Chương 335: Vào thành phố Hồ Chí Minh
Say
24/08/2021
Bé gái chết đuối không khớp với ADN của Lê Minh An, không phải là con gái của Trần Khả Như.
Khi Trần Khả Như nghe được tin tức, cảm xúc của cô bình tĩnh dị thường, sắc mặt không có chút chập chùng.
Những kẻ đó không bằng cầm thú, táng tận lương tâm, còn ra tay với một đứa bé vô tội mới vài tháng tuổi chỉ để trút bỏ hận thù riêng của mình.
Bản thân cô mất con, cô hiểu tâm tư của một người mẹ, cha mẹ của bé gái mất con cũng có tâm trạng đau buồn như cô.
Bọn họ đang trêu chọc cô và Lê Hoàng Việt, trắng trợn khiêu khích.
Quả thực bực mình.
Bây giờ Trần Khả Như cũng giống như Lê Hoàng Việt, khả năng chịu áp lực rất mạnh, không đến nỗi dễ dàng nổi giận. Lưới trời tuy thưa, nhưng khó thoát, những kẻ có tâm ác độc, làm điều ác cuối cùng sẽ phải nhận hình phạt xứng đáng.
Trần Khả Như tin ai đang làm việc gì, đều có trời cao chứng kiến.
Ở biệt thự nhà họ Trần lấy được hai mẫu vân tay, các nhân viên cảnh sát làm thêm giờ để lấy thông tin và hồ sơ. Vì tính chất của vụ án này là khác ác liệt, trong vụ án này, bọn họ có lẽ đã bắt có và sát hại không chỉ một đứa trẻ, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng,.
Chỉ hi vọng có thể tra ra dấu vân tay của kẻ còn lại càng sớm càng tốt.
Hai vợ chồng an ủi, động viên nhau, không có chút buồn bã, tiêu cực nào.
Chín giờ sáng, Trần Khả Như định hỏi anh hôm nay không phải cuối tuần, có phải nên đi làm hay không. Lê Chí Cường giống như có thần giao cách cảm, lập tức gọi điện thoại.
"Được, tốt, tôi biết rồi, đến ngay."
Anh nói ngắn gọn vài câu rồi dập máy, quay người sang bên, ánh mắt của tổng tài bá đạo trở nên tinh tế: "Công ty có chuyện, anh đi trước, em..."
Ánh mắt Trần Khả Như rơi trên cổ anh, sau đó duỗi tay ra, cầm lấy cà vạt trên giường, vòng qua cổ anh, ngón tay khéo léo táy máy trước ngực anh, vẻ mặt đặc biệt tập trung.
Tóc đen hai bên thái dương nghịch ngợm nhích lại gần hai bên má, như thể khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng nhỏ hơn, như thể anh xòe tay ra là có thể bọc lấy mặt cô. Người ta nói, phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất, nhưng phụ nữ nghiêm túc đeo cà vạt cho đàn ông còn đẹp hơn.
Hạnh phúc có thể rất đơn giản, thể hiện qua một chuyện nhỏ bé lúc sáng sớm.
"Thế này đúng không?"
Trần Khả Như ngượng ngùng chỉ vào cà vạt hỏi, khuôn mặt cô có chút xấu hổ.
Lê Hoàng Việt cúi đầu liền thấy cà vạt xiên xiên vẹo vẹo, chỗ nối lộ ra ngoài, trông cực kỳ không ngay ngắn tự nhiên, tóm lại trông không giống thắt cà vạt. Hàm của anh khẽ nhúc nhích, vẻ mặt xem thường, đáp lại một cách mơ hồ.
"Chúng ta kết hôn lâu như vậy, em ngay cả chuyện cỏn con này cũng không làm được..." Cô thật là ngốc, thắt hỏng bét hết cả, lại còn đi hỏi anh, há chẳng phải muốn ép anh nói trái lương tâm sao?
Trần Khả Như thú nhận cô không phải là một người vợ tốt và chu đáo, Lê Hoàng Việt cũng chưa bao giờ phàn nàn hay đòi hỏi quá đáng.
Cô vội vội vàng vàng tháo ra, Lê Hoàng Việt cầm lấy ngón tay cô đưa lên miệng, giữa ngón tay thoáng qua hơi thở, như có dòng điện từ đầu ngón tay chảy ra.
"Rất đẹp, anh rất thích."
Giọng nói trầm, khàn quá quen thuộc với cô.
Trần Khả Như nhếch đôi môi hồng nhạt, mắt chớp chớp: "Đừng nghịch nữa, để em cởi ra, người khác nhìn thấy sẽ cười."
Tay cô dán vào miệng anh, hồi lâu không có động tĩnh gì.
Khuôn mặt tuấn tú của Lê Hoàng Việt đột nhiên trở nên lạnh lùng kinh người: "Em nghĩ trong công ty, ai dám cười nhạo anh?"
Nếu cười, cứ thế đuổi thẳng cẳng.
Trần Khả Như tiếp lời anh: "Họ sẽ nói rằng giám đốc Việt dẫn đầu xu hướng thời trang, có kiểu thắt cà vạt mới."
"Hôm nay đến bệnh viện, hay là ở nhà?"
“Chắc là đến bệnh viện, có một cuộc họp cần phải tham gia.” Gần đây, trưởng khoa Sơn đại khái cân nhắc đến trạng thái tinh thần cô không tốt nên không sắp xếp cô phẫu thuật, nhiều nhất chỉ làm phụ mổ.
Trần Khả Như phát hiện ra mình thực sự đã lãng phí quá nhiều thời gian, cứ ngây ngây ngô ngô, suốt quãng thời gian qua chẳng làm được việc gì ra hồn.
"Được, em cẩn thận một chút."
Trước khi Lê Hoàng Việt đi ra ngoài, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Đây không phải là Lê Hoàng Việt, trái lại giống một trạng thái thận trọng khi yêu.
Nếu là anh, anh sẽ kéo luôn cô, ấn vào tường hoặc sàn nhà, cưới đi hơi thở, khiến cô không có sức phản kháng.
Dù thế nào, Trần Khả Như thích mê.
Sẽ không bởi vì tính cách thay đổi, vẻ ngoài thay đổi mà có thay đổi.
Bệnh viện đa khoa An Tâm.
11 giờ trưa.
"Chị Khả Như, sao chị đến bệnh viện thế, không ở nhà chăm con trai chị à?"
"Họp, quên à?"
Vũ Tuyết Trang thè lưỡi, bừng hiểu ra, Trần Khả Như hỏi: "Sao gần đây cứ như mất hồn mất vía thế?"
"Không, đâu có, chị nhầm rồi."
Mặc dù Vũ Tuyết Trang phủ nhận, nhưng Trần Khả Như chẳng mấy chốc biết chuyện gì đã xảy ra. Ngày hôm qua Vũ Tuyết Trang cãi nhau với Lư Thiến trong khoa vì một ca phẫu thuật, tranh cãi rất ầm ĩ.
Vũ Tuyết Trang nhất định không khoan nhượng, bởi vì Lư Thiến theo sau mông Võ Anh Thư để làm xấu chuyện hại người cuối cùng mình cũng chẳng được gì, từ đó về sau hai người cơ bản gặp nhau là ngứa mắt. Vốn dĩ, Lư Thiến đã yên ổn một thời gian, nhưng gần đây, cô ta lại ngóc dậy, không biết cô ta đang nghĩ cái quái gì. Hơn nữa, hôm qua lúc cãi nhau, Lư Thiến còn cố ý nhắc tới chuyện phát lì xì hơn một năm trước, gọi cô là đứa phản đồ, chỉ biết nịnh hót, làm cho Vũ Tuyết Trang xù hết lông lên!
Vũ Tuyết Trang luôn canh cánh trong lòng chuyện này, nhất là bị người đáng ghét đâm chọc, trong lòng áy náy bao nhiêu, bên ngoài tức giận bấy nhiêu.
Nếu không phải có người khác thuyết phục, hai người đã xông vào đánh nhau.
Không ai trong bệnh viện không biết mối quan hệ giữa Vũ Tuyết Trang và Trần Khả Như, tất nhiên Lư Thiến là bên chịu thiệt. Vì Vũ Tuyết Trang bình thường đối đãi với mọi người như nhau, còn khiến người khác quý mến.
Trần Khả Như khuyên nhủ cô ấy mấy câu, không suy nghĩ sâu xa.
Đối với Lư Thiến, không có tốt hay xấu. Ít nhất mấy cô ấy không trả đũa cô, nhằm vào cô sau khi Võ Anh Thư thất thế.
Đúng lúc này, có một điện thoại đến, là đội trưởng Dư.
"Đội trưởng Dư, tìm tôi có chuyện gì không?"
"Bà Lê, bây giờ chị đang ở bệnh viện à?"
"À... vâng."
"Đã có kết quả xét nghiệm ADN mẫu còn lại trong biệt thự nhà họ Trần, xác nhận là Lư Thiến ở bệnh viện chị. Chị giữ người này ở yên đó, tôi và các đồng nghiệp sẽ tới ngay."
"... Được."
Trần Khả Như do dự, sắc mặt kín như bưng, ánh mắt gần như sắc bén.
Hóa ra là Lư Thiến, người đàn bà này!
Hết thảy có vẻ hợp lý, Lư Thiến và Võ Anh Thư đã hợp tác, trộm mất con cô. Quả nhiên, đôi khi tử tế với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
Cô khoan dung với người khác, chưa chắc người ta biết ơn.
Vũ Tuyết Trang nhìn ánh mắt cô dọn người, nhất thời cảm thấy không ổn, lo lắng nói: "Chị Khả Như, xảy ra chuyện gì sao?"
"Tuyết Trang, em dẫn chị đi xem bây giờ Lư Thiến ở đâu, chị muốn gặp cô ta."
Vũ Tuyết Trang ngẩn ra, thầm nghĩ, chị Khả Như, không cần đi đâu, chuyện của em bé tí teo, chị không cần đặc biệt ra mặt vì em, ngại lắm.
Cô nhắc lại lần nữa: "Ngớ ra làm gì, chúng ta lập tức đi tìm cô ta".
"Vâng… ạ."
Vũ Tuyết Trang đáp lại, thấy vẻ mặt và giọng điệu đối phương càng lạnh hơn, hẳn là có chuyện lớn, không cười đùa nữa.
Hai người đến phòng khám, các đồng nghiệp khác cho nói buổi trưa Lư Thiến trở về ký túc xá, buổi chiều có hẹn phẫu thuật, điện thoại cũng không nghe... Trưởng khoa Sơn đang phái người đi tìm cô ta!
Nói xong, Trần Khả Như hiển nhiên cảm thấy tình hình không ổn, cô sợ nhất là Lư Thiến bỏ trốn, nhưng nếu đứa nhỏ thực sự nằm trong tay cô ta, tại sao hôm qua cô ta lại cãi nhau với Vũ Tuyết Trang? Cô ta nhẽ ra phải cố im hơi lặng tiếng chứ.
Trần Khả Như khó hiểu, nhưng cũng không dám chậm trễ, cùng Vũ Tuyết Trang và một vài nam bác sĩ đến ký túc xá bệnh viện, gõ cửa liên tục không có người trả lời.
Không chần chừ, hai bác sĩ nam trực tiếp đá sầm cửa ra.
Mùi tử khí u ám, mạnh mẽ lan ra, xộc thẳng vào mũi của mọi người, Lư Thiến đã tự sát.
Khi đội trưởng Dư và cảnh sát đến nơi, vẫn chưa ai động đến hiện trường. Sau khi khám nghiệm đơn giản, xác nhận Lư Thiến đã chết, người trong bệnh viện ngừng ý định cấp cứu, nhận định sơ bộ của bác sĩ pháp y là tự sát bằng cách cắt cổ tay.
Chỉ có điều, sự thật đã quá rõ ràng, đội trưởng Dư cho rằng Lư Thiến đã bị sát hại, chỉ có một vài manh mối ở đây, vì Lư Thiến đã chết, nên mọi chuyện lại trở nên mờ mịt.
Cô mơ hồ có linh cảm, kẻ đứng đằng sau ủ mưu tính kế, có lẽ liên quan đến cô và Lê Hoàng Việt.
Nếu là người không liên quan thì không thể nằm lòng bàn tay mọi chuyện về cô.
Cố nhớ lại nhưng không thể nào nhớ nổi, khả năng Tống Quốc Minh không sắp đặt chuyện này.
Ngày thứ ba sau sự kiện Võ Anh Thư và Lư Thiến, Trần Khả Như nhận được cuộc gọi từ quản gia của Trương Phước Thành. Trương Phước Thành bị ốm nặng, đã từ bệnh viện trở về nhà. Tình hình không mấy khả quan, e rằng không còn sống được bao lâu nữa.
Trần Khả Như chợt nhớ đến giọng nói trên điện thoại mấy ngày trước, ông ấy đã già yếu, rõ ràng đang mong đợi điều gì đó nhưng lại không mở miệng.
Cô quyết định lên đường vào thành phố Hồ Chí Minh ngay lập tức.
Mãi sau này cô mới biết lý do Trương Phước Thành không rời thành phố Hồ Chí Minh là vì ký ức, Hồ Chí Minh có ký ức thuộc về ông ấy và Tô Mi.
Mặc dù trong mắt Trần Khả Như, ông cụ cô độc và cứng đầu này đang diễn một trò đùa viển vông nhất.
Công bằng mà nói, công chúa Thư ấy, hãy quên người phụ nữ này đi.
Trần Khả Như hoàn toàn không nhớ được diện mạo của công chúa Thư, cái gọi là mẹ chỉ hợp tồn tại trong trí nhớ cô. Tận lức quên mọi chuyện liên quan đến bà ta, mọi người đều thoải mái hơn, có thể giải thoát.
Nếu không có đối tượng hoài nghi khác, cô thực sự sẽ nghĩ công chúa Thư đã làm chuyện này, nghi ngờ bà ta là người bắt cóc con gái của mình.
Trong ghế sau, vợ chồng Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như bế con trai vội vã đến thành phố Hồ Chí Minh. Thấy vợ duy trì tư thế hồi lâu không nhúc nhích, Lê Hoàng Việt thấp giọng nói: "Bế từ nãy đến giờ rồi, không mỏi tay à, đưa anh bế cho."
Trần Khả Như vô thức lắc đầu, vốn định không buông tay, nhưng bị Lê Hoàng Việt nhắc tới, cánh tay hai bên trở nên mỏi nhừ, cứng đờ, đã nhỡ đâm lao, tiến thoái không được.
Khi Trần Khả Như nghe được tin tức, cảm xúc của cô bình tĩnh dị thường, sắc mặt không có chút chập chùng.
Những kẻ đó không bằng cầm thú, táng tận lương tâm, còn ra tay với một đứa bé vô tội mới vài tháng tuổi chỉ để trút bỏ hận thù riêng của mình.
Bản thân cô mất con, cô hiểu tâm tư của một người mẹ, cha mẹ của bé gái mất con cũng có tâm trạng đau buồn như cô.
Bọn họ đang trêu chọc cô và Lê Hoàng Việt, trắng trợn khiêu khích.
Quả thực bực mình.
Bây giờ Trần Khả Như cũng giống như Lê Hoàng Việt, khả năng chịu áp lực rất mạnh, không đến nỗi dễ dàng nổi giận. Lưới trời tuy thưa, nhưng khó thoát, những kẻ có tâm ác độc, làm điều ác cuối cùng sẽ phải nhận hình phạt xứng đáng.
Trần Khả Như tin ai đang làm việc gì, đều có trời cao chứng kiến.
Ở biệt thự nhà họ Trần lấy được hai mẫu vân tay, các nhân viên cảnh sát làm thêm giờ để lấy thông tin và hồ sơ. Vì tính chất của vụ án này là khác ác liệt, trong vụ án này, bọn họ có lẽ đã bắt có và sát hại không chỉ một đứa trẻ, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng,.
Chỉ hi vọng có thể tra ra dấu vân tay của kẻ còn lại càng sớm càng tốt.
Hai vợ chồng an ủi, động viên nhau, không có chút buồn bã, tiêu cực nào.
Chín giờ sáng, Trần Khả Như định hỏi anh hôm nay không phải cuối tuần, có phải nên đi làm hay không. Lê Chí Cường giống như có thần giao cách cảm, lập tức gọi điện thoại.
"Được, tốt, tôi biết rồi, đến ngay."
Anh nói ngắn gọn vài câu rồi dập máy, quay người sang bên, ánh mắt của tổng tài bá đạo trở nên tinh tế: "Công ty có chuyện, anh đi trước, em..."
Ánh mắt Trần Khả Như rơi trên cổ anh, sau đó duỗi tay ra, cầm lấy cà vạt trên giường, vòng qua cổ anh, ngón tay khéo léo táy máy trước ngực anh, vẻ mặt đặc biệt tập trung.
Tóc đen hai bên thái dương nghịch ngợm nhích lại gần hai bên má, như thể khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng nhỏ hơn, như thể anh xòe tay ra là có thể bọc lấy mặt cô. Người ta nói, phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất, nhưng phụ nữ nghiêm túc đeo cà vạt cho đàn ông còn đẹp hơn.
Hạnh phúc có thể rất đơn giản, thể hiện qua một chuyện nhỏ bé lúc sáng sớm.
"Thế này đúng không?"
Trần Khả Như ngượng ngùng chỉ vào cà vạt hỏi, khuôn mặt cô có chút xấu hổ.
Lê Hoàng Việt cúi đầu liền thấy cà vạt xiên xiên vẹo vẹo, chỗ nối lộ ra ngoài, trông cực kỳ không ngay ngắn tự nhiên, tóm lại trông không giống thắt cà vạt. Hàm của anh khẽ nhúc nhích, vẻ mặt xem thường, đáp lại một cách mơ hồ.
"Chúng ta kết hôn lâu như vậy, em ngay cả chuyện cỏn con này cũng không làm được..." Cô thật là ngốc, thắt hỏng bét hết cả, lại còn đi hỏi anh, há chẳng phải muốn ép anh nói trái lương tâm sao?
Trần Khả Như thú nhận cô không phải là một người vợ tốt và chu đáo, Lê Hoàng Việt cũng chưa bao giờ phàn nàn hay đòi hỏi quá đáng.
Cô vội vội vàng vàng tháo ra, Lê Hoàng Việt cầm lấy ngón tay cô đưa lên miệng, giữa ngón tay thoáng qua hơi thở, như có dòng điện từ đầu ngón tay chảy ra.
"Rất đẹp, anh rất thích."
Giọng nói trầm, khàn quá quen thuộc với cô.
Trần Khả Như nhếch đôi môi hồng nhạt, mắt chớp chớp: "Đừng nghịch nữa, để em cởi ra, người khác nhìn thấy sẽ cười."
Tay cô dán vào miệng anh, hồi lâu không có động tĩnh gì.
Khuôn mặt tuấn tú của Lê Hoàng Việt đột nhiên trở nên lạnh lùng kinh người: "Em nghĩ trong công ty, ai dám cười nhạo anh?"
Nếu cười, cứ thế đuổi thẳng cẳng.
Trần Khả Như tiếp lời anh: "Họ sẽ nói rằng giám đốc Việt dẫn đầu xu hướng thời trang, có kiểu thắt cà vạt mới."
"Hôm nay đến bệnh viện, hay là ở nhà?"
“Chắc là đến bệnh viện, có một cuộc họp cần phải tham gia.” Gần đây, trưởng khoa Sơn đại khái cân nhắc đến trạng thái tinh thần cô không tốt nên không sắp xếp cô phẫu thuật, nhiều nhất chỉ làm phụ mổ.
Trần Khả Như phát hiện ra mình thực sự đã lãng phí quá nhiều thời gian, cứ ngây ngây ngô ngô, suốt quãng thời gian qua chẳng làm được việc gì ra hồn.
"Được, em cẩn thận một chút."
Trước khi Lê Hoàng Việt đi ra ngoài, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Đây không phải là Lê Hoàng Việt, trái lại giống một trạng thái thận trọng khi yêu.
Nếu là anh, anh sẽ kéo luôn cô, ấn vào tường hoặc sàn nhà, cưới đi hơi thở, khiến cô không có sức phản kháng.
Dù thế nào, Trần Khả Như thích mê.
Sẽ không bởi vì tính cách thay đổi, vẻ ngoài thay đổi mà có thay đổi.
Bệnh viện đa khoa An Tâm.
11 giờ trưa.
"Chị Khả Như, sao chị đến bệnh viện thế, không ở nhà chăm con trai chị à?"
"Họp, quên à?"
Vũ Tuyết Trang thè lưỡi, bừng hiểu ra, Trần Khả Như hỏi: "Sao gần đây cứ như mất hồn mất vía thế?"
"Không, đâu có, chị nhầm rồi."
Mặc dù Vũ Tuyết Trang phủ nhận, nhưng Trần Khả Như chẳng mấy chốc biết chuyện gì đã xảy ra. Ngày hôm qua Vũ Tuyết Trang cãi nhau với Lư Thiến trong khoa vì một ca phẫu thuật, tranh cãi rất ầm ĩ.
Vũ Tuyết Trang nhất định không khoan nhượng, bởi vì Lư Thiến theo sau mông Võ Anh Thư để làm xấu chuyện hại người cuối cùng mình cũng chẳng được gì, từ đó về sau hai người cơ bản gặp nhau là ngứa mắt. Vốn dĩ, Lư Thiến đã yên ổn một thời gian, nhưng gần đây, cô ta lại ngóc dậy, không biết cô ta đang nghĩ cái quái gì. Hơn nữa, hôm qua lúc cãi nhau, Lư Thiến còn cố ý nhắc tới chuyện phát lì xì hơn một năm trước, gọi cô là đứa phản đồ, chỉ biết nịnh hót, làm cho Vũ Tuyết Trang xù hết lông lên!
Vũ Tuyết Trang luôn canh cánh trong lòng chuyện này, nhất là bị người đáng ghét đâm chọc, trong lòng áy náy bao nhiêu, bên ngoài tức giận bấy nhiêu.
Nếu không phải có người khác thuyết phục, hai người đã xông vào đánh nhau.
Không ai trong bệnh viện không biết mối quan hệ giữa Vũ Tuyết Trang và Trần Khả Như, tất nhiên Lư Thiến là bên chịu thiệt. Vì Vũ Tuyết Trang bình thường đối đãi với mọi người như nhau, còn khiến người khác quý mến.
Trần Khả Như khuyên nhủ cô ấy mấy câu, không suy nghĩ sâu xa.
Đối với Lư Thiến, không có tốt hay xấu. Ít nhất mấy cô ấy không trả đũa cô, nhằm vào cô sau khi Võ Anh Thư thất thế.
Đúng lúc này, có một điện thoại đến, là đội trưởng Dư.
"Đội trưởng Dư, tìm tôi có chuyện gì không?"
"Bà Lê, bây giờ chị đang ở bệnh viện à?"
"À... vâng."
"Đã có kết quả xét nghiệm ADN mẫu còn lại trong biệt thự nhà họ Trần, xác nhận là Lư Thiến ở bệnh viện chị. Chị giữ người này ở yên đó, tôi và các đồng nghiệp sẽ tới ngay."
"... Được."
Trần Khả Như do dự, sắc mặt kín như bưng, ánh mắt gần như sắc bén.
Hóa ra là Lư Thiến, người đàn bà này!
Hết thảy có vẻ hợp lý, Lư Thiến và Võ Anh Thư đã hợp tác, trộm mất con cô. Quả nhiên, đôi khi tử tế với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
Cô khoan dung với người khác, chưa chắc người ta biết ơn.
Vũ Tuyết Trang nhìn ánh mắt cô dọn người, nhất thời cảm thấy không ổn, lo lắng nói: "Chị Khả Như, xảy ra chuyện gì sao?"
"Tuyết Trang, em dẫn chị đi xem bây giờ Lư Thiến ở đâu, chị muốn gặp cô ta."
Vũ Tuyết Trang ngẩn ra, thầm nghĩ, chị Khả Như, không cần đi đâu, chuyện của em bé tí teo, chị không cần đặc biệt ra mặt vì em, ngại lắm.
Cô nhắc lại lần nữa: "Ngớ ra làm gì, chúng ta lập tức đi tìm cô ta".
"Vâng… ạ."
Vũ Tuyết Trang đáp lại, thấy vẻ mặt và giọng điệu đối phương càng lạnh hơn, hẳn là có chuyện lớn, không cười đùa nữa.
Hai người đến phòng khám, các đồng nghiệp khác cho nói buổi trưa Lư Thiến trở về ký túc xá, buổi chiều có hẹn phẫu thuật, điện thoại cũng không nghe... Trưởng khoa Sơn đang phái người đi tìm cô ta!
Nói xong, Trần Khả Như hiển nhiên cảm thấy tình hình không ổn, cô sợ nhất là Lư Thiến bỏ trốn, nhưng nếu đứa nhỏ thực sự nằm trong tay cô ta, tại sao hôm qua cô ta lại cãi nhau với Vũ Tuyết Trang? Cô ta nhẽ ra phải cố im hơi lặng tiếng chứ.
Trần Khả Như khó hiểu, nhưng cũng không dám chậm trễ, cùng Vũ Tuyết Trang và một vài nam bác sĩ đến ký túc xá bệnh viện, gõ cửa liên tục không có người trả lời.
Không chần chừ, hai bác sĩ nam trực tiếp đá sầm cửa ra.
Mùi tử khí u ám, mạnh mẽ lan ra, xộc thẳng vào mũi của mọi người, Lư Thiến đã tự sát.
Khi đội trưởng Dư và cảnh sát đến nơi, vẫn chưa ai động đến hiện trường. Sau khi khám nghiệm đơn giản, xác nhận Lư Thiến đã chết, người trong bệnh viện ngừng ý định cấp cứu, nhận định sơ bộ của bác sĩ pháp y là tự sát bằng cách cắt cổ tay.
Chỉ có điều, sự thật đã quá rõ ràng, đội trưởng Dư cho rằng Lư Thiến đã bị sát hại, chỉ có một vài manh mối ở đây, vì Lư Thiến đã chết, nên mọi chuyện lại trở nên mờ mịt.
Cô mơ hồ có linh cảm, kẻ đứng đằng sau ủ mưu tính kế, có lẽ liên quan đến cô và Lê Hoàng Việt.
Nếu là người không liên quan thì không thể nằm lòng bàn tay mọi chuyện về cô.
Cố nhớ lại nhưng không thể nào nhớ nổi, khả năng Tống Quốc Minh không sắp đặt chuyện này.
Ngày thứ ba sau sự kiện Võ Anh Thư và Lư Thiến, Trần Khả Như nhận được cuộc gọi từ quản gia của Trương Phước Thành. Trương Phước Thành bị ốm nặng, đã từ bệnh viện trở về nhà. Tình hình không mấy khả quan, e rằng không còn sống được bao lâu nữa.
Trần Khả Như chợt nhớ đến giọng nói trên điện thoại mấy ngày trước, ông ấy đã già yếu, rõ ràng đang mong đợi điều gì đó nhưng lại không mở miệng.
Cô quyết định lên đường vào thành phố Hồ Chí Minh ngay lập tức.
Mãi sau này cô mới biết lý do Trương Phước Thành không rời thành phố Hồ Chí Minh là vì ký ức, Hồ Chí Minh có ký ức thuộc về ông ấy và Tô Mi.
Mặc dù trong mắt Trần Khả Như, ông cụ cô độc và cứng đầu này đang diễn một trò đùa viển vông nhất.
Công bằng mà nói, công chúa Thư ấy, hãy quên người phụ nữ này đi.
Trần Khả Như hoàn toàn không nhớ được diện mạo của công chúa Thư, cái gọi là mẹ chỉ hợp tồn tại trong trí nhớ cô. Tận lức quên mọi chuyện liên quan đến bà ta, mọi người đều thoải mái hơn, có thể giải thoát.
Nếu không có đối tượng hoài nghi khác, cô thực sự sẽ nghĩ công chúa Thư đã làm chuyện này, nghi ngờ bà ta là người bắt cóc con gái của mình.
Trong ghế sau, vợ chồng Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như bế con trai vội vã đến thành phố Hồ Chí Minh. Thấy vợ duy trì tư thế hồi lâu không nhúc nhích, Lê Hoàng Việt thấp giọng nói: "Bế từ nãy đến giờ rồi, không mỏi tay à, đưa anh bế cho."
Trần Khả Như vô thức lắc đầu, vốn định không buông tay, nhưng bị Lê Hoàng Việt nhắc tới, cánh tay hai bên trở nên mỏi nhừ, cứng đờ, đã nhỡ đâm lao, tiến thoái không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.