Chương 200: Ai cho cô ấy tay trắng ra đi?
Say
27/07/2021
Lê Hoàng Việt mí mắt nhảy dựng lên không rõ lý do.
Tống Văn Hiên nói: "Trần Khả Như vừa đến gặp tôi, đã ký tên vào thỏa thuận ly hôn rồi, vì vậy phiên tòa hôm nay đã bị hủy bỏ."
Vẻ mặt nghiêm nghị của Lê Hoàng Việt do dự một chút.
Ký tên rồi!
Dường như có điều gì đó đã thay đổi, người phụ nữ cứng đầu đến cùng, buông bỏ rồi?
Tống Văn Hiên tiếp tục huyên thuyên trong suốt cuộc gọi, nói một cách tự mãn: "Tổng giám đốc Lê, lần này tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục cô Như, cô Như sẵn sàng tay trắng ra đi!"
Một luật sư có thể chống lại một vụ kiện cáo ly hôn tự hào nhất là giảm thiểu thiệt hại cho thân chủ của mình, đó là số tiền bồi thường!
Không ngờ, sắc mặt của Lê Hoàng Việt đột nhiên thay đổi, anh như bị bốc hoả, cơn giận giữ truyền nói: "Ai để cô ấy tay trắng ra đi! Ôi! Khốn nạn!"
Cùng lúc đó, điện thoại đập xuống gầm ghế.
Tài xế và Lê Chí Cường trên ghế phụ đồng thời run lên với vẻ mặt kinh ngạc.
Tại sao Tổng giám đốc Lê vì cái gì mà phát hoả như vậy?
Chất lượng điện thoại rất tốc,đến mức nằm trong xê vẫn có thể nghe được âm thanh như cũ.
Tống Văn Hiên không hiểu mình đã làm gì sai, hay nói gì sai, thấp thỏm lo âu.
Sau khi Lê Chí Cường suy nghĩ một chút, anh ta liếc nhìn Lê Hoàng Việt vẫn chưa nguôi cơn giận, duỗi tay ra, nhấc máy, nói với Tống Văn Hiên: “Luật sư Hiên, ý của tổng giám đốc Lê là, cô Như tay trắng ra đi. Thì chẳng phải mọi người đều cho rằng tổng giám đốc Lê của tập đoàn Á Châu chúng tôi keo kiệt, không có phong độ sao? ”
Sau khi Tống Văn Hiên nghe được điều này, anh ta đã liên tục nói lời xin lỗi vì đã hiểu sai ý của tổng giám đốc Lê và hứa sẽ hoàn thành mọi việc ổn thỏa.
"Lái xe, quay về công ty."
"Vâng."
Lê Chí Cường nhìn đám phóng viên đang không ngừng xông tới, dần dần rời khỏi tầm mắt.
Cũng may là phu nhân không ra mặt, nếu không đám phóng viên không biết đổ thêm dầu vào lửa để nói ra sai sự thật đến mức nào.
Rốt cuộc là tổng giám đốc Lê tức giận vì cô tay trắng ra đi, hay vì anh đã đánh mất một cơ hội được gặp cô, ai mà biết được!
Bên trong chiếc Volkswagen bình bị, thư ký Trương rất ngạc nhiên: "Ông chủ, tại sao Lê Hoàng Việt rời đi mà không vào trong?"
Không phải bên ngoài đồn thổi rằng Trần Khả Như từ chối ly hôn sao?
Là một người ủng hộ Phan Huỳnh Đông, Thư ký Trương đương nhiên muốn nhìn thấy Trần Khả Như và Trần Khả Như xé rách bộ mặt thật, để khả năng chiến thắng của ông chủ sẽ càng lớn hơn.
"Có lẽ nó đã được ký rồi, đi thôi."
Cơ hàm của Phan Huỳnh Đông chậm rãi giật giật, mọi thứ anh ta làm đều không ích kỷ. Kể từ khi Trần Phương Liên gọi điện cho anh ta và nói với rằng Lê Hoàng Việt sẽ ly hôn với Trần Khả Như, anh ta càng chắc chắn rằng Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như coi như đã xong rồi, và anh ta là người duy nhất có thể cho Trần Khả Như một cuộc sống ổn định, bình yên và hạnh phúc. Chỉ có anh ta, chỉ có một mình Phan Huỳnh Đông này.
Khả Như, anh yêu em nhiều lắm, nhưng không dám lại gần em vì sợ em lại từ chối anh một lần nữa.
Khi xe khởi động, thư ký Trương gật gù đắc ý, anh nói xem có phải kỳ lạ lắm không? Không phải Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như vẫn đang tốt đẹp hay sao? Tại sao Lê Hoàng Việt đột nhiên bỏ rơi Trần Khả Như? Không thể tin được!
Người trẻ tuổi quả thật là đem hôn nhân ra làm trò đùa, không thể nào nói nổi!
Bệnh viện đa khoa.
Phòng bệnh khoa ngoại.
"Bố mẹ, con đã kiểm tra xong rồi, bây giờ con ra hoa viên tản bộ một chút, thế đi!"
Vũ Tuyết Trang bị bố mẹ tóm lại dặn dò một lượt, một cái mồm sao nói lại hai cái, nguyên nhân là do mấy ngày trước cô lén chuồn sang khoa sản, hôm nay bị tóm kiểm tra từ đầu đến chân một lượt, lăn qua lăn lại đã rất nhanh đến 10 giờ sáng.
Mười giờ, cô ấy bây giờ có vội vàng đến tòa án ngăn cản, cũng đã muộn rồi.
Nhìn vẻ mặt chất phác nhưng luôn lo lắng của cha mẹ, cô ấy thực sự rất xấu hổ, những người ở độ tuổi đôi mươi luôn khiến cha mẹ lo lắng. Lần này cô ấy suýt bị thần chết dẫn đi, không chỉ là một trò đùa nữa.
"Cha mẹ đừng lo lắng, về sau con sẽ cẩn thận không gây chuyện nữa."
Vũ Tuyết Trang đã đưa ra một lời đảm bảo rất dài, gần như xúc động đến phát khóc và hứa hẹn sẽ có một tình yêu ngọt ngào trong năm tới, sau đó chạy trốn khỏi "móng vuốt của chúa sơn lâm."
Cô ấy vội vàng ra khỏi thang máy, nhìn thoáng qua liền nhìn thấy Trần Khả Như đang mặc một chiếc áo khoác trắng, vừa gầy vừa ốm.
Chủ yếu là do khí chất cực đỉnh, làn da trắng ngần của cô, nên lần nào Vũ Tuyết Trang cũng có thể nhận ra cô ngay lập tức.
Bác sĩ Như là một người phụ nữ xuất sắc, tỏa sáng và kiêu hãnh như vậy, tại sao Lê Hoàng Việt lại không biết trân trọng? Phải mất đi hoàn toàn rồi mới hối hận sao?
Vũ Tuyết Trang chăm chú nhìn,phát hiện chị Khả Như đang nói chuyện với một người đàn ông.
"Cô Như, cô không làm đang làm khó tôi sao?"
"Tôi sẽ không lấy của anh ta một xu, không phải luật sư Hiên cho rằng tôi không thể tự nuôi mình sao?"
"Chà chà, không cần tiền. Theo tôi biết, không có bất động sản nào đứng tên cô Như đây!"
Tống Văn Hiên đã phát điên, lần đầu tiên anh cố van xin vợ của khách hàng chấp nhận bồi thường nhưng họ vẫn không đồng ý.
"Không phiền luật sư Hiên phải hao tổn tâm trí, nếu tôi là người vô gia cư, tôi chẳng phải vẫn có thể sống trong ký túc xá của bệnh viện sao?"
Trần Khả Như quay lưng lại, lạnh lùng hỏi.
"Được…"
Hai bên má của Tống Văn Hiên tái xanh vì tức giận, danh tiếng mà anh ta khó khăn lăm mới gầy dựng được cuối cùng sẽ hoàn toàn sụp đổ do vụ ly hôn của Lê Hoàng Việt sao?
Cuối cùng, Tống Văn Hiên cũng không còn cách nào, hung hăng gào thét: "Nếu cô Như khăng khăng thanh cao như thế,nên trưa nay hãy dọn đồ ra khỏi biệt thự Di Linh đi, nếu không chúng tôi sẽ kiện cô vì tội đột nhập nhà riêng bất hợp pháp!"
Vũ Tuyết Trang nổi giận đùng đùng tiến đến, đáp lại một cách mỉa mai: "Anh là cái thá gì vậy! Ngay cả Lê Hoàng Việt cũng không dám nói chuyện với chị Khả Như như vậy! Chuyển thì chuyển, ai sợ ai! Rốt cuộc dựa vào loại người có tư chất như anh, làm sao mà làm được luật sư vậy? Buồn cười! "
"Đồ đàn bà điên!"
Tống Văn Hiên bị mắng máu dồn hết lên não, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, đang định lấy hết sức làm khó dễ cô ấy, sau khi anh ta nhận được một cuộc điện thoại xong, giọng điệu và biểu cảm của anh ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Ước chừng là nhận được một vụ án lớn, Tống Văn Hiên đột nhiên quên cả cãi nhau, trực tiếp rời đi.
Trên con đường xanh mướt, vừa mới được quét dọn hét là rơi, không một hạt bụi, không hề có hơi thở của con người, thân cây khô trông có chút gì đó đìa hiu,không có sinh khí.
Trần Khả Như đứng thẳng, hai tay đút túi quần, giống như một ngọn trúc mỏng trong gió, vẻ mặt bình thản như nước, nhưng lại không biết trong đáy mắt sâu thẳm buồn bã như thế nào.
"Chị không đi?"
Vũ Tuyết Trang từng bước đến gần, đi đến trước mặt cô.
Thật ra, cô ấy đã hiểu được cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, chị khả Như đã ký trước vào bản thỏa thuận ly hôn, cô và Lê Hoàng Việt đã hoàn toàn kết thúc.
"Ừ."
Cô nhẹ nhàng trả lời.
Trên mặt Vũ Tuyết Trang vui mừng không kể xiết, quá nhanh, từ lúc thay lòng đổi dạ đến khi ly hôn, Lê Hoàng Việt chỉ mất hai ngày.
"Chị Khả Như, mặc dù em không thích vị luật sư đó lắm, nhưng những gì anh ta nói không phải là không có lý. Tại sao chị lại không muốn có nhà và tài sản?"
Cô ấy thề rằng mình không tham lam tiền bạc, nhưng mọi chuyện đã trở nên không thể cứu vãn, sao phải nói đến khí thế của mình, Lê Hoàng Việt có thể đã lấy đi tuổi thanh xuân của chị Khả Như nhiều năm như vậy, tiền bạc sao có thể bù đắp được?
Chị không lấy,cũng không đổi lại được chút điểm tốt nào của chị trong mắt anh ta đâu, một chút lưu luyến cũng không có.
Trần Khả Như hai mắt giãn ra, con ngươi không có chút tiêu điểm nào, nói: "Chị chỉ không muốn để lại dấu vết của anh ấy, ký ức của anh ấy, mọi thứ về anh ấy trong cuộc sống của mình. Trong phòng ngủ của biệt thự Di Linh, có quá nhiều ký ức của chị và anh ấy.Chi bằng là không cần "
Vũ Tuyết Trang không ngắt lời cô, hai người đứng cạnh nhau, nhìn chằm chằm vào thân cây trơ trụi đen kịt, trong vô vọng.
Giọng nói của Trần Khả Như nhàn nhạt như nước lã, không chút thăng trầm, tê dại, cứng nhắc: "Vũ Tuyết Trang, em có biết không, sống một mình trong căn nhà trống rỗng lớn hai năm, em tưởng là mình đã quen rồi, nhưng một ngày nọ, đột nhiên có thêm một người, tâm trí được lấp đầy, rõ ràng biết rằng đó chỉ là giả dối, nhưng khi trở về nguyên trạng lại trở nên trống rỗng. "
Khóe môi cô chợt nhếch lê, mỉa mai, "Điều đáng buồn nhất của con người là có được rồi lại mất đi. Bây giờ chị hối hận rồi. Hóa ra tình cảm là như thế này. Thà đừng bao giờ có được."
Vẻ mặt và giọng nói của cô luôn bình tĩnh, nhưng Vũ Tuyết Trang trái tim như xát muối khi nghe những lời cô nói và cảm thấy buồn rầu. Cô khịt mũi, dùng hết sức ôm lấy cơ thể lạnh giá của mình.
"Đừng nói nữa, chị Khả Như, đừng nói nữa..."
Vũ Tuyết Trang là người thích cười liền cười, thích khóc liền khóc, khi tình yêu quá sâu đậm, đây chính là điểm yếu nhất của cô ấy.
"Lê Hoàng Việt quá tệ, hắn không xứng với chị, không phải là bỏ rơi chị, là chị không cần hắn ta!"
Cô ấy rơi nước mắt, nhưng Trần Khả Như như điểm trúng huyệt đạo, đứng im, vẻ mặt dửng dưng, lãnh đạm khiến người ta xót xa.
"Cuối cùng, anh ấy đã bỏ rơi chị."
Cô thở ra chậm rãi, nghiến thật chặt hai hàm răng, sau khi thoát ra thực sự để cất tiếng nói, cô quay lại với một câu nói nhỏ: "Chiều nay đến thu dọn đồ đạc với chị."
"…Được."
Vũ Tuyết Trang không thích bộ dạng như thế này của Trần Khả Như, cô muốn khóc nhưng cô kìm lại, một ngày nào đó, cô sẽ sụp đổ, và nó sẽ vùng lên chiếm lấy cô.
Cô ấy rất sợ hãi.
Cô ấy và Trần Khả Như đến biệt thự Di Linh, có chút chỉnh tề, một vài vệ sĩ mặc đồ đen đã đứng sẵn ở cửa biệt thự, và bộ dáng dễ nhận thấy của Tống Văn Hiên.
"Cô Như, xin mời."
Tống Văn Hiên nói đầy ác ý, với vẻ mặt gian xảo.
Ít nhất Vũ Tuyết Trang nghĩ như vậy, hung hăng nhổ vào hắn: "Chó điên."
Tống Văn Hiên nghiến răng trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng không phát cáu.
Mười phút sau, Trần Khả Như mang theo một chiếc vali, đi đến cửa.
"Chậm lại."
Tống Văn Hiên đột nhiên dừng lại.
Vũ Tuyết Trang nhanh chóng đứng trước mặt Trần Khả Như, "Chậm cái gì mà chậm, luật sư Hiên còn có chuyện gì phải chỉ giáo nữa?"
Tống Văn Hiên cười nham hiểm, nói: "Cô Như, xin hãy lượng thứ cho tôi. Chúng tôi phải kiểm tra xem cô có lấy đi những thứ không thuộc về mình hay không. Chúng tôi cũng là làm theo trách nhiệm, xin hãy lượng thứ cho tôi."
"Quá ức hiếp người khác rồi đấy!"
Vũ Tuyết Trang vén tay áo,nổi giận mắng: "Chị Khả Như nhiều tài sản như vậy còn không thèm. Huống chi nói đến việc lấy đồ trong biệt thự đi!"
Trần Khả Như giữ chặt cô, mặt lạnh nói: "Muốn kiểm tra thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của mọi người!"
Nghe xong, Tống Văn Hiên gọi hai người nữa tới một bên phải một bên trái.
Vài người trong nháy mắt lật tung quần áo của cô, lướt qua cũng không tìm thấy đồ vật gì có giá trị.
Đập vào mặt, đập cho thật đau vào mà còn tỉnh ra.
"Chúng ta đi!"
Tống Văn Hiên tức giận nói.
Vũ Tuyết Trang toàn thân đều không ổn rồi, "Chết đi, đồ luật sư thối tha, nhân phẩm tồi tệ, anh sẽ bị báo ứng đấy!"
Tống Văn Hiên nói: "Trần Khả Như vừa đến gặp tôi, đã ký tên vào thỏa thuận ly hôn rồi, vì vậy phiên tòa hôm nay đã bị hủy bỏ."
Vẻ mặt nghiêm nghị của Lê Hoàng Việt do dự một chút.
Ký tên rồi!
Dường như có điều gì đó đã thay đổi, người phụ nữ cứng đầu đến cùng, buông bỏ rồi?
Tống Văn Hiên tiếp tục huyên thuyên trong suốt cuộc gọi, nói một cách tự mãn: "Tổng giám đốc Lê, lần này tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục cô Như, cô Như sẵn sàng tay trắng ra đi!"
Một luật sư có thể chống lại một vụ kiện cáo ly hôn tự hào nhất là giảm thiểu thiệt hại cho thân chủ của mình, đó là số tiền bồi thường!
Không ngờ, sắc mặt của Lê Hoàng Việt đột nhiên thay đổi, anh như bị bốc hoả, cơn giận giữ truyền nói: "Ai để cô ấy tay trắng ra đi! Ôi! Khốn nạn!"
Cùng lúc đó, điện thoại đập xuống gầm ghế.
Tài xế và Lê Chí Cường trên ghế phụ đồng thời run lên với vẻ mặt kinh ngạc.
Tại sao Tổng giám đốc Lê vì cái gì mà phát hoả như vậy?
Chất lượng điện thoại rất tốc,đến mức nằm trong xê vẫn có thể nghe được âm thanh như cũ.
Tống Văn Hiên không hiểu mình đã làm gì sai, hay nói gì sai, thấp thỏm lo âu.
Sau khi Lê Chí Cường suy nghĩ một chút, anh ta liếc nhìn Lê Hoàng Việt vẫn chưa nguôi cơn giận, duỗi tay ra, nhấc máy, nói với Tống Văn Hiên: “Luật sư Hiên, ý của tổng giám đốc Lê là, cô Như tay trắng ra đi. Thì chẳng phải mọi người đều cho rằng tổng giám đốc Lê của tập đoàn Á Châu chúng tôi keo kiệt, không có phong độ sao? ”
Sau khi Tống Văn Hiên nghe được điều này, anh ta đã liên tục nói lời xin lỗi vì đã hiểu sai ý của tổng giám đốc Lê và hứa sẽ hoàn thành mọi việc ổn thỏa.
"Lái xe, quay về công ty."
"Vâng."
Lê Chí Cường nhìn đám phóng viên đang không ngừng xông tới, dần dần rời khỏi tầm mắt.
Cũng may là phu nhân không ra mặt, nếu không đám phóng viên không biết đổ thêm dầu vào lửa để nói ra sai sự thật đến mức nào.
Rốt cuộc là tổng giám đốc Lê tức giận vì cô tay trắng ra đi, hay vì anh đã đánh mất một cơ hội được gặp cô, ai mà biết được!
Bên trong chiếc Volkswagen bình bị, thư ký Trương rất ngạc nhiên: "Ông chủ, tại sao Lê Hoàng Việt rời đi mà không vào trong?"
Không phải bên ngoài đồn thổi rằng Trần Khả Như từ chối ly hôn sao?
Là một người ủng hộ Phan Huỳnh Đông, Thư ký Trương đương nhiên muốn nhìn thấy Trần Khả Như và Trần Khả Như xé rách bộ mặt thật, để khả năng chiến thắng của ông chủ sẽ càng lớn hơn.
"Có lẽ nó đã được ký rồi, đi thôi."
Cơ hàm của Phan Huỳnh Đông chậm rãi giật giật, mọi thứ anh ta làm đều không ích kỷ. Kể từ khi Trần Phương Liên gọi điện cho anh ta và nói với rằng Lê Hoàng Việt sẽ ly hôn với Trần Khả Như, anh ta càng chắc chắn rằng Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như coi như đã xong rồi, và anh ta là người duy nhất có thể cho Trần Khả Như một cuộc sống ổn định, bình yên và hạnh phúc. Chỉ có anh ta, chỉ có một mình Phan Huỳnh Đông này.
Khả Như, anh yêu em nhiều lắm, nhưng không dám lại gần em vì sợ em lại từ chối anh một lần nữa.
Khi xe khởi động, thư ký Trương gật gù đắc ý, anh nói xem có phải kỳ lạ lắm không? Không phải Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như vẫn đang tốt đẹp hay sao? Tại sao Lê Hoàng Việt đột nhiên bỏ rơi Trần Khả Như? Không thể tin được!
Người trẻ tuổi quả thật là đem hôn nhân ra làm trò đùa, không thể nào nói nổi!
Bệnh viện đa khoa.
Phòng bệnh khoa ngoại.
"Bố mẹ, con đã kiểm tra xong rồi, bây giờ con ra hoa viên tản bộ một chút, thế đi!"
Vũ Tuyết Trang bị bố mẹ tóm lại dặn dò một lượt, một cái mồm sao nói lại hai cái, nguyên nhân là do mấy ngày trước cô lén chuồn sang khoa sản, hôm nay bị tóm kiểm tra từ đầu đến chân một lượt, lăn qua lăn lại đã rất nhanh đến 10 giờ sáng.
Mười giờ, cô ấy bây giờ có vội vàng đến tòa án ngăn cản, cũng đã muộn rồi.
Nhìn vẻ mặt chất phác nhưng luôn lo lắng của cha mẹ, cô ấy thực sự rất xấu hổ, những người ở độ tuổi đôi mươi luôn khiến cha mẹ lo lắng. Lần này cô ấy suýt bị thần chết dẫn đi, không chỉ là một trò đùa nữa.
"Cha mẹ đừng lo lắng, về sau con sẽ cẩn thận không gây chuyện nữa."
Vũ Tuyết Trang đã đưa ra một lời đảm bảo rất dài, gần như xúc động đến phát khóc và hứa hẹn sẽ có một tình yêu ngọt ngào trong năm tới, sau đó chạy trốn khỏi "móng vuốt của chúa sơn lâm."
Cô ấy vội vàng ra khỏi thang máy, nhìn thoáng qua liền nhìn thấy Trần Khả Như đang mặc một chiếc áo khoác trắng, vừa gầy vừa ốm.
Chủ yếu là do khí chất cực đỉnh, làn da trắng ngần của cô, nên lần nào Vũ Tuyết Trang cũng có thể nhận ra cô ngay lập tức.
Bác sĩ Như là một người phụ nữ xuất sắc, tỏa sáng và kiêu hãnh như vậy, tại sao Lê Hoàng Việt lại không biết trân trọng? Phải mất đi hoàn toàn rồi mới hối hận sao?
Vũ Tuyết Trang chăm chú nhìn,phát hiện chị Khả Như đang nói chuyện với một người đàn ông.
"Cô Như, cô không làm đang làm khó tôi sao?"
"Tôi sẽ không lấy của anh ta một xu, không phải luật sư Hiên cho rằng tôi không thể tự nuôi mình sao?"
"Chà chà, không cần tiền. Theo tôi biết, không có bất động sản nào đứng tên cô Như đây!"
Tống Văn Hiên đã phát điên, lần đầu tiên anh cố van xin vợ của khách hàng chấp nhận bồi thường nhưng họ vẫn không đồng ý.
"Không phiền luật sư Hiên phải hao tổn tâm trí, nếu tôi là người vô gia cư, tôi chẳng phải vẫn có thể sống trong ký túc xá của bệnh viện sao?"
Trần Khả Như quay lưng lại, lạnh lùng hỏi.
"Được…"
Hai bên má của Tống Văn Hiên tái xanh vì tức giận, danh tiếng mà anh ta khó khăn lăm mới gầy dựng được cuối cùng sẽ hoàn toàn sụp đổ do vụ ly hôn của Lê Hoàng Việt sao?
Cuối cùng, Tống Văn Hiên cũng không còn cách nào, hung hăng gào thét: "Nếu cô Như khăng khăng thanh cao như thế,nên trưa nay hãy dọn đồ ra khỏi biệt thự Di Linh đi, nếu không chúng tôi sẽ kiện cô vì tội đột nhập nhà riêng bất hợp pháp!"
Vũ Tuyết Trang nổi giận đùng đùng tiến đến, đáp lại một cách mỉa mai: "Anh là cái thá gì vậy! Ngay cả Lê Hoàng Việt cũng không dám nói chuyện với chị Khả Như như vậy! Chuyển thì chuyển, ai sợ ai! Rốt cuộc dựa vào loại người có tư chất như anh, làm sao mà làm được luật sư vậy? Buồn cười! "
"Đồ đàn bà điên!"
Tống Văn Hiên bị mắng máu dồn hết lên não, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, đang định lấy hết sức làm khó dễ cô ấy, sau khi anh ta nhận được một cuộc điện thoại xong, giọng điệu và biểu cảm của anh ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Ước chừng là nhận được một vụ án lớn, Tống Văn Hiên đột nhiên quên cả cãi nhau, trực tiếp rời đi.
Trên con đường xanh mướt, vừa mới được quét dọn hét là rơi, không một hạt bụi, không hề có hơi thở của con người, thân cây khô trông có chút gì đó đìa hiu,không có sinh khí.
Trần Khả Như đứng thẳng, hai tay đút túi quần, giống như một ngọn trúc mỏng trong gió, vẻ mặt bình thản như nước, nhưng lại không biết trong đáy mắt sâu thẳm buồn bã như thế nào.
"Chị không đi?"
Vũ Tuyết Trang từng bước đến gần, đi đến trước mặt cô.
Thật ra, cô ấy đã hiểu được cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, chị khả Như đã ký trước vào bản thỏa thuận ly hôn, cô và Lê Hoàng Việt đã hoàn toàn kết thúc.
"Ừ."
Cô nhẹ nhàng trả lời.
Trên mặt Vũ Tuyết Trang vui mừng không kể xiết, quá nhanh, từ lúc thay lòng đổi dạ đến khi ly hôn, Lê Hoàng Việt chỉ mất hai ngày.
"Chị Khả Như, mặc dù em không thích vị luật sư đó lắm, nhưng những gì anh ta nói không phải là không có lý. Tại sao chị lại không muốn có nhà và tài sản?"
Cô ấy thề rằng mình không tham lam tiền bạc, nhưng mọi chuyện đã trở nên không thể cứu vãn, sao phải nói đến khí thế của mình, Lê Hoàng Việt có thể đã lấy đi tuổi thanh xuân của chị Khả Như nhiều năm như vậy, tiền bạc sao có thể bù đắp được?
Chị không lấy,cũng không đổi lại được chút điểm tốt nào của chị trong mắt anh ta đâu, một chút lưu luyến cũng không có.
Trần Khả Như hai mắt giãn ra, con ngươi không có chút tiêu điểm nào, nói: "Chị chỉ không muốn để lại dấu vết của anh ấy, ký ức của anh ấy, mọi thứ về anh ấy trong cuộc sống của mình. Trong phòng ngủ của biệt thự Di Linh, có quá nhiều ký ức của chị và anh ấy.Chi bằng là không cần "
Vũ Tuyết Trang không ngắt lời cô, hai người đứng cạnh nhau, nhìn chằm chằm vào thân cây trơ trụi đen kịt, trong vô vọng.
Giọng nói của Trần Khả Như nhàn nhạt như nước lã, không chút thăng trầm, tê dại, cứng nhắc: "Vũ Tuyết Trang, em có biết không, sống một mình trong căn nhà trống rỗng lớn hai năm, em tưởng là mình đã quen rồi, nhưng một ngày nọ, đột nhiên có thêm một người, tâm trí được lấp đầy, rõ ràng biết rằng đó chỉ là giả dối, nhưng khi trở về nguyên trạng lại trở nên trống rỗng. "
Khóe môi cô chợt nhếch lê, mỉa mai, "Điều đáng buồn nhất của con người là có được rồi lại mất đi. Bây giờ chị hối hận rồi. Hóa ra tình cảm là như thế này. Thà đừng bao giờ có được."
Vẻ mặt và giọng nói của cô luôn bình tĩnh, nhưng Vũ Tuyết Trang trái tim như xát muối khi nghe những lời cô nói và cảm thấy buồn rầu. Cô khịt mũi, dùng hết sức ôm lấy cơ thể lạnh giá của mình.
"Đừng nói nữa, chị Khả Như, đừng nói nữa..."
Vũ Tuyết Trang là người thích cười liền cười, thích khóc liền khóc, khi tình yêu quá sâu đậm, đây chính là điểm yếu nhất của cô ấy.
"Lê Hoàng Việt quá tệ, hắn không xứng với chị, không phải là bỏ rơi chị, là chị không cần hắn ta!"
Cô ấy rơi nước mắt, nhưng Trần Khả Như như điểm trúng huyệt đạo, đứng im, vẻ mặt dửng dưng, lãnh đạm khiến người ta xót xa.
"Cuối cùng, anh ấy đã bỏ rơi chị."
Cô thở ra chậm rãi, nghiến thật chặt hai hàm răng, sau khi thoát ra thực sự để cất tiếng nói, cô quay lại với một câu nói nhỏ: "Chiều nay đến thu dọn đồ đạc với chị."
"…Được."
Vũ Tuyết Trang không thích bộ dạng như thế này của Trần Khả Như, cô muốn khóc nhưng cô kìm lại, một ngày nào đó, cô sẽ sụp đổ, và nó sẽ vùng lên chiếm lấy cô.
Cô ấy rất sợ hãi.
Cô ấy và Trần Khả Như đến biệt thự Di Linh, có chút chỉnh tề, một vài vệ sĩ mặc đồ đen đã đứng sẵn ở cửa biệt thự, và bộ dáng dễ nhận thấy của Tống Văn Hiên.
"Cô Như, xin mời."
Tống Văn Hiên nói đầy ác ý, với vẻ mặt gian xảo.
Ít nhất Vũ Tuyết Trang nghĩ như vậy, hung hăng nhổ vào hắn: "Chó điên."
Tống Văn Hiên nghiến răng trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng không phát cáu.
Mười phút sau, Trần Khả Như mang theo một chiếc vali, đi đến cửa.
"Chậm lại."
Tống Văn Hiên đột nhiên dừng lại.
Vũ Tuyết Trang nhanh chóng đứng trước mặt Trần Khả Như, "Chậm cái gì mà chậm, luật sư Hiên còn có chuyện gì phải chỉ giáo nữa?"
Tống Văn Hiên cười nham hiểm, nói: "Cô Như, xin hãy lượng thứ cho tôi. Chúng tôi phải kiểm tra xem cô có lấy đi những thứ không thuộc về mình hay không. Chúng tôi cũng là làm theo trách nhiệm, xin hãy lượng thứ cho tôi."
"Quá ức hiếp người khác rồi đấy!"
Vũ Tuyết Trang vén tay áo,nổi giận mắng: "Chị Khả Như nhiều tài sản như vậy còn không thèm. Huống chi nói đến việc lấy đồ trong biệt thự đi!"
Trần Khả Như giữ chặt cô, mặt lạnh nói: "Muốn kiểm tra thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của mọi người!"
Nghe xong, Tống Văn Hiên gọi hai người nữa tới một bên phải một bên trái.
Vài người trong nháy mắt lật tung quần áo của cô, lướt qua cũng không tìm thấy đồ vật gì có giá trị.
Đập vào mặt, đập cho thật đau vào mà còn tỉnh ra.
"Chúng ta đi!"
Tống Văn Hiên tức giận nói.
Vũ Tuyết Trang toàn thân đều không ổn rồi, "Chết đi, đồ luật sư thối tha, nhân phẩm tồi tệ, anh sẽ bị báo ứng đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.