Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
Chương 417: . Khó Cả Đôi Đường (3)
Bích Ngọc Tiêu
30/04/2021
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ân Ân, không náo loạn, chúng ta mau rửa sạch tay, sau đó đi bày bát đũa." Mộ Thanh Vũ mở vòi nước nói.
"Uh`m, tốt, mẹ." Mộ Thượng Ân cũng tích cực phối hợp, duỗi tay đến dưới vòi nước.
Rất nhanh bàn tay to cùng tay nhỏ đều đã rửa, Mộ Thanh Vũ bắt khăn da lông ngắn Đôrêmon màu lam của Mộ Thượng Ân cầm lấy tay nhỏ Mộ Thượng Ân lau khô nước phía trên.
Sau đó ôm Mộ Thượng Ân từ trên ghế tiếp xuống, chính mình lại mở vòi nước xoa xoa tay, nắm tay nhỏ Mộ Thượng Ân đi ra ngoài.
Nhìn đến Lý Tiêu Nhiên ở bên ngoài lấy ra trong gói to, Mộ Thanh Vũ nói: "Tiêu Nhiên, anh cũng đi rửa tay đi, đã tới chậm, liền không phần của anh rồi."
Lý Tiêu Nhiên nhìn nhìn Mộ Thượng Ân, nói: "Ân Ân, con nói với mẹ chờ chú Lý một hồi có được hay không, chú Lý trở về thay quần áo, đừng cho ăn ngon ăn sạch, lưu một phần cho chú Lý!"
Nghe Lý Tiêu Nhiên đùa với Mộ Thượng Ân mà nói, Mộ Thanh Vũ nở nụ cười, trong mắt mỉm cười nhìn Lý Tiêu Nhiên, Lý Tiêu Nhiên, còn lại là nhìn Mộ Thượng Ân nho nhỏ.
"Uh`m, chú Lý, con nói với mẹ lưu một phần cho chú Lý!" Mộ Thượng Ân giống tiểu đại nhân buông ra tay ôm đùi Mộ Thanh Vũ, ở sau người, nói.
Hai người thấy bộ dáng Mộ Thượng Ân đều bị bé làm cho tức cười, Lý Tiêu Nhiên sờ sờ đầu Mộ Thượng Ân, đặc biệt không chịu thua kém nói: "Ân Ân tốt chuyện này liền giao cho con, chú Lý đi rửa tay đi."
"Ân Ân, chúng ta tới cầm chén đũa dọn xong."
Cầm ba đôi đũa đưa cho Mộ Thượng Ân, tay nhỏ Mộ Thượng Ân nắm chặt ba đôi đũa hướng bàn ăn đi đến, bàn ăn bệnh viện là bàn trà, không cao lắm, cho nên Mộ Thượng Ân bốn tuổi thân cao vừa mới vượt qua mặt bàn, Mộ Thượng Ân thả chiếc đũa ở trên bàn cơm chia làm ba phân.
Trong tay Mộ Thanh Vũ bưng đậu cô-ve xào cùng thịt kho tiêu, bưng lên đậu hủ thả ở trên bàn cơm lại cầm một chén khoai tây hầm thịt bò.
Múc đầy ba chén cơm thả tới trên bàn cơm, cửa chính từ bên ngoài bị đẩy ra.
Sau cùng, lại bày ra sữa vượng tử hôm nay vì Mộ Thượng Ân mua, cẩn thận lau đi bên ngoài bình thả ở trên bàn cơm.
Chỉ chốc lát sau, Lý Tiêu Nhiên rửa tay đi tới, hai người đàn ông một trái một phải ngồi ở hai bên của cô.
Lý Tiêu Nhiên nhìn thức ăn trên bàn, trên mặt dào dạt ấm áp muốn cười, trên bàn tổng cộng ba bình sữa vượng tử anh lập tức hỗ trợ mở ra.
"Thanh Vũ. . ." Lý Tiêu Nhiên gọi tên cô.
Mộ Thanh Vũ không có quay đầu, nắm sữa vượng tử trong tay trả lời: "Như thế nào a?"
"Không có gì, chính là cảm thấy được em có vẻ rời khỏi thật lâu, đột nhiên trở lại, có chút không thích ứng." Lý Tiêu Nhiên áp chế nghĩ cách trong lòng, chỉ có thể chọn uyển chuyển nhất mà nói nói.
"Vậy sao?" Mộ Thanh Vũ mở ra một lọ sữa vượng tử đặt ở trong tay Mộ Thượng Ân, lại gắp một khối tôm đặt ở trong bát Mộ Thượng Ân.
Không biết vì cái gì lúc cô rời khỏi lại trở về, trong lòng, luôn luôn cảm giác, có chút kỳ quái.
Lý Tiêu Nhiên cứ như vậy si mê nhìn Mộ Thanh Vũ quay mặt, giống như mưa ngoài cửa sổ đều đã ngừng, mây đen tản ra lộ ra mặt trời, ánh mặt trời chiếu ở trên người nữ tử.
Giờ phút này làn da của cô tựa hồ đều đã biến thành trong suốt, anh có thể cảm nhận được hô hấp của cô, có thể nghe thấy tim của cô đập.
Mộ Thanh Vũ nhìn Mộ Thượng Ân kẹp lên tôm trong bát đưa vào trong miệng, mới quay đầu xem Lý Tiêu Nhiên.
"Ân Ân, không náo loạn, chúng ta mau rửa sạch tay, sau đó đi bày bát đũa." Mộ Thanh Vũ mở vòi nước nói.
"Uh`m, tốt, mẹ." Mộ Thượng Ân cũng tích cực phối hợp, duỗi tay đến dưới vòi nước.
Rất nhanh bàn tay to cùng tay nhỏ đều đã rửa, Mộ Thanh Vũ bắt khăn da lông ngắn Đôrêmon màu lam của Mộ Thượng Ân cầm lấy tay nhỏ Mộ Thượng Ân lau khô nước phía trên.
Sau đó ôm Mộ Thượng Ân từ trên ghế tiếp xuống, chính mình lại mở vòi nước xoa xoa tay, nắm tay nhỏ Mộ Thượng Ân đi ra ngoài.
Nhìn đến Lý Tiêu Nhiên ở bên ngoài lấy ra trong gói to, Mộ Thanh Vũ nói: "Tiêu Nhiên, anh cũng đi rửa tay đi, đã tới chậm, liền không phần của anh rồi."
Lý Tiêu Nhiên nhìn nhìn Mộ Thượng Ân, nói: "Ân Ân, con nói với mẹ chờ chú Lý một hồi có được hay không, chú Lý trở về thay quần áo, đừng cho ăn ngon ăn sạch, lưu một phần cho chú Lý!"
Nghe Lý Tiêu Nhiên đùa với Mộ Thượng Ân mà nói, Mộ Thanh Vũ nở nụ cười, trong mắt mỉm cười nhìn Lý Tiêu Nhiên, Lý Tiêu Nhiên, còn lại là nhìn Mộ Thượng Ân nho nhỏ.
"Uh`m, chú Lý, con nói với mẹ lưu một phần cho chú Lý!" Mộ Thượng Ân giống tiểu đại nhân buông ra tay ôm đùi Mộ Thanh Vũ, ở sau người, nói.
Hai người thấy bộ dáng Mộ Thượng Ân đều bị bé làm cho tức cười, Lý Tiêu Nhiên sờ sờ đầu Mộ Thượng Ân, đặc biệt không chịu thua kém nói: "Ân Ân tốt chuyện này liền giao cho con, chú Lý đi rửa tay đi."
"Ân Ân, chúng ta tới cầm chén đũa dọn xong."
Cầm ba đôi đũa đưa cho Mộ Thượng Ân, tay nhỏ Mộ Thượng Ân nắm chặt ba đôi đũa hướng bàn ăn đi đến, bàn ăn bệnh viện là bàn trà, không cao lắm, cho nên Mộ Thượng Ân bốn tuổi thân cao vừa mới vượt qua mặt bàn, Mộ Thượng Ân thả chiếc đũa ở trên bàn cơm chia làm ba phân.
Trong tay Mộ Thanh Vũ bưng đậu cô-ve xào cùng thịt kho tiêu, bưng lên đậu hủ thả ở trên bàn cơm lại cầm một chén khoai tây hầm thịt bò.
Múc đầy ba chén cơm thả tới trên bàn cơm, cửa chính từ bên ngoài bị đẩy ra.
Sau cùng, lại bày ra sữa vượng tử hôm nay vì Mộ Thượng Ân mua, cẩn thận lau đi bên ngoài bình thả ở trên bàn cơm.
Chỉ chốc lát sau, Lý Tiêu Nhiên rửa tay đi tới, hai người đàn ông một trái một phải ngồi ở hai bên của cô.
Lý Tiêu Nhiên nhìn thức ăn trên bàn, trên mặt dào dạt ấm áp muốn cười, trên bàn tổng cộng ba bình sữa vượng tử anh lập tức hỗ trợ mở ra.
"Thanh Vũ. . ." Lý Tiêu Nhiên gọi tên cô.
Mộ Thanh Vũ không có quay đầu, nắm sữa vượng tử trong tay trả lời: "Như thế nào a?"
"Không có gì, chính là cảm thấy được em có vẻ rời khỏi thật lâu, đột nhiên trở lại, có chút không thích ứng." Lý Tiêu Nhiên áp chế nghĩ cách trong lòng, chỉ có thể chọn uyển chuyển nhất mà nói nói.
"Vậy sao?" Mộ Thanh Vũ mở ra một lọ sữa vượng tử đặt ở trong tay Mộ Thượng Ân, lại gắp một khối tôm đặt ở trong bát Mộ Thượng Ân.
Không biết vì cái gì lúc cô rời khỏi lại trở về, trong lòng, luôn luôn cảm giác, có chút kỳ quái.
Lý Tiêu Nhiên cứ như vậy si mê nhìn Mộ Thanh Vũ quay mặt, giống như mưa ngoài cửa sổ đều đã ngừng, mây đen tản ra lộ ra mặt trời, ánh mặt trời chiếu ở trên người nữ tử.
Giờ phút này làn da của cô tựa hồ đều đã biến thành trong suốt, anh có thể cảm nhận được hô hấp của cô, có thể nghe thấy tim của cô đập.
Mộ Thanh Vũ nhìn Mộ Thượng Ân kẹp lên tôm trong bát đưa vào trong miệng, mới quay đầu xem Lý Tiêu Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.