Chương 285: Lời nguyền rủa của Hoàng Phương Nhi
Say
13/08/2021
Động tác của Hoàng Phương Nhi rất nhanh, động tác của Hoàng Lê Việt cũng nhanh chóng và chuẩn xác như cô ta,
Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong chớp mắt, thậm chí Trần Khả Như còn chưa kịp hoảng sợ thì Hoàng Phương Nhi đã đi vào nơi không thể quay trở lại được.
Cô ta nằm rạp xuống mặt đất thoi thóp, lồng ngực đau nhói. Lúc ngẩng đầu lên, trong miệng cô ta phun ra một dòng máu đỏ sẫm. Vì vậy có thể nói, cú đánh vừa nãy của Hoàng Lê Việt đã làm tổn thương đến cô ta như thế nào.
Những cụ già đã an toàn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa, không có ai sẽ thông cảm với một tên sát nhân điên cuồng mất trí này.
Nhân viên công tác đang định đến gần Hoàng Phương Nhi, nhưng cô ta lại bò dậy, kích động khua khua con dao trong tay: “Không được qua đây!”
Trong tay cô ta không có thứ gì có thể uy hiếp người khác, nhưng nhìn người phụ nữ bị điên này thật đáng sợ. Bây giờ cô ta giống như một con nhím, cả người đều toát lên sát khí dày đặc.
“Hoàng Phương Nhi, Thiên Đường có đường cô không đi, địa ngục không có cửa cô lại xông vào. Tất cả những thứ này đều là cô tự làm tự chịu, có chết cũng không hết tội!” Lê Hoàng Việt lạnh lùng trách mắng, gương mặt lạnh lẽo như núi tuyết.
Hoàng Phương Nhi không thể nào hiểu được sự tuyệt tình của người đàn ông này, mà từ trước đến nay sự dịu dàng và thỏa thuận của anh chỉ dành cho một người phụ nữ.
Cô ta rất căm hận anh, bây giờ cô ta không còn gì cả. Hành động báo thù lại thất bại rồi, ngoại trừ cái chết ra thì không còn cách nào tốt hơn.
Cô ta đột nhiên cởi cái áo khoác mình đang mặc, để lộ ra chiếc váy đỏ ở bên trong. Trong màn đêm, cảnh tượng trước mắt này khiến cho người ta trào dâng sự sợ hãi hoảng sợ trong lòng.
Người phụ nữ này điên rồi sao?
“Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như, hai người nghe cho rõ đây. Hoàng Phương Nhi tôi nguyền rủa hai người cả đời này đừng hòng ở bên cạnh nhau, ngày ấy sẽ tới sớm thôi. Tôi sẽ luôn dõi theo hai người, hơn nữa Trần Phương Liên cũng sẽ dõi theo hai người. Nguy hiểm đang đến gần, hai người không thể kết hôn nổi đâu!”
Nói rồi cô ta ngửa đầu, đôi mắt mở to toát lên sự hung ác. Chiếc váy đỏ tung bay trong gió rơi xuống khe núi. Lời nguyền rủa càng trở nên thê lương hơn, vang vọng rất lâu ở xung quanh.
Lúc ấy Hoàng Phương Nhi chết rất đáng sợ, nghe đồn người phụ nữ mặc váy đỏ nhảy lầu tự sát sẽ biến thành quỷ. Độ cao của sườn núi đủ để mất mạng, vì vậy trong lúc này không có ai dám đi lên phía trước ngăn cản cô ta.
Cô ta nói cái gì?
Xung quanh lập tức vang lên tiếng thảo luận bàn tán xì xào.
Không biết tại sao trong lòng Trần Khả Như đột nhiên có cảm giác lành lạnh, trong đầu cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác hình ảnh trước khi chết của Hoàng Phương Nhi và những lời nguyền rủa của cô ta. Cảnh tượng khi đó vô cùng chấn động, cộng thêm sự kích động về con mèo chết lúc sáng và có người chết ở cầu treo. Những điều đó càng khiến cho người ta suy sụp và có cảm xúc tiêu cực hơn.
“Nói xằng nói bậy, miệng đầy lời hoang đường.”
Lê Hoàng Việt ôm chặt lấy Trần Khả Như, mắng nhiếc. Loại người phụ nữ này bản thân chết rồi mà vẫn không yên ổn được, hết lần này đến lần khác thích kiếm chuyện.
Anh mơ hồ cảm thấy người phụ nữ trong lòng mình hơi run rẩy nên không hỏi nhíu mày, mạnh miệng ra lệnh nói: “Sau khi nhặt được xác của Hoàng Phương Nhi thì tìm một vài pháp sư để làm phép, cho dù cô ta hóa thành quỷ thì tôi cũng không để cô ta hồn bay phách lạc.”
Anh nói những chữ này giống như Diêm Vương dưới địa ngục.
Nghe vậy tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, chủ yếu là sát khí trên cơ thể tổng giám đốc Việt quá nặng nên tất cả suy nghĩ chủ quan của họ đều bị anh dắt mũi lôi đi.
Dù ra như vậy nhưng mấy đêm liền Trần Khả Như không thể nào ngủ được, trạng thái tinh thần không ổn, mấy lần đều giật mình tỉnh dậy trong giấc mơ.
Rõ ràng bản thân cô không tin những chuyện mê tín này, nhưng tại sao cô vẫn thấy bất an như vậy? Hơn nữa Lê Hoàng Việt cũng nói đã tìm pháp sư để làm phép, thật sự không cần thiết.
Sau này cô mới biết, thật ra điều cô sợ không phải là lời nguyền rủa của Hoàng Phương Nhi mà chính là cô yêu anh quá sâu đậm, cho nên càng sợ mất anh. Những hành động trả thù liên tiếp đã bào mòn tinh thần và sức lực của cô, khiến cô vô cùng yếu ớt.
Trong khoảng thời gian này Lê Hoàng Việt thường dành thời gian để ở bên cạnh cô. Trần Khả Như xác định cảm xúc này là lo được lo mất, chứng sợ hãi trước hôn nhân. Qua được thời gian này, cuộc sống của cô đã đi vào trật tự và ổn định hơn, nhịp điệu cũng đâu vào đấy, bình tĩnh hòa hoãn hơn một chút.
“Hôm nay là cuối tuần, em muốn đi đâu không?”
Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu lên giường. Lê Hoàng Việt hôn nhẹ lên gò má người phụ nữ trong lồng ngực mình. Sau đó anh dời nụ hôn xuống vành tai mịn màng của cô, khơi dậy lông mao mềm mại. Trần Khả Như uể oải mở mắt, gương mặt tuấn tú ấy đang mơn trớn, cắn nhẹ lên cổ của mình. Dường như thân mật như vậy vào buổi sáng đã trở thành bài học hàng ngày, mỗi ngày đều phải ôn tập một lần.
“Đừng…”
Cô duỗi gân cốt một chút, cả người chui vào trong lòng Lê Hoàng Việt hơn. Cô hút lấy hơi ấm trên cơ thể anh, tham lam hít thở mùi hương mạnh mẽ của anh.
Cô như một đứa trẻ đang nũng nịu, lười nhác mơ hồ nói: “Không muốn đâu… Em không muốn đi đâu cả…”
Ánh mắt Lê Hoàng Việt rất bịn rịn, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng mờ nhạt. Anh hôn lên tóc của cô một cách vô cùng cưng chiều, lòng bàn tay khẽ sờ lên đường hoa văn trên bả vai cô, làn da mềm mượt của cô khiến anh không thể rời tay được.
“Lâu lắm rồi em chưa đi ra ngoài giải sầu, cả ngày chỉ ở bệnh viện và trong nhà không thấy buồn bực bí bách sao?”
“…Không buồn bực bí bách, không muốn đi đâu.”
Trần Khả Như từ chối mà không hề do dự gì, bây giờ cô đang thần hồn nát thần tính mà theo nề nếp cũ. Cô luôn cảm thấy mình sẽ xảy ra điều gì đó.
“Em lười quá rồi đó.”
Lê Hoàng Việt nói, sau đó đôi tay linh hoạt thăm dò vào nơi tăm tối ấm áp, khơi dậy sự nhạy cảm và run rẩy.
“Nếu như em không muốn ra ngoài, vậy thì chúng ta vận động một chút… rèn luyện sức khỏe…”
“…”
Hai người vuốt ve hâm nóng nhau. Đã vào giữa trưa, ánh nắng mặt trời lên đến đỉnh đầu, tia sáng dần dần chiếu vào trong cửa sổ. Thỉnh thoảng trong căn phòng lại vang lên âm thanh khiến người ta phải thẹn thùng đỏ mặt, cứ vang lên không dứt.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Điện thoại…”
Trần Khả Như chui từ trong chăn ra, nhưng lại bị Lê Hoàng Việt kéo lại vào trong. Từ chối nói: “Không cho nghe máy!”
Sau đó anh dùng nụ hôn để che miệng cô lại, hôn đến nỗi khiến cô thiếu không khí không thể thở được. Cô dần dần không nghe thấy tiếng nhạc nào nữa, cả người như lên đến chín tầng mây.
Điện thoại gọi đến khoảng ba bốn lần và vẫn tiếp tục cho đến khi cơn kích thích kết thúc. Người nào đó vô cùng thỏa mãn liếm miệng, vỗ về nơi mình vừa xâm nhập vào.
“Chỗ nào đau sao?”
“Ừm…”
Cô lên tiếng nghẹn ngào như tiếng mèo kêu, anh vỗ về cô, dịu dàng xoa nhẹ lên chỗ đau nhức nhẵn nhụi đó.
Mỗi lần chạm đến là sẽ gợi lên sự chiếm đoạt không thể nào thu lại được.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, sức lực của cô đã được hồi phục lại một chút. Khi cô nhớ ra mình chưa nghe điện thoại thì đã qua nửa tiếng rồi.
Trần Khả Như gọi lại, hóa ra là Nguyễn Phương Thanh, mẹ chồng của cô gọi đến.
Nói đến mẹ chồng Nguyễn Phương Thanh của cô, từ khi cô và Lê Hoàng Việt cùng nhau đến thăm bà trong bệnh viện thì tinh thần của bà đã tốt lên rất nhiều, sự oán hận của bà dành cho cha chồng cô là ông Lê Nam Vỹ cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Lần trước Lê Hoàng Việt đã sửa sang lại căn biệt thự trước kia của nhà họ Lê một lần nữa, phong cách vẫn là phong cách ấy. Nhưng Trần Phương Liên đã từng đóng cửa gác xép trên tầng ba nửa năm rồi, ít nhiều gì cũng có phản ứng. Nhưng sau khi căn biệt thự này rực rỡ hẳn lên thì coi như cũng là một khởi đầu tốt đẹp.
Lê Nam Vỹ và Nguyễn Phương Thanh từ bệnh viện về nhà họ Lê, tình trạng của hai người vẫn chưa cải thiện gì, họ vẫn không nói chuyện với nhau. Nếu có nói chuyện thì Nguyễn Phương Thanh lại dùng những lời nói chua xót lạnh lùng để mỉa mai ông Nam Vỹ. Trong lòng Nguyễn Phương Thanh, sự tồn tại của cậu bé Kiên và Trần Phương Liên luôn là một trở ngại không thể vượt qua được.
Nhưng cũng không thể trách Nguyễn Phương Thanh được, có lẽ bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không thể chịu được sự phản bội của chồng mình, dù chồng mình có tự nguyện hay là chuyện ngoài ý muốn.
Thái độ của Nguyễn Phương Thanh dành cho Trần Khả Như cũng khách khí nhiều hơn trước, nhưng bà cũng vẫn chưa nói đến chuyện chấp nhận Lê Hoàng My. Một Lê Nam Vỹ đã đủ để khiến cho bà đau đầu rồi, Lê Hoàng My cũng không phải là kiểu người khiến người ta bớt lo lắng. Thay vì chống lại cùng với con trai thì chi bằng để Lê Hoàng My thoải mái.
“Khả Như, sao bây giờ con mới bắt máy? Hôm nay con và Hoàng Việt có rảnh không? Hai đứa có thể đưa mẹ đi đến gặp bác sĩ Đông y không? Bệnh phong thấp của mẹ lại tái phát rồi, mẹ muốn đi châm cứu một chút.”
“… Vâng ạ, vậy bọn con đi đón mẹ.”
“Không cần, không cần đâu. Mẹ đang đợi hai đứa ở phòng khách dưới tầng…”
“…”
“… Thanh niên thì cứ ngủ nhiều một chút, từ từ thôi. Mẹ là người từng trải nên hiểu mà.”
Trần Khả Như vừa nghe thấy mẹ chồng đã ở trong phòng khách nửa tiếng rồi thì xấu hổ đến hai gò má đỏ ửng. Cô trợn trừng mắt nhìn cái tên đầu sỏ Lê Hoàng Việt, cái người ở phía sau ấy lại hoàn toàn bình thản, không hề để ý gì.
“Đều tại anh…”
Trần Khả Như đột nhiên nghĩ, liệu mẹ chồng mình không thấy ai ở dưới tầng, sau đó đi đến cửa phòng ngủ nghe trộm không? Vừa nãy hình như tiếng của cô hơi to, cộng thêm tiếng kẽo kẹt của chiếc giường… Bỗng nhiên có cảm xúc xấu hổ muốn chết dâng lên trong lòng cô.
Lê Hoàng Việt vừa nghịch tóc mái trên trán cô vừa thờ ơ nói: “Vừa nãy mẹ đã nói rồi mà, bà ấy là người từng trải nên chắc chắn hiểu được tinh thần và sức lực mãnh liệt dồi dào của người trẻ tuổi chúng ta.”
Trần Khả Như khẽ cong môi: “Người có tinh thần và sức lực mãnh liệt dồi dào là anh, không phải là em.”
Lê Hoàng Việt nhíu mày nói: “Hai người có gì khác nhau sao?”
Trần Khả Như: “…”
Một người nghiêm túc lạnh lùng như cô lại bị Lê Hoàng Việt làm ô nhiễm trong phút chốc.
Sau khi hai người tắm rửa xong, thay quần áo. Lúc họ xuống tầng đã mất gần hai mươi phút.
Theo như tính tình trước kia của Nguyễn Phương Thanh thì chắc chắn bà sẽ nổi giận lôi đình, giận cá chém thớt hoặc là giả vờ thân thiết. Nhưng trên thực tế bên trong bà không đồng nhất với bên ngoài, bây giờ có lẽ bà đã nghĩ thoáng hơn một chút. Đã trải qua rất nhiều chuyện cho nên bà đã chững chạc hơn rất nhiều.
“Con chào mẹ.”
“Hoàng Việt, Khả Như à, mẹ thấy không có ai nghe máy cho nên mới đi vào trong. Khóa dấu vân tay vẫn không thay đổi, hai đứa không để ý à?”
Nguyễn Phương Thanh chột dạ liếc mắt nhìn hai đứa con, giải thích một cách giấu đầu hở đuôi: “À, cái đấy thì mẹ vẫn chưa lên tầng đâu. Mẹ vẫn luôn ở trong phòng khách, không nghe thấy gì cả.”
Trần Khả Như lập tức nghiêm mặt lại: Cho nên ý của bà chính là, quả nhiên bà đã nghe thấy.
Cô thầm quyết định sau lần này nhất định phải xóa dấu vân tay của Nguyễn Phương Thanh đi.
Lê Hoàng Việt lại làm vẻ mặt rất sảng khoái: “Mẹ bị bệnh phong thấp từ bao giờ vậy? Sao con không biết?”
“Mới gần đây thôi… Như vậy đi, Khả Như đưa mẹ đi là được rồi, con không cần đi theo đâu.”
Nguyễn Phương Thanh kéo tay Trần Khả Như một cách thân thiết, vẻ mặt yêu thương. Nói thật thì Trần Khả Như vẫn chưa quen được, nhưng ở trước mặt Lê Hoàng Việt nên cô cũng không tiện giãy dụa.
“Cô ấy chưa lái xe bao giờ, để con đưa hai người đi.”
Lê Hoàng Việt đương nhiên rất vui khi thấy sự thay đổi của Nguyễn Phương Thanh. Anh quan tâm Trần Khả Như và cũng quan tâm đến mẹ mình, có thể gom được cả cá và gấu, chung sống hòa thuận với nhau như vậy là điều tốt nhất.
“… Được thôi.”
Vẻ mặt của Nguyễn Phương Thanh hơi mất tự nhiên, nhưng bà cũng không có khăng khăng.
Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong chớp mắt, thậm chí Trần Khả Như còn chưa kịp hoảng sợ thì Hoàng Phương Nhi đã đi vào nơi không thể quay trở lại được.
Cô ta nằm rạp xuống mặt đất thoi thóp, lồng ngực đau nhói. Lúc ngẩng đầu lên, trong miệng cô ta phun ra một dòng máu đỏ sẫm. Vì vậy có thể nói, cú đánh vừa nãy của Hoàng Lê Việt đã làm tổn thương đến cô ta như thế nào.
Những cụ già đã an toàn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa, không có ai sẽ thông cảm với một tên sát nhân điên cuồng mất trí này.
Nhân viên công tác đang định đến gần Hoàng Phương Nhi, nhưng cô ta lại bò dậy, kích động khua khua con dao trong tay: “Không được qua đây!”
Trong tay cô ta không có thứ gì có thể uy hiếp người khác, nhưng nhìn người phụ nữ bị điên này thật đáng sợ. Bây giờ cô ta giống như một con nhím, cả người đều toát lên sát khí dày đặc.
“Hoàng Phương Nhi, Thiên Đường có đường cô không đi, địa ngục không có cửa cô lại xông vào. Tất cả những thứ này đều là cô tự làm tự chịu, có chết cũng không hết tội!” Lê Hoàng Việt lạnh lùng trách mắng, gương mặt lạnh lẽo như núi tuyết.
Hoàng Phương Nhi không thể nào hiểu được sự tuyệt tình của người đàn ông này, mà từ trước đến nay sự dịu dàng và thỏa thuận của anh chỉ dành cho một người phụ nữ.
Cô ta rất căm hận anh, bây giờ cô ta không còn gì cả. Hành động báo thù lại thất bại rồi, ngoại trừ cái chết ra thì không còn cách nào tốt hơn.
Cô ta đột nhiên cởi cái áo khoác mình đang mặc, để lộ ra chiếc váy đỏ ở bên trong. Trong màn đêm, cảnh tượng trước mắt này khiến cho người ta trào dâng sự sợ hãi hoảng sợ trong lòng.
Người phụ nữ này điên rồi sao?
“Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như, hai người nghe cho rõ đây. Hoàng Phương Nhi tôi nguyền rủa hai người cả đời này đừng hòng ở bên cạnh nhau, ngày ấy sẽ tới sớm thôi. Tôi sẽ luôn dõi theo hai người, hơn nữa Trần Phương Liên cũng sẽ dõi theo hai người. Nguy hiểm đang đến gần, hai người không thể kết hôn nổi đâu!”
Nói rồi cô ta ngửa đầu, đôi mắt mở to toát lên sự hung ác. Chiếc váy đỏ tung bay trong gió rơi xuống khe núi. Lời nguyền rủa càng trở nên thê lương hơn, vang vọng rất lâu ở xung quanh.
Lúc ấy Hoàng Phương Nhi chết rất đáng sợ, nghe đồn người phụ nữ mặc váy đỏ nhảy lầu tự sát sẽ biến thành quỷ. Độ cao của sườn núi đủ để mất mạng, vì vậy trong lúc này không có ai dám đi lên phía trước ngăn cản cô ta.
Cô ta nói cái gì?
Xung quanh lập tức vang lên tiếng thảo luận bàn tán xì xào.
Không biết tại sao trong lòng Trần Khả Như đột nhiên có cảm giác lành lạnh, trong đầu cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác hình ảnh trước khi chết của Hoàng Phương Nhi và những lời nguyền rủa của cô ta. Cảnh tượng khi đó vô cùng chấn động, cộng thêm sự kích động về con mèo chết lúc sáng và có người chết ở cầu treo. Những điều đó càng khiến cho người ta suy sụp và có cảm xúc tiêu cực hơn.
“Nói xằng nói bậy, miệng đầy lời hoang đường.”
Lê Hoàng Việt ôm chặt lấy Trần Khả Như, mắng nhiếc. Loại người phụ nữ này bản thân chết rồi mà vẫn không yên ổn được, hết lần này đến lần khác thích kiếm chuyện.
Anh mơ hồ cảm thấy người phụ nữ trong lòng mình hơi run rẩy nên không hỏi nhíu mày, mạnh miệng ra lệnh nói: “Sau khi nhặt được xác của Hoàng Phương Nhi thì tìm một vài pháp sư để làm phép, cho dù cô ta hóa thành quỷ thì tôi cũng không để cô ta hồn bay phách lạc.”
Anh nói những chữ này giống như Diêm Vương dưới địa ngục.
Nghe vậy tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, chủ yếu là sát khí trên cơ thể tổng giám đốc Việt quá nặng nên tất cả suy nghĩ chủ quan của họ đều bị anh dắt mũi lôi đi.
Dù ra như vậy nhưng mấy đêm liền Trần Khả Như không thể nào ngủ được, trạng thái tinh thần không ổn, mấy lần đều giật mình tỉnh dậy trong giấc mơ.
Rõ ràng bản thân cô không tin những chuyện mê tín này, nhưng tại sao cô vẫn thấy bất an như vậy? Hơn nữa Lê Hoàng Việt cũng nói đã tìm pháp sư để làm phép, thật sự không cần thiết.
Sau này cô mới biết, thật ra điều cô sợ không phải là lời nguyền rủa của Hoàng Phương Nhi mà chính là cô yêu anh quá sâu đậm, cho nên càng sợ mất anh. Những hành động trả thù liên tiếp đã bào mòn tinh thần và sức lực của cô, khiến cô vô cùng yếu ớt.
Trong khoảng thời gian này Lê Hoàng Việt thường dành thời gian để ở bên cạnh cô. Trần Khả Như xác định cảm xúc này là lo được lo mất, chứng sợ hãi trước hôn nhân. Qua được thời gian này, cuộc sống của cô đã đi vào trật tự và ổn định hơn, nhịp điệu cũng đâu vào đấy, bình tĩnh hòa hoãn hơn một chút.
“Hôm nay là cuối tuần, em muốn đi đâu không?”
Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu lên giường. Lê Hoàng Việt hôn nhẹ lên gò má người phụ nữ trong lồng ngực mình. Sau đó anh dời nụ hôn xuống vành tai mịn màng của cô, khơi dậy lông mao mềm mại. Trần Khả Như uể oải mở mắt, gương mặt tuấn tú ấy đang mơn trớn, cắn nhẹ lên cổ của mình. Dường như thân mật như vậy vào buổi sáng đã trở thành bài học hàng ngày, mỗi ngày đều phải ôn tập một lần.
“Đừng…”
Cô duỗi gân cốt một chút, cả người chui vào trong lòng Lê Hoàng Việt hơn. Cô hút lấy hơi ấm trên cơ thể anh, tham lam hít thở mùi hương mạnh mẽ của anh.
Cô như một đứa trẻ đang nũng nịu, lười nhác mơ hồ nói: “Không muốn đâu… Em không muốn đi đâu cả…”
Ánh mắt Lê Hoàng Việt rất bịn rịn, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng mờ nhạt. Anh hôn lên tóc của cô một cách vô cùng cưng chiều, lòng bàn tay khẽ sờ lên đường hoa văn trên bả vai cô, làn da mềm mượt của cô khiến anh không thể rời tay được.
“Lâu lắm rồi em chưa đi ra ngoài giải sầu, cả ngày chỉ ở bệnh viện và trong nhà không thấy buồn bực bí bách sao?”
“…Không buồn bực bí bách, không muốn đi đâu.”
Trần Khả Như từ chối mà không hề do dự gì, bây giờ cô đang thần hồn nát thần tính mà theo nề nếp cũ. Cô luôn cảm thấy mình sẽ xảy ra điều gì đó.
“Em lười quá rồi đó.”
Lê Hoàng Việt nói, sau đó đôi tay linh hoạt thăm dò vào nơi tăm tối ấm áp, khơi dậy sự nhạy cảm và run rẩy.
“Nếu như em không muốn ra ngoài, vậy thì chúng ta vận động một chút… rèn luyện sức khỏe…”
“…”
Hai người vuốt ve hâm nóng nhau. Đã vào giữa trưa, ánh nắng mặt trời lên đến đỉnh đầu, tia sáng dần dần chiếu vào trong cửa sổ. Thỉnh thoảng trong căn phòng lại vang lên âm thanh khiến người ta phải thẹn thùng đỏ mặt, cứ vang lên không dứt.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Điện thoại…”
Trần Khả Như chui từ trong chăn ra, nhưng lại bị Lê Hoàng Việt kéo lại vào trong. Từ chối nói: “Không cho nghe máy!”
Sau đó anh dùng nụ hôn để che miệng cô lại, hôn đến nỗi khiến cô thiếu không khí không thể thở được. Cô dần dần không nghe thấy tiếng nhạc nào nữa, cả người như lên đến chín tầng mây.
Điện thoại gọi đến khoảng ba bốn lần và vẫn tiếp tục cho đến khi cơn kích thích kết thúc. Người nào đó vô cùng thỏa mãn liếm miệng, vỗ về nơi mình vừa xâm nhập vào.
“Chỗ nào đau sao?”
“Ừm…”
Cô lên tiếng nghẹn ngào như tiếng mèo kêu, anh vỗ về cô, dịu dàng xoa nhẹ lên chỗ đau nhức nhẵn nhụi đó.
Mỗi lần chạm đến là sẽ gợi lên sự chiếm đoạt không thể nào thu lại được.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, sức lực của cô đã được hồi phục lại một chút. Khi cô nhớ ra mình chưa nghe điện thoại thì đã qua nửa tiếng rồi.
Trần Khả Như gọi lại, hóa ra là Nguyễn Phương Thanh, mẹ chồng của cô gọi đến.
Nói đến mẹ chồng Nguyễn Phương Thanh của cô, từ khi cô và Lê Hoàng Việt cùng nhau đến thăm bà trong bệnh viện thì tinh thần của bà đã tốt lên rất nhiều, sự oán hận của bà dành cho cha chồng cô là ông Lê Nam Vỹ cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Lần trước Lê Hoàng Việt đã sửa sang lại căn biệt thự trước kia của nhà họ Lê một lần nữa, phong cách vẫn là phong cách ấy. Nhưng Trần Phương Liên đã từng đóng cửa gác xép trên tầng ba nửa năm rồi, ít nhiều gì cũng có phản ứng. Nhưng sau khi căn biệt thự này rực rỡ hẳn lên thì coi như cũng là một khởi đầu tốt đẹp.
Lê Nam Vỹ và Nguyễn Phương Thanh từ bệnh viện về nhà họ Lê, tình trạng của hai người vẫn chưa cải thiện gì, họ vẫn không nói chuyện với nhau. Nếu có nói chuyện thì Nguyễn Phương Thanh lại dùng những lời nói chua xót lạnh lùng để mỉa mai ông Nam Vỹ. Trong lòng Nguyễn Phương Thanh, sự tồn tại của cậu bé Kiên và Trần Phương Liên luôn là một trở ngại không thể vượt qua được.
Nhưng cũng không thể trách Nguyễn Phương Thanh được, có lẽ bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không thể chịu được sự phản bội của chồng mình, dù chồng mình có tự nguyện hay là chuyện ngoài ý muốn.
Thái độ của Nguyễn Phương Thanh dành cho Trần Khả Như cũng khách khí nhiều hơn trước, nhưng bà cũng vẫn chưa nói đến chuyện chấp nhận Lê Hoàng My. Một Lê Nam Vỹ đã đủ để khiến cho bà đau đầu rồi, Lê Hoàng My cũng không phải là kiểu người khiến người ta bớt lo lắng. Thay vì chống lại cùng với con trai thì chi bằng để Lê Hoàng My thoải mái.
“Khả Như, sao bây giờ con mới bắt máy? Hôm nay con và Hoàng Việt có rảnh không? Hai đứa có thể đưa mẹ đi đến gặp bác sĩ Đông y không? Bệnh phong thấp của mẹ lại tái phát rồi, mẹ muốn đi châm cứu một chút.”
“… Vâng ạ, vậy bọn con đi đón mẹ.”
“Không cần, không cần đâu. Mẹ đang đợi hai đứa ở phòng khách dưới tầng…”
“…”
“… Thanh niên thì cứ ngủ nhiều một chút, từ từ thôi. Mẹ là người từng trải nên hiểu mà.”
Trần Khả Như vừa nghe thấy mẹ chồng đã ở trong phòng khách nửa tiếng rồi thì xấu hổ đến hai gò má đỏ ửng. Cô trợn trừng mắt nhìn cái tên đầu sỏ Lê Hoàng Việt, cái người ở phía sau ấy lại hoàn toàn bình thản, không hề để ý gì.
“Đều tại anh…”
Trần Khả Như đột nhiên nghĩ, liệu mẹ chồng mình không thấy ai ở dưới tầng, sau đó đi đến cửa phòng ngủ nghe trộm không? Vừa nãy hình như tiếng của cô hơi to, cộng thêm tiếng kẽo kẹt của chiếc giường… Bỗng nhiên có cảm xúc xấu hổ muốn chết dâng lên trong lòng cô.
Lê Hoàng Việt vừa nghịch tóc mái trên trán cô vừa thờ ơ nói: “Vừa nãy mẹ đã nói rồi mà, bà ấy là người từng trải nên chắc chắn hiểu được tinh thần và sức lực mãnh liệt dồi dào của người trẻ tuổi chúng ta.”
Trần Khả Như khẽ cong môi: “Người có tinh thần và sức lực mãnh liệt dồi dào là anh, không phải là em.”
Lê Hoàng Việt nhíu mày nói: “Hai người có gì khác nhau sao?”
Trần Khả Như: “…”
Một người nghiêm túc lạnh lùng như cô lại bị Lê Hoàng Việt làm ô nhiễm trong phút chốc.
Sau khi hai người tắm rửa xong, thay quần áo. Lúc họ xuống tầng đã mất gần hai mươi phút.
Theo như tính tình trước kia của Nguyễn Phương Thanh thì chắc chắn bà sẽ nổi giận lôi đình, giận cá chém thớt hoặc là giả vờ thân thiết. Nhưng trên thực tế bên trong bà không đồng nhất với bên ngoài, bây giờ có lẽ bà đã nghĩ thoáng hơn một chút. Đã trải qua rất nhiều chuyện cho nên bà đã chững chạc hơn rất nhiều.
“Con chào mẹ.”
“Hoàng Việt, Khả Như à, mẹ thấy không có ai nghe máy cho nên mới đi vào trong. Khóa dấu vân tay vẫn không thay đổi, hai đứa không để ý à?”
Nguyễn Phương Thanh chột dạ liếc mắt nhìn hai đứa con, giải thích một cách giấu đầu hở đuôi: “À, cái đấy thì mẹ vẫn chưa lên tầng đâu. Mẹ vẫn luôn ở trong phòng khách, không nghe thấy gì cả.”
Trần Khả Như lập tức nghiêm mặt lại: Cho nên ý của bà chính là, quả nhiên bà đã nghe thấy.
Cô thầm quyết định sau lần này nhất định phải xóa dấu vân tay của Nguyễn Phương Thanh đi.
Lê Hoàng Việt lại làm vẻ mặt rất sảng khoái: “Mẹ bị bệnh phong thấp từ bao giờ vậy? Sao con không biết?”
“Mới gần đây thôi… Như vậy đi, Khả Như đưa mẹ đi là được rồi, con không cần đi theo đâu.”
Nguyễn Phương Thanh kéo tay Trần Khả Như một cách thân thiết, vẻ mặt yêu thương. Nói thật thì Trần Khả Như vẫn chưa quen được, nhưng ở trước mặt Lê Hoàng Việt nên cô cũng không tiện giãy dụa.
“Cô ấy chưa lái xe bao giờ, để con đưa hai người đi.”
Lê Hoàng Việt đương nhiên rất vui khi thấy sự thay đổi của Nguyễn Phương Thanh. Anh quan tâm Trần Khả Như và cũng quan tâm đến mẹ mình, có thể gom được cả cá và gấu, chung sống hòa thuận với nhau như vậy là điều tốt nhất.
“… Được thôi.”
Vẻ mặt của Nguyễn Phương Thanh hơi mất tự nhiên, nhưng bà cũng không có khăng khăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.