Chương 32: Ngoại truyện về Bạch Ngôn Sơ (2)
Khu Khu Nhất Nhật
01/03/2017
Tôi bị đè xuống dưới sàn nhà lạnh như băng, bụng và ngực không ngừng bị đá nên hô hấp dần trở nên khó khăn, suy nghĩ cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Đang bị người đá vào bả vai một cước thì một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên: "Dám ở phố của tao giương oai! Các người để mặt lão tử ở đâu hả!"
Đau đớn trên cơ thể tôi biến mất. Tôi dùng sức mở mắt ra, thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn dễ dàng túm lấy hai tên kia, đẩy ra. Một tiểu đệ sau lưng hắn tay chân nhanh nhạy, đá trúng ngực của một người trong đó.
Bên kia Hoàng thiếu gia đột nhiên kêu lên: "Này! Rút thôi! Đi mau!"
Tôi được đỡ dậy. Đứng lên quả thực là rất hoa mắt. Người đã cứu tôi cúi đầu nhìn tôi, cười cười: "Hình như đã gặp cậu ở đâu rồi! Cậu là người bên Long Phong sao?"
Tôi sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt. Ánh mắt của hắn sắc bén, da hơi đen, khí thế hơn người, nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi lại có vẻ thân thiện.
Thật ra thì tôi không phải người của "Long phong", tôi chỉ là trong lúc vô tình đã cứu được một mạng của vợ lão đại Long Phong Cảnh Nhạc Thiên là Mary. Mà lúc đó Mary vẫn chưa gả cho Cảnh lão đại, là nữ sát thủ từ Việt Nam vượt biên đến Hương thành. Cho nên, vợ chồng Cảnh Nhạc Thiên vẫn luôn đối đãi với tôi như ân nhân của họ.
Sau đó người đàn ông đó gọi thuộc hạ đưa tôi tới bệnh viên. Sau này tôi mới biết, hắn tên là Tiễn Cường, là người của "Đông Hưng", quản ba con đường ở đoạn này.
Mà tôi cùng Tâm Di cứ như vậy hoàn toàn chia tay. Tôi không tiếp tục nghe ngóng tin tức của cô ấy, về sau lại nghe nói cô ấy cũng đã nhận được vài vai diendanlqđ diễn, mặc dù đều là vai phụ, nhưng cuối cùng cũng được hiện mặt rồi. Dĩ nhiên, lời đồn đại về cô ấy cũng càng ngày càng nhiều.
Hôn lễ của tôi và Đường Du Du được cử hành trên du thuyền bên bờ biển. Đêm tân hôn, đúng ra tôi nên ở trong phòng tân hôn cùng cô vợ mới cưới của mình trải qua một đêm mặn nồng. Nhưng, đêm đó sau khi các vị khách mời ra về hết, một mình tôi ngồi ở trong phòng khách, một bước cũng không vào phòng tân hôn.
Du Du chưa hề đi ra hỏi thăm tôi, các người làm cũng không dám quấy rầy tôi. Sau đó, tôi ngủ quên trên ghế sofa.
Mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng như tuyết. Du Du cúi đầu xuống, có chút không vui mừng trề môi hỏi: "Sao anh lại ngủ ở đây?"
Tối hôm qua tôi lạnh nhạt cô ấy cả đêm. Cô ấy mất hứng là chuyện rất bình thường.
Nhưng, tôi không muốn ngủ cùng một người phụ nữ tôi không hiểu rõ, càng không muốn cùng cô ấy thân thiết. Mặc dù, tôi còn chưa làm loại chuyện đó với bất kỳ người phụ nữ nào.
Người đàn ông cả ngày chỉ nghĩ đến làm sao để chấn chỉnh lại công ty của gia tộc, làm sao để tâm suy nghĩ đến những chuyện mơ mơ màng màng kia?
Cô tới gần, đưa tay ra ôm lấy tôi: "Ngôn Sơ, chúng ta. . . . . . Chúng ta đi đâu hưởng tuần trăng mật đây?"
Nhìn khuôn mặt tràn đầy thẹn thùng và mong đợi của cô ấy, tôi lại lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi, cha em giao rất nhiều việc cho anh! Sợ rằng anh không có thời gian đi tuần trăng mật."
Sau ngày cưới một ngày, Đường Hạc Lễ đưa tôi đến công ty, nói: "Hôm nay con sẽ chính thức thay mặt ta làm tổng giám đốc Hoa An."
Cái gì Ông ấy nói tôi thay mặt ông làm tổng giám đốc Hoa An?
Gừng càng già càng cay. Thật ra thì ông ấy chỉ đơn giản dò xét tôi có dụng tâm gì với ông ấy hay không. Bạch thị đã bị ông ấy thu mua, thật ra thì ông ấy mới là cổ đông lớn nhất của Bạch thị. Mà tôi, chẳng qua chỉ là một tùy tùng mặc ông ấy sai khiến mà thôi.
"Ta không có con gái, Du Du là phụ nữ, chuyện trên thương trường con bé không hiểu. Cho nên, con rể ta chính là người nối nghiệp tốt nhất! Ta cho con thời gian thử việc là ba tháng, nếu trong thời gian này con thuận lợi giúp ta giải quyết một chuyện, con có thể chính thức ngồi lên vị trí tổng giám đốc Hoa An!"
Nhiệm vụ mà ông ấy giao cho tôi, chính là đi đấu thầu ba bến tàu ở bờ Hồng Thạch phía Tây.
Có lẽ trời cũng muốn giúp tôi. Sau khi tìm hiểu rõ ràng, mới biết đối thủ lớn nhất là "Long Phong" , bọn họ cũng muốn mua ba bến tàu này. Chị Mary biết tình huống của tôi, không nói hai lời đã khiến cho chồng mình nhường lại bến tàu cho tôi.
Trong buổi đấu thầu, tôi đại diện cho Hoa An dễ dàng dành được bến tàu ở bờ Hồng Thạch, cũng đã lấy được chút tín nhiệm của Đường lão gia.
Khi tôi giao giấy trúng thầu cho Đường Hạc Lễ khi đó thì ông mới vui mừng gật đầu: "Người trẻ tuổi thật sự cũng giỏi lắm!" Sau đó ông ấy vỗ vỗ vào bả vai của tôi, "Con rất giống ta năm đó! Làm việc kiên quyết, cũng biết dùng đầu óc! Ta thích phong cách của con, hãy làm cho thật tốt nhé!"
Tôi thuận lợi ngồi lên vị trí tổng giám đốc Hoa An. Nhưng, mấy cổ đông của Hoa An lại bắt đầu oán thán.
Bọn họ ghen ghét một người ngoài như tôi lại được ngồi lên vị trí cao nhất của Hoa An. Thứ nhất là tôi trẻ hơn, thứ hai là tôi lại dễ dàng được Đường Hạc Lễ ưu ái như vậy, bọn họ có chút không phục.
Tôi chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, nếu trời cao cho tôi cơ hội, sao tôi lại phải lùi bước? Một ngày nào đó, tôi sẽ làm tốt hơn cả Đường Hạc Lễ, tốt hơn cả cha tôi.
Cuối cùng tôi cũng tìm về được đôi cánh của chính mình, rốt cuộc tôi cũng có thể giương cánh bay cao trong phút chốc
Tiễn Cường cư nhiên chạy đến Hoa An xin việc. Nhưng, người của bộ phận nhân sự sau khi biết hắn có dính líu tới hắc bang liền từ chối hắn. Hắn tới xin tôi cho hắn một cơ hội, làm vệ sĩ hoặc lái xe cũng được.
Tôi đã lưu lại người đàn ông đã từng cứu mình, để cho hắn làm lái xe của tôi, cũng thuận tiện giúp tôi xử lý một ít chuyện đơn giản. Tiễn Cường là một người làm người ta cảm thấy yên tâm, cẩn thận ít lời, phản ứng nhanh nhẹn. Thật ra thì trong hắc đạo không có cái gọi là người tốt người xấu, chỉ có người ngoan độc và người không đủ ngoan độc.
Nhìn chung toàn bộ thế giới, kỳ thật đều như nhau.
Có một đêm, mấy vị cổ đông mời tôi đi uống rượu, tôi có chút do dự nhưng vẫn đến. Sau khi tiến vào, phát hiện một trong số các đại cổ đông của công ty Diệp Đổng ngồi ở đó, hắn nhìn thấy tôi đi vào, ôn hoà cười : "Mời ngồi, Bạch tổng."
Tôi vừa nhìn vị trí của tôi. Hắn lại có thể bảo tôi ngồi bên cạnh thư ký của hắn?
Nếu tôi theo lời ngồi xuống, liền đại biểu cho việc tôi đã nhận thua.
Tôi cười nhạt: "Thật xin lỗi, mọi người cứ từ từ uống! Tôi đi trước, còn phải trở về xử lý một chút việc."
Kể từ sau khi làm Tổng giám đốc, đêm nào tôi cũng làm việc đến khuya mới về. Trong đoạn thời gian đó, trừ công việc ra, tôi không cảm thấy hứng thú với bất kỳ chuyện gì khác.
Bao gồm cả phụ nữ.
Thời điểm tôi đang xoay người rời đi, Diệp Đổng hung hăng vỗ bàn một cái, quát lên: "Nơi này không phải công ty, cậu cho rằng cậu chính là Tổng giám đốc à? Lúc tôi bắt đầu lăn lộn trong thương trường, cậu vẫn còn ngậm bình sữa đấy! Cậu đi lên như thế nào, cho là chúng tôi không biết hả? Cưới con gái của Đường Hạc Lễ, liền muốn bò lên trên đầu chúng tôi!"
Tôi cắn răng, không phản bác.
"Các anh xem đi, cậu ta bán mình có khác gì con vịt đâu chứ? Cậu ta bán chính mình, mới đổi lấy công ty của cha cậu ta bình an! Nếu không, công ty cha cậu ta đã sớm bị người khác thu mua rồi! Cũng may, con gái của Đường lão gia nguyện ý cho cậu ta lên, cậu ta mới có ngày hôm nay! Ha ha ha. . . . . ."
Đám người kia cũng cười ha hả. Tiếng cười bén nhọn quanh quẩn ở bên tai tôi, giống như ma quỷ hung hăng ngang ngược.
Diệp Đổng phất tay một cái nói: "Chúng ta đi!" Sau đó liền dẫn một đám người rời khỏi phòng bao.
Tôi đã quên mất đêm đó mình trở về Hồng viên như thế nào. Sau khi kết hôn, tôi và Du Du sống ở nơi này, nghe nói đây là biệt thự mẹ cô ấy để lại cho cô ấy trước khi chết.
Sau khi về đến nhà, tôi gần như là loạng choạng đi lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Sau khi cưới một tháng, tôi chưa bao giờ ngủ trong căn phòng này. Bởi vì tôi không muốn đối mặt với người phụ nữ kia, không biết làm sao mở miệng nói chuyện với cô, người phụ nữ gọi là vợ tôi đó.
Cô ấy mặc bộ váy ngủ tơ tằm màu tím, ngồi ở trên mép giường cắt tỉa tóc. Mái tóc dài đen bóng hơi xoăn khoác lên bờ vai sang bóng trắng muốt, váy ngủ bọc lại đường cong uyển chuyển lả lướt của cô.
Cô ấy thật là đẹp, đẹp làm cho người ta không cách nào thở nổi, giống như bức điêu khắc bằng thủy tinh. Lần đầu tiên tôi tỉ mỉ đánh giá cô ấy như vậy, trong đầu trì trệ.
Nhưng, cô ấy chỉ là xinh đẹp mà thôi. Tôi sẽ không yêu cô ấy, sẽ không.
Đều là vì người phụ nữ này, mới làm cho tôi bị người ngoài cho là bán mình để ngồi lên vị trí tổng giám đốc của Hoa An.
Đúng ra tôi nên hận cô ấy.
"Anh...Anh trở vê?" Nhìn thấy người một tháng nay đêm không về nhà đột nhiên xuất hiện, Du Du rất kinh ngạc, liền đỏ mặt hỏi.
Tôi hít một hơi thật sâu, kế tiếp lần đầu tiên tôi làm chuyện điên cuồng thô bạo đó.
Tôi tiến lên một bước ấn cô ấy nằm xuống giường. Cô ấy "A" một tiếng, mặt đỏ giống như chảy máu, sau đó nhắm mắt lại thở gấp gáp.
Cô ấy như vậy càng làm tôi mất đi lý trí. Tiếng cười châm chọc của đám người Diệp Đổng như vang vọng bên tai, tôi muốn tìm một cái gì đó để xua tan đi nội tâm phiền muộn bị khuất nhục (áp bức và lăng nhục) của tôi.
Người phụ nữ bị tôi giữ chặt thở dốc liên tiếp, đôi môi hé mở, tựa hồ như đang mời mọc. Đầu óc của tôi là một mảnh trống không, tam hạ lưỡng hạ kéo váy ngủ của cô ấy xuống.
Thân thể xinh đẹp mỹ lệ của phụ nữ được phơi bày hoàn toàn trước mắt tôi.
Máu trong người tôi ngưng lưu thông, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một giọng nói tà ác đang kêu gọi tôi, làm cho tôi không cách nào tỉnh táo được.
Sâu trong thân thể có cảm giác muốn được phóng thích mãnh liệt, lần đầu tiên tôi có cảm giác nóng nảy khó nói này, mặt cũng có chút đỏ ửng.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được dục vọng đàn ông đang tàn sát mãnh liệt trong cơ thể mình.
Người phụ nữ dưới người tôi, tôi muốn chiếm đoạt cô ây!
Tôi không cách nào nhẫn nại mình, rốt cuộc cũng cởi uần áo của mình ra, để cho vật nóng rực tràn đầy dục vọng hung hang ra vào giữa hai chân cô ấy.
Thật ra thì lúc đi vào tôi cũng rất đau. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này. Trước kia lúc tôi và Tâm Di yêu nhau, giới hạn cũng chỉ tới ôm hôn. Thật ra thì khi đó tôi hôn cũng rất cứng nhắc.
Nhưng tôi biết người phụ nữ dưới người mình còn đau hơn tôi, bởi vì khi chúng tôi luận động chỗ đó khô khốc ma sát rất khó chịu. Mà tôi hoàn toàn không có lý trí, chỉ một lòng nghĩ buông thả dục vọng điên cuồng trong cơ thể. Tôi hung hăng dùng sức đâm vào, càng như vậy mặc dù tôi càng đau, mà mà dục vọng nóng rực ở bên trong lại dần dần được phóng thích. . . . . .
Du Du kêu khóc "Đừng! Không cần" , ở dưới người tôi khổ sở vùng vẫy. Mà tôi dần dần đã không nghe được cô ấy đang gọi cái gì, bởi vì tôi cảm thấy cô ấy càng kêu khóc, nơi đó lại càng mút chặt vật nóng rực của tôi.
Dần dần, tôi cảm thấy càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng có cảm giác sảng khoái.
Tôi vẫn như cũ không ngừng luận động trên cơ thể cô ấy, lần lượt ra vào tận sâu trong cơ thể cô. Cô ấy khóc khẽ cầu xin tha thứ, cuối cùng lại ôm chặt lưng tôi. Móng tay của cô ấy cào qua tấm lưng trần của tôi, tôi nhịn đau khẽ rên, một lần cuối cùng hung hăng đâm vào nơi mềm mại của cô.
Cô thảm thiết hét lên một tiếng, nhắm hai mắt lại. Tôi thở gấp cô ấy rút lui khỏi người cô ấy, mới nhìn đến giữa hai chân cô thê thảm không nỡ nhìn, chất lỏng đỏ nhạt chảy xuống.
Máu. Tôi nhìn thấy trên ga giường có vết máu, màu đỏ nhạt giống như hoa đào.
Trong phút chốc, trong lòng tôi trào lên một loại tư vị phức tạp. Tôi không dám nhìn vết máu trên ga giường nữa, liền rời khỏi giường.
Cả người Du Du co quắp, trong miệng phát ra tiếng khóc yếu ớt.
Tôi vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa rồi trở lại, lên giường ngủ thiếp đi. Có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện như vậy tôi không có kinh nghiệm, cảm thấy tiêu hao rất nhiều thể lực, liền ngủ thật say.
Người phụ nữ sau lưng dừng khóc thút thít từ lúc nào, tôi không biết.
Đang bị người đá vào bả vai một cước thì một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên: "Dám ở phố của tao giương oai! Các người để mặt lão tử ở đâu hả!"
Đau đớn trên cơ thể tôi biến mất. Tôi dùng sức mở mắt ra, thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn dễ dàng túm lấy hai tên kia, đẩy ra. Một tiểu đệ sau lưng hắn tay chân nhanh nhạy, đá trúng ngực của một người trong đó.
Bên kia Hoàng thiếu gia đột nhiên kêu lên: "Này! Rút thôi! Đi mau!"
Tôi được đỡ dậy. Đứng lên quả thực là rất hoa mắt. Người đã cứu tôi cúi đầu nhìn tôi, cười cười: "Hình như đã gặp cậu ở đâu rồi! Cậu là người bên Long Phong sao?"
Tôi sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt. Ánh mắt của hắn sắc bén, da hơi đen, khí thế hơn người, nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi lại có vẻ thân thiện.
Thật ra thì tôi không phải người của "Long phong", tôi chỉ là trong lúc vô tình đã cứu được một mạng của vợ lão đại Long Phong Cảnh Nhạc Thiên là Mary. Mà lúc đó Mary vẫn chưa gả cho Cảnh lão đại, là nữ sát thủ từ Việt Nam vượt biên đến Hương thành. Cho nên, vợ chồng Cảnh Nhạc Thiên vẫn luôn đối đãi với tôi như ân nhân của họ.
Sau đó người đàn ông đó gọi thuộc hạ đưa tôi tới bệnh viên. Sau này tôi mới biết, hắn tên là Tiễn Cường, là người của "Đông Hưng", quản ba con đường ở đoạn này.
Mà tôi cùng Tâm Di cứ như vậy hoàn toàn chia tay. Tôi không tiếp tục nghe ngóng tin tức của cô ấy, về sau lại nghe nói cô ấy cũng đã nhận được vài vai diendanlqđ diễn, mặc dù đều là vai phụ, nhưng cuối cùng cũng được hiện mặt rồi. Dĩ nhiên, lời đồn đại về cô ấy cũng càng ngày càng nhiều.
Hôn lễ của tôi và Đường Du Du được cử hành trên du thuyền bên bờ biển. Đêm tân hôn, đúng ra tôi nên ở trong phòng tân hôn cùng cô vợ mới cưới của mình trải qua một đêm mặn nồng. Nhưng, đêm đó sau khi các vị khách mời ra về hết, một mình tôi ngồi ở trong phòng khách, một bước cũng không vào phòng tân hôn.
Du Du chưa hề đi ra hỏi thăm tôi, các người làm cũng không dám quấy rầy tôi. Sau đó, tôi ngủ quên trên ghế sofa.
Mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng như tuyết. Du Du cúi đầu xuống, có chút không vui mừng trề môi hỏi: "Sao anh lại ngủ ở đây?"
Tối hôm qua tôi lạnh nhạt cô ấy cả đêm. Cô ấy mất hứng là chuyện rất bình thường.
Nhưng, tôi không muốn ngủ cùng một người phụ nữ tôi không hiểu rõ, càng không muốn cùng cô ấy thân thiết. Mặc dù, tôi còn chưa làm loại chuyện đó với bất kỳ người phụ nữ nào.
Người đàn ông cả ngày chỉ nghĩ đến làm sao để chấn chỉnh lại công ty của gia tộc, làm sao để tâm suy nghĩ đến những chuyện mơ mơ màng màng kia?
Cô tới gần, đưa tay ra ôm lấy tôi: "Ngôn Sơ, chúng ta. . . . . . Chúng ta đi đâu hưởng tuần trăng mật đây?"
Nhìn khuôn mặt tràn đầy thẹn thùng và mong đợi của cô ấy, tôi lại lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi, cha em giao rất nhiều việc cho anh! Sợ rằng anh không có thời gian đi tuần trăng mật."
Sau ngày cưới một ngày, Đường Hạc Lễ đưa tôi đến công ty, nói: "Hôm nay con sẽ chính thức thay mặt ta làm tổng giám đốc Hoa An."
Cái gì Ông ấy nói tôi thay mặt ông làm tổng giám đốc Hoa An?
Gừng càng già càng cay. Thật ra thì ông ấy chỉ đơn giản dò xét tôi có dụng tâm gì với ông ấy hay không. Bạch thị đã bị ông ấy thu mua, thật ra thì ông ấy mới là cổ đông lớn nhất của Bạch thị. Mà tôi, chẳng qua chỉ là một tùy tùng mặc ông ấy sai khiến mà thôi.
"Ta không có con gái, Du Du là phụ nữ, chuyện trên thương trường con bé không hiểu. Cho nên, con rể ta chính là người nối nghiệp tốt nhất! Ta cho con thời gian thử việc là ba tháng, nếu trong thời gian này con thuận lợi giúp ta giải quyết một chuyện, con có thể chính thức ngồi lên vị trí tổng giám đốc Hoa An!"
Nhiệm vụ mà ông ấy giao cho tôi, chính là đi đấu thầu ba bến tàu ở bờ Hồng Thạch phía Tây.
Có lẽ trời cũng muốn giúp tôi. Sau khi tìm hiểu rõ ràng, mới biết đối thủ lớn nhất là "Long Phong" , bọn họ cũng muốn mua ba bến tàu này. Chị Mary biết tình huống của tôi, không nói hai lời đã khiến cho chồng mình nhường lại bến tàu cho tôi.
Trong buổi đấu thầu, tôi đại diện cho Hoa An dễ dàng dành được bến tàu ở bờ Hồng Thạch, cũng đã lấy được chút tín nhiệm của Đường lão gia.
Khi tôi giao giấy trúng thầu cho Đường Hạc Lễ khi đó thì ông mới vui mừng gật đầu: "Người trẻ tuổi thật sự cũng giỏi lắm!" Sau đó ông ấy vỗ vỗ vào bả vai của tôi, "Con rất giống ta năm đó! Làm việc kiên quyết, cũng biết dùng đầu óc! Ta thích phong cách của con, hãy làm cho thật tốt nhé!"
Tôi thuận lợi ngồi lên vị trí tổng giám đốc Hoa An. Nhưng, mấy cổ đông của Hoa An lại bắt đầu oán thán.
Bọn họ ghen ghét một người ngoài như tôi lại được ngồi lên vị trí cao nhất của Hoa An. Thứ nhất là tôi trẻ hơn, thứ hai là tôi lại dễ dàng được Đường Hạc Lễ ưu ái như vậy, bọn họ có chút không phục.
Tôi chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, nếu trời cao cho tôi cơ hội, sao tôi lại phải lùi bước? Một ngày nào đó, tôi sẽ làm tốt hơn cả Đường Hạc Lễ, tốt hơn cả cha tôi.
Cuối cùng tôi cũng tìm về được đôi cánh của chính mình, rốt cuộc tôi cũng có thể giương cánh bay cao trong phút chốc
Tiễn Cường cư nhiên chạy đến Hoa An xin việc. Nhưng, người của bộ phận nhân sự sau khi biết hắn có dính líu tới hắc bang liền từ chối hắn. Hắn tới xin tôi cho hắn một cơ hội, làm vệ sĩ hoặc lái xe cũng được.
Tôi đã lưu lại người đàn ông đã từng cứu mình, để cho hắn làm lái xe của tôi, cũng thuận tiện giúp tôi xử lý một ít chuyện đơn giản. Tiễn Cường là một người làm người ta cảm thấy yên tâm, cẩn thận ít lời, phản ứng nhanh nhẹn. Thật ra thì trong hắc đạo không có cái gọi là người tốt người xấu, chỉ có người ngoan độc và người không đủ ngoan độc.
Nhìn chung toàn bộ thế giới, kỳ thật đều như nhau.
Có một đêm, mấy vị cổ đông mời tôi đi uống rượu, tôi có chút do dự nhưng vẫn đến. Sau khi tiến vào, phát hiện một trong số các đại cổ đông của công ty Diệp Đổng ngồi ở đó, hắn nhìn thấy tôi đi vào, ôn hoà cười : "Mời ngồi, Bạch tổng."
Tôi vừa nhìn vị trí của tôi. Hắn lại có thể bảo tôi ngồi bên cạnh thư ký của hắn?
Nếu tôi theo lời ngồi xuống, liền đại biểu cho việc tôi đã nhận thua.
Tôi cười nhạt: "Thật xin lỗi, mọi người cứ từ từ uống! Tôi đi trước, còn phải trở về xử lý một chút việc."
Kể từ sau khi làm Tổng giám đốc, đêm nào tôi cũng làm việc đến khuya mới về. Trong đoạn thời gian đó, trừ công việc ra, tôi không cảm thấy hứng thú với bất kỳ chuyện gì khác.
Bao gồm cả phụ nữ.
Thời điểm tôi đang xoay người rời đi, Diệp Đổng hung hăng vỗ bàn một cái, quát lên: "Nơi này không phải công ty, cậu cho rằng cậu chính là Tổng giám đốc à? Lúc tôi bắt đầu lăn lộn trong thương trường, cậu vẫn còn ngậm bình sữa đấy! Cậu đi lên như thế nào, cho là chúng tôi không biết hả? Cưới con gái của Đường Hạc Lễ, liền muốn bò lên trên đầu chúng tôi!"
Tôi cắn răng, không phản bác.
"Các anh xem đi, cậu ta bán mình có khác gì con vịt đâu chứ? Cậu ta bán chính mình, mới đổi lấy công ty của cha cậu ta bình an! Nếu không, công ty cha cậu ta đã sớm bị người khác thu mua rồi! Cũng may, con gái của Đường lão gia nguyện ý cho cậu ta lên, cậu ta mới có ngày hôm nay! Ha ha ha. . . . . ."
Đám người kia cũng cười ha hả. Tiếng cười bén nhọn quanh quẩn ở bên tai tôi, giống như ma quỷ hung hăng ngang ngược.
Diệp Đổng phất tay một cái nói: "Chúng ta đi!" Sau đó liền dẫn một đám người rời khỏi phòng bao.
Tôi đã quên mất đêm đó mình trở về Hồng viên như thế nào. Sau khi kết hôn, tôi và Du Du sống ở nơi này, nghe nói đây là biệt thự mẹ cô ấy để lại cho cô ấy trước khi chết.
Sau khi về đến nhà, tôi gần như là loạng choạng đi lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Sau khi cưới một tháng, tôi chưa bao giờ ngủ trong căn phòng này. Bởi vì tôi không muốn đối mặt với người phụ nữ kia, không biết làm sao mở miệng nói chuyện với cô, người phụ nữ gọi là vợ tôi đó.
Cô ấy mặc bộ váy ngủ tơ tằm màu tím, ngồi ở trên mép giường cắt tỉa tóc. Mái tóc dài đen bóng hơi xoăn khoác lên bờ vai sang bóng trắng muốt, váy ngủ bọc lại đường cong uyển chuyển lả lướt của cô.
Cô ấy thật là đẹp, đẹp làm cho người ta không cách nào thở nổi, giống như bức điêu khắc bằng thủy tinh. Lần đầu tiên tôi tỉ mỉ đánh giá cô ấy như vậy, trong đầu trì trệ.
Nhưng, cô ấy chỉ là xinh đẹp mà thôi. Tôi sẽ không yêu cô ấy, sẽ không.
Đều là vì người phụ nữ này, mới làm cho tôi bị người ngoài cho là bán mình để ngồi lên vị trí tổng giám đốc của Hoa An.
Đúng ra tôi nên hận cô ấy.
"Anh...Anh trở vê?" Nhìn thấy người một tháng nay đêm không về nhà đột nhiên xuất hiện, Du Du rất kinh ngạc, liền đỏ mặt hỏi.
Tôi hít một hơi thật sâu, kế tiếp lần đầu tiên tôi làm chuyện điên cuồng thô bạo đó.
Tôi tiến lên một bước ấn cô ấy nằm xuống giường. Cô ấy "A" một tiếng, mặt đỏ giống như chảy máu, sau đó nhắm mắt lại thở gấp gáp.
Cô ấy như vậy càng làm tôi mất đi lý trí. Tiếng cười châm chọc của đám người Diệp Đổng như vang vọng bên tai, tôi muốn tìm một cái gì đó để xua tan đi nội tâm phiền muộn bị khuất nhục (áp bức và lăng nhục) của tôi.
Người phụ nữ bị tôi giữ chặt thở dốc liên tiếp, đôi môi hé mở, tựa hồ như đang mời mọc. Đầu óc của tôi là một mảnh trống không, tam hạ lưỡng hạ kéo váy ngủ của cô ấy xuống.
Thân thể xinh đẹp mỹ lệ của phụ nữ được phơi bày hoàn toàn trước mắt tôi.
Máu trong người tôi ngưng lưu thông, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một giọng nói tà ác đang kêu gọi tôi, làm cho tôi không cách nào tỉnh táo được.
Sâu trong thân thể có cảm giác muốn được phóng thích mãnh liệt, lần đầu tiên tôi có cảm giác nóng nảy khó nói này, mặt cũng có chút đỏ ửng.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được dục vọng đàn ông đang tàn sát mãnh liệt trong cơ thể mình.
Người phụ nữ dưới người tôi, tôi muốn chiếm đoạt cô ây!
Tôi không cách nào nhẫn nại mình, rốt cuộc cũng cởi uần áo của mình ra, để cho vật nóng rực tràn đầy dục vọng hung hang ra vào giữa hai chân cô ấy.
Thật ra thì lúc đi vào tôi cũng rất đau. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này. Trước kia lúc tôi và Tâm Di yêu nhau, giới hạn cũng chỉ tới ôm hôn. Thật ra thì khi đó tôi hôn cũng rất cứng nhắc.
Nhưng tôi biết người phụ nữ dưới người mình còn đau hơn tôi, bởi vì khi chúng tôi luận động chỗ đó khô khốc ma sát rất khó chịu. Mà tôi hoàn toàn không có lý trí, chỉ một lòng nghĩ buông thả dục vọng điên cuồng trong cơ thể. Tôi hung hăng dùng sức đâm vào, càng như vậy mặc dù tôi càng đau, mà mà dục vọng nóng rực ở bên trong lại dần dần được phóng thích. . . . . .
Du Du kêu khóc "Đừng! Không cần" , ở dưới người tôi khổ sở vùng vẫy. Mà tôi dần dần đã không nghe được cô ấy đang gọi cái gì, bởi vì tôi cảm thấy cô ấy càng kêu khóc, nơi đó lại càng mút chặt vật nóng rực của tôi.
Dần dần, tôi cảm thấy càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng có cảm giác sảng khoái.
Tôi vẫn như cũ không ngừng luận động trên cơ thể cô ấy, lần lượt ra vào tận sâu trong cơ thể cô. Cô ấy khóc khẽ cầu xin tha thứ, cuối cùng lại ôm chặt lưng tôi. Móng tay của cô ấy cào qua tấm lưng trần của tôi, tôi nhịn đau khẽ rên, một lần cuối cùng hung hăng đâm vào nơi mềm mại của cô.
Cô thảm thiết hét lên một tiếng, nhắm hai mắt lại. Tôi thở gấp cô ấy rút lui khỏi người cô ấy, mới nhìn đến giữa hai chân cô thê thảm không nỡ nhìn, chất lỏng đỏ nhạt chảy xuống.
Máu. Tôi nhìn thấy trên ga giường có vết máu, màu đỏ nhạt giống như hoa đào.
Trong phút chốc, trong lòng tôi trào lên một loại tư vị phức tạp. Tôi không dám nhìn vết máu trên ga giường nữa, liền rời khỏi giường.
Cả người Du Du co quắp, trong miệng phát ra tiếng khóc yếu ớt.
Tôi vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa rồi trở lại, lên giường ngủ thiếp đi. Có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện như vậy tôi không có kinh nghiệm, cảm thấy tiêu hao rất nhiều thể lực, liền ngủ thật say.
Người phụ nữ sau lưng dừng khóc thút thít từ lúc nào, tôi không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.