Chương 36: MUỐN BÊN NHAU TỚI KIẾP SAU
Khuyển Thần Khuyển Khuyển
21/12/2015
“Miêu Miêu, my sweet heart!”
Giọng nói này vang lên, toàn thể hội trường đều im lặng, cho dù không biết tôi là người tên Âu Dương Miểu Miểu nhưng thấy anh ta niềm nở chạy về phía này, cũng biết là đang gọi tôi. Chẳng kịp phản ứng, anh ta vừa chạy tới định ôm, tôi không thể ngăn. Giây tiếp theo, liền cảm giác eo mình bị xiết chặt, được Khang Duật kéo về sau.
Leo Carter vội dừng lại, tránh bị Khang Duật đá bay.
“Duke, I am so sorry, I fell in love with your wife!”
Anh ta nói, anh ta phun hết rồi. Bảo tôi là người yêu trong lòng, đây rốt cuộc là người nước nào, so có thể không biết xấu hổ đến vậy.
Nhất thời, có thể thấy toàn bộ không khí của buổi tiệc bị ngưng trọng, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía tôi.
Có mấy cô nàng choáng váng sắp té xỉu, tám phần mười là những người ở trong nhà vệ sinh ban nãy.
Sắc mặt Khang Duật sa sầm, đen thui như phần chính giữa của đít nồi, tới bây giờ tôi chưa thấy vẻ mặt này của anh lần nào, giống như đang muốn giết người.
Tôi căng thẳng nắm chặt vạt áo của anh, Khang Duật quay đầu lại nhìn, tôi có thể nhìn thấy từng đường gân xanh nổi trên trán anh như đang muốn vỡ tung.
“Duật, nghe này… nghe em giải thích lí do!”
Thế mà anh chẳng nghe, không nhìn tôi nữa, đặt Cách Cách đang còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xuống, sau đó liếc mắt ra hiệu cho đám đồng nghiệp đang đứng bên cạnh. Mấy người kia đang trong tình trạng kinh ngạc đến đơ người tức thì tỉnh lại, cả bọn liền chạy tới ngăn con sói ngoại quốc kia.
“Leo, không phải cậu bị bệnh hồ đồ rồi chứ!”
“Đại thiếu gia à, đừng có gây rối nữa, mau nói với mọi người lại cậu đang giỡn thôi đi!”
“Cậu điên rồi hả?”
Bọn họ dùng tiếng Anh, cậu một lời tôi một tiếng, ngăn cản không cho con sói ngoại quốc kia tiến gần tôi và Khang Duật thêm bước nào.
“Miểu Miểu, em tự khai hay muốn anh bức cung đây!” – Anh nghiêm mặt cúi đầu ghé sát vào tôi.
Tôi đổ mồ hôi, nghĩ lại những chuyện trước đây, có lần nào không phải tôi tự khai ra đâu, còn cần anh bức sao.
“Chuyện là như vầy…” – Tôi đem những chuyện miếu Thành Hoàng ra kể tỉ mỉ cho anh một lượt, không bỏ qua bất kì tình tiết nào – “Chính là thế, em chẳng đụng chạm gì anh ta cả, đâu biết là sẽ ra thế này, biết thế để anh ta bị lừa là đáng lắm!”
Tôi chưa từng thấy sắc mặt Khang Duật khó nhìn như vậy, trông không khác gì lão ma vương.
“Duật, em yêu anh mà, rõ ràng em là một người vợ rất chung thủy!” – Tôi vội vàng biện bạch.
Anh híp mắt – “Anh biết!”
Trong lòng tôi khẽ thở dài nhẹ nhõm.
“Có điều…”
Trái tim tức thì đập mạnh.
“Em hội đủ tiêu chuẩn một người tình trong mộng của Leo!”
Cái gì? Tôi kinh ngạc.
“Phụ nữ Châu Á, da trắng như búp bê sứ, ngực lớn, dáng đẹp, lại có bản lĩnh kungfu Trung Quốc, không sợ cường quyền!”
“…”
Vậy mà cũng được hả? Đấm ngực.
Tôi càng nóng nảy – “Em có biết kungfu Trung Quốc đâu, rõ ràng là em đánh bừa lão chủ quán đấy chứ!”
“Nhưng anh ta hỏi đó có phải là kungfu Trung Quốc không thì em lại gật đầu!” – Lúc nói câu này xong, trông anh tức giận như thể muốn cắt cổ tôi vậy đấy.
“Vậy để em đi nói với anh ta mình không biết!” – Tôi vội vàng chạy tới chỗ tên sói ngoại quốc đang đúng.
Khang Duật giữ tay tôi lại – “Vô dụng thôi, cậu ta có tiếng là có nết gà con!”
“Là sao?”
Anh sa sầm trả lời – “Không chịu thừa nhận, đã xác định như vậy rồi thì nhất quyết theo tới cùng!”
Nói thế thì tôi chính là gà mẹ à!
“Vậy giờ làm sao đây?”– Tôi luống cuống, nghĩ đến anh ta là con trai chủ tịch, hôm nay lại là ngày Khang Duật tranh giành chức phó cơ trưởng thì càng thêm hoảng, càng sốt ruột – “Em không hại anh chứ, có thể không, có phải vậy không?”
Tôi khóc, tôi thật đúng là một bà vợ ngu dốt, hại mình chưa đủ, còn ảnh hưởng đến chồng mình.
“Miểu Miểu…” – Khang Duật ôm tôi – “Em khóc gì thế?”
“Là em hại anh!” – Tôi òa khóc.
Anh nhìn tôi khóc nức nở, hung dữ bảo – “Anh đã chết đâu!”
Tôi tội nghiệp ngân ngấn nước – “Em cảm thấy anh sắp chết rồi!”
Nhỡ đâu ông chủ tịch kia vì muốn vừa ý con trai, không để chức phó cơ trưởng cho anh nữa thì sao bây giờ? Nghe nói người Đức là con cháu đời sau của Đảng quốc xã, nhỡ nổi điên lên tìm người ám sát anh thì sao?
Không phải tôi trở thành kẻ gián tiếp mưu hại chồng mình sao? Tôi nên chết đi cho xong! Tôi khóc càng dữ, đụng ai không đụng, cớ sao tôi lại dính vào chuyện này cơ chứ.
Trong lòng không ngừng hô cha gọi mẹ!
Mả cha ông lớn nhà anh ta.
Tôi không dừng khóc được, bắt đầu thở hổn hển, rồi nhanh chóng không thể hít thở. Khang Duật cau mày, vỗ nhè nhẹ lên lưng muốn giúp tôi thuận khí, anh biết tôi đang tự trách bản thân, giọng nói dịu dàng hơn một chút – “Đừng khóc nữa, anh không trách em đâu!”
Tôi sụt sịt nói – “Anh không trách, em càng khó chịu!”
Có lẽ là tôi khóc rất lớn, kinh động đến con sói kia.
Anh ta kích động dùng tiếng Anh hét lớn về Khang Duật – “Không phải lỗi của cô ấy, là tôi sai, Duke, cậu không được trách cô ấy!”
Con sói ngoại quốc này, sao lại chen vào lúc này chứ, không phải là kiên quyết đẩy tôi vào hố lửa sao? Sớm biết vầy, khi ấy tôi dùng hết sức, đá chết anh ta.
Khang Duật giấu tôi đằng sau, dùng tiếng Anh đáp lời sói ngoại quốc – “Cô ấy là vợ tôi, cậu vĩnh viễn không có cơ hội đâu!”
Sói ngoại quốc kia càng thêm kích động – “Không, cho tôi cơ hội, nhất định tôi sẽ làm cô ấy hạnh phúc hơn cậu!”
Không biết có phải hôm nay tôi kích động quá nên trình tiếng Anh tăng cao hay không, lúc bọn họ nói chuyện, mới nghe đã hiểu ngay.
Tôi đúng là tuýp vào thời khắc mấu chốt thì có thể trở nên rất cứng cỏi.
“Leo, tôi nói lại lần nữa, cô ấy là vợ tôi, cậu không bao giờ có cơ hội!” – Vẻ mặt Khang Duật trở nên bình tĩnh, quát.
Vẻ kinh ngạc ban đầu của mọi người dần thay đổi, dường như đã bình tĩnh trở lại, một bộ hoàn toàn như đang xem kịch vui, đã thế còn vừa ăn vừa uống coi phim vậy.
Cách Cách kéo kéo tôi – “Mẹ, mẹ ơi, sao thế ạ?”
Tôi cũng không biết làm sao nên nói với con – “Cách Cách ngoan, con đến bên kia chơi đi?”
Con bé bĩu môi, ra bộ không muốn đi, Khang Duật thấy thế, lần đầu tiên quát con – “Cách Cách, nghe lời mẹ đi!”
Con bé biết nhìn vẻ mặt của Khang Duật thì hiểu được đây không phải là lúc để làm nũng, phụng phịu dậm chân, đi đến chỗ tôi chỉ – “Đi thì đi, Cách Cách không thèm quan tâm đến chuyện của người lớn nữa!”
Tên sói ngoại quốc càng thêm kích động, tôi không biết anh ta kích động chuyện gì, gào lớn lên với tôi – “Miêu Miêu, I love you so much! I love you so much!”
Tôi bị anh ta gọi đến toàn thân nổi giận, ló đầu từ sau lưng Khang Duật thét lên – “Tôi không yêu anh! Một chút cũng không!”
Khang Duật cười nhạt nhìn anh ta – “Nghe rồi đấy, cô ấy không yêu cậu!”
“Là cậu không cho cô ấy cơ hội!” – Anh ta cực kì không cam lòng rống lớn.
Tôi đột nhiên nghĩ, muốn làm gì trên đời thì phải có lá gan như người nước ngoài, thật sự biến thái, rất biến thái. Nếu tôi có con dao trong tay, rất muốn đâm chết anh ta.
“Cho dù là có cho cậu cơ hội hay không cũng như nhau, căn bản không hề thích hợp với cô ấy!”
Tôi gật đầu, cực kì đồng ý, đúng thế, trên đời này Khang Duật là người thích hợp với tôi nhất, nhưng nghĩ lại thì, Khang Duật thích hợp với tôi ở chỗ nào?
“Sao cậu biết?” – tên sói ngoại quốc liền đẩy người đồng nghiệp ra, hùng hổ đứng đối diện Khang Duật.
Khang Duật thờ ơ quét mắt sang anh ta, sau đó cúi đầu nhìn tôi. Tôi kinh ngạc nhìn vẻ dịu dàng trong mắt anh, giống như muốn dùng bông nhẹ nhàng bao bọc tôi lại.
“Miểu Miểu vừa lười lại ham ăn, tính tình lúc nào cũng mơ mơ màng màng, còn có…”
Tôi nghe thế muốn khóc lên, thế mà lại còn có nữa chứ…
“Cô ấy yêu chó hơn cả người, đôi khi nóng lên còn có thể đánh người, còn nữa…”
Tôi muốn khóc lắm rồi đây, anh định làm gì thế? Sao lại dùng khuyết điểm của tôi để đả kích kẻ địch chứ?
Còn nữa… vậy mà cũng còn sao?
Khang Duật cười rất mờ ám, cười đến mức da đầu tôi tê rần…
“Cậu không thỏa mãn được cô ấy đâu!” – Khang Duật ưỡn ngực hết sức tự hào.
Như thể bị sét đánh năm đạo, mặt tôi đỏ lựng.
Anh… Anh nói gì vậy chứ?
Nghe Khang Duật nói xong câu ‘Cậu không thỏa mãn được cô ấy’, tất cả tầm mắt mọi người đều hướng về phía tôi, nhìn tôi như vừa ngộ ra ‘Ồ thế ra tôi là loại phụ nữ ấy’.
Oan uổng quá đi, tôi chưa làm cái gì cả.
Sói ngoại quốc kia ngược lại thẹn thùng, không ngờ lại là một gã ngây thơ, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu.
Tội vội vàng trốn ra sau Khang Duật, che hết người sau lưng anh.
Bị hủy rồi!
Tên tuổi một đời tôi bị hủy cả rồi.
“Cậu nói bậy! Tôi mới… tôi không…” – Sói ngoại quốc đỏ mặt nói lớn, càng về sau âm lượng càng nhỏ dần.
Khang Duật thấy anh ta như vậy, càng thêm hùng mãnh, quay lại với tôi nói – “Miểu Miểu, nói với anh ta đi, chúng ta một ngày mấy lần?”
Mẹ ơi, tôi biết anh là người vũ trụ, nhưng có điều ‘vũ trụ’ thì cũng phải vừa vừa phai phải thôi chứ.
Có người hoảng hốt kêu lên – “Một ngày! Trời đất! Các người tính theo ngày à!”
Khang Duật oai dũng nói tiếp – “Đương nhiên, không giống các cậu, tính theo tuần, theo tháng, theo… năm!”
Tôi không chịu được, cũng sắp té xỉu tới nơi.
Bây giờ tôi chỉ muốn đào một cái hang rồi chôn xác cho xong.
Nhưng Khang Duật chẳng hề buông tha – “Miểu Miểu, nói cho cậu ta đi!”
Tôi lắc đầu, lắc nguầy nguậy!
Khang Duật mất hứng, hung dữ nghiêm mặt nhìn tôi – “Nói!”
Nào có lão chồng nào bắt nạt vợ thế này chứ?
Bị anh uy hiếp đến không thể không làm, tôi đỏ mặt, chìa ra ba ngón tay, ngón thứ ba còn chưa duỗi thẳng đã nghe tiếng Khang Duật hừ lạnh.
Á… Tôi sợ đến mức, duỗi thêm một ngón nữa.
Không ngờ, anh vẫn hừ.
Trong lòng tôi gào thét, qua đêm nay tôi không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi, nhất định phải tự đào một hang trong nhà, tự chôn mình dưới ba nghìn thước đất.
Tôi cúi đầu, duỗi thẳng năm ngón tay.
Chết thì chết thôi, tôi cũng không tin đây là sự thật! Có điều cũng hiếm khi nào chỉ một hai hiệp là dừng.
Cả hội trường há hốc hoảng hốt thở dốc…
Tôi cũng hoảng hồn, có điều là vì xấu hổ, vì cáu mà thở hổn hển.
Tên sói ngoại quốc kia tức giận nói – “Không phải phụ nữ Trung Quốc rất bảo thủ hay sao?”
“Đúng thế, nhưng Miểu Miểu của tôi thì không như vậy.” – Khang Duật đột ngột ôm tôi, cúi đầu, dùng mặt cọ cọ vào má tôi, giọng điệu vô cùng ám muội nói – “Miểu Miểu, rất nhiệt tình!”
Tôi không biết có phải tất cả đàn ông đều giống nhau hay không, Khang Duật vừa nói xong, họ họ đều hướng mắt nhìn anh tỏ vẻ rất hâm mộ.
Hâm mộ cái con cóc khôôôôôôôôôô!
Khang Duật vẫn còn xấu xa bổ sung một câu – “Leo, nếu tôi nhớ không lầm, cậu vẫn còn là trai tân phải không?”
Kinh ngạc, cả hội trường hết sức ngạc nhiên, hướng mắt nhìn về con sói ngoại quốc kia, tất cả đều ra vẻ không thể tin được.
Sói ngoại quốc thụt lùi từng bước một, tựa như có người vừa cầm kiếm đâm anh ta, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.
Khang Duật thừa thắng xông lên, quả nhiên là bị nghiền rồi. Tôi đột nhiên nhận ra anh rất thích làm cái trò này, dùng mọi thủ đoạn đen tối để đả kích đối phương, ngày hôm nay thì đặc biệt man rợ.
Tôi đổ mồ hôi lạnh, lẽ nào là kích thích quá độ, nảy sinh thêm một vũ trụ khác?
Tên sói ngoại quốc vẫn không cam tâm, có thể nhận ra là cậu ấm nhà giàu bị chiều hư đây mà.
“Duke, tôi hoàn toàn có thể khiến bố tôi bỏ đi chức phó cơ trưởng của cậu!”
Tôi rít lên chói tai, rồi đấy, rốt cuộc cũng tới rồi, bắt đầu giở trò dùng thân phận áp bức người khác rồi đấy.
Khoan đã, nói như vậy, có nghĩa là Khang Duật thắng rồi sao, trong lòng cảm thấy rất vui.
Không chỉ riêng tôi, mọi người nghe thấy, tầm mắt lập tức dời đi, hướng về phía Mark.
Mặt mũi anh ta trắng bệch, li rượu trong tay gần như suýt bị bóp nát.
Nhưng mà tôi chỉ vui vẻ được vài giây đồng hồ, nhớ lại lời của tên sói ngoại quốc kia, lại lo lắng, kéo lấy áo Khang Duật – “Duật, đừng nói nữa, đừng kích động anh ta làm gì!”
Phó cơ trưởng, người ta mất bao nhiêu năm mới có thể giành được, trong khi năm nay anh chỉ vừa ba mươi, quả thật không dễ dàng.
Khang Duật nắm chặt tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay anh lập tức truyền khắp toàn thân.
Anh hừ lạnh nói – “Muốn tôi bán vợ cầu vinh, cậu nên tỉnh đi là vừa!”
Nghe anh nói vậy, tôi thật sự cảm thấy rất xúc động, cho dù rất sốt ruột, rất muốn giúp anh, nhưng những lời này khiến tôi xúc động đến không biết làm gì.
Cùng lắm thì tôi nuôi anh!
Sói ngoại quốc bị Khang Duật chặn lại, khí thế càng yếu ớt.
Tôi làm mặt quỷ với anh ta, mắng thầm – “Đồ chết tiệt! Không biết xấu hổ!
Anh ta đứng như phỗng, vẻ mặt bối rối, như thể vô cùng phiền não, đoán chừng là không tìm được cách nào để áp chế Khang Duật, bỗng nhiên òa ra la lối khóc lóc.
“Tôi mặc kệ, tôi bất chấp, tôi chỉ muốn cô ấy!”
Tôi chửi cho, chưa từng gặp người không biết xấu hổ hơn anh ta, cũng chưa từng thấy ai mặt dày thế này, chỉ muốn xông lên cho anh ta hai cái bạt tai vào mặt.
Mọi người ở đây hình như cũng cảm thấy anh ta đã hơi quá trớn, muốn cướp vợ người khác, lại còn đe dọa, mặt dày mày dạn đến thế là cùng, thật là làm mất thể diện cả dòng họ.
Đang lúc con sói ngoại quốc này định nổi khùng, muốn kéo tôi ra khỏi người Khang Duật tức thì có một quát vừa giận dữ, vừa không thiếu uy nghiêm vang lên như sấm.
“Leo, mau xin lỗi Duke cho cha! Ngay lập tức, NGAY! Ai cho con quyền có thể tự tiện thay đổi quyết định của ta hả?”
Một câu này vang lên, khiến mọi người đều nhìn về ông.
Tuy rằng tôi không nhận ra ông cụ ngoại quốc đang bước về bục chủ trì hội nghị kia là ai, nhưng nhìn bề ngoài, có thể dễ dàng nhận ra đó là cha của tên sói ngoại quốc.
“Chủ tịch, chào buổi tối!”
Tát cả đồng nghiệp của Khang Duật đều cúi đầu hỏi thăm.
Cho dù tôi không đoán được thân phận của ông ra, nhưng cũng bị cảnh thăm hỏi kính cẩn này khiến kinh hoảng.
Sói ngoại quốc thấy cha như chuột gặp mèo, khí thế toàn bộ mất sạch, – “Cha, con…”
“Thằng con hư đốn này, mày quên rồi sao? Mười năm trước ai đã cứu mạng mày hả?”
Anh ta nhìn thoáng qua Khang Duật – “Là Duke!”
Hả? Tôi cũng cả kinh, nhìn sang Khang Duật.
Anh khẽ nháy mắt với tôi.
Thì ra là còn có chuyện này.
Tôi an tâm trong lòng.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện Khang Duật là ân nhân cứu mạng của sói ngoại quốc, thế mà anh ta không an phận tơ tưởng đến tôi, còn muốn dùng gia thế đè áp người khác, càng thêm tức giận.
“Anh cứu anh ta làm gì, cứ mặc anh ta chết quách cho rồi!” – Bằng không, cũng không có chuyện như ngày hôm nay.
Anh ghé sát tai tôi, thấp giọng nói – “Anh làm sao biết cậu ta sẽ thích em chứ, lúc cứu cậu ta, cũng chỉ vì muốn lợi dụng, để cuộc sống thoải mái hơn thôi!”
Tôi rét run…
Hiểu rồi!
Sau đó, vị chủ tịch đã quá bảy mươi này la mắng sói ngoại quốc một trận nên thân. Tôi còn nghĩ, mắng làm gì? Phải đập một trận mới được! Sau nghĩ lại, nước ngoài và Trung Quốc không giống nhau, đánh con là phạm pháp.
Tôi buồn rầu cực kì, mắng thôi sao hết tức được.
Kết quả, sói ngoại quốc òa ra khóc như trẻ con.
Tôi chửi tục, thế mà còn khóc? Mặt dày N lần.
Một người trung niên dáng vẻ trông giống một thư kí đưa sói ngoại quốc đi, chuyện tranh chấp coi như dừng ở đây.
Một lúc sau, ngài chủ tịch bước tới.
“Duke, thật xin lỗi, nó đã bị tôi làm hư!”
Khang Duật thế mà lại hừ một tiếng, tiếng hừ này làm tôi rét run.
Đại ca à, ông ấy là ông chủ của anh đấy, còn là ông chủ lớn nhất nữa.
Chủ tịch chẳng có vẻ gì là mất hứng, vẫn nở nụ cười, vô cùng tán thưởng, vỗ vỗ vai Khang Duật – “Quả thật cậu đã cho tôi thấy được dũng khí của người Trung Quốc, rất đáng nể!” – Nói xong, ông bật ngón cái, sau đó nhìn sang tôi.
Đôi mắt sáng lên – “Đây là cô vợ của cậu đấy à?”
Ông ấy nói bằng tiếng Trung, giọng rất ấm áp.
Ghê chưa kìa, ông ấy còn biết nói hai chữ ‘cô vợ’ đấy.
Khang Duật gật đầu – “Đúng vậy!”
Tôi vội vàng bước tới ân cần hỏi thăm ông ta, tất nhiên phải chào hỏi cho tốt, phải giữ lại hình ảnh cho Khang Duật mới được.
“Rất vui vì được gặp ngài!” – Tôi nói tiếng Trung sau đó nghĩ lại thấy không hợp, phải dùng tiếng Anh mới đúng – “N…”
“Không cần, tôi biết tiếng Trung mà, nhưng cũng cần phải học nhiều, Trung Quốc quả là thứ tiếng khó học nhất thế giới!” – Nói xong cười sang sảng.
Ông cười xòa, không khí dịu hẳn đi, mọi người cũng cười theo.
Thế mới nói, lãnh đạo quả là tối cao, cười một cái thì chuyện gì cũng coi như không có, giống như là dùng gôm tẩy sạch.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, tôi cũng không thấy tên sói ngoại quốc kia ra đây lần nào nữa.
Mấy phút sau, Khang Duật nhận được thông báo chính thức lên phó cơ trưởng từ chủ tịch, trái tim tôi cuối cùng cũng hạ cánh an toàn.
Thừa dịp anh đang nhận sự chúc mừng của các đồng nghiệp, tôi đưa Cách Cách ra ngoài cho thoáng khí.
***
Buổi tiệc tối nay như thể đang từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, rồi từ địa ngục bay lên thiên đàng, sau đó lại rớt xuống địa ngục, lên lên xuống xuống như vậy, sớm đã lấy hết toàn bộ hỉ nộ ái ố một đời, cả người không có tí tinh thần nào.
Cách Cách đang ăn kem, không để ý đến mẹ. Tôi nghĩ chắc con bé vẫn đang còn dỗi chuyện ban nãy nên đưa con ra ngoài hóng mát.
Từng cơn gió thổi đến, chỉ muốn bữa tiệc mau kết thúc, để tôi còn sớm được về nhà ngủ nghỉ.
“Phúc Tấn chị dâu, uống nữa này!”
Tôi quay đầu lại – “Lại là cậu!”
Chính là cậu đồng nghiệp bảo tôi ‘chơi được lắm’ đây mà, tôi nhận li rượu trong tay cậu – “Cám ơn!”
“Phúc Tấn chị dâu, sức quyến rũ của chị là vô cùng tận!”
Tôi nhấp li – “Có thể không nói tới chuyện này hay không?”
Tôi mất mặt thế còn chưa đủ hay sao?
“Hì hì, không có gì đâu mà. Xã hội bây giờ, cho dù là trong hay ngoài nước, phụ nữ được theo đuổi là chuyện bình thường, có kết hôn rồi hay chưa cũng vậy!
Tôi liếc mắt nhìn, thấy cậu ta có vẻ rất cởi mở – “Quên hỏi, cậu tên gì nhỉ? Thật ngại quá, từ nhỏ tôi đã không giỏi nhớ tên người khác!”
“Lôi Kiều, tên tiếng Anh là Richard, em và Vương Gia đã biết nhau từ sớm, cùng tham gia dự thi ở Thượng Hải, sau đó sang Đức để huấn luyện đấy!”
Tôi bất ngờ – “Thì ra cậu chính là một trong ba người đó đấy à?”
Cậu ta gật đầu – “Vâng, cho nên, kì thật em biết chị từ lâu rồi!”
“Hả?” – Tôi sửng sốt.
“Quả thật ba năm rất vất vả, huấn luyện kín, nhìn qua nhìn lại chỉ có máy bay và huấn luyện viên, cho nên em và bọn Vương Gia liền có tình cảm như đồng đội!” – Cậu ta cảm thán, tựa hồ như đang hoài niệm về những ngày ở Đức.
“Cậu nói cậu đã biết tôi từ trước, là ý gì?”
Lôi Kiều ám muội nhìn tôi, – “Ba năm trước Vương Gia phóng bức ảnh chụp chị tới cỡ lớn nhất, treo ngay trên tường phòng ngủ, sớm muộn gì cũng phải ghé qua, sao lại không biết chứ!”
Tôi há hốc, thật đáng ngạc nhiên.
“Mỗi lần chat video với chị, anh ấy đều chụp lại màn hình, chụp xong thì lưu lại, không có việc gì thì mở ra xem, bộ dáng lúc ấy, bây giờ nhớ tới em thấy…” – Cậu ta rùng mình – “Buồn nôn!”
Tôi xấu hổ – “Nói bậy, anh ấy chẳng làm thế đâu. Cậu không thấy ban nãy anh ấy lôi bao nhiêu khuyết điểm của tôi ra, nào là ham ăn biếng làm, nào đánh người, nói tôi như thể chẳng có điểm nào coi được cả!”
Mặt tôi tái mét… từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ tham gia bất kì yến tiệc nào của công ti này nữa.
“Em không nghĩ vậy. Em nhớ lúc Vương Gia nói, cứ như đang kể những ưu điểm của chị, vẻ mặt như muốn nói tôi thích một người vợ như thế.”
Mặt tôi càng thêm đỏ – “Nói bậy không hà!”
Hình như cậu ta sợ tôi không tin, gật đầu một cái – “Thật mà! Chị không biết lễ tạ ơn, giáng sinh ba năm ấy đâu, là lúc có thể xin nghỉ phép dài hạn, anh ấy muốn bay về gặp chị, nhưng vé máy bay mua xong đều bị xé nát!”
“Vì sao thế?” – Đồ ngốc này, tôi không có tiền mua vé, còn anh có tiền mua vậy mà lại xé.
Lãng phí, quá lãng phí!
“Anh ấy bảo, sợ về gặp chị rồi, không thể quay lại!”
Tôi ngẩn người.
“Cho nên mới nói, lúc đó anh ấy buồn phiền rối loạn, toàn khiến người khác phải nghiến răng mím lợi, làm cho bọn chúng em tức điên lên nhưng chẳng dám nói gì, rõ thật là…” – Cậu ta nói như thể mình là nô lệ bị áp bức, giọng điệu rất đáng thương.
Bỗng muốn chảy nước mắt – “Anh ấy nói thế thật sao? Thật sự anh ấy đã phóng ảnh của tôi rồi treo lên tường sao? Có thật đã chụp màn hình, lưu ảnh của tôi không?”
Lôi Kiều gật đầu chắc nịch – “Chị không biết đâu, còn…”
“Còn gì nữa?”
“Năm đó có mười người được chủ tịch phỏng vấn trực tiếp. Câu hỏi chung của ông ấy dành cho cả bọn là tại sao muốn làm phi công.”
Tôi gật đầu – “Nói tiếp đi, tiếp đi!”
“Lúc ấy tụi em đều có cùng suy nghĩ, trình bày nào là, muốn thử thách, muốn phát triển tương lai, sau đó nhân tiện tán dương quá trình hoạt động và những quan tâm của mình về công ty, em cũng nói như thế. Đến Vương Gia, anh có vẻ rất không bình tĩnh, cứ nhìn vào đồng hồ. Sau này em mới được biết, hôm ấy chính là ngày thi đại học cuối của chị, anh ấy cứ muốn biết chị thi cử thế nào, nên rất không bình tĩnh với kiểu câu hỏi thế này. Đến lượt mình trả lời, anh ấy nói một câu khiến cả đám đều hoảng sợ!”
“Anh ấy nói gì?” – Tôi hồi hộp nắm cổ áo cậu ta.
Lôi Kiều bị tôi làm cho suýt nữa là nghẹt thở, ho sù sụ.
Tôi vội vàng buông tay – “Ngại quá, tôi dễ bị kích động!”
Cậu ta hớp vội một ngụm nước, nén ho – “Vương Gia nói, ngoại trừ đó là ước mơ của mình, mục đích anh muốn làm phi công chỉ có một, đó là vì hai người phụ nữ quan trọng nhất đời, một người là vợ tương lai, người kia là mẹ mình. Anh muốn kiếm được nhiều tiền, để họ có thể có một cuộc sống hạnh phúc.”
Tôi há hốc miệng, như thế… như thế thì quá thẳng thừng rồi.
Nói đến đây, Lôi Kiều bật cười – “Chị không biết đâu, lúc những bình thẩm viên khác đang có mặt nghe anh ấy nói thế, mặt mày liền cau lại.”
Nói thừa, nếu tôi ở đó, cũng nhăn nhó cho xem.
“Có điều, chủ tịch tụi em rất kích động, kích động đến độ đứng dậy, bảo Vương Gia nói rất đúng, ông ấy cũng cho rằng đó là đáp án chính xác nhất.”
Tôi đổ mồ hôi… có phải ông già ngoại quốc kia có vấn đề thần kinh không?
“Chủ tịch nói, anh ấy yêu thương trân trọng gia đình như vậy, có nghĩa thật sự rất yêu quý tính mạng của bản thân. Âu đó cũng là điều quan trọng nhất cần có ở một phi công. Bởi vì chỉ có như thế, người lái máy bay mới có thể chú ý, mới có thể cẩn thận, mới có thể đảm bảo an toàn cho tất cả hành khách và phi hành đoàn. Sau đó, ông ấy liền cho Vương Gia điểm tốt đa, khắc sâu ấn tượng về anh!”
Tôi vừa mướt mồ hôi, vừa sợ!
“Chị có đoán được sau khi Vương Gia nghe chủ tịch dứt lời liền nói gì không?”
Tôi lắc đầu, có hơi không muốn nghe tiếp.
Lôi Kiều chống lan can cười – “Anh ấy chép miệng với chủ tịch, sau đó bảo: ‘Nếu ông nói xong rồi thì có thể để tôi đi trước không? Hôm nay vợ tôi đang thi đại học, muốn tranh thủ thời gian gặp cô ấy, ông nói nhiều vậy, làm lỡ giờ mất rồi!’ Ha ha ha!”
Tôi cả kinh, không biết dùng vẻ mặt thế nào để biểu đạt cảm xúc, như có một dòng nước ấm áp chảy qua trong lòng, dòng nước ấm áp ấy bỗng biến thành cơn sóng, cảm thấy cay cay!
Đến khi tôi nhận ra, nước mắt đã tràn mi, tuôn ra như suối.
Lôi Kiều kinh hãi – “Phúc Tấn chị dâu, chị đừng khóc, chị đừng có hại em! Em bị Vương Gia làm thịt mất!”
Tôi càng khóc lớn hơn, một tay chùi nước mũi, tay lau nước mắt.
Cậu ta hoảng hốt đến độ giậm chân, sau đó mặt dày nói một câu – “Em đi đây, em về nhà. Chị nhất định không được nói với Vương Gia là em làm chị khóc, dù thế nào cũng không được nói!”
Nói xong, chưa kịp thấy bóng dáng đâu, như thể biến mất, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Cách Cách thấy mẹ khóc sướt mướt như thế, hỏi han quan tâm – “Mẹ ơi, sao mẹ khóc thế?”
“Mẹ khó chịu!”
Con bé hốt hoảng – “Con đi gọi papa!”
Chỉ một lát sau, Khang Duật vội vàng chạy tới ban công – “Miểu Miểu, em sao vậy?”
Tôi thấy anh, khóc càng dữ, không thể thốt được lời nào, nhào vào lòng anh, tiếp tục khóc lớn.
“Miểu Miểu, em nói mau!” – Anh sốt ruột đến mức như thể tôi bị bệnh nặng không bằng.
Tôi nức nở – “Duật, kiếp sau chúng ta ở cùng một chỗ nhé!”
Anh thoáng sửng sốt, rồi ánh mắt nhanh chóng dịu dàng như nước. Anh lau nước mắt cho tôi, lấy khăn tay chùi nước mũi, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn.
“Nói thừa! Chỉ toàn nói lung tung!”
Nước mắt tôi càng tuôn trào dữ dội, không thể ngừng.
“Kiếp sau, anh làm nữ, em thành nam, em sẽ nuôi anh, yêu thương anh!”
Anh lại nói – “Đừng, cứ giữ nguyên thôi!”
“Vì sao?”
Anh hừ mũi – “Em mà làm đàn ông? Chẳng phải là muốn anh phải hớp gió Tây Bắc sao?”
“…”
Mẹ nó, ác thật.
Có điều, tôi là yêu sự nham hiểm này, tôi yêu anh chết đi được.
Kiếp sau, em muốn gả cho anh!
Kiếp sau sau nữa…
Kiếp sau sau sau nữa…
Vẫn muốn được gả cho anh!
Vĩnh viễn…
Giọng nói này vang lên, toàn thể hội trường đều im lặng, cho dù không biết tôi là người tên Âu Dương Miểu Miểu nhưng thấy anh ta niềm nở chạy về phía này, cũng biết là đang gọi tôi. Chẳng kịp phản ứng, anh ta vừa chạy tới định ôm, tôi không thể ngăn. Giây tiếp theo, liền cảm giác eo mình bị xiết chặt, được Khang Duật kéo về sau.
Leo Carter vội dừng lại, tránh bị Khang Duật đá bay.
“Duke, I am so sorry, I fell in love with your wife!”
Anh ta nói, anh ta phun hết rồi. Bảo tôi là người yêu trong lòng, đây rốt cuộc là người nước nào, so có thể không biết xấu hổ đến vậy.
Nhất thời, có thể thấy toàn bộ không khí của buổi tiệc bị ngưng trọng, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía tôi.
Có mấy cô nàng choáng váng sắp té xỉu, tám phần mười là những người ở trong nhà vệ sinh ban nãy.
Sắc mặt Khang Duật sa sầm, đen thui như phần chính giữa của đít nồi, tới bây giờ tôi chưa thấy vẻ mặt này của anh lần nào, giống như đang muốn giết người.
Tôi căng thẳng nắm chặt vạt áo của anh, Khang Duật quay đầu lại nhìn, tôi có thể nhìn thấy từng đường gân xanh nổi trên trán anh như đang muốn vỡ tung.
“Duật, nghe này… nghe em giải thích lí do!”
Thế mà anh chẳng nghe, không nhìn tôi nữa, đặt Cách Cách đang còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xuống, sau đó liếc mắt ra hiệu cho đám đồng nghiệp đang đứng bên cạnh. Mấy người kia đang trong tình trạng kinh ngạc đến đơ người tức thì tỉnh lại, cả bọn liền chạy tới ngăn con sói ngoại quốc kia.
“Leo, không phải cậu bị bệnh hồ đồ rồi chứ!”
“Đại thiếu gia à, đừng có gây rối nữa, mau nói với mọi người lại cậu đang giỡn thôi đi!”
“Cậu điên rồi hả?”
Bọn họ dùng tiếng Anh, cậu một lời tôi một tiếng, ngăn cản không cho con sói ngoại quốc kia tiến gần tôi và Khang Duật thêm bước nào.
“Miểu Miểu, em tự khai hay muốn anh bức cung đây!” – Anh nghiêm mặt cúi đầu ghé sát vào tôi.
Tôi đổ mồ hôi, nghĩ lại những chuyện trước đây, có lần nào không phải tôi tự khai ra đâu, còn cần anh bức sao.
“Chuyện là như vầy…” – Tôi đem những chuyện miếu Thành Hoàng ra kể tỉ mỉ cho anh một lượt, không bỏ qua bất kì tình tiết nào – “Chính là thế, em chẳng đụng chạm gì anh ta cả, đâu biết là sẽ ra thế này, biết thế để anh ta bị lừa là đáng lắm!”
Tôi chưa từng thấy sắc mặt Khang Duật khó nhìn như vậy, trông không khác gì lão ma vương.
“Duật, em yêu anh mà, rõ ràng em là một người vợ rất chung thủy!” – Tôi vội vàng biện bạch.
Anh híp mắt – “Anh biết!”
Trong lòng tôi khẽ thở dài nhẹ nhõm.
“Có điều…”
Trái tim tức thì đập mạnh.
“Em hội đủ tiêu chuẩn một người tình trong mộng của Leo!”
Cái gì? Tôi kinh ngạc.
“Phụ nữ Châu Á, da trắng như búp bê sứ, ngực lớn, dáng đẹp, lại có bản lĩnh kungfu Trung Quốc, không sợ cường quyền!”
“…”
Vậy mà cũng được hả? Đấm ngực.
Tôi càng nóng nảy – “Em có biết kungfu Trung Quốc đâu, rõ ràng là em đánh bừa lão chủ quán đấy chứ!”
“Nhưng anh ta hỏi đó có phải là kungfu Trung Quốc không thì em lại gật đầu!” – Lúc nói câu này xong, trông anh tức giận như thể muốn cắt cổ tôi vậy đấy.
“Vậy để em đi nói với anh ta mình không biết!” – Tôi vội vàng chạy tới chỗ tên sói ngoại quốc đang đúng.
Khang Duật giữ tay tôi lại – “Vô dụng thôi, cậu ta có tiếng là có nết gà con!”
“Là sao?”
Anh sa sầm trả lời – “Không chịu thừa nhận, đã xác định như vậy rồi thì nhất quyết theo tới cùng!”
Nói thế thì tôi chính là gà mẹ à!
“Vậy giờ làm sao đây?”– Tôi luống cuống, nghĩ đến anh ta là con trai chủ tịch, hôm nay lại là ngày Khang Duật tranh giành chức phó cơ trưởng thì càng thêm hoảng, càng sốt ruột – “Em không hại anh chứ, có thể không, có phải vậy không?”
Tôi khóc, tôi thật đúng là một bà vợ ngu dốt, hại mình chưa đủ, còn ảnh hưởng đến chồng mình.
“Miểu Miểu…” – Khang Duật ôm tôi – “Em khóc gì thế?”
“Là em hại anh!” – Tôi òa khóc.
Anh nhìn tôi khóc nức nở, hung dữ bảo – “Anh đã chết đâu!”
Tôi tội nghiệp ngân ngấn nước – “Em cảm thấy anh sắp chết rồi!”
Nhỡ đâu ông chủ tịch kia vì muốn vừa ý con trai, không để chức phó cơ trưởng cho anh nữa thì sao bây giờ? Nghe nói người Đức là con cháu đời sau của Đảng quốc xã, nhỡ nổi điên lên tìm người ám sát anh thì sao?
Không phải tôi trở thành kẻ gián tiếp mưu hại chồng mình sao? Tôi nên chết đi cho xong! Tôi khóc càng dữ, đụng ai không đụng, cớ sao tôi lại dính vào chuyện này cơ chứ.
Trong lòng không ngừng hô cha gọi mẹ!
Mả cha ông lớn nhà anh ta.
Tôi không dừng khóc được, bắt đầu thở hổn hển, rồi nhanh chóng không thể hít thở. Khang Duật cau mày, vỗ nhè nhẹ lên lưng muốn giúp tôi thuận khí, anh biết tôi đang tự trách bản thân, giọng nói dịu dàng hơn một chút – “Đừng khóc nữa, anh không trách em đâu!”
Tôi sụt sịt nói – “Anh không trách, em càng khó chịu!”
Có lẽ là tôi khóc rất lớn, kinh động đến con sói kia.
Anh ta kích động dùng tiếng Anh hét lớn về Khang Duật – “Không phải lỗi của cô ấy, là tôi sai, Duke, cậu không được trách cô ấy!”
Con sói ngoại quốc này, sao lại chen vào lúc này chứ, không phải là kiên quyết đẩy tôi vào hố lửa sao? Sớm biết vầy, khi ấy tôi dùng hết sức, đá chết anh ta.
Khang Duật giấu tôi đằng sau, dùng tiếng Anh đáp lời sói ngoại quốc – “Cô ấy là vợ tôi, cậu vĩnh viễn không có cơ hội đâu!”
Sói ngoại quốc kia càng thêm kích động – “Không, cho tôi cơ hội, nhất định tôi sẽ làm cô ấy hạnh phúc hơn cậu!”
Không biết có phải hôm nay tôi kích động quá nên trình tiếng Anh tăng cao hay không, lúc bọn họ nói chuyện, mới nghe đã hiểu ngay.
Tôi đúng là tuýp vào thời khắc mấu chốt thì có thể trở nên rất cứng cỏi.
“Leo, tôi nói lại lần nữa, cô ấy là vợ tôi, cậu không bao giờ có cơ hội!” – Vẻ mặt Khang Duật trở nên bình tĩnh, quát.
Vẻ kinh ngạc ban đầu của mọi người dần thay đổi, dường như đã bình tĩnh trở lại, một bộ hoàn toàn như đang xem kịch vui, đã thế còn vừa ăn vừa uống coi phim vậy.
Cách Cách kéo kéo tôi – “Mẹ, mẹ ơi, sao thế ạ?”
Tôi cũng không biết làm sao nên nói với con – “Cách Cách ngoan, con đến bên kia chơi đi?”
Con bé bĩu môi, ra bộ không muốn đi, Khang Duật thấy thế, lần đầu tiên quát con – “Cách Cách, nghe lời mẹ đi!”
Con bé biết nhìn vẻ mặt của Khang Duật thì hiểu được đây không phải là lúc để làm nũng, phụng phịu dậm chân, đi đến chỗ tôi chỉ – “Đi thì đi, Cách Cách không thèm quan tâm đến chuyện của người lớn nữa!”
Tên sói ngoại quốc càng thêm kích động, tôi không biết anh ta kích động chuyện gì, gào lớn lên với tôi – “Miêu Miêu, I love you so much! I love you so much!”
Tôi bị anh ta gọi đến toàn thân nổi giận, ló đầu từ sau lưng Khang Duật thét lên – “Tôi không yêu anh! Một chút cũng không!”
Khang Duật cười nhạt nhìn anh ta – “Nghe rồi đấy, cô ấy không yêu cậu!”
“Là cậu không cho cô ấy cơ hội!” – Anh ta cực kì không cam lòng rống lớn.
Tôi đột nhiên nghĩ, muốn làm gì trên đời thì phải có lá gan như người nước ngoài, thật sự biến thái, rất biến thái. Nếu tôi có con dao trong tay, rất muốn đâm chết anh ta.
“Cho dù là có cho cậu cơ hội hay không cũng như nhau, căn bản không hề thích hợp với cô ấy!”
Tôi gật đầu, cực kì đồng ý, đúng thế, trên đời này Khang Duật là người thích hợp với tôi nhất, nhưng nghĩ lại thì, Khang Duật thích hợp với tôi ở chỗ nào?
“Sao cậu biết?” – tên sói ngoại quốc liền đẩy người đồng nghiệp ra, hùng hổ đứng đối diện Khang Duật.
Khang Duật thờ ơ quét mắt sang anh ta, sau đó cúi đầu nhìn tôi. Tôi kinh ngạc nhìn vẻ dịu dàng trong mắt anh, giống như muốn dùng bông nhẹ nhàng bao bọc tôi lại.
“Miểu Miểu vừa lười lại ham ăn, tính tình lúc nào cũng mơ mơ màng màng, còn có…”
Tôi nghe thế muốn khóc lên, thế mà lại còn có nữa chứ…
“Cô ấy yêu chó hơn cả người, đôi khi nóng lên còn có thể đánh người, còn nữa…”
Tôi muốn khóc lắm rồi đây, anh định làm gì thế? Sao lại dùng khuyết điểm của tôi để đả kích kẻ địch chứ?
Còn nữa… vậy mà cũng còn sao?
Khang Duật cười rất mờ ám, cười đến mức da đầu tôi tê rần…
“Cậu không thỏa mãn được cô ấy đâu!” – Khang Duật ưỡn ngực hết sức tự hào.
Như thể bị sét đánh năm đạo, mặt tôi đỏ lựng.
Anh… Anh nói gì vậy chứ?
Nghe Khang Duật nói xong câu ‘Cậu không thỏa mãn được cô ấy’, tất cả tầm mắt mọi người đều hướng về phía tôi, nhìn tôi như vừa ngộ ra ‘Ồ thế ra tôi là loại phụ nữ ấy’.
Oan uổng quá đi, tôi chưa làm cái gì cả.
Sói ngoại quốc kia ngược lại thẹn thùng, không ngờ lại là một gã ngây thơ, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu.
Tội vội vàng trốn ra sau Khang Duật, che hết người sau lưng anh.
Bị hủy rồi!
Tên tuổi một đời tôi bị hủy cả rồi.
“Cậu nói bậy! Tôi mới… tôi không…” – Sói ngoại quốc đỏ mặt nói lớn, càng về sau âm lượng càng nhỏ dần.
Khang Duật thấy anh ta như vậy, càng thêm hùng mãnh, quay lại với tôi nói – “Miểu Miểu, nói với anh ta đi, chúng ta một ngày mấy lần?”
Mẹ ơi, tôi biết anh là người vũ trụ, nhưng có điều ‘vũ trụ’ thì cũng phải vừa vừa phai phải thôi chứ.
Có người hoảng hốt kêu lên – “Một ngày! Trời đất! Các người tính theo ngày à!”
Khang Duật oai dũng nói tiếp – “Đương nhiên, không giống các cậu, tính theo tuần, theo tháng, theo… năm!”
Tôi không chịu được, cũng sắp té xỉu tới nơi.
Bây giờ tôi chỉ muốn đào một cái hang rồi chôn xác cho xong.
Nhưng Khang Duật chẳng hề buông tha – “Miểu Miểu, nói cho cậu ta đi!”
Tôi lắc đầu, lắc nguầy nguậy!
Khang Duật mất hứng, hung dữ nghiêm mặt nhìn tôi – “Nói!”
Nào có lão chồng nào bắt nạt vợ thế này chứ?
Bị anh uy hiếp đến không thể không làm, tôi đỏ mặt, chìa ra ba ngón tay, ngón thứ ba còn chưa duỗi thẳng đã nghe tiếng Khang Duật hừ lạnh.
Á… Tôi sợ đến mức, duỗi thêm một ngón nữa.
Không ngờ, anh vẫn hừ.
Trong lòng tôi gào thét, qua đêm nay tôi không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi, nhất định phải tự đào một hang trong nhà, tự chôn mình dưới ba nghìn thước đất.
Tôi cúi đầu, duỗi thẳng năm ngón tay.
Chết thì chết thôi, tôi cũng không tin đây là sự thật! Có điều cũng hiếm khi nào chỉ một hai hiệp là dừng.
Cả hội trường há hốc hoảng hốt thở dốc…
Tôi cũng hoảng hồn, có điều là vì xấu hổ, vì cáu mà thở hổn hển.
Tên sói ngoại quốc kia tức giận nói – “Không phải phụ nữ Trung Quốc rất bảo thủ hay sao?”
“Đúng thế, nhưng Miểu Miểu của tôi thì không như vậy.” – Khang Duật đột ngột ôm tôi, cúi đầu, dùng mặt cọ cọ vào má tôi, giọng điệu vô cùng ám muội nói – “Miểu Miểu, rất nhiệt tình!”
Tôi không biết có phải tất cả đàn ông đều giống nhau hay không, Khang Duật vừa nói xong, họ họ đều hướng mắt nhìn anh tỏ vẻ rất hâm mộ.
Hâm mộ cái con cóc khôôôôôôôôôô!
Khang Duật vẫn còn xấu xa bổ sung một câu – “Leo, nếu tôi nhớ không lầm, cậu vẫn còn là trai tân phải không?”
Kinh ngạc, cả hội trường hết sức ngạc nhiên, hướng mắt nhìn về con sói ngoại quốc kia, tất cả đều ra vẻ không thể tin được.
Sói ngoại quốc thụt lùi từng bước một, tựa như có người vừa cầm kiếm đâm anh ta, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.
Khang Duật thừa thắng xông lên, quả nhiên là bị nghiền rồi. Tôi đột nhiên nhận ra anh rất thích làm cái trò này, dùng mọi thủ đoạn đen tối để đả kích đối phương, ngày hôm nay thì đặc biệt man rợ.
Tôi đổ mồ hôi lạnh, lẽ nào là kích thích quá độ, nảy sinh thêm một vũ trụ khác?
Tên sói ngoại quốc vẫn không cam tâm, có thể nhận ra là cậu ấm nhà giàu bị chiều hư đây mà.
“Duke, tôi hoàn toàn có thể khiến bố tôi bỏ đi chức phó cơ trưởng của cậu!”
Tôi rít lên chói tai, rồi đấy, rốt cuộc cũng tới rồi, bắt đầu giở trò dùng thân phận áp bức người khác rồi đấy.
Khoan đã, nói như vậy, có nghĩa là Khang Duật thắng rồi sao, trong lòng cảm thấy rất vui.
Không chỉ riêng tôi, mọi người nghe thấy, tầm mắt lập tức dời đi, hướng về phía Mark.
Mặt mũi anh ta trắng bệch, li rượu trong tay gần như suýt bị bóp nát.
Nhưng mà tôi chỉ vui vẻ được vài giây đồng hồ, nhớ lại lời của tên sói ngoại quốc kia, lại lo lắng, kéo lấy áo Khang Duật – “Duật, đừng nói nữa, đừng kích động anh ta làm gì!”
Phó cơ trưởng, người ta mất bao nhiêu năm mới có thể giành được, trong khi năm nay anh chỉ vừa ba mươi, quả thật không dễ dàng.
Khang Duật nắm chặt tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay anh lập tức truyền khắp toàn thân.
Anh hừ lạnh nói – “Muốn tôi bán vợ cầu vinh, cậu nên tỉnh đi là vừa!”
Nghe anh nói vậy, tôi thật sự cảm thấy rất xúc động, cho dù rất sốt ruột, rất muốn giúp anh, nhưng những lời này khiến tôi xúc động đến không biết làm gì.
Cùng lắm thì tôi nuôi anh!
Sói ngoại quốc bị Khang Duật chặn lại, khí thế càng yếu ớt.
Tôi làm mặt quỷ với anh ta, mắng thầm – “Đồ chết tiệt! Không biết xấu hổ!
Anh ta đứng như phỗng, vẻ mặt bối rối, như thể vô cùng phiền não, đoán chừng là không tìm được cách nào để áp chế Khang Duật, bỗng nhiên òa ra la lối khóc lóc.
“Tôi mặc kệ, tôi bất chấp, tôi chỉ muốn cô ấy!”
Tôi chửi cho, chưa từng gặp người không biết xấu hổ hơn anh ta, cũng chưa từng thấy ai mặt dày thế này, chỉ muốn xông lên cho anh ta hai cái bạt tai vào mặt.
Mọi người ở đây hình như cũng cảm thấy anh ta đã hơi quá trớn, muốn cướp vợ người khác, lại còn đe dọa, mặt dày mày dạn đến thế là cùng, thật là làm mất thể diện cả dòng họ.
Đang lúc con sói ngoại quốc này định nổi khùng, muốn kéo tôi ra khỏi người Khang Duật tức thì có một quát vừa giận dữ, vừa không thiếu uy nghiêm vang lên như sấm.
“Leo, mau xin lỗi Duke cho cha! Ngay lập tức, NGAY! Ai cho con quyền có thể tự tiện thay đổi quyết định của ta hả?”
Một câu này vang lên, khiến mọi người đều nhìn về ông.
Tuy rằng tôi không nhận ra ông cụ ngoại quốc đang bước về bục chủ trì hội nghị kia là ai, nhưng nhìn bề ngoài, có thể dễ dàng nhận ra đó là cha của tên sói ngoại quốc.
“Chủ tịch, chào buổi tối!”
Tát cả đồng nghiệp của Khang Duật đều cúi đầu hỏi thăm.
Cho dù tôi không đoán được thân phận của ông ra, nhưng cũng bị cảnh thăm hỏi kính cẩn này khiến kinh hoảng.
Sói ngoại quốc thấy cha như chuột gặp mèo, khí thế toàn bộ mất sạch, – “Cha, con…”
“Thằng con hư đốn này, mày quên rồi sao? Mười năm trước ai đã cứu mạng mày hả?”
Anh ta nhìn thoáng qua Khang Duật – “Là Duke!”
Hả? Tôi cũng cả kinh, nhìn sang Khang Duật.
Anh khẽ nháy mắt với tôi.
Thì ra là còn có chuyện này.
Tôi an tâm trong lòng.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện Khang Duật là ân nhân cứu mạng của sói ngoại quốc, thế mà anh ta không an phận tơ tưởng đến tôi, còn muốn dùng gia thế đè áp người khác, càng thêm tức giận.
“Anh cứu anh ta làm gì, cứ mặc anh ta chết quách cho rồi!” – Bằng không, cũng không có chuyện như ngày hôm nay.
Anh ghé sát tai tôi, thấp giọng nói – “Anh làm sao biết cậu ta sẽ thích em chứ, lúc cứu cậu ta, cũng chỉ vì muốn lợi dụng, để cuộc sống thoải mái hơn thôi!”
Tôi rét run…
Hiểu rồi!
Sau đó, vị chủ tịch đã quá bảy mươi này la mắng sói ngoại quốc một trận nên thân. Tôi còn nghĩ, mắng làm gì? Phải đập một trận mới được! Sau nghĩ lại, nước ngoài và Trung Quốc không giống nhau, đánh con là phạm pháp.
Tôi buồn rầu cực kì, mắng thôi sao hết tức được.
Kết quả, sói ngoại quốc òa ra khóc như trẻ con.
Tôi chửi tục, thế mà còn khóc? Mặt dày N lần.
Một người trung niên dáng vẻ trông giống một thư kí đưa sói ngoại quốc đi, chuyện tranh chấp coi như dừng ở đây.
Một lúc sau, ngài chủ tịch bước tới.
“Duke, thật xin lỗi, nó đã bị tôi làm hư!”
Khang Duật thế mà lại hừ một tiếng, tiếng hừ này làm tôi rét run.
Đại ca à, ông ấy là ông chủ của anh đấy, còn là ông chủ lớn nhất nữa.
Chủ tịch chẳng có vẻ gì là mất hứng, vẫn nở nụ cười, vô cùng tán thưởng, vỗ vỗ vai Khang Duật – “Quả thật cậu đã cho tôi thấy được dũng khí của người Trung Quốc, rất đáng nể!” – Nói xong, ông bật ngón cái, sau đó nhìn sang tôi.
Đôi mắt sáng lên – “Đây là cô vợ của cậu đấy à?”
Ông ấy nói bằng tiếng Trung, giọng rất ấm áp.
Ghê chưa kìa, ông ấy còn biết nói hai chữ ‘cô vợ’ đấy.
Khang Duật gật đầu – “Đúng vậy!”
Tôi vội vàng bước tới ân cần hỏi thăm ông ta, tất nhiên phải chào hỏi cho tốt, phải giữ lại hình ảnh cho Khang Duật mới được.
“Rất vui vì được gặp ngài!” – Tôi nói tiếng Trung sau đó nghĩ lại thấy không hợp, phải dùng tiếng Anh mới đúng – “N…”
“Không cần, tôi biết tiếng Trung mà, nhưng cũng cần phải học nhiều, Trung Quốc quả là thứ tiếng khó học nhất thế giới!” – Nói xong cười sang sảng.
Ông cười xòa, không khí dịu hẳn đi, mọi người cũng cười theo.
Thế mới nói, lãnh đạo quả là tối cao, cười một cái thì chuyện gì cũng coi như không có, giống như là dùng gôm tẩy sạch.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, tôi cũng không thấy tên sói ngoại quốc kia ra đây lần nào nữa.
Mấy phút sau, Khang Duật nhận được thông báo chính thức lên phó cơ trưởng từ chủ tịch, trái tim tôi cuối cùng cũng hạ cánh an toàn.
Thừa dịp anh đang nhận sự chúc mừng của các đồng nghiệp, tôi đưa Cách Cách ra ngoài cho thoáng khí.
***
Buổi tiệc tối nay như thể đang từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, rồi từ địa ngục bay lên thiên đàng, sau đó lại rớt xuống địa ngục, lên lên xuống xuống như vậy, sớm đã lấy hết toàn bộ hỉ nộ ái ố một đời, cả người không có tí tinh thần nào.
Cách Cách đang ăn kem, không để ý đến mẹ. Tôi nghĩ chắc con bé vẫn đang còn dỗi chuyện ban nãy nên đưa con ra ngoài hóng mát.
Từng cơn gió thổi đến, chỉ muốn bữa tiệc mau kết thúc, để tôi còn sớm được về nhà ngủ nghỉ.
“Phúc Tấn chị dâu, uống nữa này!”
Tôi quay đầu lại – “Lại là cậu!”
Chính là cậu đồng nghiệp bảo tôi ‘chơi được lắm’ đây mà, tôi nhận li rượu trong tay cậu – “Cám ơn!”
“Phúc Tấn chị dâu, sức quyến rũ của chị là vô cùng tận!”
Tôi nhấp li – “Có thể không nói tới chuyện này hay không?”
Tôi mất mặt thế còn chưa đủ hay sao?
“Hì hì, không có gì đâu mà. Xã hội bây giờ, cho dù là trong hay ngoài nước, phụ nữ được theo đuổi là chuyện bình thường, có kết hôn rồi hay chưa cũng vậy!
Tôi liếc mắt nhìn, thấy cậu ta có vẻ rất cởi mở – “Quên hỏi, cậu tên gì nhỉ? Thật ngại quá, từ nhỏ tôi đã không giỏi nhớ tên người khác!”
“Lôi Kiều, tên tiếng Anh là Richard, em và Vương Gia đã biết nhau từ sớm, cùng tham gia dự thi ở Thượng Hải, sau đó sang Đức để huấn luyện đấy!”
Tôi bất ngờ – “Thì ra cậu chính là một trong ba người đó đấy à?”
Cậu ta gật đầu – “Vâng, cho nên, kì thật em biết chị từ lâu rồi!”
“Hả?” – Tôi sửng sốt.
“Quả thật ba năm rất vất vả, huấn luyện kín, nhìn qua nhìn lại chỉ có máy bay và huấn luyện viên, cho nên em và bọn Vương Gia liền có tình cảm như đồng đội!” – Cậu ta cảm thán, tựa hồ như đang hoài niệm về những ngày ở Đức.
“Cậu nói cậu đã biết tôi từ trước, là ý gì?”
Lôi Kiều ám muội nhìn tôi, – “Ba năm trước Vương Gia phóng bức ảnh chụp chị tới cỡ lớn nhất, treo ngay trên tường phòng ngủ, sớm muộn gì cũng phải ghé qua, sao lại không biết chứ!”
Tôi há hốc, thật đáng ngạc nhiên.
“Mỗi lần chat video với chị, anh ấy đều chụp lại màn hình, chụp xong thì lưu lại, không có việc gì thì mở ra xem, bộ dáng lúc ấy, bây giờ nhớ tới em thấy…” – Cậu ta rùng mình – “Buồn nôn!”
Tôi xấu hổ – “Nói bậy, anh ấy chẳng làm thế đâu. Cậu không thấy ban nãy anh ấy lôi bao nhiêu khuyết điểm của tôi ra, nào là ham ăn biếng làm, nào đánh người, nói tôi như thể chẳng có điểm nào coi được cả!”
Mặt tôi tái mét… từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ tham gia bất kì yến tiệc nào của công ti này nữa.
“Em không nghĩ vậy. Em nhớ lúc Vương Gia nói, cứ như đang kể những ưu điểm của chị, vẻ mặt như muốn nói tôi thích một người vợ như thế.”
Mặt tôi càng thêm đỏ – “Nói bậy không hà!”
Hình như cậu ta sợ tôi không tin, gật đầu một cái – “Thật mà! Chị không biết lễ tạ ơn, giáng sinh ba năm ấy đâu, là lúc có thể xin nghỉ phép dài hạn, anh ấy muốn bay về gặp chị, nhưng vé máy bay mua xong đều bị xé nát!”
“Vì sao thế?” – Đồ ngốc này, tôi không có tiền mua vé, còn anh có tiền mua vậy mà lại xé.
Lãng phí, quá lãng phí!
“Anh ấy bảo, sợ về gặp chị rồi, không thể quay lại!”
Tôi ngẩn người.
“Cho nên mới nói, lúc đó anh ấy buồn phiền rối loạn, toàn khiến người khác phải nghiến răng mím lợi, làm cho bọn chúng em tức điên lên nhưng chẳng dám nói gì, rõ thật là…” – Cậu ta nói như thể mình là nô lệ bị áp bức, giọng điệu rất đáng thương.
Bỗng muốn chảy nước mắt – “Anh ấy nói thế thật sao? Thật sự anh ấy đã phóng ảnh của tôi rồi treo lên tường sao? Có thật đã chụp màn hình, lưu ảnh của tôi không?”
Lôi Kiều gật đầu chắc nịch – “Chị không biết đâu, còn…”
“Còn gì nữa?”
“Năm đó có mười người được chủ tịch phỏng vấn trực tiếp. Câu hỏi chung của ông ấy dành cho cả bọn là tại sao muốn làm phi công.”
Tôi gật đầu – “Nói tiếp đi, tiếp đi!”
“Lúc ấy tụi em đều có cùng suy nghĩ, trình bày nào là, muốn thử thách, muốn phát triển tương lai, sau đó nhân tiện tán dương quá trình hoạt động và những quan tâm của mình về công ty, em cũng nói như thế. Đến Vương Gia, anh có vẻ rất không bình tĩnh, cứ nhìn vào đồng hồ. Sau này em mới được biết, hôm ấy chính là ngày thi đại học cuối của chị, anh ấy cứ muốn biết chị thi cử thế nào, nên rất không bình tĩnh với kiểu câu hỏi thế này. Đến lượt mình trả lời, anh ấy nói một câu khiến cả đám đều hoảng sợ!”
“Anh ấy nói gì?” – Tôi hồi hộp nắm cổ áo cậu ta.
Lôi Kiều bị tôi làm cho suýt nữa là nghẹt thở, ho sù sụ.
Tôi vội vàng buông tay – “Ngại quá, tôi dễ bị kích động!”
Cậu ta hớp vội một ngụm nước, nén ho – “Vương Gia nói, ngoại trừ đó là ước mơ của mình, mục đích anh muốn làm phi công chỉ có một, đó là vì hai người phụ nữ quan trọng nhất đời, một người là vợ tương lai, người kia là mẹ mình. Anh muốn kiếm được nhiều tiền, để họ có thể có một cuộc sống hạnh phúc.”
Tôi há hốc miệng, như thế… như thế thì quá thẳng thừng rồi.
Nói đến đây, Lôi Kiều bật cười – “Chị không biết đâu, lúc những bình thẩm viên khác đang có mặt nghe anh ấy nói thế, mặt mày liền cau lại.”
Nói thừa, nếu tôi ở đó, cũng nhăn nhó cho xem.
“Có điều, chủ tịch tụi em rất kích động, kích động đến độ đứng dậy, bảo Vương Gia nói rất đúng, ông ấy cũng cho rằng đó là đáp án chính xác nhất.”
Tôi đổ mồ hôi… có phải ông già ngoại quốc kia có vấn đề thần kinh không?
“Chủ tịch nói, anh ấy yêu thương trân trọng gia đình như vậy, có nghĩa thật sự rất yêu quý tính mạng của bản thân. Âu đó cũng là điều quan trọng nhất cần có ở một phi công. Bởi vì chỉ có như thế, người lái máy bay mới có thể chú ý, mới có thể cẩn thận, mới có thể đảm bảo an toàn cho tất cả hành khách và phi hành đoàn. Sau đó, ông ấy liền cho Vương Gia điểm tốt đa, khắc sâu ấn tượng về anh!”
Tôi vừa mướt mồ hôi, vừa sợ!
“Chị có đoán được sau khi Vương Gia nghe chủ tịch dứt lời liền nói gì không?”
Tôi lắc đầu, có hơi không muốn nghe tiếp.
Lôi Kiều chống lan can cười – “Anh ấy chép miệng với chủ tịch, sau đó bảo: ‘Nếu ông nói xong rồi thì có thể để tôi đi trước không? Hôm nay vợ tôi đang thi đại học, muốn tranh thủ thời gian gặp cô ấy, ông nói nhiều vậy, làm lỡ giờ mất rồi!’ Ha ha ha!”
Tôi cả kinh, không biết dùng vẻ mặt thế nào để biểu đạt cảm xúc, như có một dòng nước ấm áp chảy qua trong lòng, dòng nước ấm áp ấy bỗng biến thành cơn sóng, cảm thấy cay cay!
Đến khi tôi nhận ra, nước mắt đã tràn mi, tuôn ra như suối.
Lôi Kiều kinh hãi – “Phúc Tấn chị dâu, chị đừng khóc, chị đừng có hại em! Em bị Vương Gia làm thịt mất!”
Tôi càng khóc lớn hơn, một tay chùi nước mũi, tay lau nước mắt.
Cậu ta hoảng hốt đến độ giậm chân, sau đó mặt dày nói một câu – “Em đi đây, em về nhà. Chị nhất định không được nói với Vương Gia là em làm chị khóc, dù thế nào cũng không được nói!”
Nói xong, chưa kịp thấy bóng dáng đâu, như thể biến mất, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Cách Cách thấy mẹ khóc sướt mướt như thế, hỏi han quan tâm – “Mẹ ơi, sao mẹ khóc thế?”
“Mẹ khó chịu!”
Con bé hốt hoảng – “Con đi gọi papa!”
Chỉ một lát sau, Khang Duật vội vàng chạy tới ban công – “Miểu Miểu, em sao vậy?”
Tôi thấy anh, khóc càng dữ, không thể thốt được lời nào, nhào vào lòng anh, tiếp tục khóc lớn.
“Miểu Miểu, em nói mau!” – Anh sốt ruột đến mức như thể tôi bị bệnh nặng không bằng.
Tôi nức nở – “Duật, kiếp sau chúng ta ở cùng một chỗ nhé!”
Anh thoáng sửng sốt, rồi ánh mắt nhanh chóng dịu dàng như nước. Anh lau nước mắt cho tôi, lấy khăn tay chùi nước mũi, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn.
“Nói thừa! Chỉ toàn nói lung tung!”
Nước mắt tôi càng tuôn trào dữ dội, không thể ngừng.
“Kiếp sau, anh làm nữ, em thành nam, em sẽ nuôi anh, yêu thương anh!”
Anh lại nói – “Đừng, cứ giữ nguyên thôi!”
“Vì sao?”
Anh hừ mũi – “Em mà làm đàn ông? Chẳng phải là muốn anh phải hớp gió Tây Bắc sao?”
“…”
Mẹ nó, ác thật.
Có điều, tôi là yêu sự nham hiểm này, tôi yêu anh chết đi được.
Kiếp sau, em muốn gả cho anh!
Kiếp sau sau nữa…
Kiếp sau sau sau nữa…
Vẫn muốn được gả cho anh!
Vĩnh viễn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.