Chương 409: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (29)
Say
04/09/2021
Cảm giác có người đẹp ở trong lòng, quả thực quá thỏa mãn rồi.
Bởi vì lực chú ý bị dời đi, Đỗ Nhất Minh căn bản không đem nội dung bộ phim để vào mắt.
Lúc này, Đào Cúc Vân vẫn luôn cảm thấy có một đạo ánh mắt vẫn dán vào cô.
Cô muốn biết được, rạp chiếu phim thật sự quá tối, chẳng lẽ vẻ đẹp trời sinh của cô khiến cho người khác phải rình coi?
Thôi đi, vẻ đẹp trời sinh cũng phải là Đỗ Nhất Minh người đẹp trong mắt hóa Tây Thi mới đúng, bản thân Đào Cúc Vân biết, cô nhiều lắm là mang vẻ đẹp dạng thanh thuần thanh tú như ngọc bích mà thôi, cùng với cái loại vẻ đẹp diễm lệ khí chất xuất chúng gì gì đó căn bản là không dính dáng.
Chẳng qua, mỗi người đều có sở thích riêng và sở thích của mọi người là khác nhau, đó là điều bình thường, cô cũng không có ý nghĩ hạ thấp bản thân mình.
Có lẽ ở trong mắt của Đỗ Nhất Minh lúc này, cô còn xinh đẹp hơn cả tứ đại mỹ nhân.
Lúc hết phim, đôi tình nhân vẫn ôm dính lấy nhau một chỗ, ngọt ngọt ngào ngào.
Thẳng đến khi ngọn đèn trong rạp chiếu phim sáng choang, lúc dì quét dọn vệ sinh đi tới, mặt Đào Cúc Vân đỏ bừng tới mang tai lôi kéo Đỗ Nhất Minh chạy trốn.
Thật là... thật là mất mặt quá!
Không chừng lát nữa dì dọn vệ sinh lập tức sẽ cùng các đồng nghiệp tám chuyện trêu ghẹo cho mà xem, ngày hôm nay tôi gặp một đôi nam nữ hai người ôm thành một khối đến nỗi mà phim chiếu xong rồi mà còn không biết gì... Nghĩ tới cái tình huống kia liền muốn ngất.
Cũng may Đỗ Nhất Minh coi như phối hợp, hai người chạy như điên một đường, Đỗ Nhất Minh khanh khách cười to, tiếng cười không ngừng từ bên tai chiếm đoạt đến trong lỗ tai Đào Cúc Vân, sinh ra vài phần cảm giác tim đập rộn lên và khóe miệng cô không tự chủ hơi giương lên.
Cười, còn cười!
Đỗ Nhất Minh thực sự là quá đáng ghét, làm cho người khác không biết phải làm sao.
Vào lúc đi tới cửa rạp chiếu phim, Đào Cúc Vân hỏi: "Anh cảm thấy vai nam chính có đẹp trai không?"
Đỗ Nhất Minh rất có thâm ý trả lời: "Đàn ông chỉ quan tâm nhân vật nữ chính có đẹp hay không."
"Mời ngài Đỗ Nhất Minh dùng một câu nói tổng kết một chút cảm giác khi xem bộ phim này."
"Một câu nói?"
Đỗ Nhất Minh làm bộ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, giả bộ thâm trầm một lúc lâu, mới cố làm ra vẻ huyền bí nói: "Nhãn hiệu dầu gội đầu mà em dùng là gì thế, ngửi rất thơm, hay là sau này tôi với em dùng chung đi."
"Không đứng đắn!"
Đào Cúc Vân miệng nói hờn dỗi, trong ánh mắt đều là dí dỏm, một ý tứ trách anh cũng không có.
Đỗ Nhất Minh giơ hai tay lên, liên tục giải thích: "Oan uổng quá, lời tôi nói là thật, không có ý trêu đùa em, tôi chỉ muốn hỏi cô dùng dầu gội đầu nào, còn có kem dưỡng da, sao trên người em lại thơm như vậy..."
Mặt Đào Cúc Vân hai gò má đỏ bừng, ở trước cửa rạp chiếu phim này, mọi người ra ra vào vào, anh không biết xấu hổ nói lời như vậy, còn có mặt mũi nữa không!
"Đỗ Nhất Minh, có thể nói chuyện bình thường được không, có thể đừng đùa giỡn lưu manh nữa được không?"
Đào Cúc Vân thở phì phò cầm lấy túi đeo chéo rồi rời đi, Đỗ Nhất Minh thấy tình huống không đúng, lập tức giống như một cục nam châm bám theo cô, le lưỡi một cái, vui đùa thái quá rồi, chọc cho bạn gái mất hứng rồi.
Đỗ Nhất Minh là loại người gì, hơn nữa đa phần là Đào Cúc Vân xấu hổ, điều không phải thật sự tức giận, vừa dỗ bạn gái vui vẻ cao hứng xong Đỗ Nhất Minh còn chưa kịp vênh váo đắc ý. Vốn hai người thật vất vả mới có cơ hội ra ngoài hẹn hò một chuyến, không có một chút tiến triển nào sao có thể phù hợp với phong cách của Đỗ công tử, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người tới phá hoại phong cảnh.
Không sai, người phá hoại phong cảnh kia, chính là mẹ của anh Phan Thanh Hương.
Đỗ Nhất Minh lánh đi một chút, kỳ thực anh đặc biệt sợ Đào Cúc Vân sẽ vì quan hệ của mẹ mình mà dao động hoặc là vứt bỏ anh, nếu như có thể, trước khi anh chưa có hoàn toàn đả thông công tác tư tưởng của Phan Thanh Hương, hai bên tốt nhất là không thấy mặt không để lộ,ít nhất phải cho anh có thời gian giữ lại một điểm giảm xóc, xoa dịu mâu thuẫn.
Dáng vẻ Đỗ Nhất Minh miệng khô lưỡi khô giải thích ở phía xa, Đào Cúc Vân dùng ngón chân ngẫm cũng biết là điện thoại của Phan Thanh Hương.
Anh cho rằng trốn xa như vậy, để làm kẻ trộm ư!
Lúc bạn học Đỗ Nhất Minh lén la lén lút trở lại, sắc mặt không tự nhiên, động tác cũng không còn tiêu sái như vừa rồi, ánh mắt có chút do dự.
Đào Cúc Vân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: "Có phải là mẹ anh có việc gấp hay không, nếu không thì anh không cần đưa tôi về nữa mà trực tiếp đi thẳng về nhà đi, tự tôi có thể bắt xe, không cần lo lắng."
Săn sóc!
Đỗ Nhất Minh ngoại trừ dùng hai chữ này để hình dung, không biết còn có thể dùng được từ gì khác.
"Lần sau tôi nhất định sẽ đền bù cho em, cố gắng bố trí thời gian, tôi đi trước đây! Trên đường trở về phải cẩn thận, gọi điện thoại cho tôi." Đỗ Nhất Minh quả thực rất gấp, trên trán đổ mồ hôi lâm tâm cơ hồ là trong nháy mắt đi ra vậy.
Người giúp việc trong nhà đã sắp không trụ nổi, Phan Thanh Hương đại khái là gặp phải ác mộng, lúc tỉnh lại vừa khóc vừa nháo vừa đập đồ, khiến mấy người bị dọa sợ, nếu còn tiếp tục như vậy, người lao động trên thị trường phỏng chừng kể cả là lương cao, cũng không ai dám làm công cho Phan Thanh Hương.
"Ừ, tôi cũng không phải trẻ con, mau đi đi."
Đào Cúc Vân nét mặt một mực thúc giục, trong lòng vẫn là có mấy phần mất mác.
Một buổi hẹn hò, bạn trai làm sao có thể không tiễn bạn gái trở lại chứ. Trạng thái tâm lý của Phan Thanh Hương sợ là phải tìm một bác sĩ tâm lý, hơn phân nửa là loại bệnh cáu kỉnh nóng nảy đi. Hôn nhân bất thường khiến lý trí của bà dần dần bị ép vỡ.
Thế nhưng từ đầu đến cuối Phan Thanh Hương vẫn luôn mẫu thân với Đỗ Nhất Minh, nếu sau này cảm tình thực sự ổn định rồi, còn không biết phải trải qua bao nhiêu, chỉ cần một cửa ải là Phan Thanh Hương kia liền khiến cô do dự.
Đào Cúc Vân đang chuẩn bị bắt xe taxi về nhà, những tiếng giày cao gót có lực đạp xuống nền đã lộp cộp càng ngày càng gần, đường nét người đang đến có chút béo ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh đèn, dần dần rõ ràng.
Đối phương có vẻ như đã mấy ngày rồi chưa rửa mặt, dần lộ ra bên ngoài, dung nhan của bà tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, hoặc là nói bà căn bản không hề trang điểm, quầng thâm đen dưới vành mắt khiến bà nhìn có vẻ không có tinh thần, trong tròng mắt còn tồn tại vài tơ máu nhất định, nếu như chỉ nhìn thoáng qua, ngược lại có vài phần hoảng sợ.
Tố chất tâm lý của Đào Cúc Vân cũng không tệ lắm, đồng thời ánh mắt sáng lên, liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương là Phan Thanh Hương, lỗ chân lông cả người cô lập tức cảnh giác dựng đứng lên, bất luận là, ấn tượng lần trước Phan Thanh Hương cho cô thật sự là quá mạnh mẽ lợi hại, chửi mắng chà đạp tôn nghiêm của người ta không chút nào nương tay, không có lấy một tia đồng tình.
"Cô Vân, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Không ngờ, mặc kệ biểu cảm của Phan Thanh Hương luôn là một bộ muốn ăn tươi nuốt sống cô thế nào, nhưng hết lần này tới lần khác lại cực kỳ lãnh đạm lễ độ chào hỏi với cô.
Đào Cúc Vân chột dạ, không sợ bà khua môi múa mép, chỉ sợ bà có sách lược khác thôi.
"Có thể."
Cô gật gật đầu, hai người tìm một quán cà phê, ngồi đối diện nhau ở bàn bên cạnh cửa sổ thủy tinh, lời dạo đầu cực kỳ bình tĩnh không hề gợn sóng.
Đào Cúc Vân rốt cuộc từ từ nhận ra được, hóa ra Phan Thanh Hương dùng là kế điệu hổ ly sơn, ngoài mặt giả bộ bệnh để gọi Đỗ Nhất Minh về, trên thực tế bà ta đã sớm len lén theo hai người một đường... Còn có ánh mắt âm u lạnh lẽo trong rạp chiếu bóng kia.
Người phụ nữ này quá điên cuồng!
Người khác theo thì dõi chồng, bà ta lại theo dõi con trai.
Chẳng qua, Đào Cúc Vân chưa nói thẳng ra. Cô đại khái có thể đoán được Phan Thanh Hương muốn nói cái gì, theo thời gian chậm rãi trôi qua, cũng có chuẩn bị tâm lý nhất định và phương án ứng đối, cho nên lúc này khuôn mặt cô trấn định đoan chính, thần tình tự đắc.
Phan Thanh Hương không nhanh không chậm hỏi: "Cô Vân, cô với Nhất Minh đến mức độ nào rồi?"
Đào Cúc Vân bối rối một chút, quả nhiên Phan Thanh Hương đổi sách lược rồi, trước kia là uy hiếp, bây giờ là dụ dỗ, đến cả xưng hô cũng trở nên lễ độ cả lên. Đánh chết cô cũng không tin Phan Thanh Hương là bởi vì hôn nhân thất bại của bản thân mà thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ.
"Tôi và con trai bà, Đỗ Minh Nhật như thế nào không phải bà đều thấy rồi sao?" Đào Cúc Vân dùng giọng điệu đơn thuần không hề có ý châm chọc, nếu như người khác muốn hiểu lầm, vậy thật thì cũng không liên quan chuyện của cô.
"Cô Vân, không nói gạt cô, Nhất Minh là một đứa con hiếu thuận, lần trước tôi tìm cô cãi nhau, cô cũng biết rồi, nó cuối cùng vẫn lựa chọn người mẹ là tôi, không phải tôi muốn làm người ác, buộc nó phải lựa, tôi đã mắc bệnh gì chắc chắn là cô rất rõ ràng, cho nên cô đừng làm khó Nhất Minh nữa, từ xưa tới nay giữa tình thân và tình yêu vẫn rất khó lựa chọn, hai người thực sự không thích hợp." Phan Thanh Hương như là thay đổi thành một người khác, lời nói ra thẳng thắn cây ngay không sợ chết đứng tao nhã lễ độ, không đến mức quá làm cho người ta khó xử, tư tưởng trọng tâm cơ bản không thay đổi.
Phan Thanh Hương đã coi như là rất nể tình.
Chẳng qua, Đào Cúc Vân nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm cà phê ngọt ngào mang theo một chút vị đắng, nói một cách nghiêm túc: "Hợp hay không hợp, chỉ sợ không thể do bà Hương quy định được, hơn nữa chính bà cũng nói, nếu bà đã mắc bệnh nặng, thì càng phải nên quý trọng sinh mệnh, tôi và Đỗ Nhất Minh chỉ là mới yêu đương, chúng tôi còn chưa kết hôn..."
Phan Thanh Hương hơi đổi sắc mặt, lời giải thích của con nhỏ này cùng với lần trước tuyệt nhiên bất đồng, lật lọng, quả nhiên cũng bị cô đoán trúng đùa giỡn xoay vòng vòng.
Đào Cúc Vân và những người phụ nữ khác cũng không có gì khác nhau, đơn giản chỉ là vấn đề bảng giá, Phan Thanh Hương thấy, lần trước là do bà không đàm phán ổn thỏa dẫn đến xảy ra chuyện.
Dù sao cái ý kia, tối thiểu là trong phòng làm việc không thể nói chuyện rồi.
Ánh mắt Phan Thanh Hương chưa từng rời khỏi Đào Cúc Vân, dường như là đang suy nghĩ con đường phía tiến và đường lùi... Cuối cùng, trên mặt bà ta vừa rồi còn dâng lên vài điểm tức giận như vậy, trong nháy mắt có chút không biết nên khóc hay cười, tạm thời bỏ đi được muộn phiền.
Phan Thanh Hương nói: "Tôi sẽ phóng khoáng thành tâm nói một lần với cô, giữa hai chúng ta quang minh chính đại không nói sau lưng. Tôi không thích cô là một điểm, bản thân tôi là nhà giàu có, xấp xỉ tuổi thì cũng có suy nghĩ tương tự nhau, nghĩ rằng thứ con gái muốn một là quyền cao chức trọng, hai là tiền. Mà bây giờ, tôi và cha nó đã ly hôn, không lâu sau nữa ông ấy cưới được vợ mới sinh con đẻ cái, đến lúc đầu ông ấy không còn minh mẫn, ngay cả nửa điểm đồ vật đều không phân biệt được, cho nên vợ tương lai của nó gia thế địa vị nhất định phải đủ hiển hách, như vậy mới có thể hỗ trợ nó nhiều hơn được..."
Phan Thanh Hương chạy tới đây thì ra muốn cùng cô nói đạo lý lớn, dùng tình cảm để lay động trái tim người khác quả nhiên không sai, ôn hòa nhã nhặn cũng còn tốt hơn cãi nhau ầm ĩ.
Đào Cúc Vân nhẫn nại kiên trì nghe Phan Thanh Hương nói xong, nghiêm túc nói: "Bà Hương, lần trước tôi đã cam đoan một chuyện với bà, rất xin lỗi tôi không tuân thủ ước định, có thể bây giờ bà nhất định nghĩ là tôi rất lỗ mãng tham tiền. Nhưng mà, cũng chăng sao cả. Bởi vì mặc dù lần thứ hai bà định giẫm đạp sỉ nhục tôi, Đỗ Nhất Minh đã cho tôi đầy đủ lòng tin, tôi phải tín nhiệm anh ấy, cùng anh ấy tiến lùi có nhau."
Trong mắt Phan Thanh Hương nổi lên nghi ngờ kịch liệt cuồn cuộn, trời ạ, chỉ mấy tháng không gặp, người phụ nữ này thái độ càng ngày càng kiêu ngạo phách lối, coi thường lớn nhỏ, không chút kiêng kỵ!
Bà vừa mang ý cảnh cáo vừa dò xét: "Cho nên, cô là sẽ không dễ dàng rời khỏi con tôi? Dù tôi có lấy ra sáu con số thậm chí là sáu con số tiền đi chăng nữa?"
Đào Cúc Vân mỉm cười: "Không sai." Chọc tức chết người không cần đền mạng.
Bởi vì lực chú ý bị dời đi, Đỗ Nhất Minh căn bản không đem nội dung bộ phim để vào mắt.
Lúc này, Đào Cúc Vân vẫn luôn cảm thấy có một đạo ánh mắt vẫn dán vào cô.
Cô muốn biết được, rạp chiếu phim thật sự quá tối, chẳng lẽ vẻ đẹp trời sinh của cô khiến cho người khác phải rình coi?
Thôi đi, vẻ đẹp trời sinh cũng phải là Đỗ Nhất Minh người đẹp trong mắt hóa Tây Thi mới đúng, bản thân Đào Cúc Vân biết, cô nhiều lắm là mang vẻ đẹp dạng thanh thuần thanh tú như ngọc bích mà thôi, cùng với cái loại vẻ đẹp diễm lệ khí chất xuất chúng gì gì đó căn bản là không dính dáng.
Chẳng qua, mỗi người đều có sở thích riêng và sở thích của mọi người là khác nhau, đó là điều bình thường, cô cũng không có ý nghĩ hạ thấp bản thân mình.
Có lẽ ở trong mắt của Đỗ Nhất Minh lúc này, cô còn xinh đẹp hơn cả tứ đại mỹ nhân.
Lúc hết phim, đôi tình nhân vẫn ôm dính lấy nhau một chỗ, ngọt ngọt ngào ngào.
Thẳng đến khi ngọn đèn trong rạp chiếu phim sáng choang, lúc dì quét dọn vệ sinh đi tới, mặt Đào Cúc Vân đỏ bừng tới mang tai lôi kéo Đỗ Nhất Minh chạy trốn.
Thật là... thật là mất mặt quá!
Không chừng lát nữa dì dọn vệ sinh lập tức sẽ cùng các đồng nghiệp tám chuyện trêu ghẹo cho mà xem, ngày hôm nay tôi gặp một đôi nam nữ hai người ôm thành một khối đến nỗi mà phim chiếu xong rồi mà còn không biết gì... Nghĩ tới cái tình huống kia liền muốn ngất.
Cũng may Đỗ Nhất Minh coi như phối hợp, hai người chạy như điên một đường, Đỗ Nhất Minh khanh khách cười to, tiếng cười không ngừng từ bên tai chiếm đoạt đến trong lỗ tai Đào Cúc Vân, sinh ra vài phần cảm giác tim đập rộn lên và khóe miệng cô không tự chủ hơi giương lên.
Cười, còn cười!
Đỗ Nhất Minh thực sự là quá đáng ghét, làm cho người khác không biết phải làm sao.
Vào lúc đi tới cửa rạp chiếu phim, Đào Cúc Vân hỏi: "Anh cảm thấy vai nam chính có đẹp trai không?"
Đỗ Nhất Minh rất có thâm ý trả lời: "Đàn ông chỉ quan tâm nhân vật nữ chính có đẹp hay không."
"Mời ngài Đỗ Nhất Minh dùng một câu nói tổng kết một chút cảm giác khi xem bộ phim này."
"Một câu nói?"
Đỗ Nhất Minh làm bộ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, giả bộ thâm trầm một lúc lâu, mới cố làm ra vẻ huyền bí nói: "Nhãn hiệu dầu gội đầu mà em dùng là gì thế, ngửi rất thơm, hay là sau này tôi với em dùng chung đi."
"Không đứng đắn!"
Đào Cúc Vân miệng nói hờn dỗi, trong ánh mắt đều là dí dỏm, một ý tứ trách anh cũng không có.
Đỗ Nhất Minh giơ hai tay lên, liên tục giải thích: "Oan uổng quá, lời tôi nói là thật, không có ý trêu đùa em, tôi chỉ muốn hỏi cô dùng dầu gội đầu nào, còn có kem dưỡng da, sao trên người em lại thơm như vậy..."
Mặt Đào Cúc Vân hai gò má đỏ bừng, ở trước cửa rạp chiếu phim này, mọi người ra ra vào vào, anh không biết xấu hổ nói lời như vậy, còn có mặt mũi nữa không!
"Đỗ Nhất Minh, có thể nói chuyện bình thường được không, có thể đừng đùa giỡn lưu manh nữa được không?"
Đào Cúc Vân thở phì phò cầm lấy túi đeo chéo rồi rời đi, Đỗ Nhất Minh thấy tình huống không đúng, lập tức giống như một cục nam châm bám theo cô, le lưỡi một cái, vui đùa thái quá rồi, chọc cho bạn gái mất hứng rồi.
Đỗ Nhất Minh là loại người gì, hơn nữa đa phần là Đào Cúc Vân xấu hổ, điều không phải thật sự tức giận, vừa dỗ bạn gái vui vẻ cao hứng xong Đỗ Nhất Minh còn chưa kịp vênh váo đắc ý. Vốn hai người thật vất vả mới có cơ hội ra ngoài hẹn hò một chuyến, không có một chút tiến triển nào sao có thể phù hợp với phong cách của Đỗ công tử, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người tới phá hoại phong cảnh.
Không sai, người phá hoại phong cảnh kia, chính là mẹ của anh Phan Thanh Hương.
Đỗ Nhất Minh lánh đi một chút, kỳ thực anh đặc biệt sợ Đào Cúc Vân sẽ vì quan hệ của mẹ mình mà dao động hoặc là vứt bỏ anh, nếu như có thể, trước khi anh chưa có hoàn toàn đả thông công tác tư tưởng của Phan Thanh Hương, hai bên tốt nhất là không thấy mặt không để lộ,ít nhất phải cho anh có thời gian giữ lại một điểm giảm xóc, xoa dịu mâu thuẫn.
Dáng vẻ Đỗ Nhất Minh miệng khô lưỡi khô giải thích ở phía xa, Đào Cúc Vân dùng ngón chân ngẫm cũng biết là điện thoại của Phan Thanh Hương.
Anh cho rằng trốn xa như vậy, để làm kẻ trộm ư!
Lúc bạn học Đỗ Nhất Minh lén la lén lút trở lại, sắc mặt không tự nhiên, động tác cũng không còn tiêu sái như vừa rồi, ánh mắt có chút do dự.
Đào Cúc Vân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: "Có phải là mẹ anh có việc gấp hay không, nếu không thì anh không cần đưa tôi về nữa mà trực tiếp đi thẳng về nhà đi, tự tôi có thể bắt xe, không cần lo lắng."
Săn sóc!
Đỗ Nhất Minh ngoại trừ dùng hai chữ này để hình dung, không biết còn có thể dùng được từ gì khác.
"Lần sau tôi nhất định sẽ đền bù cho em, cố gắng bố trí thời gian, tôi đi trước đây! Trên đường trở về phải cẩn thận, gọi điện thoại cho tôi." Đỗ Nhất Minh quả thực rất gấp, trên trán đổ mồ hôi lâm tâm cơ hồ là trong nháy mắt đi ra vậy.
Người giúp việc trong nhà đã sắp không trụ nổi, Phan Thanh Hương đại khái là gặp phải ác mộng, lúc tỉnh lại vừa khóc vừa nháo vừa đập đồ, khiến mấy người bị dọa sợ, nếu còn tiếp tục như vậy, người lao động trên thị trường phỏng chừng kể cả là lương cao, cũng không ai dám làm công cho Phan Thanh Hương.
"Ừ, tôi cũng không phải trẻ con, mau đi đi."
Đào Cúc Vân nét mặt một mực thúc giục, trong lòng vẫn là có mấy phần mất mác.
Một buổi hẹn hò, bạn trai làm sao có thể không tiễn bạn gái trở lại chứ. Trạng thái tâm lý của Phan Thanh Hương sợ là phải tìm một bác sĩ tâm lý, hơn phân nửa là loại bệnh cáu kỉnh nóng nảy đi. Hôn nhân bất thường khiến lý trí của bà dần dần bị ép vỡ.
Thế nhưng từ đầu đến cuối Phan Thanh Hương vẫn luôn mẫu thân với Đỗ Nhất Minh, nếu sau này cảm tình thực sự ổn định rồi, còn không biết phải trải qua bao nhiêu, chỉ cần một cửa ải là Phan Thanh Hương kia liền khiến cô do dự.
Đào Cúc Vân đang chuẩn bị bắt xe taxi về nhà, những tiếng giày cao gót có lực đạp xuống nền đã lộp cộp càng ngày càng gần, đường nét người đang đến có chút béo ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh đèn, dần dần rõ ràng.
Đối phương có vẻ như đã mấy ngày rồi chưa rửa mặt, dần lộ ra bên ngoài, dung nhan của bà tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, hoặc là nói bà căn bản không hề trang điểm, quầng thâm đen dưới vành mắt khiến bà nhìn có vẻ không có tinh thần, trong tròng mắt còn tồn tại vài tơ máu nhất định, nếu như chỉ nhìn thoáng qua, ngược lại có vài phần hoảng sợ.
Tố chất tâm lý của Đào Cúc Vân cũng không tệ lắm, đồng thời ánh mắt sáng lên, liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương là Phan Thanh Hương, lỗ chân lông cả người cô lập tức cảnh giác dựng đứng lên, bất luận là, ấn tượng lần trước Phan Thanh Hương cho cô thật sự là quá mạnh mẽ lợi hại, chửi mắng chà đạp tôn nghiêm của người ta không chút nào nương tay, không có lấy một tia đồng tình.
"Cô Vân, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Không ngờ, mặc kệ biểu cảm của Phan Thanh Hương luôn là một bộ muốn ăn tươi nuốt sống cô thế nào, nhưng hết lần này tới lần khác lại cực kỳ lãnh đạm lễ độ chào hỏi với cô.
Đào Cúc Vân chột dạ, không sợ bà khua môi múa mép, chỉ sợ bà có sách lược khác thôi.
"Có thể."
Cô gật gật đầu, hai người tìm một quán cà phê, ngồi đối diện nhau ở bàn bên cạnh cửa sổ thủy tinh, lời dạo đầu cực kỳ bình tĩnh không hề gợn sóng.
Đào Cúc Vân rốt cuộc từ từ nhận ra được, hóa ra Phan Thanh Hương dùng là kế điệu hổ ly sơn, ngoài mặt giả bộ bệnh để gọi Đỗ Nhất Minh về, trên thực tế bà ta đã sớm len lén theo hai người một đường... Còn có ánh mắt âm u lạnh lẽo trong rạp chiếu bóng kia.
Người phụ nữ này quá điên cuồng!
Người khác theo thì dõi chồng, bà ta lại theo dõi con trai.
Chẳng qua, Đào Cúc Vân chưa nói thẳng ra. Cô đại khái có thể đoán được Phan Thanh Hương muốn nói cái gì, theo thời gian chậm rãi trôi qua, cũng có chuẩn bị tâm lý nhất định và phương án ứng đối, cho nên lúc này khuôn mặt cô trấn định đoan chính, thần tình tự đắc.
Phan Thanh Hương không nhanh không chậm hỏi: "Cô Vân, cô với Nhất Minh đến mức độ nào rồi?"
Đào Cúc Vân bối rối một chút, quả nhiên Phan Thanh Hương đổi sách lược rồi, trước kia là uy hiếp, bây giờ là dụ dỗ, đến cả xưng hô cũng trở nên lễ độ cả lên. Đánh chết cô cũng không tin Phan Thanh Hương là bởi vì hôn nhân thất bại của bản thân mà thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ.
"Tôi và con trai bà, Đỗ Minh Nhật như thế nào không phải bà đều thấy rồi sao?" Đào Cúc Vân dùng giọng điệu đơn thuần không hề có ý châm chọc, nếu như người khác muốn hiểu lầm, vậy thật thì cũng không liên quan chuyện của cô.
"Cô Vân, không nói gạt cô, Nhất Minh là một đứa con hiếu thuận, lần trước tôi tìm cô cãi nhau, cô cũng biết rồi, nó cuối cùng vẫn lựa chọn người mẹ là tôi, không phải tôi muốn làm người ác, buộc nó phải lựa, tôi đã mắc bệnh gì chắc chắn là cô rất rõ ràng, cho nên cô đừng làm khó Nhất Minh nữa, từ xưa tới nay giữa tình thân và tình yêu vẫn rất khó lựa chọn, hai người thực sự không thích hợp." Phan Thanh Hương như là thay đổi thành một người khác, lời nói ra thẳng thắn cây ngay không sợ chết đứng tao nhã lễ độ, không đến mức quá làm cho người ta khó xử, tư tưởng trọng tâm cơ bản không thay đổi.
Phan Thanh Hương đã coi như là rất nể tình.
Chẳng qua, Đào Cúc Vân nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm cà phê ngọt ngào mang theo một chút vị đắng, nói một cách nghiêm túc: "Hợp hay không hợp, chỉ sợ không thể do bà Hương quy định được, hơn nữa chính bà cũng nói, nếu bà đã mắc bệnh nặng, thì càng phải nên quý trọng sinh mệnh, tôi và Đỗ Nhất Minh chỉ là mới yêu đương, chúng tôi còn chưa kết hôn..."
Phan Thanh Hương hơi đổi sắc mặt, lời giải thích của con nhỏ này cùng với lần trước tuyệt nhiên bất đồng, lật lọng, quả nhiên cũng bị cô đoán trúng đùa giỡn xoay vòng vòng.
Đào Cúc Vân và những người phụ nữ khác cũng không có gì khác nhau, đơn giản chỉ là vấn đề bảng giá, Phan Thanh Hương thấy, lần trước là do bà không đàm phán ổn thỏa dẫn đến xảy ra chuyện.
Dù sao cái ý kia, tối thiểu là trong phòng làm việc không thể nói chuyện rồi.
Ánh mắt Phan Thanh Hương chưa từng rời khỏi Đào Cúc Vân, dường như là đang suy nghĩ con đường phía tiến và đường lùi... Cuối cùng, trên mặt bà ta vừa rồi còn dâng lên vài điểm tức giận như vậy, trong nháy mắt có chút không biết nên khóc hay cười, tạm thời bỏ đi được muộn phiền.
Phan Thanh Hương nói: "Tôi sẽ phóng khoáng thành tâm nói một lần với cô, giữa hai chúng ta quang minh chính đại không nói sau lưng. Tôi không thích cô là một điểm, bản thân tôi là nhà giàu có, xấp xỉ tuổi thì cũng có suy nghĩ tương tự nhau, nghĩ rằng thứ con gái muốn một là quyền cao chức trọng, hai là tiền. Mà bây giờ, tôi và cha nó đã ly hôn, không lâu sau nữa ông ấy cưới được vợ mới sinh con đẻ cái, đến lúc đầu ông ấy không còn minh mẫn, ngay cả nửa điểm đồ vật đều không phân biệt được, cho nên vợ tương lai của nó gia thế địa vị nhất định phải đủ hiển hách, như vậy mới có thể hỗ trợ nó nhiều hơn được..."
Phan Thanh Hương chạy tới đây thì ra muốn cùng cô nói đạo lý lớn, dùng tình cảm để lay động trái tim người khác quả nhiên không sai, ôn hòa nhã nhặn cũng còn tốt hơn cãi nhau ầm ĩ.
Đào Cúc Vân nhẫn nại kiên trì nghe Phan Thanh Hương nói xong, nghiêm túc nói: "Bà Hương, lần trước tôi đã cam đoan một chuyện với bà, rất xin lỗi tôi không tuân thủ ước định, có thể bây giờ bà nhất định nghĩ là tôi rất lỗ mãng tham tiền. Nhưng mà, cũng chăng sao cả. Bởi vì mặc dù lần thứ hai bà định giẫm đạp sỉ nhục tôi, Đỗ Nhất Minh đã cho tôi đầy đủ lòng tin, tôi phải tín nhiệm anh ấy, cùng anh ấy tiến lùi có nhau."
Trong mắt Phan Thanh Hương nổi lên nghi ngờ kịch liệt cuồn cuộn, trời ạ, chỉ mấy tháng không gặp, người phụ nữ này thái độ càng ngày càng kiêu ngạo phách lối, coi thường lớn nhỏ, không chút kiêng kỵ!
Bà vừa mang ý cảnh cáo vừa dò xét: "Cho nên, cô là sẽ không dễ dàng rời khỏi con tôi? Dù tôi có lấy ra sáu con số thậm chí là sáu con số tiền đi chăng nữa?"
Đào Cúc Vân mỉm cười: "Không sai." Chọc tức chết người không cần đền mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.