Chương 91: Thuyết vi trùng
Say
08/07/2021
Lê Hoàng Việt dùng ánh mắt phủ nhận nói cho cô biết, cô không còn lựa chọn nào khác.
Trần Khả Như: "... Vậy anh hỏi tôi muốn ăn cái gì để làm gì?"
"Chỉ là hỏi thôi."
"..."
Đường phố của thành phố Hải Phòng vào ban đêm sống động, náo nhiệt như ban ngày.
Trên đường, rất nhiều phương tiện giao thông đang khuất dần.
Trần Khả Như không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như hôm nay, tổng giám đốc Lê, một người cao quý như vậy, lại đưa cô đi ăn thịt nướng ở ven đường, điều này hoàn toàn không phù hợp với thân phận của anh.
Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, có học thức, không cần nghi ngờ gì về phương diện xã giao cả. Cô không kén ăn, nhưng rất chú ý đến vấn đề vệ sinh, đây là vấn đề chung của các nhân viên y tế.
Cô có thể ăn thịt xiên, nhưng cô không thích những món đồ nướng ven đường đầy khói bụi của xe cộ qua lại. Cô chỉ đơn giản là không thể chấp nhận ăn đồ ăn có dính bụi và khí độc hại.
"Ông chủ, tôi muốn một trăm xiên thịt cừu."
Lê Hoàng Việt nói trước chỗ bán hàng đang nghi ngút khói, mở miệng đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Một trăm?
Mùi than cháy xộc vào mũi, Trần Khả Như nhíu mày bịt miệng, hai mắt nhìn ra ngoài!
Thịt cừu xiên tuy rằng thái mỏng và nhỏ vô cùng, nhưng một trăm xiên thịt nướng cũng không phải là một con số nhỏ... anh có chắc là có thể ăn hết không?
"Nghi ngờ tôi à?"
Lê Hoàng Việt thoáng nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô, nhướng mày, mấp máy môi.
Sau đóTrần Khả Như ho nhẹ, cô nghiêm túc nói với anh: “Dưới góc nhìn của một bác sĩ, tôi khuyên anh rằng số lượng vi khuẩn của một cm vuông trên lò nướng thịt ngoài trời này nhiều tới một triệu bảy trăm con, thậm chí còn cao hơn cả trong nhà vệ sinh. Cao hơn một trăm hai mươi bốn phần trăm... "
Nghe vậy, ánh mắt Lê Hoàng Việt tối hẳn đi, nhưng vẫn không có phản ứng.
Nhưng người nói thì vô tình, mà người nghe lại có chú ý.
Chủ tiệm thịt nướng trợn mắt nói với giọng điệu không vui: "Cô gái à, nếu cô ngại bẩn thì không ăn nữa là được, tôi đây chỉ là làm ăn nhỏ, sao lại chỉ trích chỗ này của tôi?”
Hơn nữa, hai người bọn họ vốn đã rất xuất sắc, những người đang ngồi ăn đồ nướng ở một vài chiếc bàn vuông bên cạnh lần lượt dừng miệng nhìn sang, có kinh ngạc hoặc khinh thường, hoặc chán ghét...
Vẻ mặt Trần Khả Như đỏ bừng, cơ thể cô hơi cứng lại, dường như cô đã vô tình làm nhiều người nổi giận.
Mặc dù cô ăn ngay nói thật nhưng quản lý thành phố không đến đuổi, cô lại là gì mà phải bận tâm.
Một khi Trần Khả Như đã bước sai, đâu thể cứ ở đây được, đành phải rời khỏi đây.
Lê Hoàng Việt nắm chính xác bàn tay của cô, sau đó, năm ngón tay giao nhau,mười ngón tay đan xen hòa quyện vào nhau. Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, không kịp vẫy ra, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, không biết phải làm sao.
"Muốn chạy trốn?"
Dưới ngọn đèn sợi đốt hơi tối, tóc mái trên trán anh đều tán loạn, con ngươi hẹp dài sáng ngời, còn nóng bỏng, thiêu đốt hơn cả bấc đèn sợi đốt.
Trong giọng nói dường như có một chút trêu chọc.
Hai má Trần Khả Như càng ngày càng đỏ hơn, tiếng trả lời nhẹ như muỗi:"Tôi đi trước, anh có thể tự mình ngồi ăn một mình."
Trong trường hợp này, da mặt của cô cũng không dày đến mức cứ nấn ná ở lại.
"Đừng nhúc nhích."
Lê Hoàng Việt nghiêm túc ra lệnh, mang theo một sự chiều chuộng không thể nói rõ được.
Trái tim của Trần Khả Như bắt đầu đập điên cuồng, không kiểm soát được.
Thời gian gần đây, không biết anh thay đổi hay cô thay đổi.
Vào buổi trưa hôm nay, cô nghĩ rằng người đàn ông kiêu ngạo và độc đoán này sẽ tức giận mà phạt cô, hoặc nóimàn đua xe đó cũng là một loại trừng phạt rồi.
Sau đó anh từ trong túi móc ra mấy tờ năm trăm nghìn, còn không cần đếm đã đặt thẳng lên trên bàn.
"Ông chủ, tôi xin lỗi, không có ý gì đâu, vợ tôi là người của Cục kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm, đây là thói quen nghề nghiệp của cô ấy khiến cô ấy khá nhạy cảm. Không cần xem vào việc của cô ấy. Tiền này có đủ không?"
Lời nói Lê Hoàng Việt đầy chắc chắn, thấy ông chủ thịt nướng trong mắt hiện lên tia sáng nhìn thấy tiền, cẩn thận nghe xong, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, ông ta lắp bắp nói: "Đủ, đủ..."
Từ Cục vệ sinh an toàn thực phẩm sao? Còn có, đây rõ ràng là tiền dằn mặt...Ông chủ không khỏi ôm mặt khóc, số tiền nóng này,lấy cũng không được, không lấy cũng không được.
Bác sĩ Trần làm lộn xộn một hồi, đôi mắt trong veo lộ ra một chút khó hiểu.
Nhưng mà, tại sao, hai chữ “vợ tôi” vừa thoát ra khỏi miệng Lê Hoàng Việtlại khiến cô ngây ngẩn cả người.
Lê Hoàng Việt nói từ này tổng cộng ba lần, tất cả đều bằng giọng điệu đùa cợt.
Nhưng cô đã rất nghiêm túc cho đó là thật.
Cuối cùng, ông chủ lịch sự đưa ra hai đĩa thịt cừu nướng lớn, mùi thịt phát tán, quả thực có thể khơi dậy vị giác của những người đang đói bụng.
Lê Hoàng Việt đưa cô ngồi xuống, gọi hai chai bia lạnh, tuy rằng tổng thể khí chất và ngoại hình của anh không hợp với quán xá đơn giản này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự quen thuộc của Lê Hoàng Việt.
Có vẻ như, đã từng, ăn rất nhiều lần?
Sao có thể như thế được chứ? Trần Khả Như bị sốc trước suy nghĩ lớn mật của mình. Anh ấy là chủ tịch của tập đoàn Á Châu, anh ấy có rất nhiều việc cần làm trong một ngày làm việc, anh ấy thường đi chơi trong ở những nơi cao cấp và ăn ở nhà hàng sang trọng. Làm sao có chuyện anh ấy có thể làm những điều làm giảm giá trị bản thân cơ chứ?
"Chắc chắn không ăn sao?"
Trước khi bắt đầu, Lê Hoàng Việt hỏi cô một lần nữa.
Trần Khả Như gật đầu, nhưng vì lý do nào đó, nước miếng trong miệng lại đang có xu hướng chảy ra, cô ấy vô thức hỏi: "Trước đây anh có thường đi ăn với ai không?"
Khi Lê Hoàng Việtđang chậm rãi nhai, lời nói của Trần Khả Như truyền đến, ánh mắt ánh nhìn sang, dưới ánh đèn trắng là người phụ nữ trong trẻo lạnh lùng.
"Cố ý nói dụ dỗ tôi nói chuyện?"
Vẻ mặt anh căng thẳng, đôi mắt như ngôi sao trên bầu trời đêm của anh ấy đột nhiên trở nên sắc bén.
Trần Khả Như chột dạ, vội vàng cầm chai bia lên, uống một ngụm.
"Là theo một người tôi rất ghét, vì cô ấy, tôi thích mùi thịt nướng, nhưng—"
Cuộc nói chuyện của Lê Hoàng Việt đột nhiên dừng lại, giữa hai lông mày thoáng hiện chút khó chịu và mờ mịt, sau một lúc anh trở lại trạng thái bình thường.
Trái tim của Trần Khả Như như bị bóp lại, đau đớn. Phụ nữ là một loài động vật thông minh, khi cần thiết, họ thậm chí còn có thể trở thành Sherlock Holmes.
"Cô ấy" trong miệng anh là Trần Phương Liên sao?
Anh nói nửa câu cũng chưa nói hết, có phải, hàng tháng hàng năm anh vẫn luôn nhớ cô ấy, hàng tháng hàng năm vẫn luôn yêu cô ấy không?
Cô đã nhìn thấy Trần Phương Liên, nhưng cô ấy chỉ là một người phụ nữ cao gầy và dịu dàng, làm thế nào cô ấy có thể thu hút sự chú ý của Lê Hoàng Việt? Từ mỗi câu nói của Lê Hoàng Việt, cô hiểu rằng Trần Phương Liên là một người phụ nữ khác biệt ở trong lòng anh. Có lẽ, họ đã ở cùng nhau, ăn thịt nướng và uống bia...
Lê Mỹ Hoa đã từng nói vô số lần với cô, Trần Khả Như, khi chị Trần Phương Liên quay lại, anh trai tôi sẽ không bao giờ nhìn chị đâu.
Lê Hoàng Việt ăn một cách thích thú, không biết là vì nhớ ai hay đơn giản là thích nó, Trần Khả Như cứng đầu cố chấp muốn có câu trả lời.
Cô đột ngột nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Những gì tôi vừa nói, vi khuẩn để lại trong khói bụi không khí, khí thải ô tô và điều kiện vệ sinh mất vệ sinh, trong số đó có Escherichia coli, Salmonella, Listeria, v.v. Tiêu thụ quá nhiều sẽ khiến chức năng tiêu hóa kém, dễ gây nhiễm trùng, nôn mửa hoặc tiêu chảy. Tất nhiên, anh có thể hiểu đó là triệu chứng của việc ngộ độc thực phẩm nhẹ ".
Lê Hoàng Việt kiên nhẫn lắng nghe, sau khi nghe xong, anh hoàn toàn không biết tất cả những điều học thuật cô đã nói.
Nhưng chắc chắn người phụ nữ này đang cố ý làm anh chán ghét mấy món này!
Vài thực khách thưa thớt bàn bên, vừa nghe thấy như thế, lặng lẽ đi ra. Tình cảnh này, họ làm sao có thể ăn được nữa.
Chủ quầy thịt nướng khóc thầm, bây giờ làm ăn càng ngày càng khó! Kiếm sống ở thành phố quá là khó khăn rồi, ông muốn về quê!
"Bác sĩ Trần, tôi nhớ cô đang làm ở khoa sản, làm sao mà cô lại có thể biết nhiều về khoa nội như vậy?"
"Khoa chính của tôi là phụ khoa, ngoài ra tôi còn học chuyên ngành nội và ngoại khoa. Tôi biết một chút nhưng không chuyên. Hơn nữa, đây là những điều cơ bản nhất mà bất cứ người lớn nào cũng nên biết."
Trần Khả Như không đồng ý,lời nói lại mang theo sự tự tin và bình tĩnh, giữa hai lông mày dường như có một tia thông minh và sáng sủa tỏa ra từđôi mắt trong veo của cô ấy.
Không cố ý, không kiêu căng, không khoe khoang.
Đôi mắt như sao của Lê Hoàng Việt nhìn cô ngày càng sâu, nhìn chằm chằm cô như muốn thiêu đốt cả người cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn trực tiếp vào cô.
Không nghi ngờ gì, Trần Khả Như là một người phụ nữ xuất sắc và tỏa sáng chói mắt trong lĩnh vực chuyên môn của cô.
Tuy nhiên, anh là Lê Hoàng Việt!
Hàm răng trắng bóng của anh nhanh chóng bóc miếng thịt cừu mềm và ngọt trên xiên gỗ, nuốt chửng một miếng.
Ánh mắt anh kiên định, kiêu ngạo nói: "Những vi trùng kia tuy mạnh mẽ, nhưng đối với tôi cũng không có ảnh hưởng gì. Tôi sẽ để cho bọn nó chết không có chỗ chôn!"
"Lê Hoàng Việt, anh không biết là người sẽ có lúc xấu lúc tốt sao?"
Bây giờ Bác sĩ Trần chỉ cảm thấy trời đất đảo lôn, không biết nên cười hay không biết nên khóc, vi khuẩn không phải là kẻ thù trên thương trường, mắt người làm sao có thể nhìn được gì.
Tuy nhiên, không lâu sau khi tổng giám đốc Lê nói những lời này, thì đã xảy ra chuyện.
Khi ăn hết một nửa số xiên thịt cừu trên đĩa, vẻ mặt của Lê Hoàng Việt đột nhiên trở nên tái nhợt, trên trán xuất hiện mồ hôi dày đặc, nhưng vẻ lạnh lùng và sắc bén của lông mày anh đã che đi phần nào.
Trần Khả Như nhận thấy sự kỳ lạ của anh, ngập ngừng đặt tay lên người anh hỏi, "Anh bị sao vậy?"
Vừa duỗi tay ra, cô ngay lập tức cảm thấy toàn thân anh đang co giật, vẻ mặt càng ngày càng không được bình thường!
Vẻ mặt Lê Hoàng Việt ủ rũ, tránh ra khỏi tay cô, chạy đến thùng rác màu xanh lá cây bên cạnh, nôn thốc nôn tháo.
Vẻ mặt Trần Khả Như căng thẳng, con ngươi co rút mạnh: Thật sự là ngộ độc thực phẩm sao?
Mười phút sau, Trần Khả Như cùng Lê Hoàng Việt xuất hiện trong phòng cấp cứu của Bệnh viện số Hai thành phố Hải Phòng.
Lúc này, Lê Hoàng Việt được kiểm tra, phát hiện đây thực sự là ngộ độc thực phẩm, nguyên nhân là do ăn quá nhiều xiên thịt không hợp vệ sinh có chứa vi khuẩn.
Trên giường bệnh, Trần Khả Như ngồi ở bên cạnh, nhìn một Lê Hoàng Việt vốn như không gì có thể đánh bại, bây giờ lại yếu ớt tái nhợt.
Đôi mắt sắc nét ban đầu của anh ấy đã khép hờ, che đi ánh sáng chói lóa, trên cánh tay trái còn đang truyền nước.
Giờ phút này,anh im lặng, bất giác khiến lòng cô cũng bình tĩnh lại.
Vừa rồi Trần Khả Như thật sự sợ hãi, Lê Hoàng Việt sau khi nôn xong liền ngồi xổm ở ven đường không còn hình tượng, toàn thân lạnh lẽo yếu ớt.
Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, ngay cả khi đó, đôi mắt và khí thế của anh vẫn như trước không có giảm đi.
Quật cường cùng cố chấp một cách đáng chết.
Đôi mắt cô không khỏi ngẩn ra.
Bỗng một hồi chuông đột ngột vang lên, Trần Khả Như giật mình, nhìn thấy Lê Hoàng Việt chỉ cau mày, khẽ xoay người, không nhúc nhích.
Cô vội vàng cầm chiếc điện thoại di động đang đổ chuông của mình, bước ra khỏi cửa phòng.
Trần Khả Như: "... Vậy anh hỏi tôi muốn ăn cái gì để làm gì?"
"Chỉ là hỏi thôi."
"..."
Đường phố của thành phố Hải Phòng vào ban đêm sống động, náo nhiệt như ban ngày.
Trên đường, rất nhiều phương tiện giao thông đang khuất dần.
Trần Khả Như không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như hôm nay, tổng giám đốc Lê, một người cao quý như vậy, lại đưa cô đi ăn thịt nướng ở ven đường, điều này hoàn toàn không phù hợp với thân phận của anh.
Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, có học thức, không cần nghi ngờ gì về phương diện xã giao cả. Cô không kén ăn, nhưng rất chú ý đến vấn đề vệ sinh, đây là vấn đề chung của các nhân viên y tế.
Cô có thể ăn thịt xiên, nhưng cô không thích những món đồ nướng ven đường đầy khói bụi của xe cộ qua lại. Cô chỉ đơn giản là không thể chấp nhận ăn đồ ăn có dính bụi và khí độc hại.
"Ông chủ, tôi muốn một trăm xiên thịt cừu."
Lê Hoàng Việt nói trước chỗ bán hàng đang nghi ngút khói, mở miệng đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Một trăm?
Mùi than cháy xộc vào mũi, Trần Khả Như nhíu mày bịt miệng, hai mắt nhìn ra ngoài!
Thịt cừu xiên tuy rằng thái mỏng và nhỏ vô cùng, nhưng một trăm xiên thịt nướng cũng không phải là một con số nhỏ... anh có chắc là có thể ăn hết không?
"Nghi ngờ tôi à?"
Lê Hoàng Việt thoáng nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô, nhướng mày, mấp máy môi.
Sau đóTrần Khả Như ho nhẹ, cô nghiêm túc nói với anh: “Dưới góc nhìn của một bác sĩ, tôi khuyên anh rằng số lượng vi khuẩn của một cm vuông trên lò nướng thịt ngoài trời này nhiều tới một triệu bảy trăm con, thậm chí còn cao hơn cả trong nhà vệ sinh. Cao hơn một trăm hai mươi bốn phần trăm... "
Nghe vậy, ánh mắt Lê Hoàng Việt tối hẳn đi, nhưng vẫn không có phản ứng.
Nhưng người nói thì vô tình, mà người nghe lại có chú ý.
Chủ tiệm thịt nướng trợn mắt nói với giọng điệu không vui: "Cô gái à, nếu cô ngại bẩn thì không ăn nữa là được, tôi đây chỉ là làm ăn nhỏ, sao lại chỉ trích chỗ này của tôi?”
Hơn nữa, hai người bọn họ vốn đã rất xuất sắc, những người đang ngồi ăn đồ nướng ở một vài chiếc bàn vuông bên cạnh lần lượt dừng miệng nhìn sang, có kinh ngạc hoặc khinh thường, hoặc chán ghét...
Vẻ mặt Trần Khả Như đỏ bừng, cơ thể cô hơi cứng lại, dường như cô đã vô tình làm nhiều người nổi giận.
Mặc dù cô ăn ngay nói thật nhưng quản lý thành phố không đến đuổi, cô lại là gì mà phải bận tâm.
Một khi Trần Khả Như đã bước sai, đâu thể cứ ở đây được, đành phải rời khỏi đây.
Lê Hoàng Việt nắm chính xác bàn tay của cô, sau đó, năm ngón tay giao nhau,mười ngón tay đan xen hòa quyện vào nhau. Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, không kịp vẫy ra, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, không biết phải làm sao.
"Muốn chạy trốn?"
Dưới ngọn đèn sợi đốt hơi tối, tóc mái trên trán anh đều tán loạn, con ngươi hẹp dài sáng ngời, còn nóng bỏng, thiêu đốt hơn cả bấc đèn sợi đốt.
Trong giọng nói dường như có một chút trêu chọc.
Hai má Trần Khả Như càng ngày càng đỏ hơn, tiếng trả lời nhẹ như muỗi:"Tôi đi trước, anh có thể tự mình ngồi ăn một mình."
Trong trường hợp này, da mặt của cô cũng không dày đến mức cứ nấn ná ở lại.
"Đừng nhúc nhích."
Lê Hoàng Việt nghiêm túc ra lệnh, mang theo một sự chiều chuộng không thể nói rõ được.
Trái tim của Trần Khả Như bắt đầu đập điên cuồng, không kiểm soát được.
Thời gian gần đây, không biết anh thay đổi hay cô thay đổi.
Vào buổi trưa hôm nay, cô nghĩ rằng người đàn ông kiêu ngạo và độc đoán này sẽ tức giận mà phạt cô, hoặc nóimàn đua xe đó cũng là một loại trừng phạt rồi.
Sau đó anh từ trong túi móc ra mấy tờ năm trăm nghìn, còn không cần đếm đã đặt thẳng lên trên bàn.
"Ông chủ, tôi xin lỗi, không có ý gì đâu, vợ tôi là người của Cục kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm, đây là thói quen nghề nghiệp của cô ấy khiến cô ấy khá nhạy cảm. Không cần xem vào việc của cô ấy. Tiền này có đủ không?"
Lời nói Lê Hoàng Việt đầy chắc chắn, thấy ông chủ thịt nướng trong mắt hiện lên tia sáng nhìn thấy tiền, cẩn thận nghe xong, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, ông ta lắp bắp nói: "Đủ, đủ..."
Từ Cục vệ sinh an toàn thực phẩm sao? Còn có, đây rõ ràng là tiền dằn mặt...Ông chủ không khỏi ôm mặt khóc, số tiền nóng này,lấy cũng không được, không lấy cũng không được.
Bác sĩ Trần làm lộn xộn một hồi, đôi mắt trong veo lộ ra một chút khó hiểu.
Nhưng mà, tại sao, hai chữ “vợ tôi” vừa thoát ra khỏi miệng Lê Hoàng Việtlại khiến cô ngây ngẩn cả người.
Lê Hoàng Việt nói từ này tổng cộng ba lần, tất cả đều bằng giọng điệu đùa cợt.
Nhưng cô đã rất nghiêm túc cho đó là thật.
Cuối cùng, ông chủ lịch sự đưa ra hai đĩa thịt cừu nướng lớn, mùi thịt phát tán, quả thực có thể khơi dậy vị giác của những người đang đói bụng.
Lê Hoàng Việt đưa cô ngồi xuống, gọi hai chai bia lạnh, tuy rằng tổng thể khí chất và ngoại hình của anh không hợp với quán xá đơn giản này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự quen thuộc của Lê Hoàng Việt.
Có vẻ như, đã từng, ăn rất nhiều lần?
Sao có thể như thế được chứ? Trần Khả Như bị sốc trước suy nghĩ lớn mật của mình. Anh ấy là chủ tịch của tập đoàn Á Châu, anh ấy có rất nhiều việc cần làm trong một ngày làm việc, anh ấy thường đi chơi trong ở những nơi cao cấp và ăn ở nhà hàng sang trọng. Làm sao có chuyện anh ấy có thể làm những điều làm giảm giá trị bản thân cơ chứ?
"Chắc chắn không ăn sao?"
Trước khi bắt đầu, Lê Hoàng Việt hỏi cô một lần nữa.
Trần Khả Như gật đầu, nhưng vì lý do nào đó, nước miếng trong miệng lại đang có xu hướng chảy ra, cô ấy vô thức hỏi: "Trước đây anh có thường đi ăn với ai không?"
Khi Lê Hoàng Việtđang chậm rãi nhai, lời nói của Trần Khả Như truyền đến, ánh mắt ánh nhìn sang, dưới ánh đèn trắng là người phụ nữ trong trẻo lạnh lùng.
"Cố ý nói dụ dỗ tôi nói chuyện?"
Vẻ mặt anh căng thẳng, đôi mắt như ngôi sao trên bầu trời đêm của anh ấy đột nhiên trở nên sắc bén.
Trần Khả Như chột dạ, vội vàng cầm chai bia lên, uống một ngụm.
"Là theo một người tôi rất ghét, vì cô ấy, tôi thích mùi thịt nướng, nhưng—"
Cuộc nói chuyện của Lê Hoàng Việt đột nhiên dừng lại, giữa hai lông mày thoáng hiện chút khó chịu và mờ mịt, sau một lúc anh trở lại trạng thái bình thường.
Trái tim của Trần Khả Như như bị bóp lại, đau đớn. Phụ nữ là một loài động vật thông minh, khi cần thiết, họ thậm chí còn có thể trở thành Sherlock Holmes.
"Cô ấy" trong miệng anh là Trần Phương Liên sao?
Anh nói nửa câu cũng chưa nói hết, có phải, hàng tháng hàng năm anh vẫn luôn nhớ cô ấy, hàng tháng hàng năm vẫn luôn yêu cô ấy không?
Cô đã nhìn thấy Trần Phương Liên, nhưng cô ấy chỉ là một người phụ nữ cao gầy và dịu dàng, làm thế nào cô ấy có thể thu hút sự chú ý của Lê Hoàng Việt? Từ mỗi câu nói của Lê Hoàng Việt, cô hiểu rằng Trần Phương Liên là một người phụ nữ khác biệt ở trong lòng anh. Có lẽ, họ đã ở cùng nhau, ăn thịt nướng và uống bia...
Lê Mỹ Hoa đã từng nói vô số lần với cô, Trần Khả Như, khi chị Trần Phương Liên quay lại, anh trai tôi sẽ không bao giờ nhìn chị đâu.
Lê Hoàng Việt ăn một cách thích thú, không biết là vì nhớ ai hay đơn giản là thích nó, Trần Khả Như cứng đầu cố chấp muốn có câu trả lời.
Cô đột ngột nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Những gì tôi vừa nói, vi khuẩn để lại trong khói bụi không khí, khí thải ô tô và điều kiện vệ sinh mất vệ sinh, trong số đó có Escherichia coli, Salmonella, Listeria, v.v. Tiêu thụ quá nhiều sẽ khiến chức năng tiêu hóa kém, dễ gây nhiễm trùng, nôn mửa hoặc tiêu chảy. Tất nhiên, anh có thể hiểu đó là triệu chứng của việc ngộ độc thực phẩm nhẹ ".
Lê Hoàng Việt kiên nhẫn lắng nghe, sau khi nghe xong, anh hoàn toàn không biết tất cả những điều học thuật cô đã nói.
Nhưng chắc chắn người phụ nữ này đang cố ý làm anh chán ghét mấy món này!
Vài thực khách thưa thớt bàn bên, vừa nghe thấy như thế, lặng lẽ đi ra. Tình cảnh này, họ làm sao có thể ăn được nữa.
Chủ quầy thịt nướng khóc thầm, bây giờ làm ăn càng ngày càng khó! Kiếm sống ở thành phố quá là khó khăn rồi, ông muốn về quê!
"Bác sĩ Trần, tôi nhớ cô đang làm ở khoa sản, làm sao mà cô lại có thể biết nhiều về khoa nội như vậy?"
"Khoa chính của tôi là phụ khoa, ngoài ra tôi còn học chuyên ngành nội và ngoại khoa. Tôi biết một chút nhưng không chuyên. Hơn nữa, đây là những điều cơ bản nhất mà bất cứ người lớn nào cũng nên biết."
Trần Khả Như không đồng ý,lời nói lại mang theo sự tự tin và bình tĩnh, giữa hai lông mày dường như có một tia thông minh và sáng sủa tỏa ra từđôi mắt trong veo của cô ấy.
Không cố ý, không kiêu căng, không khoe khoang.
Đôi mắt như sao của Lê Hoàng Việt nhìn cô ngày càng sâu, nhìn chằm chằm cô như muốn thiêu đốt cả người cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn trực tiếp vào cô.
Không nghi ngờ gì, Trần Khả Như là một người phụ nữ xuất sắc và tỏa sáng chói mắt trong lĩnh vực chuyên môn của cô.
Tuy nhiên, anh là Lê Hoàng Việt!
Hàm răng trắng bóng của anh nhanh chóng bóc miếng thịt cừu mềm và ngọt trên xiên gỗ, nuốt chửng một miếng.
Ánh mắt anh kiên định, kiêu ngạo nói: "Những vi trùng kia tuy mạnh mẽ, nhưng đối với tôi cũng không có ảnh hưởng gì. Tôi sẽ để cho bọn nó chết không có chỗ chôn!"
"Lê Hoàng Việt, anh không biết là người sẽ có lúc xấu lúc tốt sao?"
Bây giờ Bác sĩ Trần chỉ cảm thấy trời đất đảo lôn, không biết nên cười hay không biết nên khóc, vi khuẩn không phải là kẻ thù trên thương trường, mắt người làm sao có thể nhìn được gì.
Tuy nhiên, không lâu sau khi tổng giám đốc Lê nói những lời này, thì đã xảy ra chuyện.
Khi ăn hết một nửa số xiên thịt cừu trên đĩa, vẻ mặt của Lê Hoàng Việt đột nhiên trở nên tái nhợt, trên trán xuất hiện mồ hôi dày đặc, nhưng vẻ lạnh lùng và sắc bén của lông mày anh đã che đi phần nào.
Trần Khả Như nhận thấy sự kỳ lạ của anh, ngập ngừng đặt tay lên người anh hỏi, "Anh bị sao vậy?"
Vừa duỗi tay ra, cô ngay lập tức cảm thấy toàn thân anh đang co giật, vẻ mặt càng ngày càng không được bình thường!
Vẻ mặt Lê Hoàng Việt ủ rũ, tránh ra khỏi tay cô, chạy đến thùng rác màu xanh lá cây bên cạnh, nôn thốc nôn tháo.
Vẻ mặt Trần Khả Như căng thẳng, con ngươi co rút mạnh: Thật sự là ngộ độc thực phẩm sao?
Mười phút sau, Trần Khả Như cùng Lê Hoàng Việt xuất hiện trong phòng cấp cứu của Bệnh viện số Hai thành phố Hải Phòng.
Lúc này, Lê Hoàng Việt được kiểm tra, phát hiện đây thực sự là ngộ độc thực phẩm, nguyên nhân là do ăn quá nhiều xiên thịt không hợp vệ sinh có chứa vi khuẩn.
Trên giường bệnh, Trần Khả Như ngồi ở bên cạnh, nhìn một Lê Hoàng Việt vốn như không gì có thể đánh bại, bây giờ lại yếu ớt tái nhợt.
Đôi mắt sắc nét ban đầu của anh ấy đã khép hờ, che đi ánh sáng chói lóa, trên cánh tay trái còn đang truyền nước.
Giờ phút này,anh im lặng, bất giác khiến lòng cô cũng bình tĩnh lại.
Vừa rồi Trần Khả Như thật sự sợ hãi, Lê Hoàng Việt sau khi nôn xong liền ngồi xổm ở ven đường không còn hình tượng, toàn thân lạnh lẽo yếu ớt.
Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, ngay cả khi đó, đôi mắt và khí thế của anh vẫn như trước không có giảm đi.
Quật cường cùng cố chấp một cách đáng chết.
Đôi mắt cô không khỏi ngẩn ra.
Bỗng một hồi chuông đột ngột vang lên, Trần Khả Như giật mình, nhìn thấy Lê Hoàng Việt chỉ cau mày, khẽ xoay người, không nhúc nhích.
Cô vội vàng cầm chiếc điện thoại di động đang đổ chuông của mình, bước ra khỏi cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.