Chương 80
Khu Khu Nhất Nhật
12/08/2017
Tiễn Sâm cười cười,
có vẻ tiếc nuối: "Chồng cô thường không nhận điện thoại của cô sao?
Không thể nào? Anh ta rất yêu cô, theo tôi được biết."
Trong lòng Du Du lại quay cuồng.
"Thật ra thì, ban đầu tôi ở bên cạnh Bạch Ngôn Sơ lâu như vậy, coi như là rất hiểu rõ con người anh ta. Anh ta là một người tàn nhẫn, làm việc cũng không thích lưu lại đường sống cho người khác! Anh ta cũng rất thông minh, suy nghĩ rất cẩn thận. Nhưng, anh ta còn có nhược điểm. Cô biết nhược điểm lớn nhất của anh ta là cái gì không?" Tiễn Sâm nói tới chỗ này thì có chút hưng phấn.
Du Du cảm thấy hô hấp của mình như ngưng lại.
Tiễn Sâm nhỏ giọng cười một tiếng: "Chính là cô."
Toàn thân Du Du trở nên cứng đờ, trong lòng nhảy dựng cả lên.
Tiễn Sâm đến gần một bước, bình tĩnh nhìn cô nhỏ giọng nói: "Đường Du Du, hai người đàn ông cô yêu quý đều đã vì cô, mà làm ra chuyện vượt ra khỏi cực hạn của họ."
Trong lòng Du Du như có một sợi dây đang lay động, hình như sẽ bị đứt rất nhanh. Cô biết hai người đàn ông trong miệng hắn nói là ai, một là Đường Hạc Lễ, một nữa là Bạch Ngôn Sơ.
Tiễn Sâm lại nói tiếp: "Đường tiểu thư, không, phải gọi cô là Bạch phu nhân mới đúng! Cô có thể nói cho tôi biết, từ mười hai giờ đêm tối ngày hôm qua đến sáu giờ sáng hôm nay, chồng cô đã ở nơi nào?"
"Anh ấy ở công ty suốt đêm." Du Du bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
Tiễn Sâm cười cười: "Ừ, anh ta nói với cô như vậy?"
Du Du cảm thấy lo lắng, nói: "Đúng vậy. Gần đây anh ấy rất bận rộn, cho nên tối qua đêm ở đó cũng rất bình thường."
"Ừ, đúng là bận rộn thật! Thôi thì tôi cứ từ từ chờ, có lẽ một lát nữa anh ta sẽ về nhà." Tiễn Sâm nói xong, liền phối hợp ngồi trên ghế sa lon.
Du Du nhìn hắn, trong lòng kích động không dứt. Cô không có cách nào để biết trước được liệu rằng một giây sau mình vẫn còn có thể trấn tĩnh ứng phó với người cảnh sát này hay không.
Nhưng, rốt cuộc Bạch Ngôn Sơ đã đi đâu?
Đang lúc cô như đang ngồi trên đống lửa, cửa chính đột nhiên mở ra. Du Du cùng Tiễn Sâm đồng thời nhìn sang, nhìn thấy Bạch Ngôn Sơ mệt mỏi đi vào.
"Ngôn Sơ!" Du Du kêu lên, trong lòng quay cuồng. Cuối cùng anh cũng đã trở lại!
Bạch Ngôn Sơ đưa tay kéo eo nhỏ của cô qua, dịu dàng cười nói: "Không có chuyện gì." Sau đó lại lạnh lùng nhìn Tiễn Sâm, nói, "Cậu Tiễn, cậu muốn làm gì?"
"Ngài Bạch, tôi có mấy vấn đề về Giang Tâm Di muốn hỏi ngài." Tiễn Sâm nói thẳng vào vấn đề.
Bạch Ngôn Sơ lạnh nhạt nói: "Có thể, nhưng chúng ta lên thư phòng nói đi!" Nói xong liền thả cánh tay của Du Du ra, dẫn Tiễn Sâm đi lên lầu.
Du Du ngơ ngác nhìn bóng lưng của bọn họ, cảm thấy một loại sợ hãi trước đó chưa từng có đang đè ép mình.
=== ====== =========
Sau một giờ, Du Du ngồi trên ghế sa lon thấy được Tiễn Sâm thất vọng đi xuống cầu thang.
Cô vội vàng hỏi: "Sao rồi? Các anh đã nói những gì?"
Tiễn Sâm nhìn cô một chút, sau đó cười than: "Hai người hãy chú ý giữ gìn sức khỏe!" Sau đó lại nói thêm một câu, "Khuyên anh ta một chút, nói anh ta có đôi khi không cần gắng gượng thêm nữa!"
Sau đó liền sải bước đi ra khỏi cửa chính.
Cả người Du Du run lên, sau đó vô lực ngồi trên ghế sa lon.
Sau đó, từ sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân. Cô đột nhiên quay đầu lại, mất hồn nhìn người đàn ông đang đi xuống.
Rốt cuộc là anh đã làm cái gì? Có phải có chuyện gạt cô hay không?
"Ngôn Sơ." Cô yếu ớt mở miệng, nhưng cảm thấy như có chút tắc nghẹn tại cổ họng.
Bạch Ngôn Sơ sãi bước đi tới, giang cánh tay dài ra ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Anh chỉ nói cho cậu ta biết tối hôm qua anh đã làm gì mà thôi, tối hôm qua quả thực anh đã ở lại công ty, chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Còn nữa, anh đã liên lạc với luật sư Lý, anh sẽ thảo luận với ông ấy."
Nước mắt cô rơi xuống, hỏi: "Rốt cuộc là anh. . . . . . Đã làm chưa?"
Anh cúi đầu hôn lên vầng trán trắng noãn của cô, cười nói: "Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em!"
cả người Du Du run rẩy, khẽ khóc: "Nhưng anh không muốn anh vì em mà làm loại chuyện đó!"
"Không nên suy nghĩ nhiều, mọi việc hãy giao cho anh!" Anh ôm chặt cô, thật lâu vẫn không buông lỏng.
=== ====== =======
Cách đó không xa ngọn đèn của Hải Cảng lóe lên, như tô điểm lên bâu trời đêm của Hương thành.
Ở bến tàu, Bạch Ngôn Sơ tựa vào trên lan can, tay cầm một điếu thuốc còn lại phân nửa. Trong cơn gió lạnh, màu đỏ của ánh lửa có chút rung động.
Một chiếc xe hơi màu trắng dừng ở bên kia, Mary mặc một bộ váy màu đen từ trên xe đi xuống. Cô đi tới trước lan can, cũng dựa vào trước lan can giống như anh.
Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Cảnh sát đã tham dự. Cậu định làm gì?"
Bạch Ngôn Sơ nhìn về phía trước, con ngươi nhìn trong bóng đêm lúc sáng lúc rối. Nhả ra một vòng khói, anh nói: "Thật ra thì, tạm thời tôi chưa nghĩ ra biện pháp tốt nhất."
"Mặc dù có thể tạm thời thoát khỏi sự quấy rầy của bọn họ, nhưng nếu có cơ hội bọn họ vẫn sẽ không bỏ qua. Cho nên, tôi có một biện pháp." Mary vén sợi tóc bị gió thổi ra sau vành tai.
Bạch Ngôn Sơ cúi người dụi điếu thuốc lá, nghe cô nói.
"Một người chết, chắc là sẽ không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật." Mary nhẹ giọng nói.
Bạch NGôn Sơ nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói tiếng nào, nhưng con sóng trong đôi mắt đã dâng lên.
Mary hỏi: "Cậu hiểu tôi nói gì chứ?"
Có mấy lời, không cần nói quá rõ.
Rốt cuộc Bạch NGôn Sơ cũng mở miệng: "Nếu tôi giả chết, sẽ có cái gì tốt?"
"Đầu tiên, cậu muốn Đường Du Du và con gái của cậu suốt ngày cứ phải lo lắng đề phòng sao? Hi vọng cảnh sát ngày ngày tới cửa hỏi thăm, thậm chí có một ngày bắt cậu đi quy án thì sao? Cho dù cậu che đậy không chê vào đâu được, cũng sẽ có lúc sơ hở. Mấy năm nay anh rể cậu gần như không nhiễm tới máu người, đó là bởi vì anh ấy muốn tích đức cho quãng đời còn lại. Ngôn Sơ, cậu là người thận trọng, nhưng có một số việc cậu đã làm qua, chắc chắn sẽ có sơ hở. Cho nên, kịp thời rời đi là biện pháp tốt nhất, hơn nữa còn là hoàn toàn biến mất. Chị không muốn thấy cậu bị cảnh sát mang đi, cậu còn trẻ, hãy đi nghỉ ngơi một thời gian, có nhiều chuyện lớn vẫn có thể làm!"
Bạch Ngôn Sơ nhếch môi cười khổ: "Nhưng còn con gái và vợ của tôi thì sao?"
"Cậu đã chết, cuộc sống của bọn họ vẫn giống như trước. Nhưng, cậu hất định phải độc ác! Vì những ngày đoàn tụ ở phía sau, cậu nhất định phải độc ác!" Mary nhìn anh, ra sức nói.
Bạch Ngôn Sơ chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng cười một tiếng: "Nhưng nếu tôi mất đi họ, sống còn có ý nghĩa gì?"
Tất cả mọi chuyện anh làm, chính là vì có thể bảo vệ cô bình an hạnh phúc.
Quá khứ của anh bởi vì một lòng nhớ lại ân nghĩa, bởi vì băn khoăn quá nhiều, cho nên vẫn không quyết tâm mà loại bỏ được nguồn gốc mối phiền não của cô. Anh vẫn muốn cô tin tưởng mình, nhưng anh không biết, tâm nguyện lớn nhất của cô cũng chính là không có bất kỳ người nào quấy rầy tình cảm của bọn họ. Điều cô muốn, chính là cảm giác an toàn.
Đáng tiếc, anh vẫn sơ suất, không có kịp thời cho cô, để cho cô đau khổ lâu như vậy. Mà bây giờ, anh đã cầm phần yên ổn trĩu nặng kia tới trước mặt cô, chuẩn bị giao cho cô. Nhưng, vận mệnh lại gọi anh rời đi?
Có điều gì có thể tàn nhẫn hơn cái này sao?
Mary đứng một bên nhìn gò má anh tuấn lành lạnh của anh, nói: "Nếu cậu không dứt khoát được, hãy chờ những tình huống bất lợi sẽ phát sinh với cậu đi! Trước khi chết Giang Tâm Di đã phóng hỏa đốt nhà của mẹ cậu, chẳng lẽ cậu không phải là đối tượng bị hoài nghi nhất sao? Vì báo thù mà giết người, đối với nhóm người cảnh sát mà nói, lý do này quả là hợp tình hợp lý! Cậu thoát khỏi hôm nay, nhưng chạy không khỏi ngày mai. Ngôn Sơ, chị khuyên cậu hãy quyết định đi! Chị sẽ sắp xếp để cậu kịp thời rời khỏi nơi này, từ đó con người tên Bạch Ngôn Sơ sẽ hoàn toàn biến mất. Cậu ra đi, còn có thể mang lại rất nhiều lợi ích. Về phần Du Du, chị sẽ giải thích cho cô ấy, để cho cô ấy dễ dàng tiếp nhận! Sau này chị sẽ nghĩ cách đưa cô ấy đi tới chỗ cậu, người một nhà gặp lại không phải là không có cơ hội!"
Bạch Ngôn Sơ yên lặng, suy nghĩ chìm vào trong mây mù vô biên. Nội tâm đang điên cuồng gợn sóng.
"Lúc đầu chị đã chết qua một lần! Nếu như không phải là cậu cứu chị, chị có thể đã trở thành một nắm bụi rồi! Kể từ lúc chị quyết định phản bội tổ chức trốn tới Hương thành, chị biết tất thảy mọi thứ đều đã kết thúc. Chị vĩnh viễn mất đi cha mẹ của chị, em gái của chị, bởi vì trong lòng bọn họ chị đã là người chết. Ngôn Sơ, loại đau khổ này chị đã thử qua. Nhưng, vì để cho người chúng ta yêu được bình an, chúng ta nhất định phải độc ác. Chỉ cần có duyên, chắc chắn sẽ có thể gặp lại đấy!"
Bạch Ngôn Sơ mím môi, hai mắt nhắm chặt lại.
Gió lạnh thổi tới, lướt nhẹ qua tai anh. Chỉ là thổi qua rất nhẹ thôi, anh nghe thấy mình nói: "Chị Mary, chị hãy giúp tôi."
=== ====== ====
Lúc rạng sáng, Du Du đột nhiên tỉnh lại từ cơn mô. Không phải giật mình tỉnh giấc, mà là tự động tỉnh lại. Giống như trong bóng tối đã có người gọi mình vậy.
Mở đèn, xuống giường. Bạch Ngôn Sơ vẫn không trở lại.
Ngày hôm nay, anh đã đưa theo luật sư của mình tới đồn cảnh sát một chuyến. Sau khi trở lại, anh nói với cô: "Đã giao cho luật sư, không có việc gì."
Nhưng, cô vẫn còn thấp thỏm. Đáy lòng giống như có một mầm mống của nỗi sợ hãu, đang dần dần nảy mầm lớn lên.
Nhưng, so sánh với sự lo lắng của cô, anh lại lạnh nhạt vô cùng.
Vào nửa đêm, anh lại rời khỏi nhà, cho tới bây giờ vẫn chưa về.
Cô ngồi dậy, nhìn khung ảnh đặt trên chiếc tủ đầu giường. Trên đó là hình đám cưới của bọn họ lúc tái hôn.
Ban đầu sau khi ly hôn, trong cơn tức giận cô đã giấu hết tất cả mọi hình bọn họ chụp chung, không cho phép chúng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của mình.
Cầm khung ảnh lên, cô cúi đầu đưa mắt nhìn hai người trong hình. Ngày đó cô cười rất đẹp, còn Bạch Ngôn Sơ vẫn trước sau như một cười khẽ, làm cho không người nào có thể phỏng đoán được cảm xúc nội tâm của anh.
Cô đột nhiên có một cảm giác kích động, cô đi tìm bức ảnh lần đầu tiên kết hôn của bọn họ.
Năm sáu phút sau, cô đã tìm được nó trong ngăn kéo. Bày chúng trên giường, so sánh với bức ảnh đám cưới tái hôn. Nhìn kỹ lại, cô mới phát hiện, có ít thứ đã thay đổi.
Cô đã thay đổi. Rất rõ ràng, cô gái trong tấm hình sau này, đã không có tùy hứng kiêu ngạo không kiêng nể thứ gì nữa.
Đáy lòng bỗng dưng trở nên lạnh lẽo.
Cô thay đổi, còn anh thì sao? Có phải cũng thay đổi hay không?
Từ lúc mới bắt đầu cô hùng hùng hổ hổ cho tới bây giờ lại u buồn chần chờ, mà lúc đầu anh lạnh lùng lạnh nhạt thì tới nay lại dịu dàng chân thành.
Thật ra thì hai người bọn họ đều thay đổi.
Nước mắt đột nhiên rơi xuống. Tầm mắt trở nên mơ hồ, cô đưa mắt nhìn người đàn ông trong ảnh. Anh vẫn luôn tuấn mỹ như thế, dịu dàng như ngọc.
Cũng khó trách ban đầu cô không hề nghĩ ngợi gì liền chìm đắm vào. Ban đầu, Từ Thi Thi không ngừng nhắc nhở cô: "Hoa si là bệnh đó!"
Anh họ Đặng tử mộ cũng khuyên: "Tên họ Bạch kia là người rất tàn khốc, núi băng khó có thể tan chảy!"
Nhưng, cô vẫn đâm đầu vào. Hơn nữa còn mê luyến tới nỗi khó có thể tự kiềm chế. Vì vậy, mới có chuyện hai đời bọn họ vẫn còn dây dưa giữa yêu và hận.
Cho tới bây giờ cô vẫn không hiểu, tại sao cô lại yêu anh? Sung sướng anh cho cô, luôn ít hơn những thống khổ.
Nhưng, cô chấp nhận. Trùng sinh một lần, cô vẫn còn yêu anh.
Cô vẫn chất vấn nội tâm của chính mình, mình sống lại vì cái gì? Vì tức giận nên muốn trả thù sự nhẫn tâm lúc trước của Bạch Ngôn Sơ? Hay để tìm lại chính mình? Hay là muốn nhìn thấu anh?
Hoặc là, vì cho anh một cơ hội để bồi thường? Giống như anh nói: để cho cô lại yêu anh lần nữa.
Nước mắt vẫn chảy xuống, cô yếu ớt tựa vào đầu giường. Có nhìn thấu anh hay không, cô không biết. Nhưng, cô lại có một cảm giác mãnh liệt, rằng thật ra thì anh chưa bao giờ chân chính thuộc về cô. Giống như cô chưa bao giờ chân chính có được anh.
Nhưng, dù sao bọn họ cũng đã bình tĩnh vượt qua hai năm! Trong vòng hai năm này, bọn họ giống như mọi cặp vợ chồng trên thế gian này, chăm sóc lẫn nhau, sinh diêndanlqđ con dưỡng cái. Cuộc sống gia đình yên ổn đó, tựa như đã xóa nhòa đi những vướng mắc giữa yêu hận từ trong đáy lòng cô. Cô đã từng chỉ biết là, anh là cha của con gái mình.
Nghĩ kĩ lại, để cho cô khó có thể quên được, không phải là lúc đầu mình cay nghiệt oán hận anh, cũng không phải những lần triền miên như lửa nóng, mà chính là cuộc sống bình yên trong hai năm này.
Chẳng lẽ đây không phải là một niềm hạnh phúc sao?
Cô ngã xuống giường, trong tay cầm khung ảnh đó thật chặt.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô ngủ thiếp đi, sau đó hình như loáng thoáng cảm thấy có người thay cô đắp lại chăn.
Trong lòng Du Du lại quay cuồng.
"Thật ra thì, ban đầu tôi ở bên cạnh Bạch Ngôn Sơ lâu như vậy, coi như là rất hiểu rõ con người anh ta. Anh ta là một người tàn nhẫn, làm việc cũng không thích lưu lại đường sống cho người khác! Anh ta cũng rất thông minh, suy nghĩ rất cẩn thận. Nhưng, anh ta còn có nhược điểm. Cô biết nhược điểm lớn nhất của anh ta là cái gì không?" Tiễn Sâm nói tới chỗ này thì có chút hưng phấn.
Du Du cảm thấy hô hấp của mình như ngưng lại.
Tiễn Sâm nhỏ giọng cười một tiếng: "Chính là cô."
Toàn thân Du Du trở nên cứng đờ, trong lòng nhảy dựng cả lên.
Tiễn Sâm đến gần một bước, bình tĩnh nhìn cô nhỏ giọng nói: "Đường Du Du, hai người đàn ông cô yêu quý đều đã vì cô, mà làm ra chuyện vượt ra khỏi cực hạn của họ."
Trong lòng Du Du như có một sợi dây đang lay động, hình như sẽ bị đứt rất nhanh. Cô biết hai người đàn ông trong miệng hắn nói là ai, một là Đường Hạc Lễ, một nữa là Bạch Ngôn Sơ.
Tiễn Sâm lại nói tiếp: "Đường tiểu thư, không, phải gọi cô là Bạch phu nhân mới đúng! Cô có thể nói cho tôi biết, từ mười hai giờ đêm tối ngày hôm qua đến sáu giờ sáng hôm nay, chồng cô đã ở nơi nào?"
"Anh ấy ở công ty suốt đêm." Du Du bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
Tiễn Sâm cười cười: "Ừ, anh ta nói với cô như vậy?"
Du Du cảm thấy lo lắng, nói: "Đúng vậy. Gần đây anh ấy rất bận rộn, cho nên tối qua đêm ở đó cũng rất bình thường."
"Ừ, đúng là bận rộn thật! Thôi thì tôi cứ từ từ chờ, có lẽ một lát nữa anh ta sẽ về nhà." Tiễn Sâm nói xong, liền phối hợp ngồi trên ghế sa lon.
Du Du nhìn hắn, trong lòng kích động không dứt. Cô không có cách nào để biết trước được liệu rằng một giây sau mình vẫn còn có thể trấn tĩnh ứng phó với người cảnh sát này hay không.
Nhưng, rốt cuộc Bạch Ngôn Sơ đã đi đâu?
Đang lúc cô như đang ngồi trên đống lửa, cửa chính đột nhiên mở ra. Du Du cùng Tiễn Sâm đồng thời nhìn sang, nhìn thấy Bạch Ngôn Sơ mệt mỏi đi vào.
"Ngôn Sơ!" Du Du kêu lên, trong lòng quay cuồng. Cuối cùng anh cũng đã trở lại!
Bạch Ngôn Sơ đưa tay kéo eo nhỏ của cô qua, dịu dàng cười nói: "Không có chuyện gì." Sau đó lại lạnh lùng nhìn Tiễn Sâm, nói, "Cậu Tiễn, cậu muốn làm gì?"
"Ngài Bạch, tôi có mấy vấn đề về Giang Tâm Di muốn hỏi ngài." Tiễn Sâm nói thẳng vào vấn đề.
Bạch Ngôn Sơ lạnh nhạt nói: "Có thể, nhưng chúng ta lên thư phòng nói đi!" Nói xong liền thả cánh tay của Du Du ra, dẫn Tiễn Sâm đi lên lầu.
Du Du ngơ ngác nhìn bóng lưng của bọn họ, cảm thấy một loại sợ hãi trước đó chưa từng có đang đè ép mình.
=== ====== =========
Sau một giờ, Du Du ngồi trên ghế sa lon thấy được Tiễn Sâm thất vọng đi xuống cầu thang.
Cô vội vàng hỏi: "Sao rồi? Các anh đã nói những gì?"
Tiễn Sâm nhìn cô một chút, sau đó cười than: "Hai người hãy chú ý giữ gìn sức khỏe!" Sau đó lại nói thêm một câu, "Khuyên anh ta một chút, nói anh ta có đôi khi không cần gắng gượng thêm nữa!"
Sau đó liền sải bước đi ra khỏi cửa chính.
Cả người Du Du run lên, sau đó vô lực ngồi trên ghế sa lon.
Sau đó, từ sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân. Cô đột nhiên quay đầu lại, mất hồn nhìn người đàn ông đang đi xuống.
Rốt cuộc là anh đã làm cái gì? Có phải có chuyện gạt cô hay không?
"Ngôn Sơ." Cô yếu ớt mở miệng, nhưng cảm thấy như có chút tắc nghẹn tại cổ họng.
Bạch Ngôn Sơ sãi bước đi tới, giang cánh tay dài ra ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Anh chỉ nói cho cậu ta biết tối hôm qua anh đã làm gì mà thôi, tối hôm qua quả thực anh đã ở lại công ty, chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Còn nữa, anh đã liên lạc với luật sư Lý, anh sẽ thảo luận với ông ấy."
Nước mắt cô rơi xuống, hỏi: "Rốt cuộc là anh. . . . . . Đã làm chưa?"
Anh cúi đầu hôn lên vầng trán trắng noãn của cô, cười nói: "Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em!"
cả người Du Du run rẩy, khẽ khóc: "Nhưng anh không muốn anh vì em mà làm loại chuyện đó!"
"Không nên suy nghĩ nhiều, mọi việc hãy giao cho anh!" Anh ôm chặt cô, thật lâu vẫn không buông lỏng.
=== ====== =======
Cách đó không xa ngọn đèn của Hải Cảng lóe lên, như tô điểm lên bâu trời đêm của Hương thành.
Ở bến tàu, Bạch Ngôn Sơ tựa vào trên lan can, tay cầm một điếu thuốc còn lại phân nửa. Trong cơn gió lạnh, màu đỏ của ánh lửa có chút rung động.
Một chiếc xe hơi màu trắng dừng ở bên kia, Mary mặc một bộ váy màu đen từ trên xe đi xuống. Cô đi tới trước lan can, cũng dựa vào trước lan can giống như anh.
Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Cảnh sát đã tham dự. Cậu định làm gì?"
Bạch Ngôn Sơ nhìn về phía trước, con ngươi nhìn trong bóng đêm lúc sáng lúc rối. Nhả ra một vòng khói, anh nói: "Thật ra thì, tạm thời tôi chưa nghĩ ra biện pháp tốt nhất."
"Mặc dù có thể tạm thời thoát khỏi sự quấy rầy của bọn họ, nhưng nếu có cơ hội bọn họ vẫn sẽ không bỏ qua. Cho nên, tôi có một biện pháp." Mary vén sợi tóc bị gió thổi ra sau vành tai.
Bạch Ngôn Sơ cúi người dụi điếu thuốc lá, nghe cô nói.
"Một người chết, chắc là sẽ không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật." Mary nhẹ giọng nói.
Bạch NGôn Sơ nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói tiếng nào, nhưng con sóng trong đôi mắt đã dâng lên.
Mary hỏi: "Cậu hiểu tôi nói gì chứ?"
Có mấy lời, không cần nói quá rõ.
Rốt cuộc Bạch NGôn Sơ cũng mở miệng: "Nếu tôi giả chết, sẽ có cái gì tốt?"
"Đầu tiên, cậu muốn Đường Du Du và con gái của cậu suốt ngày cứ phải lo lắng đề phòng sao? Hi vọng cảnh sát ngày ngày tới cửa hỏi thăm, thậm chí có một ngày bắt cậu đi quy án thì sao? Cho dù cậu che đậy không chê vào đâu được, cũng sẽ có lúc sơ hở. Mấy năm nay anh rể cậu gần như không nhiễm tới máu người, đó là bởi vì anh ấy muốn tích đức cho quãng đời còn lại. Ngôn Sơ, cậu là người thận trọng, nhưng có một số việc cậu đã làm qua, chắc chắn sẽ có sơ hở. Cho nên, kịp thời rời đi là biện pháp tốt nhất, hơn nữa còn là hoàn toàn biến mất. Chị không muốn thấy cậu bị cảnh sát mang đi, cậu còn trẻ, hãy đi nghỉ ngơi một thời gian, có nhiều chuyện lớn vẫn có thể làm!"
Bạch Ngôn Sơ nhếch môi cười khổ: "Nhưng còn con gái và vợ của tôi thì sao?"
"Cậu đã chết, cuộc sống của bọn họ vẫn giống như trước. Nhưng, cậu hất định phải độc ác! Vì những ngày đoàn tụ ở phía sau, cậu nhất định phải độc ác!" Mary nhìn anh, ra sức nói.
Bạch Ngôn Sơ chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng cười một tiếng: "Nhưng nếu tôi mất đi họ, sống còn có ý nghĩa gì?"
Tất cả mọi chuyện anh làm, chính là vì có thể bảo vệ cô bình an hạnh phúc.
Quá khứ của anh bởi vì một lòng nhớ lại ân nghĩa, bởi vì băn khoăn quá nhiều, cho nên vẫn không quyết tâm mà loại bỏ được nguồn gốc mối phiền não của cô. Anh vẫn muốn cô tin tưởng mình, nhưng anh không biết, tâm nguyện lớn nhất của cô cũng chính là không có bất kỳ người nào quấy rầy tình cảm của bọn họ. Điều cô muốn, chính là cảm giác an toàn.
Đáng tiếc, anh vẫn sơ suất, không có kịp thời cho cô, để cho cô đau khổ lâu như vậy. Mà bây giờ, anh đã cầm phần yên ổn trĩu nặng kia tới trước mặt cô, chuẩn bị giao cho cô. Nhưng, vận mệnh lại gọi anh rời đi?
Có điều gì có thể tàn nhẫn hơn cái này sao?
Mary đứng một bên nhìn gò má anh tuấn lành lạnh của anh, nói: "Nếu cậu không dứt khoát được, hãy chờ những tình huống bất lợi sẽ phát sinh với cậu đi! Trước khi chết Giang Tâm Di đã phóng hỏa đốt nhà của mẹ cậu, chẳng lẽ cậu không phải là đối tượng bị hoài nghi nhất sao? Vì báo thù mà giết người, đối với nhóm người cảnh sát mà nói, lý do này quả là hợp tình hợp lý! Cậu thoát khỏi hôm nay, nhưng chạy không khỏi ngày mai. Ngôn Sơ, chị khuyên cậu hãy quyết định đi! Chị sẽ sắp xếp để cậu kịp thời rời khỏi nơi này, từ đó con người tên Bạch Ngôn Sơ sẽ hoàn toàn biến mất. Cậu ra đi, còn có thể mang lại rất nhiều lợi ích. Về phần Du Du, chị sẽ giải thích cho cô ấy, để cho cô ấy dễ dàng tiếp nhận! Sau này chị sẽ nghĩ cách đưa cô ấy đi tới chỗ cậu, người một nhà gặp lại không phải là không có cơ hội!"
Bạch Ngôn Sơ yên lặng, suy nghĩ chìm vào trong mây mù vô biên. Nội tâm đang điên cuồng gợn sóng.
"Lúc đầu chị đã chết qua một lần! Nếu như không phải là cậu cứu chị, chị có thể đã trở thành một nắm bụi rồi! Kể từ lúc chị quyết định phản bội tổ chức trốn tới Hương thành, chị biết tất thảy mọi thứ đều đã kết thúc. Chị vĩnh viễn mất đi cha mẹ của chị, em gái của chị, bởi vì trong lòng bọn họ chị đã là người chết. Ngôn Sơ, loại đau khổ này chị đã thử qua. Nhưng, vì để cho người chúng ta yêu được bình an, chúng ta nhất định phải độc ác. Chỉ cần có duyên, chắc chắn sẽ có thể gặp lại đấy!"
Bạch Ngôn Sơ mím môi, hai mắt nhắm chặt lại.
Gió lạnh thổi tới, lướt nhẹ qua tai anh. Chỉ là thổi qua rất nhẹ thôi, anh nghe thấy mình nói: "Chị Mary, chị hãy giúp tôi."
=== ====== ====
Lúc rạng sáng, Du Du đột nhiên tỉnh lại từ cơn mô. Không phải giật mình tỉnh giấc, mà là tự động tỉnh lại. Giống như trong bóng tối đã có người gọi mình vậy.
Mở đèn, xuống giường. Bạch Ngôn Sơ vẫn không trở lại.
Ngày hôm nay, anh đã đưa theo luật sư của mình tới đồn cảnh sát một chuyến. Sau khi trở lại, anh nói với cô: "Đã giao cho luật sư, không có việc gì."
Nhưng, cô vẫn còn thấp thỏm. Đáy lòng giống như có một mầm mống của nỗi sợ hãu, đang dần dần nảy mầm lớn lên.
Nhưng, so sánh với sự lo lắng của cô, anh lại lạnh nhạt vô cùng.
Vào nửa đêm, anh lại rời khỏi nhà, cho tới bây giờ vẫn chưa về.
Cô ngồi dậy, nhìn khung ảnh đặt trên chiếc tủ đầu giường. Trên đó là hình đám cưới của bọn họ lúc tái hôn.
Ban đầu sau khi ly hôn, trong cơn tức giận cô đã giấu hết tất cả mọi hình bọn họ chụp chung, không cho phép chúng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của mình.
Cầm khung ảnh lên, cô cúi đầu đưa mắt nhìn hai người trong hình. Ngày đó cô cười rất đẹp, còn Bạch Ngôn Sơ vẫn trước sau như một cười khẽ, làm cho không người nào có thể phỏng đoán được cảm xúc nội tâm của anh.
Cô đột nhiên có một cảm giác kích động, cô đi tìm bức ảnh lần đầu tiên kết hôn của bọn họ.
Năm sáu phút sau, cô đã tìm được nó trong ngăn kéo. Bày chúng trên giường, so sánh với bức ảnh đám cưới tái hôn. Nhìn kỹ lại, cô mới phát hiện, có ít thứ đã thay đổi.
Cô đã thay đổi. Rất rõ ràng, cô gái trong tấm hình sau này, đã không có tùy hứng kiêu ngạo không kiêng nể thứ gì nữa.
Đáy lòng bỗng dưng trở nên lạnh lẽo.
Cô thay đổi, còn anh thì sao? Có phải cũng thay đổi hay không?
Từ lúc mới bắt đầu cô hùng hùng hổ hổ cho tới bây giờ lại u buồn chần chờ, mà lúc đầu anh lạnh lùng lạnh nhạt thì tới nay lại dịu dàng chân thành.
Thật ra thì hai người bọn họ đều thay đổi.
Nước mắt đột nhiên rơi xuống. Tầm mắt trở nên mơ hồ, cô đưa mắt nhìn người đàn ông trong ảnh. Anh vẫn luôn tuấn mỹ như thế, dịu dàng như ngọc.
Cũng khó trách ban đầu cô không hề nghĩ ngợi gì liền chìm đắm vào. Ban đầu, Từ Thi Thi không ngừng nhắc nhở cô: "Hoa si là bệnh đó!"
Anh họ Đặng tử mộ cũng khuyên: "Tên họ Bạch kia là người rất tàn khốc, núi băng khó có thể tan chảy!"
Nhưng, cô vẫn đâm đầu vào. Hơn nữa còn mê luyến tới nỗi khó có thể tự kiềm chế. Vì vậy, mới có chuyện hai đời bọn họ vẫn còn dây dưa giữa yêu và hận.
Cho tới bây giờ cô vẫn không hiểu, tại sao cô lại yêu anh? Sung sướng anh cho cô, luôn ít hơn những thống khổ.
Nhưng, cô chấp nhận. Trùng sinh một lần, cô vẫn còn yêu anh.
Cô vẫn chất vấn nội tâm của chính mình, mình sống lại vì cái gì? Vì tức giận nên muốn trả thù sự nhẫn tâm lúc trước của Bạch Ngôn Sơ? Hay để tìm lại chính mình? Hay là muốn nhìn thấu anh?
Hoặc là, vì cho anh một cơ hội để bồi thường? Giống như anh nói: để cho cô lại yêu anh lần nữa.
Nước mắt vẫn chảy xuống, cô yếu ớt tựa vào đầu giường. Có nhìn thấu anh hay không, cô không biết. Nhưng, cô lại có một cảm giác mãnh liệt, rằng thật ra thì anh chưa bao giờ chân chính thuộc về cô. Giống như cô chưa bao giờ chân chính có được anh.
Nhưng, dù sao bọn họ cũng đã bình tĩnh vượt qua hai năm! Trong vòng hai năm này, bọn họ giống như mọi cặp vợ chồng trên thế gian này, chăm sóc lẫn nhau, sinh diêndanlqđ con dưỡng cái. Cuộc sống gia đình yên ổn đó, tựa như đã xóa nhòa đi những vướng mắc giữa yêu hận từ trong đáy lòng cô. Cô đã từng chỉ biết là, anh là cha của con gái mình.
Nghĩ kĩ lại, để cho cô khó có thể quên được, không phải là lúc đầu mình cay nghiệt oán hận anh, cũng không phải những lần triền miên như lửa nóng, mà chính là cuộc sống bình yên trong hai năm này.
Chẳng lẽ đây không phải là một niềm hạnh phúc sao?
Cô ngã xuống giường, trong tay cầm khung ảnh đó thật chặt.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô ngủ thiếp đi, sau đó hình như loáng thoáng cảm thấy có người thay cô đắp lại chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.