Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
Chương 528: . Trí Nhớ (2)
Bích Ngọc Tiêu
02/05/2021
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tô Rừng Khải sửng sốt, nhìn đến trên trán con trai tràn đầy mồ hôi, nhưng là sắc mặt buộc chặt, khớp hàm đóng chặt tựa hồ cực kỳ nghiêm túc. Ông nhìn nhìn anh , gật gật đầu.
Hai người đàn ông lập tức đi đi vào nhà, đến chỗ thư phòng, Mạc Thiểu Thần khép cửa phòng lại: "Ba, ba năm thời gian con mất đi trí nhớ tới cùng đã xảy ra cái gì?"
Anh hỏi Tô Rừng Khải, Tô Rừng Khải lại làm sao có thể biết? Ông cùng Mạc Thiểu Thần gặp nhau chính là tại đảo quốc, thấy được anh bị đá nện trúng đầu. Trước ông có đi qua mẹ Mạc nơi đó hỏi tin tức Mạc Thiểu Thần, nhưng mà mẹ Mạc cũng chỉ cấp cho ông một tấm ảnh chụp con trai, hơn nữa nói cho ông con trai đi đảo quốc.
Tô Rừng Khải căn bản không biết, Mạc Thiểu Thần là như thế nào cùng Mộ Thanh Vũ quen biết, như thế nào yêu cô, lại như thế nào gặp chị gái của cô. Anh không hề yêu chị gái của cô lại tại cùng ngày sinh nhật của cô bởi vì uống rượu quá nhiều sai nhìn Mộ Thanh Tịch thành cô, cùng Mộ Thanh Tịch đã xảy ra quan hệ!
Thậm chí lúc ấy ông vì chăm sóc con trai vẫn đợi tại Mĩ quốc không có trở về. Cho dù về nước cũng là trở lại nhà chính ông mà không có đi nhà mẹ Mạc. Đợi cho Mạc Thiểu Thần thanh tỉnh thanh tỉnh, ông vô cùng cao hứng thông báo chuyện này cho mẹ Mạc lại phát hiện... Bà đã tai nạn xe cộ, bỏ mình rồi !
Cũng bởi vì chuyện này, Tô Rừng Khải vẫn đối với Mạc Thiểu Thần lòng có áy náy. Không hề nghi ngờ, trải qua mấy năm nay ông đối với mẹ Mạc lại vẫn có bao nhiêu cảm tình, có lẽ đều đã tại năm tháng trôi qua bị chìm ngập không có. Nhưng mà có lẽ không chiếm được mới là tốt, mẹ Mạc vẫn đều là nốt ruồi chu sa trong lòng Tô Rừng Khải. Lại thêm chết của bà khiến cho ông đối mặt Mạc Thiểu Thần càng thêm áy náy cùng tự trách. Ông có nghĩ tới giao cho anh tuyệt đại bộ phân cổ phần xí nghiệp chính mình!
Chỉ là mặc kệ ông nghĩ như thế nào, trí nhớ ba năm kia ông không có tham dự cho nên cái gì cũng không biết a!
"Ba, ba nói cho con biết con có phải bỏ lỡ cái gì hay không?" Anh đau đầu muốn nứt ra, vẫn đỡ đầu chính mình, đau anh nói đều đã nói không nên lời!
"Thiểu Thần, con làm sao vậy?" Tô Rừng Khải nhìn đến anh một loại bộ dáng, cũng dọa đến chỗ. Ông lập tức qua đi nâng anh dậy.
"Ba, van cầu ba nói cho con biết, trí nhớ ba năm bị mất tới cùng đã xảy ra cái gì!" Anh đau đầu muốn nứt ra, đầu chính mình như là một đồ chứa đựng, có một cái cái miệng nhỏ ngăn chặn tất cả trí nhớ anh, những cái trí nhớ buông lỏng này như là từng đạo dòng nước chen lấn ra bên ngoài dâng lên, nhưng là lại giống như là thiếu chút gì, vẫn không có biện pháp để cho anh nhìn thấy manh mối, ngược lại lại vẫn càng ngày càng đau đớn!
"Thiểu Thần, con, con đừng có gấp!" Tô Rừng Khải nhìn đến ánh mắt anh đều đã đỏ, sắc mặt bởi vì đau đớn mà hung dữ, dùng lực chống tay , giống như đau không thể tiếp thụ, ông cũng sốt ruột muốn chết!
Nghĩ nghĩ, ông bỗng nhiên nói: "Ba thật là tại con gặp chuyện không may về sau mới tìm được con! Nhưng mà nơi này của ba có một quyển photo album. Bên trong có ảnh chụp của con!"
Mạc Thiểu Thần nghe được tin tức này, nhất thời liền xông ra ngoài!
Tô Rừng Khải mang theo anh ra ngoài, đi đến phòng bên cạnh, nơi này trên cái giá sách lớn bày đầy sách, ông trước giá sách tìm hồi lâu mới tìm được quyển photo album kia: "Là nơi này!"
Lời còn chưa dứt, Mạc Thiểu Thần đoạt lấy một phen, anh vội vội vàng vàng mở ra, mấy tấm phía trước là ảnh chụp anh tham gia điển lễ khai giảng. Phía trên mặt mày giống như tươi cười ôn thuần.
Tô Rừng Khải sửng sốt, nhìn đến trên trán con trai tràn đầy mồ hôi, nhưng là sắc mặt buộc chặt, khớp hàm đóng chặt tựa hồ cực kỳ nghiêm túc. Ông nhìn nhìn anh , gật gật đầu.
Hai người đàn ông lập tức đi đi vào nhà, đến chỗ thư phòng, Mạc Thiểu Thần khép cửa phòng lại: "Ba, ba năm thời gian con mất đi trí nhớ tới cùng đã xảy ra cái gì?"
Anh hỏi Tô Rừng Khải, Tô Rừng Khải lại làm sao có thể biết? Ông cùng Mạc Thiểu Thần gặp nhau chính là tại đảo quốc, thấy được anh bị đá nện trúng đầu. Trước ông có đi qua mẹ Mạc nơi đó hỏi tin tức Mạc Thiểu Thần, nhưng mà mẹ Mạc cũng chỉ cấp cho ông một tấm ảnh chụp con trai, hơn nữa nói cho ông con trai đi đảo quốc.
Tô Rừng Khải căn bản không biết, Mạc Thiểu Thần là như thế nào cùng Mộ Thanh Vũ quen biết, như thế nào yêu cô, lại như thế nào gặp chị gái của cô. Anh không hề yêu chị gái của cô lại tại cùng ngày sinh nhật của cô bởi vì uống rượu quá nhiều sai nhìn Mộ Thanh Tịch thành cô, cùng Mộ Thanh Tịch đã xảy ra quan hệ!
Thậm chí lúc ấy ông vì chăm sóc con trai vẫn đợi tại Mĩ quốc không có trở về. Cho dù về nước cũng là trở lại nhà chính ông mà không có đi nhà mẹ Mạc. Đợi cho Mạc Thiểu Thần thanh tỉnh thanh tỉnh, ông vô cùng cao hứng thông báo chuyện này cho mẹ Mạc lại phát hiện... Bà đã tai nạn xe cộ, bỏ mình rồi !
Cũng bởi vì chuyện này, Tô Rừng Khải vẫn đối với Mạc Thiểu Thần lòng có áy náy. Không hề nghi ngờ, trải qua mấy năm nay ông đối với mẹ Mạc lại vẫn có bao nhiêu cảm tình, có lẽ đều đã tại năm tháng trôi qua bị chìm ngập không có. Nhưng mà có lẽ không chiếm được mới là tốt, mẹ Mạc vẫn đều là nốt ruồi chu sa trong lòng Tô Rừng Khải. Lại thêm chết của bà khiến cho ông đối mặt Mạc Thiểu Thần càng thêm áy náy cùng tự trách. Ông có nghĩ tới giao cho anh tuyệt đại bộ phân cổ phần xí nghiệp chính mình!
Chỉ là mặc kệ ông nghĩ như thế nào, trí nhớ ba năm kia ông không có tham dự cho nên cái gì cũng không biết a!
"Ba, ba nói cho con biết con có phải bỏ lỡ cái gì hay không?" Anh đau đầu muốn nứt ra, vẫn đỡ đầu chính mình, đau anh nói đều đã nói không nên lời!
"Thiểu Thần, con làm sao vậy?" Tô Rừng Khải nhìn đến anh một loại bộ dáng, cũng dọa đến chỗ. Ông lập tức qua đi nâng anh dậy.
"Ba, van cầu ba nói cho con biết, trí nhớ ba năm bị mất tới cùng đã xảy ra cái gì!" Anh đau đầu muốn nứt ra, đầu chính mình như là một đồ chứa đựng, có một cái cái miệng nhỏ ngăn chặn tất cả trí nhớ anh, những cái trí nhớ buông lỏng này như là từng đạo dòng nước chen lấn ra bên ngoài dâng lên, nhưng là lại giống như là thiếu chút gì, vẫn không có biện pháp để cho anh nhìn thấy manh mối, ngược lại lại vẫn càng ngày càng đau đớn!
"Thiểu Thần, con, con đừng có gấp!" Tô Rừng Khải nhìn đến ánh mắt anh đều đã đỏ, sắc mặt bởi vì đau đớn mà hung dữ, dùng lực chống tay , giống như đau không thể tiếp thụ, ông cũng sốt ruột muốn chết!
Nghĩ nghĩ, ông bỗng nhiên nói: "Ba thật là tại con gặp chuyện không may về sau mới tìm được con! Nhưng mà nơi này của ba có một quyển photo album. Bên trong có ảnh chụp của con!"
Mạc Thiểu Thần nghe được tin tức này, nhất thời liền xông ra ngoài!
Tô Rừng Khải mang theo anh ra ngoài, đi đến phòng bên cạnh, nơi này trên cái giá sách lớn bày đầy sách, ông trước giá sách tìm hồi lâu mới tìm được quyển photo album kia: "Là nơi này!"
Lời còn chưa dứt, Mạc Thiểu Thần đoạt lấy một phen, anh vội vội vàng vàng mở ra, mấy tấm phía trước là ảnh chụp anh tham gia điển lễ khai giảng. Phía trên mặt mày giống như tươi cười ôn thuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.