Chương 398: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (18)
Say
03/09/2021
Anh nghe thấy cái gì vậy?
Hạnh phúc đến quá bất ngờ nên Đỗ Nhất Minh không dám tin lắm. Anh nhìn chằm chằm vào Đào Cúc Vân với ánh mắt kinh ngạc: “Em nói như vậy là có ý gì? Có thể nói lại một lần nữa được không? Tôi không nghe rõ lắm, khả năng hiểu của tôi có hạn.”
Lúc đầu Đào Cúc Vân không định nói ra những lời này mà hướng về xin lỗi hơn, nhưng bất thình lình cô lại thổ lộ ra như vậy.
Cô thuộc người hướng nội hay xấu hổ, không thể nói ra được những buồn bực khó chịu của mình. Nói chung lúc này khi bị Đỗ Nhất Minh nhìn thấu tâm tư của mình, hai gò má của cô lập tức ửng đỏ, đôi mắt trong veo đột nhiên trở nên khó xử không biết làm thế nào. Có lẽ chính là cảm giác không được tự nhiên trong truyền thuyết.
Suy cho cùng trước kia cô đã từ chối Đỗ Nhất Minh nhiều lần như vậy, bây giờ lại nói thật ra như vậy thì cảm thấy mình thật là quái dị, hơn nữa cũng là miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, bên ngoài và bên trong không giống nhau.
“Anh không hiểu được thì bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì cả.”
Cô quay người bỏ đi, Đỗ Nhất Minh định kéo cô lại. Dù sao cơ hội ngàn năm có một ngày không phải thường xuyên có, nếu như không nhân lúc nó còn đó mà quyết định chuyện này thì không phù hợp với phong cách của anh cho lắm.
Nhưng không ngờ cô gái nhỏ bé này người nhẹ như chim yến, cơ thể nhạy bén đã lập tức né tránh được anh.
Đỗ Nhất Minh nhìn cô y tá bé nhỏ sắp rời khỏi tầm mắt của mình thì nhíu mày lại, trong đầy nảy ra một sáng kiến. Anh rên “á á” một tiếng, tất cả da và thịt trên gương mặt nhíu lại như đang hòa quyện vào nhau.
Quả nhiên, một giây sau.
Bên tai của Đào Cúc Vân mềm nhũn, vội vàng quay người chạy lại chỗ anh. Sự lo lắng trên gương mặt không giống như đang giả vờ, gương mặt vừa nãy còn đỏ bừng của cô bỗng nhiên biến sắc: “Sao vậy? Anh đau ở đâu sao? Tôi gọi bác sĩ giúp anh nhé!”
“Không cần đâu, không cần đâu. Tôi chỉ là giữ nguyên một tư thế trong khoảng thời gian dài cho nên lưng mỏi nhừ, vừa nãy hình như bị chuột rút…” Đỗ Nhất Minh nheo mắt lại, dáng vẻ như đang kìm nén để không kêu lên. Anh sợ cô gái đó không tin nên lần này nắm chặt lấy cánh tay của Đào Cúc Vân: “Đừng gọi bác sĩ, không phải vấn đề to tát gì cả. Em khoan hãy đi.”
Nghe thấy những lời nói âm thầm chịu đựng này.
Đào Cúc Vân chậm rãi thả lỏng tay, vẫn kiên nhẫn trấn an vỗ về anh như trước: “Tôi không đi. Anh mỏi ở đâu, tôi nắn bóp giúp anh.”
“Ở đây.”
Đỗ Nhất Minh khẽ nghiêng người, ngón tay chỉ vào một vị trí nào đó trên sườn lưng.
Điều khiến người ta thích nhất ở Đào Cúc Vân chính là nhẹ dạ mềm lòng, nếu như trái tim không mềm yếu nhẹ dạ thì sao có thể rung động hết lần này đến lần khác. Điều quan trọng nhất là cô rất đơn thuần ngây thơ, giống như một con thỏ trắng vậy.
Nếu như so với sự chững chạc thận trọng của bác sĩ Như và sự hấp tấp khó chịu của bác sĩ Trang, tính cách của y tá Vân là lý tưởng nhất. Cô có vẻ đẹp dịu dàng đáng yêu như một tờ giấy trắng, mình có thể viết tùy ý lên đó.
Lòng bàn tay mềm mại của Đào Cúc Vân đè lên làn da cứng rắn của Đỗ Nhất Minh. Đừng nghĩ nhìn dáng vẻ của Đỗ Nhất Minh trông rất thư trinh non nớt, nhưng thực tế vóc dáng của anh được giữ gìn rất tốt, còn có thể nhìn thấy loáng thoáng từng đường cong bắp thịt trên cơ thể của anh.
Những người giàu có thích đi đến phòng Gym và cũng có một số người đặc biệt lắp đặt các máy móc tập thể hình như là máy chạy bộ ở trong biệt thự, như vậy muốn vận động lúc nào thì vận động lúc đó.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Trong đầu cô nàng Đào Cúc Vân đục ngầu không nghĩ gì nhiều, dù sao cũng không phải xem phim drama. Đỗ Nhất Minh là bệnh nhân, cô phải dốc hết tâm sức xoa bóp cho anh thay người nào đó.
“Vẫn còn một chút…”
Đôi mắt đào hoa của Đỗ Nhất Minh chớp chớp nhìn chằm chằm vào Đào Cúc Vân, còn lấy khuỷu tay của mình để đỡ lấy đầu. Nhìn dáng vẻ của anh vô cùng ung dung thư thái, quả thật rất thỏa mái hài lòng.
Trời ơi! Cô y tá bé nhỏ này dịu dàng như vậy, chỉ mới vài phút đã khiến các khớp xương đều mềm nhũn ra.
“Bên trái một chút.”
“Đúng rồi, ở chỗ đó đấy.”
“Nếu như có thể qua bên phải lại chút nữa thì tốt.”
“Tay của em mềm mại thật đó, rất dễ chịu.”
Đỗ Nhất Minh sai bảo người khác mà không cần tốn nhiều công sức, bờ môi khẽ chuyển động mấp máy. Anh giống hệt mẹ của anh, bà Phan Thanh Hương về điểm này.
Nhưng chàng công tử Minh làm như vậy chỉ để nhìn cô y tá nhỏ bé kia nhiều hơn và kéo dài thời gian. Đồng thời anh làm như vậy chẳng phải cũng là vì làm giảm đi sự lúng túng, sợ cô y tá nhỏ bé này lại thấy xấu hổ ngượng ngùng.
Cứ liên tục như vậy khoảng sáu bảy phút, Đào Cúc Vân dần dần hồi phục lại tinh thần. Không đúng lắm… Nếu như cái tên này thật sự không thoải mái thì tại sao còn nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt mê đắm như vậy?
“Đỗ Nhất Minh, anh nói thật đi, có phải anh đang lừa tôi không hả?”
Đỗ Nhất Minh giỏi nhất là nói dối khiến cho người ta không thể nghi ngờ gì. Đào Cúc Vân đã chịu quá nhiều thua thiệt khi ở bên cạnh anh ta rồi, nhiều đến nỗi có kể ra cũng không hết.
“Đâu có đâu, có trời chứng giám tôi thật tâm thật ý đối với em, giống như em đối với tôi vậy. Đào Cúc Vân, có phải ý vừa nãy của em là đồng ý hẹn hò với tôi đúng không?” Đỗ Nhất Minh không muốn làm cho người ta tức giận nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn, sự chân thành trong đôi mắt anh suýt chút nữa thì tràn ra ngoài.
Đào Cúc Vân không được tự nhiên, cố tình đổi ngăn chủ đề này lại: “Đợi đến khi anh lành lại đã rồi hẵng nói. Tôi đi lấy túi nước muối cho anh.” Nhưng cô rời đi với gương mặt đỏ bừng, trái tim thiếu nữ lại dâng trào sục sôi.
Đỗ Nhất Minh không còn cách nào khác, chỉ có thể để cô rời đi.
Anh chỉ có thể giả vờ đau một lần, nếu như dùng cách này nhiều quá thì chẳng khác nào con sói, không hề có độ đáng tin nào cả.
Cho nên mặc dù trong lòng Đỗ Nhất Minh rất sốt ruột nhưng chỉ có thể kìm nén xuống. Bây giờ phần xương gãy trên chân của anh khiến cho anh không thể nào tán gái được nữa, có một số thứ tự cố gắng làm thiếu một thứ cũng không được. Vừa nãy khi Đào Cúc Vân xoa bóp cho anh, anh thật sự bị kích thích, khó khăn lắm mới có thể kìm chế lại được.
Cuộc cách mạng chưa thành công, đồng chí nhậm chức cần phải cố gắng hơn.
Không lâu sau, lần lượt có người vào trong bệnh viện. Phần lớn đồng nghiệp của Đào Cúc Vân đều đại khái quen biết Đỗ Nhất Minh, pha lẫn với gương mặt quen thuộc vẫn có thể thu hút được ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người.
Công tác kiểm tra sức khỏe của bệnh viện đa khoa An Tâm sắp kết thúc, dự đoán ngày kia là sẽ lên đường quay về thành phố Đà Nẵng. Nhưng lần này mưa rất to khiến cho đường giao thông giữa các thôn xóm bị nghẹt một đoạn đường vì bị sạt lở. Xe buýt của đoàn bác sĩ muốn đi ra ngoài thì sẽ hơi khó khăn một chút, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì đương nhiên bác sĩ Tuấn, người phụ trách hiện trường sẽ không gánh nổi nguy hiểm và trách nhiệm. Vì vậy mọi người thà rằng đợi chính quyền địa phương điều người đến sửa chữa một chút, trì hoãn vài ngày thì vài ngày, như vậy sẽ an toàn hơn.
Nhưng bác sĩ Tuấn xin chỉ thị của người phụ trách bệnh viện và bà chủ là bác sĩ Trần Khả Như.
Bệnh viện đa khoa An Tâm vô cùng giàu có lại có tập đoàn Á Châu chống lưng, thật sự thì không hề để tâm đến chút tiền nhỏ này.
Còn về Đỗ Nhất Minh, ban đầu anh không cần ở lại nơi này mà chắc chắn sẽ chuyển đến bệnh viện lớn có môi trường tập luyện tốt hơn. Dù sao anh cũng là con em nhà giàu điển hình, trong miệng nói toàn lời dễ nghe, chưa chắc phải chịu khó khăn vất vả. Mà môi trường ở bên này lại vô cùng khó khăn gian khổ, hơn nữa bên cạnh anh còn có một người phụ nữ mà anh cần phải hao tâm tốn sức, vắt óc suy nghĩ để chinh phục.
Một ngày không nghe thấy cô gái ấy chính miệng nói thích mình và chấp nhận mình, xóa bỏ sự khó chịu khắp người mình là ngày hôm đó Đỗ Nhất Minh không thể thật sự yên tâm được. Dù sao không có ai muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Con ếch được nấu trong nước nóng đã nấu đủ lâu, thả vào dây câu dài để câu cá lớn. Vào lúc này khi cũng nên giăng thu lưới, nhưng lòng tự trọng của Đào Cúc Vân rất mạnh mẽ. Đỗ Nhất Minh vất vả cực nhọc chạy đi rất ra, không thể vì câu trả lời mập mờ cái nào cũng được. Điều tốt nhất chính là có thể giải quyết được thì cứ giải quyết.
Cho nên chàng công tử Minh đã sớm chào hỏi với cha của mình là ông Đỗ Trí Quốc, nói mình bị gãy xương nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian. Mặc dù ông Đỗ Trí Quốc, cha của anh định hỏi con chạy đi đến nơi đó để làm gì, nhưng sau đó lại thay đổi suy nghĩ nên không hỏi nữa.
Giữa hai người đàn ông với nhau không cần thiết phải giải thích quá nhiều.
Chỉ cần chuyện này không để cho bà Phan Thanh Hương biết là được rồi, nếu không với tính cách và tính khí của mình, nếu như bà ta không tra hỏi kỹ càng sự việc thì sẽ không chịu buông tha.
Bạn gái anh còn chưa theo đuổi được, cộng thêm việc trước kia Phan Thanh Hương cũng có thành kiến đối với Đào Cúc Vân. Không, rõ ràng bà ta đều vô cùng chán ghét và xem thường đối với những người làm công ăn lương trong tầng lớp thấp.
Cho nên khi anh van xin Đỗ Trí Quốc đừng nói chuyện mình bị gãy xương cho Phan Thanh Hương nghe, Đỗ Trí Quốc đồng ý ngay.
Đỗ Trí Quốc đã đến tuổi trung niên, sự nghiệp thành công, lại còn là tổng giám đốc của công ty bách hóa. Nếu như bên ngoài ông ta không có một hai người phụ nữ khác thì sẽ không thấy xấu hổ khi xen vào trong vòng này.
Đây là vấn đề rất thực tế.
Trên thế giới, đến bây giờ những người có thể chống lại sự cám dỗ gần như đã tuyệt chủng rồi, nào còn có tình yêu gì mà chung thủy không thay đổi nữa. Về mùi vị của riêng mình, đàn ông cơ bản sẽ không thay đổi. Bọn họ mãi mãi thích những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, cho dù mình đã đến tám mươi tuổi cũng như vậy.
Đỗ Nhất Minh ý không ở trong lời nói, nhưng tự anh nhìn ra được ý muốn của mình.
Đôi vợ chồng son vốn đã cãi nhau đến giai đoạn căng thẳng, Đỗ Nhất Minh gãy xương cũng không phải là biến điều xấu thành điều tốt, họa phúc khôn lường. Ít nhất tình cảm của hai người họ đã tăng vùn vụt và tiến triển rất nhanh.
Thỉnh thoảng anh chàng công tử Minh hay nói đùa, tỏ tình và đưa Đào Cúc Vân vào trong rãnh, điều đó đã tự nhiên đã trở thành thói quen.
Nhưng cho dù anh có nhõng nhẽo hay cứng rắn như thế nào thì Đào Cúc Vân vẫn không chịu nói câu nói trước đó, cứ một mực bảo đợi đến khi nào chân của anh khỏi rồi hẵng nói.
Sự cự tuyệt của người nhà đường đường chính chính là lý do và cái cớ hợp lý nhất vào lúc này.
Mọi người đều phải bình tĩnh trước tiên, nếu như qua một khoảng thời gian mà tình cảm của anh dành cho cô vẫn không thay đổi… Thì Đào Cúc Vân quyết định chấp nhận Đỗ Nhất Minh. Bởi vì chuyện đến bây giờ giữa cô và anh không còn bất kỳ lý do nào để phản đối nữa, anh thật lòng là không thể nghi ngờ nữa, trái tim cô đập “thình thịch thình thịch” sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Sự thay đổi về thái độ của Đào Cúc Vân đột nhiên tăng mạnh.
Cuối cùng anh chàng công tử Minh chỉ hưởng thụ được trình độ phục vụ như với bệnh nhân bình thường của y tá Vân, còn những câu chuyện bàn tán cô một câu tôi một câu về bạn trai với các đồng nghiệp của mình thì Đào Cúc Vân cũng lười phủ nhận… Nhưng dù sao đây cũng là chuyện sớm hay muộn, còn có thể gây sốc cho những tình địch tiềm ẩn một chút.
Ví dụ như Cao Hoa.
Người phụ nữ này không biết sẽ tuyệt vọng hay không, dù sao cô ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng cả, vẫn đối phó với cô ta như bình thường.
Chiều ngày hôm đó, đoàn bác sĩ thu dọn xong dụng cụ, chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai rút quân quay về.
Nói thẳng ra là hai ngày nay Đào Cúc Vân vốn không làm việc, tất cả thời gian của cô đều là ở bên cạnh chăm sóc Đỗ Nhất Minh. Ai bảo anh là bệnh nhân VIP của bệnh viện nên nhất định phải phục vụ và được chăm sóc đặc biệt hơn.
Hơn nữa cô vẫn luôn hoang mang không biết làm thế nào khi ở trong tâm trạng cô đang liên lụy và làm tổn thương người ta, sau đó cô càng thêm sầu não u buồn hơn. Đồng thời cô còn nhẫn nhục chịu khó, không hề làm biếng chút nào mà luôn cố gắng hết sức.
Vào buổi chiều, Đào Cúc Vân nói chuyện này với Đỗ Nhất Minh. Cô nói rằng môi trường ở bên này suy cho cùng vẫn không tốt, quay về bệnh viện đa khoa An Tâm để nghĩ ngơi tĩnh dưỡng hay về nhà là sự lựa chọn tốt nhất.
“Cái gì? Nhanh như vậy sao?”
Đỗ Nhất Minh biết được tin tức này, cả người đều không ổn cho lắm nên buột miệng nói ra.
Đào Cúc Vân liếc mắt nhìn anh đầy nghi ngờ: “Anh nói vậy là có ý gì? Không muốn trở về sao?”
Đỗ Nhất Minh nói thẳng thắn: “Tôi sợ sau khi về nhà sẽ không nhìn thấy em nữa, em có tin không? Mặc dù điều kiện ở nông thôn này hơi vất vả một chút, nhưng mỗi ngày mở mắt ra đều sẽ nhìn thấy em. Tôi đây cảm thấy rất hạnh phúc, chưa hề nghĩ sẽ sống những ngày nhanh như vậy.”
Hạnh phúc đến quá bất ngờ nên Đỗ Nhất Minh không dám tin lắm. Anh nhìn chằm chằm vào Đào Cúc Vân với ánh mắt kinh ngạc: “Em nói như vậy là có ý gì? Có thể nói lại một lần nữa được không? Tôi không nghe rõ lắm, khả năng hiểu của tôi có hạn.”
Lúc đầu Đào Cúc Vân không định nói ra những lời này mà hướng về xin lỗi hơn, nhưng bất thình lình cô lại thổ lộ ra như vậy.
Cô thuộc người hướng nội hay xấu hổ, không thể nói ra được những buồn bực khó chịu của mình. Nói chung lúc này khi bị Đỗ Nhất Minh nhìn thấu tâm tư của mình, hai gò má của cô lập tức ửng đỏ, đôi mắt trong veo đột nhiên trở nên khó xử không biết làm thế nào. Có lẽ chính là cảm giác không được tự nhiên trong truyền thuyết.
Suy cho cùng trước kia cô đã từ chối Đỗ Nhất Minh nhiều lần như vậy, bây giờ lại nói thật ra như vậy thì cảm thấy mình thật là quái dị, hơn nữa cũng là miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, bên ngoài và bên trong không giống nhau.
“Anh không hiểu được thì bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì cả.”
Cô quay người bỏ đi, Đỗ Nhất Minh định kéo cô lại. Dù sao cơ hội ngàn năm có một ngày không phải thường xuyên có, nếu như không nhân lúc nó còn đó mà quyết định chuyện này thì không phù hợp với phong cách của anh cho lắm.
Nhưng không ngờ cô gái nhỏ bé này người nhẹ như chim yến, cơ thể nhạy bén đã lập tức né tránh được anh.
Đỗ Nhất Minh nhìn cô y tá bé nhỏ sắp rời khỏi tầm mắt của mình thì nhíu mày lại, trong đầy nảy ra một sáng kiến. Anh rên “á á” một tiếng, tất cả da và thịt trên gương mặt nhíu lại như đang hòa quyện vào nhau.
Quả nhiên, một giây sau.
Bên tai của Đào Cúc Vân mềm nhũn, vội vàng quay người chạy lại chỗ anh. Sự lo lắng trên gương mặt không giống như đang giả vờ, gương mặt vừa nãy còn đỏ bừng của cô bỗng nhiên biến sắc: “Sao vậy? Anh đau ở đâu sao? Tôi gọi bác sĩ giúp anh nhé!”
“Không cần đâu, không cần đâu. Tôi chỉ là giữ nguyên một tư thế trong khoảng thời gian dài cho nên lưng mỏi nhừ, vừa nãy hình như bị chuột rút…” Đỗ Nhất Minh nheo mắt lại, dáng vẻ như đang kìm nén để không kêu lên. Anh sợ cô gái đó không tin nên lần này nắm chặt lấy cánh tay của Đào Cúc Vân: “Đừng gọi bác sĩ, không phải vấn đề to tát gì cả. Em khoan hãy đi.”
Nghe thấy những lời nói âm thầm chịu đựng này.
Đào Cúc Vân chậm rãi thả lỏng tay, vẫn kiên nhẫn trấn an vỗ về anh như trước: “Tôi không đi. Anh mỏi ở đâu, tôi nắn bóp giúp anh.”
“Ở đây.”
Đỗ Nhất Minh khẽ nghiêng người, ngón tay chỉ vào một vị trí nào đó trên sườn lưng.
Điều khiến người ta thích nhất ở Đào Cúc Vân chính là nhẹ dạ mềm lòng, nếu như trái tim không mềm yếu nhẹ dạ thì sao có thể rung động hết lần này đến lần khác. Điều quan trọng nhất là cô rất đơn thuần ngây thơ, giống như một con thỏ trắng vậy.
Nếu như so với sự chững chạc thận trọng của bác sĩ Như và sự hấp tấp khó chịu của bác sĩ Trang, tính cách của y tá Vân là lý tưởng nhất. Cô có vẻ đẹp dịu dàng đáng yêu như một tờ giấy trắng, mình có thể viết tùy ý lên đó.
Lòng bàn tay mềm mại của Đào Cúc Vân đè lên làn da cứng rắn của Đỗ Nhất Minh. Đừng nghĩ nhìn dáng vẻ của Đỗ Nhất Minh trông rất thư trinh non nớt, nhưng thực tế vóc dáng của anh được giữ gìn rất tốt, còn có thể nhìn thấy loáng thoáng từng đường cong bắp thịt trên cơ thể của anh.
Những người giàu có thích đi đến phòng Gym và cũng có một số người đặc biệt lắp đặt các máy móc tập thể hình như là máy chạy bộ ở trong biệt thự, như vậy muốn vận động lúc nào thì vận động lúc đó.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Trong đầu cô nàng Đào Cúc Vân đục ngầu không nghĩ gì nhiều, dù sao cũng không phải xem phim drama. Đỗ Nhất Minh là bệnh nhân, cô phải dốc hết tâm sức xoa bóp cho anh thay người nào đó.
“Vẫn còn một chút…”
Đôi mắt đào hoa của Đỗ Nhất Minh chớp chớp nhìn chằm chằm vào Đào Cúc Vân, còn lấy khuỷu tay của mình để đỡ lấy đầu. Nhìn dáng vẻ của anh vô cùng ung dung thư thái, quả thật rất thỏa mái hài lòng.
Trời ơi! Cô y tá bé nhỏ này dịu dàng như vậy, chỉ mới vài phút đã khiến các khớp xương đều mềm nhũn ra.
“Bên trái một chút.”
“Đúng rồi, ở chỗ đó đấy.”
“Nếu như có thể qua bên phải lại chút nữa thì tốt.”
“Tay của em mềm mại thật đó, rất dễ chịu.”
Đỗ Nhất Minh sai bảo người khác mà không cần tốn nhiều công sức, bờ môi khẽ chuyển động mấp máy. Anh giống hệt mẹ của anh, bà Phan Thanh Hương về điểm này.
Nhưng chàng công tử Minh làm như vậy chỉ để nhìn cô y tá nhỏ bé kia nhiều hơn và kéo dài thời gian. Đồng thời anh làm như vậy chẳng phải cũng là vì làm giảm đi sự lúng túng, sợ cô y tá nhỏ bé này lại thấy xấu hổ ngượng ngùng.
Cứ liên tục như vậy khoảng sáu bảy phút, Đào Cúc Vân dần dần hồi phục lại tinh thần. Không đúng lắm… Nếu như cái tên này thật sự không thoải mái thì tại sao còn nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt mê đắm như vậy?
“Đỗ Nhất Minh, anh nói thật đi, có phải anh đang lừa tôi không hả?”
Đỗ Nhất Minh giỏi nhất là nói dối khiến cho người ta không thể nghi ngờ gì. Đào Cúc Vân đã chịu quá nhiều thua thiệt khi ở bên cạnh anh ta rồi, nhiều đến nỗi có kể ra cũng không hết.
“Đâu có đâu, có trời chứng giám tôi thật tâm thật ý đối với em, giống như em đối với tôi vậy. Đào Cúc Vân, có phải ý vừa nãy của em là đồng ý hẹn hò với tôi đúng không?” Đỗ Nhất Minh không muốn làm cho người ta tức giận nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn, sự chân thành trong đôi mắt anh suýt chút nữa thì tràn ra ngoài.
Đào Cúc Vân không được tự nhiên, cố tình đổi ngăn chủ đề này lại: “Đợi đến khi anh lành lại đã rồi hẵng nói. Tôi đi lấy túi nước muối cho anh.” Nhưng cô rời đi với gương mặt đỏ bừng, trái tim thiếu nữ lại dâng trào sục sôi.
Đỗ Nhất Minh không còn cách nào khác, chỉ có thể để cô rời đi.
Anh chỉ có thể giả vờ đau một lần, nếu như dùng cách này nhiều quá thì chẳng khác nào con sói, không hề có độ đáng tin nào cả.
Cho nên mặc dù trong lòng Đỗ Nhất Minh rất sốt ruột nhưng chỉ có thể kìm nén xuống. Bây giờ phần xương gãy trên chân của anh khiến cho anh không thể nào tán gái được nữa, có một số thứ tự cố gắng làm thiếu một thứ cũng không được. Vừa nãy khi Đào Cúc Vân xoa bóp cho anh, anh thật sự bị kích thích, khó khăn lắm mới có thể kìm chế lại được.
Cuộc cách mạng chưa thành công, đồng chí nhậm chức cần phải cố gắng hơn.
Không lâu sau, lần lượt có người vào trong bệnh viện. Phần lớn đồng nghiệp của Đào Cúc Vân đều đại khái quen biết Đỗ Nhất Minh, pha lẫn với gương mặt quen thuộc vẫn có thể thu hút được ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người.
Công tác kiểm tra sức khỏe của bệnh viện đa khoa An Tâm sắp kết thúc, dự đoán ngày kia là sẽ lên đường quay về thành phố Đà Nẵng. Nhưng lần này mưa rất to khiến cho đường giao thông giữa các thôn xóm bị nghẹt một đoạn đường vì bị sạt lở. Xe buýt của đoàn bác sĩ muốn đi ra ngoài thì sẽ hơi khó khăn một chút, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì đương nhiên bác sĩ Tuấn, người phụ trách hiện trường sẽ không gánh nổi nguy hiểm và trách nhiệm. Vì vậy mọi người thà rằng đợi chính quyền địa phương điều người đến sửa chữa một chút, trì hoãn vài ngày thì vài ngày, như vậy sẽ an toàn hơn.
Nhưng bác sĩ Tuấn xin chỉ thị của người phụ trách bệnh viện và bà chủ là bác sĩ Trần Khả Như.
Bệnh viện đa khoa An Tâm vô cùng giàu có lại có tập đoàn Á Châu chống lưng, thật sự thì không hề để tâm đến chút tiền nhỏ này.
Còn về Đỗ Nhất Minh, ban đầu anh không cần ở lại nơi này mà chắc chắn sẽ chuyển đến bệnh viện lớn có môi trường tập luyện tốt hơn. Dù sao anh cũng là con em nhà giàu điển hình, trong miệng nói toàn lời dễ nghe, chưa chắc phải chịu khó khăn vất vả. Mà môi trường ở bên này lại vô cùng khó khăn gian khổ, hơn nữa bên cạnh anh còn có một người phụ nữ mà anh cần phải hao tâm tốn sức, vắt óc suy nghĩ để chinh phục.
Một ngày không nghe thấy cô gái ấy chính miệng nói thích mình và chấp nhận mình, xóa bỏ sự khó chịu khắp người mình là ngày hôm đó Đỗ Nhất Minh không thể thật sự yên tâm được. Dù sao không có ai muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Con ếch được nấu trong nước nóng đã nấu đủ lâu, thả vào dây câu dài để câu cá lớn. Vào lúc này khi cũng nên giăng thu lưới, nhưng lòng tự trọng của Đào Cúc Vân rất mạnh mẽ. Đỗ Nhất Minh vất vả cực nhọc chạy đi rất ra, không thể vì câu trả lời mập mờ cái nào cũng được. Điều tốt nhất chính là có thể giải quyết được thì cứ giải quyết.
Cho nên chàng công tử Minh đã sớm chào hỏi với cha của mình là ông Đỗ Trí Quốc, nói mình bị gãy xương nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian. Mặc dù ông Đỗ Trí Quốc, cha của anh định hỏi con chạy đi đến nơi đó để làm gì, nhưng sau đó lại thay đổi suy nghĩ nên không hỏi nữa.
Giữa hai người đàn ông với nhau không cần thiết phải giải thích quá nhiều.
Chỉ cần chuyện này không để cho bà Phan Thanh Hương biết là được rồi, nếu không với tính cách và tính khí của mình, nếu như bà ta không tra hỏi kỹ càng sự việc thì sẽ không chịu buông tha.
Bạn gái anh còn chưa theo đuổi được, cộng thêm việc trước kia Phan Thanh Hương cũng có thành kiến đối với Đào Cúc Vân. Không, rõ ràng bà ta đều vô cùng chán ghét và xem thường đối với những người làm công ăn lương trong tầng lớp thấp.
Cho nên khi anh van xin Đỗ Trí Quốc đừng nói chuyện mình bị gãy xương cho Phan Thanh Hương nghe, Đỗ Trí Quốc đồng ý ngay.
Đỗ Trí Quốc đã đến tuổi trung niên, sự nghiệp thành công, lại còn là tổng giám đốc của công ty bách hóa. Nếu như bên ngoài ông ta không có một hai người phụ nữ khác thì sẽ không thấy xấu hổ khi xen vào trong vòng này.
Đây là vấn đề rất thực tế.
Trên thế giới, đến bây giờ những người có thể chống lại sự cám dỗ gần như đã tuyệt chủng rồi, nào còn có tình yêu gì mà chung thủy không thay đổi nữa. Về mùi vị của riêng mình, đàn ông cơ bản sẽ không thay đổi. Bọn họ mãi mãi thích những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, cho dù mình đã đến tám mươi tuổi cũng như vậy.
Đỗ Nhất Minh ý không ở trong lời nói, nhưng tự anh nhìn ra được ý muốn của mình.
Đôi vợ chồng son vốn đã cãi nhau đến giai đoạn căng thẳng, Đỗ Nhất Minh gãy xương cũng không phải là biến điều xấu thành điều tốt, họa phúc khôn lường. Ít nhất tình cảm của hai người họ đã tăng vùn vụt và tiến triển rất nhanh.
Thỉnh thoảng anh chàng công tử Minh hay nói đùa, tỏ tình và đưa Đào Cúc Vân vào trong rãnh, điều đó đã tự nhiên đã trở thành thói quen.
Nhưng cho dù anh có nhõng nhẽo hay cứng rắn như thế nào thì Đào Cúc Vân vẫn không chịu nói câu nói trước đó, cứ một mực bảo đợi đến khi nào chân của anh khỏi rồi hẵng nói.
Sự cự tuyệt của người nhà đường đường chính chính là lý do và cái cớ hợp lý nhất vào lúc này.
Mọi người đều phải bình tĩnh trước tiên, nếu như qua một khoảng thời gian mà tình cảm của anh dành cho cô vẫn không thay đổi… Thì Đào Cúc Vân quyết định chấp nhận Đỗ Nhất Minh. Bởi vì chuyện đến bây giờ giữa cô và anh không còn bất kỳ lý do nào để phản đối nữa, anh thật lòng là không thể nghi ngờ nữa, trái tim cô đập “thình thịch thình thịch” sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Sự thay đổi về thái độ của Đào Cúc Vân đột nhiên tăng mạnh.
Cuối cùng anh chàng công tử Minh chỉ hưởng thụ được trình độ phục vụ như với bệnh nhân bình thường của y tá Vân, còn những câu chuyện bàn tán cô một câu tôi một câu về bạn trai với các đồng nghiệp của mình thì Đào Cúc Vân cũng lười phủ nhận… Nhưng dù sao đây cũng là chuyện sớm hay muộn, còn có thể gây sốc cho những tình địch tiềm ẩn một chút.
Ví dụ như Cao Hoa.
Người phụ nữ này không biết sẽ tuyệt vọng hay không, dù sao cô ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng cả, vẫn đối phó với cô ta như bình thường.
Chiều ngày hôm đó, đoàn bác sĩ thu dọn xong dụng cụ, chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai rút quân quay về.
Nói thẳng ra là hai ngày nay Đào Cúc Vân vốn không làm việc, tất cả thời gian của cô đều là ở bên cạnh chăm sóc Đỗ Nhất Minh. Ai bảo anh là bệnh nhân VIP của bệnh viện nên nhất định phải phục vụ và được chăm sóc đặc biệt hơn.
Hơn nữa cô vẫn luôn hoang mang không biết làm thế nào khi ở trong tâm trạng cô đang liên lụy và làm tổn thương người ta, sau đó cô càng thêm sầu não u buồn hơn. Đồng thời cô còn nhẫn nhục chịu khó, không hề làm biếng chút nào mà luôn cố gắng hết sức.
Vào buổi chiều, Đào Cúc Vân nói chuyện này với Đỗ Nhất Minh. Cô nói rằng môi trường ở bên này suy cho cùng vẫn không tốt, quay về bệnh viện đa khoa An Tâm để nghĩ ngơi tĩnh dưỡng hay về nhà là sự lựa chọn tốt nhất.
“Cái gì? Nhanh như vậy sao?”
Đỗ Nhất Minh biết được tin tức này, cả người đều không ổn cho lắm nên buột miệng nói ra.
Đào Cúc Vân liếc mắt nhìn anh đầy nghi ngờ: “Anh nói vậy là có ý gì? Không muốn trở về sao?”
Đỗ Nhất Minh nói thẳng thắn: “Tôi sợ sau khi về nhà sẽ không nhìn thấy em nữa, em có tin không? Mặc dù điều kiện ở nông thôn này hơi vất vả một chút, nhưng mỗi ngày mở mắt ra đều sẽ nhìn thấy em. Tôi đây cảm thấy rất hạnh phúc, chưa hề nghĩ sẽ sống những ngày nhanh như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.