Chương 177: Không thấy người đâu nữa
Say
24/07/2021
Nghe vậy, Lê Hoàng Việt dùng sức siết chặt cánh tay, hai người càng thêm gần gũi, họ giống như trời sinh một cặp vậy.
Tầm mắt hai người cùng nhìn về nhau, trái tim đập cùng một nhịp.
Giờ phút ấy, tâm trạng tĩnh lặng như chưa bao giờ từng có.
Giai đoạn tình yêu rộn ràng khắc cốt ghi tâm nhưng đầy hoài nghi đã đi qua, có thể giữ được sự bình tĩnh vui vẻ tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn hay không, mới là quan trọng nhất.
Vương vấn hơi thở ấm áp của đối phương, Trần Khả Như mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, lại bị đánh thức bởi tiếng lạo xạo trong bụng.
Cô xoa xoa vai Lê Hoàng Việt, tầm nhìn dần dần rõ ràng hơn, khung cảnh ngoài cửa sổ xe vẫn đang là sự nhộn nhịp của trung tâm thành phố, cho thấy thời gian trôi qua chưa bao lâu.
"Ùng ục ùng ục..."
Có một âm thanh sắc nét khác.
Trong sự yên tĩnh ở trong xe nó rõ ràng đến bất ngờ.
Lê Hoàng Việt nhếch môi cười, hơi thở ấm áp phả qua má cô như một làn gió ấm.
Trần Khả Như ngượng ngùng, mặc dù có thể nói rằng mấy bữa rồi cô chưa ăn cơm, nhưng gây ra tiếng động khiếm nhã như vậy, thật sự làm mất hết đi hình tượng và khí chất một quý cô lạnh lùng.
Cho đến hiện tại, những gì cô đã thể hiện trước mặt Lê Hoàng Việt là những ưu điểm tốt nhất và tinh tế nhất của mình.
Anh cười hỏi: "Bụng đói rồi, muốn ăn gì?"
Rõ ràng đó là một sự quan tâm vốn dĩ rất chính đáng, nhưng dưới đáy mắt của anh dường như hiện lên ý trêu trọc.
Trần Khả Như nheo miệng giả vờ cười: "Lần trước anh nhìn thấy Vũ Tuyết Trang ăn cơm trong phòng làm việc của mình, cũng đói lắm nhỉ?"
Không ngờ Lê Hoàng Việt cũng có lúc phải thảm hại thèm khát đồ ăn đến như vậy. Cô nheo mắt cười lên dáng vẻ như một con cáo nhỏ nhắn đáng yêu, trong mắt mơ màng hiện lên một dòng nước trong suốt.
Lê Hoàng Việt ánh mắt tối sầm lại, trong lòng lộ ra vẻ cảm động, cổ họng hơi hơi cuộn lại
Nhưng ngược lại không hề buồn bực,cố ý tiến sát đến bên tai cô,làm như chưa có gì xảy ra,nói: "Hiện giờ tôi rất là đói...hơn nữa đói cũng rất lâu rồi, chỉ có em mới có thể thỏa mãn cái bao tử này thôi..."
Giọng nói khàn khàn xông thẳng vào nơi mẫn cảm, tê dại, khuấy động thần kinh con người.
"Anh... không biết xấu hổ..." Nếu Trần Khả Như thản nhiên tiếp nhận thì mới là lạ.
Vì cô vẫn còn trẻ đang trong thời gian hẹn hò nên việc đỏ mặt là không thể tránh khỏi.
Lê Hoàng Việt đã rút ra được một kỹ năng mới, đó là trêu ghẹo. Trước đây, anh thích giành giật bằng những hành động thiết thực, đơn giản và thô lỗ, nhưng một khi đã hoàn toàn bị ngã gục, cô gái ấy tự nhiên sẽ không còn cách nào khác hơn là đầu hàng.
“Đậu xe ở bên đường.” Lê Hoàng Việt nhịn không được nở nụ cười, rốt cuộc vẫn không ngừng trêu chọc cô. Xe dừng trước cửa nhà hàng Vân Đình, tài xế định đến cây xăng gần đó đổ xăng, đột nhiên Trần Khả Như nghĩ ra điều gì đó, kéo lấy tay cầm của xe,nói: "Tôi không xuống xe nữa. Anh mua cho tôi một ít đi."
"Được."
Lê Hoàng Việt lập tức đi thẳng về phía trước, nhìn thấy một hàng dài trong nhà hàng Vân Đình đang xếp hàng, đôi mày tuấn tú bất giác nheo lại, khăng khăng không chịu chen ngang, dáng người cao vút nổi bật giữa đám đông đứng ở cuối hàng.
Tâm lý con người là như vậy. Nơi nào càng đông thì càng thích,đến xếp hàng càng nhiều. Thực tế người ta không hề biết rằng nó có vị như thế nào, có đáng hay không.
Trần Khả Như lo lắng bất an.
Lương Huy đã lợi dụng năng lực của cảnh sát, điều này vừa cho thấy mạng lưới quan hệ của anh ta ở thành phố Hồ Chí Minh vô cùng rộng lớn, nếu tuỳ ý gán cho cô một tội danh nào đấy thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức. Qua ánh mắt của Lương Huy và Lương Như ngày hôm qua,có thể thấy rằng bọn họ sẽ không bao giờ bỏ qua dễ dàng cho cô và Trương Phước Thành.
"Thưa anh, anh không thể đậu xe ở đây."
Lại phải đi đến chỗ khác gần ngay cạnh nhà hàng Vân Đình, vừa mới dừng một chút, cảnh sát giao thông đã đến chấp hành nhiệm vụ để đuổi họ đi. Tài xế thương lượng với cảnh sát giao thông một hồi, Trần Khả Như thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào nhà hàng Vân Đình, ánh mắt tập trung suy nghĩ.
Chưa từng nghĩ có ngày một người kiêu ngạo lạnh lùng như Lê Hoàng Việt lại vì cô mà làm chuyện này, anh đáng lẽ sẽ ngồi tít trên cao chỉ tay năm ngón sai bảo người khác, chờ một đám người tới hầu hạ. Khi nhìn dáng vẻ nóng nảy nhưng kiên trì của anh bây giờ khiến người ta không nhịn được mà bật cười.
Lê Hoàng Việt đã thay đổi rồi,sự thay đổi lặng lẽ không nhận thức được.
Nhưng Trần Khả Như đã nhận thức được điều này, hiển nhiên đang có tâm trạng trở nên rất tốt, mây đen đã hoàn toàn biến mất.
"Phu nhân, tôi phải đến tổng cục của cảnh sát giao thông để làm giấy thông hành. Hai ngày nay thành phố Hồ Chí Minh đã bắt được kẻ đào tẩu cất giấu ma túy. Đang điều tra rất nghiêm ngặt. Cô muốn xuống xe đợi tôi hay cùng là đi?" Tài xế quay đầu lại hỏi.
Trên tất cả các xe đều có một kí hiệu cho thông hành tạm thời, nếu không có, sẽ không thể ra khỏi trạm thu phí trên cao ở thành phố Hồ Chí Minh.
“Tôi sẽ đi với anh.” Trần Khả Như do dự, trước mặt Lê Hoàng Việt có ít nhất hai mươi ba mươi người nữa, nếu cô đứng một mình trên đường để đợi, có phải rất ngu ngốc rồi không.
Sau bảy tám phút, xe chạy vào trong tường vây, có rất nhiều xe đang đợi làm giấy thông hành, họ xếp hàng một cách rất trật tự.
"Thưa cô, vui lòng xuống xe, chúng tôi cần cô xác minh và điền thông tin."
Trần Khả Như nhận thấy thủ tục thật sự rất rườm rà, cô đi theo một cảnh sát giao thông mặc đồng phục bước vào đại sảnh, điền vào một mẩu thông tin, một cô gái mặc đồng phục khác bước đến, dẫn cô đi... ờ, cô không hiểu thuật ngữ chuyên ngành.Càng bước đi, cô càng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Đồng chí cảnh sát, cho tôi hỏi, chúng ta vẫn chưa tới à?"
Đi qua một hành lang dài tối tăm và u ám, Trần Khả Như không nhịn được hỏi.
"Đến rồi."
Sau khi cô gái mặc đồng phục mở cửa, cô ấy ra hiệu cho Trần Khả Như bước vào.
Bước chân cô loạng choạng một hồi, khi đảo mắt lại, cô cảm thấy quai hàm của cô gái mặc đồng phục đang cắn rất chặt, ánh sáng bạc lấp lánh dưới chiếc còng màu xanh nước biển bên phải.
Cái gì vậy?
Nhanh như chớp, hay cánh tay của cô bị chiếc còng lạnh lẽo khống chế.
Cô sửng sốt: "Đồng chí cảnh sát, cô có ý gì?"
"Cô Trần Khả Như, cô có liên quan đến một vụ án giết người có nổ súng, chúng tôi cần cô hỗ trợ với cảnh sát để điều tra. Chúng ta là cùng bắt tay để giải quyết việc chung." Người phụ nữ mặc đồng phục nghiêm mặt nói.
"Vụ án nổ súng? Các người có phải nhầm lẫn gì không, tuỳ tiện bắt người, các người có chứng cứ gì không?" Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy có âm mưu gì đó, linh cảm không rõ ràng trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.
"Tình hình cụ thể không thể tiết lộ. Chúng tôi chỉ hành động theo lệnh của cấp trên."
Ngay lập tức, người phụ nữ mặc đồng phục bất giác tìm thấy và thu giữ điện thoại di động, tiền lẻ, chứng minh nhân dân và tất cả các đồ dùng cá nhân khác của cô.
Trần Khả Như nhíu mày: "Vậy tôi có thể gọi cho luật sư của mình được không? Trong tay cô không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào. Tôi dù sao vẫn có thể nộp đơn xin tại ngoại."
"Đương nhiên, chỉ cần cô đến sở cảnh sát mới có thể sắp xếp. Đây là tổng cục của cảnh sát giao thông."
Trần Khả Như nhíu mày, hai tay đã bị còng, nếu vẫn cương quyết phản kháng, nhất định không có tác dụng. Cô chỉ hy vọng rằng là do bên phía cảnh sát đã nhầm, chứ không phải âm mưu của Lương Huy và Lương Như.
Càng ngày trong lòng cô càng trở nên bất an.
Vài phút sau.
Tài xế quay lại xe không tìm được Trần Khả Như, hỏi hồi lâu vẫn không thấy người đâu, gọi điện thoại cũng không được, sốt ruột đến độ sắp nhảy dựng lên, lỗ tai nóng ran.
Phu nhân thật là, làm sao cô ấy có thể một mình không nói không rằng chạy đi đâu được!
Tài xế quay lại nhà hàng Vân Đình, Tổng giám đốc Lê ở bên này chỉ mới vừa mua xong đồ ăn,quay lại đã không thấy người đâu,lông mày rũ xuống, lộ ra vẻ mặt lo lắng cảm thấy đây không phải là chuyện bình thường: “Tôi đang hỏi anh, người đâu?"
Người tài xế run rẩy, cúi đầu lí nhí:"Tổng giám đốc Lê, tôi kêu phu nhân đợi ở trong xe. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi là cô ấy đã biến mất rồi. Gọi đến mấy chục cuộc rồi nhưng đến bây giờ vẫn đang trong tình trạng tắt máy".
Sắc mặt Lê Hoàng Việt càng ngày càng âm u, gầm lên: "Người mất tích ở đâu, mau cút trở về đó tìm cho tôi!"
Trần Khả Như làm việc sẽ không thiếu chừng mực đến mức này, mười phần thì chắc đến tám chín phần là gặp chuyện rồi.
Lúc này, xe của Lê Chí Cường và Vũ Tuyết Trang đã đuổi kịp, hai bên thương lượng xong, Vũ Tuyết Trang cảm thấy không ổn, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng: "Chẳng lẽ do một nam một nữa hôm qua đã làm sao? Người đàn ông tên là Lương Huy, người phụ nữ trông như một phu nhân quyền quý, nhưng lại có vẻ không phải là người tốt… Chính là người phụ nữ đó nổ súng nhằm vào chị Khả Như, sau đó người chú kia đã đỡ đạn... ”
"Trước tiên đến tổng cục của cảnh sát giao thông tìm người."
Lê Hoàng Việt giọng trầm tĩnh như nước.
Vào lúc này, anh đã biết chắc rằng nhất định là Lương Như và Lương Huy, hai chị em bọn họ là những người duy nhất nhắm vào Trương Phước Thành và Trần Khả Như. Đồng thời, sau khi điều tra, phát hiện Lương Huy đúng là giám đốc điều hành của tập đoàn MK ở Việt Nam, tuy nhiên trong nội bộ tập đoàn MK lúc trước có mâu thuẫn, không ngờ tới quyền lực của Lương Huy ở thành phố Hồ Chí Minh lại lớn mạnh như vậy, nhất định không nên xem thường.
Vũ Tuyết Trang trong lòng cảm thấy từng cơn từng cơn sợ hãi dâng lên, ngày hôm qua hai người đều hận chị Khả Như đến tận xương tủy như vậy, quyền lực cũng lớn mạnh, nếu chị Khả Như thật sự rơi vào tay bọn họ.
Răng rắc.
Vũ Tuyết Trang bẻ từng ngón từng ngón tay, lạnh lẽo bứt rứt.
Đây không phải là vừa ra khỏi hang hổ rồi lại vào hang sói sao!
Một đoàn người xông vào tổng cục của cảnh sát giao thông, lúc đầu nhân viên bên trong nhất quyết không chịu thừa nhận, Lê Hoàng Việt yêu cầu camera bên ngoài bọn họ là đùn đẩy hết người này đến người khác, tóm lại là làm cho qua loa lấy lệ.
Anh ở thành phố Hồ Chí Minh không thể có sức ảnh hưởng như ở thành phố Đà Nẵng, Lê Hoàng Việt gọi điện thoại cho cục trưởng Hồ, quả nhiên thái độ của ông ta tốt hơn nhiều.
Về lý mà nói, cấp bậc của cục trưởng Hồ cao hơn những người này, ở đây cũng thuộc quyền quản lý của ông.
Dù sao người cũng là mất tích ở tổng cục của cảnh sát giao thông, muốn trốn tránh cũng không trốn tránh được.
Với tốc độ nhanh nhất, Lê Hoàng Việt nghĩ ra cách giải quyết gọn gàng dứt khoát nhất, chính là ra lệnh thẳng cho đại đội trưởng cục cảnh sát Trịnh Nhật Minh của thành phố Hồ Chí Minh
Lần cuối cùng Trần Khả Như xuất hiện là trong tổng cục cảnh sát,là được Trịnh Nhật Minh dẫn đi.
Theo điều tra của cục trưởng, các chỉ đạo từ tối hôm qua đến sáng,đều do Trịnh Nhật Minh phải chịu trách nhiệm, có liên quan đến việc báo cáo sai sự thật, phát lệnh truy nã giả,lừa trên gạt dưới, tình tiết rất nghiêm trọng.
Lê Hoàng Việt lộ ra vẻ hoài nghi, một tên đại đội trưởng nhỏ bé tính là gì, nếu thật sự có thể phạm phải chuyện lớn như vậy? Nói không có cục trưởng, phó cục trưởng chống lưng thì không hề đáng tin chút nào.
Nhưng người đã có ý đầu hàng, có một số việc không cần thiết phải làm rõ thêm nữa.
"Lập tức đưa người đến lục soát nhà của Trịnh Nhật Minh và giải cứu con tin. Trong lực lượng cảnh sát của chúng ta còn có một con sâu làm rầu nồi canh như vậy. Sau khi điều tra rõ ngọn nguồn, nghiêm trị không tha!"
Vũ Tuyết Trang vẫn cứ không ngừng hoảng loạn, hy vọng rằng chị Khả Như sẽ bình an vô sự.
Tòa nhà cao nhất thành phố Hồ Chí Minh, tòa nhà văn phòng của tập đoàn MK.
Đặt giữa trung tâm thành phố,ngày đêm xây dựng không ngừng nghỉ, thời gian chỉ vỏn vẹn vài tháng đã thi công xong, điều đó cho thấy thế lực hùng mạnh của tập đoàn này.
"Loảng xoảng... rầm rầm..."
Trong phòng làm việc, tài liệu và đồ đạc trên bàn đều bị Lương Huy hất đổ, vương vãi khắp nơi. Và một đống giấy A4 bị xé rách, giống như tuyết trắng.
Vẻ mặt Lương Huy lúc này rất căng thẳng,gương mặt vô cùng nham hiểm, lồng ngực run lên không ngừng.
Ngày hôm qua, giấy tờ chuyển nhượng có con dấu của Trương Phước Thành chỉ còn là những tờ giấy trắng, anh ta đã nhờ người giám định, hóa ra là do lão già này sử dụng chất liệu đặc biệt làm ra con dấu giả rồi đánh tráo, không có giá trị pháp lý. Nếu muốn có được mọi thứ, Trương Phước Thành phải chết anh ta mới được thừa kế gia sản một cách phù hợp pháp lý.
Cái ông già chết tiệt này, bị bắn nhưng chưa lấy đạn ra, ông ta có lẽ sẽ không thể nhìn thấy mặt trời hôm nay rồi.
Tại sao, không có tin tức gì từ phía cảnh sát?
Lương Huy tâm trạng đang cáu gắt, vô cùng lo lắng sốt ruột, sau khi trợ lý gõ cửa, anh ta thận trọng hỏi: "Tổng giám đốc Lương, đại đội trưởng Minh của đội cảnh sát đang đứng dưới lầu nói có chuyện đến tìm anh."
Tầm mắt hai người cùng nhìn về nhau, trái tim đập cùng một nhịp.
Giờ phút ấy, tâm trạng tĩnh lặng như chưa bao giờ từng có.
Giai đoạn tình yêu rộn ràng khắc cốt ghi tâm nhưng đầy hoài nghi đã đi qua, có thể giữ được sự bình tĩnh vui vẻ tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn hay không, mới là quan trọng nhất.
Vương vấn hơi thở ấm áp của đối phương, Trần Khả Như mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, lại bị đánh thức bởi tiếng lạo xạo trong bụng.
Cô xoa xoa vai Lê Hoàng Việt, tầm nhìn dần dần rõ ràng hơn, khung cảnh ngoài cửa sổ xe vẫn đang là sự nhộn nhịp của trung tâm thành phố, cho thấy thời gian trôi qua chưa bao lâu.
"Ùng ục ùng ục..."
Có một âm thanh sắc nét khác.
Trong sự yên tĩnh ở trong xe nó rõ ràng đến bất ngờ.
Lê Hoàng Việt nhếch môi cười, hơi thở ấm áp phả qua má cô như một làn gió ấm.
Trần Khả Như ngượng ngùng, mặc dù có thể nói rằng mấy bữa rồi cô chưa ăn cơm, nhưng gây ra tiếng động khiếm nhã như vậy, thật sự làm mất hết đi hình tượng và khí chất một quý cô lạnh lùng.
Cho đến hiện tại, những gì cô đã thể hiện trước mặt Lê Hoàng Việt là những ưu điểm tốt nhất và tinh tế nhất của mình.
Anh cười hỏi: "Bụng đói rồi, muốn ăn gì?"
Rõ ràng đó là một sự quan tâm vốn dĩ rất chính đáng, nhưng dưới đáy mắt của anh dường như hiện lên ý trêu trọc.
Trần Khả Như nheo miệng giả vờ cười: "Lần trước anh nhìn thấy Vũ Tuyết Trang ăn cơm trong phòng làm việc của mình, cũng đói lắm nhỉ?"
Không ngờ Lê Hoàng Việt cũng có lúc phải thảm hại thèm khát đồ ăn đến như vậy. Cô nheo mắt cười lên dáng vẻ như một con cáo nhỏ nhắn đáng yêu, trong mắt mơ màng hiện lên một dòng nước trong suốt.
Lê Hoàng Việt ánh mắt tối sầm lại, trong lòng lộ ra vẻ cảm động, cổ họng hơi hơi cuộn lại
Nhưng ngược lại không hề buồn bực,cố ý tiến sát đến bên tai cô,làm như chưa có gì xảy ra,nói: "Hiện giờ tôi rất là đói...hơn nữa đói cũng rất lâu rồi, chỉ có em mới có thể thỏa mãn cái bao tử này thôi..."
Giọng nói khàn khàn xông thẳng vào nơi mẫn cảm, tê dại, khuấy động thần kinh con người.
"Anh... không biết xấu hổ..." Nếu Trần Khả Như thản nhiên tiếp nhận thì mới là lạ.
Vì cô vẫn còn trẻ đang trong thời gian hẹn hò nên việc đỏ mặt là không thể tránh khỏi.
Lê Hoàng Việt đã rút ra được một kỹ năng mới, đó là trêu ghẹo. Trước đây, anh thích giành giật bằng những hành động thiết thực, đơn giản và thô lỗ, nhưng một khi đã hoàn toàn bị ngã gục, cô gái ấy tự nhiên sẽ không còn cách nào khác hơn là đầu hàng.
“Đậu xe ở bên đường.” Lê Hoàng Việt nhịn không được nở nụ cười, rốt cuộc vẫn không ngừng trêu chọc cô. Xe dừng trước cửa nhà hàng Vân Đình, tài xế định đến cây xăng gần đó đổ xăng, đột nhiên Trần Khả Như nghĩ ra điều gì đó, kéo lấy tay cầm của xe,nói: "Tôi không xuống xe nữa. Anh mua cho tôi một ít đi."
"Được."
Lê Hoàng Việt lập tức đi thẳng về phía trước, nhìn thấy một hàng dài trong nhà hàng Vân Đình đang xếp hàng, đôi mày tuấn tú bất giác nheo lại, khăng khăng không chịu chen ngang, dáng người cao vút nổi bật giữa đám đông đứng ở cuối hàng.
Tâm lý con người là như vậy. Nơi nào càng đông thì càng thích,đến xếp hàng càng nhiều. Thực tế người ta không hề biết rằng nó có vị như thế nào, có đáng hay không.
Trần Khả Như lo lắng bất an.
Lương Huy đã lợi dụng năng lực của cảnh sát, điều này vừa cho thấy mạng lưới quan hệ của anh ta ở thành phố Hồ Chí Minh vô cùng rộng lớn, nếu tuỳ ý gán cho cô một tội danh nào đấy thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức. Qua ánh mắt của Lương Huy và Lương Như ngày hôm qua,có thể thấy rằng bọn họ sẽ không bao giờ bỏ qua dễ dàng cho cô và Trương Phước Thành.
"Thưa anh, anh không thể đậu xe ở đây."
Lại phải đi đến chỗ khác gần ngay cạnh nhà hàng Vân Đình, vừa mới dừng một chút, cảnh sát giao thông đã đến chấp hành nhiệm vụ để đuổi họ đi. Tài xế thương lượng với cảnh sát giao thông một hồi, Trần Khả Như thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào nhà hàng Vân Đình, ánh mắt tập trung suy nghĩ.
Chưa từng nghĩ có ngày một người kiêu ngạo lạnh lùng như Lê Hoàng Việt lại vì cô mà làm chuyện này, anh đáng lẽ sẽ ngồi tít trên cao chỉ tay năm ngón sai bảo người khác, chờ một đám người tới hầu hạ. Khi nhìn dáng vẻ nóng nảy nhưng kiên trì của anh bây giờ khiến người ta không nhịn được mà bật cười.
Lê Hoàng Việt đã thay đổi rồi,sự thay đổi lặng lẽ không nhận thức được.
Nhưng Trần Khả Như đã nhận thức được điều này, hiển nhiên đang có tâm trạng trở nên rất tốt, mây đen đã hoàn toàn biến mất.
"Phu nhân, tôi phải đến tổng cục của cảnh sát giao thông để làm giấy thông hành. Hai ngày nay thành phố Hồ Chí Minh đã bắt được kẻ đào tẩu cất giấu ma túy. Đang điều tra rất nghiêm ngặt. Cô muốn xuống xe đợi tôi hay cùng là đi?" Tài xế quay đầu lại hỏi.
Trên tất cả các xe đều có một kí hiệu cho thông hành tạm thời, nếu không có, sẽ không thể ra khỏi trạm thu phí trên cao ở thành phố Hồ Chí Minh.
“Tôi sẽ đi với anh.” Trần Khả Như do dự, trước mặt Lê Hoàng Việt có ít nhất hai mươi ba mươi người nữa, nếu cô đứng một mình trên đường để đợi, có phải rất ngu ngốc rồi không.
Sau bảy tám phút, xe chạy vào trong tường vây, có rất nhiều xe đang đợi làm giấy thông hành, họ xếp hàng một cách rất trật tự.
"Thưa cô, vui lòng xuống xe, chúng tôi cần cô xác minh và điền thông tin."
Trần Khả Như nhận thấy thủ tục thật sự rất rườm rà, cô đi theo một cảnh sát giao thông mặc đồng phục bước vào đại sảnh, điền vào một mẩu thông tin, một cô gái mặc đồng phục khác bước đến, dẫn cô đi... ờ, cô không hiểu thuật ngữ chuyên ngành.Càng bước đi, cô càng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Đồng chí cảnh sát, cho tôi hỏi, chúng ta vẫn chưa tới à?"
Đi qua một hành lang dài tối tăm và u ám, Trần Khả Như không nhịn được hỏi.
"Đến rồi."
Sau khi cô gái mặc đồng phục mở cửa, cô ấy ra hiệu cho Trần Khả Như bước vào.
Bước chân cô loạng choạng một hồi, khi đảo mắt lại, cô cảm thấy quai hàm của cô gái mặc đồng phục đang cắn rất chặt, ánh sáng bạc lấp lánh dưới chiếc còng màu xanh nước biển bên phải.
Cái gì vậy?
Nhanh như chớp, hay cánh tay của cô bị chiếc còng lạnh lẽo khống chế.
Cô sửng sốt: "Đồng chí cảnh sát, cô có ý gì?"
"Cô Trần Khả Như, cô có liên quan đến một vụ án giết người có nổ súng, chúng tôi cần cô hỗ trợ với cảnh sát để điều tra. Chúng ta là cùng bắt tay để giải quyết việc chung." Người phụ nữ mặc đồng phục nghiêm mặt nói.
"Vụ án nổ súng? Các người có phải nhầm lẫn gì không, tuỳ tiện bắt người, các người có chứng cứ gì không?" Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy có âm mưu gì đó, linh cảm không rõ ràng trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.
"Tình hình cụ thể không thể tiết lộ. Chúng tôi chỉ hành động theo lệnh của cấp trên."
Ngay lập tức, người phụ nữ mặc đồng phục bất giác tìm thấy và thu giữ điện thoại di động, tiền lẻ, chứng minh nhân dân và tất cả các đồ dùng cá nhân khác của cô.
Trần Khả Như nhíu mày: "Vậy tôi có thể gọi cho luật sư của mình được không? Trong tay cô không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào. Tôi dù sao vẫn có thể nộp đơn xin tại ngoại."
"Đương nhiên, chỉ cần cô đến sở cảnh sát mới có thể sắp xếp. Đây là tổng cục của cảnh sát giao thông."
Trần Khả Như nhíu mày, hai tay đã bị còng, nếu vẫn cương quyết phản kháng, nhất định không có tác dụng. Cô chỉ hy vọng rằng là do bên phía cảnh sát đã nhầm, chứ không phải âm mưu của Lương Huy và Lương Như.
Càng ngày trong lòng cô càng trở nên bất an.
Vài phút sau.
Tài xế quay lại xe không tìm được Trần Khả Như, hỏi hồi lâu vẫn không thấy người đâu, gọi điện thoại cũng không được, sốt ruột đến độ sắp nhảy dựng lên, lỗ tai nóng ran.
Phu nhân thật là, làm sao cô ấy có thể một mình không nói không rằng chạy đi đâu được!
Tài xế quay lại nhà hàng Vân Đình, Tổng giám đốc Lê ở bên này chỉ mới vừa mua xong đồ ăn,quay lại đã không thấy người đâu,lông mày rũ xuống, lộ ra vẻ mặt lo lắng cảm thấy đây không phải là chuyện bình thường: “Tôi đang hỏi anh, người đâu?"
Người tài xế run rẩy, cúi đầu lí nhí:"Tổng giám đốc Lê, tôi kêu phu nhân đợi ở trong xe. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi là cô ấy đã biến mất rồi. Gọi đến mấy chục cuộc rồi nhưng đến bây giờ vẫn đang trong tình trạng tắt máy".
Sắc mặt Lê Hoàng Việt càng ngày càng âm u, gầm lên: "Người mất tích ở đâu, mau cút trở về đó tìm cho tôi!"
Trần Khả Như làm việc sẽ không thiếu chừng mực đến mức này, mười phần thì chắc đến tám chín phần là gặp chuyện rồi.
Lúc này, xe của Lê Chí Cường và Vũ Tuyết Trang đã đuổi kịp, hai bên thương lượng xong, Vũ Tuyết Trang cảm thấy không ổn, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng: "Chẳng lẽ do một nam một nữa hôm qua đã làm sao? Người đàn ông tên là Lương Huy, người phụ nữ trông như một phu nhân quyền quý, nhưng lại có vẻ không phải là người tốt… Chính là người phụ nữ đó nổ súng nhằm vào chị Khả Như, sau đó người chú kia đã đỡ đạn... ”
"Trước tiên đến tổng cục của cảnh sát giao thông tìm người."
Lê Hoàng Việt giọng trầm tĩnh như nước.
Vào lúc này, anh đã biết chắc rằng nhất định là Lương Như và Lương Huy, hai chị em bọn họ là những người duy nhất nhắm vào Trương Phước Thành và Trần Khả Như. Đồng thời, sau khi điều tra, phát hiện Lương Huy đúng là giám đốc điều hành của tập đoàn MK ở Việt Nam, tuy nhiên trong nội bộ tập đoàn MK lúc trước có mâu thuẫn, không ngờ tới quyền lực của Lương Huy ở thành phố Hồ Chí Minh lại lớn mạnh như vậy, nhất định không nên xem thường.
Vũ Tuyết Trang trong lòng cảm thấy từng cơn từng cơn sợ hãi dâng lên, ngày hôm qua hai người đều hận chị Khả Như đến tận xương tủy như vậy, quyền lực cũng lớn mạnh, nếu chị Khả Như thật sự rơi vào tay bọn họ.
Răng rắc.
Vũ Tuyết Trang bẻ từng ngón từng ngón tay, lạnh lẽo bứt rứt.
Đây không phải là vừa ra khỏi hang hổ rồi lại vào hang sói sao!
Một đoàn người xông vào tổng cục của cảnh sát giao thông, lúc đầu nhân viên bên trong nhất quyết không chịu thừa nhận, Lê Hoàng Việt yêu cầu camera bên ngoài bọn họ là đùn đẩy hết người này đến người khác, tóm lại là làm cho qua loa lấy lệ.
Anh ở thành phố Hồ Chí Minh không thể có sức ảnh hưởng như ở thành phố Đà Nẵng, Lê Hoàng Việt gọi điện thoại cho cục trưởng Hồ, quả nhiên thái độ của ông ta tốt hơn nhiều.
Về lý mà nói, cấp bậc của cục trưởng Hồ cao hơn những người này, ở đây cũng thuộc quyền quản lý của ông.
Dù sao người cũng là mất tích ở tổng cục của cảnh sát giao thông, muốn trốn tránh cũng không trốn tránh được.
Với tốc độ nhanh nhất, Lê Hoàng Việt nghĩ ra cách giải quyết gọn gàng dứt khoát nhất, chính là ra lệnh thẳng cho đại đội trưởng cục cảnh sát Trịnh Nhật Minh của thành phố Hồ Chí Minh
Lần cuối cùng Trần Khả Như xuất hiện là trong tổng cục cảnh sát,là được Trịnh Nhật Minh dẫn đi.
Theo điều tra của cục trưởng, các chỉ đạo từ tối hôm qua đến sáng,đều do Trịnh Nhật Minh phải chịu trách nhiệm, có liên quan đến việc báo cáo sai sự thật, phát lệnh truy nã giả,lừa trên gạt dưới, tình tiết rất nghiêm trọng.
Lê Hoàng Việt lộ ra vẻ hoài nghi, một tên đại đội trưởng nhỏ bé tính là gì, nếu thật sự có thể phạm phải chuyện lớn như vậy? Nói không có cục trưởng, phó cục trưởng chống lưng thì không hề đáng tin chút nào.
Nhưng người đã có ý đầu hàng, có một số việc không cần thiết phải làm rõ thêm nữa.
"Lập tức đưa người đến lục soát nhà của Trịnh Nhật Minh và giải cứu con tin. Trong lực lượng cảnh sát của chúng ta còn có một con sâu làm rầu nồi canh như vậy. Sau khi điều tra rõ ngọn nguồn, nghiêm trị không tha!"
Vũ Tuyết Trang vẫn cứ không ngừng hoảng loạn, hy vọng rằng chị Khả Như sẽ bình an vô sự.
Tòa nhà cao nhất thành phố Hồ Chí Minh, tòa nhà văn phòng của tập đoàn MK.
Đặt giữa trung tâm thành phố,ngày đêm xây dựng không ngừng nghỉ, thời gian chỉ vỏn vẹn vài tháng đã thi công xong, điều đó cho thấy thế lực hùng mạnh của tập đoàn này.
"Loảng xoảng... rầm rầm..."
Trong phòng làm việc, tài liệu và đồ đạc trên bàn đều bị Lương Huy hất đổ, vương vãi khắp nơi. Và một đống giấy A4 bị xé rách, giống như tuyết trắng.
Vẻ mặt Lương Huy lúc này rất căng thẳng,gương mặt vô cùng nham hiểm, lồng ngực run lên không ngừng.
Ngày hôm qua, giấy tờ chuyển nhượng có con dấu của Trương Phước Thành chỉ còn là những tờ giấy trắng, anh ta đã nhờ người giám định, hóa ra là do lão già này sử dụng chất liệu đặc biệt làm ra con dấu giả rồi đánh tráo, không có giá trị pháp lý. Nếu muốn có được mọi thứ, Trương Phước Thành phải chết anh ta mới được thừa kế gia sản một cách phù hợp pháp lý.
Cái ông già chết tiệt này, bị bắn nhưng chưa lấy đạn ra, ông ta có lẽ sẽ không thể nhìn thấy mặt trời hôm nay rồi.
Tại sao, không có tin tức gì từ phía cảnh sát?
Lương Huy tâm trạng đang cáu gắt, vô cùng lo lắng sốt ruột, sau khi trợ lý gõ cửa, anh ta thận trọng hỏi: "Tổng giám đốc Lương, đại đội trưởng Minh của đội cảnh sát đang đứng dưới lầu nói có chuyện đến tìm anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.