Chương 141: Mau tới cứu ông chủ của chúng tôi!
Say
18/07/2021
Cô vốn không có ý che giấu mục đích và thân phận của mình khi đến quận Sìn Hồ, nhưng chỉ là cô không muốn đụng chạm đến người khác và tăng thêm rắc rối cho mình.
Đơn giản vì Phạm Đức Huy là một người đàn ông thông minh, và hai người họ nhìn nhau, cuối cùng vẫn chẳng nói lời nào.
Tình cờ gặp nhau, trên đời này vốn là không nên tin vào tiếng sét ái tình, thực tế rất có thể sẽ dẫn đến yêu đơn phương hoặc là ái mộ.
Tình hình ở huyện Sìn Hồ đã tương đối ổn định, dọc đường ngồi trên xe ô tô,các cửa hàng mọc ra hai bên ở bên ngoài cửa sổ xe căn bản vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, hơn nữa đã là đêm khuya, Trần Khả Như không thể phân biệt rõ được. Nhưng mà nếu chỉ cần dây cáp bắt được tín hiệu, có lẽ rất nhanh tin sửa chữa khẩn cấp sẽ nhận được,không có vấn đề gì lớn cả.
Cô lên mạng tìm hiểu tình hình cụ thể, hai thị trấn bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi trận động đất tại Sìn Hồ là huyện Lai Châu và huyện Mường Tè, người chết và bị thương về cơ bản đã được xác định tại hai khu vực này, máy xúc đang đào bới suốt ngày đêm, trên tin tức số lượng người thương vong liên tục tăng lên, số liệu này khiến người khác phải thở dài lo lắng.
Chuyên ngành của Trần Khả Như là một bác sĩ nên cô được xếp vào danh sách các tình nguyện viên của Hội Chữ thập đỏ.
Đêm hôm đó, cả quãng đường gập ghềnh, mọi người ngồi trên xe như đang trải nghiệm trên tàu lượn siêu tốc, nhiều người loạng choạng ngủ thiếp đi, đến vùng động đất nghiêm trọng thì đã hai giờ sáng.
Quận Sìn Hồ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Trần Khả Như.
Xe của họ cùng với một xe tải lớn chở đầy hàng cứu trợ đang hướng đến Căn Co.
Sau khi xuống xe, đàn ông và phụ nữ được chia ra ở hai cái lều lớn, cùng ngủ trên một chiếc giường ghép. Vì là tình nguyện viên nên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ có chỗ ngủ là nam nữ được tách biệt, không ai lên tiếng phản đối.
Các nữ tình nguyện viên nằm ngổn ngang, Trần Khả Như nằm trong góc,khi nãy cô đã chợp mắt một chút trên xe. Nhưng cô khác với những người khác, cô không thể ngủ được, cô lặng lẽ cảm nhận dư chấn từ mặt đất. Ngày mai có thể sẽ là một ngày bận rộn đây.
Sự bận rộn, suy nghĩ về trách nhiệm, nghĩa vụ và rộng ra với cộng đề sẽ khiến cô quên đi tình yêu đang gặm nhấm trong cô.
Nhiệt độ về đêm ở đây còn lạnh hơn ở thành phố Đà Nẵng, đêm lặng lẽ trôi qua trong giấc ngủ nhẹ nhàng và tiếng ngáy xung quanh, mở ra ngày thứ hai đầy nắng ấm áp.
Trần Khả Như không biết rằng một ngày mới, dưới sáng sánh mặt trời, cũng vẫn là thảm cảnh của ngày hôm qua.
Căn Cơ về cơ bản đã bị huỷ diệt hoàn toàn, các cửa hàng và tòa nhà của dân làng ở cả hai bên đều sụp đổ. Trong trạm y tế tạm thời, các bác sĩ và y tá bận rộn không có thời gian để mà giao lưu với nhau,bởi vì những người bị thương cần cấp cứu liên tục được đưa đến.
Trạm cứu hộ nơi Trần Khả Như đang đứng, vào ngày thứ hai chính thức phát huy tác dụng.
Trần Khả Như chuyên ngành là phụ khoa, khoa ngoại băng bó cầm máu, điều trị gãy xương và các vết thương bên ngoài khác, ngoại trừ vấn đề về nội khoa và não bộ, các bệnh lí khác đối với cô không hề có vấn đề gì.
Cùng với ba bác sĩ y khoa và phẫu thuật khác cùng năm hoặc sáu y tá trong số các tình nguyện viên, cô đang cấp cứu cho những người bị thương được cứu từ cuộc giải cứu gần đó đang được chuyển đến cùng ngày.
Ngoại trừ ba người đã chết khi họ được chuyển đến, có hơn ba mươi người bị thương, lần lượt đến trạm cứu hộ, đủ để Trần Khả Như và các nhân viên y tế chuyên môn khác bận đến chân không chạm đất, cơm cũng chỉ là qua loa một vài miếng để lấy lại sức, sau đó lại nhanh chóng quay lại làm việc.
Đúng như Trần Khả Như mong đợi, sự bận rộn, máu tươi và cảm nhận được sứ mệnh lớn lao của một bác sĩ khiến cô tê liệt, và không có thời gian rảnh để nhớ đến Lê Hoàng Việt.
Đời người rất ngắn ngủi, tình yêu, thực sự là một thứ khó mà cưỡng cầu,càng mong đợi càng không thành.
Cô rất dồi dào năng lượng,rất hài lòng. Cô bận rộn đến chín giờ tối cuối cùng mới chịu dừng lại một chút, nhưng cô đã mệt đến mức thở cũng cảm thấy là một chuyện vô cùng khó khăn.
Trần Khả Như cởi bỏ bộ quần áo dính đầy máu của mình và nằm trên bãi cỏ bên ngoài lều, nói chính xác là cô đang phải nằm trên sỏi đá, lớp cỏ căn bản đã bị phá hủy từ lâu.
Trong lều người bị bệnh phát ra những tiếng rên rỉ rên rỉ khác nhau, cô nhắm mắt bịt tai, cô vốn là một bác sĩ, chết chóc đau đớn là chuyện thường tình.
Nhưng sự dao động là không thể tránh khỏi.
Các ngôi sao trên bầu trời đột nhiên bị che khuất, có người.
"Bác sĩ Như, đừng căng thẳng, em là Phạm Đức Huy, chị có nhớ em không?"
“Là cậu à.” Trần Khả Như giọng nói như đã biết rõ người này, tự nhiên hạ thấp cảnh giác, đối phương lập tức nằm xuống bên cạnh cô.
"Có được không?"
Trần Khả Như nhẹ nhàng ừ một tiếng. Nói với lòng mình, anh đã nằm xuống rồi, anh còn hỏi tôi có được không, không phải đang làm điều thừa sao?
Cô thật sự rất mệt mỏi, mệt thấu đến tận xương, từng tấc da tấc thịt đều không muốn nhúc nhích, vì vậy cũng không nghĩ tới chuyện cách biệt nam nữ, hơn nữa Phạm Đức Huy là một sinh viên đại học trên mặt tràn đầy sự chính trực nên sẽ không làm chuyện không phù hợp với lễ nghĩa.
"Trần Khả Như, chị cứu người bị thương ở đây có thể không biết, nhưng em tới hiện trường xem xét, từ góc độ trên TV và tận mắt tới hiện trường chứng kiến,hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau,có thảm thiết,bi thương cũng có cả sự vĩ đại lớn lao. Khi được đào ra, đã bị tắc thở... … Bây giờ em cũng giống như chị, mệt lử đến nỗi di chuyển một chút thôi cũng không muốn. Em chưa bao giờ cảm nhận được rằng thật tốt khi được sống và có thể hít thở không khí như bây giờ ”.
Phạm Đức Huy nhẹ nhàng bộc bạch, hoàn toàn coi cô như một người bạn thân thiết.
"Xem ra, cậu rất biết cảm thông với người khác."
Trần Khả Như đã đưa ra một bản tổng kết: Động đất, giống như chiến tranh vậy, không thể kiểm soát được.
"Trần Khả Như, thực ra là chị đang thất tình phải không?"
Cô không ngờ rằng,Phạm Đức Huy lại nói toạc ra điều thiên cơ như thế.
Người ta đều nói rằng đàn ông bất cẩn,không để tâm đến chuyện tình cảm, nhưng Phạm Đức Huy là một người cẩn thận và nhạy cảm.
"Tại sao không hỏi em, làm sao em có thể nhìn ra được?"
"Xin được chăm chú lắng nghe."
"Trên mặt chị đang viết rõ dòng chữ to đùng -- đừng đến làm phiền tôi,tôi đang thất tình mấy ngày rồi --. Không chỉ có em mà ngay cả mấy em gái đối diện cũng nhìn ra được "
Thì ra nó đã quá rõ ràng như vậy? Trần Khả Như im lặng thở dài.
Trong màn đêm phiền muộn, cô muốn được kể ra hết một lần, bởi vì đối phương là người ngoài cuộc, một người không liên quan, biết được thì có làm sao?
"Tôi không phải thất tình, có lẽ là mất đi hôn nhân chăng."
Phạm Đức Huy "A" một tiếng, bày tỏ sự khó hiểu, đối với một người phụ nữ tốt như Trần Khả Như, trên thế giới này vẫn còn có người đàn ông nào không thích cô ấy sao? Đúng là có phúc mà không biết hưởng, kẻ no không biết đến kẻ đói khát!
Lần đầu gặp mặt, anh ta nghĩ Trần Khả Như chỉ là một cô gái nhỏ thất tình không trời cao đất dày đến làm tình nguyện viên, sau đó, mới phát hiện ra cô thực sự là một bác sĩ giàu kinh nghiệm và là bác sĩ nữ duy nhất trong số các tình nguyện viên của Hội Chữ thập đỏ. Cường độ lao động của nữ bác sĩ này không hề yếu hơn các bác sĩ nam khác, điều này thực sự gây ấn tượng với tất cả mọi người.
Hơn nữa, người đẹp như vậy... Đúng là ngang hàng thần tiên tiên nữ trên trời.
Khi Phạm Đức Huy đang muốn nói điều gì đó để bày tỏ sự không hài lòng về người chồng của Trần Khả Như, thì một tiếng nói vội vàng cấp bách dồn dập mà vô cùng lớn vang lên.
"Có người không, bác sĩ,mau cứu ông chủ của chúng tôi với, ông ấy bị thương rất nặng!"
Tại thời điểm này, hầu như tất cả những người nên ngủ đều đã ngủ, một số người thậm chí còn không nghe thấy.
Trần Khả Như và Phạm Đức Huy cùng nhau đứng dậy, họ nhìn thấy một người đàn ông với bộ dạng nhếch nhác cùng với một người đàn ông khác đầy máu trên lưng, cả hai người đều run lên, cuối cùng cả hai đều ngã xuống đất.
"Mau đến cứu người!"
Trần Khả Như hét lên, và một số nam tình nguyện viên gần đó lập tức đưa hai người bị thương vào phòng phẫu thuật sơ bộ.
Các bác sĩ khác đều đang nghỉ ngơi, Phạm Đức Huy đưa hai người vào trong, đặt ở trên giường gỗ, không đi ra ngoài nữa, "Bác sĩ Như, chị xem nếu lúc nữa cần tôi giúp điều gì, cứ việc nói."
"Được."
Nhìn ánh mắt chân thành của đối phương, Trần Khả Như cảm thấy bây giờ không cần phải gồng lên hay cố gắng mạnh mẽ nữa, ít nhất Phạm Đức Huy cũng có thể giúp một tay.
Trần Khả Như nhìn kỹ người đàn ông vừa nói, hầu như không có vết thương bên ngoài nào rõ ràng, đều là vết thương nhỏ, chảy máu, về cơ bản không phải của anh ta. Vì vậy, công việc vệ sinh và khử trùng cơ bản rơi giao vào Phạm Đức Huy.
Lại đến kiểm tra người thứ hai.
Tình hình có chút xấu, anh ta thở như phì phì, sắc mặt tái nhợt, trên đầu có một vết thương, hình như bị vật nặng như đá đâm vào, vết thương vẫn đang chảy máu.
Trần Khả Như nhanh chóng cầm máu, sát trùng, khâu vết thương và tiêm phòng uốn ván...
Khi Phạm Đức Huy lau mặt cho người đàn ông, Trần Khả Như đã bị sốc và cô suýt nữa đã dơ tay lên che miệng mình.
Người bị thương ở trước mắt, anh ta hóa ra là Phan Huỳnh Đông!
Cô không thể nhận nhầm được, ngay cả khi cô không gặp anh ta trong một thời gian dài.
Tình cảm của Trần Khả Như đối với Phan Huỳnh Đông rất phức tạp, bởi vì đối phương là một quý ông vô cùng khiêm tốn, luôn hòa nhã và dịu dàng, không hề ép buộc cô.
Phan Huỳnh Đông và Tống Quốc Minh là hai thái cực khác nhau hoàn toàn, không so sánh thì không có đau thương.
Đây là lý do tại sao cô không bao giờ có thể ghét được Phan Huỳnh Đông, anh ta rất hiểu tâm tư của phụ nữ,nói chính xác hơn là anh ta tôn trọng phụ nữ.
"Anh Đông..."
Cô không khỏi lẩm bẩm, Phan Huỳnh Đông bộ dạng như thế này, không biết Phan Xuân Mai đang ở đâu, cô ấy có an toàn không?
Điện thoại di động hoàn toàn không có tín hiệu, cô muốn gọi điện ở trong vùng động đất nghiêm trọng còn khó hơn lên trời. Đã hứa với Vũ Tuyết Trang, sẽ bắt máy hoặc gọi điện cho cô ấy, nhưng không có cách nào thực hiện được.
"Ông chủ, cứu ông chủ của tôi với."
Người đàn ông khác đang dần dần tỉnh lại, ngửa người ra sau, kích động kêu lên.
Phạm Đức Huy ra sức thuyết phục: "Đừng lo lắng, ông chủ của anh không sao, nhưng về phía anh, bác sĩ nói vừa rồi anh bị quá sức, cần phải nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, mau nằm xuống đi."
Người đàn ông liếc nhìn miếng băng trên đầu Phan Huỳnh Đông nhịp thở ổn định, cuối cùng mới có thể thở ra một hơi thật mạnh.
"Cô... cô không phải là bác sĩ Trần sao?"
Vẻ mặt anh ta đột nhiên kinh ngạc, anh ta chỉ vào má Trần Khả Như, nói một cách khó tin. Thấy người bên kia không nhận ra mình, anh ta nói tiếp: "Bác sĩ Trần, tôi là thư ký của chủ tịch Phan,Trương Thành Danh, chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện trước đây."
"Ồ, tôi nhớ ra rồi."
Thực ra trên mặt cô lộ rõ vẻ căn bản không nhớ ra được người trợ lý này, chỉ là mường tượng ra.
"Bác sĩ Trần, cô thực sự là quý nhân đối với ông chủ của chúng tôi."
Trương Thành Danh đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vẫn chưa hết, cau mày, giải thích toàn bộ câu chuyện.
Anh ta và Phan Huỳnh Đông lái xe đi kiểm tra một số công trình và dự án đầu tư vào đây, nhân tiện kiểm tra các tài khoản của các chi nhánh ngân hàng hôm đầu tiên họ đến thì gặp phải một trận động đất mạnh. Lúc đó hai người không ai bị thương. Ai mà biết được lúc sau khi đang đi bộ rời đi, bị một hòn đá ở bên đường rơi trúng đầu.
Trương Thành Danh đã cõng Phan Huỳnh Đông trên lưng hơn hai tiếng đồng hồ, thực sự đã vượt qua khả năng của một người bình thường,giờ đây anh ta đã sức cùng lực kiệt rồi.
Đơn giản là Phan Xuân Mai vẫn đang ở Thành Phố Hải Phòng,Phan Huỳnh Đông mỗi ngày đều cử người đi cùng cô bé để học tập,luyện hát và nhảy.
"Bác sĩ Trần, nhìn xem, ông chủ của chúng tôi tỉnh rồi."
Đơn giản vì Phạm Đức Huy là một người đàn ông thông minh, và hai người họ nhìn nhau, cuối cùng vẫn chẳng nói lời nào.
Tình cờ gặp nhau, trên đời này vốn là không nên tin vào tiếng sét ái tình, thực tế rất có thể sẽ dẫn đến yêu đơn phương hoặc là ái mộ.
Tình hình ở huyện Sìn Hồ đã tương đối ổn định, dọc đường ngồi trên xe ô tô,các cửa hàng mọc ra hai bên ở bên ngoài cửa sổ xe căn bản vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, hơn nữa đã là đêm khuya, Trần Khả Như không thể phân biệt rõ được. Nhưng mà nếu chỉ cần dây cáp bắt được tín hiệu, có lẽ rất nhanh tin sửa chữa khẩn cấp sẽ nhận được,không có vấn đề gì lớn cả.
Cô lên mạng tìm hiểu tình hình cụ thể, hai thị trấn bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi trận động đất tại Sìn Hồ là huyện Lai Châu và huyện Mường Tè, người chết và bị thương về cơ bản đã được xác định tại hai khu vực này, máy xúc đang đào bới suốt ngày đêm, trên tin tức số lượng người thương vong liên tục tăng lên, số liệu này khiến người khác phải thở dài lo lắng.
Chuyên ngành của Trần Khả Như là một bác sĩ nên cô được xếp vào danh sách các tình nguyện viên của Hội Chữ thập đỏ.
Đêm hôm đó, cả quãng đường gập ghềnh, mọi người ngồi trên xe như đang trải nghiệm trên tàu lượn siêu tốc, nhiều người loạng choạng ngủ thiếp đi, đến vùng động đất nghiêm trọng thì đã hai giờ sáng.
Quận Sìn Hồ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Trần Khả Như.
Xe của họ cùng với một xe tải lớn chở đầy hàng cứu trợ đang hướng đến Căn Co.
Sau khi xuống xe, đàn ông và phụ nữ được chia ra ở hai cái lều lớn, cùng ngủ trên một chiếc giường ghép. Vì là tình nguyện viên nên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ có chỗ ngủ là nam nữ được tách biệt, không ai lên tiếng phản đối.
Các nữ tình nguyện viên nằm ngổn ngang, Trần Khả Như nằm trong góc,khi nãy cô đã chợp mắt một chút trên xe. Nhưng cô khác với những người khác, cô không thể ngủ được, cô lặng lẽ cảm nhận dư chấn từ mặt đất. Ngày mai có thể sẽ là một ngày bận rộn đây.
Sự bận rộn, suy nghĩ về trách nhiệm, nghĩa vụ và rộng ra với cộng đề sẽ khiến cô quên đi tình yêu đang gặm nhấm trong cô.
Nhiệt độ về đêm ở đây còn lạnh hơn ở thành phố Đà Nẵng, đêm lặng lẽ trôi qua trong giấc ngủ nhẹ nhàng và tiếng ngáy xung quanh, mở ra ngày thứ hai đầy nắng ấm áp.
Trần Khả Như không biết rằng một ngày mới, dưới sáng sánh mặt trời, cũng vẫn là thảm cảnh của ngày hôm qua.
Căn Cơ về cơ bản đã bị huỷ diệt hoàn toàn, các cửa hàng và tòa nhà của dân làng ở cả hai bên đều sụp đổ. Trong trạm y tế tạm thời, các bác sĩ và y tá bận rộn không có thời gian để mà giao lưu với nhau,bởi vì những người bị thương cần cấp cứu liên tục được đưa đến.
Trạm cứu hộ nơi Trần Khả Như đang đứng, vào ngày thứ hai chính thức phát huy tác dụng.
Trần Khả Như chuyên ngành là phụ khoa, khoa ngoại băng bó cầm máu, điều trị gãy xương và các vết thương bên ngoài khác, ngoại trừ vấn đề về nội khoa và não bộ, các bệnh lí khác đối với cô không hề có vấn đề gì.
Cùng với ba bác sĩ y khoa và phẫu thuật khác cùng năm hoặc sáu y tá trong số các tình nguyện viên, cô đang cấp cứu cho những người bị thương được cứu từ cuộc giải cứu gần đó đang được chuyển đến cùng ngày.
Ngoại trừ ba người đã chết khi họ được chuyển đến, có hơn ba mươi người bị thương, lần lượt đến trạm cứu hộ, đủ để Trần Khả Như và các nhân viên y tế chuyên môn khác bận đến chân không chạm đất, cơm cũng chỉ là qua loa một vài miếng để lấy lại sức, sau đó lại nhanh chóng quay lại làm việc.
Đúng như Trần Khả Như mong đợi, sự bận rộn, máu tươi và cảm nhận được sứ mệnh lớn lao của một bác sĩ khiến cô tê liệt, và không có thời gian rảnh để nhớ đến Lê Hoàng Việt.
Đời người rất ngắn ngủi, tình yêu, thực sự là một thứ khó mà cưỡng cầu,càng mong đợi càng không thành.
Cô rất dồi dào năng lượng,rất hài lòng. Cô bận rộn đến chín giờ tối cuối cùng mới chịu dừng lại một chút, nhưng cô đã mệt đến mức thở cũng cảm thấy là một chuyện vô cùng khó khăn.
Trần Khả Như cởi bỏ bộ quần áo dính đầy máu của mình và nằm trên bãi cỏ bên ngoài lều, nói chính xác là cô đang phải nằm trên sỏi đá, lớp cỏ căn bản đã bị phá hủy từ lâu.
Trong lều người bị bệnh phát ra những tiếng rên rỉ rên rỉ khác nhau, cô nhắm mắt bịt tai, cô vốn là một bác sĩ, chết chóc đau đớn là chuyện thường tình.
Nhưng sự dao động là không thể tránh khỏi.
Các ngôi sao trên bầu trời đột nhiên bị che khuất, có người.
"Bác sĩ Như, đừng căng thẳng, em là Phạm Đức Huy, chị có nhớ em không?"
“Là cậu à.” Trần Khả Như giọng nói như đã biết rõ người này, tự nhiên hạ thấp cảnh giác, đối phương lập tức nằm xuống bên cạnh cô.
"Có được không?"
Trần Khả Như nhẹ nhàng ừ một tiếng. Nói với lòng mình, anh đã nằm xuống rồi, anh còn hỏi tôi có được không, không phải đang làm điều thừa sao?
Cô thật sự rất mệt mỏi, mệt thấu đến tận xương, từng tấc da tấc thịt đều không muốn nhúc nhích, vì vậy cũng không nghĩ tới chuyện cách biệt nam nữ, hơn nữa Phạm Đức Huy là một sinh viên đại học trên mặt tràn đầy sự chính trực nên sẽ không làm chuyện không phù hợp với lễ nghĩa.
"Trần Khả Như, chị cứu người bị thương ở đây có thể không biết, nhưng em tới hiện trường xem xét, từ góc độ trên TV và tận mắt tới hiện trường chứng kiến,hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau,có thảm thiết,bi thương cũng có cả sự vĩ đại lớn lao. Khi được đào ra, đã bị tắc thở... … Bây giờ em cũng giống như chị, mệt lử đến nỗi di chuyển một chút thôi cũng không muốn. Em chưa bao giờ cảm nhận được rằng thật tốt khi được sống và có thể hít thở không khí như bây giờ ”.
Phạm Đức Huy nhẹ nhàng bộc bạch, hoàn toàn coi cô như một người bạn thân thiết.
"Xem ra, cậu rất biết cảm thông với người khác."
Trần Khả Như đã đưa ra một bản tổng kết: Động đất, giống như chiến tranh vậy, không thể kiểm soát được.
"Trần Khả Như, thực ra là chị đang thất tình phải không?"
Cô không ngờ rằng,Phạm Đức Huy lại nói toạc ra điều thiên cơ như thế.
Người ta đều nói rằng đàn ông bất cẩn,không để tâm đến chuyện tình cảm, nhưng Phạm Đức Huy là một người cẩn thận và nhạy cảm.
"Tại sao không hỏi em, làm sao em có thể nhìn ra được?"
"Xin được chăm chú lắng nghe."
"Trên mặt chị đang viết rõ dòng chữ to đùng -- đừng đến làm phiền tôi,tôi đang thất tình mấy ngày rồi --. Không chỉ có em mà ngay cả mấy em gái đối diện cũng nhìn ra được "
Thì ra nó đã quá rõ ràng như vậy? Trần Khả Như im lặng thở dài.
Trong màn đêm phiền muộn, cô muốn được kể ra hết một lần, bởi vì đối phương là người ngoài cuộc, một người không liên quan, biết được thì có làm sao?
"Tôi không phải thất tình, có lẽ là mất đi hôn nhân chăng."
Phạm Đức Huy "A" một tiếng, bày tỏ sự khó hiểu, đối với một người phụ nữ tốt như Trần Khả Như, trên thế giới này vẫn còn có người đàn ông nào không thích cô ấy sao? Đúng là có phúc mà không biết hưởng, kẻ no không biết đến kẻ đói khát!
Lần đầu gặp mặt, anh ta nghĩ Trần Khả Như chỉ là một cô gái nhỏ thất tình không trời cao đất dày đến làm tình nguyện viên, sau đó, mới phát hiện ra cô thực sự là một bác sĩ giàu kinh nghiệm và là bác sĩ nữ duy nhất trong số các tình nguyện viên của Hội Chữ thập đỏ. Cường độ lao động của nữ bác sĩ này không hề yếu hơn các bác sĩ nam khác, điều này thực sự gây ấn tượng với tất cả mọi người.
Hơn nữa, người đẹp như vậy... Đúng là ngang hàng thần tiên tiên nữ trên trời.
Khi Phạm Đức Huy đang muốn nói điều gì đó để bày tỏ sự không hài lòng về người chồng của Trần Khả Như, thì một tiếng nói vội vàng cấp bách dồn dập mà vô cùng lớn vang lên.
"Có người không, bác sĩ,mau cứu ông chủ của chúng tôi với, ông ấy bị thương rất nặng!"
Tại thời điểm này, hầu như tất cả những người nên ngủ đều đã ngủ, một số người thậm chí còn không nghe thấy.
Trần Khả Như và Phạm Đức Huy cùng nhau đứng dậy, họ nhìn thấy một người đàn ông với bộ dạng nhếch nhác cùng với một người đàn ông khác đầy máu trên lưng, cả hai người đều run lên, cuối cùng cả hai đều ngã xuống đất.
"Mau đến cứu người!"
Trần Khả Như hét lên, và một số nam tình nguyện viên gần đó lập tức đưa hai người bị thương vào phòng phẫu thuật sơ bộ.
Các bác sĩ khác đều đang nghỉ ngơi, Phạm Đức Huy đưa hai người vào trong, đặt ở trên giường gỗ, không đi ra ngoài nữa, "Bác sĩ Như, chị xem nếu lúc nữa cần tôi giúp điều gì, cứ việc nói."
"Được."
Nhìn ánh mắt chân thành của đối phương, Trần Khả Như cảm thấy bây giờ không cần phải gồng lên hay cố gắng mạnh mẽ nữa, ít nhất Phạm Đức Huy cũng có thể giúp một tay.
Trần Khả Như nhìn kỹ người đàn ông vừa nói, hầu như không có vết thương bên ngoài nào rõ ràng, đều là vết thương nhỏ, chảy máu, về cơ bản không phải của anh ta. Vì vậy, công việc vệ sinh và khử trùng cơ bản rơi giao vào Phạm Đức Huy.
Lại đến kiểm tra người thứ hai.
Tình hình có chút xấu, anh ta thở như phì phì, sắc mặt tái nhợt, trên đầu có một vết thương, hình như bị vật nặng như đá đâm vào, vết thương vẫn đang chảy máu.
Trần Khả Như nhanh chóng cầm máu, sát trùng, khâu vết thương và tiêm phòng uốn ván...
Khi Phạm Đức Huy lau mặt cho người đàn ông, Trần Khả Như đã bị sốc và cô suýt nữa đã dơ tay lên che miệng mình.
Người bị thương ở trước mắt, anh ta hóa ra là Phan Huỳnh Đông!
Cô không thể nhận nhầm được, ngay cả khi cô không gặp anh ta trong một thời gian dài.
Tình cảm của Trần Khả Như đối với Phan Huỳnh Đông rất phức tạp, bởi vì đối phương là một quý ông vô cùng khiêm tốn, luôn hòa nhã và dịu dàng, không hề ép buộc cô.
Phan Huỳnh Đông và Tống Quốc Minh là hai thái cực khác nhau hoàn toàn, không so sánh thì không có đau thương.
Đây là lý do tại sao cô không bao giờ có thể ghét được Phan Huỳnh Đông, anh ta rất hiểu tâm tư của phụ nữ,nói chính xác hơn là anh ta tôn trọng phụ nữ.
"Anh Đông..."
Cô không khỏi lẩm bẩm, Phan Huỳnh Đông bộ dạng như thế này, không biết Phan Xuân Mai đang ở đâu, cô ấy có an toàn không?
Điện thoại di động hoàn toàn không có tín hiệu, cô muốn gọi điện ở trong vùng động đất nghiêm trọng còn khó hơn lên trời. Đã hứa với Vũ Tuyết Trang, sẽ bắt máy hoặc gọi điện cho cô ấy, nhưng không có cách nào thực hiện được.
"Ông chủ, cứu ông chủ của tôi với."
Người đàn ông khác đang dần dần tỉnh lại, ngửa người ra sau, kích động kêu lên.
Phạm Đức Huy ra sức thuyết phục: "Đừng lo lắng, ông chủ của anh không sao, nhưng về phía anh, bác sĩ nói vừa rồi anh bị quá sức, cần phải nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, mau nằm xuống đi."
Người đàn ông liếc nhìn miếng băng trên đầu Phan Huỳnh Đông nhịp thở ổn định, cuối cùng mới có thể thở ra một hơi thật mạnh.
"Cô... cô không phải là bác sĩ Trần sao?"
Vẻ mặt anh ta đột nhiên kinh ngạc, anh ta chỉ vào má Trần Khả Như, nói một cách khó tin. Thấy người bên kia không nhận ra mình, anh ta nói tiếp: "Bác sĩ Trần, tôi là thư ký của chủ tịch Phan,Trương Thành Danh, chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện trước đây."
"Ồ, tôi nhớ ra rồi."
Thực ra trên mặt cô lộ rõ vẻ căn bản không nhớ ra được người trợ lý này, chỉ là mường tượng ra.
"Bác sĩ Trần, cô thực sự là quý nhân đối với ông chủ của chúng tôi."
Trương Thành Danh đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vẫn chưa hết, cau mày, giải thích toàn bộ câu chuyện.
Anh ta và Phan Huỳnh Đông lái xe đi kiểm tra một số công trình và dự án đầu tư vào đây, nhân tiện kiểm tra các tài khoản của các chi nhánh ngân hàng hôm đầu tiên họ đến thì gặp phải một trận động đất mạnh. Lúc đó hai người không ai bị thương. Ai mà biết được lúc sau khi đang đi bộ rời đi, bị một hòn đá ở bên đường rơi trúng đầu.
Trương Thành Danh đã cõng Phan Huỳnh Đông trên lưng hơn hai tiếng đồng hồ, thực sự đã vượt qua khả năng của một người bình thường,giờ đây anh ta đã sức cùng lực kiệt rồi.
Đơn giản là Phan Xuân Mai vẫn đang ở Thành Phố Hải Phòng,Phan Huỳnh Đông mỗi ngày đều cử người đi cùng cô bé để học tập,luyện hát và nhảy.
"Bác sĩ Trần, nhìn xem, ông chủ của chúng tôi tỉnh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.