Chương 280: Canh hơi nóng, để em thổi giúp anh
Say
12/08/2021
"Chuyện đó……"
Đôi mắt cô ấy có chút bối rối, sau đó sắc mặt không chút thay đổi nói: "Việt à, là thế này, em thấy gần đây công việc của anh quá vất vả, nên đặc biệt nhờ chị Hoa chưng thuốc bổ... đúng vậy, chỉ đơn thuần là thuốc bổ mà thôi."
Lê Hoàng Việt nhìn cô chằm chằm, quan tâm hỏi: "Bà chủ Lê, xin hỏi cái gì không đơn thuần là thuốc bổ?"
"..." Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy mình đúng là đang làm những chuyện vô ích, giấu đầu lòi đuôi.
"Ăn cơm thôi."
Lê Hoàng Việt nhìn cái bộ dạng ê a muốn nói rồi lại thôi của bác sĩ Trần, tâm tình nhất thời trở nên rất tốt, không muốn trêu chọc thêm nữa.
Trần Khả Như thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám lơ là, giúp Lê Hoàng Việt múc đầy một bát canh, rồi đưa đến trước mặt Lê Hoàng Việt.
Bà chủ Lê nhiệt tình vậy sao.
Lê Hoàng Việt nghĩ như vậy, rất bình tĩnh nhìn chất lỏng màu nâu sẫm trước mặt, trong bát nóng hầm hập, khói bốc lên, bay đầy trong không khí. Bên trên, dường như đang phản chiếu một khuôn mặt hết sức tinh xảo, thanh tú.
"Ngài Lê, uống ngay đi khi còn nóng đi ạ."
Trần Khả Như đưa thìa lên, chớp chớp mắt, khách sáo nói, cực kỳ giống với một cô vợ hiền lành, đức hạnh. Dù cho, mấy món ăn và canh ở trên bàn không hề liên quan gì đến cô.
"Hơi nóng, em giúp anh thôi nguội chút đi."
"... vâng."
Trong lòng Trần Khả Như có chút kích động, thế nên hoàn toàn không để ý đến Lê Hoàng Việt đang làm nũng, cô nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh Lê Hoàng Việt, nghiêng người, hai cánh môi khép lại, liên tục thổi thổi.
Chất lỏng màu nâu sẫm lay động tạo nên những gợn sóng hình tròn.
Đôi mắt đen láy của Lê Hoàng Việt nhìn cô chăm chú, khuôn mặt cô, không phải là đẹp nhất, nhưng anh có nhìn cả trăm lần cũng không chán, cho dù là lúc cô nghiêm túc, lúc giả vờ lạnh lùng, hoặc là lúc ngẫu hứng... tất cả những biểu cảm đó đều đặc biệt sinh động.
"Bớt nóng rồi đấy, có thể uống được rồi."
Lúc Trần Khả Như ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện ra bầu không khí đột nhiên thay đổi, trong không trung, hai người bốn mắt nhìn nhau, hơn nữa còn có cảm giác ám muội, tình cảm.
Lê Hoàng Việt gật đầu, nâng bát lên, đưa cánh môi sát lấy vành bát nhấp một ngụm, vị đắng theo đầu lưỡi lan ra khắp khoang miệng, đôi mày kiếm của anh khẽ cau lại, rồi giãn ra.
"Đắng."
Một lúc lâu sau tổng giám đốc Lê mới nặn ra được một chữ này, nét mặt trở nên lạnh lẽo.
"Anh sợ đắng sao?"
Khóe miệng Trần Khả Như nhếch lên, nở một nụ cười thích thú, như thể là đang cười nhạo, đối phương cũng hoàn toàn không có ý phản bác, chỉ là vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng hai thái dương đã dần đen lại. Trần Khả Như lại càng vui hơn.
Lê Hoàng Việt không gì không làm được, Lê Hoàng Việt rất bá đạo, không sợ trời không sợ đất, ngay cả chết anh cũng không sợ, vậy mà lại sợ uống thuốc...
“Buồn cười lắm sao?” Anh nheo đôi mắt đầy nguy hiểm lại, hỏi.
"..." Cô lắc đầu.
"Nếu em cảm thấy buồn cười, thì chén thuốc bổ này, em giúp anh uống đi."
"..."
Nụ cười của Trần Khả Như dần dần cứng lại: "Đây là món anh chị Hoa đặc biệt chưng cho anh, nếu như em uống thì không được hay lắm."
"Không sao cả, em là cục cưng của anh, em uống cũng chẳng khác gì anh uống cả."
"Món canh này... món canh này không bổ gì cho nữ giới cả, nhưng lại thích hợp với nam giới hơn." Trần Khả Như vắt hết óc ra tìm từ để biện mình, trong ánh mắt dò xét của Lê Hoàng Việt, đầu óc cô đột nhiên linh hoạt hơn, nửa thật nửa giả nói: "Ở bên trong có một vị thuốc, có thể em sẽ bị dị ứng với nó, cho nên anh mau uống hết đi, em đi tìm cho anh hai viên đương, chút nữa có thể sẽ giảm bớt vị đắng đi."
Cô thực sự không giỏi diễn trò, lúc nói dối rõ ràng rất thiếu tự tin, liền vội vàng đứng dậy, muốn chạy trốn.
Nhưng ai biết được, Lê Hoàng Việt nắm chặt lấy tay cô, thoáng qua một cái, Trần Khả Như đã ngồi lên đùi anh, hơi thở nóng rực như thiêu đốt phả vào cổ cô, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, Trần Khả Như có chút chống cự, mặt mày nhăn lại, nhưng tay của anh vẫn giữ chặt lấy cô, muốn trốn cũng không thể thoát được, thành thật mà ngồi trong lòng anh.
"Em đút cho anh uống đi."
Lê Hoàng Việt không biết xấu hổ nói.
Trần Khả Như giả bộ tức giận nói: "Ngài Lê, ngài yêu cầu nhiều quá, cho nên em quyết định không chấp nhận, anh thích thì uống, không thích thì thôi."
Lê Hoàng Việt nhìn chăm chú khuôn mặt cô như thế, ngắm được một lúc, đột nhiên, khẽ rùng mình, một tay cầm lấy bát canh, mày kiếm không khỏi cau lại, hớp liên tục vài ngụm, cho đến khi bát canh hết sạch.
Trần Khả Như nhìn trái khế của anh chuyển động lên xuống, có chút ngỡ ngàng, cho nên rốt cuộc là anh sợ đắng hay là không sợ đáng vậy?
"Đây là canh lộc thánh sao?"
Bất thình lình, Lê Hoàng Việt hỏi.
Trần Khả Như phủ nhận: "Không, là canh bổ thận----"
Lời vừa nói ra, cô suýt chút nữa là muốn tự cắn đứt lưỡi mình, cả người đột nhiên cảm thấy không khỏe, một cảm giác nóng bức xộc đến hai bên tai.
Cái mà người ta gọi là không đánh đã khai, chính là như thế này.
Đôi mắt Lê Hoàng Việt dần dần lộ ra ý cười, anh tiếp lời cô: "Hóa ra là thuốc bổ thận... Vợ à, anh làm ở chỗ nào không tốt sao?"
Hơi thở phả ra từ bên cạnh, càng lúc càng nóng, giương nanh múa vuốt ngấm dần vào da thịt.
Rõ ràng là anh đã biết điều này còn cố hỏi!
“Buông ra, em muốn đi ăn cơm.” Trần Khả Như thẹn quá hóa giận ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.
Lê Hoàng Việt lại không có ý định buông cô ra, tiếp tục kề sát vào bên vành tai cô bắt đầu giở trò lưu manh: "Vợ à, anh cần phải chữa lại hiểu lầm của em, công dụng của canh lộc thánh vốn dĩ là bổ thận tráng dương, không phải là em học y hả, sao đến ngay cả điểm này mà em cũng quên chứ?"
Âm cuối được anh kéo thật dài ra, đâu đâu cũng ngập tràn mùi vị quyến luyến. Nhất là lúc nói đến hai chữ "Vợ à", thật dễ nghe đến mê người.
Trần Khả Như cảm giác như hai tai mình sắp mang thai đến nơi rồi, thế nhưng, cũng không thể che giấu sự xấu hổ khi cô bị vạch trần.
"Em không biết anh đang nói cái gì, anh nghe nhầm rồi đấy, đây đều là chị Hoa làm hết đấy."
"Bà xã à, có phải mấy ngày nay anh quá lạnh nhạt với em, hại em hiểu lầm anh, về phương diện đấy anh không tốt sao?"
Mặt Trần Khả Như đỏ bừng như sắp chảy máu đến nơi, cô liều chết không chịu thừa nhận: "Không có, anh buông em ra trước đi, em chỉ cho rằng đây đơn thuần chỉ là thuốc bổ bình thường, anh hiểu lầm em rồi."
Ok, một lời giải thích thật qua loa, không có sức thuyết phục.
Cô có thể nói, cô chỉ muốn mau chóng hoàn thành thí nghiệm nhanh chóng?
Ai yêu cầu Lê Hoàng Việt không thay ga giường trong một tuần, ăn nhiều thịt cá, ngày nào cũng no căng, chẳng phải là quá kỳ lạ sao... Vốn dĩ có thể làm mà thần không biết quỷ không hay, nhưng Lê Hoàng Việt thật sự là một người quá thông minh, cộng thêm kỹ năng diễn xuất vụng về của cô, kết quả...
Sau đó, Lê Hoàng Việt hỏi cô một câu: "Em có muốn nếm thử mùi vị của canh thuốc bổ này không?"
"Không muốn."
Cô buột miệng từ chối.
Nhưng đã quá muộn, Lê Hoàng Việt không cần nói nhiều, liền dán đôi môi với hơi thở mang mùi vị thuốc bắc sát vào khoang miệng của cô, lấp đầy nó, hai mắt Trần Khả Như mở lớn, trong lòng sớm đã có dự cảm không tốt.
Bình thường tổng giám đốc Lê thích kết hợp cả lý thuyết và thực hành.
Đột nhiên, mùi thuốc bắc nồng nặc trong miệng anh truyền đến, vị giác của Trần Khả Như lập tức nhận được thông tin, lông mày nhíu chặt lại.
Thuốc này thực sự rất đắng.
Như để chứng minh sự vô tội của mình, Lê Hoàng Việt cố gắng hết sức, hôn đến khi khiến cho hơi thở của cô không thể kiểm soát được, đầu óc trống rỗng. Giống như một tảng đá...đang đè nặng lên, không cần phải nghi ngờ một chút nào về năng lực của anh.
Thức ăn trên bàn vẫn chưa đụng đũa đến, cho nên rõ ràng đây không phải là một nơi lý tưởng.
Sau khi tổng giám đốc Lê đã cân đo đong đếm lợi và hại, liền bế cô lên, vừa đi, vừa cúi xuống, hôn lấy cơ thể cô, nhẹ nhàng dìu cô lên chiếc ghế sô pha lớn trong phòng khách.
Ngay khi chạm lưng xuống ghế, cả người Trần Khả Như đã hoàn toàn bị đắm chìm.
Ghế sô pha màu trắng sữa, dường như cô đang hòa làm một với sắc thái đó.
Nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của anh, Trần Khả Như mơ hồ nghĩ, cơ hội đến rồi.
Lần này, cô ấy phải nắm lấy nó.
Lý thuyết đẹp bao nhiêu, hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu.
Lê Hoàng Việt chọn làm trên ghế sô pha trong phòng khách, không biết là ngẫu hứng hay đã sớm tính trước! Trần Khả Như cảm thấy rằng nó nên là cái sau, bởi vì một tuần trước, tổng giám đốc Lê đã hừng hực hứng thú nói muốn đổi một bộ ghê sô pha mới.
Lúc đó không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, rất bài bản, rõ như ban ngày!
Động tác của anh đêm nay rất thô bạo, không khác mấy một năm trước, anh đối xử rất bá đạo với cô, nhưng bây giờ Lê Hoàng Việt, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Anh đè cô xuống, hai lần làm càn lên trên ghế sô pha, váy của Trần Khả Như trở thành vật hy sinh, không dám nhìn thẳng.
Sau đó, Lê Hoàng Việt nhìn người cô mềm oặt ra như bùn nhão, hỏi cô một cách đầy ẩn ý: "Vợ à, em thấy sau này anh có cần phải uống canh nữa không?"
Trần Khả Như giả vờ yếu ớt nhắm mắt lại, buồn bực không lên tiếng.
Cái mà người ta hay nói rằng tự lấy đá đập chân mình, chính là như thế này đây.
Không những vậy, sau khi Lê Hoàng Việt bế cô lên lầu, không biết là do canh phát huy công dụng, hay là anh cố tình trả đũa, giữa đêm...
Cả người Trần Khả Như chỗ nào cũng đau nhức, lúc cô tỉnh lại, ngay đến cả việc dùng sức nhấc đầu ngón tay lên cũng làm cô mệt chết đi được.
Đối với vấn đề lấy mẫu, cô có lòng nhưng sức lại chẳng còn.
Đến sáng ngày hôm sau, tri kỷ tổng giám đốc Lê của cô đã giúp cô lau sạch những thứ ô uế, cô vẫn như cũ không hài lòng, trợn tròn mắt, không hề có chút sức lực.
Tổng giám đốc Lê ăn mặc chỉnh tề, áo quần bảnh bao.
"Bà xã, tối hôm qua em vất vả rồi, anh đã giúp em xin nghỉ với bác sĩ trưởng khoa Minh rồi, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lê Hoàng Việt cẩn thận đắp chăn cho cô, đặt nụ hôn dịu dàng lên vầng trán mịn màng của cô, cả người như được tiếp thêm năng lượng, vẻ mặt rạng rỡ.
Không biết thực hư thế nào, hay là ngày hôm qua tổng giám đốc Lê đã thải âm bổ dương rồi.
Điều này thật phản khoa học!
Theo góc độ của bác sĩ Trần về sinh vật học và kết cấu cơ thể con người mà nói, tinh thần và thể lực của Lê Hoàng Việt rất dồi dào hoàn toàn trái ngược với cơ thể yếu ớt của cô, nhưng sự thật là vẫn là sự thật, không thể nào thay đổi.
Sau những thất bại liên tiếp, Trần Khả Như có chút nản lòng.
Tổng giám đốc Lê quyết định lấy ngày một tháng mười để xin nghỉ đi chụp hình, ngày lễ này là hợp pháp, trừ những việc gấp cần giải quyết ra, đều phải nghĩ hết, cho nên kỳ nghỉ của tổng giám đốc Lê tương đối dài.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã sắp đến.
Trần Khả Như tạm thời gác lại vấn đề ống nghiệm, cuối tháng chín cô sẽ gọi cho Vũ Tuyết Trang, đi thử váy cưới và lễ phúc ngoại cảnh.
Ai biết được, khi hai người đến studio áo cưới mới phát hiện ra, Lê Hoàng Việt đã đặt trước, toàn bộ studio sẽ không làm việc với khách hàng nào nữa, chỉ chờ để phục vụ một mình Trần Khả Như.
Đôi mắt cô ấy có chút bối rối, sau đó sắc mặt không chút thay đổi nói: "Việt à, là thế này, em thấy gần đây công việc của anh quá vất vả, nên đặc biệt nhờ chị Hoa chưng thuốc bổ... đúng vậy, chỉ đơn thuần là thuốc bổ mà thôi."
Lê Hoàng Việt nhìn cô chằm chằm, quan tâm hỏi: "Bà chủ Lê, xin hỏi cái gì không đơn thuần là thuốc bổ?"
"..." Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy mình đúng là đang làm những chuyện vô ích, giấu đầu lòi đuôi.
"Ăn cơm thôi."
Lê Hoàng Việt nhìn cái bộ dạng ê a muốn nói rồi lại thôi của bác sĩ Trần, tâm tình nhất thời trở nên rất tốt, không muốn trêu chọc thêm nữa.
Trần Khả Như thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám lơ là, giúp Lê Hoàng Việt múc đầy một bát canh, rồi đưa đến trước mặt Lê Hoàng Việt.
Bà chủ Lê nhiệt tình vậy sao.
Lê Hoàng Việt nghĩ như vậy, rất bình tĩnh nhìn chất lỏng màu nâu sẫm trước mặt, trong bát nóng hầm hập, khói bốc lên, bay đầy trong không khí. Bên trên, dường như đang phản chiếu một khuôn mặt hết sức tinh xảo, thanh tú.
"Ngài Lê, uống ngay đi khi còn nóng đi ạ."
Trần Khả Như đưa thìa lên, chớp chớp mắt, khách sáo nói, cực kỳ giống với một cô vợ hiền lành, đức hạnh. Dù cho, mấy món ăn và canh ở trên bàn không hề liên quan gì đến cô.
"Hơi nóng, em giúp anh thôi nguội chút đi."
"... vâng."
Trong lòng Trần Khả Như có chút kích động, thế nên hoàn toàn không để ý đến Lê Hoàng Việt đang làm nũng, cô nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh Lê Hoàng Việt, nghiêng người, hai cánh môi khép lại, liên tục thổi thổi.
Chất lỏng màu nâu sẫm lay động tạo nên những gợn sóng hình tròn.
Đôi mắt đen láy của Lê Hoàng Việt nhìn cô chăm chú, khuôn mặt cô, không phải là đẹp nhất, nhưng anh có nhìn cả trăm lần cũng không chán, cho dù là lúc cô nghiêm túc, lúc giả vờ lạnh lùng, hoặc là lúc ngẫu hứng... tất cả những biểu cảm đó đều đặc biệt sinh động.
"Bớt nóng rồi đấy, có thể uống được rồi."
Lúc Trần Khả Như ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện ra bầu không khí đột nhiên thay đổi, trong không trung, hai người bốn mắt nhìn nhau, hơn nữa còn có cảm giác ám muội, tình cảm.
Lê Hoàng Việt gật đầu, nâng bát lên, đưa cánh môi sát lấy vành bát nhấp một ngụm, vị đắng theo đầu lưỡi lan ra khắp khoang miệng, đôi mày kiếm của anh khẽ cau lại, rồi giãn ra.
"Đắng."
Một lúc lâu sau tổng giám đốc Lê mới nặn ra được một chữ này, nét mặt trở nên lạnh lẽo.
"Anh sợ đắng sao?"
Khóe miệng Trần Khả Như nhếch lên, nở một nụ cười thích thú, như thể là đang cười nhạo, đối phương cũng hoàn toàn không có ý phản bác, chỉ là vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng hai thái dương đã dần đen lại. Trần Khả Như lại càng vui hơn.
Lê Hoàng Việt không gì không làm được, Lê Hoàng Việt rất bá đạo, không sợ trời không sợ đất, ngay cả chết anh cũng không sợ, vậy mà lại sợ uống thuốc...
“Buồn cười lắm sao?” Anh nheo đôi mắt đầy nguy hiểm lại, hỏi.
"..." Cô lắc đầu.
"Nếu em cảm thấy buồn cười, thì chén thuốc bổ này, em giúp anh uống đi."
"..."
Nụ cười của Trần Khả Như dần dần cứng lại: "Đây là món anh chị Hoa đặc biệt chưng cho anh, nếu như em uống thì không được hay lắm."
"Không sao cả, em là cục cưng của anh, em uống cũng chẳng khác gì anh uống cả."
"Món canh này... món canh này không bổ gì cho nữ giới cả, nhưng lại thích hợp với nam giới hơn." Trần Khả Như vắt hết óc ra tìm từ để biện mình, trong ánh mắt dò xét của Lê Hoàng Việt, đầu óc cô đột nhiên linh hoạt hơn, nửa thật nửa giả nói: "Ở bên trong có một vị thuốc, có thể em sẽ bị dị ứng với nó, cho nên anh mau uống hết đi, em đi tìm cho anh hai viên đương, chút nữa có thể sẽ giảm bớt vị đắng đi."
Cô thực sự không giỏi diễn trò, lúc nói dối rõ ràng rất thiếu tự tin, liền vội vàng đứng dậy, muốn chạy trốn.
Nhưng ai biết được, Lê Hoàng Việt nắm chặt lấy tay cô, thoáng qua một cái, Trần Khả Như đã ngồi lên đùi anh, hơi thở nóng rực như thiêu đốt phả vào cổ cô, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, Trần Khả Như có chút chống cự, mặt mày nhăn lại, nhưng tay của anh vẫn giữ chặt lấy cô, muốn trốn cũng không thể thoát được, thành thật mà ngồi trong lòng anh.
"Em đút cho anh uống đi."
Lê Hoàng Việt không biết xấu hổ nói.
Trần Khả Như giả bộ tức giận nói: "Ngài Lê, ngài yêu cầu nhiều quá, cho nên em quyết định không chấp nhận, anh thích thì uống, không thích thì thôi."
Lê Hoàng Việt nhìn chăm chú khuôn mặt cô như thế, ngắm được một lúc, đột nhiên, khẽ rùng mình, một tay cầm lấy bát canh, mày kiếm không khỏi cau lại, hớp liên tục vài ngụm, cho đến khi bát canh hết sạch.
Trần Khả Như nhìn trái khế của anh chuyển động lên xuống, có chút ngỡ ngàng, cho nên rốt cuộc là anh sợ đắng hay là không sợ đáng vậy?
"Đây là canh lộc thánh sao?"
Bất thình lình, Lê Hoàng Việt hỏi.
Trần Khả Như phủ nhận: "Không, là canh bổ thận----"
Lời vừa nói ra, cô suýt chút nữa là muốn tự cắn đứt lưỡi mình, cả người đột nhiên cảm thấy không khỏe, một cảm giác nóng bức xộc đến hai bên tai.
Cái mà người ta gọi là không đánh đã khai, chính là như thế này.
Đôi mắt Lê Hoàng Việt dần dần lộ ra ý cười, anh tiếp lời cô: "Hóa ra là thuốc bổ thận... Vợ à, anh làm ở chỗ nào không tốt sao?"
Hơi thở phả ra từ bên cạnh, càng lúc càng nóng, giương nanh múa vuốt ngấm dần vào da thịt.
Rõ ràng là anh đã biết điều này còn cố hỏi!
“Buông ra, em muốn đi ăn cơm.” Trần Khả Như thẹn quá hóa giận ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.
Lê Hoàng Việt lại không có ý định buông cô ra, tiếp tục kề sát vào bên vành tai cô bắt đầu giở trò lưu manh: "Vợ à, anh cần phải chữa lại hiểu lầm của em, công dụng của canh lộc thánh vốn dĩ là bổ thận tráng dương, không phải là em học y hả, sao đến ngay cả điểm này mà em cũng quên chứ?"
Âm cuối được anh kéo thật dài ra, đâu đâu cũng ngập tràn mùi vị quyến luyến. Nhất là lúc nói đến hai chữ "Vợ à", thật dễ nghe đến mê người.
Trần Khả Như cảm giác như hai tai mình sắp mang thai đến nơi rồi, thế nhưng, cũng không thể che giấu sự xấu hổ khi cô bị vạch trần.
"Em không biết anh đang nói cái gì, anh nghe nhầm rồi đấy, đây đều là chị Hoa làm hết đấy."
"Bà xã à, có phải mấy ngày nay anh quá lạnh nhạt với em, hại em hiểu lầm anh, về phương diện đấy anh không tốt sao?"
Mặt Trần Khả Như đỏ bừng như sắp chảy máu đến nơi, cô liều chết không chịu thừa nhận: "Không có, anh buông em ra trước đi, em chỉ cho rằng đây đơn thuần chỉ là thuốc bổ bình thường, anh hiểu lầm em rồi."
Ok, một lời giải thích thật qua loa, không có sức thuyết phục.
Cô có thể nói, cô chỉ muốn mau chóng hoàn thành thí nghiệm nhanh chóng?
Ai yêu cầu Lê Hoàng Việt không thay ga giường trong một tuần, ăn nhiều thịt cá, ngày nào cũng no căng, chẳng phải là quá kỳ lạ sao... Vốn dĩ có thể làm mà thần không biết quỷ không hay, nhưng Lê Hoàng Việt thật sự là một người quá thông minh, cộng thêm kỹ năng diễn xuất vụng về của cô, kết quả...
Sau đó, Lê Hoàng Việt hỏi cô một câu: "Em có muốn nếm thử mùi vị của canh thuốc bổ này không?"
"Không muốn."
Cô buột miệng từ chối.
Nhưng đã quá muộn, Lê Hoàng Việt không cần nói nhiều, liền dán đôi môi với hơi thở mang mùi vị thuốc bắc sát vào khoang miệng của cô, lấp đầy nó, hai mắt Trần Khả Như mở lớn, trong lòng sớm đã có dự cảm không tốt.
Bình thường tổng giám đốc Lê thích kết hợp cả lý thuyết và thực hành.
Đột nhiên, mùi thuốc bắc nồng nặc trong miệng anh truyền đến, vị giác của Trần Khả Như lập tức nhận được thông tin, lông mày nhíu chặt lại.
Thuốc này thực sự rất đắng.
Như để chứng minh sự vô tội của mình, Lê Hoàng Việt cố gắng hết sức, hôn đến khi khiến cho hơi thở của cô không thể kiểm soát được, đầu óc trống rỗng. Giống như một tảng đá...đang đè nặng lên, không cần phải nghi ngờ một chút nào về năng lực của anh.
Thức ăn trên bàn vẫn chưa đụng đũa đến, cho nên rõ ràng đây không phải là một nơi lý tưởng.
Sau khi tổng giám đốc Lê đã cân đo đong đếm lợi và hại, liền bế cô lên, vừa đi, vừa cúi xuống, hôn lấy cơ thể cô, nhẹ nhàng dìu cô lên chiếc ghế sô pha lớn trong phòng khách.
Ngay khi chạm lưng xuống ghế, cả người Trần Khả Như đã hoàn toàn bị đắm chìm.
Ghế sô pha màu trắng sữa, dường như cô đang hòa làm một với sắc thái đó.
Nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của anh, Trần Khả Như mơ hồ nghĩ, cơ hội đến rồi.
Lần này, cô ấy phải nắm lấy nó.
Lý thuyết đẹp bao nhiêu, hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu.
Lê Hoàng Việt chọn làm trên ghế sô pha trong phòng khách, không biết là ngẫu hứng hay đã sớm tính trước! Trần Khả Như cảm thấy rằng nó nên là cái sau, bởi vì một tuần trước, tổng giám đốc Lê đã hừng hực hứng thú nói muốn đổi một bộ ghê sô pha mới.
Lúc đó không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, rất bài bản, rõ như ban ngày!
Động tác của anh đêm nay rất thô bạo, không khác mấy một năm trước, anh đối xử rất bá đạo với cô, nhưng bây giờ Lê Hoàng Việt, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Anh đè cô xuống, hai lần làm càn lên trên ghế sô pha, váy của Trần Khả Như trở thành vật hy sinh, không dám nhìn thẳng.
Sau đó, Lê Hoàng Việt nhìn người cô mềm oặt ra như bùn nhão, hỏi cô một cách đầy ẩn ý: "Vợ à, em thấy sau này anh có cần phải uống canh nữa không?"
Trần Khả Như giả vờ yếu ớt nhắm mắt lại, buồn bực không lên tiếng.
Cái mà người ta hay nói rằng tự lấy đá đập chân mình, chính là như thế này đây.
Không những vậy, sau khi Lê Hoàng Việt bế cô lên lầu, không biết là do canh phát huy công dụng, hay là anh cố tình trả đũa, giữa đêm...
Cả người Trần Khả Như chỗ nào cũng đau nhức, lúc cô tỉnh lại, ngay đến cả việc dùng sức nhấc đầu ngón tay lên cũng làm cô mệt chết đi được.
Đối với vấn đề lấy mẫu, cô có lòng nhưng sức lại chẳng còn.
Đến sáng ngày hôm sau, tri kỷ tổng giám đốc Lê của cô đã giúp cô lau sạch những thứ ô uế, cô vẫn như cũ không hài lòng, trợn tròn mắt, không hề có chút sức lực.
Tổng giám đốc Lê ăn mặc chỉnh tề, áo quần bảnh bao.
"Bà xã, tối hôm qua em vất vả rồi, anh đã giúp em xin nghỉ với bác sĩ trưởng khoa Minh rồi, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lê Hoàng Việt cẩn thận đắp chăn cho cô, đặt nụ hôn dịu dàng lên vầng trán mịn màng của cô, cả người như được tiếp thêm năng lượng, vẻ mặt rạng rỡ.
Không biết thực hư thế nào, hay là ngày hôm qua tổng giám đốc Lê đã thải âm bổ dương rồi.
Điều này thật phản khoa học!
Theo góc độ của bác sĩ Trần về sinh vật học và kết cấu cơ thể con người mà nói, tinh thần và thể lực của Lê Hoàng Việt rất dồi dào hoàn toàn trái ngược với cơ thể yếu ớt của cô, nhưng sự thật là vẫn là sự thật, không thể nào thay đổi.
Sau những thất bại liên tiếp, Trần Khả Như có chút nản lòng.
Tổng giám đốc Lê quyết định lấy ngày một tháng mười để xin nghỉ đi chụp hình, ngày lễ này là hợp pháp, trừ những việc gấp cần giải quyết ra, đều phải nghĩ hết, cho nên kỳ nghỉ của tổng giám đốc Lê tương đối dài.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã sắp đến.
Trần Khả Như tạm thời gác lại vấn đề ống nghiệm, cuối tháng chín cô sẽ gọi cho Vũ Tuyết Trang, đi thử váy cưới và lễ phúc ngoại cảnh.
Ai biết được, khi hai người đến studio áo cưới mới phát hiện ra, Lê Hoàng Việt đã đặt trước, toàn bộ studio sẽ không làm việc với khách hàng nào nữa, chỉ chờ để phục vụ một mình Trần Khả Như.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.