy.
Thi Ánh Điệp nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, miệng nở một nụ cười hạnh phúc, hốc mắt cũng dần đẫm lệ.
Giống như cảm nhận được sự xúc động của vợ mình, Ân Nghệ luồn tay dưới gầm bàn tới nắm chặt tay nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nở một nụ cười đầy yêu thương ấm áp trìu mến nhìn nàng.
“Lúc nãy mẹ có hỏi em xem tối nay chúng ta có muốn ở lại đây không? Anh nghĩ thế nào?”
Nàng nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn thì thầm, lo lắng hắn không quen ngủ nơi lạ.
“Em cứ làm như em muốn là được.” Tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn đột nhiên mở miệng nói.
Nàng quái dị nhìn hắn, sau đó do dự một chút rồi lắc đầu: “Tân Trúc và Đài Bắc cách nhau không xa lắm, chúng ta muốn về lúc nào cũng được mà.”
Hắn mỉm cười gật gật đầu, hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
Ăn cơm xong mọi người lại quây quần bên nhau, tán gẫu một lúc lâu nữa, đến lúc thời gian không còn sớm nữa mọi người mới lục tục đứng dậy ra về. Chỉ vì mấy ngày lo lắng ăn không ngon ngủ không yên chuẩn bị cho ngày về Tân Trúc hôm nay mà Thi Ánh Điệp lên xe không bao lâu thì đã lăn ra ngủ mất tiêu, ngủ một mạch đến khi Ân Nghệ đang định ôm nàng bế xuống xe, thì nàng mới giật mình tỉnh giấc.
“Về đến nhà rồi hả anh?” Nàng mắt nhắm mắt mở hỏi.
Ân Nghệ mỉm cười gật đầu, lui ra từng bước để nàng tự mình bước xuống xe, sau đó mới dắt tay nàng chầm chậm từng bước vào nhà.
Tắm xong bước vào phòng ngủ, Ân Nghệ còn tưởng sẽ nhìn thấy vợ yêu của mình lăn ra ngủ say từ lâu rồi, không nghĩ tới Ánh Điệp không có ngủ mà tinh thần còn vô cùng sảng khoái, ngồi trên giường mà miệng vẫn không ngừng mỉm cười vui vẻ.
“Có chuyện gì mà em vui vậy?” Hắn nhẹ nhàng không gây tiếng động bước tới gần giường, giang hai tay ôm nàng kéo vào lòng.
“Anh biết không mấy ngày nữa là lễ kỉ niệm ngày thành lập trường Sùng Đạo đấy?” Thi Ánh Điệp dựa người vào hắn cười nói.
“Thế ư? Còn có vụ đó nữa sao?” Hắn đưa tay khẽ vén tóc nàng lên, tham lam hít lấy mùi thơm ngào ngạt mê hoặc trên người nàng.
“Chồng à có một việc này anh nhất định phải làm cho em đấy, trước hết là ngày hôm đó anh phải giao toàn quyền quyết định cho em.”
“Em định làm cái gì vậy?”
“Tham gia lễ kỉ niệm chứ sao.”
“Tham gia lễ kỉ niệm?” Hắn nhịn không được nâng cằm nàng lên chăm chú nhìn: “Hằng năm em đều về tham dự à?”
“Không có, năm nay là năm đầu tiên mà.” Nàng mỉm cười bí hiểm.
“Em còn quên cái gì chưa kể với anh không?” Ân Nghệ hoài nghi hỏi, nhìn nàng mỉm cười có chút kì quái, nụ cười đó như đang có âm mưu gì vậy.
“Đúng a~” Thi Ánh Điệp trả lời, tiếp theo không nhịn được cười một mình rất chi là sung sướng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà buồn cười vậy chứ, em không định giải thích cho anh sao?” Hắn vẻ mặt sủng nịnh nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng.
“Em đang định nói với anh đây.” Nàng cười, lại hỏi tiếp: “Anh có biết lúc em học ở Sùng Đạo không, em có ba đối thủ không đội trời chung á?”
“Hình như là có chút ấn tượng thì phải?”
Một khi hắn đã biết rồi thì việc giải thích sẽ tiện hơn rất nhiều, nàng liền đem toàn bộ câu chuyện về cuộc gặp mặt đầy bất ngờ trên đường ba tháng trước kể hết cho hắn nghe từ đầu tới cuối.
Ân Nghệ nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, quả thực thật không thể ngờ rằng bốn mỹ nhân nổi tiếng cả trường bao nhiêu người hâm mộ mà lại trẻ con như thế, còn có thể nghĩ ra mấy chuyện dở khóc dở cười như vậy.
“Khi đó em dám mạnh miệng nói dối như thế cơ á, chẳng lẽ em không sợ đến ngày hẹn mà vẫn không tìm được sao?” Ân Nghệ hỏi.
“Chẳng phải em đã gặp được anh rồi đó sao, anh chính là ông trời hy vọng của em a~ rất giống với mẫu đàn ông mà em hằng mong ước!” Nàng nói xong, nhướn người lên hôn hắn một cái, sau đó lại đắc ý cười thoả mãn: “Ha ha ha lần cá cược này em thắng chắc rồi!”
“Em làm sao mà biết được? Biết đâu hôm ấy cá cược tại quán cà phê chỉ có mình em nói dối, ba người kia đều nói thật cả thì sao đây?” Hắn tạt nguyên một gáo nước lạnh vào nàng, chỉ là suy luận logic từ thực tế mà thôi.
“cho dù là thế, em nhất định vẫn thắng a!” Thi Ánh Điệp tràn đầy tự tin.
“Vì sao?” Hắn khó hiểu nhíu mày hỏi.
“Bởi vì chồng của em không chỉ nhiều tiền, rất điển trai, lại thông minh, còn thực yêu em, mà quan trọng nhấy là trong bụng em bây giờ còn có kết tinh tình yêu của đôi ta nữa ha ha ha…Bọn họ nhất định sẽ ghen tỵ đến chết mất, em không tin ba người họ còn có thể hạnh phúc hơn em nữa.” Nàng đắc ý cười.
“Cho nên vì chuyện này mà lúc nãy em mới ngồi một mình cười vui vẻ như thế sao?” Hắn giật mình hiểu ra.
“Còn cái gì khác nữa!”
“Em thật là đáng yêu quá!” Ân Nghệ khẽ cười một tiếng, nhịn không được hôn nhẹ nàng một cái.
Hành động bất ngờ này của hắn làm Thi Ánh Điệp mặt khẽ đỏ dần lên.
“Tại sao tự dưng anh lại nói như vậy hả?” Nàng lừ mắt cảnh cáo hắn, có chuyện gì đó không tốt lành sắp diễn ra.
“Bởi vì em thực thực rất đáng yêu mà.” Hắn hôn nàng thêm một cái nữa, rồi một cái nữa, tiếp theo ôn nhu bế thốc nàng phóng lên giường, xoay người nằm lên trên nàng.
“uy!” Nàng sửng sốt một lúc mới kêu lên thành tiếng, bởi vì nhìn vẻ mặt của hắn là nàng đã biết hắn định làm gì tiếp theo rồi.
“Yên nào.”
“Nhưng mà—“
“Anh sẽ cực kì cẩn thận mà, em yên tâm không làm tổn thương đến cục cưng của chúng ta đâu. Bác sĩ nói chuyện này cũng không cần kiêng kị mà.” Hắn nhìn nàng chăm chú, sau đó rất chuyên nghiệp từ từ tháo dần lớp áo ngủ mềm mại trên người nàng ra.
Hành động của hắn không khỏi làm nàng hô hấp nhanh hơn một chút, cả ngừoi cũng nóng dần lên.
Ngoài cửa sổ hoàn toàn tối mịt, đêm vắng lặng, trong phòng vợ chồng ân ái yêu thương, hạnh phúc như ngập tràn.
Phi lễ chớ nhìn.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.