Chương 424: Ngoại truyện hoàn(KẾT THÚC)
Say
07/09/2021
So với bọn họ, thư ký Đặng Nguyên Nhã mới bị dọa sợ nhiều nhất, đoan trang hiền thục, cô gái này tính tình cũng hơi kích động quá rồi. Tình huống trước mắt này, cô ta ngược lại giống như Trư Bát Giới soi gương vậy, trong ngoài không phải là người.
Đỗ Nhất Minh vẻ mặt không hiểu gì đầy oan uổng: “Diễn kịch gì, tôi căn bản không biết chuyện này.”
Đào Cúc Vân vẫn không tin: “Đỗ Nhất Minh, tôi đã nói rồi, tôi không thích anh, sau này anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cô xoay người, lưu loát rời đi.
Tay trái Đỗ Nhất Minh không bị thương nặng nề xoa xoa đầu mình, thư ký Đặng Nguyên Nhã thì run rẩy, cúi đầu, trong miệng vẫn nói những lời như xin lỗi.
Bước chân Đỗ Nhất Minh thong thả đi tới đi lui, tầm mắt chuyển biến, thân ảnh Đào Cúc Vân trong chốc lát dần dần biến mất.
Tiếng trách mắng của người đàn ông: “Thành sự không có thất bại thì có thừa.” không ngừng vang lên.
“Tổng giám đốc Minh, tôi sai rồi, tôi đi giải thích với cô Vân.
“Quay lại đây.”
Đỗ Nhất Minh gọi cô lại, ngay sau đó lông mày nhíu lại, chân dài bước lên, bước nhanh đuổi theo.
Hoa viên vốn lớn, Đào Cúc Vân chạy một đoạn đường trong khuôn hoa xanh, phía sau xuất hiện một cái bóng nhanh chóng đuổi tới, sau khi cô quay đầu lại một giây, thì anh đã chính xác bắt được cánh tay.
“Em cần phải nghe anh giải thích chứ.” Đôi mắt Đỗ Nhất Minh bình tĩnh, trong mắt hẹp dài nghiêm túc, không hề trêu chọc.
Cô phản kháng kịch liệt, quơ tay chân muốn thoát. Các loại trạng thái đại khái có trong ngôn tình lập tức xuất hiện rồi đây, nữ chính che tai: “Em không nghe em không muốn nghe.”, gần như rất không hợp lý.
Cuối cùng không biết tại sao lại đánh tới cánh tay Đỗ Nhất Minh bị thương.
Đỗ Nhất Minh phát ra một tiếng rên rỉ, cong người lại, cau mày, vẻ mặt thống khổ.
“Anh bị làm sao vậy.” Đào Cúc Vân vốn định chạy trốn thấy thế, bất giác trên mặt toát ra lo lắng tự nhiên, cúi người xuống kiểm tra, vẻ mặt trước mắt không giống như giả mạo.
Đỗ Nhất Minh một mực khom lưng, không ngẩng đầu, ra vẻ khổ sở, vất sức nói: “Em đi đi, không cần quan tâm đến anh làm gì.”
Giọng điệu gần như bất đắc dĩ bi thương.
Đào Cúc Vân dần dần tỉnh táo lại, mặt mày trong khoảnh khắc trở nên lạnh lùng cứng rắn, cô hít sâu một hơi, nhấc chân bước đi vô cùng nặng nề. Con người trong cuộc đời họ chắc chắn sẽ đưa ra nhiều quyết định quan trọng.
Một quyết định có thể ảnh hưởng đến toàn đại cục sau này, kéo theo toàn bộ tinh thần.
Cô quyết tuyệt như thế, không muốn làm cho mình mềm lòng.
Khoảnh khắc cô xoay người, vòng eo bị một cánh tay ôm lấy, khoảnh khắc sắp chạy trốn, sau lưng lại bị dán bởi một cái lồng ngực ấm áp.
Vững chắc, mạnh mẽ, mơ hồ có chút run rẩy.
“Đừng đi.”
Khoảnh khắc giọng nam khàn vang lên bên tai, trái tim cô giống như vỡ vụn, những cảm xúc đè nén sâu trong nội tâm giống như rậm rạp, bao vây, ăn mòn.
Cô ấy dường như không thể trốn thoát.
“Tại sao chứ hãy cho tôi một lý do.” Giọng nói của cô cực kỳ lạnh và đơn điệu.
Đỗ Nhất Minh cả người từ từ dựa vào bờ vai gầy gò của cô, cánh môi gắt gao đặt trên cổ duyên dáng ngậm ngùi thanh hương, trong mắt thâm tình nói: “Anh và em.”
“Em và anh.”
“Em và anh.”
“...”
Anh vẫn không ngừng nói ba chữ này, nói đến không chán, nói đến âm thanh khàn khàn, nói đến không còn sức lực, nói đến biển khô đá thối rữa.
Không biết vì sao, rõ ràng là những từ rất nhàm chán đơn điệu, mà hốc mắt Đào Cúc Vân dần dần đẫm lệ, nước mắt không khống chế được tùy ý rơi xuống, cứ thế tuôn rơi từng giọt.
Ban đầu cô đè nén cổ họng để không nức nở, về sau, căn bản không có cách nào khống chế, trực tiếp biến thành gào khóc, khoảnh khắc che miệng lại, tiếng khóc phát tiết, không kiêng nể gì.
Cô giống như là một con chim thoát khỏi xiềng xích, không còn một ai, không còn chuyện gì, có thể trói buộc bước chân, cô chính là muốn mở rộng cánh bay cao, bay lên đỉnh bầu trời.
Trên đời dưới đất rốt cuộc có tìm cũng không tìm ra được một Đỗ Nhất Minh giống hệt nhau, buông tha cho cô rồi, cuộc sống sau này của cô nên như thế nào đây.
Cô không nỡ, làm trái với cảm xúc của mình.
Phan Thanh Hương là gì chứ, địa vị thân phận gì chứ, cứ để cho những điều đó đi xuống hoàng tuyền đi.
Đỗ Nhất Minh dùng một tay xoay cô lại, hai người mặt đối mặt, tầm mắt Đào Cúc Vân đã sớm mơ hồ, anh cúi người xuống, từng lần từng lượt từng nụ hôn rơi xuống trán cô, lông mày, ánh mắt ướt át, đầu mũi cuối cùng là cánh môi như trong tưởng tượng.
Vốn tưởng rằng cô sẽ không cho anh bất kỳ phản ứng nào, nhưng Đỗ Nhất Minh không nghĩ tới, Đào Cúc Vân lại chủ động ôm lấy cổ anh, làm sâu sắc thêm nụ hôn của họ. Cô không có kinh nghiệm mà bắt lấy hơi thở của anh một cách vô luật.
Không biết trong cuộc đấu tranh này, là hai thế cân đối, hay là ai chiếm thế thượng phong hơn đây.
Đỗ Nhất Minh trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với Đào Cúc Vân, ví dụ như bây giờ anh có thể làm chủ quyết định hôn nhân của mình, có thể không cần cố kỵ suy nghĩ của mẹ Phan Thanh Hương, sẽ không yếu đuối lùi bước nữa và còn có anh nhớ cô như nào như nào.
Mỗi ngày và đêm, mọi lúc, từng phút và từng giây.
Đỗ Nhất Minh từng có rất nhiều phụ nữ, anh thậm chí còn không có quan hệ quá đáng nào với Đào Cúc Vân, nhưng tình cảm thì không phải luôn luôn chỉ chú ý đến niềm vui thân thể.
Anh không nói vậy.
Chỉ cần hôn và ôm, bù đắp cho những thời gian bị mất trước đây.
Thời điểm hai người sắp hít thở không thông, bọn họ mới lưu luyến không nỡ mà buông ra.
Đào Cúc Vân lại lùi lại một bước lớn, vẻ mặt cổ quái.
Đỗ Nhất Minh khẩn trương nói: “Chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục trốn tránh anh sao?” Anh khó có thể tin tưởng, nhiệt độ bên môi vừa rồi, nụ hôn tình nguyện của họ với nhau, tính là cái gì, chỉ là một ảo giác cô đưa ra, một cái an ủi bồi thường sao?
Đào Cúc Vân tiếp tục lui về phía sau, trong đôi mắt trong suốt ngăm đen đó là một tầng nước sương mù, khiến người ta không thể chân thật.
Nhưng Đỗ Nhất Minh thật sự rất khó chịu, thống khổ, đôi mắt dài hẹp gần như trống rỗng.
“Không phải, em chỉ muốn nói, công việc này, em sẽ chấp nhận.”
Giữa khung cảnh mây trắng trời xanh, một nụ cuời nhẹ nhàng của cô, bộ đồ y tá màu trắng mặc trên cơ thể của cô, thánh thiện tươi mới. Trong cánh môi lộ ra ngoài trắng trẻo, trắng muốt mời gọi.
“Nói lại lần nữa anh nghe”, anh nói.
Giọng Đỗ Nhất Minh khẽ run lên, từng bước từng bước đi tới.
Sự kiên nhẫn của Đào Cúc Vân cũng rất tốt: “Em chấp nhận công việc chăm sóc tổng giám đốc Minh.”
Sắc mặt của Đỗ Nhất Minh càng ngày càng sâu, ý cười càng ngày càng nồng đậm, tùy ý mỉm cười đi tới trước mặt cô, chậm rãi bình tĩnh nói: “Anh cảm thấy công việc của bà Đỗ cũng rất thích hợp với em, không cho em cự tuyệt”
“Được thôi.”
Cô trả lời rất dứt khoát, hại Đỗ Nhất Minh thiếu chút nữa cho rằng là một ảo giác.
Anh không chắc chắn nói: “Nếu em đã đồng ý, chúng ta sẽ đi Đăng ký giấy chứng nhận kết hôn, được không? Nếu không, em chính là đang đùa giỡn với tình cảm của anh!”
Đào Cúc Vân nói: “Được.”
Bất luận anh nói cái gì, Đào Cúc Vân đều là một chữ, không có chữ gì khác.
Có lẽ cả hai đều quá hiểu nhau, Đỗ Nhất Minh sợ cô sẽ đổi ý, Đào Cúc Vân cũng sợ quyết tâm của mình không đủ kiên định.
Cô không thể sống xa người đàn ông này.
Cuộc sống ngắn ngủi, cô không muốn gây sức ép nữa, đau khổ giả vờ như vậy.
Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh đột nhiên gặp nhau, không hề phòng bị. Kết hôn, cũng nhanh chóng làm cho những người xung quanh đều bị sốc.
Lúc trước cảm thấy rằng họ không thể nào trở lại với nhau, bởi vì điều đó thực sự đã gây ra quá nhiều chuyện quá buồn.
Đào Cúc Vân đi theo Đỗ Nhất Minh đặt hai quyển giấy chứng nhận kết hôn trước mặt Cao Bích Vân và Đào Quốc Phong, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng mọi chuyện. Ai mà ngờ được, hai người họ chỉ là nhìn nhau một cái, thân ái cười cười.
Một năm nay thật sự là quá đủ, loại trừ yếu tố người lớn, bọn họ thật sự rất thích Đỗ Nhất Minh.
“Ba, mẹ, cám ơn mẹ, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho Cúc Vân, không có ai có thể khi dễ cô ấy, cùng với gia đình cô ấy.”Đỗ Nhất Minh thề thốt bảo đảm, ánh mắt chân thành, mạnh mẽ.
Làm cho mọi người không nghi ngờ gì về quyết tâm của anh ta
Chuyện kế tiếp thuận lợi hơn nhiều, ít nhất Đào Cúc Vân nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô và Đỗ Nhất Minh lại trở về Đà Nẵng Daily.
Nếu đã kết hôn, có một vài thứ Đỗ Nhất Minh nên đứng ra gánh vác, cô không có giả bộ, cần gì phải ôm một chút lòng tự trọng không chịu buông ra. Nếu Đỗ Nhất Minh là một người nghèo không có chí tiến thủ, cô hẳn là ngay từ đầu sẽ không có thiện cảm với anh.
Tiền bạc, tài phú, địa vị, thân phận, ngoại hình đều là một phần không thể thiếu của Đỗ Nhất Minh, không có cách nào rút ra được.
Một ngày trong tháng Mười.
Đám cưới của Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh diễn ra trên bãi cỏ rộng lớn. Tất cả mọi thứ được bố trí tinh tế và đẹp, hoa được trải đầy trên cỏ xanh tươi, áp phích hình cưới hai người họ lớn và lãng mạn đến mọi ngóc ngách, giống như nói với tất cả mọi người về tình yêu viên mãn của họ.
Khách tập trung, đĩa cốc xen kẽ.
Khi đám cưới diễn ra với âm nhạc trang trọng và thiêng liêng vang lên, những vị khách ồn ào giây trước lập tức trở nên trật tự, ngậm miệng lại, đón chờ xem, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía sau.
Trên thảm đỏ, chú rể Đỗ Nhất Minh mặc âu phục màu trắng, cài hoa trong túi tinh thần phấn chấn, đẹp trai ngời ngời, trên mặt tràn ngập nụ cười đã lâu không gặp, trong mắt hẹp dài mang theo niềm xúc động nồng đậm cùng chờ mong.
“Mời cô dâu bước vào.”
Theo câu nói của người dẫn chương trình, tay Đào Cúc Vân khoát tay Đào Quốc Phong, chậm rãi xuất hiện ở cuối thảm đỏ.
Váy cưới trắng, trang điểm tinh tế điềm tĩnh, khăn che đầu xinh đẹp và thánh thiện, kim cương xinh đẹp và giày pha lê đắt tiền, Đào Cúc Vân dường như bước vào câu chuyện cổ tích, thuộc về đám cưới trong mơ của cô.
Cô liếc mắt nhìn người ba giản dị của mình, hôm nay là lần đầu tiên Đào Quốc Phong mặc âu phục chính thức như vậy, ông còn có chút không quen, Đào Cúc Vân rõ ràng cảm giác được sự khẩn trương và căng thẳng của Đào Quốc Phong.
Nhưng không sao đâu.
Bởi vì cô ấy rất vui mừng, hạnh phúc từ trái tim.
Cô nhìn thấy những vị khách bên trái và bên phải, bạn bè quen thuộc, đồng nghiệp, và mẹ cô, Cao Bích Vân ngồi trên xe lăn, mỉm cười. Cùng với ba của Nhất Minh Đỗ Trí Quốc và em gái mới sinh bên cạnh, Đỗ Lan Anh... Còn có mẹ anh Phan Thanh Hương, tuy rằng không phải rất vui vẻ lắm nhưng ít nhất cũng tới, cho đủ mặt mũi.
Phan Thanh Hương già đi không ít, ánh mắt không bằng trước kia sắc bén tranh phong đối đầu, hùng hổ bức người.
Kỳ thật đã so với tưởng tượng của cô thì rõ ràng tốt hơn nhiều, nếu coy đã lựa chọn kết hôn với Đỗ Nhất Minh, nên làm tốt tư tưởng giác ngộ đấu tranh lâu dài.
Cuối cùng, ánh mắt của cô rơi vào trên người đàn ông đẹp trai như ngọc kia.
Anh cởi bỏ sự nóng nảy như thiếu niên, có thêm phần thanh niên bình trọng, ánh mắt hàm chứa tình yêu, cánh môi tựa như đang mấp máy muốn nói gì.
Đó là người đàn ông của cô.
Cô sẽ ở bên người chồng này suốt đời.
Khi đến gần, hơi thở ngưng tụ.
Nàng nhìn thấy tay của ba Đào Quốc Phong đưa tay cô giao cho Đỗ Nhất Minh, trong ánh mắt già nua ngân ngấn nước mắt.
Đỗ Nhất Minh nắm lấy cô, từng bước từng bước hướng tới một cuộc sống mới.
THE END! CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ NHA!
.
Đỗ Nhất Minh vẻ mặt không hiểu gì đầy oan uổng: “Diễn kịch gì, tôi căn bản không biết chuyện này.”
Đào Cúc Vân vẫn không tin: “Đỗ Nhất Minh, tôi đã nói rồi, tôi không thích anh, sau này anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cô xoay người, lưu loát rời đi.
Tay trái Đỗ Nhất Minh không bị thương nặng nề xoa xoa đầu mình, thư ký Đặng Nguyên Nhã thì run rẩy, cúi đầu, trong miệng vẫn nói những lời như xin lỗi.
Bước chân Đỗ Nhất Minh thong thả đi tới đi lui, tầm mắt chuyển biến, thân ảnh Đào Cúc Vân trong chốc lát dần dần biến mất.
Tiếng trách mắng của người đàn ông: “Thành sự không có thất bại thì có thừa.” không ngừng vang lên.
“Tổng giám đốc Minh, tôi sai rồi, tôi đi giải thích với cô Vân.
“Quay lại đây.”
Đỗ Nhất Minh gọi cô lại, ngay sau đó lông mày nhíu lại, chân dài bước lên, bước nhanh đuổi theo.
Hoa viên vốn lớn, Đào Cúc Vân chạy một đoạn đường trong khuôn hoa xanh, phía sau xuất hiện một cái bóng nhanh chóng đuổi tới, sau khi cô quay đầu lại một giây, thì anh đã chính xác bắt được cánh tay.
“Em cần phải nghe anh giải thích chứ.” Đôi mắt Đỗ Nhất Minh bình tĩnh, trong mắt hẹp dài nghiêm túc, không hề trêu chọc.
Cô phản kháng kịch liệt, quơ tay chân muốn thoát. Các loại trạng thái đại khái có trong ngôn tình lập tức xuất hiện rồi đây, nữ chính che tai: “Em không nghe em không muốn nghe.”, gần như rất không hợp lý.
Cuối cùng không biết tại sao lại đánh tới cánh tay Đỗ Nhất Minh bị thương.
Đỗ Nhất Minh phát ra một tiếng rên rỉ, cong người lại, cau mày, vẻ mặt thống khổ.
“Anh bị làm sao vậy.” Đào Cúc Vân vốn định chạy trốn thấy thế, bất giác trên mặt toát ra lo lắng tự nhiên, cúi người xuống kiểm tra, vẻ mặt trước mắt không giống như giả mạo.
Đỗ Nhất Minh một mực khom lưng, không ngẩng đầu, ra vẻ khổ sở, vất sức nói: “Em đi đi, không cần quan tâm đến anh làm gì.”
Giọng điệu gần như bất đắc dĩ bi thương.
Đào Cúc Vân dần dần tỉnh táo lại, mặt mày trong khoảnh khắc trở nên lạnh lùng cứng rắn, cô hít sâu một hơi, nhấc chân bước đi vô cùng nặng nề. Con người trong cuộc đời họ chắc chắn sẽ đưa ra nhiều quyết định quan trọng.
Một quyết định có thể ảnh hưởng đến toàn đại cục sau này, kéo theo toàn bộ tinh thần.
Cô quyết tuyệt như thế, không muốn làm cho mình mềm lòng.
Khoảnh khắc cô xoay người, vòng eo bị một cánh tay ôm lấy, khoảnh khắc sắp chạy trốn, sau lưng lại bị dán bởi một cái lồng ngực ấm áp.
Vững chắc, mạnh mẽ, mơ hồ có chút run rẩy.
“Đừng đi.”
Khoảnh khắc giọng nam khàn vang lên bên tai, trái tim cô giống như vỡ vụn, những cảm xúc đè nén sâu trong nội tâm giống như rậm rạp, bao vây, ăn mòn.
Cô ấy dường như không thể trốn thoát.
“Tại sao chứ hãy cho tôi một lý do.” Giọng nói của cô cực kỳ lạnh và đơn điệu.
Đỗ Nhất Minh cả người từ từ dựa vào bờ vai gầy gò của cô, cánh môi gắt gao đặt trên cổ duyên dáng ngậm ngùi thanh hương, trong mắt thâm tình nói: “Anh và em.”
“Em và anh.”
“Em và anh.”
“...”
Anh vẫn không ngừng nói ba chữ này, nói đến không chán, nói đến âm thanh khàn khàn, nói đến không còn sức lực, nói đến biển khô đá thối rữa.
Không biết vì sao, rõ ràng là những từ rất nhàm chán đơn điệu, mà hốc mắt Đào Cúc Vân dần dần đẫm lệ, nước mắt không khống chế được tùy ý rơi xuống, cứ thế tuôn rơi từng giọt.
Ban đầu cô đè nén cổ họng để không nức nở, về sau, căn bản không có cách nào khống chế, trực tiếp biến thành gào khóc, khoảnh khắc che miệng lại, tiếng khóc phát tiết, không kiêng nể gì.
Cô giống như là một con chim thoát khỏi xiềng xích, không còn một ai, không còn chuyện gì, có thể trói buộc bước chân, cô chính là muốn mở rộng cánh bay cao, bay lên đỉnh bầu trời.
Trên đời dưới đất rốt cuộc có tìm cũng không tìm ra được một Đỗ Nhất Minh giống hệt nhau, buông tha cho cô rồi, cuộc sống sau này của cô nên như thế nào đây.
Cô không nỡ, làm trái với cảm xúc của mình.
Phan Thanh Hương là gì chứ, địa vị thân phận gì chứ, cứ để cho những điều đó đi xuống hoàng tuyền đi.
Đỗ Nhất Minh dùng một tay xoay cô lại, hai người mặt đối mặt, tầm mắt Đào Cúc Vân đã sớm mơ hồ, anh cúi người xuống, từng lần từng lượt từng nụ hôn rơi xuống trán cô, lông mày, ánh mắt ướt át, đầu mũi cuối cùng là cánh môi như trong tưởng tượng.
Vốn tưởng rằng cô sẽ không cho anh bất kỳ phản ứng nào, nhưng Đỗ Nhất Minh không nghĩ tới, Đào Cúc Vân lại chủ động ôm lấy cổ anh, làm sâu sắc thêm nụ hôn của họ. Cô không có kinh nghiệm mà bắt lấy hơi thở của anh một cách vô luật.
Không biết trong cuộc đấu tranh này, là hai thế cân đối, hay là ai chiếm thế thượng phong hơn đây.
Đỗ Nhất Minh trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với Đào Cúc Vân, ví dụ như bây giờ anh có thể làm chủ quyết định hôn nhân của mình, có thể không cần cố kỵ suy nghĩ của mẹ Phan Thanh Hương, sẽ không yếu đuối lùi bước nữa và còn có anh nhớ cô như nào như nào.
Mỗi ngày và đêm, mọi lúc, từng phút và từng giây.
Đỗ Nhất Minh từng có rất nhiều phụ nữ, anh thậm chí còn không có quan hệ quá đáng nào với Đào Cúc Vân, nhưng tình cảm thì không phải luôn luôn chỉ chú ý đến niềm vui thân thể.
Anh không nói vậy.
Chỉ cần hôn và ôm, bù đắp cho những thời gian bị mất trước đây.
Thời điểm hai người sắp hít thở không thông, bọn họ mới lưu luyến không nỡ mà buông ra.
Đào Cúc Vân lại lùi lại một bước lớn, vẻ mặt cổ quái.
Đỗ Nhất Minh khẩn trương nói: “Chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục trốn tránh anh sao?” Anh khó có thể tin tưởng, nhiệt độ bên môi vừa rồi, nụ hôn tình nguyện của họ với nhau, tính là cái gì, chỉ là một ảo giác cô đưa ra, một cái an ủi bồi thường sao?
Đào Cúc Vân tiếp tục lui về phía sau, trong đôi mắt trong suốt ngăm đen đó là một tầng nước sương mù, khiến người ta không thể chân thật.
Nhưng Đỗ Nhất Minh thật sự rất khó chịu, thống khổ, đôi mắt dài hẹp gần như trống rỗng.
“Không phải, em chỉ muốn nói, công việc này, em sẽ chấp nhận.”
Giữa khung cảnh mây trắng trời xanh, một nụ cuời nhẹ nhàng của cô, bộ đồ y tá màu trắng mặc trên cơ thể của cô, thánh thiện tươi mới. Trong cánh môi lộ ra ngoài trắng trẻo, trắng muốt mời gọi.
“Nói lại lần nữa anh nghe”, anh nói.
Giọng Đỗ Nhất Minh khẽ run lên, từng bước từng bước đi tới.
Sự kiên nhẫn của Đào Cúc Vân cũng rất tốt: “Em chấp nhận công việc chăm sóc tổng giám đốc Minh.”
Sắc mặt của Đỗ Nhất Minh càng ngày càng sâu, ý cười càng ngày càng nồng đậm, tùy ý mỉm cười đi tới trước mặt cô, chậm rãi bình tĩnh nói: “Anh cảm thấy công việc của bà Đỗ cũng rất thích hợp với em, không cho em cự tuyệt”
“Được thôi.”
Cô trả lời rất dứt khoát, hại Đỗ Nhất Minh thiếu chút nữa cho rằng là một ảo giác.
Anh không chắc chắn nói: “Nếu em đã đồng ý, chúng ta sẽ đi Đăng ký giấy chứng nhận kết hôn, được không? Nếu không, em chính là đang đùa giỡn với tình cảm của anh!”
Đào Cúc Vân nói: “Được.”
Bất luận anh nói cái gì, Đào Cúc Vân đều là một chữ, không có chữ gì khác.
Có lẽ cả hai đều quá hiểu nhau, Đỗ Nhất Minh sợ cô sẽ đổi ý, Đào Cúc Vân cũng sợ quyết tâm của mình không đủ kiên định.
Cô không thể sống xa người đàn ông này.
Cuộc sống ngắn ngủi, cô không muốn gây sức ép nữa, đau khổ giả vờ như vậy.
Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh đột nhiên gặp nhau, không hề phòng bị. Kết hôn, cũng nhanh chóng làm cho những người xung quanh đều bị sốc.
Lúc trước cảm thấy rằng họ không thể nào trở lại với nhau, bởi vì điều đó thực sự đã gây ra quá nhiều chuyện quá buồn.
Đào Cúc Vân đi theo Đỗ Nhất Minh đặt hai quyển giấy chứng nhận kết hôn trước mặt Cao Bích Vân và Đào Quốc Phong, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng mọi chuyện. Ai mà ngờ được, hai người họ chỉ là nhìn nhau một cái, thân ái cười cười.
Một năm nay thật sự là quá đủ, loại trừ yếu tố người lớn, bọn họ thật sự rất thích Đỗ Nhất Minh.
“Ba, mẹ, cám ơn mẹ, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho Cúc Vân, không có ai có thể khi dễ cô ấy, cùng với gia đình cô ấy.”Đỗ Nhất Minh thề thốt bảo đảm, ánh mắt chân thành, mạnh mẽ.
Làm cho mọi người không nghi ngờ gì về quyết tâm của anh ta
Chuyện kế tiếp thuận lợi hơn nhiều, ít nhất Đào Cúc Vân nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô và Đỗ Nhất Minh lại trở về Đà Nẵng Daily.
Nếu đã kết hôn, có một vài thứ Đỗ Nhất Minh nên đứng ra gánh vác, cô không có giả bộ, cần gì phải ôm một chút lòng tự trọng không chịu buông ra. Nếu Đỗ Nhất Minh là một người nghèo không có chí tiến thủ, cô hẳn là ngay từ đầu sẽ không có thiện cảm với anh.
Tiền bạc, tài phú, địa vị, thân phận, ngoại hình đều là một phần không thể thiếu của Đỗ Nhất Minh, không có cách nào rút ra được.
Một ngày trong tháng Mười.
Đám cưới của Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh diễn ra trên bãi cỏ rộng lớn. Tất cả mọi thứ được bố trí tinh tế và đẹp, hoa được trải đầy trên cỏ xanh tươi, áp phích hình cưới hai người họ lớn và lãng mạn đến mọi ngóc ngách, giống như nói với tất cả mọi người về tình yêu viên mãn của họ.
Khách tập trung, đĩa cốc xen kẽ.
Khi đám cưới diễn ra với âm nhạc trang trọng và thiêng liêng vang lên, những vị khách ồn ào giây trước lập tức trở nên trật tự, ngậm miệng lại, đón chờ xem, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía sau.
Trên thảm đỏ, chú rể Đỗ Nhất Minh mặc âu phục màu trắng, cài hoa trong túi tinh thần phấn chấn, đẹp trai ngời ngời, trên mặt tràn ngập nụ cười đã lâu không gặp, trong mắt hẹp dài mang theo niềm xúc động nồng đậm cùng chờ mong.
“Mời cô dâu bước vào.”
Theo câu nói của người dẫn chương trình, tay Đào Cúc Vân khoát tay Đào Quốc Phong, chậm rãi xuất hiện ở cuối thảm đỏ.
Váy cưới trắng, trang điểm tinh tế điềm tĩnh, khăn che đầu xinh đẹp và thánh thiện, kim cương xinh đẹp và giày pha lê đắt tiền, Đào Cúc Vân dường như bước vào câu chuyện cổ tích, thuộc về đám cưới trong mơ của cô.
Cô liếc mắt nhìn người ba giản dị của mình, hôm nay là lần đầu tiên Đào Quốc Phong mặc âu phục chính thức như vậy, ông còn có chút không quen, Đào Cúc Vân rõ ràng cảm giác được sự khẩn trương và căng thẳng của Đào Quốc Phong.
Nhưng không sao đâu.
Bởi vì cô ấy rất vui mừng, hạnh phúc từ trái tim.
Cô nhìn thấy những vị khách bên trái và bên phải, bạn bè quen thuộc, đồng nghiệp, và mẹ cô, Cao Bích Vân ngồi trên xe lăn, mỉm cười. Cùng với ba của Nhất Minh Đỗ Trí Quốc và em gái mới sinh bên cạnh, Đỗ Lan Anh... Còn có mẹ anh Phan Thanh Hương, tuy rằng không phải rất vui vẻ lắm nhưng ít nhất cũng tới, cho đủ mặt mũi.
Phan Thanh Hương già đi không ít, ánh mắt không bằng trước kia sắc bén tranh phong đối đầu, hùng hổ bức người.
Kỳ thật đã so với tưởng tượng của cô thì rõ ràng tốt hơn nhiều, nếu coy đã lựa chọn kết hôn với Đỗ Nhất Minh, nên làm tốt tư tưởng giác ngộ đấu tranh lâu dài.
Cuối cùng, ánh mắt của cô rơi vào trên người đàn ông đẹp trai như ngọc kia.
Anh cởi bỏ sự nóng nảy như thiếu niên, có thêm phần thanh niên bình trọng, ánh mắt hàm chứa tình yêu, cánh môi tựa như đang mấp máy muốn nói gì.
Đó là người đàn ông của cô.
Cô sẽ ở bên người chồng này suốt đời.
Khi đến gần, hơi thở ngưng tụ.
Nàng nhìn thấy tay của ba Đào Quốc Phong đưa tay cô giao cho Đỗ Nhất Minh, trong ánh mắt già nua ngân ngấn nước mắt.
Đỗ Nhất Minh nắm lấy cô, từng bước từng bước hướng tới một cuộc sống mới.
THE END! CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ NHA!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.