Chương 22: Cô có thể so bì được sao?
Say
27/06/2021
"Đây không phải là chủ tịch ngân hàng ACB Phan Huỳnh Đông và chị Như sao? Thật là trùng hợp, hai người cũng đến để hẹn hò... ăn cơm sao?"
Cũng? Hẹn hò?
Trần Khả Như và Phan Huỳnh Đông ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhận ra Đàm Thu Trang. Đôi môi đỏ mọng gợi cảm, mái tóc bồng bềnh như sóng, chiếc váy ôm màu tím cùng thắt lưng phát sáng lộ ra đường cong chữ S mê hoặc.
Gần đây cô ta nhận được nhiều lời mời quay quảng cáo và phim, lại còn có tin đồn hẹn hò với tổng giám đốc của tập đoàn Á Châu. Trong chốc lát danh tiếng lan rộng, liên tục nhận được lời mời đóng phim và sự săn đón của cánh phóng viên.
"Cô Trang, thật là trùng hợp, cô cùng bạn..." Ánh mắt Phan Huỳnh Đông lướt qua cô ta, rơi xuống trên người Lê Hoàng Việt đang đứng bên cạnh, ánh mắt bỗng trở nên mập mờ.
Đương nhiên Trần Khả Như nhìn thấy Lê Hoàng Việt, một cái máy phát sáng tự động như thế, muốn khiến người ta không chú ý tới cũng khó. Là oan gia ngõ hẹp, hay là tới thị uy, hoặc cảnh cáo?
Con ngươi hẹp dài của Lê Hoàng Việt nhanh chóng xẹt qua trên mặt hai người, khuôn mặt đẹp trai càng thêm lạnh lùng. Người phụ nữ đáng chết, thể lực không tệ nhỉ, dây dưa với anh xong rồi lập tức lại tới dây dưa với người đàn ông khác.
"Mời mọc không bằng ngẫu nhiên gặp được. Hay là hai người ngồi cùng chúng tôi luôn đi?" Phan Huỳnh Đông đưa ra lời mời ghép bàn, đương nhiên anh ta chỉ mời theo phép lịch sự mà thôi.
"Chuyện này... sẽ không quấy rối hai người chứ?"
Bề ngoài Đàm Thu Trang cười tươi như hoa, nhưng trong lòng ra sao thì chỉ có cô ta tự biết. Thật là xúi quẩy, vất vả lắm mới cùng tổng giám đốc Việt ăn một bữa cơm, thế mà lại gặp phải hồ ly tinh. Ánh mắt của Lê Hoàng Việt vẫn không hề rời khỏi Trần Khả Như.
Cặp mắt trang điểm đậm của Đàm Thu Trang nhanh chóng tối sầm lại. Tuyệt đối không thể để cho người phụ nữ thoạt nhìn thì thanh cao đoan trang này cướp mất hào quang của mình được.
Trần Khả Như cảm giác sau gáy lành lạnh, trong lòng cô thầm than thở, không biết mấy hôm nay trời xui đất khiến kiểu gì mà cô đi tới đâu Lê Hoàng Việt cũng đều bám dai như đỉa vậy chứ? Cô và Phan Huỳnh Đông cùng nhau đi ăn, sợ là sẽ bị anh xuyên tạc hiểu lầm.
Bỗng nhiên lòng của cô lại yên tĩnh trở lại. Suy nghĩ xấu của Lê Hoàng Việt về cô đã sớm ăn sâu bén rễ, thêm một chuyện hay bớt một chuyện, có khác biệt gì sao?
Phan Huỳnh Đông thấy Trần Khả Như nhai thức ăn một cách tự nhiên với vẻ mặt bình thản, anh ta thầm tính toán trong lòng, liếc mắt nhìn Lê Hoàng Việt hỏi: "Hoàng Việt, ý của cậu thế nào?"
Lê Hoàng Việt mặc một bộ tây trang lịch lãm, hai tay đút trong túi quần. Anh không di chuyển, chỉ đứng yên đó thôi cũng đã cho người ta một loại cảm giác như rồng phượng trong loài người, như hạc giữa bầy gà. Ngay cả ánh đèn trong nhà hàng cũng không thể tỏa sáng bằng hào quang của anh.
Sau đó, anh cũng không trả lời ngay câu hỏi của Phan Huỳnh Đông mà nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía Trần Khả Như: "Cô Như, trời nóng như vậy, sao không cởi khăn lụa trên cổ ra vậy?" Khăn lụa?
Câu trả lời hoàn toàn không liên quan gì cả. Phan Huỳnh Đông và Đàm Thu Trang không hẹn mà cùng nhìn lên trên chiếc cổ dài và nhỏ của Trần Khả Như. Lúc đầu họ cũng không để ý. Nhưng khi Lê Hoàng Việt nhắc tới, họ cũng cảm thấy chiếc khăn lụa màu xanh đen có vẻ không hợp với trang phục cô đang mặc, ngược lại giống như đang che giấu cái gì ở cổ vậy!
Trần Khả Như nhắm mắt lại cũng biết anh ta đang cố ý. Ba người chỉ thấy cô thoải mái cởi khăn lụa xuống, một quả dâu tây nhỏ màu đỏ nhảy nhót trên chiếc cổ trắng như sứ khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Ở đây đều là người lớn, loại vết tích mập mờ này, không cần nói ra thì trong lòng mỗi người đều đã biết rõ đó là dấu vết gì.
Đàm Thu Trang còn che miệng, trêu đùa: "Thì ra chị Như đã có bạn trai để thân mật rồi." Không sai, cô ta cố ý nói ra đấy, để hai nguòi đàn ông ưu tú này đều thấy rõ ràng bộ mặt thật của người phụ nữ này.
Quả nhiên, biểu cảm của Phan Huỳnh Đông hơi cứng đờ.
Đón lấy ánh mắt hoặc dò xét hoặc không có ý tốt, Trần Khả Như không nhanh không chậm giải thích: "Tôi có nuôi một con poodle, có lẽ là vì nó vừa mới mọc răng ngứa ngáy nên đã nhào lên cắn tôi một miếng... Trí tưởng tượng của chị Trang thật phong phú, chắc là thường xuyên cùng bạn trai làm chuyện thú vị này nhỉ?"
"Ha ha..." Đàm Thu Trang lập tức bị nghẹn họng, nửa ngày không nói được lời nào.
Không ngờ người phụ nữ này lại bắt đầu nói dối, tỏ vẻ ta đây đàng hoàng đoan trang, ngay cả mắt cũng không chớp, đúng là một ả đàn bà không đơn giản. Đàm Thu Trang nheo mắt lại, cô ta bỗng có một loại cảm giác như gặp phải kỳ phùng địch thủ.
Chó poodle?
Lại dám so anh với chó! Trần Khả Như, cô được chiều quá nên sinh hư hay là lá gan cô quá lớn đây? Con ngươi của Lê Hoàng Việt vốn đã hẹp dài, ở dưới ánh đèn pha lê mờ ảo lại càng thêm biến hóa khôn lường. Anh ta cong nhẹ cánh môi mỏng nói: "Cô Như nên chú ý một chút, không biết lúc nào sẽ bị chó cắn nữa đâu, nói không chừng lần sau không chỉ là bị cắn một miếng đâu."
Ý tứ hàm xúc trong lời nói không rõ, giống như đang ám chỉ điều gì đó. Ánh mắt hai người giao nhau ở giữa không trung một cách ngắn ngủi, Trần Khả Như lại khôi phục sự lạnh lùng trong mắt, bình tĩnh không né tránh.
"Tổng giám đốc Việt và chị Trang quả nhiên là một đôi trời sinh. Hình như hai người rất quan tâm đến vết thương của kẻ tôm tép như tôi, quan tâm đến mức khiến tôi hơi sợ hãi đấy."
Sau khi thoải mái lau dầu mỡ dính trên khóe miệng, cô đứng dậy nói với Phan Huỳnh Đông: "Chủ tịch Đông, xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài một lát."
"Cô Như, xin cứ tự nhiên."
Cuộc đối thoại của hai người khá khách sáo và lạnh nhạt. Phan Huỳnh Đông nhìn bóng lưng thanh tú của cô dần dần đi ra, anh ta không khỏi cảm thấy khó hiểu đối với mối quan hệ giữa Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như. Hai người thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng trong giọng nói dường như có một loại cảm giác tranh chấp đối lập nhau. Là ảo giác sao?
Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, nếu như Lê Hoàng Việt đứng ra thừa nhận thì nhất định anh sẽ không xen ngang vào cuộc tình này.
"Chủ tịch Đông, không làm lỡ buổi hẹn hò của anh và chị Như nữa." Đàm Thu Trang thuận thế ôm cánh tay Lê Hoàng Việt, dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Việt, chúng ta sang bên kia ngồi đi."
"Xin lỗi không tiếp được."
Dáng vẻ hai người tựa sát nhau mà đi cực kỳ xứng đôi. Sau khi ngồi xuống và chọn món xong, dựa vào trực giác của phụ nữ, Đàm Thu Trang cảm thấy đêm nay lòng Lê Hoàng Việt có vẻ không yên, đương nhiên nhìn từ bề ngoài thì không phát giác ra gì cả.
Lúc mới gặp gỡ Lê Hoàng Việt, anh chỉ cần dùng vẻ bề ngoài thôi đã hoàn toàn chinh phục được cô ta. Cô ta lăn lộn ở trong giới giải trí mấy năm, đã gặp không ít nam diễn viên đẹp trai. Nhưng không có một ai có thể có tướng mạo và khí chất như Lê Hoàng Việt. Hơn nữa với danh hiệu tổng giám đốc tập đoàn Á Châu và ông chủ của 123 Entertaiment, thì anh ta nhất định chính là bạch mã hoàng tử mà nhiều người phụ nữ đều tha thiết ước mơ.
Chỉ tiếc là nghe nói anh đã kết hôn rồi. Có điều, cô vợ trong nhà chỉ để bày biện, ở bên ngoài Lê Hoàng Việt nổi tiếng biết chơi phụ nữ, trêu ong ghẹo bướm. Hiện tại cô ta không chỉ dùng quy tắc ngầm để trèo lên, mở rộng nghiệp diễn của mình mà cô ta còn muốn nhiều hơn, ví dụ như trái tim của Lê Hoàng Việt, vị trí bà chủ của tập đoàn Á Châu.
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi nóng lòng muốn thử. Loại đàn ông tôn quý giống như Lê Hoàng Việt này đáng để cô ta tốn tâm tư từ từ thả dây dài để câu cá lớn.
Quả thật Lê Hoàng Việt đã bị một câu "chó poodle" của Trần Khả Như làm cho bực bội rồi. Anh ta liên tục nhớ tới bộ dạng lúc cô nói dối mà lại không để lộ dấu vết gì, nhưng ở sâu trong đôi mắt động lòng người ấy rõ ràng có vẻ tức giận, lại có vài phần đáng yêu...
Đúng là gặp ma mà!
Biểu cảm của Lê Hoàng Việt không ổn định. Bỗng dưng anh ta đứng lên, thân hình cao lớn tựa như một pho tượng hoàn mỹ.
"Tổng giám đốc Việt, làm sao vậy?"
"Đột nhiên nhớ tới có cuộc điện thoại cần phải gọi, chờ tôi một lát."
Lê Hoàng Việt thuận miệng nói, nhưng giọng nói của anh trời sinh khàn khàn thuần hậu, mê hoặc lòng người. Đàm Thu Trang vừa nhấc mắt lên đã lạc vào ánh mắt sáng như sao của anh, ngay lập tức thay đổi thành ánh mắt si mê ngây ngất, nũng nịu đáp: "Vâng."
Trần Khả Như rửa mặt, dung mạo trong gương vẫn trắng nõn như trước nhưng khuôn mặt lại có chút tiều tụy. Cô thoa một ít son lên cánh môi hồng nhạt, thầm nghĩ, dù sao lúc ăn cũng chẳng khác là bao, vì thế cô mau chóng rời đi. Lê Hoàng Việt là một người có thù tất báo, bản thân mình trái ôm phải ấp thì không sao, nhưng cô và bạn ăn một bữa cơm thì anh không chấp nhận được.
Lúc cô đi ra khỏi phòng vệ sinh thì đột nhiên bị một lực mạnh đẩy trở về. Tiếng kêu sợ hãi của cô chìm ngập ở trong cổ họng. Đối phương nhanh chóng khóa cửa lại, ép cô dựa lưng vào cửa.
"Lê Hoàng Việt?" Trần Khả Như hít một hơi khí lạnh, ánh mắt trong suốt bị ép ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Anh ta đến phòng vệ sinh nữ là muốn làm gì? Lúc này hơi thở Lê Hoàng Việt phả ra, cô bị nhốt giữa hai cánh tay mạnh mẽ của anh. Cô như một con chim nhỏ bé yếu ớt, liều mạng giãy dụa nhưng không làm nên chuyện gì.
"Cuối cùng cô cũng còn nhớ tôi à, suýt chút nữa tôi còn nghĩ cô bị mất trí nhớ mà coi lời của tôi thành gió thoảng bên tai đấy!" Hơi thở lạnh thấu xương của anh phả xuống. Con ngươi màu lưu ly dần lớn lên, thân thể hơi run rẩy, lỗ mũi khẽ nhếch, đó chính là dấu hiệu trước khi nổi giận.
"Lẽ nào ngay cả quyền cùng bạn ăn một bữa cơm, tôi cũng không có sao? Chủ tịch Đông và tôi trong sạch, không giống như anh..."
Cánh tay bỗng nhiên đau đớn, ngũ quan của Trần Khả Như nhíu lại, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm mắng trả lại. Mới nói được một nửa, cô bỗng nhiên dừng lại.
"Không giống tôi cái gì?"
Quả nhiên, một giây kế tiếp hơi thở nguy hiểm của Lê Hoàng Việt tới gần. Khuôn mặt đẹp đẽ anh tú, hàng lông mi đen nhánh suýt chút nữa chạm vào làn da của cô. Nhưng sâu trong con ngươi của anh dường như bốc lên một tầng khói mù, quanh người tràn ngập một luồng sát khí lạnh lẽo như muốn nuốt chửng cô vậy.
"Không có gì, Lê Hoàng Việt, xin anh đừng cố tình gây sự. Tôi là bác sĩ tại nhà của con gái chủ tịch Đông, anh ấy mời tôi ăn là chuyện bình thường. Chúng tôi đường đường chính chính, thẳng thắn vô tư."
Có đôi khi Trần Khả Như rất muốn nghe theo lời Lê Hoàng Việt, không chọc giận anh, nhưng không biết vì sao lúc đối mặt với anh lại không có cách nào khắc chế được.
Vì sao?
Vì sao cô phải chịu đựng những thứ này? Nhìn anh và người phụ nữ khác làm trò ân ái trước mặt mình, rêu rao khắp nơi... Cô thân là vợ của Lê Hoàng Việt, rõ ràng khổ sở ghen tỵ muốn chết lại phải làm bộ kiên cường sao? Cô từng hỏi mình vô số lần, vì sao cô không thể yếu đuối? Bởi vì cô là Trần Khả Như, cô có thứ mà mình phải giữ vững.
Cô nuốt xuống vị đắng chát, ngước mắt lên nhìn chăm chú, gằn từng chữ một: "Lê Hoàng Việt, ngay cả xã giao bình thường anh cũng muốn can thiệp, chẳng lẽ là anh thích tôi nên đang ghen sao?"
Cánh môi tươi đẹp của cô lúc mở lúc đóng, giọng điệu chứa ba phần mỉa mai, cực kỳ giống một đóa hoa hồng có gai, lại có một loại cảm giác làm cho Lê Hoàng Việt lóa mắt.
Bỗng nhiên tâm trạng của anh lại hơi ảo não và bực dọc, mặt mày lập tức dãn ra và châm biếm: "Thích cô sao, tôi đang ghen sao? Trần Khả Như, cô thật biết tự dát vàng lên mặt mình rồi, phụ nữ tôi mang ra ngoài toàn là người đẹp giàu có. Cô là cái thá gì? Cô có thể so bì được sao?"
Cũng? Hẹn hò?
Trần Khả Như và Phan Huỳnh Đông ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhận ra Đàm Thu Trang. Đôi môi đỏ mọng gợi cảm, mái tóc bồng bềnh như sóng, chiếc váy ôm màu tím cùng thắt lưng phát sáng lộ ra đường cong chữ S mê hoặc.
Gần đây cô ta nhận được nhiều lời mời quay quảng cáo và phim, lại còn có tin đồn hẹn hò với tổng giám đốc của tập đoàn Á Châu. Trong chốc lát danh tiếng lan rộng, liên tục nhận được lời mời đóng phim và sự săn đón của cánh phóng viên.
"Cô Trang, thật là trùng hợp, cô cùng bạn..." Ánh mắt Phan Huỳnh Đông lướt qua cô ta, rơi xuống trên người Lê Hoàng Việt đang đứng bên cạnh, ánh mắt bỗng trở nên mập mờ.
Đương nhiên Trần Khả Như nhìn thấy Lê Hoàng Việt, một cái máy phát sáng tự động như thế, muốn khiến người ta không chú ý tới cũng khó. Là oan gia ngõ hẹp, hay là tới thị uy, hoặc cảnh cáo?
Con ngươi hẹp dài của Lê Hoàng Việt nhanh chóng xẹt qua trên mặt hai người, khuôn mặt đẹp trai càng thêm lạnh lùng. Người phụ nữ đáng chết, thể lực không tệ nhỉ, dây dưa với anh xong rồi lập tức lại tới dây dưa với người đàn ông khác.
"Mời mọc không bằng ngẫu nhiên gặp được. Hay là hai người ngồi cùng chúng tôi luôn đi?" Phan Huỳnh Đông đưa ra lời mời ghép bàn, đương nhiên anh ta chỉ mời theo phép lịch sự mà thôi.
"Chuyện này... sẽ không quấy rối hai người chứ?"
Bề ngoài Đàm Thu Trang cười tươi như hoa, nhưng trong lòng ra sao thì chỉ có cô ta tự biết. Thật là xúi quẩy, vất vả lắm mới cùng tổng giám đốc Việt ăn một bữa cơm, thế mà lại gặp phải hồ ly tinh. Ánh mắt của Lê Hoàng Việt vẫn không hề rời khỏi Trần Khả Như.
Cặp mắt trang điểm đậm của Đàm Thu Trang nhanh chóng tối sầm lại. Tuyệt đối không thể để cho người phụ nữ thoạt nhìn thì thanh cao đoan trang này cướp mất hào quang của mình được.
Trần Khả Như cảm giác sau gáy lành lạnh, trong lòng cô thầm than thở, không biết mấy hôm nay trời xui đất khiến kiểu gì mà cô đi tới đâu Lê Hoàng Việt cũng đều bám dai như đỉa vậy chứ? Cô và Phan Huỳnh Đông cùng nhau đi ăn, sợ là sẽ bị anh xuyên tạc hiểu lầm.
Bỗng nhiên lòng của cô lại yên tĩnh trở lại. Suy nghĩ xấu của Lê Hoàng Việt về cô đã sớm ăn sâu bén rễ, thêm một chuyện hay bớt một chuyện, có khác biệt gì sao?
Phan Huỳnh Đông thấy Trần Khả Như nhai thức ăn một cách tự nhiên với vẻ mặt bình thản, anh ta thầm tính toán trong lòng, liếc mắt nhìn Lê Hoàng Việt hỏi: "Hoàng Việt, ý của cậu thế nào?"
Lê Hoàng Việt mặc một bộ tây trang lịch lãm, hai tay đút trong túi quần. Anh không di chuyển, chỉ đứng yên đó thôi cũng đã cho người ta một loại cảm giác như rồng phượng trong loài người, như hạc giữa bầy gà. Ngay cả ánh đèn trong nhà hàng cũng không thể tỏa sáng bằng hào quang của anh.
Sau đó, anh cũng không trả lời ngay câu hỏi của Phan Huỳnh Đông mà nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía Trần Khả Như: "Cô Như, trời nóng như vậy, sao không cởi khăn lụa trên cổ ra vậy?" Khăn lụa?
Câu trả lời hoàn toàn không liên quan gì cả. Phan Huỳnh Đông và Đàm Thu Trang không hẹn mà cùng nhìn lên trên chiếc cổ dài và nhỏ của Trần Khả Như. Lúc đầu họ cũng không để ý. Nhưng khi Lê Hoàng Việt nhắc tới, họ cũng cảm thấy chiếc khăn lụa màu xanh đen có vẻ không hợp với trang phục cô đang mặc, ngược lại giống như đang che giấu cái gì ở cổ vậy!
Trần Khả Như nhắm mắt lại cũng biết anh ta đang cố ý. Ba người chỉ thấy cô thoải mái cởi khăn lụa xuống, một quả dâu tây nhỏ màu đỏ nhảy nhót trên chiếc cổ trắng như sứ khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Ở đây đều là người lớn, loại vết tích mập mờ này, không cần nói ra thì trong lòng mỗi người đều đã biết rõ đó là dấu vết gì.
Đàm Thu Trang còn che miệng, trêu đùa: "Thì ra chị Như đã có bạn trai để thân mật rồi." Không sai, cô ta cố ý nói ra đấy, để hai nguòi đàn ông ưu tú này đều thấy rõ ràng bộ mặt thật của người phụ nữ này.
Quả nhiên, biểu cảm của Phan Huỳnh Đông hơi cứng đờ.
Đón lấy ánh mắt hoặc dò xét hoặc không có ý tốt, Trần Khả Như không nhanh không chậm giải thích: "Tôi có nuôi một con poodle, có lẽ là vì nó vừa mới mọc răng ngứa ngáy nên đã nhào lên cắn tôi một miếng... Trí tưởng tượng của chị Trang thật phong phú, chắc là thường xuyên cùng bạn trai làm chuyện thú vị này nhỉ?"
"Ha ha..." Đàm Thu Trang lập tức bị nghẹn họng, nửa ngày không nói được lời nào.
Không ngờ người phụ nữ này lại bắt đầu nói dối, tỏ vẻ ta đây đàng hoàng đoan trang, ngay cả mắt cũng không chớp, đúng là một ả đàn bà không đơn giản. Đàm Thu Trang nheo mắt lại, cô ta bỗng có một loại cảm giác như gặp phải kỳ phùng địch thủ.
Chó poodle?
Lại dám so anh với chó! Trần Khả Như, cô được chiều quá nên sinh hư hay là lá gan cô quá lớn đây? Con ngươi của Lê Hoàng Việt vốn đã hẹp dài, ở dưới ánh đèn pha lê mờ ảo lại càng thêm biến hóa khôn lường. Anh ta cong nhẹ cánh môi mỏng nói: "Cô Như nên chú ý một chút, không biết lúc nào sẽ bị chó cắn nữa đâu, nói không chừng lần sau không chỉ là bị cắn một miếng đâu."
Ý tứ hàm xúc trong lời nói không rõ, giống như đang ám chỉ điều gì đó. Ánh mắt hai người giao nhau ở giữa không trung một cách ngắn ngủi, Trần Khả Như lại khôi phục sự lạnh lùng trong mắt, bình tĩnh không né tránh.
"Tổng giám đốc Việt và chị Trang quả nhiên là một đôi trời sinh. Hình như hai người rất quan tâm đến vết thương của kẻ tôm tép như tôi, quan tâm đến mức khiến tôi hơi sợ hãi đấy."
Sau khi thoải mái lau dầu mỡ dính trên khóe miệng, cô đứng dậy nói với Phan Huỳnh Đông: "Chủ tịch Đông, xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài một lát."
"Cô Như, xin cứ tự nhiên."
Cuộc đối thoại của hai người khá khách sáo và lạnh nhạt. Phan Huỳnh Đông nhìn bóng lưng thanh tú của cô dần dần đi ra, anh ta không khỏi cảm thấy khó hiểu đối với mối quan hệ giữa Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như. Hai người thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng trong giọng nói dường như có một loại cảm giác tranh chấp đối lập nhau. Là ảo giác sao?
Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, nếu như Lê Hoàng Việt đứng ra thừa nhận thì nhất định anh sẽ không xen ngang vào cuộc tình này.
"Chủ tịch Đông, không làm lỡ buổi hẹn hò của anh và chị Như nữa." Đàm Thu Trang thuận thế ôm cánh tay Lê Hoàng Việt, dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Việt, chúng ta sang bên kia ngồi đi."
"Xin lỗi không tiếp được."
Dáng vẻ hai người tựa sát nhau mà đi cực kỳ xứng đôi. Sau khi ngồi xuống và chọn món xong, dựa vào trực giác của phụ nữ, Đàm Thu Trang cảm thấy đêm nay lòng Lê Hoàng Việt có vẻ không yên, đương nhiên nhìn từ bề ngoài thì không phát giác ra gì cả.
Lúc mới gặp gỡ Lê Hoàng Việt, anh chỉ cần dùng vẻ bề ngoài thôi đã hoàn toàn chinh phục được cô ta. Cô ta lăn lộn ở trong giới giải trí mấy năm, đã gặp không ít nam diễn viên đẹp trai. Nhưng không có một ai có thể có tướng mạo và khí chất như Lê Hoàng Việt. Hơn nữa với danh hiệu tổng giám đốc tập đoàn Á Châu và ông chủ của 123 Entertaiment, thì anh ta nhất định chính là bạch mã hoàng tử mà nhiều người phụ nữ đều tha thiết ước mơ.
Chỉ tiếc là nghe nói anh đã kết hôn rồi. Có điều, cô vợ trong nhà chỉ để bày biện, ở bên ngoài Lê Hoàng Việt nổi tiếng biết chơi phụ nữ, trêu ong ghẹo bướm. Hiện tại cô ta không chỉ dùng quy tắc ngầm để trèo lên, mở rộng nghiệp diễn của mình mà cô ta còn muốn nhiều hơn, ví dụ như trái tim của Lê Hoàng Việt, vị trí bà chủ của tập đoàn Á Châu.
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi nóng lòng muốn thử. Loại đàn ông tôn quý giống như Lê Hoàng Việt này đáng để cô ta tốn tâm tư từ từ thả dây dài để câu cá lớn.
Quả thật Lê Hoàng Việt đã bị một câu "chó poodle" của Trần Khả Như làm cho bực bội rồi. Anh ta liên tục nhớ tới bộ dạng lúc cô nói dối mà lại không để lộ dấu vết gì, nhưng ở sâu trong đôi mắt động lòng người ấy rõ ràng có vẻ tức giận, lại có vài phần đáng yêu...
Đúng là gặp ma mà!
Biểu cảm của Lê Hoàng Việt không ổn định. Bỗng dưng anh ta đứng lên, thân hình cao lớn tựa như một pho tượng hoàn mỹ.
"Tổng giám đốc Việt, làm sao vậy?"
"Đột nhiên nhớ tới có cuộc điện thoại cần phải gọi, chờ tôi một lát."
Lê Hoàng Việt thuận miệng nói, nhưng giọng nói của anh trời sinh khàn khàn thuần hậu, mê hoặc lòng người. Đàm Thu Trang vừa nhấc mắt lên đã lạc vào ánh mắt sáng như sao của anh, ngay lập tức thay đổi thành ánh mắt si mê ngây ngất, nũng nịu đáp: "Vâng."
Trần Khả Như rửa mặt, dung mạo trong gương vẫn trắng nõn như trước nhưng khuôn mặt lại có chút tiều tụy. Cô thoa một ít son lên cánh môi hồng nhạt, thầm nghĩ, dù sao lúc ăn cũng chẳng khác là bao, vì thế cô mau chóng rời đi. Lê Hoàng Việt là một người có thù tất báo, bản thân mình trái ôm phải ấp thì không sao, nhưng cô và bạn ăn một bữa cơm thì anh không chấp nhận được.
Lúc cô đi ra khỏi phòng vệ sinh thì đột nhiên bị một lực mạnh đẩy trở về. Tiếng kêu sợ hãi của cô chìm ngập ở trong cổ họng. Đối phương nhanh chóng khóa cửa lại, ép cô dựa lưng vào cửa.
"Lê Hoàng Việt?" Trần Khả Như hít một hơi khí lạnh, ánh mắt trong suốt bị ép ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Anh ta đến phòng vệ sinh nữ là muốn làm gì? Lúc này hơi thở Lê Hoàng Việt phả ra, cô bị nhốt giữa hai cánh tay mạnh mẽ của anh. Cô như một con chim nhỏ bé yếu ớt, liều mạng giãy dụa nhưng không làm nên chuyện gì.
"Cuối cùng cô cũng còn nhớ tôi à, suýt chút nữa tôi còn nghĩ cô bị mất trí nhớ mà coi lời của tôi thành gió thoảng bên tai đấy!" Hơi thở lạnh thấu xương của anh phả xuống. Con ngươi màu lưu ly dần lớn lên, thân thể hơi run rẩy, lỗ mũi khẽ nhếch, đó chính là dấu hiệu trước khi nổi giận.
"Lẽ nào ngay cả quyền cùng bạn ăn một bữa cơm, tôi cũng không có sao? Chủ tịch Đông và tôi trong sạch, không giống như anh..."
Cánh tay bỗng nhiên đau đớn, ngũ quan của Trần Khả Như nhíu lại, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm mắng trả lại. Mới nói được một nửa, cô bỗng nhiên dừng lại.
"Không giống tôi cái gì?"
Quả nhiên, một giây kế tiếp hơi thở nguy hiểm của Lê Hoàng Việt tới gần. Khuôn mặt đẹp đẽ anh tú, hàng lông mi đen nhánh suýt chút nữa chạm vào làn da của cô. Nhưng sâu trong con ngươi của anh dường như bốc lên một tầng khói mù, quanh người tràn ngập một luồng sát khí lạnh lẽo như muốn nuốt chửng cô vậy.
"Không có gì, Lê Hoàng Việt, xin anh đừng cố tình gây sự. Tôi là bác sĩ tại nhà của con gái chủ tịch Đông, anh ấy mời tôi ăn là chuyện bình thường. Chúng tôi đường đường chính chính, thẳng thắn vô tư."
Có đôi khi Trần Khả Như rất muốn nghe theo lời Lê Hoàng Việt, không chọc giận anh, nhưng không biết vì sao lúc đối mặt với anh lại không có cách nào khắc chế được.
Vì sao?
Vì sao cô phải chịu đựng những thứ này? Nhìn anh và người phụ nữ khác làm trò ân ái trước mặt mình, rêu rao khắp nơi... Cô thân là vợ của Lê Hoàng Việt, rõ ràng khổ sở ghen tỵ muốn chết lại phải làm bộ kiên cường sao? Cô từng hỏi mình vô số lần, vì sao cô không thể yếu đuối? Bởi vì cô là Trần Khả Như, cô có thứ mà mình phải giữ vững.
Cô nuốt xuống vị đắng chát, ngước mắt lên nhìn chăm chú, gằn từng chữ một: "Lê Hoàng Việt, ngay cả xã giao bình thường anh cũng muốn can thiệp, chẳng lẽ là anh thích tôi nên đang ghen sao?"
Cánh môi tươi đẹp của cô lúc mở lúc đóng, giọng điệu chứa ba phần mỉa mai, cực kỳ giống một đóa hoa hồng có gai, lại có một loại cảm giác làm cho Lê Hoàng Việt lóa mắt.
Bỗng nhiên tâm trạng của anh lại hơi ảo não và bực dọc, mặt mày lập tức dãn ra và châm biếm: "Thích cô sao, tôi đang ghen sao? Trần Khả Như, cô thật biết tự dát vàng lên mặt mình rồi, phụ nữ tôi mang ra ngoài toàn là người đẹp giàu có. Cô là cái thá gì? Cô có thể so bì được sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.