Chồng Tôi Thật Trẻ Tuổi

Chương 2

Kiều Mạt Nhi

11/07/2013

“Khách!”

Cửa truyền tới âm thanh mở khóa, trong đêm khuya vắng lặng bỗng có tiếng lớn.

Nằm trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng 1 giây cũng chưa ngủ Tề Sóc nghe thấy âm thanh mình vừa gặp, lập tức từ sofa nhảy dựng lên vọt tới trước cửa, nàng còn chưa kịp đút chìa mở khóa thứ hai thì nháy mắt cửa đã mở ra.

“Tại sao giờ ngươi với về vậy? Ngươi có biết hiện giờ là mấy giờ rồi không?” Hắn cắm đầu mở cửa tức giận nói, nói xong mới phát hiện nàng đứng ngoài cửa cả người say khướt, bộ dáng ngay cả đứng cũng còn không vững.

“Hi.” Quan Chi Yên dựa vào cửa vẫy tay với hắn, sau đó cả người mất đà hướng về phía hắn mà ngã vào.

Hắn nhanh tay lẹ mắt vội vàng ôm lấy nàng, tức giận cắn răng cúi đầu nhìn nàng nói: “Chờ ngươi ngày mai tỉnh rượu, ngươi chết chắc.”

“Cái gì?” Quan Chi Yên lẩm bẩm hỏi.

Hắn nhanh chóng cướp môi không để nàng nói và ôm nàng liền trở về phòng, phóng tới tận giường. Nhưng không ngờ bộ dạng của nàng say đến không đứng vững xoay người ngồi dậy, giãy dụa muốn xuống giường.

“Ngươi muốn đi đâu?” Hắn tức giận kéo nàng trở lại, trừng mắt hỏi.

“Ta còn chưa tắm rửa, ta muốn đi tắm a.” Nàng tựa vào đầu thành giường, lắc quay lắc lại đứng dậy.

Tề Sóc hít 1 hơi chợt nghĩ, biết rằng nếu không cho nàng đi tắm, nàng tuyệt đối sẽ ầm ỹ cả đêm cho đến khi nàng mệt mỏi mà ngủ hoặc tỉnh rượu mới ngừng. Hắn cũng đã từng gặp trường hợp này của nàng nên biết rất rõ.

“Tránh ra, ngươi không cần ở đó chắn đường của ta, ta muốn đi tắm.” Nàng lấy thân đẩy hắn, nhưng không cách nào giữ được trạng thái cân bằng tiếp tục lại hướng cả thân người đổ ập lên hắn.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, lại lần nữa ôm lấy nàng hướng vào nhà tắm. Trước tiên hắn cho nàng ngồi trên bồn cầu, sau đó xoay người mở nước ấm, tiếp sau lại quay đầu chủ động giúp nàng cởi bỏ quần áo trên người.

Đây không phải là lần đầu hắn giúp nàng cởi quần áo tắm rửa, cho nên đối với hắn không 1 chút giãy dụa phản kháng mà còn miệng không ngừng hướng hắn cười ngây ngô. Hắn giúp nàng còn có lúc làm nàng nhột nhạo khiến nàng phát ra những thanh âm mê người kèm cả tiếng cười khúc khích, hại hắn nửa chừng không tự chủ được lại theo đó mà phản ứng.

Nàng say, hơn nữa hắn thực đang tức giận nàng. Tề Sóc không ngừng nhắc nhở mình, sau đó miễn cưỡng đè nén lại dục vọng của mình mà ôm nàng vào bồn tắm lớn kia.

“Nha …”

Nàng đột nhiên phát ra 1 tràn âm thanh rên rỉ rất thoải mái, làm hắn cả người cương cứng trừng mắt nhìn nàng, làm chính mình có cảm giác hơi thở ngày 1 dồn dập hơn, ngay cả cái kia của hắn cũng không khống chế được mỗi lúc một nóng và phồng to lên.

Nữ nhân này thật là……

“Thật thoải mái nha, Sóc, ngươi không cùng tắm với ta sao?” Đôi mắt của Quan Chi Yên mờ mờ, ngẩng đầu mỉm cười nũng nịu mời hắn.

Hắn nhếch môi tiếp tục trừng mắt nhìn nàng, nhìn theo khuôn mặt ngây thơ của nàng trong nước không hề che lấp thân hình cong cong gợi cảm, sau đó lướt đến cánh tay mịn màng trắng trẻo không tỳ vết chủ động sờ vào vật to ở đũng quần hắn, bao trùm vật nam tính ấy.

“Ngươi đã chuẩn bị tốt rồi a.” Nàng liếm đôi môi mọng đỏ khàn giọng nói.

“Chết tiệt!” Tề Sóc thấp giọng rủa 1 tiếng rồi sự tự chủ vỡ tan.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ hết quần áo trên người, trong nháy mắt tiến về phía bồn tắm, dùng tay nắm lấy eo nàng nhấc lên trên người hắn, vận sức hướng vật nam tính kia hướng đến bên ngoài lối vào mềm mại của nàng mà cọ xát.

Hai mắt hắn sáng ngời, trong ánh mắt lóe lên chút ác ý liếc nhìn phản ứng của nàng.

Quan Chi Yên đối với hành động của hắn, đầu tiên là khẽ cười thành tiếng, sau đó giống tiểu hài tử lấy nước hắt về phía hắn, tiếp theo là cả người nóng như lửa dần dần đam mê nhục cảm, khẽ cắn môi dưới phát ra từng tiếng rên rỉ đầy mê hoặc.

Hắn tiếp tụ khiêu khích nàng, cũng không tiến vào.

Trong cơ thể thật không thể nào chịu đựng nổi, nàng bắt đầu ở trên người hắn vặn vẹo, thử muốn nhét vật kia của hắn vào trong cơ thể mình. Nhưng Tề Sóc không nguyện thỏa mãn yêu cầu của nàng, trải qua 1 hồi đùa giỡn nàng làm nàng chực muốn khóc thành tiếng, mới chịu buông tay tùy nàng xử trí.

Nàng cơ hồ cảm thấy hắn đã buông ra trong nháy mắt liền khẩn cấp cầm lấy vật kia hướng vào cơ thể mình mà ép vào. Nàng ngồi trên người hắn nhiệt tình vặn vẹo, bồn tắm lớn theo hành động kịch liệt của nàng cứ 3 hồi lại nhấp nhô bắn nước tung tóe ra ngoài, từng đợt từng đợt phát ra tiếng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng không thể khống chế được tiếng vang, dẫn đến cổ họng của nàng phát ra âm thanh gào thét.

Sau đó cả người nàng mềm nhũn vô lực, buồn ngủ tựa vào người hắn nhưng men say lại ngoài ý muốn làm nàng tỉnh lại không ít.

Hắn còn muốn nàng. Thật tốt a, hắn còn muốn nàng.

Tề Sóc lấy tay khẽ vuốt mắt của nàng, làm cho nàng không tự chủ mở to đôi mắt.

“Vì sao lại muốn khóc?” Hắn ôn nhu hỏi, thanh âm khàn khàn đầy nhục cảm cất lên.

Nàng trừng mắt nhìn, cũng không biết là mình đang khóc “Bởi vì hạnh phúc.” Nàng nhanh chóng vòng tay ôm cổ hắn, suy nghĩ muốn kéo dài cảm giác hạnh phúc lúc này, không nghĩ đến những chuyện khổ sở cả 1 ngày của nàng nữa.

Câu trả lời của nàng làm những tức giận của hắn trong nháy mắt tan thành mây khói. Tề Sóc khóe miệng khẽ nhếch, cười hỏi: “Muốn hạnh phúc nữa sao?”

“Cái gì?” Nàng không hiểu ý tứ của hắn.

Hắn nâng mặt nàng lên, sau đó cúi đầu bình tĩnh hôn môi nàng, đồng thời lấy thân thể đang dừng lại bắt đầu hướng nàng cọ xát, làm cho nàng nhịn không được mà run rẩy.

“Không cần.” Quan Chi Yên run run vì hành động của hắn sau đó lùi lại, không muốn chính mình lại cùng hắn mây mưa lần nữa, nhưng tay hắn ở bên hông nàng cứng ngắc không cho phép nàng di chuyển.

Ánh mắt hắn nóng bỏng, vật nam tính của hắn tại chỗ bộ phận mềm mại của nàng lại lần nữa gắng gượng, nóng rực dựng đứng lên trong cơ thể của nàng di chuyển.

Quan Chi Yên hai mắt nhắm nghiền, khó chịu phát ra tiếng rên rỉ, đôi tay tưởng như sẽ đẩy hắn ra thì giờ đây chuyển thành gắt gao ôm lấy hắn, cũng nhỏm dậy hướng hắn tiến công.

Vòi nước đổ nước ấm vào không ngừng, bồn tắm mới tràn đầy lại lần nữa mãnh liệt bắn tung tóe lên.

Tiếng nước cùng hòa với tiếng rên rỉ tràn ngập cả phòng tắm, thật lâu không ngừng — bên ngoài cửa sổ, ánh nắng đã chiếu khắp nơi.

Bên trong cửa sổ cùng ngoài giống nhau 1 bức tranh phong cảnh đẹp đẽ, nhưng là thân thể mỹ nhân ngang dọc, xuân sắc tràn trề đày mê hoặc.

Đã quá trưa, nàng vẫn còn say ngủ, chứng tỏ tối hôm qua hắn thực sự làm nàng mệt chết rồi.

Tề Sóc đứng bên giường, mê đắm nhìn thân hình nửa kín nửa hở ra bên ngoài của nàng, phát hiện rằng chính mình thế nào cũng không cảm thấy chán nàng, mà ngược lại còn đối với nàng ngày một mê luyến hơn nữa.

Hắn thật biết còn có rất nhiều nữ nhân có sắc, có dáng điệu ôn như đáng yêu nhưng là hắn cũng không biết vì sao chỉ muốn nàng, thầm nghĩ chỉ yêu nàng mà thôi, những nữ nhân tốt đẹp khác đều không hấp dẫn hắn.

Hắn không thể nào hình dung cảm giác chỉ xem trọng nhất mỗi mình nàng, nếu có người hỏi hắn lý do vì sao yêu nàng , có lẽ hắn có thể lập tức nói ra mấy chục cái nhưng hiện tại có hỏi thì hắn chỉ có thể trả lời rằng, bởi vì nàng là nàng.

Rất giống như bị nàng mê hoặc? Đôi lúc hắn cũng thường nghĩ vậy, nhưng hắn lại vui vẻ thường nhận điều đó.

Đôi mắt đen láy dịu dàng chăm chú nhìn nàng say ngủ, khóe miệng Tề Sóc bất giác mỉm cười sủng ái 1 chút, sau đó khom người ngồi xuống bên giường, thân thủ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ nàng.

“Chi Yên.” Hắn gọi nhỏ.

“Ân?” Nàng nửa mê nửa tỉnh phản ứng, mơ hồ lên tiếng.

“Tỉnh dậy nào.” Hắn ôn nhu thúc giục nàng mở mắt, sau đó không nhịn được cuối xuống hôn nàng, mà Quan Chi Yên nghiễm nhiên vòng tay qua cổ hắn mà hướng hắn hôn hít.

Hắn mỉm cười ngẩng đầu lên, xem nàng thong thả mở đôi mắt mơ màng, đầu tiên là chớp chớp, sau đó lại duỗi thân người vài cái, thực giống tiểu hài tử đáng yêu.

“Sóc? Hiện tại mấy giờ rồi?” Nàng vừa ngáp vừa hỏi.

“1 giờ.”

Nàng trợn to 2 mắt, cả người đột nhiên tỉnh táo lại. “1 giờ?!” Nàng nhìn hắn khó tin.



Tề Sóc mỉm cười nói “Bụng ngươi chắc là đói bụng rồi đúng không? Ta đã nấu món cơm rang hải sản mà ngươi thích ăn nhất, nhanh đứng dậy đi.”

Quan Chi Yên nhìn vẻ mặt ôn nhu sủng ái của hắn bỗng nhiên có cảm giác như đang mơ. Hắn đối với thái độ của nàng một chút cũng chưa có thay đổi thái độ, còn đối tốt với nàng như vậy? Chẳng lẽ những chuyện ngày hôm qua tất cả chỉ là một giấc mơ sao?

Thật đúng là mơ sao? Như vậy– “Nguy rồi! Ta bị muộn giờ làm rồi!” Nàng độ nhiên kêu to, vội vàng nhảy khỏi giường.

“Đừng vội vàng.” Hắn nhanh chóng ngăn nàng lại “Ngươi đã quên ngươi đã từ chức sao?”

“Từ chức?” Nàng ngây ngốc nhìn hắn, vẻ mặt đột nhiên trở nên có chút hỗn loạn. Nói như vậy có nghĩa tất cả những chuyện kia đều không phải là mơ, mà là rất chân thật sao?

“Làm sao vậy?” Tề Sóc lấy tay chạm vào mặt của nàng, quan tâm hỏi.

“Ngươi……” Nàng muốn nói nhưng lại thôi, đột nhiên nhớ tới đêm đó nàng nói với hắn là đó chỉ là nói giỡn, nên hắn nghĩ là thật, cho nên thái độ đối với nàng vẫn bình thường như cũ, cũng không phát sinh bất kỳ cái gì sao?

“Làm sao vậy?” Hắn vẫn nhìn nàng đăm đăm, hỏi lại.

“Không, không có gì.” Quan Chi Yên lắc đầu.

Nếu hắn thật sự tin rằng buổi tối hôm kia nàng nói muốn kết hôn là nói giỡn thì cứ cho là như vậy đi.

Chỉ cần hắn đối với nàng thái độ không thay đổi, chỉ cần nàng có thể quên chuyện hắn sẽ không lấy nàng, chỉ cần bỏ hết những chuyện tối hôm đó về phía sau, như vậy nàng vẫn có thể hưởng thụ sự ôn nhu cũng như che chở của hắn, tiếp tục làm hắn hạnh phúc ở cùng với bạn gái, nàng cớ gì mà không làm được? Cứ như vậy đi.

“Ngươi làm sao có thể biết chuyện ta đã từ chức?” Nàng hỏi, tay nhanh chóng mặc quần áo vào.

“Ngày hôm qua ta đi đón ngươi nghe được đồng nghiệp của ngươi nói như thế.” Hắn dừng lại 1 chút, sau đó nhăn trán giận dữ 1 chút nói “Tối hôm qua vì sao ngươi lại đi uống rượu, còn uống đến say khướt, ngươi có biết như vậy là rất nguy hiểm hay không?”

“Thực xin lỗi, mất việc, tâm trạng của ta không được tốt thôi.” Nàng ôm cánh tay của hắn nũng nịu.

“Tâm tình không tốt cũng không thể như thế được!”

“Được rồi, một lần thôi mà, lần sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu?” Nàng nũng nịu cam đoan.

Hắn không lên tiếng trả lời, trên mặt vẫn có vẻ rất nghiêm túc, giống như là muốn giáo huấn nàng về chuyện ngày hôm qua thêm chút nữa.

Ở chung lâu như vậy, Quan Chi Yên đã sớm nghĩ ra cách đối phó với bộ dạng nghiêm túc này của hắn, phải thay đổi đề tài thôi.

“Đúng rồi, ngươi tại sao không đi làm? Ta đã nghỉ việc thì có thể ở nhà, vậy còn ngươi? Ngươi sẽ không giống ta nghỉ việc……Không đúng, công ty của ngươi, ai cũng không thể đuổi việc được ngươi, trừ phi……” Nàng đột nhiên tròn to đôi mắt nhìn hắn “Không phải công ty của ngươi phá sản đó chứ?”

“Ngươi với quạ đen có hay không có quan hệ đây, dù sao lấy chồng thì phải theo chồng, gả cho giặc phải tùy theo giặc, gả cho gã ăn mày là ta thì ngươi cũng chỉ có thể làm lão bà ăn mày, sẽ không so sánh với ta chỗ nào là tốt đi.” Hắn nhìn nàng nói

(sr bà con vì câu này ta dịch hoài mà cứ thấy nó lủng củng sao ấy. Tuy nhiên nội dung vẫn đúng như câu gốc…hix hix hix TT^TT) Quan Chi Yên giật mình ngạc nhiên nhìn hắn, tim có chút đập mạnh, tâm tư nóng lạnh giao hợp có chút làm nàng khó chịu.

Lời hắn nói là có ý gì? Nếu chưa từng nghĩ muốn lấy nàng, vì sao luôn nói như thế, làm người khác hiểu nhầm hay mong đợi những lời hắn nói chứ?

Nếu không phát sinh chuyện dậy trễ đi trễ này, nàng thực rất thoải mái cười to, hờn dỗi nói hắn ai muốn gả giặc, gả ăn mày gì chứ? Nhưng là hiện tại……

“Ta đói bụng quá, ngươi vừa mới nói ngươi làm cơm rang hải sản đúng không? Oa, ta muốn đi đánh răng, không nên ngăn cản ta nha.” Nàng khoa trương nói, lập tức vọt vào phòng tắm.

Nhìn theo hướng nàng biến mất, Tề Sóc chậm rãi nheo hai mắt.

Trên bàn ăn cơm, không khí có vẻ cứng nhắc, Quan Chi Yên cố gắng khen ngợi món cơm của Tề Sóc, tuy rằng chỉ là thời gian ngắn nhưng chẳng tìm ra đề tài gì để nói, không khí cũng trầm xuống làm cho nàng cả người đột nhiên giống như đang nói chuyện 1 mình.

Kỳ thật đã yêu nhau hơn 1 năm, khi thời điểm yêu nhau cuồng nhiệt, mỗi ngày đều nói không hết chuyện, cho nên hiện tại hắn im lặng không phản ứng gì thật yên tĩnh a, nhưng hiện tai đối với không khí thế này làm nàng cảm giác khó chịu.

Trời ạ, phải nhanh tìm đề tài khác nói a.

“Ân……Hôm nay ngươi không đi làm sao?” Nàng hỏi.

“Không đi.”

“Nhưng không phải gần đây ngươi có rất nhiều việc sao? Ngươi thật sự không cần ở nhà với ta, ta không sao, công việc mới sẽ nhanh chóng kiếm được thôi. Quan trọng nhất là ta còn có thể thừa dịp này có thể hảo hảo nghỉ ngơi 1 thời gian.”

Tề Sóc trầm mặc nhìn nàng.

“Ta nói thật đấy.” Nàng gật đầu cam đoan. “Thật sự ngươi không cần lo lắng cho ta, thật sự đấy. Ta nhớ rõ ngươi gần đây còn có mấy dự án thiết kế sàn diễn trong fashionshow không phải sao, còn có 2 buổi biểu diễn nghệ thuật cũng muốn ngươi giúp……”

“Trong công ty còn có những người khác.” Hắn ngắt lời nàng.

Nàng khẽ nhếch mép nhìn hắn, một hồi lâu mới sực nhớ tới biểu hiện trên mặt thật xấu, mới đột nhiên mỉm cười toe toét.

“Ta không có ý đó, ý của ta là ngươi không phải luôn luôn nói nếu không chuyên tâm, chăm chỉ học hỏi thì sẽ không làm tốt công việc sao?”

“Dù sao bọn họ cũng phải tự trưởng thành.”

Quan Chi Yên ngẩn ngơ, nhịn không được bật cười.

“Ngươi đừng nói ngang ngược thế chứ, giống như ông già 80, ngươi cũng chỉ mới 25 tuổi a, so với những tên kia còn rất trẻ mà không phải sao?” Nàng cười nói.

“Tuy rằng ta mới 25 tuổi nhưng đã có đến 8 năm kinh nghiệm rồi, tại đây còn là số một số hai nổi tiếng có ảnh hưởng. Công việc không phải dùng tuổi để định cao thấp mà là lấy năng lực cùng kinh nghiệm để nói chuyện.”

Quan Chi Yên đồng ý với cách nói của hắn, càng hiểu được hắn thật sự là có cái tư cách “Cậy già lên mặt”.

Tề Sóc tuy rằng mới 25 tuổi, nhưng bởi vì lúc còn ở trường có biểu hiện rất tốt, cho nên sớm đã bị giáo sư tóm được, cũng thường góp công sức cho đàn anh đàn chị, cho nên từ lúc hắn chính thức có học vị, cũng đã nổi tiếng rồi, làm cho rất nhiều nơi nổi tiếng muốn kéo hắn về làm cho mình.

Mà khi hắn ở Đài Loan sau khi tốt nghiệp liền 1 mình mở 1 văn phòng tư làm việc, cho dù lúc ấy hắn vẫn còn trẻ chỉ mới 20 tuổi, năng lực chưa bao giờ bị nghi ngờ, vì thế phòng làm việc nho nhỏ của hắn lúc nào cũng đông như trẩy hội, công việc làm mãi mà vẫn không hết được.

Suy cho cùng, Tề Sóc không chỉ tuấn tú lại trẻ tuổi, hắn thông minh lại còn có tiền, so với tiêu chuẩn lão công của các nàng Thi Ánh Điệp thực giống nhau, nàng từ lúc nào nghiễm nhiên đem hắn trở thành lão công rồi không?

Lão công nha……Quan Chi Yên không tự chủ được gục đầu cười khổ. Nàng thật sự không nên làm cho mình suy nghĩ đến chuyện này, không nên nghĩ nữa.

“Nếu không đi làm, ngươi tính đi đâu?” Nàng hỏi.

“Thế ngươi muốn đi chỗ nào?” Tề Sóc nhìn nàng hỏi ngược.

“Không biết, có lẽ đi dạo phố, ta đã muốn từ lâu rồi được hưởng ngày nghỉ để đi dạo phố.” Nàng nhún vai nói.

“Tốt, ta đi cùng ngươi.”

Nàng sửng sốt 1 chút “Bồi nữ nhân đi dạo phố là chuyện rất ưa nhàm chán, ta thấy ngươi vẫn là nên đi làm chuyện ngươi muốn làm, không cần theo giúp ta đi dạo à, ta sợ ngươi sẽ nhàm chán đến chết đó.”

“Ta sẽ không.”

“Nhưng……”

“Ta muốn đi cùng ngươi.” Ánh mắt kiên định của hắn ngắt lời nàng.

Hắn đã nói như vậy, nàng còn có thể nói gì hơn đây?



“Thế, cũng được.”

Lúc tâm trạng buồn chán mà đi dạo phố tuyệt đối như đau khổ tra tấn mà, hơn nữa bên cạnh còn có 1 người quan sát thật kỹ nhất nhất cử động của mình.

Quan Chi Yên rất hối hận tại sao chính mình lại nói muốn đi dạo phố, đáng ra nàng phải nói là muốn đi công viên trò chơi mới đúng, sau đó chơi 1 trăm lần trò rơi tự do, trực tiếp đem chính mình dọa cho đau tim đến chết, thế là hết chuyện.

“Cẩn thận!”

Thân người đột nhiên bị hắn giữ chặt lại, nàng ngước đầu khó hiểu nhìn hắn.

“Ngươi suýt nữa là đụng vào ghế rồi kìa.”

Nàng mờ mịt quay đầu, chỉ thấy đầu gối nàng cách cái ghế kia chưa đến 10 cm nữa, tại sao nàng lại có thể hoàn toàn không chú ý đến nó ở phía trước chứ?

“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy, vì sao đi cả quãng rồi mà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ngươi thật sự muốn đi dạo phố sao?” Tề Sóc hỏi.

Nàng im im không nói, trầm mặc 1 chút sau đó lắc đầu “Không đi nữa, ta muốn về nhà.”

“Tốt, nhưng trước khi về nhà có thể đi với ta đến chỗ này được không?” Hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng.

Nàng gật đầu.

Tề Sóc nắm tay nàng vòng ngược lại, mặc kệ cho hắn tùy ý dẫn đi, không chút tò mò hỏi hắn muốn đưa nàng đi đâu. Đến khi cửa hàng Vàng Bạc Đá Quý quốc tế nổi tiểng hiện ra trước mặt nàng, còn hắn thì vẫn nắm tay nàng hướng thẳng cửa lớn bước tới , nàng mới hoàn hồn lên tiếng.

“Ngươi muốn vào đây?” Nàng hồ nghi hỏi.

Hắn nhướng mày, liếc qua cửa hàng trước mặt sau đó quay lại nhìn nàng biểu hiện “Ta nghĩ ngươi hẳn phải biết”

Nàng không biết nha, nàng làm sao có thể sẽ biết? Ngày Valentine, sinh nhật nàng, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên thân mật, lần đầu tiên cầm tay, tất cả những ngày kỷ niệm đó đều đã qua lâu rồi a, vậy hắn còn có lý do gì muốn đến chỗ này?

Muốn mua quà cho người thân hay bạn bè sao? Nếu nàng nhớ không lầm thì sinh nhật của bác gái còn rất lâu mới tới, bác trai thích đánh golf, lễ vật tốt nhất chính là bộ gậy golf a, tại sao hắn lại tới cửa hàng này mua quà chứ? Vậy là cho bạn bè? Sắp tới có bằng hữu làm đám cưới hay khách hàng có con tròn đầy tháng sao?

Vấn đề là nàng chưa hề nghe hắn nói tới, những chuyện này hắn thường giao cho nàng thu xếp không phải sao? Đã như vậy thì rốt cuộc vì sao hắn lại muốn dẫn nàng đến chỗ này, muốn mua cái gì chứ?

“Ngươi muốn mua cái gì sao?” Quan Chi Yên nhíu mày hỏi, bắt bản thân không nghĩ đến những chuyện hoang đường không có khả năng đó.

“Nhẫn.”

Hai mắt nàng trợn to nhìn hắn, hoàn toàn không nghĩ đến một đáp án như vậy.

Nhẫn? Hắn mua nhẫn tặng ai? Không có khả năng là muốn đưa cho nàng, hắn đã từng nói muốn nàng đợi 5 năm nữa không phải sao? Vậy rốt cuộc hắn mua nhẫn là……

“Tại sao đột nhiên lại muốn đi mua nhẫn?” Nàng hỏi, đem câu “Ngươi muốn tặng cho ai” nuốt lại.

“Ngươi không phải nói muốn kết hôn sao? Kết hôn thì cần có nhẫn.” Hắn nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch.

Nàng không nghĩ là……Không, là nàng không dám tưởng tượng đến điều này. Quan Chi Yên ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, đầu đột nhiên bị chia làm 2 nửa, 1 nửa mừng rỡ như điên, 1 nửa cứng ngắc như đá.

Cái này là thật sao? Cái gì đã thay đổi quyết định của hắn, không phải là hắn muốn nàng đợi 5 năm sao? Vì sao đột nhiên quyết định muốn kết hôn, là đồng tình với nàng sao? Không phải hắn nghĩ nàng mất việc là vì hắn?

Cảm giác mừng rỡ kia dần giảm đi, tất cả chỉ còn là sự chua sót và cười thảm a.

“Đó là ta nói giỡn lung tung thôi, ngươi tưởng thật sao?” Nàng nhếch miệng cười nói.

Sắc mặt Tề Sóc trầm xuống, đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt nghiêm túc nhin nàng chằm chằm.

“Nói giỡn?” Hắn lên giọng hỏi.

“Đương nhiên, ngươi đã biết ta đối với việc kết hôn đều không có hứng thú, nếu thật muốn kết hôn thì từ lúc đầu ngươi mở lời cầu hôn ta đã đồng ý rồi.” Nàng gật đầu, tránh đi ánh mắt của hắn, thuận tiện cho hắn biết sẽ không ép buộc hắn phải lấy nàng, muốn hắn cứ yên tâm.

“Ý ngươi là lại không nghĩ đến chuyện kết hôn?” Cảm xúc của hắn bắt đầu cuồng bạo, lên giọng hỏi lại.

“Không phải không nghĩ mà là chưa nghĩ đến. Không phải ngày đó ta nói đó là lời nói chơi hay sao? Ngươi đừng tưởng thật chứ. Chúng ta về nhà đi,lâu lắm không đi dạo phố, giờ mới đi có 1 chút mà chân ta đã có cảm giác rã rời, mỏi quá đi a.”

“Nói lại lần nữa coi.”

“Cái gì? Chân của ta có cảm giác rã rời?”

“Không phải lại không nghĩ.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng nói.

“Nha. Không phải lại không nghĩ, là chưa nghĩ đến. Ta nói thật.”

“Ngươi nói thật!” Tề Sóc cắn răng thốt ra, nắm lấy bả vai nàng mà đứng vững, thiếu chút bị nàng làm cho tức chết.

Không nghĩ đến việc kết hôn lại cùng hắn quen nhau, không nghĩ tới muốn kết hôn lại cùng hắn dây dưa, không muốn kết hôn lại còn mở miệng nói muốn kết hôn, sau đó không làm hắn tức giận đến mức thiếu chút nội thương, thiếu chút muốn nổi điên sao? Nàng cũng dám nói hiện tại nàng chưa nghĩ đến việc kết hôn, còn nói đó là sự thật, nàng là muốn làm hắn tức điên lên có phải không?

“Ngươi sao lại tức giận như thế?” Quan Chi Yên cẩn thận hỏi. Nàng nói như thế không phải là thuận theo ý của hắn sao? Hẳn là hắn phải cảm thấy cao hứng chứ? Vậy tại sao mới đó đã biến thành bạo long rồi?

“Tại sao ta tức giận?” Hắn tiếp tục trừng mắt nhìn nàng gào rít.

Quan Chi Yên không khỏi nhăn mặt nhăn mày, hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại như thế.

“Ngươi bị làm sao vậy, Sóc?” Nàng lấy tay sờ mặt hắn quan tâm hỏi.

Sắc mặt của Tề Sóc xanh mét trừng mắt nhìn nàng, thiếu chút nữa là tức đến hộc máu. Nữ nhân này — Hắn đột nhiên buông tay khỏi vai nàng, xoay người bước đi.

“Sóc? Ngươi đi đâu vậy?” Nàng sửng sốt, vộn vàng đuổi theo.

“Công ty.” Hắn ngắn gọn nói ra hai chữ.

Nàng ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi “Đã gần hết giờ làm rồi, ngươi đến công ty lúc này làm gì?”

“Tăng ca.”

Hắn không dừng bước, tiếp tục đi nhanh về phía trước, làm cho nàng phải chạy theo mới đuổi kịp.

“Ngươi đang giận ta sao?” Nàng im lặng 1 chút mới mở miệng hỏi.

Hắn không trả lời, nhưng biểu hiện nhếch môi và hơi rung nhanh cằm của hắn đã thay hắn trả lời cho câu hỏi của nàng. Nàng không hiểu, hắn rốt cuộc tức cái gì, nàng cũng đã nói cho hắn là không nghĩ kết hôn, chưa muốn kết hôn, cũng sẽ không muốn ép buộc hắn phải lấy nàng? Vẫn tiếp tục duy trì quan hệ, hết thảy đều dựa theo quyết định của hắn, hắn còn không vừa lòng gì nữa chứ?

Đột nhiên nàng cũng cảm thấy khó chịu, tức giận.

“Ngươi đã nói là muốn đi công ty, vậy thì ta tự bắt taxi về, ngươi không phải chở ta cho mắt công.” Nàng dừng bước, giận dỗi nói với hắn.

Hắn cuối cùng cũng dừng bước quay đầu nhìn nàng “Tùy ý ngươi.” Nói xong liền tiếp tục bước đi, cũng không quay đầu lại.

Nhìn theo bóng dáng hắn bước đi, Quan Chi Yên nhịn không được rơi nước mắt.

Tề Sóc đáng chết! Đáng chết…Ô ô……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Thật Trẻ Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook