Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm
Chương 37: Phụng bồi đến cùng
Tô Tố
19/12/2015
Một tuần sau đó, cô ba của nhà họ Sở cũng tự mình thực hiện, thật sự là tận hết sức lực thi hành khảo nghiệm mà Sở Trạm Đông ra lệnh.
Cung tâm kế, gián điệp, cho dù một ngày Hàn Tử Tây cũng không nhàn rỗi.
Người tàn nhẫn nhất với Hàn Tử Tây vẫn luôn là Sở Bích Đình.
Thật vất vả chờ đến cơ hội hiếm có này, làm sao Sở Bích Đình có thể dễ dàng buông tha được!
Nhưng ai biết được là Sở Văn Hiên...
... Hắn ta lại bắt cóc Hàn Tử Tây!
Nói ra cho oai thì chính là huấn luyện năng lực ứng biến cho cô!
Thân là nữ chủ nhân của Sở gia, không thể nào một đời không lo, gặp được nguy hiểm mà không có thủ đoạn để tự vệ, chẳng phải là làm cho Sở gia mất mặt sao!
"Tiểu ăn mày, chỉ cần trước khi mặt trời lặn, cô thuận lợi chạy đi, tôi sẽ ập tức công nhận cô là nữ chủ nhân Sở gia !"
Không nói tính tình tiểu tử Sở Trạm Đông này rất khó chịu, tuy trên mặt một chút không lo lắng cũng không có, còn lời nói ra nhưng là...
Xem ra chuyện Sở Trạm Đông bị đội nón xanh, nên làm sao hắn có thể không hợp tác đây!
Nếu hắn đã nói như vậy, thân là trưởng bối há có thể không phối hợp!
Đối với lý do thoái thác của Sở Văn Hiên, Hàn Tử Tây chỉ lạnh nhạt mím môi.
Nhìn mười mấy người đàn ông vạm vỡ đi phía sau hắn, cô chỉ lạnh nhạt nói: "Đa tạ Chú hai đã an bài!"
"Cô cũng đừng trách chú hai này!" Vẻ mặt Sở Văn Hiên còn ra vẻ như dụng tâm khổ sở: "Thân là nữ chủ nhân của Sở gia, không thể nào một đời không lo, bất kỳ nguy hiểm nào đều không gặp được, ta đây bất quá là mô phỏng trước một tý giúp ngươi mà thôi."
"Mấy người các ngươi..." Sở Văn Hiên nhìn đám kia người vạm vỡ, ý tứ sâu xa nói: "Lúc ra tay tất cả các ngươi phải chú ý một chút cho ta, đừng không biết nặng nhẹ!"
“Vâng, Nhị gia!"
Sở Nhị gia giật giật ngón tay út, có người mang băng ghế tới, hai chân Sở Nhị gia bắt chéo, nhàn nhã uống trà, ra lệnh: "Bắt đầu đi!"
Ra lệnh một tiếng, một bọn đàn ông giống như lang sói, nhanh chóng tiến về phía Hàn Tử Tây .
Hàn Tử Tây bị trói ở trên ghế, hai mắt lạnh đến rùng mình: "Cũng là thế sự vô thường, ai sẽ biết trước một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì đây?"
Tiếng nói vừa phát ra, chỉ thấy thời điểm đám người kia tiến gần đến người cô, trong phút chốc hắn ta đứng thẳng dậy từ trên ghế, một cái lưu loát đá vào đùi người đầu tiên, nháy mắt đã ở đằng sau người kia, bị đạp liền lùi lại vài bước...
Động tác vừa nhanh vừa chuẩn, làm cho Sở Văn Hiên sững sờ: "Cô có võ?"
Hắn chưa từng nghe nói đến chuyện này a! Mà trên chân cô ta chính là một sợi dây thừng cứng rắn không thể nào đứt được! Làm sao có thể...
"Tôi cũng chỉ biết một chút mà thôi..." Hàn Tử Tây khiêm tốn nói: "Hy vọng tôi sẽ không làm cho chú hai thất vọng là được rồi !"
Lúc cô bị trói, nếu như không phải là hắn ở sau lưng đánh lén, cô tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội xem một màn này.
Những năm kia, Hàn Tử Tây đã sớm biết Sở gia nhìn mình không vừa mắt, trải qua một tuần này cô mới biết sự tồn tại của mình căn bản chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ.
Thế thì đã nào, lần này Sở Văn Hiên hắn tìm những người này cũng đều không phải loại người ngồi không.
Sở Văn Hiên khoát tay: "Nếu đã như vậy, các ngươi hãy cùng nữ chủ nhân tương lai của Sở gia chúng ta, nói chuyện thật tốt một chút!"
"Tốt!" Hàn Tử Tây gật đầu: "Chú hai, tôi đề nghị chú đừng chỉ uống trà, cầm một nắm hạt dưa dập đầu, chuyện xưa kế tiếp sẽ thật sự rất đặc sắc!"
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt cô luôn luôn không có ánh sáng như màu mắt của con búp bê, khắc nghiệt hiển thị rõ, thời điểm có một người định giơ chân lên đá, xoay người một cái...
Cái ghế bị người nọ đá nát, có thể thấy được lực đạo lớn ra sao..
Đây chính là kết quả Hàn Tử Tây muốn, nàng lấy lại tự do, một màn vừa rồi đã làm cho cái cằm của Sở Văn Hiên muốn rớt xuống đất.
Một đám người... vậy mà không một ai đứng lên được!
"Cô cô cô..." Nhìn Hàn Tử Tây đang tiến tới gần mình, Sở Văn Hiên lắp bắp nói, đứng lên, xoay người bỏ chạy.
Hàn Tử Tây nhìn thấy, chỉ cười lạnh một tiếng, cô cũng không muốn hắn bị như thế, chẳng qua là lúc cô muốn đi ra ngoài, mà hắn vừa vặn ngăn ở cửa mà thôi.
Hàn Tử Tây biết rõ còn chưa có kết thúc, vô luận như thế nào, thì bọn họ cứ việc tới đây tìm cô, Hàn Tử Tây cô sẽ phụng bồi đến cùng...
Cung tâm kế, gián điệp, cho dù một ngày Hàn Tử Tây cũng không nhàn rỗi.
Người tàn nhẫn nhất với Hàn Tử Tây vẫn luôn là Sở Bích Đình.
Thật vất vả chờ đến cơ hội hiếm có này, làm sao Sở Bích Đình có thể dễ dàng buông tha được!
Nhưng ai biết được là Sở Văn Hiên...
... Hắn ta lại bắt cóc Hàn Tử Tây!
Nói ra cho oai thì chính là huấn luyện năng lực ứng biến cho cô!
Thân là nữ chủ nhân của Sở gia, không thể nào một đời không lo, gặp được nguy hiểm mà không có thủ đoạn để tự vệ, chẳng phải là làm cho Sở gia mất mặt sao!
"Tiểu ăn mày, chỉ cần trước khi mặt trời lặn, cô thuận lợi chạy đi, tôi sẽ ập tức công nhận cô là nữ chủ nhân Sở gia !"
Không nói tính tình tiểu tử Sở Trạm Đông này rất khó chịu, tuy trên mặt một chút không lo lắng cũng không có, còn lời nói ra nhưng là...
Xem ra chuyện Sở Trạm Đông bị đội nón xanh, nên làm sao hắn có thể không hợp tác đây!
Nếu hắn đã nói như vậy, thân là trưởng bối há có thể không phối hợp!
Đối với lý do thoái thác của Sở Văn Hiên, Hàn Tử Tây chỉ lạnh nhạt mím môi.
Nhìn mười mấy người đàn ông vạm vỡ đi phía sau hắn, cô chỉ lạnh nhạt nói: "Đa tạ Chú hai đã an bài!"
"Cô cũng đừng trách chú hai này!" Vẻ mặt Sở Văn Hiên còn ra vẻ như dụng tâm khổ sở: "Thân là nữ chủ nhân của Sở gia, không thể nào một đời không lo, bất kỳ nguy hiểm nào đều không gặp được, ta đây bất quá là mô phỏng trước một tý giúp ngươi mà thôi."
"Mấy người các ngươi..." Sở Văn Hiên nhìn đám kia người vạm vỡ, ý tứ sâu xa nói: "Lúc ra tay tất cả các ngươi phải chú ý một chút cho ta, đừng không biết nặng nhẹ!"
“Vâng, Nhị gia!"
Sở Nhị gia giật giật ngón tay út, có người mang băng ghế tới, hai chân Sở Nhị gia bắt chéo, nhàn nhã uống trà, ra lệnh: "Bắt đầu đi!"
Ra lệnh một tiếng, một bọn đàn ông giống như lang sói, nhanh chóng tiến về phía Hàn Tử Tây .
Hàn Tử Tây bị trói ở trên ghế, hai mắt lạnh đến rùng mình: "Cũng là thế sự vô thường, ai sẽ biết trước một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì đây?"
Tiếng nói vừa phát ra, chỉ thấy thời điểm đám người kia tiến gần đến người cô, trong phút chốc hắn ta đứng thẳng dậy từ trên ghế, một cái lưu loát đá vào đùi người đầu tiên, nháy mắt đã ở đằng sau người kia, bị đạp liền lùi lại vài bước...
Động tác vừa nhanh vừa chuẩn, làm cho Sở Văn Hiên sững sờ: "Cô có võ?"
Hắn chưa từng nghe nói đến chuyện này a! Mà trên chân cô ta chính là một sợi dây thừng cứng rắn không thể nào đứt được! Làm sao có thể...
"Tôi cũng chỉ biết một chút mà thôi..." Hàn Tử Tây khiêm tốn nói: "Hy vọng tôi sẽ không làm cho chú hai thất vọng là được rồi !"
Lúc cô bị trói, nếu như không phải là hắn ở sau lưng đánh lén, cô tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội xem một màn này.
Những năm kia, Hàn Tử Tây đã sớm biết Sở gia nhìn mình không vừa mắt, trải qua một tuần này cô mới biết sự tồn tại của mình căn bản chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ.
Thế thì đã nào, lần này Sở Văn Hiên hắn tìm những người này cũng đều không phải loại người ngồi không.
Sở Văn Hiên khoát tay: "Nếu đã như vậy, các ngươi hãy cùng nữ chủ nhân tương lai của Sở gia chúng ta, nói chuyện thật tốt một chút!"
"Tốt!" Hàn Tử Tây gật đầu: "Chú hai, tôi đề nghị chú đừng chỉ uống trà, cầm một nắm hạt dưa dập đầu, chuyện xưa kế tiếp sẽ thật sự rất đặc sắc!"
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt cô luôn luôn không có ánh sáng như màu mắt của con búp bê, khắc nghiệt hiển thị rõ, thời điểm có một người định giơ chân lên đá, xoay người một cái...
Cái ghế bị người nọ đá nát, có thể thấy được lực đạo lớn ra sao..
Đây chính là kết quả Hàn Tử Tây muốn, nàng lấy lại tự do, một màn vừa rồi đã làm cho cái cằm của Sở Văn Hiên muốn rớt xuống đất.
Một đám người... vậy mà không một ai đứng lên được!
"Cô cô cô..." Nhìn Hàn Tử Tây đang tiến tới gần mình, Sở Văn Hiên lắp bắp nói, đứng lên, xoay người bỏ chạy.
Hàn Tử Tây nhìn thấy, chỉ cười lạnh một tiếng, cô cũng không muốn hắn bị như thế, chẳng qua là lúc cô muốn đi ra ngoài, mà hắn vừa vặn ngăn ở cửa mà thôi.
Hàn Tử Tây biết rõ còn chưa có kết thúc, vô luận như thế nào, thì bọn họ cứ việc tới đây tìm cô, Hàn Tử Tây cô sẽ phụng bồi đến cùng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.