Chương 190: Lê Hoàng Việt, chậm một chút
Say
25/07/2021
Anh ta cảm nhận đó là sự bình lặng trước cơn bão.
Nghe xong, đầu dây bên kia trực tiếp cúp máy.
Anh ta gọi lại lần nữa, nhưng không được.
Sáu giờ sáng.
Trần Khả Như bị đánh thức bởi cái lạnh, sự buốt giá dày đặc đến từ xung quanh.
Giữa rừng cây xanh thẫm, khắp mặt đất đều là lá rơi, cô khẽ động, liền cảm nhận được cơ thể đang bị trói buộc rất chặt, không thể lay động, hóa ra là Phan Huỳnh Đông đang ôm cô!
Khi ngã xuống, cô đã hôn mê!
Phan Huỳnh Đông đã ôm cô ngủ cả một đêm!
Trần Khả Như trong lòng nhiều cảm xúc đan xen,cổ họng khô khốc.
Trên hai gò má của anh hiện lên màu trắng nhợt nhạt, trên môi lộ ra màu tím sẫm kỳ lạ, khiến người khác nhìn vào cũng phải đau lòng.
Cố gắng không lúng túng, cô nỗ lực hét lên: "Anh Đông, tỉnh lại!"
Kiểm tra hơi thở, yếu ớt gần như không còn gì.
Sau một lúc thật lâu, Phan Huỳnh Đông mới dần tỉnh lại, hồi phục lại được chút hơi thở.
Tảng đá to lớn đè chặt trong lòng Trần Khả Như dần được đặt xuống, cô rất sợ. Là một bác sĩ, cô đã quen với việc nhìn thấy máu tanh và sinh ly tử biệt, nhưng bây giờ cô quá sợ hãi, cô sợ những người bên cạnh quan tâm đến cô sẽ bị tổn thương.
"Tôi không sao."
Anh ta nói với một giọng yếu ớt.
Khoảnh khắc mắt anh ta nhìn thấy cô, liền tràn đầy sự ấm áp, biết ơn và những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
"Xin lỗi, tối hôm qua thất lễ rồi."
Phan Huỳnh Đông từ từ rút hai cánh tay đang ôm chặt hai bên, cảm giác dường như một thứ gì đó quan trọng sắp mất đi.
Cay đắng, tràn ngập trong cổ họng.
Chưa bao giờ có được, sao có thể nói là mất đi?
“Giây phút nguy hiểm, làm sao còn có thể lo đến lễ nghi nữa chứ?” Trần Khả Như biết rõ, nếu Phan Huỳnh Đông không ôm cô, hoặc là nếu hai người không sưởi ấm cho nhau, nhiệt độ trong rừng hạ xuống thấp, bọn họ có khả năng đã bị chết cóng rồi.
"Khả Như, thật may là cô vẫn còn ở đây."
Anh ta chăm chú nhìn cô, trong mắt có ngàn vạn lời muốn nói.
"Đúng vậy, may mắn là chúng ta đều còn sống."
Trần Khả Như phụ họa, trong giọng nói không có quá nhiều cảm xúc. Cô biết rõ rằng, khi trời sáng sẽ còn nhiều điều hơn phải đối mặt. Kể cả những chuyện bi hài như thế này.
"Chúng ta trở về đi, bọn họ chắc hẳn là đang rất lo lắng."
"Ừ."
Hai người đều tự đứng vững, Trần Khả Như vừa định đi vài bước liền phát hiện Phan Huỳnh Đông vẫn đứng tại chỗ.
"Anh Đông, anh bị sao vậy?"
"Không sao, cô đi trước đi, không cần quan tâm đến tôi."
Phan Huỳnh Đông nói vọng về phía cô.
Trần Khả Như vẻ mặt trầm xuống, bước nhanh quay lại trước mặt anh ta, cứng giọng hỏi: "Có phải là bị thương rồi không?"
"Tôi thực sự không sao, nhưng mắt cá chân của tôi hơi bị bong gân. Cô đi ra trước, báo tin cho thư ký của tôi, Trương Thành Danh.Tôi sẽ ở nguyên đây đợi cô."
Phan Huỳnh Đông khẽ mỉm cười, thân thể khẽ lay động một chút, Trần Khả Như vội vàng đỡ lấy anh ta.
Cô kéo ống quần của Phan Huỳnh Đông lên thì thấy nó đã sưng phồng lên rồi, ánh mắt cô có chút run rẩy, nhưng không cho phép mình nói ra.
"Nhìn xem, tôi đã nói không sao rồi mà, chỉ là bong gân, cũng không bị gãy xương."
Anh càng qua loa như vậy, Trần Khả Như càng cảm thấy có lỗi.
“Anh Đông, muốn đi thì phải cùng đi. Tôi không thể để anh một mình.” Cô không nói hai lời, liền kéo một cánh tay của Phan Huỳnh Đông lại, khoác lên vai mình.
"Khả Như..."
Mặc dù Phan Huỳnh Đông có chút luống cuống, nhưng cơ thể anh ta không hề phản kháng, đó là bản năng, đối với cô, anh mãi mãi cũng không biết được làm sao để từ chối.
Hương thơm của cô quấn quanh trong mũi,.
Tính cách của Trần Khả Như chính là như vậy, cứng cỏi, cố chấp đến nỗi làm người khác phải đau lòng. Vì vậy anh ta mới không nỡ buông tay,cho đến khi càng ngày lún càng sâu, không thể tự thoát ra được nữa.
Trần Khả Như không nói gì, mặc dù anh ta cố gắng không đặt trọng tâm dồn lên trên người đối phương, nhưng anh biết cô đang âm thầm chịu đựng.
Mặc dù chân của Phan Huỳnh Đông bị đau, nhưng trái tim của anh ấy lại thấy rất ngọt ngào và vui vẻ.
Đôi mắt say đắm, đôi môi hé mở: Khả Như, thật sự hi vọng rằng con đường này luôn đi mãi như vậy, không có điểm dừng.
Khoảnh khắc thời gian ngừng lại mọi thứ cứ tồn tại vĩnh viễn.
Cũng là một loại hạnh phúc.
"Tìm được người chưa"
Lê Hoàng Việt đầu tiên đi đến phòng chỉ huy của khu vui chơi Cực Quang, cả người toát ra hơi thở sương giá lạnh lẽo, nghiêm nghị khiến người khác phải khiếp sợ.
"Tổng giám đốc Lê..."
Lê Chí Cường đẩy gọng kính trên sống mũi lên,cái đầu ngà ngà mệt mỏi, quầng mắt đen sẫm, rụt rè đáp: "Vẫn đang tìm."
Cơn giận của Lê Hoàng Việt còn chưa hoàn toàn đạt điến đỉnh điểm, thì Lê Chí Cường nhận được điện thoại của chủ quản khu vực, trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt bỗng trở nên u ám.
"Nhìn thấy hai người? Được rồi, tôi và tổng giám đốc Lê lập tức đến ngay."
Lê Chí Cường kích động cúp điện thoại, nhưng nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lê Hoàng Việt tối sầm đang dần thả lỏng ra một chút,"Tổng giám đốc Lê, hình như tìm được rồi."
"Đi thôi."
"Ồ."
Lê Hoàng Việt cùng đoàn người lái xe tham quan đến khu vực dã ngoại, vừa xuống xe, chỉ nhìn thấy trên bãi đất bằng phẳng mênh mông,hai bóng hình đang dựa sát vào nhau chậm rãi đi đến.
Cho đến khi có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt, ánh mắt của Lê Hoàng Việt phút chốc bỗng trở nên nham hiểm.
"Tổng giám đốc Lê, là phu nhân, cô ấy và chủ tịch Phan đều bình an vô sự!"
Lê Chí Cường vui mừng khôn xiết, nhất thời quên mất một việc quan trọng.
Những lời nói của anh ta chắc chắn đang đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng lên trong người Lê Hoàng Việt.
Vợ của mình và người đàn ông khác ở bên nhau cả đêm không về, bây giờ xuất hiện với tư thế vô cùng thân thiết, người chồng đó có nên vui mừng vì được gặp lại nhau sau khi mất tích trong tai nạn như thế này không? Hay là nên giận giữ đây?
Vô cùng đáng tiếc, Lê Hoàng Việt luôn luôn thuộc loại người thứ 2.
Lê Hoàng Việt sải bước thật dài, lập tức đi tới, trên người khoác một chiếc áo khoác màu đen, bước đi bình tĩnh và uy lực.
Không biết là lúc nào, ngay cả Lê Chí Cường cũng không để ý, xung quanh bỗng có rất nhiều người đang tụ tập, một số là khách du lịch đang đi chơi, một số là phóng viên chen chân vào cùng khách du lịch.
Một vụ án mạng đã xảy ra ở khu vui chơi Cực Quang vào ngày hôm qua, mặc dù tin tức bị phong tỏa nhưng trên thế giới này không có điều gì là tuyệt đối, giấy không thể gói được lửa, vấn đề chỉ là thời gian trước khi nó lọt được ra ngoài.
Chỉ hi vọng phía cảnh sát giải quyết vụ án càng sớm càng tốt, bắt được kẻ sát nhân và đưa ra lời giải thích cho gia đình người quá cố.
May mắn thay, Triệu Tư đã đến đồn cảnh sát cả một đêm để hỗ trợ cung cấp chân dung của các nghi phạm. Cảnh sát đang tiến hành điều tra và truy quét cả thành phố. Khi có tin chính xác mới có thể thông báo chính thức.
Vào lúc tám giờ, mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời.
Trần Khả Như hơi nheo mắt, có phần không kịp thích ứng, lông mi khẽ run lên, chỉ thấy người đàn ông đang đi tới, dáng đứng cao lớn, tuấn tú, toát ra khí chất hơn hẳn người thường.
Hình như là Lê Hoàng Việt.
Đúng vậy.
Phan Huỳnh Đông cũng cùng nhìn thấy, hai người đồng thời dừng lại, đứng yên tại chỗ, quên mất động tác trên tay.
Trần Khả Như khóe miệng mỉm cười.
Cô từ từ buông tay ra, chăm chú nhìn Lê Hoàng Việt, trong miệng có ngàn vạn lời muốn nói, cùng với cảm xúc bất mãn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô dường như không thể nói ra điều gì, điều gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cô dường như, càng lúc càng không thể dời xa anh được nữa rồi.
Phan Huỳnh Đông bị mất trọng tâm vì bị thả ra một cách đột ngột, gần như đứng không vững. Cơ thể anh ta trông như cây liễu trong gió, vô cùng mỏng manh gió thổi qua là đổ, run rẩy sắp ngã.
"Cẩn thận!"
Trần Khả Như định thần lại, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh ta.
Phan Huỳnh Đông đáp lại cô với một nụ cười nhẹ nhàng, Trần Khả Như muốn buông tay, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không có cách nào, ngộ nhỡ Lê Hoàng Việt hiểu lầm rồi...
Được rồi, dù sao thì cũng đã hiểu lầm rồi
Lê Hoàng Việt hung hăng, trong mắt hiện lên lòng đố kị, anh tiến lại gần, như muốn nuốt sống hai người.
"Hoàng Việt,anh nghe tôi nói..."
Phan Huỳnh Đông mở miệng muốn giải thích, Lê Hoàng Việt không muốn nghe thanh minh, một quyền đấm thẳng đến anh ta.
Khuôn mặt của anh ta bị đấm rất mạnh, ngay lập tức mất thăng bằng ngã xuống đất.
Trần Khả Như thất thanh hô lên, cô biết rằng Lê Hoàng Việt sẽ hiểu lầm, nhưng cô không ngờ anh lại tức giận đến như vậy.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt Phan Huỳnh Đông sưng vù, nhưng Lê Hoàng Việt vẫn không có ý định dừng tay, cúi người, nắm lấy cổ áo đối phương, hơi thở hổn hển,lấy sức tiếp tục ra tay
Sau khi bị đánh, Phan Huỳnh Đông ngược lại không hề buồn bực, đôi mắt ôn hòa nhìn anh, "Lê Hoàng Việt, hiện tại anh đang có chút kích động, nói sau vậy!"
"Phan Huỳnh Đông, anh cho rằng giả vờ khoan dung có thể che giấu trăm phương nghìn kế của mình sao?"
Lê Hoàng Việt lạnh lùng quát, tỏ vẻ khinh thường.
Khi nói chuyện, anh lại nhất lòng bàn tay lên, trước mắt lại thấy một đợt tấn công vô cùng kịch liệt không hề có chút lưu tình.
"Lê Hoàng Việt, đừng!"
Trần Khả Như hét lớn một tiếng, "Anh ấy đã vì cứu tôi mà bị thương, anh định gán cho tôi tội vô ơn sao?"
Lời vừa dứt, Thư ký Trương Thành Danh và những người khác chạy tới.
Động tác trên tay Lê Hoàng Việt ngừng lại, cuối cùng cũng không giáng xuống
"Lê Hoàng Việt, ý của anh là gì? Sao có thể tùy tiện đánh người?"
Thư ký Trương vội vàng đỡ Phan Huỳnh Đông, chất vấn đối phương với vẻ mặt tức giận.
Lê Hoàng Việt đứng thẳng người, vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, giữa hai mắt hiện lên một tầng băng giá.
"Tôi không sao."
Phan Huỳnh Đông cả mặt nhếch nhác,khoé miệng nhẹ nhàng trấn an.
Nghe xong, thư ký Trương càng thêm tức giận, phẫn uất bất bình: "Ông chủ, anh chính là quá tốt bụng nên mới bị bắt nạt như thế này. Nếu người ta không cảm ơn anh thì cũng bỏ đi, đây còn đánh anh thành bộ dạng như vậy..."
"Tổng giám đốc Lê..."
Lê Chí Cường lau mồ hôi, đang yên đang lành, sao lại bắt đầu đánh người, cái tính khí này của tổng giám đốc Lê!
"Thư ký Trương,thật ngại quá, anh mau đưa anh Đông đến bệnh viện đi, anh ấy bị bong gân."
Trần Khả Như ngại ngùng nói với thư ký Trương.
"Ừ."
Vốn dĩ thư ký Trương đã có chút oán hận với Trần Khả Như, nhưng thái độ của đối phương rất thân thiện nên dù sao cũng không thể tức giận được, chỉ có thể bình thường đáp lại.
Phan Huỳnh Đông chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Khả Như, cô cũng phải tự mình đi làm một cuộc kiểm tra toàn diện, từ nơi cao như vậy ngã xuống..."
Anh ta đang muốn nói rồi lại thôi, trong mắt dường như có vô vàn cảm xúc.
Trần Khả Như chưa kịp trả lời, đã bị một sức mạnh to lớn không dễ dàng thoát ra túm lấy
Là Lê Hoàng Việt.
Phan Huỳnh Đông cau mày, tính cách này của Lê Hoàng Việt, đối với phụ nữ thô lỗ và độc đoán... Anh ta có phải đã làm khó Trần Khả Như rồi không?
Anh ta thở dài, dưới chân đau đớn không còn sức lúc, chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm gì hơn, cứ để hai người biến mất trong tầm mắt.
“Ông chủ, đi thôi, đừng nhìn.” Còn nhìn gì nữa, người cũng có phải của anh đâu.
Thư ký Trương khuyên nhủ, đi một vòng, ông chủ vẫn là đi đường cũ, một con đường tối tăm đến cuối cùng.
Đôi tay của Lê Hoàng Việt vô cùng khỏe mạnh, nói là mình đồng da sắt cũng không phải là nói quá.
Trần Khả Như lảo đảo, không đủ sức lực, gượng gạo hét lên: "Lê Hoàng Việt, chậm một chút."
Nhưng đối phương không cho phép mình dừng lại, thay vào đó càng lúc càng đi nhanh hơn, kéo theo cô.
Từng khúc xương trên cơ thể cô bắt đầu kêu gào muốn đình công, một bước cũng không nhấc lên được!
"Lê Hoàng Việt, dừng lại!"
Cô lại hét lên.
Không ngờ Lê Hoàng Việt lại bất ngờ dừng lại, không giữ được thăng bằng,cô trực tiếp ngã xuống.
- -----
Nghe xong, đầu dây bên kia trực tiếp cúp máy.
Anh ta gọi lại lần nữa, nhưng không được.
Sáu giờ sáng.
Trần Khả Như bị đánh thức bởi cái lạnh, sự buốt giá dày đặc đến từ xung quanh.
Giữa rừng cây xanh thẫm, khắp mặt đất đều là lá rơi, cô khẽ động, liền cảm nhận được cơ thể đang bị trói buộc rất chặt, không thể lay động, hóa ra là Phan Huỳnh Đông đang ôm cô!
Khi ngã xuống, cô đã hôn mê!
Phan Huỳnh Đông đã ôm cô ngủ cả một đêm!
Trần Khả Như trong lòng nhiều cảm xúc đan xen,cổ họng khô khốc.
Trên hai gò má của anh hiện lên màu trắng nhợt nhạt, trên môi lộ ra màu tím sẫm kỳ lạ, khiến người khác nhìn vào cũng phải đau lòng.
Cố gắng không lúng túng, cô nỗ lực hét lên: "Anh Đông, tỉnh lại!"
Kiểm tra hơi thở, yếu ớt gần như không còn gì.
Sau một lúc thật lâu, Phan Huỳnh Đông mới dần tỉnh lại, hồi phục lại được chút hơi thở.
Tảng đá to lớn đè chặt trong lòng Trần Khả Như dần được đặt xuống, cô rất sợ. Là một bác sĩ, cô đã quen với việc nhìn thấy máu tanh và sinh ly tử biệt, nhưng bây giờ cô quá sợ hãi, cô sợ những người bên cạnh quan tâm đến cô sẽ bị tổn thương.
"Tôi không sao."
Anh ta nói với một giọng yếu ớt.
Khoảnh khắc mắt anh ta nhìn thấy cô, liền tràn đầy sự ấm áp, biết ơn và những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
"Xin lỗi, tối hôm qua thất lễ rồi."
Phan Huỳnh Đông từ từ rút hai cánh tay đang ôm chặt hai bên, cảm giác dường như một thứ gì đó quan trọng sắp mất đi.
Cay đắng, tràn ngập trong cổ họng.
Chưa bao giờ có được, sao có thể nói là mất đi?
“Giây phút nguy hiểm, làm sao còn có thể lo đến lễ nghi nữa chứ?” Trần Khả Như biết rõ, nếu Phan Huỳnh Đông không ôm cô, hoặc là nếu hai người không sưởi ấm cho nhau, nhiệt độ trong rừng hạ xuống thấp, bọn họ có khả năng đã bị chết cóng rồi.
"Khả Như, thật may là cô vẫn còn ở đây."
Anh ta chăm chú nhìn cô, trong mắt có ngàn vạn lời muốn nói.
"Đúng vậy, may mắn là chúng ta đều còn sống."
Trần Khả Như phụ họa, trong giọng nói không có quá nhiều cảm xúc. Cô biết rõ rằng, khi trời sáng sẽ còn nhiều điều hơn phải đối mặt. Kể cả những chuyện bi hài như thế này.
"Chúng ta trở về đi, bọn họ chắc hẳn là đang rất lo lắng."
"Ừ."
Hai người đều tự đứng vững, Trần Khả Như vừa định đi vài bước liền phát hiện Phan Huỳnh Đông vẫn đứng tại chỗ.
"Anh Đông, anh bị sao vậy?"
"Không sao, cô đi trước đi, không cần quan tâm đến tôi."
Phan Huỳnh Đông nói vọng về phía cô.
Trần Khả Như vẻ mặt trầm xuống, bước nhanh quay lại trước mặt anh ta, cứng giọng hỏi: "Có phải là bị thương rồi không?"
"Tôi thực sự không sao, nhưng mắt cá chân của tôi hơi bị bong gân. Cô đi ra trước, báo tin cho thư ký của tôi, Trương Thành Danh.Tôi sẽ ở nguyên đây đợi cô."
Phan Huỳnh Đông khẽ mỉm cười, thân thể khẽ lay động một chút, Trần Khả Như vội vàng đỡ lấy anh ta.
Cô kéo ống quần của Phan Huỳnh Đông lên thì thấy nó đã sưng phồng lên rồi, ánh mắt cô có chút run rẩy, nhưng không cho phép mình nói ra.
"Nhìn xem, tôi đã nói không sao rồi mà, chỉ là bong gân, cũng không bị gãy xương."
Anh càng qua loa như vậy, Trần Khả Như càng cảm thấy có lỗi.
“Anh Đông, muốn đi thì phải cùng đi. Tôi không thể để anh một mình.” Cô không nói hai lời, liền kéo một cánh tay của Phan Huỳnh Đông lại, khoác lên vai mình.
"Khả Như..."
Mặc dù Phan Huỳnh Đông có chút luống cuống, nhưng cơ thể anh ta không hề phản kháng, đó là bản năng, đối với cô, anh mãi mãi cũng không biết được làm sao để từ chối.
Hương thơm của cô quấn quanh trong mũi,.
Tính cách của Trần Khả Như chính là như vậy, cứng cỏi, cố chấp đến nỗi làm người khác phải đau lòng. Vì vậy anh ta mới không nỡ buông tay,cho đến khi càng ngày lún càng sâu, không thể tự thoát ra được nữa.
Trần Khả Như không nói gì, mặc dù anh ta cố gắng không đặt trọng tâm dồn lên trên người đối phương, nhưng anh biết cô đang âm thầm chịu đựng.
Mặc dù chân của Phan Huỳnh Đông bị đau, nhưng trái tim của anh ấy lại thấy rất ngọt ngào và vui vẻ.
Đôi mắt say đắm, đôi môi hé mở: Khả Như, thật sự hi vọng rằng con đường này luôn đi mãi như vậy, không có điểm dừng.
Khoảnh khắc thời gian ngừng lại mọi thứ cứ tồn tại vĩnh viễn.
Cũng là một loại hạnh phúc.
"Tìm được người chưa"
Lê Hoàng Việt đầu tiên đi đến phòng chỉ huy của khu vui chơi Cực Quang, cả người toát ra hơi thở sương giá lạnh lẽo, nghiêm nghị khiến người khác phải khiếp sợ.
"Tổng giám đốc Lê..."
Lê Chí Cường đẩy gọng kính trên sống mũi lên,cái đầu ngà ngà mệt mỏi, quầng mắt đen sẫm, rụt rè đáp: "Vẫn đang tìm."
Cơn giận của Lê Hoàng Việt còn chưa hoàn toàn đạt điến đỉnh điểm, thì Lê Chí Cường nhận được điện thoại của chủ quản khu vực, trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt bỗng trở nên u ám.
"Nhìn thấy hai người? Được rồi, tôi và tổng giám đốc Lê lập tức đến ngay."
Lê Chí Cường kích động cúp điện thoại, nhưng nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lê Hoàng Việt tối sầm đang dần thả lỏng ra một chút,"Tổng giám đốc Lê, hình như tìm được rồi."
"Đi thôi."
"Ồ."
Lê Hoàng Việt cùng đoàn người lái xe tham quan đến khu vực dã ngoại, vừa xuống xe, chỉ nhìn thấy trên bãi đất bằng phẳng mênh mông,hai bóng hình đang dựa sát vào nhau chậm rãi đi đến.
Cho đến khi có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt, ánh mắt của Lê Hoàng Việt phút chốc bỗng trở nên nham hiểm.
"Tổng giám đốc Lê, là phu nhân, cô ấy và chủ tịch Phan đều bình an vô sự!"
Lê Chí Cường vui mừng khôn xiết, nhất thời quên mất một việc quan trọng.
Những lời nói của anh ta chắc chắn đang đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng lên trong người Lê Hoàng Việt.
Vợ của mình và người đàn ông khác ở bên nhau cả đêm không về, bây giờ xuất hiện với tư thế vô cùng thân thiết, người chồng đó có nên vui mừng vì được gặp lại nhau sau khi mất tích trong tai nạn như thế này không? Hay là nên giận giữ đây?
Vô cùng đáng tiếc, Lê Hoàng Việt luôn luôn thuộc loại người thứ 2.
Lê Hoàng Việt sải bước thật dài, lập tức đi tới, trên người khoác một chiếc áo khoác màu đen, bước đi bình tĩnh và uy lực.
Không biết là lúc nào, ngay cả Lê Chí Cường cũng không để ý, xung quanh bỗng có rất nhiều người đang tụ tập, một số là khách du lịch đang đi chơi, một số là phóng viên chen chân vào cùng khách du lịch.
Một vụ án mạng đã xảy ra ở khu vui chơi Cực Quang vào ngày hôm qua, mặc dù tin tức bị phong tỏa nhưng trên thế giới này không có điều gì là tuyệt đối, giấy không thể gói được lửa, vấn đề chỉ là thời gian trước khi nó lọt được ra ngoài.
Chỉ hi vọng phía cảnh sát giải quyết vụ án càng sớm càng tốt, bắt được kẻ sát nhân và đưa ra lời giải thích cho gia đình người quá cố.
May mắn thay, Triệu Tư đã đến đồn cảnh sát cả một đêm để hỗ trợ cung cấp chân dung của các nghi phạm. Cảnh sát đang tiến hành điều tra và truy quét cả thành phố. Khi có tin chính xác mới có thể thông báo chính thức.
Vào lúc tám giờ, mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời.
Trần Khả Như hơi nheo mắt, có phần không kịp thích ứng, lông mi khẽ run lên, chỉ thấy người đàn ông đang đi tới, dáng đứng cao lớn, tuấn tú, toát ra khí chất hơn hẳn người thường.
Hình như là Lê Hoàng Việt.
Đúng vậy.
Phan Huỳnh Đông cũng cùng nhìn thấy, hai người đồng thời dừng lại, đứng yên tại chỗ, quên mất động tác trên tay.
Trần Khả Như khóe miệng mỉm cười.
Cô từ từ buông tay ra, chăm chú nhìn Lê Hoàng Việt, trong miệng có ngàn vạn lời muốn nói, cùng với cảm xúc bất mãn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô dường như không thể nói ra điều gì, điều gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cô dường như, càng lúc càng không thể dời xa anh được nữa rồi.
Phan Huỳnh Đông bị mất trọng tâm vì bị thả ra một cách đột ngột, gần như đứng không vững. Cơ thể anh ta trông như cây liễu trong gió, vô cùng mỏng manh gió thổi qua là đổ, run rẩy sắp ngã.
"Cẩn thận!"
Trần Khả Như định thần lại, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh ta.
Phan Huỳnh Đông đáp lại cô với một nụ cười nhẹ nhàng, Trần Khả Như muốn buông tay, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không có cách nào, ngộ nhỡ Lê Hoàng Việt hiểu lầm rồi...
Được rồi, dù sao thì cũng đã hiểu lầm rồi
Lê Hoàng Việt hung hăng, trong mắt hiện lên lòng đố kị, anh tiến lại gần, như muốn nuốt sống hai người.
"Hoàng Việt,anh nghe tôi nói..."
Phan Huỳnh Đông mở miệng muốn giải thích, Lê Hoàng Việt không muốn nghe thanh minh, một quyền đấm thẳng đến anh ta.
Khuôn mặt của anh ta bị đấm rất mạnh, ngay lập tức mất thăng bằng ngã xuống đất.
Trần Khả Như thất thanh hô lên, cô biết rằng Lê Hoàng Việt sẽ hiểu lầm, nhưng cô không ngờ anh lại tức giận đến như vậy.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt Phan Huỳnh Đông sưng vù, nhưng Lê Hoàng Việt vẫn không có ý định dừng tay, cúi người, nắm lấy cổ áo đối phương, hơi thở hổn hển,lấy sức tiếp tục ra tay
Sau khi bị đánh, Phan Huỳnh Đông ngược lại không hề buồn bực, đôi mắt ôn hòa nhìn anh, "Lê Hoàng Việt, hiện tại anh đang có chút kích động, nói sau vậy!"
"Phan Huỳnh Đông, anh cho rằng giả vờ khoan dung có thể che giấu trăm phương nghìn kế của mình sao?"
Lê Hoàng Việt lạnh lùng quát, tỏ vẻ khinh thường.
Khi nói chuyện, anh lại nhất lòng bàn tay lên, trước mắt lại thấy một đợt tấn công vô cùng kịch liệt không hề có chút lưu tình.
"Lê Hoàng Việt, đừng!"
Trần Khả Như hét lớn một tiếng, "Anh ấy đã vì cứu tôi mà bị thương, anh định gán cho tôi tội vô ơn sao?"
Lời vừa dứt, Thư ký Trương Thành Danh và những người khác chạy tới.
Động tác trên tay Lê Hoàng Việt ngừng lại, cuối cùng cũng không giáng xuống
"Lê Hoàng Việt, ý của anh là gì? Sao có thể tùy tiện đánh người?"
Thư ký Trương vội vàng đỡ Phan Huỳnh Đông, chất vấn đối phương với vẻ mặt tức giận.
Lê Hoàng Việt đứng thẳng người, vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, giữa hai mắt hiện lên một tầng băng giá.
"Tôi không sao."
Phan Huỳnh Đông cả mặt nhếch nhác,khoé miệng nhẹ nhàng trấn an.
Nghe xong, thư ký Trương càng thêm tức giận, phẫn uất bất bình: "Ông chủ, anh chính là quá tốt bụng nên mới bị bắt nạt như thế này. Nếu người ta không cảm ơn anh thì cũng bỏ đi, đây còn đánh anh thành bộ dạng như vậy..."
"Tổng giám đốc Lê..."
Lê Chí Cường lau mồ hôi, đang yên đang lành, sao lại bắt đầu đánh người, cái tính khí này của tổng giám đốc Lê!
"Thư ký Trương,thật ngại quá, anh mau đưa anh Đông đến bệnh viện đi, anh ấy bị bong gân."
Trần Khả Như ngại ngùng nói với thư ký Trương.
"Ừ."
Vốn dĩ thư ký Trương đã có chút oán hận với Trần Khả Như, nhưng thái độ của đối phương rất thân thiện nên dù sao cũng không thể tức giận được, chỉ có thể bình thường đáp lại.
Phan Huỳnh Đông chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Khả Như, cô cũng phải tự mình đi làm một cuộc kiểm tra toàn diện, từ nơi cao như vậy ngã xuống..."
Anh ta đang muốn nói rồi lại thôi, trong mắt dường như có vô vàn cảm xúc.
Trần Khả Như chưa kịp trả lời, đã bị một sức mạnh to lớn không dễ dàng thoát ra túm lấy
Là Lê Hoàng Việt.
Phan Huỳnh Đông cau mày, tính cách này của Lê Hoàng Việt, đối với phụ nữ thô lỗ và độc đoán... Anh ta có phải đã làm khó Trần Khả Như rồi không?
Anh ta thở dài, dưới chân đau đớn không còn sức lúc, chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm gì hơn, cứ để hai người biến mất trong tầm mắt.
“Ông chủ, đi thôi, đừng nhìn.” Còn nhìn gì nữa, người cũng có phải của anh đâu.
Thư ký Trương khuyên nhủ, đi một vòng, ông chủ vẫn là đi đường cũ, một con đường tối tăm đến cuối cùng.
Đôi tay của Lê Hoàng Việt vô cùng khỏe mạnh, nói là mình đồng da sắt cũng không phải là nói quá.
Trần Khả Như lảo đảo, không đủ sức lực, gượng gạo hét lên: "Lê Hoàng Việt, chậm một chút."
Nhưng đối phương không cho phép mình dừng lại, thay vào đó càng lúc càng đi nhanh hơn, kéo theo cô.
Từng khúc xương trên cơ thể cô bắt đầu kêu gào muốn đình công, một bước cũng không nhấc lên được!
"Lê Hoàng Việt, dừng lại!"
Cô lại hét lên.
Không ngờ Lê Hoàng Việt lại bất ngờ dừng lại, không giữ được thăng bằng,cô trực tiếp ngã xuống.
- -----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.