Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
Chương 148: Đại chiến đồ ăn (1)
Bích Ngọc Tiêu
10/07/2018
Editor Quỳnh Nguyễn.
Có lẽ chọn sữa chua là được rồi, Lý Tiêu Nhiên cầm lấy sữa trong tay Mộ Thượng Ân rồi quay đi. Mãi đến khi bóng người của bọn họ hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của cô, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Muốn đi ra, cô chợt phát hiện, chính mình không có cách nào tránh thoát khỏi ràng buộc của anh rồi!
Cô hiển nhiên là một con mồi của sói rồi!
Đợi đến khi sự việc kết thúc, con sói này vừa mới nếm xong bữa điểm tâm, bữa ăn chính còn chưa bắt đầu đây!
Cô vừa tự diễu, có vẻ như vừa nghĩ đến anh khiến cho hô hấp cũng trở lên bất ổn, cả cơ thể cũng bắt đầu nóng rực lên.
Vốn là cô ôm đầu của anh, để anh không thể nhúc nhích khuôn mặt. Nhưng mà, trong lúc vô tình, đã biến thành anh nắm eo thon của cô, lợi dụng ưu thế tay chân dài của anh, ôm chặt cô trong lồng ngực của mình....
Hơn nữa, dường như cô còn cảm thấy có đôi khi, trên bụng của cô có thứ gì đó của Lãnh Vân Lâm đang cưng cứng gào gào gọi.
Ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt anh như thương không phải thương, không uống rượu, nhưng dường như có vẻ say.
Mà dần dần, vốn đôi tay đang ôm chặt eo của cô, trở lên dịu dàng hơn, có chút muốn tiếp tục di chuyển sâu hơn.
Khóe mắt vừa mở, anh nhẹ nhàng tách môi ra. Bởi vì thời gian hôn môi dài, làm cho môi anh còn chói mắt như cảnh xuân.
" Chúng ta, tốt nhất là trở về sớm một chút đi thôi!"
Hiển nhiên, anh đang không ăn no, lại "Đói bụng" rồi!
Thật không nên dùng loại phương pháp kia để thu hút sự chú ý của anh, hiện tại, xem như là tự gieo ác gặp ác đi!
"Hay là ăn cơm trước đi." Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác, thừa dịp anh không để ý, chạy đi lấy xe.
Lãnh Vân Lâm cũng không thèm tính toàn với cô. Chờ về tới nhà, đóng cửa lại ai làm chủ, còn không phải do anh định đoạt hay sao?
==============
Quả nhiên, xuất hiện ở siêu thị, chở về một đống đồ lớn, Lãnh Vân Lâm lái xe chở cô trở về biệt thự.
Vừa vào cửa, cô lập tức sắp xếp chồng nguyên liệu nấu ăn này nhưng thật ra là cố gắng hết sức để kéo dài thời gian, không muốn sớm như vậy đã cùng với anh leo lên giường, vì thế, chịu khổ bắt đầu thu xếp đồ vật vừa chở về.
Lãnh Vân Lâm đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ của cô, anh cũng không phải là loại quỷ đói đầu thai, tự nhiên cũng sẽ không như loại người giống như heo có thể làm chuyện đó cả ngày cả đêm.
Mộ Thanh Vũ cho anh ly cà phê, anh ngồi trên ghế sa-lông ở phòng khách, mở điện thoại di động ra nhìn.
Quả nhiên, vừa mở điện thoại di động ra, bên trong tràn ngập thông báo, tin nhắn, liền lập tức ập đến làm điện thoại di động của anh rung động liên tục.
Mở ra bên trong, nội dung chủ yếu là liên quan đến sự việc Lâm Vũ Thâm tối hôm qua.
Có mẹ của anh gọi điện, có Lâm gia đến răn dạy, thậm chí còn nói, phải đưa Mộ Thanh Vũ cùng anh đưa vào nhà giam, kiện anh cố ý gây thương tích. Tự nhiên, còn có mấy người bạn tốt như Vũ Trạch Hiểu chạy tới hỏi thăm.
Đang định trả lời, một cuộc điện thoại vừa vặn gọi tới, ngón tay anh run lên, đưa tay nhấn nút nghe, vừa đúng là bạn học Vũ Trạch Hiểu gọi tới. Còn chưa kịp nói, đầu bên kia đã truyền tới tiếng cười của anh:" Oa ha ha ha ha, nghe nói tối hôm qua, cô gái của cậu đã đánh tên tiểu tử Lâm gia kia?"
Cái tên này là ca sĩ cấp bậc siêu sao. Dùng âm thanh trầm bổng du dương để bát quái nghe mới kỳ quái làm sao.
Lãnh Vân Lâm im lặng một lúc, rốt cuộc cũng rặn ra mấy chữ: " Làm sao cậu biết được?"
"Chuyện này làm sao có thể che giấu được tớ?" Vũ Trạch Hiển cười vẻ đầy kiêu ngạo, "Nói nhanh lên, nói nhanh lên, chuyện xảy ra tối hôm qua diễn ra như thế nào?"
Có lẽ chọn sữa chua là được rồi, Lý Tiêu Nhiên cầm lấy sữa trong tay Mộ Thượng Ân rồi quay đi. Mãi đến khi bóng người của bọn họ hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của cô, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Muốn đi ra, cô chợt phát hiện, chính mình không có cách nào tránh thoát khỏi ràng buộc của anh rồi!
Cô hiển nhiên là một con mồi của sói rồi!
Đợi đến khi sự việc kết thúc, con sói này vừa mới nếm xong bữa điểm tâm, bữa ăn chính còn chưa bắt đầu đây!
Cô vừa tự diễu, có vẻ như vừa nghĩ đến anh khiến cho hô hấp cũng trở lên bất ổn, cả cơ thể cũng bắt đầu nóng rực lên.
Vốn là cô ôm đầu của anh, để anh không thể nhúc nhích khuôn mặt. Nhưng mà, trong lúc vô tình, đã biến thành anh nắm eo thon của cô, lợi dụng ưu thế tay chân dài của anh, ôm chặt cô trong lồng ngực của mình....
Hơn nữa, dường như cô còn cảm thấy có đôi khi, trên bụng của cô có thứ gì đó của Lãnh Vân Lâm đang cưng cứng gào gào gọi.
Ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt anh như thương không phải thương, không uống rượu, nhưng dường như có vẻ say.
Mà dần dần, vốn đôi tay đang ôm chặt eo của cô, trở lên dịu dàng hơn, có chút muốn tiếp tục di chuyển sâu hơn.
Khóe mắt vừa mở, anh nhẹ nhàng tách môi ra. Bởi vì thời gian hôn môi dài, làm cho môi anh còn chói mắt như cảnh xuân.
" Chúng ta, tốt nhất là trở về sớm một chút đi thôi!"
Hiển nhiên, anh đang không ăn no, lại "Đói bụng" rồi!
Thật không nên dùng loại phương pháp kia để thu hút sự chú ý của anh, hiện tại, xem như là tự gieo ác gặp ác đi!
"Hay là ăn cơm trước đi." Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác, thừa dịp anh không để ý, chạy đi lấy xe.
Lãnh Vân Lâm cũng không thèm tính toàn với cô. Chờ về tới nhà, đóng cửa lại ai làm chủ, còn không phải do anh định đoạt hay sao?
==============
Quả nhiên, xuất hiện ở siêu thị, chở về một đống đồ lớn, Lãnh Vân Lâm lái xe chở cô trở về biệt thự.
Vừa vào cửa, cô lập tức sắp xếp chồng nguyên liệu nấu ăn này nhưng thật ra là cố gắng hết sức để kéo dài thời gian, không muốn sớm như vậy đã cùng với anh leo lên giường, vì thế, chịu khổ bắt đầu thu xếp đồ vật vừa chở về.
Lãnh Vân Lâm đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ của cô, anh cũng không phải là loại quỷ đói đầu thai, tự nhiên cũng sẽ không như loại người giống như heo có thể làm chuyện đó cả ngày cả đêm.
Mộ Thanh Vũ cho anh ly cà phê, anh ngồi trên ghế sa-lông ở phòng khách, mở điện thoại di động ra nhìn.
Quả nhiên, vừa mở điện thoại di động ra, bên trong tràn ngập thông báo, tin nhắn, liền lập tức ập đến làm điện thoại di động của anh rung động liên tục.
Mở ra bên trong, nội dung chủ yếu là liên quan đến sự việc Lâm Vũ Thâm tối hôm qua.
Có mẹ của anh gọi điện, có Lâm gia đến răn dạy, thậm chí còn nói, phải đưa Mộ Thanh Vũ cùng anh đưa vào nhà giam, kiện anh cố ý gây thương tích. Tự nhiên, còn có mấy người bạn tốt như Vũ Trạch Hiểu chạy tới hỏi thăm.
Đang định trả lời, một cuộc điện thoại vừa vặn gọi tới, ngón tay anh run lên, đưa tay nhấn nút nghe, vừa đúng là bạn học Vũ Trạch Hiểu gọi tới. Còn chưa kịp nói, đầu bên kia đã truyền tới tiếng cười của anh:" Oa ha ha ha ha, nghe nói tối hôm qua, cô gái của cậu đã đánh tên tiểu tử Lâm gia kia?"
Cái tên này là ca sĩ cấp bậc siêu sao. Dùng âm thanh trầm bổng du dương để bát quái nghe mới kỳ quái làm sao.
Lãnh Vân Lâm im lặng một lúc, rốt cuộc cũng rặn ra mấy chữ: " Làm sao cậu biết được?"
"Chuyện này làm sao có thể che giấu được tớ?" Vũ Trạch Hiển cười vẻ đầy kiêu ngạo, "Nói nhanh lên, nói nhanh lên, chuyện xảy ra tối hôm qua diễn ra như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.