Chương 363: Ngoại truyện nhật kí mang thai của Vũ Tuyết Trang
Say
28/08/2021
Kết quả điều tra rất nhanh đã có rồi, Trần Khả Như đang ở nước Hà Lan, đồng thời cũng giống với dự đoán trước kia của anh, Trần Khả Như có vô số quan hệ dây mơ rễ má với hoàng thất.
Nếu như cô ấy có bất kì sơ sót nào thì cho dù là hai nước khai chiến cũng không quá.
Trên hành trình tới Hà Lan, khi anh biết được tin cô mang thai thì không nhịn được sự vui vẻ trong lòng, tất cả những cảm xúc tiêu cực trong chớp mắt đã giảm bớt không ít.
Chuyện ở Hà Lan thật ra không cũng không cần phải phí bao nhiêu tâm tư thì đã có thể giải quyết xong rồi, chỉ là mẹ của Trần Khả Như – Tô Mi. Có thể nói là bà ấy rất hận con gái mình, có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bà ấy lại là một người mẹ tàn nhẫn nhất trên đời này.
May mà có anh luôn làm bạn bên cạnh cô, như thế đã đủ lắm rồi.
Sau này người đàn bà đó đừng hòng mơi tưởng tới chuyện quấy rầy cuộc sống của bọn họ nữa.
Có những lúc anh nghĩ, những khổ cực mà Trần Khả Như phải chịu đựng có phải là do chính anh mang tới không?
Nếu như không có anh thì cuộc sống của cô sẽ trôi qua một cách rất bình yên và ổn định, cô không cần phải sợ thần sợ quỷ như bây giờ. Sau này anh nghĩ lại, cũng không phải toàn bộ đều như thế. Rõ ràng là bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi, là vì anh không biết nắm chắc mà thôi.
Sau khi rơi xuống nước sảy thai thì cơ thể của cô vẫn luôn yết ớt nhiều bệnh, bây giờ cô lại mang thai đôi, vốn dĩ đây là một chuyện đáng để vui mừng nhưng mà nếu không sớm ngày cắt bỏ khối u xơ trong tử cung thì sợ là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
So với vợ thì con cái có gì quan trọng chứ? căn bản là anh không để ý chút nào.
Nhưng mà không không thể hiểu được cho anh. Cô cố chấp làm theo ý mình, vì con mà cô tình nguyện hy sinh cả mạng sống của chính mình.
Anh cũng chẳng có cách nào với cô, người phụ nữ ngu ngốc này!
Nhưng không phải là vì sự bướng bỉnh không chịu khuất phục của cô, sự cố chấp của cô, sự ngoan cố của cô thì sao anh lại yêu cô cơ chứ? thật sự là một cách nói mâu thuẫn đến cùng cực.
Dưới sự kiên trì của Trần Khả Như, hai em bé sinh đôi được sinh ra thuận lợi, cuối cùng anh cũng thấy vợ mình thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu như bạn nghĩ rằng mọi chuyện đơn giản như vậy thì bạn thật sự quá ngây thơ!
Có người bắt cóc con gái Minh An của bọn họ, cả ngày vợ anh đều lấy nước mắt rửa mặt, trước mặt người khác thì vẫn miễn cưỡng tươi cười.
Cô đau lòng, trong lòng anh lại càng đau đớn hơn.
Minh An, vì mẹ của con, xin con hãy quay về sớm một chút, được không con?
Cho dù là anh có an ủi thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng cùng không có cách nào loại bỏ nỗi nhung nhớ của vợ với con gái, và những lo lắng khôn nguôi nữa.
Mấy tháng sau, lúc đi thành phố Hồ Chí Minh thăm Trương Phước Thành thì Trần Thế Phong xuất hiện, tha thứ cho ông ta một mực giả ngây giả dại, trăm phương ngàn kế thiết kế tất cả, chuyện của Minh An chính là ông ta sai khiến Võ Anh Thư làm, người cũng là bị ông ta giết.
Từ thật lâu trước kia ông ta đã từng nói, tất cả những người đối đầu với Lê Hoàng Việt chỉ có một con đường chết mà thôi.
Anh muốn vì vợ và con mình diệt trừ hết tất cả mọi gai góc trên con đường phía trước, thay họ che mưa chắn gió, để vợ con anh không cần phải lo lắng sợ hãi lần nào nữa.
Cũng sẽ không có người nào, không có người nào có thể bày trò sau lưng, làm hại vợ con anh nữa.
Kết cục hạnh phúc không nhất định phải là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, ác quỷ cũng có thể chung sống hạnh phúc bên cạnh công chúa, anh tình nguyện buông xuống tất cả những tội nghiệt khắp người mình, thay đổi bản thân vì cô.
Có vợ cùng chung hoạn nạn, có một đứa con trai và một đứa con gái đáng yêu, có một gia đình hạnh phúc mĩ mãn, đối với anh mà nói chính là một giấc mơ.
Anh hy vọng giấc mơ này vĩnh viễn sẽ không tới hồi kết.
Đêm khuya giật mình tỉnh giấc, Lê Hoàng Việt ôm vợ hiền bên cạnh mình, nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng của cô, nhịp tim đập bình thường, độ ấm trong lòng vô cùng chân thật.
Anh cảm thấy rất an tâm, kiên định.
Anh nghiêng người ấn một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
“Vợ à, anh yêu em.”
Trong phòng ngủ, giọng nói trầm thấp như có như không của tổng giám đốc Việt nhẹ nhàng vang lên.
Lá gan của Trần Khả Như cuối cùng cũng chẳng to hơn mà ngược lại là tật xấu sợ độ cao càng ngày càng nghiêm trọng, đạp xe lên núi hay ngồi du thuyền gì đó căn bản là cô không làm được, cơ bản cô cứ lưỡng lự ở chỗ xe điện đụng và xe lửa và mấy trò chơi cấp thấp.
Dần dà, hai đứa nhỏ nhà bọn họ cũng có chút bất mãn và oán giận.
Lê Hoàng Việt ôn nhu xoa đầu Minh An và Minh Lâm, sau đó anh kiên nhẫn giải thích cho bọn chúng: “Mẹ từ sau khi sinh hai đứa con xong thì cơ thể không quá khỏe mạnh, không thể vận động kịch liệt có hơi quá mức như thế này được.”
Minh An và Minh Lâm vô cùng ăn ý mà quay đầu liếc nhìn nhau một cái, dùng âm thanh trong sáng non nớt hỏi: “Cha, mẹ ở trên người cha cọ tới cọ lui thì có được tính là vận động kịch liệt không?”
Nghe thế thì cả người Trần Khả Như liền trực tiếp đỏ bừng từ đầu đến chân, máu trong người cũng trở nên cứng ngắc.
Cô thề, chỉ là vấn đề góc độ... hơn nữa người ra sức cũng không phải là cô... vấn đề mấu chốt là, rốt cuộc là hai đứa nhỏ này nhìn thấy lúc nào?
Lê Hoàng Việt cũng ngớ người, nhưng thấy vợ mình vô cùng ngượng ngùng như thế thì anh liền đặt tay lên môi, cười đến gập cả lưng, nhẹ nhàng nói: “Ha ha, cục cưng của cha, mẹ con sẽ ngượng ngùng đó, con không thể nói cho người khác biết mẹ đã vận động như thế đâu đó.”
“Cha, chúng con bảo đảm sẽ không nói.”
“Ừm, bảo đảm không nói.”
Minh Lâm và Minh An trước sau thề thốt, còn móc ngoéo cùng Lê Hoàng Việt nữa.
Trần Khả Như còn đang rất ngượng ngùng, sao cô có thể sơ sót như thế được chứ, con nhỏ đang trong giai đoạn vô cùng tò mò đối với những thứ mới lạ xung quanh, chuyện kia đương nhiên là phải làm càng muộn càng tốt, đặc biệt là những người bạn không nên thân của Lê Hoàng Việt như Đỗ Nhất Minh lúc đùa giỡn với trẻ con thì sẽ không kiệng kị gì, đứa nhỏ vẫn còn ngây thơ như vậy rất dễ bị lừa gạt, dù sao thù trước mắt Trần Khả Như cũng không thấy Minh An và Minh Lâm di truyền được sự thông minh và phúc hắc của Lê Hoàng Việt, trong lòng cô nghĩ, tốt xấu gì cô và Lê Hoàng Việt cũng là hai thạc sĩ, có lẽ con họ cũng không quá ngốc đâu.
Tiếp theo sự kiện sợ độ sao chính là thế này.
Hai đứa nhỏ cuối cùng cũng có thể thông cảm cho chuyện tế bào vận động của mẹ mình không phát triển.
Có một chuyện vẫn chôn thật sâu trong lòng Minh An và Minh Lâm làm chúng nó tranh cãi không ngớt.
“Mẹ ơi, mẹ nói xem con và Minh An rốt cuộc là ai lớn hơn, có phải Minh An nên gọi con bằng anh không?”
“Mẹ ơi mẹ ơi, rõ ràng là con cao lớn hơn Minh Lâm, chắc chắn là Minh Lâm nhỏ hơn con, con không cần phải gọi Minh Lâm là anh đâu đúng không, Minh Lâm nên gọi con là chị đúng không mẹ.”
“Không đúng, Minh Lâm mới là anh.”
“Minh An là chị.”
Hai đứa bé tranh luận gắt gao, nhưng về chuyện này thì ai cũng không chịu nhường ai.
Trần Khả Như nghe hai đứa nhóc cãi nhau mà đau hết cả đầu, cuốc cùng cô còn đẩy chuyện này lên đầu Lê Hoàng Việt, làm cha thì nên giải quyết mâu thuẫn giữa các thành viên trong gia đình.
Năm đó khi cô vừa mới sinh con thì Minh Lâm cơ thể yếu ớt, cân nặng cũng nhẹ, sau đó dù có phát dục thì cũng không lớn bằng Minh An, thật ra cũng không kém nhau bao nhiêu.
Tính cách của Minh An đã bắt đầu biểu hiện ra, con bé rất giống cô, rất quật cường.
Trên thực tế, đứa trẻ bác sĩ Trang ra đầu tiên chính là Minh Lâm, hai đứa nhỏ chỉ hơn kém nhau vài phút ngắn ngủi mà thôi, vì thế nên Minh Lâm là anh. Nhưng lúc nhỏ Minh An từng bị bắt cóc một lần, vì thế nên tất cả mọi người trong nhà đều rất lo lắng cho con bé, ngay cả cô cũng thiên vị cho con gái hơn một chút.
Không biết là Lê Hoàng Việt đã nói gì với Minh An mà sau đó Minh An liền ngoan ngoãn gọi Minh Lâm là anh, cũng không cười nhạo Minh Lâm thấp hơn cô bé nữa.
Cơ thể bé trai phát dục muộn hơn bé gái nhiều, đợi tới lúc mười mấy tuổi thì chênh lệch giữa con trai và con gái cũng được kéo dài.
Minh Lâm vì chuyện chiều cao cơ thể mà vô cùng uể oải, Trần Khả Như an ủi con trai, nói: “Minh Lâm, mẹ nói cho con biết chuyện này, sau này nhất định con sẽ cao hơn em gái nhiều, điều kiện tiên quyết là con không kén ăn, thịt cá và các loại rau dưa trứng sữa đều phải ăn đủ.”
Thằng bé mở to mắt nhìn cô, hỏi: “Mẹ ơi, sau này con sẽ cao hơn mẹ luôn sao?”
Trần Khả Như cười từ ái nói với cậu bé: “Ngốc quá, sau này con không chỉ cao hơn mà mà còn sẽ cao lớn đẹp trai giống cha con vậy đó.”
Cuối tuần, hai đứa nhỏ tranh cãi nhau muốn đi bệnh viện thăm dì Tuyết Trang. Vũ Tuyết Trang đã mang thai chín tháng rồi, vẫn luôn khám kiểm tra định kỳ ở khoa phụ sản của bệnh viện đa khoa An Tâm, bọn họ không dám lơ là công tác dưỡng thai, dự tính đã sắp tới ngày sinh nên bọn họ trực tiếp ở lại phòng chờ sinh trong bệnh viện luôn.
Minh An và Minh Lâm rất thích dì Tuyết Trang, từ sau khi Vũ Tuyết Trang mang thai Trần Khả Như rất ít khi dẫn bọn nó tới chơi với dì Tuyết Trang, cô sợ bọn nhỏ chơi đùa ầm ĩ, khua chân múa tay lung tung sẽ đụng phải Vũ Tuyết Trang.
“Dì Tuyết Trang, chúng cháu tới thăm dì này.!
Mẹ con ba người cùng đi vào phòng bệnh, bụng của Vũ Tuyết Trang đã rất lớn rồi, cô ấy đang cầm một sách đọc vô cùng say sưa, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng trầm trồ.
Phải thật lâu sau Vũ Tuyết Trang mới phục hồi lại tinh thần, cô ấy lập tức lúng túng giấu cuốn sách trong tay mình xuống dưới bụng, cười cười nói: “Mọi người tơi chơi sao? Minh Lâm, Minh An, hai bảo bối của dì đáng yêu chết mất!”
Hai đứa nhỏ chạy túm tụm tới trước mặt cô ấy, cô ấy hôn lên mặt mỗi đứa một cái làm phát ra tiếng chụt chụt vang dội.
Minh An ngây thơ nói: “Dì Tuyết Trang, dì béo lên rồi, người khác chỉ có một lớp nọng thôi mà dì có tới tận hai lớp.”
Lời này đã chạm đến chỗ đau của bác sĩ Trang, ngoại trừ đôi mắt vẫn được coi là bình thường ra thì chỗ nào cô cũng béo, tám tháng nay cô ấy ăn uống rất tốt, trong lòng cũng nghĩ là dù sao cũng đang mang thai, không cần quan tâm tới vóc dáng cơ thể nữa, béo lên một chút cũng không sao.
Ai biết đâu rằng một khi đã béo thì không thể khống chế được, cân nặng từ hơn 45 kg trực tiếp tăng tới hơn 75 kg. Bản thân cô ấy là bác sĩ, cô ấy là người rõ ràng nhất vì sao phi tử thời cổ đại rất khó sinh, đó là bởi vì trong lúc mang thai ăn thừa quá nhiều dinh dưỡng, dẫn đến việc đầu của em bé trong bung quá lớn nên không thể sinh ra được, cuối cùng là một xác hai mạng.
Nhưng mà cô ấy cũng đã tính toán xong xuôi từ lâu rồi, sinh mổ thì quên đi, tự mình sinh thì quá nguy hiểm.
Dù sao thì đều mổ trên bụng một dao và phía dưới một dao, đầu trên đầu dưới gì cũng như nhau.
“Dì Tuyết Trang, đây là sách gì thế? Sao trên bìa sách lại có hai chú đẹp trai đang hôn nhau vậy?” không biết từ khi nào mà Minh Lâm đã rút cuốn truyện đam mỹ mà cô ấy nhét dưới chăn ra rồi.
Bây giờ thằng nhóc đang nhìn cuốn sách trong tay, mặt thằng nhóc đầy vẻ ngây thơ và khó hiểu, thật sự là vô cùng có tiềm lực làm thụ... không được, nếu bị chị Khả Như biết cô ấy đang YY về Minh Lâm thì chắc chắn sẽ không xong chuyện mất.
“Minh Lâm, đưa mẹ xem nào.”
Trần Khả Như đen mặt nhận lấy cuốn sách có bìa đầy đen tối, trong miệng thì đọc thầm: Đàn anh ác ma yêu thầm tôi? Tên truyện cũng rất đứng đắn nhưng bìa sách lại bại lộ bản chất đích thực, tình yêu nam nam... sắc mặt cô trở nên vô cùng quái lạ, bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Trang, em đọc loại sách này hình như không tốt cho việc dưỡng thai thì phải? Hơn nữa, hình như là hứa mặc không biết đúng không?”
Hứa mặc là một người đàn ông có tư tưởng bình thường không cong vẹo điển hình, hoàn toàn không phải cùng một hạng người với Vũ Tuyết Trang.
Vũ Tuyết Trang dứt khoát không cần mặt mũi nữa, cô ấy đau khổ cầu xin: “Chị Khả Như, bởi vì người ta buồn chán quá mà, chị tuyệt đối đừng nói cho hứa mặc biết. Em xin thề sau này em sẽ không đọc nữa!”
Bởi vì muốn biểu thị quyết tâm của mình nên cô ấy còn giơ tay lên thề, biểu tình thành khẩn tha thiết làm người ta nhìn không ra một chút giả dối nào.
“Sách này chị sẽ giữ thay em.”
Trần Khả Như lắc lắc đầu, biểu tình bất đắc dĩ, Vũ Tuyết Trang này đã sắp làm mẹ tới nơi rồi mà vẫn còn giữ tính nết như trẻ con vậy, lẽ nào cô ấy không lo lắng lỡ như con trai trong bụng mình không thích con gái thì phải làm thế nào sao? Lỡ như sau này lớn lên nó dẫn một người đàn ông về nhà thì phải làm thế nào?
Vì thế nên mới nói, dưỡng thai rất quan trọng.
Nếu như cô ấy có bất kì sơ sót nào thì cho dù là hai nước khai chiến cũng không quá.
Trên hành trình tới Hà Lan, khi anh biết được tin cô mang thai thì không nhịn được sự vui vẻ trong lòng, tất cả những cảm xúc tiêu cực trong chớp mắt đã giảm bớt không ít.
Chuyện ở Hà Lan thật ra không cũng không cần phải phí bao nhiêu tâm tư thì đã có thể giải quyết xong rồi, chỉ là mẹ của Trần Khả Như – Tô Mi. Có thể nói là bà ấy rất hận con gái mình, có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bà ấy lại là một người mẹ tàn nhẫn nhất trên đời này.
May mà có anh luôn làm bạn bên cạnh cô, như thế đã đủ lắm rồi.
Sau này người đàn bà đó đừng hòng mơi tưởng tới chuyện quấy rầy cuộc sống của bọn họ nữa.
Có những lúc anh nghĩ, những khổ cực mà Trần Khả Như phải chịu đựng có phải là do chính anh mang tới không?
Nếu như không có anh thì cuộc sống của cô sẽ trôi qua một cách rất bình yên và ổn định, cô không cần phải sợ thần sợ quỷ như bây giờ. Sau này anh nghĩ lại, cũng không phải toàn bộ đều như thế. Rõ ràng là bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi, là vì anh không biết nắm chắc mà thôi.
Sau khi rơi xuống nước sảy thai thì cơ thể của cô vẫn luôn yết ớt nhiều bệnh, bây giờ cô lại mang thai đôi, vốn dĩ đây là một chuyện đáng để vui mừng nhưng mà nếu không sớm ngày cắt bỏ khối u xơ trong tử cung thì sợ là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
So với vợ thì con cái có gì quan trọng chứ? căn bản là anh không để ý chút nào.
Nhưng mà không không thể hiểu được cho anh. Cô cố chấp làm theo ý mình, vì con mà cô tình nguyện hy sinh cả mạng sống của chính mình.
Anh cũng chẳng có cách nào với cô, người phụ nữ ngu ngốc này!
Nhưng không phải là vì sự bướng bỉnh không chịu khuất phục của cô, sự cố chấp của cô, sự ngoan cố của cô thì sao anh lại yêu cô cơ chứ? thật sự là một cách nói mâu thuẫn đến cùng cực.
Dưới sự kiên trì của Trần Khả Như, hai em bé sinh đôi được sinh ra thuận lợi, cuối cùng anh cũng thấy vợ mình thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu như bạn nghĩ rằng mọi chuyện đơn giản như vậy thì bạn thật sự quá ngây thơ!
Có người bắt cóc con gái Minh An của bọn họ, cả ngày vợ anh đều lấy nước mắt rửa mặt, trước mặt người khác thì vẫn miễn cưỡng tươi cười.
Cô đau lòng, trong lòng anh lại càng đau đớn hơn.
Minh An, vì mẹ của con, xin con hãy quay về sớm một chút, được không con?
Cho dù là anh có an ủi thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng cùng không có cách nào loại bỏ nỗi nhung nhớ của vợ với con gái, và những lo lắng khôn nguôi nữa.
Mấy tháng sau, lúc đi thành phố Hồ Chí Minh thăm Trương Phước Thành thì Trần Thế Phong xuất hiện, tha thứ cho ông ta một mực giả ngây giả dại, trăm phương ngàn kế thiết kế tất cả, chuyện của Minh An chính là ông ta sai khiến Võ Anh Thư làm, người cũng là bị ông ta giết.
Từ thật lâu trước kia ông ta đã từng nói, tất cả những người đối đầu với Lê Hoàng Việt chỉ có một con đường chết mà thôi.
Anh muốn vì vợ và con mình diệt trừ hết tất cả mọi gai góc trên con đường phía trước, thay họ che mưa chắn gió, để vợ con anh không cần phải lo lắng sợ hãi lần nào nữa.
Cũng sẽ không có người nào, không có người nào có thể bày trò sau lưng, làm hại vợ con anh nữa.
Kết cục hạnh phúc không nhất định phải là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, ác quỷ cũng có thể chung sống hạnh phúc bên cạnh công chúa, anh tình nguyện buông xuống tất cả những tội nghiệt khắp người mình, thay đổi bản thân vì cô.
Có vợ cùng chung hoạn nạn, có một đứa con trai và một đứa con gái đáng yêu, có một gia đình hạnh phúc mĩ mãn, đối với anh mà nói chính là một giấc mơ.
Anh hy vọng giấc mơ này vĩnh viễn sẽ không tới hồi kết.
Đêm khuya giật mình tỉnh giấc, Lê Hoàng Việt ôm vợ hiền bên cạnh mình, nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng của cô, nhịp tim đập bình thường, độ ấm trong lòng vô cùng chân thật.
Anh cảm thấy rất an tâm, kiên định.
Anh nghiêng người ấn một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
“Vợ à, anh yêu em.”
Trong phòng ngủ, giọng nói trầm thấp như có như không của tổng giám đốc Việt nhẹ nhàng vang lên.
Lá gan của Trần Khả Như cuối cùng cũng chẳng to hơn mà ngược lại là tật xấu sợ độ cao càng ngày càng nghiêm trọng, đạp xe lên núi hay ngồi du thuyền gì đó căn bản là cô không làm được, cơ bản cô cứ lưỡng lự ở chỗ xe điện đụng và xe lửa và mấy trò chơi cấp thấp.
Dần dà, hai đứa nhỏ nhà bọn họ cũng có chút bất mãn và oán giận.
Lê Hoàng Việt ôn nhu xoa đầu Minh An và Minh Lâm, sau đó anh kiên nhẫn giải thích cho bọn chúng: “Mẹ từ sau khi sinh hai đứa con xong thì cơ thể không quá khỏe mạnh, không thể vận động kịch liệt có hơi quá mức như thế này được.”
Minh An và Minh Lâm vô cùng ăn ý mà quay đầu liếc nhìn nhau một cái, dùng âm thanh trong sáng non nớt hỏi: “Cha, mẹ ở trên người cha cọ tới cọ lui thì có được tính là vận động kịch liệt không?”
Nghe thế thì cả người Trần Khả Như liền trực tiếp đỏ bừng từ đầu đến chân, máu trong người cũng trở nên cứng ngắc.
Cô thề, chỉ là vấn đề góc độ... hơn nữa người ra sức cũng không phải là cô... vấn đề mấu chốt là, rốt cuộc là hai đứa nhỏ này nhìn thấy lúc nào?
Lê Hoàng Việt cũng ngớ người, nhưng thấy vợ mình vô cùng ngượng ngùng như thế thì anh liền đặt tay lên môi, cười đến gập cả lưng, nhẹ nhàng nói: “Ha ha, cục cưng của cha, mẹ con sẽ ngượng ngùng đó, con không thể nói cho người khác biết mẹ đã vận động như thế đâu đó.”
“Cha, chúng con bảo đảm sẽ không nói.”
“Ừm, bảo đảm không nói.”
Minh Lâm và Minh An trước sau thề thốt, còn móc ngoéo cùng Lê Hoàng Việt nữa.
Trần Khả Như còn đang rất ngượng ngùng, sao cô có thể sơ sót như thế được chứ, con nhỏ đang trong giai đoạn vô cùng tò mò đối với những thứ mới lạ xung quanh, chuyện kia đương nhiên là phải làm càng muộn càng tốt, đặc biệt là những người bạn không nên thân của Lê Hoàng Việt như Đỗ Nhất Minh lúc đùa giỡn với trẻ con thì sẽ không kiệng kị gì, đứa nhỏ vẫn còn ngây thơ như vậy rất dễ bị lừa gạt, dù sao thù trước mắt Trần Khả Như cũng không thấy Minh An và Minh Lâm di truyền được sự thông minh và phúc hắc của Lê Hoàng Việt, trong lòng cô nghĩ, tốt xấu gì cô và Lê Hoàng Việt cũng là hai thạc sĩ, có lẽ con họ cũng không quá ngốc đâu.
Tiếp theo sự kiện sợ độ sao chính là thế này.
Hai đứa nhỏ cuối cùng cũng có thể thông cảm cho chuyện tế bào vận động của mẹ mình không phát triển.
Có một chuyện vẫn chôn thật sâu trong lòng Minh An và Minh Lâm làm chúng nó tranh cãi không ngớt.
“Mẹ ơi, mẹ nói xem con và Minh An rốt cuộc là ai lớn hơn, có phải Minh An nên gọi con bằng anh không?”
“Mẹ ơi mẹ ơi, rõ ràng là con cao lớn hơn Minh Lâm, chắc chắn là Minh Lâm nhỏ hơn con, con không cần phải gọi Minh Lâm là anh đâu đúng không, Minh Lâm nên gọi con là chị đúng không mẹ.”
“Không đúng, Minh Lâm mới là anh.”
“Minh An là chị.”
Hai đứa bé tranh luận gắt gao, nhưng về chuyện này thì ai cũng không chịu nhường ai.
Trần Khả Như nghe hai đứa nhóc cãi nhau mà đau hết cả đầu, cuốc cùng cô còn đẩy chuyện này lên đầu Lê Hoàng Việt, làm cha thì nên giải quyết mâu thuẫn giữa các thành viên trong gia đình.
Năm đó khi cô vừa mới sinh con thì Minh Lâm cơ thể yếu ớt, cân nặng cũng nhẹ, sau đó dù có phát dục thì cũng không lớn bằng Minh An, thật ra cũng không kém nhau bao nhiêu.
Tính cách của Minh An đã bắt đầu biểu hiện ra, con bé rất giống cô, rất quật cường.
Trên thực tế, đứa trẻ bác sĩ Trang ra đầu tiên chính là Minh Lâm, hai đứa nhỏ chỉ hơn kém nhau vài phút ngắn ngủi mà thôi, vì thế nên Minh Lâm là anh. Nhưng lúc nhỏ Minh An từng bị bắt cóc một lần, vì thế nên tất cả mọi người trong nhà đều rất lo lắng cho con bé, ngay cả cô cũng thiên vị cho con gái hơn một chút.
Không biết là Lê Hoàng Việt đã nói gì với Minh An mà sau đó Minh An liền ngoan ngoãn gọi Minh Lâm là anh, cũng không cười nhạo Minh Lâm thấp hơn cô bé nữa.
Cơ thể bé trai phát dục muộn hơn bé gái nhiều, đợi tới lúc mười mấy tuổi thì chênh lệch giữa con trai và con gái cũng được kéo dài.
Minh Lâm vì chuyện chiều cao cơ thể mà vô cùng uể oải, Trần Khả Như an ủi con trai, nói: “Minh Lâm, mẹ nói cho con biết chuyện này, sau này nhất định con sẽ cao hơn em gái nhiều, điều kiện tiên quyết là con không kén ăn, thịt cá và các loại rau dưa trứng sữa đều phải ăn đủ.”
Thằng bé mở to mắt nhìn cô, hỏi: “Mẹ ơi, sau này con sẽ cao hơn mẹ luôn sao?”
Trần Khả Như cười từ ái nói với cậu bé: “Ngốc quá, sau này con không chỉ cao hơn mà mà còn sẽ cao lớn đẹp trai giống cha con vậy đó.”
Cuối tuần, hai đứa nhỏ tranh cãi nhau muốn đi bệnh viện thăm dì Tuyết Trang. Vũ Tuyết Trang đã mang thai chín tháng rồi, vẫn luôn khám kiểm tra định kỳ ở khoa phụ sản của bệnh viện đa khoa An Tâm, bọn họ không dám lơ là công tác dưỡng thai, dự tính đã sắp tới ngày sinh nên bọn họ trực tiếp ở lại phòng chờ sinh trong bệnh viện luôn.
Minh An và Minh Lâm rất thích dì Tuyết Trang, từ sau khi Vũ Tuyết Trang mang thai Trần Khả Như rất ít khi dẫn bọn nó tới chơi với dì Tuyết Trang, cô sợ bọn nhỏ chơi đùa ầm ĩ, khua chân múa tay lung tung sẽ đụng phải Vũ Tuyết Trang.
“Dì Tuyết Trang, chúng cháu tới thăm dì này.!
Mẹ con ba người cùng đi vào phòng bệnh, bụng của Vũ Tuyết Trang đã rất lớn rồi, cô ấy đang cầm một sách đọc vô cùng say sưa, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng trầm trồ.
Phải thật lâu sau Vũ Tuyết Trang mới phục hồi lại tinh thần, cô ấy lập tức lúng túng giấu cuốn sách trong tay mình xuống dưới bụng, cười cười nói: “Mọi người tơi chơi sao? Minh Lâm, Minh An, hai bảo bối của dì đáng yêu chết mất!”
Hai đứa nhỏ chạy túm tụm tới trước mặt cô ấy, cô ấy hôn lên mặt mỗi đứa một cái làm phát ra tiếng chụt chụt vang dội.
Minh An ngây thơ nói: “Dì Tuyết Trang, dì béo lên rồi, người khác chỉ có một lớp nọng thôi mà dì có tới tận hai lớp.”
Lời này đã chạm đến chỗ đau của bác sĩ Trang, ngoại trừ đôi mắt vẫn được coi là bình thường ra thì chỗ nào cô cũng béo, tám tháng nay cô ấy ăn uống rất tốt, trong lòng cũng nghĩ là dù sao cũng đang mang thai, không cần quan tâm tới vóc dáng cơ thể nữa, béo lên một chút cũng không sao.
Ai biết đâu rằng một khi đã béo thì không thể khống chế được, cân nặng từ hơn 45 kg trực tiếp tăng tới hơn 75 kg. Bản thân cô ấy là bác sĩ, cô ấy là người rõ ràng nhất vì sao phi tử thời cổ đại rất khó sinh, đó là bởi vì trong lúc mang thai ăn thừa quá nhiều dinh dưỡng, dẫn đến việc đầu của em bé trong bung quá lớn nên không thể sinh ra được, cuối cùng là một xác hai mạng.
Nhưng mà cô ấy cũng đã tính toán xong xuôi từ lâu rồi, sinh mổ thì quên đi, tự mình sinh thì quá nguy hiểm.
Dù sao thì đều mổ trên bụng một dao và phía dưới một dao, đầu trên đầu dưới gì cũng như nhau.
“Dì Tuyết Trang, đây là sách gì thế? Sao trên bìa sách lại có hai chú đẹp trai đang hôn nhau vậy?” không biết từ khi nào mà Minh Lâm đã rút cuốn truyện đam mỹ mà cô ấy nhét dưới chăn ra rồi.
Bây giờ thằng nhóc đang nhìn cuốn sách trong tay, mặt thằng nhóc đầy vẻ ngây thơ và khó hiểu, thật sự là vô cùng có tiềm lực làm thụ... không được, nếu bị chị Khả Như biết cô ấy đang YY về Minh Lâm thì chắc chắn sẽ không xong chuyện mất.
“Minh Lâm, đưa mẹ xem nào.”
Trần Khả Như đen mặt nhận lấy cuốn sách có bìa đầy đen tối, trong miệng thì đọc thầm: Đàn anh ác ma yêu thầm tôi? Tên truyện cũng rất đứng đắn nhưng bìa sách lại bại lộ bản chất đích thực, tình yêu nam nam... sắc mặt cô trở nên vô cùng quái lạ, bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Trang, em đọc loại sách này hình như không tốt cho việc dưỡng thai thì phải? Hơn nữa, hình như là hứa mặc không biết đúng không?”
Hứa mặc là một người đàn ông có tư tưởng bình thường không cong vẹo điển hình, hoàn toàn không phải cùng một hạng người với Vũ Tuyết Trang.
Vũ Tuyết Trang dứt khoát không cần mặt mũi nữa, cô ấy đau khổ cầu xin: “Chị Khả Như, bởi vì người ta buồn chán quá mà, chị tuyệt đối đừng nói cho hứa mặc biết. Em xin thề sau này em sẽ không đọc nữa!”
Bởi vì muốn biểu thị quyết tâm của mình nên cô ấy còn giơ tay lên thề, biểu tình thành khẩn tha thiết làm người ta nhìn không ra một chút giả dối nào.
“Sách này chị sẽ giữ thay em.”
Trần Khả Như lắc lắc đầu, biểu tình bất đắc dĩ, Vũ Tuyết Trang này đã sắp làm mẹ tới nơi rồi mà vẫn còn giữ tính nết như trẻ con vậy, lẽ nào cô ấy không lo lắng lỡ như con trai trong bụng mình không thích con gái thì phải làm thế nào sao? Lỡ như sau này lớn lên nó dẫn một người đàn ông về nhà thì phải làm thế nào?
Vì thế nên mới nói, dưỡng thai rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.