Chương 347: Ngoại truyện: Bị lừa
Say
26/08/2021
Lê Chí Cường vừa nghe cũng cô gái mà nhân viên bảo vệ mô tả là Vũ Tuyết Trang.
“Bây giờ cô ấy ở đâu?” Anh ta vừa hỏi vừa kiểm tra điện thoại.
Khỉ thật, điện thoại tự động tắt do pin yếu.
“Ở ngay cửa.” Nhân viên bảo vệ hết sức mừng, cũng may anh ta không lắm mồm, suýt chút nữa đã xúc sếp lớn chỉ vì một chuyện nhỏ, cô gái thật sự không nói dối.
Lê Chí Cường và hai vệ sĩ phía sau lần lượt bước ra ngoài, nhìn quanh, nhưng không có ai.
Lúc này, nhân viên bảo vệ sờ sờ sau đầu, nghi ngờ nói: "Kỳ quái, mới có mười phút, sao lại không thấy đâu?"
Lê Chí Cường nghĩ cô ấy tức giận, lập tức mượn di động người khác gọi, nhưng không có ai trả lời. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia phiền não, bảo vệ biết mình sai, ân cần nói: "Giám đốc Cường, ở cửa có máy quay, anh có thể xem thử."
"Dẫn đường đi."
...
Phương Văn Tuấn đưa Vũ Tuyết Trang đến một phòng riêng tương tự như một câu lạc bộ cao cấp, nhưng không có ai bên trong. Người phục vụ đem nước lên, Vũ Tuyết Trang nén lo lắng hỏi: "Giám đốc Tuấn, Lê Chí Cường ở đâu?"
Thật là kỳ lạ, sao lại đưa cô ấy đến phòng bao riêng, trong lòng cô mơ hồ có dự cảm xấu, cảm thấy da đầu tê dại.
"Cô Trang, chờ một chút, cô uống nước trước đã, hay uống thứ khác không? Tôi vừa mới liên lạc với thư ký quan hệ công chúng bên cạnh giám đốc Cường. Sau khi xã giao với khách hàng, anh ấy sẽ đến tìm cô ngay. Nếu cô tự xông vào thì sẽ không hay cho lắm.” Phương Văn Tuấn cười dịu dàng an ủi, giải thích đâu vào đấy.
Không biết tại sao, bây giờ Vũ Tuyết Trang cảm thấy Phương Văn Tuấn có gì đó rất âm hiểm. Phì, chắc là do mình đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều, nghĩ người tốt thành phần tử âm hiểm. Phương Văn Tuấn ân cần nịnh mình, chính là vì thể diện của Lê Chí Cường, nếu không cô làm gì có sức quyến rũ lớn như vậy.
Vũ Tuyết Trang bưng đồ uống lên, vừa định uống thì đột nhiên nói: "Giám đốc Tuấn, tôi muốn đi vệ sinh trước."
"Không thành vấn đề, tôi bảo phục vụ chỉ đường cho cô."
"..."
Sau khi Vũ Tuyết Trang đi theo nữ phục vụ xinh đẹp đi qua các hành lang lộng lẫy, cô phát hiện câu lạc bộ cao cấp có khác, một nhân viên bình thường cũng đẹp, cô ấy thuận miệng hỏi: “Mỹ nhân, các cô chắc thu phí cao lắm?"
Ai dè, bên kia trầm ngâm nói: "Cô ơi, chỗ chúng tôi không có PR nam."
Vũ Tuyết Trang hậm hực nghĩ, chẳng lẽ cô không thể là lesbian sao, nữ bao nữ, không bình thường sao?
Cô vừa vào nhà vệ sinh thì điện thoại đổ chuông. Hai ngày qua có rất nhiều cuộc gọi rác, nãy cũng có một cuộc. Bây giờ để cô xem thử. Vũ Tuyết Trang trợn to hai mắt, cuối cùng Lê Chí Cường cũng gọi lại!
Bạn gái đi xa đến gặp anh, nhưng chút xíu ngạc nhiên cũng không có. Không đúng, cô ấy đến đây để tham dự hội thảo giao lưu, cũng phải đặc biết đến gặp Lê Chí Cường., phải giữ vững lập trường.
Cô làm bộ nói: "Alo?"
“Vũ Tuyết Trang, bây giờ em đang ở đâu?” Giọng anh trong điện thoại rất lo lắng: “Em đang ở cùng ai?
Vũ Tuyết Trang ngẩn ra: "Em đang ở với giám đốc Tuấn công ty anh, anh không biết sao?"
Trong giọng anh xen lẫn phiền muộn và bực bội: "Anh biết? Anh không biết. Dù Phương Văn Tuấn có nói gì đi nữa, đừng tin. Cho anh biết địa chỉ của em, anh sẽ đến tìm em ngay."
Nghe vậy, Vũ Tuyết Trang nghĩ một chút mới ngộ ra, cô ấy lộ ra vẻ kinh hoàng: “Ý anh là, Phương Văn Tuấn không phải người tốt?” Lê Chí Cường vốn không ở trong câu lạc bộ, vì vậy Phương Văn Tuấn có mưu đồ.
"Không kịp giải thích với em, bác sĩ Trang, địa chỉ, địa chỉ!"
Lê Chí Cường ở đầu dây bên kia sắp bị câu hỏi một đằng đáp một nẻo của Vũ Tuyết Trang làm cho tức điên. Có trời mới biết sao anh ta lại đi hẹn hò người phụ nữ phản ứng chậm chạp như vậy, thật là!
Vũ Tuyết Trang tỉnh táo lại, lúc này cô ấy cũng đang căng thẳng, bắt đầu nói không mạch lạc: "Câu lạc bộ nào... tên là gì... Em quên mất, tấm biển ở cửa nguệch ngoạc quá... trang trí lộng lẫy quá, cô phục vụ mặc váy hầu gái... Chết tiệt, Lê Chí Cường, em không nhớ nổi... "
"Đừng sốt ruột, em cứ từ từ nghĩ."
Cảm thấy Vũ Tuyết Trang thành công thì, hỏng việc có thừa, cũng quá ngớ ngẩn, lúc này trong lòng Lê Chí Cường chỉ lo lắng cho cô ấy, anh cố gắng trấn an cô: “Hay là em thử nhớ xem, ở cửa có ký hiệu gì đặc biệt không? Đối tượng tham chiếu hoặc phong cách trang trí?"
Đối tượng tham chiếu? Phong cách trang trí.
Vũ Tuyết Trang nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên một thứ: "Đúng rồi, ở cổng câu lạc bộ có tám con ngựa, mỗi bên bốn con."
"Được, dù anh ta đưa em cái gì, em cũng không được uống, không được ăn, cố mà hùa theo, biết không?"
"Em biết, à… "
Vũ Tuyết Trang còn định nói thêm, nhưng không ngờ lúc này điện thoại báo pin yếu. tự động sập nguồn.
Mẹ nó chứ!
Bây giờ Vũ Tuyết Trang trừ chửi thề ra, không còn cách nào để trút bỏ cảm xúc chán nản và khó chịu!
Vũ Tuyết Trang ơi, Vũ Tuyết Trang, đồ ngu này, sao có thể dễ dàng tin lời kẻ khác khoa môi múa mép thế chứ! Dù lúc này cô ấy đấm ngực dậm chân cũng vô ích! Dựa theo hướng phát triển trong truyện ngôn tình, Phương Văn Tuấn chắc chắn sẽ bắt cô ấy, chuẩn bị uy hiếp Lê Chí Cường.
Cô ấy trăm tính ngàn tính cũng không tính đến, mình lâu này làm nữ phụ cứ thế vô duyên vô cớ trở thành nữ chính.
Bình thường nữ phụ chỉ cần đảm đương làm không khí khôi hài, sống động là được, đột nhiên trở thành nhân vật chính, cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.
"Cô Trang, cô không sao chứ?"
Ngoài cửa, tiếng gõ cửa của Phương Văn Tuấn vang lên khiến người ta kinh hoàng.
Thần kinh của Vũ Tuyết Trang phút chốc căng lên, sắc mặt tái nhợt, run rẩy trả lời: "Tôi không sao, chỉ là hơi táo bón thôi... Giám đốc Tuấn, giám đốc Cường của các anh đến à?"
"À, trong câu lạc bộ có bác sĩ riêng. Cô Trang, nếu cô không ngại, tôi có thể kiểm tra giúp cô kiểm tra dạ dày."
“Không cần, không cần, tôi chỉ cần ra sạch là được.” Bản thân cô ấy là bác sĩ, còn cần ai.
"Cô Trang, giám đốc Cường đặc biệt bảo tôi gọi cô, cô cứ tiếp tục không đi ra thì mọi người sẽ phiền lắm. Hay cô bị tê chân, cần người vào đỡ không?"
"Không cần phái người tới, ta tí là không sao đâu."
Bà nội, Vũ Tuyết Trang cảm nhận được tiết tấu đe dọa của đối phương, cô chỉ có thể tạm thời giả ngu, tiếp tục để Phương Văn Tuấn coi như một con ngốc ngây thơ, dễ lừa, làm đối phương lơ là, chờ cơ hội hành động.
Nói tới nói lui đều do tính cảnh giác của cô quá thấp, nếu chuyện này đến tai chị Khả Như, cô ấy kiểu gì cũng bị cười cho thối mũi.
Ngay sau đó, bác sĩ Trang lại bị Phương Văn Tuấn dẫn về phòng bao
"Cô Trang, Lê Chí Cường có lẽ còn phải bận một lúc nữa, chắc cô chưa ăn tối, tôi bảo bọn họ chuẩn bị xong rồi, không biết có hợp với khẩu vị của cô không?"
"... Không sao, không sao đâu, tôi không đói."
Sắc mặt Vũ Tuyết Trang nước không tốt, nhìn kỹ, thân thể hơi run lên, ngay cả nụ cười cũng lộ ra vẻ miễn cưỡng. Phương Văn Tuấn tỉnh rụi nhìn, dưới nụ cười ấm áp của anh ta hiện lên tia u ám, tà quái.
"Cô Trang, cô đừng vội từ chối, xem qua một chút đi, những món này đều do tôi tuyển chọn kỹ càng."
Phương Văn Tuấn vừa nói, một bên bật đèn pha lê trong phòng riêng, khiến áng sáng xung quanh xung quanh khúc xạ tạo ra cảm giác trong suốt.
Vũ Tuyết Trang nhìn thấy nhiều đủ loại thức ăn và trái cây tinh tế trên hai chiếc bàn lớn trong phòng bao, mùi thơm nồng nàn, kích thích vị giác của cô từng phút, sự kết hợp màu sắc khiến miệng cô ấy bắt đầu chua chua, dạ dày kêu gào điên cuồng.
"Cô Trang, không phiền nếu tôi dùng bữa với cô chứ?"
Phương Văn Tuấn cầm đũa lên, bắt đầu ung dung, thong thả ăn.
Vũ Tuyết Trang nuốt ực nước miếng, chẳng lẽ bản chất ăn hàng lộ rõ quá rồi sao? Phương Văn Tuấn thật đáng khinh, lại dùng đồ ăn để dụ dỗ cô! Có khác gì bảo muốn nhịn cũng đừng mong nhịn được!
Đã hơn mười phút trôi qua, Lê Chí Cường chắc đã gần đến nơi rồi. Hơn nữa Phương Văn Tuấn cũng đang ăn, nên chắc anh ta không bỏ cái gì vào đâu.
Sau khi Vũ Tuyết Trang tranh đấu, giằng co trong đau khổ, cuối cùng lựa chọn.
"Giám đốc Tuấn, nếu anh đã có nhã ý mời, vậy thì tôi thất lễ."
Vừa nói, Vũ Tuyết Trang đã vội vàng nhào tới, dáng vẻ ăn uống không tao nhã, chẳng khác gì dân tị nạn. Không thể trách cô ấy được, hôm nay cô ấy bị say xe, hơn nữa buổi hội thảo quá chán, cơm trưa cũng chưa ăn, lúc này bụng đã réo ầm ầm rồi.
Mỗi lần đứng trước đồ ăn, Vũ Tuyết Trang thà chẳng giảm cân. Đời mà không được thưởng thức những món ăn ngon thì còn cuộc sống còn ý nghĩa gì?
"Cô Trang, cô chậm một chút, đừng để bị nghẹn."
Phương Văn Tuấn ở bên cạnh hảo tâm nhắc nhở.
"Không sao..."
Vũ Tuyết Trang về cơ bản chỉ ăn những thứ mà Phương Văn Tuấn đã chạm vào, càng về sau cô ấy càng chẳng đoái hoài. Ai mà biết trong câu lạc bộ lại có nhiều thức ăn ngon thế, cô ấy lớn tướng vậy mà chưa từng ăn, cảm giác bây giờ có chết cũng đáng.
Giây tiếp theo, thật sự y như Phương Văn Tuấn nói, cô ấy bị nghẹn: "Nước... nước... khụ khụ..."
Phương Văn Tuấn lập tức đưa một ly thủy tinh tới, Vũ Tuyết Trang cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì, uống vài ngụm, ngực lập tức nhẹ nhõm, chỉ có điều vẻ mặt lại trở nên kinh hãi: "Anh cho tôi uống cái gì thế?"
Phương Văn Tuấn cười nói: "Ý của cô là sao?"
Còn chưa nuốt hết thức ăn trong miệng, Vũ Tuyết Trang đã cảm thấy choáng váng, ngọn đèn pha lê trước mặt rung chuyển, cô ấy đột nhiên bất tỉnh.
Nụ cười trên mặt Phương Văn Tuấn lập tức tắt, anh ta đổi thành vẻ lạnh lùng và nham hiểm: "Lại đây, cởi quần áo của người phụ nữ này ra, chụp một bộ ảnh nude độ nét cao, để giám đốc Cường của chúng ta thưởng thức."
Một trợ lý nhỏ bên cạnh Lê Hoàng Việt mà cũng dám đến công ty MTP cáo mượn oai hùm! Ha ha!
"Vâng, giám đốc Tuấn."
Dứt lời, có hai người đàn ông bước vào, một kẻ trong đó đeo máy ảnh
...
Khoảng mấy tiếng sau.
Vũ Tuyết Trang lặng lẽ tỉnh dậy, đầu vẫn còn hơi choáng váng, hơi nhưng nhức, trần nhà màu trắng, chiếc giường lớn đung đưa, cửa sổ kiểu Pháp trong suốt, tán cây xanh bên ngoài được cắt tỉa gọn gàng... Hết thảy đều tỏ rõ đây là hoàn cảnh xa lạ
Đúng rồi, Phương Văn Tuấn đã làm gì cô!
“Bây giờ cô ấy ở đâu?” Anh ta vừa hỏi vừa kiểm tra điện thoại.
Khỉ thật, điện thoại tự động tắt do pin yếu.
“Ở ngay cửa.” Nhân viên bảo vệ hết sức mừng, cũng may anh ta không lắm mồm, suýt chút nữa đã xúc sếp lớn chỉ vì một chuyện nhỏ, cô gái thật sự không nói dối.
Lê Chí Cường và hai vệ sĩ phía sau lần lượt bước ra ngoài, nhìn quanh, nhưng không có ai.
Lúc này, nhân viên bảo vệ sờ sờ sau đầu, nghi ngờ nói: "Kỳ quái, mới có mười phút, sao lại không thấy đâu?"
Lê Chí Cường nghĩ cô ấy tức giận, lập tức mượn di động người khác gọi, nhưng không có ai trả lời. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia phiền não, bảo vệ biết mình sai, ân cần nói: "Giám đốc Cường, ở cửa có máy quay, anh có thể xem thử."
"Dẫn đường đi."
...
Phương Văn Tuấn đưa Vũ Tuyết Trang đến một phòng riêng tương tự như một câu lạc bộ cao cấp, nhưng không có ai bên trong. Người phục vụ đem nước lên, Vũ Tuyết Trang nén lo lắng hỏi: "Giám đốc Tuấn, Lê Chí Cường ở đâu?"
Thật là kỳ lạ, sao lại đưa cô ấy đến phòng bao riêng, trong lòng cô mơ hồ có dự cảm xấu, cảm thấy da đầu tê dại.
"Cô Trang, chờ một chút, cô uống nước trước đã, hay uống thứ khác không? Tôi vừa mới liên lạc với thư ký quan hệ công chúng bên cạnh giám đốc Cường. Sau khi xã giao với khách hàng, anh ấy sẽ đến tìm cô ngay. Nếu cô tự xông vào thì sẽ không hay cho lắm.” Phương Văn Tuấn cười dịu dàng an ủi, giải thích đâu vào đấy.
Không biết tại sao, bây giờ Vũ Tuyết Trang cảm thấy Phương Văn Tuấn có gì đó rất âm hiểm. Phì, chắc là do mình đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều, nghĩ người tốt thành phần tử âm hiểm. Phương Văn Tuấn ân cần nịnh mình, chính là vì thể diện của Lê Chí Cường, nếu không cô làm gì có sức quyến rũ lớn như vậy.
Vũ Tuyết Trang bưng đồ uống lên, vừa định uống thì đột nhiên nói: "Giám đốc Tuấn, tôi muốn đi vệ sinh trước."
"Không thành vấn đề, tôi bảo phục vụ chỉ đường cho cô."
"..."
Sau khi Vũ Tuyết Trang đi theo nữ phục vụ xinh đẹp đi qua các hành lang lộng lẫy, cô phát hiện câu lạc bộ cao cấp có khác, một nhân viên bình thường cũng đẹp, cô ấy thuận miệng hỏi: “Mỹ nhân, các cô chắc thu phí cao lắm?"
Ai dè, bên kia trầm ngâm nói: "Cô ơi, chỗ chúng tôi không có PR nam."
Vũ Tuyết Trang hậm hực nghĩ, chẳng lẽ cô không thể là lesbian sao, nữ bao nữ, không bình thường sao?
Cô vừa vào nhà vệ sinh thì điện thoại đổ chuông. Hai ngày qua có rất nhiều cuộc gọi rác, nãy cũng có một cuộc. Bây giờ để cô xem thử. Vũ Tuyết Trang trợn to hai mắt, cuối cùng Lê Chí Cường cũng gọi lại!
Bạn gái đi xa đến gặp anh, nhưng chút xíu ngạc nhiên cũng không có. Không đúng, cô ấy đến đây để tham dự hội thảo giao lưu, cũng phải đặc biết đến gặp Lê Chí Cường., phải giữ vững lập trường.
Cô làm bộ nói: "Alo?"
“Vũ Tuyết Trang, bây giờ em đang ở đâu?” Giọng anh trong điện thoại rất lo lắng: “Em đang ở cùng ai?
Vũ Tuyết Trang ngẩn ra: "Em đang ở với giám đốc Tuấn công ty anh, anh không biết sao?"
Trong giọng anh xen lẫn phiền muộn và bực bội: "Anh biết? Anh không biết. Dù Phương Văn Tuấn có nói gì đi nữa, đừng tin. Cho anh biết địa chỉ của em, anh sẽ đến tìm em ngay."
Nghe vậy, Vũ Tuyết Trang nghĩ một chút mới ngộ ra, cô ấy lộ ra vẻ kinh hoàng: “Ý anh là, Phương Văn Tuấn không phải người tốt?” Lê Chí Cường vốn không ở trong câu lạc bộ, vì vậy Phương Văn Tuấn có mưu đồ.
"Không kịp giải thích với em, bác sĩ Trang, địa chỉ, địa chỉ!"
Lê Chí Cường ở đầu dây bên kia sắp bị câu hỏi một đằng đáp một nẻo của Vũ Tuyết Trang làm cho tức điên. Có trời mới biết sao anh ta lại đi hẹn hò người phụ nữ phản ứng chậm chạp như vậy, thật là!
Vũ Tuyết Trang tỉnh táo lại, lúc này cô ấy cũng đang căng thẳng, bắt đầu nói không mạch lạc: "Câu lạc bộ nào... tên là gì... Em quên mất, tấm biển ở cửa nguệch ngoạc quá... trang trí lộng lẫy quá, cô phục vụ mặc váy hầu gái... Chết tiệt, Lê Chí Cường, em không nhớ nổi... "
"Đừng sốt ruột, em cứ từ từ nghĩ."
Cảm thấy Vũ Tuyết Trang thành công thì, hỏng việc có thừa, cũng quá ngớ ngẩn, lúc này trong lòng Lê Chí Cường chỉ lo lắng cho cô ấy, anh cố gắng trấn an cô: “Hay là em thử nhớ xem, ở cửa có ký hiệu gì đặc biệt không? Đối tượng tham chiếu hoặc phong cách trang trí?"
Đối tượng tham chiếu? Phong cách trang trí.
Vũ Tuyết Trang nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên một thứ: "Đúng rồi, ở cổng câu lạc bộ có tám con ngựa, mỗi bên bốn con."
"Được, dù anh ta đưa em cái gì, em cũng không được uống, không được ăn, cố mà hùa theo, biết không?"
"Em biết, à… "
Vũ Tuyết Trang còn định nói thêm, nhưng không ngờ lúc này điện thoại báo pin yếu. tự động sập nguồn.
Mẹ nó chứ!
Bây giờ Vũ Tuyết Trang trừ chửi thề ra, không còn cách nào để trút bỏ cảm xúc chán nản và khó chịu!
Vũ Tuyết Trang ơi, Vũ Tuyết Trang, đồ ngu này, sao có thể dễ dàng tin lời kẻ khác khoa môi múa mép thế chứ! Dù lúc này cô ấy đấm ngực dậm chân cũng vô ích! Dựa theo hướng phát triển trong truyện ngôn tình, Phương Văn Tuấn chắc chắn sẽ bắt cô ấy, chuẩn bị uy hiếp Lê Chí Cường.
Cô ấy trăm tính ngàn tính cũng không tính đến, mình lâu này làm nữ phụ cứ thế vô duyên vô cớ trở thành nữ chính.
Bình thường nữ phụ chỉ cần đảm đương làm không khí khôi hài, sống động là được, đột nhiên trở thành nhân vật chính, cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.
"Cô Trang, cô không sao chứ?"
Ngoài cửa, tiếng gõ cửa của Phương Văn Tuấn vang lên khiến người ta kinh hoàng.
Thần kinh của Vũ Tuyết Trang phút chốc căng lên, sắc mặt tái nhợt, run rẩy trả lời: "Tôi không sao, chỉ là hơi táo bón thôi... Giám đốc Tuấn, giám đốc Cường của các anh đến à?"
"À, trong câu lạc bộ có bác sĩ riêng. Cô Trang, nếu cô không ngại, tôi có thể kiểm tra giúp cô kiểm tra dạ dày."
“Không cần, không cần, tôi chỉ cần ra sạch là được.” Bản thân cô ấy là bác sĩ, còn cần ai.
"Cô Trang, giám đốc Cường đặc biệt bảo tôi gọi cô, cô cứ tiếp tục không đi ra thì mọi người sẽ phiền lắm. Hay cô bị tê chân, cần người vào đỡ không?"
"Không cần phái người tới, ta tí là không sao đâu."
Bà nội, Vũ Tuyết Trang cảm nhận được tiết tấu đe dọa của đối phương, cô chỉ có thể tạm thời giả ngu, tiếp tục để Phương Văn Tuấn coi như một con ngốc ngây thơ, dễ lừa, làm đối phương lơ là, chờ cơ hội hành động.
Nói tới nói lui đều do tính cảnh giác của cô quá thấp, nếu chuyện này đến tai chị Khả Như, cô ấy kiểu gì cũng bị cười cho thối mũi.
Ngay sau đó, bác sĩ Trang lại bị Phương Văn Tuấn dẫn về phòng bao
"Cô Trang, Lê Chí Cường có lẽ còn phải bận một lúc nữa, chắc cô chưa ăn tối, tôi bảo bọn họ chuẩn bị xong rồi, không biết có hợp với khẩu vị của cô không?"
"... Không sao, không sao đâu, tôi không đói."
Sắc mặt Vũ Tuyết Trang nước không tốt, nhìn kỹ, thân thể hơi run lên, ngay cả nụ cười cũng lộ ra vẻ miễn cưỡng. Phương Văn Tuấn tỉnh rụi nhìn, dưới nụ cười ấm áp của anh ta hiện lên tia u ám, tà quái.
"Cô Trang, cô đừng vội từ chối, xem qua một chút đi, những món này đều do tôi tuyển chọn kỹ càng."
Phương Văn Tuấn vừa nói, một bên bật đèn pha lê trong phòng riêng, khiến áng sáng xung quanh xung quanh khúc xạ tạo ra cảm giác trong suốt.
Vũ Tuyết Trang nhìn thấy nhiều đủ loại thức ăn và trái cây tinh tế trên hai chiếc bàn lớn trong phòng bao, mùi thơm nồng nàn, kích thích vị giác của cô từng phút, sự kết hợp màu sắc khiến miệng cô ấy bắt đầu chua chua, dạ dày kêu gào điên cuồng.
"Cô Trang, không phiền nếu tôi dùng bữa với cô chứ?"
Phương Văn Tuấn cầm đũa lên, bắt đầu ung dung, thong thả ăn.
Vũ Tuyết Trang nuốt ực nước miếng, chẳng lẽ bản chất ăn hàng lộ rõ quá rồi sao? Phương Văn Tuấn thật đáng khinh, lại dùng đồ ăn để dụ dỗ cô! Có khác gì bảo muốn nhịn cũng đừng mong nhịn được!
Đã hơn mười phút trôi qua, Lê Chí Cường chắc đã gần đến nơi rồi. Hơn nữa Phương Văn Tuấn cũng đang ăn, nên chắc anh ta không bỏ cái gì vào đâu.
Sau khi Vũ Tuyết Trang tranh đấu, giằng co trong đau khổ, cuối cùng lựa chọn.
"Giám đốc Tuấn, nếu anh đã có nhã ý mời, vậy thì tôi thất lễ."
Vừa nói, Vũ Tuyết Trang đã vội vàng nhào tới, dáng vẻ ăn uống không tao nhã, chẳng khác gì dân tị nạn. Không thể trách cô ấy được, hôm nay cô ấy bị say xe, hơn nữa buổi hội thảo quá chán, cơm trưa cũng chưa ăn, lúc này bụng đã réo ầm ầm rồi.
Mỗi lần đứng trước đồ ăn, Vũ Tuyết Trang thà chẳng giảm cân. Đời mà không được thưởng thức những món ăn ngon thì còn cuộc sống còn ý nghĩa gì?
"Cô Trang, cô chậm một chút, đừng để bị nghẹn."
Phương Văn Tuấn ở bên cạnh hảo tâm nhắc nhở.
"Không sao..."
Vũ Tuyết Trang về cơ bản chỉ ăn những thứ mà Phương Văn Tuấn đã chạm vào, càng về sau cô ấy càng chẳng đoái hoài. Ai mà biết trong câu lạc bộ lại có nhiều thức ăn ngon thế, cô ấy lớn tướng vậy mà chưa từng ăn, cảm giác bây giờ có chết cũng đáng.
Giây tiếp theo, thật sự y như Phương Văn Tuấn nói, cô ấy bị nghẹn: "Nước... nước... khụ khụ..."
Phương Văn Tuấn lập tức đưa một ly thủy tinh tới, Vũ Tuyết Trang cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì, uống vài ngụm, ngực lập tức nhẹ nhõm, chỉ có điều vẻ mặt lại trở nên kinh hãi: "Anh cho tôi uống cái gì thế?"
Phương Văn Tuấn cười nói: "Ý của cô là sao?"
Còn chưa nuốt hết thức ăn trong miệng, Vũ Tuyết Trang đã cảm thấy choáng váng, ngọn đèn pha lê trước mặt rung chuyển, cô ấy đột nhiên bất tỉnh.
Nụ cười trên mặt Phương Văn Tuấn lập tức tắt, anh ta đổi thành vẻ lạnh lùng và nham hiểm: "Lại đây, cởi quần áo của người phụ nữ này ra, chụp một bộ ảnh nude độ nét cao, để giám đốc Cường của chúng ta thưởng thức."
Một trợ lý nhỏ bên cạnh Lê Hoàng Việt mà cũng dám đến công ty MTP cáo mượn oai hùm! Ha ha!
"Vâng, giám đốc Tuấn."
Dứt lời, có hai người đàn ông bước vào, một kẻ trong đó đeo máy ảnh
...
Khoảng mấy tiếng sau.
Vũ Tuyết Trang lặng lẽ tỉnh dậy, đầu vẫn còn hơi choáng váng, hơi nhưng nhức, trần nhà màu trắng, chiếc giường lớn đung đưa, cửa sổ kiểu Pháp trong suốt, tán cây xanh bên ngoài được cắt tỉa gọn gàng... Hết thảy đều tỏ rõ đây là hoàn cảnh xa lạ
Đúng rồi, Phương Văn Tuấn đã làm gì cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.