Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
Chương 428: . Gặp Nhau, Chia Lìa (5)
Bích Ngọc Tiêu
30/04/2021
Editor: Quỳnh Nguyễn
Rất nhanh hộ sĩ đến đây đưa thuốc tỉnh rượu cùng thuốc ngủ. Cô cũng đun nước đi đến bên giường Lãnh Vân Lâm, nhẹ nhàng đỡ anh lên: "Vân Lâm, uống thuốc."
Lãnh Vân Lâm không nói gì, nhíu nhíu mày, tựa hồ cực kỳ mất hứng.
Mộ Thanh Vũ vì thế để cho hộ sĩ rời khỏi, vừa mới đóng cửa lại, Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên mở mắt.
Mộ Thanh Vũ sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua Lãnh Vân Lâm, anh lại bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Làm sao vậy?" Cô nghi hoặc nhìn thoáng qua, Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên mở miệng, hỏi một câu: "Đóng cửa tốt sao?"
Cô nhìn thoáng qua, gian ngoài môn là đóng, bên trong phòng bệnh là có khóa.
"Đi khóa lại." Anh thanh âm trầm thấp, tại mệnh lệnh cô.
Buồn ngủ rồi hả ? Cô đi tới, cắm lên then cài cửa. Quay đầu xem đến thuốc cùng nước trên bàn còn không có uống. Cô lập tức đi tới: "Như thế nào lại vẫn không uống thuốc? Không uống thuốc tỉnh rượu sẽ không thoải mái. A! - - "
Lời còn chưa dứt thanh âm của cô im bặt đình chỉ, ngang hông cô bị cánh tay của anh ôm, thân thể lập tức té giường.
Mùi rượu gay mũi, cùng với hương khí nước hoa nhàn nhạt trên thân người đàn ông, từ phía sau cô luẩn quẩn. Anh không chút để ý vươn ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng xoa xát cổ của cô, tựa hồ tại điều tra miệng vết thương trên cần cổ cô.
Há miệng, thanh âm của anh trầm thấp mà khàn khàn như là cà phê nồng đậm, có hương vị nồng đậm.
" Thương thế của em ... Tốt sao?"
Cô sửng sốt, không nghĩ tới Lãnh Vân Lâm cư nhiên còn nhớ thương tổn của cô! Cô có chút cảm động, cũng có chút cảm giác nói không rõ, tựa hồ là tại kháng cự ấm áp của anh hoặc như là sắp sa vào.
Cô gật gật đầu.
"Thật sự?" Anh thanh âm có chút bất ổn. "Anh nhìn xem."
Cô từ từ xoay người, một vòng một vòng cởi bỏ băng vải. Lụa mỏng màu trắng tại đầu ngón tay của anh chậm rãi lột bỏ, cô xem anh thần tình đỏ ửng, rõ ràng là uống nhiều rượu, lại một bộ nghiêm túc thật sự.
Chờ cho tới phía sau nhìn đến phía cuối băng vải là có thêm vết nước đọng màu đen. Một cỗ vị thuốc đông y nồng đậm, che dấu vết thương nhỏ tại trên cần cổ cô.
"Còn đau phải không?" Anh vươn ra ngón tay, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng phất qua cổ cô, chấn động rất nhỏ kia lướt qua, mang đến xúc cảm nhu hòa.
Cô lắc đầu, phát hiện lông mi anh buông xuống, màu mắt thật sự. Mùi rượu mặc dù lớn lại giống như cả người cô đều đã ngâm mình ở mùi rượu nồng đậm mang đến xúc cảm nhu hòa.
"Về sau, không cần như vậy rồi." Dưới đèn, tuấn nhan của anh nhiễm lên hồng hồng, coi như ánh bình minh chói mắt. Lại từ từ, một vòng một vòng, quấn tốt băng vải giúp cô.
"Anh cũng vậy, nhớ rõ không cần uống nhiều rượu, tổn thương thân thể." Thanh âm của cô cũng không tự chủ được nhuyễn tiếp xuống. Ít nhất để cho anh trước hảo hảo nghỉ ngơi, cô lại trở về chiếu cố Ân Ân đi!
"Thanh Vũ. "Môi mỏng anh khẽ nhếch, đáy mắt trong suốt tựa hồ lướt qua một chút đen tối không rõ chân tình. "Anh nghĩ muốn ngủ."
"A..., kia em giúp anh cởi quần áo." Mặc dù cô vừa mới đưa áo khoác anh đều đã lột bỏ nhưng là cũng còn lại áo sơmi cùng quần tây.
Nhẹ tay cởi áo sơmi cùng quần của anh, chỉ còn lại có quần lót bên trong, cô đứng dậy nói: "Uống chút thuốc tỉnh rượu cùng thuốc ngủ, nếu không thì ngày hôm sau đi làm sẽ khó chịu."
Cô vừa mới đứng dậy, tính toán muốn đem quần áo của anh treo, kết quả lại vẫn không có động thủ đã bị Lãnh Vân Lâm lại kéo về trong lòng.
Rất nhanh hộ sĩ đến đây đưa thuốc tỉnh rượu cùng thuốc ngủ. Cô cũng đun nước đi đến bên giường Lãnh Vân Lâm, nhẹ nhàng đỡ anh lên: "Vân Lâm, uống thuốc."
Lãnh Vân Lâm không nói gì, nhíu nhíu mày, tựa hồ cực kỳ mất hứng.
Mộ Thanh Vũ vì thế để cho hộ sĩ rời khỏi, vừa mới đóng cửa lại, Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên mở mắt.
Mộ Thanh Vũ sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua Lãnh Vân Lâm, anh lại bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Làm sao vậy?" Cô nghi hoặc nhìn thoáng qua, Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên mở miệng, hỏi một câu: "Đóng cửa tốt sao?"
Cô nhìn thoáng qua, gian ngoài môn là đóng, bên trong phòng bệnh là có khóa.
"Đi khóa lại." Anh thanh âm trầm thấp, tại mệnh lệnh cô.
Buồn ngủ rồi hả ? Cô đi tới, cắm lên then cài cửa. Quay đầu xem đến thuốc cùng nước trên bàn còn không có uống. Cô lập tức đi tới: "Như thế nào lại vẫn không uống thuốc? Không uống thuốc tỉnh rượu sẽ không thoải mái. A! - - "
Lời còn chưa dứt thanh âm của cô im bặt đình chỉ, ngang hông cô bị cánh tay của anh ôm, thân thể lập tức té giường.
Mùi rượu gay mũi, cùng với hương khí nước hoa nhàn nhạt trên thân người đàn ông, từ phía sau cô luẩn quẩn. Anh không chút để ý vươn ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng xoa xát cổ của cô, tựa hồ tại điều tra miệng vết thương trên cần cổ cô.
Há miệng, thanh âm của anh trầm thấp mà khàn khàn như là cà phê nồng đậm, có hương vị nồng đậm.
" Thương thế của em ... Tốt sao?"
Cô sửng sốt, không nghĩ tới Lãnh Vân Lâm cư nhiên còn nhớ thương tổn của cô! Cô có chút cảm động, cũng có chút cảm giác nói không rõ, tựa hồ là tại kháng cự ấm áp của anh hoặc như là sắp sa vào.
Cô gật gật đầu.
"Thật sự?" Anh thanh âm có chút bất ổn. "Anh nhìn xem."
Cô từ từ xoay người, một vòng một vòng cởi bỏ băng vải. Lụa mỏng màu trắng tại đầu ngón tay của anh chậm rãi lột bỏ, cô xem anh thần tình đỏ ửng, rõ ràng là uống nhiều rượu, lại một bộ nghiêm túc thật sự.
Chờ cho tới phía sau nhìn đến phía cuối băng vải là có thêm vết nước đọng màu đen. Một cỗ vị thuốc đông y nồng đậm, che dấu vết thương nhỏ tại trên cần cổ cô.
"Còn đau phải không?" Anh vươn ra ngón tay, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng phất qua cổ cô, chấn động rất nhỏ kia lướt qua, mang đến xúc cảm nhu hòa.
Cô lắc đầu, phát hiện lông mi anh buông xuống, màu mắt thật sự. Mùi rượu mặc dù lớn lại giống như cả người cô đều đã ngâm mình ở mùi rượu nồng đậm mang đến xúc cảm nhu hòa.
"Về sau, không cần như vậy rồi." Dưới đèn, tuấn nhan của anh nhiễm lên hồng hồng, coi như ánh bình minh chói mắt. Lại từ từ, một vòng một vòng, quấn tốt băng vải giúp cô.
"Anh cũng vậy, nhớ rõ không cần uống nhiều rượu, tổn thương thân thể." Thanh âm của cô cũng không tự chủ được nhuyễn tiếp xuống. Ít nhất để cho anh trước hảo hảo nghỉ ngơi, cô lại trở về chiếu cố Ân Ân đi!
"Thanh Vũ. "Môi mỏng anh khẽ nhếch, đáy mắt trong suốt tựa hồ lướt qua một chút đen tối không rõ chân tình. "Anh nghĩ muốn ngủ."
"A..., kia em giúp anh cởi quần áo." Mặc dù cô vừa mới đưa áo khoác anh đều đã lột bỏ nhưng là cũng còn lại áo sơmi cùng quần tây.
Nhẹ tay cởi áo sơmi cùng quần của anh, chỉ còn lại có quần lót bên trong, cô đứng dậy nói: "Uống chút thuốc tỉnh rượu cùng thuốc ngủ, nếu không thì ngày hôm sau đi làm sẽ khó chịu."
Cô vừa mới đứng dậy, tính toán muốn đem quần áo của anh treo, kết quả lại vẫn không có động thủ đã bị Lãnh Vân Lâm lại kéo về trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.