Chương 193: Ai là hung thủ
Say
26/07/2021
Sau một ngày đêm theo dõi và tìm kiếm, những người được Lê Hoàng Việt phái đi đã tìm ra sát thủ ở khu vui chơi Cực Quang trước cảnh sát.
Lê Hoàng Việt có phương pháp thẩm vấn tù nhân của riêng mình. Sát thủ dĩ nhiên rất kín miệng, chỉ cần có thể tìm ra điểm yếu, chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Lê Hoàng Việt và Lê Chí Cường đến một phòng giam bí mật, trong môi trường tối tăm nồng nặc mùi máu.
Người đàn ông trên cây thập tự, loang lổ máu, quần áo rách rưới, đã không nhận ra được hình dáng ban đầu, mắt nhắm hờ, trong khóe mắt hiện vẻ ngoan cố.
"Nghe nói cậu là trẻ mồ côi?"
Lê Hoàng Việt đi tới bên anh ta, thuận miệng hỏi.
Người nọ không trả lời, liền bị vả vào miệng, nhấc cằm lên, buộc anh ta phải ngẩng đầu.
"Ông chủ chúng tao đang hỏi mày đấy!"
Sát thủ cắn chặt răng, không nói gì.
Lê Hoàng Việt khoát khoát tay, trên mặt nhàn nhạt cười, thản nhiên nói tiếp: "Xem ra, cậu có bỏ mạng cũng phải tuân thủ quy tắc. Tôi thích nhất là những người có cốt khí như cậu, mềm cứng đều không khuất phục... Vậy nên, tôi sẽ không giết cậu, cũng sẽ không hành hạ cậu nữa."
Lê Chí Cường và những người khác đều sững sờ, giám đốc không phải đang nói thật chứ?
Sát thủ nhướng mi, liếc anh một cái, chế nhạo, khinh thường.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tức giận.
Lê Hoàng Việt không hề khó chịu. Sắc mặt lập tức trở nên lạnh băng, tàn nhẫn, môi mỏng nhẫn tâm nói: "Trước khi được bồi dưỡng thành sát thủ chắc vẫn còn ở trại trẻ mồ côi. Viện trưởng hình như rất thân thiết với cậu. Mấy người bạn nhỏ lúc đó chơi với cậu chắc cũng cao bằng cậu chứ? Hay là, tôi đem bọn họ đến đây bầu bạn với cậu, dù sao thì... chính cậu mới là người hại họ, đúng không!"
"Lê Hoàng Việt, mày..."
Sắc mặt sát thủ hơi dao động, sau đó yếu ớt nói: "Chính mình còn không có quan tâm, tao quan tâm đến bọn họ làm gì?"
"Chà, được, cậu làm sát thủ rất tốt đấy."
Lê Hoàng Việt gật đầu: "Lê Chí Cường, chúng ta đến trại trẻ mồ côi."
Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng.
"Chờ đã!"
Lê Hoàng Việt cười u ám.
Lê Chí Cường thầm bội phục, giám đốc quả nhiên là giám đốc, lo xa nghĩ rộng, đa mưu túc trí.
Sát thủ thú nhận người đứng đằng sau. Hai người bước ra khỏi phòng giam riêng, đi ra bên ngoài biệt thự, không khí xung quanh nhẹ nhàng, khoan khoái mà lành lạnh.
Lê Chí Cường hít sâu một hơi, ranh mãnh hỏi: "Giám đốc, chúng ta thực sự phải đồng ý điều kiện của cậu ta sao?"
Lê Hoàng Việt liếc anh ta một cái: "Chú cho rằng có thể không?"
“Cho nên...” tự nhiên anh ta thấy hơi ớn lạnh. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Bí mật xử lý cậu ta. Thằng đó suýt giết chết người phụ nữ của tôi, còn mong nói xong thì sẽ được sống tiếp sao, hừ!"
Lê Chí Cường nhìn bóng lưng lạnh lùng, uy nghiêm của giám đốc, lông tơ không khỏi nhảy dựng, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái và kính nể, càng ngày càng sâu hơn.
Biệt thự nhà họ Trần.
Phan Lệ Thu cầm điện thoại di động, đứng trong phòng khách lo lắng bất an, đi tới đi lui. Lớp trang điểm tinh xảo không thể che đậy khuôn mặt tái nhợt.
Mãi mới gọi điện được, bà ta hốt hoảng hỏi: "Chỗ sở cảnh sát báo đã bắt được sát thủ rồi. Liệu cậu ta có khai ra chúng ta không..."
"Gặp nhau nói chuyện."
Phan Lệ Thu cầm túi xách của mình, vội vã đi giày cao gót ra ngoài.
Trên lầu, Trần Khả Hân rón rén đi theo. Gần đây mẹ cứ thần thần bí bí, không biết đang bàn mưu tính kế với ai. Không giải thích được tại sao lại lấy lại được nhà và xe, ai đã giúp bà ấy trả hết nợ? Cô ta hỏi biết bao lần nhưng bà ấy nhất quyết không chịu nói.
Trần Khả Hân hạ quyết tâm đi theo Phan Lệ Thu để làm rõ mọi chuyện.
Ai ngờ, hơn hai mươi phút sau, ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, sau khi ra khỏi xe và trốn trong bụi cây, cô ta nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đang cãi nhau với mẹ mình Phan Lệ Thu. Trong cuộc trò chuyện loáng thoáng mấy từ ‘sát thủ’, ‘Trần Khả Như’, làm người ta hết hồn hết vía.
Trần Khả Hân hận Trần Khả Như, nhưng không đến mức muốn giết người. Hơn nữa, thế lực của Lê Hoàng Việt ở Đà Nẵng lớn như vậy, cô ta sợ, nếu không trước đây đã không bỏ đi.
Cô ta hoảng thần. Khi ý thức trở lại, Trần Khả Hân bàng hoàng nhận ra người phụ nữ đã lấy dao đâm một phát vào ngực Phan Lệ Thu.
Mẹ!
Cô ta im lặng, đồng tử đột nhiên giãn ra, toàn thân run rẩy dữ dội.
Giết người!
Khi Trần Khả Hân định lao ra, lại có một người đàn ông vạm vỡ bước ra. Cô ta sợ đến mức không dám cử động.
Trần Khả Hân tuyệt vọng che miệng lại, dù thế nào cũng không thể phát ra được một chút âm thanh. Cô ta trơ mắt nhìn người đàn ông đâm thêm mấy phát nữa lên người mẹ mình, nghe tiếng hét của Phan Lệ Thu nhỏ dần trong tai cô, cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.
Người đàn ông và người phụ nữ bỏ đi.
Cô ta ngã xuống đất, không có đủ dũng khí để bước đến gần.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô ta hận, hận sự hèn nhát vô dụng của chính mình, tham sống và sợ chết.
"Giám đốc, nhìn xem!"
Lúc này, một chiếc Bentley màu đen lái tới.
Lê Chí Cường và Lê Hoàng Việt lần lượt xuống xe, nhưng thấy ngực của Phan Lệ Thu chảy máu chảy dầm dề, hai mắt mở to, chết không cam lòng.
"Giám đốc, không còn thở nữa."
Lê Chí Cường kiểm tra hơi thở. Thật ra nội tạng của bà ta đã bị tổn thương, lại mất nhiều máu như vậy, cho dù còn thở cũng không thể cứu được!
Lê Hoàng Việt ngẩng đầu, mắt hung hiểm nhìn xung quanh. Xung quanh không một tiếng động, tên sát nhân hẳn đã bỏ đi từ lâu.
Anh buông ra một tiếng chửi rủa hung ác.
"Giám đốc, bây giờ phải làm sao?"
Lê Chí Cường sờ lên cái xác, cau mày. Cuối cùng hung thủ đã khai ra Phan Lệ Thu, nhưng Phan Lệ Thu đã bị giết!
Họ đã chậm một bước, suýt chút nữa là tóm được tên sát nhân rồi.
"Báo cảnh sát trước đã."
"Vâng, thưa giám đốc."
Ngay sau khi cảnh sát đến, cuộc điều tra riêng về vấn đề này hoàn toàn kết thúc. Đối phương thậm chí còn không để lại hung khí, cho thấy kẻ đó rất thận trọng, sợ rằng sau có muốn cũng không tìm được gì.
Đầu mối cứ vậy đứt đoạn, thật sự khiến người ta không cam lòng!
Trần Khả Hân luôn trốn trong bụi cây, cả người run lẩy bẩy, cho đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên, cho đến khi xác mẹ cô bị lôi đi.
Sau đó, cảnh sát yêu cầu cô nhận dạng thi thể và lập biên bản, cô lập tức hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Phan Lệ Thu đã âm mưu với những người khác và thuê sát thủ giết Trần Khả Như. Nhưng sự việc bị bại lộ, để bảo vệ bản thân, người kia đã giết chết mẹ cô Phan Lệ Thu.
Không đúng.
Biệt thự và xe hơi của nhà họ Trần ít nhất cũng phải hơn 20 tỷ. Nếu người đó có tiền, chỉ cần bỏ tiền thuê sát thủ, cần gì phải uổng công vô ích, phải tìm ai đó thế tội cho chứ?
Vậy người đưa tiền không phải là người đã giết Phan Lệ Thu sao?
Đầu óc Trần Khả Hân rối bòng bong, cô ta không thể hiểu được. Nhưng cô ta đã nhận ra kẻ giết người, người phụ nữ độc ác... Cô ta sẽ không báo cảnh sát!
Trần Khả Như, kẻ giết người, tất cả các người đừng mong trốn thoát!
Đôi mắt Trần Khả Hân hiện lên một vẻ hung hãn, đáng sợ.
Bệnh viện đa khoa An Tâm.
Khi Trần Khả Như trở lại phòng bệnh, khóe miệng nhếch lên, cộng thêm điều hòa bệnh viện hoạt động tốt, toàn thân ấm áp, tựa như gió xuân.
Nhưng nhìn Vũ Tuyết Trang trên giường bệnh ảm đạm, điều này tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
"Sao vậy, vết thương lại đau à?"
"Không. Chị Khả Như, em đói, chị mua cho em một cái đùi gà nhá."
Vũ Tuyết Trang đáng thương nhìn cô, đôi mắt có chút hồng hồng.
Nghe thấy giọng điệu của cô ấy không thay đổi nhiều, Trần Khả Như không nghi ngờ gì: "Bác sĩ Tuyết Trang, bản thân là bác sĩ, không biết mình có thể ăn cái gì và không nên ăn cái gì sao?"
Vũ Tuyết Trang: "Em biết không được ăn, ngửi một cái thôi có được không? Em ngửi xong rồi, thì chị ăn, được không?"
Trần Khả Như: "..."
Kết quả là cha mẹ của Vũ Tuyết Trang đến, mang cháo đã nấu cho cô ấy. Cuối cùng, cô ấy cũng không ngửi thấy mùi thịt gà.
Nửa ngày trôi qua thật nhanh. Tối hôm qua và đêm hôm trước cũng ngủ không ngon, Trần Khả Như nằm trên bàn làm việc ấm áp, lướt điện thoại.
Sau khi vuốt mấy cái, sắc mặt cô trở nên khó coi.
Có rất nhiều bài báo về khu vui chơi Cực Quang. Ngoại trừ vụ nổ súng chết người ở bệnh viện Đức Giang, thì hầu hết đều bị bao trùm bởi vụ bê bối giữa cô và Phan Huỳnh Đông.
Hơn nữa, có kèm theo ảnh chứng minh, Phan Huỳnh Đông đỡ, ôm cô, nhìn vô cùng thân thiết.
Ngay cả bức ảnh Lê Hoàng Việt và Phan Huỳnh Đông đánh nhau, cũng làm tăng thêm độ tin cậy cho mấy bài báo.
Nhiều cư dân mạng lên tiếng chỉ trích, mắng nhiếc cô là loại phụ nữ lăng loàn, phóng túng.
Hai mắt Trần Khả Như nhíu chặt, trong lòng rõ ràng đang buồn bực, vẫn không nhịn được cứ lướt qua lướt lại... Bị vu oan khiến tâm trạng rất tệ, Lê Hoàng Việt có biết không? Nếu anh nhìn thấy nó, chắc chắn anh ta sẽ không để mọi chuyện lan tràn thế này.
Vài giờ sau, cô lại lướt qua điện thoại thì thấy những tin tiêu cực đó gần như biến mất. Về cơ bản nó được thay thế bằng phần đầu và phần cuối của vụ án xả súng. Kẻ giết người trong vụ xả súng CS là do Phan Lệ Thu phái đi, mà Phan Lệ Thu là mẹ kế của phu nhân tập đoàn Á Châu. Bà ta luôn không chịu đựng được sự tồn tại của con gái riêng. Vì đố kỵ mà thuê người giết cô ấy, cuối cùng sự việc bại lộ rồi tự tử vì sợ tội.
Tự tử?
Trần Khả Như lúc đó đang hoài nghi. Một Phan Lệ Thu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, làm sao lại chọn tự tử?
Nhưng dù sao thì người chết rồi, muốn hỏi cũng không thể hỏi bất cứ điều gì.
Cô luôn cho rằng, Lương Như và Lương Huy phái tới, sau đó thấy khả năng không cao. Bọn họ bây giờ đang bận bịu đối đầu với Trương Phước Thành, làm gì có thời gian chạy đến địa bàn thành phố Đà Nẵng để chủ động gây chuyện?
Giờ nghĩ lại, xung quanh cô có quá nhiều kẻ thù tiềm tàng, thật là khó lòng phòng bị.
Sở dĩ cảnh sát gấp rút phá án vì một mặt không tìm ra manh mối, ảnh hưởng đến tỷ lệ phá án của cảnh sát, mặt khác sợ gây hoang mang cho người dân. Kết quả này là cực kỳ tốt cho khu vui chơi Cực Quang và tập đoàn Á Châu, giúp giải quyết rất nhiều rắc rối.
Không đến nỗi sau khi xảy ra án mạng, không ai dám đi đến đó.
Trần Khả Như ngàn lần không ngờ tới, khi cô và Lê Hoàng Việt trở về nhà họ Lê, Nguyễn Phương Thanh mượn chuyện này để ám chỉ, không phải lần đầu tiên cô cử xử không đứng đắn, sau đó lại nhắc tới Tống Quốc Minh và Đỗ Quốc Vinh.
Mặc dù Trần Khả Như không đáp lại, nhưng theo lý mà nói, mối quan hệ giữa hai người có chút căng thẳng.
Nguyên nhân chủ yếu là do Lê Hoàng Long và Lê Hoàng Việt đứng về phía Trần Khả Như. Nguyễn Phương Thanh thế đơn lực bạc, càng ngày càng cảm thấy bị cái nhà này xa lánh, giận đùng đùng đi lên tầng.
"Khả Như, mẹ con vốn tính như vậy, cha sẽ khuyên nhủ bà ấy."
Lê Hoàng Long khẽ thở dài.
"Vâng ạ."
Trần Khả Như nhẹ nhàng đáp lại, hai má nóng bừng.
Chỉ sợ rằng quan hệ của cô và Nguyễn Phương Thanh sau này sẽ không ổn lắm.
Lê Hoàng Việt có phương pháp thẩm vấn tù nhân của riêng mình. Sát thủ dĩ nhiên rất kín miệng, chỉ cần có thể tìm ra điểm yếu, chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Lê Hoàng Việt và Lê Chí Cường đến một phòng giam bí mật, trong môi trường tối tăm nồng nặc mùi máu.
Người đàn ông trên cây thập tự, loang lổ máu, quần áo rách rưới, đã không nhận ra được hình dáng ban đầu, mắt nhắm hờ, trong khóe mắt hiện vẻ ngoan cố.
"Nghe nói cậu là trẻ mồ côi?"
Lê Hoàng Việt đi tới bên anh ta, thuận miệng hỏi.
Người nọ không trả lời, liền bị vả vào miệng, nhấc cằm lên, buộc anh ta phải ngẩng đầu.
"Ông chủ chúng tao đang hỏi mày đấy!"
Sát thủ cắn chặt răng, không nói gì.
Lê Hoàng Việt khoát khoát tay, trên mặt nhàn nhạt cười, thản nhiên nói tiếp: "Xem ra, cậu có bỏ mạng cũng phải tuân thủ quy tắc. Tôi thích nhất là những người có cốt khí như cậu, mềm cứng đều không khuất phục... Vậy nên, tôi sẽ không giết cậu, cũng sẽ không hành hạ cậu nữa."
Lê Chí Cường và những người khác đều sững sờ, giám đốc không phải đang nói thật chứ?
Sát thủ nhướng mi, liếc anh một cái, chế nhạo, khinh thường.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tức giận.
Lê Hoàng Việt không hề khó chịu. Sắc mặt lập tức trở nên lạnh băng, tàn nhẫn, môi mỏng nhẫn tâm nói: "Trước khi được bồi dưỡng thành sát thủ chắc vẫn còn ở trại trẻ mồ côi. Viện trưởng hình như rất thân thiết với cậu. Mấy người bạn nhỏ lúc đó chơi với cậu chắc cũng cao bằng cậu chứ? Hay là, tôi đem bọn họ đến đây bầu bạn với cậu, dù sao thì... chính cậu mới là người hại họ, đúng không!"
"Lê Hoàng Việt, mày..."
Sắc mặt sát thủ hơi dao động, sau đó yếu ớt nói: "Chính mình còn không có quan tâm, tao quan tâm đến bọn họ làm gì?"
"Chà, được, cậu làm sát thủ rất tốt đấy."
Lê Hoàng Việt gật đầu: "Lê Chí Cường, chúng ta đến trại trẻ mồ côi."
Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng.
"Chờ đã!"
Lê Hoàng Việt cười u ám.
Lê Chí Cường thầm bội phục, giám đốc quả nhiên là giám đốc, lo xa nghĩ rộng, đa mưu túc trí.
Sát thủ thú nhận người đứng đằng sau. Hai người bước ra khỏi phòng giam riêng, đi ra bên ngoài biệt thự, không khí xung quanh nhẹ nhàng, khoan khoái mà lành lạnh.
Lê Chí Cường hít sâu một hơi, ranh mãnh hỏi: "Giám đốc, chúng ta thực sự phải đồng ý điều kiện của cậu ta sao?"
Lê Hoàng Việt liếc anh ta một cái: "Chú cho rằng có thể không?"
“Cho nên...” tự nhiên anh ta thấy hơi ớn lạnh. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Bí mật xử lý cậu ta. Thằng đó suýt giết chết người phụ nữ của tôi, còn mong nói xong thì sẽ được sống tiếp sao, hừ!"
Lê Chí Cường nhìn bóng lưng lạnh lùng, uy nghiêm của giám đốc, lông tơ không khỏi nhảy dựng, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái và kính nể, càng ngày càng sâu hơn.
Biệt thự nhà họ Trần.
Phan Lệ Thu cầm điện thoại di động, đứng trong phòng khách lo lắng bất an, đi tới đi lui. Lớp trang điểm tinh xảo không thể che đậy khuôn mặt tái nhợt.
Mãi mới gọi điện được, bà ta hốt hoảng hỏi: "Chỗ sở cảnh sát báo đã bắt được sát thủ rồi. Liệu cậu ta có khai ra chúng ta không..."
"Gặp nhau nói chuyện."
Phan Lệ Thu cầm túi xách của mình, vội vã đi giày cao gót ra ngoài.
Trên lầu, Trần Khả Hân rón rén đi theo. Gần đây mẹ cứ thần thần bí bí, không biết đang bàn mưu tính kế với ai. Không giải thích được tại sao lại lấy lại được nhà và xe, ai đã giúp bà ấy trả hết nợ? Cô ta hỏi biết bao lần nhưng bà ấy nhất quyết không chịu nói.
Trần Khả Hân hạ quyết tâm đi theo Phan Lệ Thu để làm rõ mọi chuyện.
Ai ngờ, hơn hai mươi phút sau, ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, sau khi ra khỏi xe và trốn trong bụi cây, cô ta nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đang cãi nhau với mẹ mình Phan Lệ Thu. Trong cuộc trò chuyện loáng thoáng mấy từ ‘sát thủ’, ‘Trần Khả Như’, làm người ta hết hồn hết vía.
Trần Khả Hân hận Trần Khả Như, nhưng không đến mức muốn giết người. Hơn nữa, thế lực của Lê Hoàng Việt ở Đà Nẵng lớn như vậy, cô ta sợ, nếu không trước đây đã không bỏ đi.
Cô ta hoảng thần. Khi ý thức trở lại, Trần Khả Hân bàng hoàng nhận ra người phụ nữ đã lấy dao đâm một phát vào ngực Phan Lệ Thu.
Mẹ!
Cô ta im lặng, đồng tử đột nhiên giãn ra, toàn thân run rẩy dữ dội.
Giết người!
Khi Trần Khả Hân định lao ra, lại có một người đàn ông vạm vỡ bước ra. Cô ta sợ đến mức không dám cử động.
Trần Khả Hân tuyệt vọng che miệng lại, dù thế nào cũng không thể phát ra được một chút âm thanh. Cô ta trơ mắt nhìn người đàn ông đâm thêm mấy phát nữa lên người mẹ mình, nghe tiếng hét của Phan Lệ Thu nhỏ dần trong tai cô, cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.
Người đàn ông và người phụ nữ bỏ đi.
Cô ta ngã xuống đất, không có đủ dũng khí để bước đến gần.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô ta hận, hận sự hèn nhát vô dụng của chính mình, tham sống và sợ chết.
"Giám đốc, nhìn xem!"
Lúc này, một chiếc Bentley màu đen lái tới.
Lê Chí Cường và Lê Hoàng Việt lần lượt xuống xe, nhưng thấy ngực của Phan Lệ Thu chảy máu chảy dầm dề, hai mắt mở to, chết không cam lòng.
"Giám đốc, không còn thở nữa."
Lê Chí Cường kiểm tra hơi thở. Thật ra nội tạng của bà ta đã bị tổn thương, lại mất nhiều máu như vậy, cho dù còn thở cũng không thể cứu được!
Lê Hoàng Việt ngẩng đầu, mắt hung hiểm nhìn xung quanh. Xung quanh không một tiếng động, tên sát nhân hẳn đã bỏ đi từ lâu.
Anh buông ra một tiếng chửi rủa hung ác.
"Giám đốc, bây giờ phải làm sao?"
Lê Chí Cường sờ lên cái xác, cau mày. Cuối cùng hung thủ đã khai ra Phan Lệ Thu, nhưng Phan Lệ Thu đã bị giết!
Họ đã chậm một bước, suýt chút nữa là tóm được tên sát nhân rồi.
"Báo cảnh sát trước đã."
"Vâng, thưa giám đốc."
Ngay sau khi cảnh sát đến, cuộc điều tra riêng về vấn đề này hoàn toàn kết thúc. Đối phương thậm chí còn không để lại hung khí, cho thấy kẻ đó rất thận trọng, sợ rằng sau có muốn cũng không tìm được gì.
Đầu mối cứ vậy đứt đoạn, thật sự khiến người ta không cam lòng!
Trần Khả Hân luôn trốn trong bụi cây, cả người run lẩy bẩy, cho đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên, cho đến khi xác mẹ cô bị lôi đi.
Sau đó, cảnh sát yêu cầu cô nhận dạng thi thể và lập biên bản, cô lập tức hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Phan Lệ Thu đã âm mưu với những người khác và thuê sát thủ giết Trần Khả Như. Nhưng sự việc bị bại lộ, để bảo vệ bản thân, người kia đã giết chết mẹ cô Phan Lệ Thu.
Không đúng.
Biệt thự và xe hơi của nhà họ Trần ít nhất cũng phải hơn 20 tỷ. Nếu người đó có tiền, chỉ cần bỏ tiền thuê sát thủ, cần gì phải uổng công vô ích, phải tìm ai đó thế tội cho chứ?
Vậy người đưa tiền không phải là người đã giết Phan Lệ Thu sao?
Đầu óc Trần Khả Hân rối bòng bong, cô ta không thể hiểu được. Nhưng cô ta đã nhận ra kẻ giết người, người phụ nữ độc ác... Cô ta sẽ không báo cảnh sát!
Trần Khả Như, kẻ giết người, tất cả các người đừng mong trốn thoát!
Đôi mắt Trần Khả Hân hiện lên một vẻ hung hãn, đáng sợ.
Bệnh viện đa khoa An Tâm.
Khi Trần Khả Như trở lại phòng bệnh, khóe miệng nhếch lên, cộng thêm điều hòa bệnh viện hoạt động tốt, toàn thân ấm áp, tựa như gió xuân.
Nhưng nhìn Vũ Tuyết Trang trên giường bệnh ảm đạm, điều này tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
"Sao vậy, vết thương lại đau à?"
"Không. Chị Khả Như, em đói, chị mua cho em một cái đùi gà nhá."
Vũ Tuyết Trang đáng thương nhìn cô, đôi mắt có chút hồng hồng.
Nghe thấy giọng điệu của cô ấy không thay đổi nhiều, Trần Khả Như không nghi ngờ gì: "Bác sĩ Tuyết Trang, bản thân là bác sĩ, không biết mình có thể ăn cái gì và không nên ăn cái gì sao?"
Vũ Tuyết Trang: "Em biết không được ăn, ngửi một cái thôi có được không? Em ngửi xong rồi, thì chị ăn, được không?"
Trần Khả Như: "..."
Kết quả là cha mẹ của Vũ Tuyết Trang đến, mang cháo đã nấu cho cô ấy. Cuối cùng, cô ấy cũng không ngửi thấy mùi thịt gà.
Nửa ngày trôi qua thật nhanh. Tối hôm qua và đêm hôm trước cũng ngủ không ngon, Trần Khả Như nằm trên bàn làm việc ấm áp, lướt điện thoại.
Sau khi vuốt mấy cái, sắc mặt cô trở nên khó coi.
Có rất nhiều bài báo về khu vui chơi Cực Quang. Ngoại trừ vụ nổ súng chết người ở bệnh viện Đức Giang, thì hầu hết đều bị bao trùm bởi vụ bê bối giữa cô và Phan Huỳnh Đông.
Hơn nữa, có kèm theo ảnh chứng minh, Phan Huỳnh Đông đỡ, ôm cô, nhìn vô cùng thân thiết.
Ngay cả bức ảnh Lê Hoàng Việt và Phan Huỳnh Đông đánh nhau, cũng làm tăng thêm độ tin cậy cho mấy bài báo.
Nhiều cư dân mạng lên tiếng chỉ trích, mắng nhiếc cô là loại phụ nữ lăng loàn, phóng túng.
Hai mắt Trần Khả Như nhíu chặt, trong lòng rõ ràng đang buồn bực, vẫn không nhịn được cứ lướt qua lướt lại... Bị vu oan khiến tâm trạng rất tệ, Lê Hoàng Việt có biết không? Nếu anh nhìn thấy nó, chắc chắn anh ta sẽ không để mọi chuyện lan tràn thế này.
Vài giờ sau, cô lại lướt qua điện thoại thì thấy những tin tiêu cực đó gần như biến mất. Về cơ bản nó được thay thế bằng phần đầu và phần cuối của vụ án xả súng. Kẻ giết người trong vụ xả súng CS là do Phan Lệ Thu phái đi, mà Phan Lệ Thu là mẹ kế của phu nhân tập đoàn Á Châu. Bà ta luôn không chịu đựng được sự tồn tại của con gái riêng. Vì đố kỵ mà thuê người giết cô ấy, cuối cùng sự việc bại lộ rồi tự tử vì sợ tội.
Tự tử?
Trần Khả Như lúc đó đang hoài nghi. Một Phan Lệ Thu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, làm sao lại chọn tự tử?
Nhưng dù sao thì người chết rồi, muốn hỏi cũng không thể hỏi bất cứ điều gì.
Cô luôn cho rằng, Lương Như và Lương Huy phái tới, sau đó thấy khả năng không cao. Bọn họ bây giờ đang bận bịu đối đầu với Trương Phước Thành, làm gì có thời gian chạy đến địa bàn thành phố Đà Nẵng để chủ động gây chuyện?
Giờ nghĩ lại, xung quanh cô có quá nhiều kẻ thù tiềm tàng, thật là khó lòng phòng bị.
Sở dĩ cảnh sát gấp rút phá án vì một mặt không tìm ra manh mối, ảnh hưởng đến tỷ lệ phá án của cảnh sát, mặt khác sợ gây hoang mang cho người dân. Kết quả này là cực kỳ tốt cho khu vui chơi Cực Quang và tập đoàn Á Châu, giúp giải quyết rất nhiều rắc rối.
Không đến nỗi sau khi xảy ra án mạng, không ai dám đi đến đó.
Trần Khả Như ngàn lần không ngờ tới, khi cô và Lê Hoàng Việt trở về nhà họ Lê, Nguyễn Phương Thanh mượn chuyện này để ám chỉ, không phải lần đầu tiên cô cử xử không đứng đắn, sau đó lại nhắc tới Tống Quốc Minh và Đỗ Quốc Vinh.
Mặc dù Trần Khả Như không đáp lại, nhưng theo lý mà nói, mối quan hệ giữa hai người có chút căng thẳng.
Nguyên nhân chủ yếu là do Lê Hoàng Long và Lê Hoàng Việt đứng về phía Trần Khả Như. Nguyễn Phương Thanh thế đơn lực bạc, càng ngày càng cảm thấy bị cái nhà này xa lánh, giận đùng đùng đi lên tầng.
"Khả Như, mẹ con vốn tính như vậy, cha sẽ khuyên nhủ bà ấy."
Lê Hoàng Long khẽ thở dài.
"Vâng ạ."
Trần Khả Như nhẹ nhàng đáp lại, hai má nóng bừng.
Chỉ sợ rằng quan hệ của cô và Nguyễn Phương Thanh sau này sẽ không ổn lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.