Chương 41: Trò chơi dục vọng (2)
Khu Khu Nhất Nhật
22/03/2017
Gò má của Du Du vì động tình mà cũng trở nên có chút hồng hào: "Ừ, anh cầu xin em sao? Anh cầu xin em đi!"
Vật vĩ đại trong lòng bàn tay cô ngày càng trở nên cứng rắn nóng bỏng.
"Anh xin em. . . . . .Du Du. . . . . ." Bạch Ngôn Sơ nhắm mắt lại, hô hấp rối loạn, khuôn mặt anh tuấn mê người kia hoàn toàn bị lửa dục vọng thiêu đốt.
Du Du lần nữa dùng sức ma sát, nhắm mắt lại, sau đó Du Du cầm lấy vật nóng rực đó đưa vào trong cơ thể mình. Khi cứng rắn của anh đưa đến sát cửa tiểu huyệt thì cô lại nghe người đàn ông nằm dưới người mình nói: "Du Du, sau này đừng nên rời xa anh. . . . . ."
"Đây là anh cầu xin em?" Cô thở hổn hển, dung giọng nói gấp gáp hỏi, cũng bắt đầu dùng sức lay động thân thể của mình. Theo chuyển động của cô, nơi kết hợp giữa cơ thể hai người cũng bắt đầu ma sát theo tiết tấu.
Cô muốn thấy bộ dáng anh vì cô mà ý loạn tình mê. Vì cô mà điên cuồng, vì cô mà sụp đổ.
Tình triều lại dâng trào, cô cảm thấy sâu trong cơ thể mình tiết ra chất dịch nóng bỏng ẩm ướt, da thịt toàn thân thoáng chốc lên cao, một loại cảm giác như thiêu đốt đẩy cô lên giữa không trung. Tại đường hầm ấm nóng trơn trượt, cái cứng rắn của anh tiếp tục vào sâu hơn, sâu hơn nữa, làm cho tiểu huyệt của cô như muốn vỡ tung ra.
Người đàn ông phía dưới bắt đầu phát ra tiếng ngâm nga vui sướng.
Cô cưỡi trên người anh càng làm cho thân thể rung động kịch liệt, giống như cảm giác lắc lư khi ở trên ngựa. Cảm giác gần như hôn mê hít thở không thông làm cho cô cảm thấy mơ hồ.
Thật sự đúng là cô đang chinh phục anh sao?
Tiếng gầm nhẹ của anh cùng với tiếng thở gấp gáp của cô, rất nhanh hòa làm một. Đến lúc sắp sức cùng lực kiệt, Bạch Ngôn Sơ đột nhiên mạnh mẽ đâm vào, thẳng tắp đi vào nội hạch của cô. Cô "A" lên một tiếng, gần như ngã xuống từ trên người anh.
Vì tránh khỏi việc ngã cuống, hai tay của cô bấu mạnh vào da thịt anh, làm cho anh than nhẹ vì đau.
Qua cơn đau, anh mở mắt ra thở nhẹ, nở nụ cười mê người sau khi được thỏa mãn dục vọng ra: "Du Du, cảm giác được không? Em thử xong rồi thì đến lượt anh thử nhé!" -
Anh lật người, đè người vẫn chưa kịp phản ứng là cô đây xuống.
Du Du cảm thấy rất mệt mỏi, con ngươi láo lien thở gấp gáp, khẽ gọi: "Đừng. . . . . ."
Đôi môi của Bạch Ngôn Sơ rất nhanh đã chặn lấy đôi môi anh đào của cô, lần nữa hôn cuồng nhiệt. Môi lưỡi đan vào nhau mang đến kích tình mới, anh cúi người xuống, tiến vào tiểu huyệt vẫn còn ẩm ướt của cô.
Chất lỏng từ cánh hoa rỉ ra, Du Du cũng không có cách nào khống chế được mình. Trong cơn thủy triều, cô bị dìm ngập, theo anh rung động từng lần từng lần một, cô hét to tên của anh.
Bắt đầu khởi động tình triều vùi lấp hai người. Sự chinh phục điên cuồng cùng với cảm giác vui sướng đến tột cùng, giống như ngọn lửa kích tình.
Môi của anh thì thầm ở bên tai cô, không ngừng hỏi "Du Du, em yêu anh đúng không? Đúng không?"
Anh hỏi hết lần này tới lần kkhác, nhưng một lần hỏi lại là một lần hung hăng đâm vào.
Ánh mắt Du Du trở nên mê loạn đưa tay nắm lấy bờ vai trần của anh, căn bản không có cách nào trả lời anh.
=== ====== =======
Kích tình đi qua, Du Du xuống giường đi tới phòng tắm dùng nước ấm rửa sạch thân thể của mình.
Cô không muốn làm cho trong cơ thể mình có lưu lại vật của Bạch Ngôn Sơ. Tối thiểu, lúc này cô không muốn.
Tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm. Đệm giường xốc xếch lộn xộn như tuyên cáo hai người vừa mới trải qua một trận ác chiến, cô cười cười, ngồi ở trên mép giường.
Bạch Ngôn Sơ mệt mỏi mở hai mắt ra, nhìn cô, dùng giọng nói khàn khàn như cũ hỏi: "Du Du, em thật sự đồng ý việc quay lại với anh?"
Tựa hồ như đang xác thực chuyện gì đó.
Du Du cười quyến rũ: "Trước tiên anh đồng ý em một chuyện, không làm được em tuyệt đối không suy nghĩ đến chuyện tái hợp của chúng ta."
Bạch Ngôn Sơ khẽ cười, đưa tay bắt chéo sau ót, "Em nói đi."
"Đoạn tuyệt quan hệ với Giang Tâm Di! Không thể có bất kỳ dây dưa rễ má nào với cô ta, kể cả đứa bé kia!"
Anh có đồng ý không? Trong lòng Du Du thật ra thì không chắc chắn.
"Được, anh đồng ý với em! Chỉ cần em đồng ý quay lại với anh, anh sẽ làm."
Trong lòng Du Du chấn động: Anh lại có thể sảng khoái đồng ý như vậy?
Thế nhưng anh lại cau mày hỏi: "Vậy em cũng phải đồng ý với anh, không nên đi với Kha Triết Nam không phải sao?"
Du Du cười lạnh: "Là do anh nợ em, chuyện của em anh không thể quản!"
Bạch Ngôn Sơ cười quỷ dị nói: "Anh không quản được em, thì anh sẽ quản cậu ta."
Du Du nóng nảy, nhìn anh nói, "Anh không thể đi gây sự với Tiểu Nam!"
"Sau này không nên ở trước mặt anh nói biệt hiệu của người đàn ông khác." Nụ cười của anh càng ngày càng lạnh lẽo, thân thể lại càng ngày càng đến gần cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, liền bị anh một tay kéo ngã xuống giường, bị anh hung hăng ôm vào trong ngực.
Bờ má dán sát vào lồng ngực trơn bóng rắn chắc của anh, theo hô hấp phập phồng của anh, hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp.
Đáy lòng vẫn thấp thỏm như cũ.
Tiếp đó, bọn họ ai thắng ai thua?
Anh cái gì cũng chưa nói ra!
Anh đột nhiên cười: "Du Du, thật ra thì anh hiểu biết rõ, em có phòng bị với anh."
Trong lòng Du Du căng thẳng. Anh đã biết?
Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn anh: "Vậy là anh không phải muốn một cước đạp bay em xuống giường sao?"
Thế nhưng anh lại cười cười, hôn một cái lên trán cô nói: "Điều này đã cho thấy Du Du đã trưởng thành, là chuyện tốt, tại sao anh phải tức giận?" Sau đó anh lại ôm sát cô, thâm sâu nói, "Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ dùng tất cả thời gian rảnh rỗi của anh đi với em."
"Con của anh thì sao?" Du Du cố ý kích thích anh.
"Đứa bé kia không phải của anh!" Anh giả vờ tức giận, sau đó lại nhẹ nhàng bóp cái mông của cô.
Bại hoại! Cô hung hăng đá anh ở trong chăn.
Anh dịu dàng cười nói: "Được rồi, ngủ đi! Ngày mai sẽ trả hết nợ!"
"Biến thái!" Cô mắng, mặt lại dán lồng ngực của anh.
=== ====== ========
Ngủ say sưa đến trời sáng, Du Du mới lưu luyến từ trong chăn ngồi dậy. Bạch Ngôn Sơ đã một thân quần áo chỉnh tề, vén màn cửa lên mỉm cười nhìn cô: "Đã chín giờ rưỡi rồi."
Cô ngáp dài nói: "Sáng hôm nay không tới công ty nữa. Quá mệt nhọc, muốn xin nghỉ."
"Anh gọi em hai lần rồi, em vẫn ngủ, còn trách ai?" Anh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh liền cầm lên nhận điện: "A lô ? Lão gia tử!" Khóe mắt liếc qua người phụ nữ đang nằm trên giường.
Du Du nghe thấy vậy liền khẩn trương, làm thế nào đây? Có lẽ là bị cha biết mình qua đêm không về nhà rồi.
Bạch Ngôn Sơ nói tới chỗ này khóe miệng dâng lên một tia dương dương tự đắc: "Du Du? A, không có việc gì! Cô ấy ở chỗ con.
"
Du Du hận không thể lập tức đứng dậy chặn miệng của anh lại! Anh dám nói cô tối qua ở qua đêm với anh?
Bạch Ngôn Sơ khẽ liếc nhìn cô: "A…? Ngài muốn nói chuyện với cô ấy?"
Du Du liều mạng khoát tay.
Bạch Ngôn Sơ hiểu ý, nói: "Vâng, cô ấy ở trong phòng vệ sinh. Không có việc gì, ngài cứ yên tâm đi!"
Du Du đợi đến khi anh cúp điện thoại, hung hăng trợn mắt: "Anh muốn ông ấy mắng chết tôi sao?"
"Không biết tại sao, ông ấy nghe thấy anh nói em ở chỗ anh, không biết có bao nhiêu yên tâm!"
Du Du ngay cả liếc mắt cũng không nhìn anh: "Cút ngay!"
Anh vòng tay qua vai cô, cúi đầu xuống, "Du Du, về sau thời gian rảnh của anh đều dành cho em!"
Trán của hắn cụng vào trán cô, mùi thơm của thuốc cạo râu xộc vào mũi cô. Còn có mùi nước hoa thanh nhã ở cổ áo anh, tất cả mọi thứ, thật ra thì đều là mùi hương quen thuộc.
Nhưng, chẳng bao lâu sau, cô ngửi thấy những mùi này lại cảm thấy đau đớn. Bởi vì hận, những mùi này đều làm cho cô cảm thấy bận tâm.
Du Du tươi sáng cười một tiếng: "Vậy, anh phải nói được là làm được, đừng cho là em sẽ giống như trước đây."
Anh cười kéo cô lên: "Mau dậy đi ăn sáng đi, ăn xong anh chở em tới công ty."
=== ====== =======
Dùng xong bữa sáng, hai người đi về phía gara. Bạch Ngôn Sơ vừa đi, vừa cúi đầu nhìn cỏ ở dưới chân.
Du Du không biết anh đang làm gì, hỏi: "Anh làm sao vậy? Nhìn cái gì thế?"
"Sao anh lại cảm thấy cỏ hôm nay lại không giống như thường ngày?" Anh cau mày nói, giọng nói cũng trở nên trầm xuống.
Du Du cúi đầu nhìn qua nhìn lại, cảm thấy không có gì khác thường, nói: "Không khác nhau gì cả!"
"Chắc hẳn có người đã tới đây, phần cỏ này như bị người khác dẫm đạp lên. Sân cỏ này mấy ngày trước vừa mới làm xong, nên thoạt nhìn rất trơn nhẵn mới đúng."
"Có người đến đây?" Du Du không khỏi cảm thấy cả người lạnh run.
Bạch Ngôn Sơ đưa tay, nhấn khóa cửa gara. Sau khi cổng mở ra, Du Du che miệng lại hét lên.
Trên đầu xe của Bạch Ngôn Sơ, có một cái đầu khô lâu, phía trên còn cắm một cây chủy thủ. Nói đúng hơn, trên cây chủy thủ còn đính một tờ giấy màu vàng.
Du Du cảm thấy có chút bỡ ngỡ: "Cái gì vậy? Là ai làm?"
Sáng sớm lại thấy được thứ kinh khủng như vậy, thật đúng là đại cát đại lợi!
Bạch Ngôn Sơ mím môi, nhẹ nhàng cầm cái đầu lâu plastic kia lên, rút tờ giấy ra nh ìn:
"Bạch Ng ôn Sơ, bảo bà mẹ già của may và vợ mày cẩn thận một chút! Chớ hả hê! Đi đường cẩn thận!"
Anh cười nhạt, vô cùng khinh thường xé tờ giấy đi, những mảnh giấy bay vào trong gió.
Du Du kinh ngạc hỏi: "Cái gì vậy? Phía trên viết cái gì?"
Sao anh lại xé tờ giấy nhanh như vậy?
"Trò chơi nhỏ mà thôi! Chỉ là, Du Du. . . . . ." Anh nói tới chỗ này thì giọng nói trầm xuống, "Về sau phải bảo vệ mình cho tốt! Buổi tối không được ra ngoài một mình, có chuyện nhất định phải gọi điện thoại cho anh!"
Du Du ngẩng đầu, đối với cái nhìn sâu xa thâm thúy của anh vừa hiểu vừa không.
Một tay anh vòng quang hông cô, ở bên tai cô lạnh lung nói: "Nhớ, không nên tiếp xúc quá gần với ngưuời của Kha gia! Nhớ đấy!"
Trong lúc cô đang sững sờ, anh đã buông cô ra, lấy điện thoại ra nhấn số: "A Cường! Ừ, tối hôm qua có người lẻn vào gara nhà tôi, đoán chừng là dienđanlqđ bò qua ống thông gió, tặng kèm vài thứ đáng ghét! Cậu điều tra một chút. . . . . ."
Du Du chờ anh nói xong, khiếp đảm hỏi anh: "Là Đông Hưng làm sao?"
"Xem ra em cũng không phải ngu ngốc!" Anh cười sờ sờ đầu của cô, giống như đang vuốt đầu một đứa bé ngoan.
"Rốt cuộc bọn anh đồng ý Đông Hưng cái gì?" Cô nhìn anh hỏi, giọng nói dồn dập.
Anh thu nụ cười lại: "Em không cần phải biết quá nhiều. Dù sao, anh và cha em sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em."
Vật vĩ đại trong lòng bàn tay cô ngày càng trở nên cứng rắn nóng bỏng.
"Anh xin em. . . . . .Du Du. . . . . ." Bạch Ngôn Sơ nhắm mắt lại, hô hấp rối loạn, khuôn mặt anh tuấn mê người kia hoàn toàn bị lửa dục vọng thiêu đốt.
Du Du lần nữa dùng sức ma sát, nhắm mắt lại, sau đó Du Du cầm lấy vật nóng rực đó đưa vào trong cơ thể mình. Khi cứng rắn của anh đưa đến sát cửa tiểu huyệt thì cô lại nghe người đàn ông nằm dưới người mình nói: "Du Du, sau này đừng nên rời xa anh. . . . . ."
"Đây là anh cầu xin em?" Cô thở hổn hển, dung giọng nói gấp gáp hỏi, cũng bắt đầu dùng sức lay động thân thể của mình. Theo chuyển động của cô, nơi kết hợp giữa cơ thể hai người cũng bắt đầu ma sát theo tiết tấu.
Cô muốn thấy bộ dáng anh vì cô mà ý loạn tình mê. Vì cô mà điên cuồng, vì cô mà sụp đổ.
Tình triều lại dâng trào, cô cảm thấy sâu trong cơ thể mình tiết ra chất dịch nóng bỏng ẩm ướt, da thịt toàn thân thoáng chốc lên cao, một loại cảm giác như thiêu đốt đẩy cô lên giữa không trung. Tại đường hầm ấm nóng trơn trượt, cái cứng rắn của anh tiếp tục vào sâu hơn, sâu hơn nữa, làm cho tiểu huyệt của cô như muốn vỡ tung ra.
Người đàn ông phía dưới bắt đầu phát ra tiếng ngâm nga vui sướng.
Cô cưỡi trên người anh càng làm cho thân thể rung động kịch liệt, giống như cảm giác lắc lư khi ở trên ngựa. Cảm giác gần như hôn mê hít thở không thông làm cho cô cảm thấy mơ hồ.
Thật sự đúng là cô đang chinh phục anh sao?
Tiếng gầm nhẹ của anh cùng với tiếng thở gấp gáp của cô, rất nhanh hòa làm một. Đến lúc sắp sức cùng lực kiệt, Bạch Ngôn Sơ đột nhiên mạnh mẽ đâm vào, thẳng tắp đi vào nội hạch của cô. Cô "A" lên một tiếng, gần như ngã xuống từ trên người anh.
Vì tránh khỏi việc ngã cuống, hai tay của cô bấu mạnh vào da thịt anh, làm cho anh than nhẹ vì đau.
Qua cơn đau, anh mở mắt ra thở nhẹ, nở nụ cười mê người sau khi được thỏa mãn dục vọng ra: "Du Du, cảm giác được không? Em thử xong rồi thì đến lượt anh thử nhé!" -
Anh lật người, đè người vẫn chưa kịp phản ứng là cô đây xuống.
Du Du cảm thấy rất mệt mỏi, con ngươi láo lien thở gấp gáp, khẽ gọi: "Đừng. . . . . ."
Đôi môi của Bạch Ngôn Sơ rất nhanh đã chặn lấy đôi môi anh đào của cô, lần nữa hôn cuồng nhiệt. Môi lưỡi đan vào nhau mang đến kích tình mới, anh cúi người xuống, tiến vào tiểu huyệt vẫn còn ẩm ướt của cô.
Chất lỏng từ cánh hoa rỉ ra, Du Du cũng không có cách nào khống chế được mình. Trong cơn thủy triều, cô bị dìm ngập, theo anh rung động từng lần từng lần một, cô hét to tên của anh.
Bắt đầu khởi động tình triều vùi lấp hai người. Sự chinh phục điên cuồng cùng với cảm giác vui sướng đến tột cùng, giống như ngọn lửa kích tình.
Môi của anh thì thầm ở bên tai cô, không ngừng hỏi "Du Du, em yêu anh đúng không? Đúng không?"
Anh hỏi hết lần này tới lần kkhác, nhưng một lần hỏi lại là một lần hung hăng đâm vào.
Ánh mắt Du Du trở nên mê loạn đưa tay nắm lấy bờ vai trần của anh, căn bản không có cách nào trả lời anh.
=== ====== =======
Kích tình đi qua, Du Du xuống giường đi tới phòng tắm dùng nước ấm rửa sạch thân thể của mình.
Cô không muốn làm cho trong cơ thể mình có lưu lại vật của Bạch Ngôn Sơ. Tối thiểu, lúc này cô không muốn.
Tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm. Đệm giường xốc xếch lộn xộn như tuyên cáo hai người vừa mới trải qua một trận ác chiến, cô cười cười, ngồi ở trên mép giường.
Bạch Ngôn Sơ mệt mỏi mở hai mắt ra, nhìn cô, dùng giọng nói khàn khàn như cũ hỏi: "Du Du, em thật sự đồng ý việc quay lại với anh?"
Tựa hồ như đang xác thực chuyện gì đó.
Du Du cười quyến rũ: "Trước tiên anh đồng ý em một chuyện, không làm được em tuyệt đối không suy nghĩ đến chuyện tái hợp của chúng ta."
Bạch Ngôn Sơ khẽ cười, đưa tay bắt chéo sau ót, "Em nói đi."
"Đoạn tuyệt quan hệ với Giang Tâm Di! Không thể có bất kỳ dây dưa rễ má nào với cô ta, kể cả đứa bé kia!"
Anh có đồng ý không? Trong lòng Du Du thật ra thì không chắc chắn.
"Được, anh đồng ý với em! Chỉ cần em đồng ý quay lại với anh, anh sẽ làm."
Trong lòng Du Du chấn động: Anh lại có thể sảng khoái đồng ý như vậy?
Thế nhưng anh lại cau mày hỏi: "Vậy em cũng phải đồng ý với anh, không nên đi với Kha Triết Nam không phải sao?"
Du Du cười lạnh: "Là do anh nợ em, chuyện của em anh không thể quản!"
Bạch Ngôn Sơ cười quỷ dị nói: "Anh không quản được em, thì anh sẽ quản cậu ta."
Du Du nóng nảy, nhìn anh nói, "Anh không thể đi gây sự với Tiểu Nam!"
"Sau này không nên ở trước mặt anh nói biệt hiệu của người đàn ông khác." Nụ cười của anh càng ngày càng lạnh lẽo, thân thể lại càng ngày càng đến gần cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, liền bị anh một tay kéo ngã xuống giường, bị anh hung hăng ôm vào trong ngực.
Bờ má dán sát vào lồng ngực trơn bóng rắn chắc của anh, theo hô hấp phập phồng của anh, hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp.
Đáy lòng vẫn thấp thỏm như cũ.
Tiếp đó, bọn họ ai thắng ai thua?
Anh cái gì cũng chưa nói ra!
Anh đột nhiên cười: "Du Du, thật ra thì anh hiểu biết rõ, em có phòng bị với anh."
Trong lòng Du Du căng thẳng. Anh đã biết?
Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn anh: "Vậy là anh không phải muốn một cước đạp bay em xuống giường sao?"
Thế nhưng anh lại cười cười, hôn một cái lên trán cô nói: "Điều này đã cho thấy Du Du đã trưởng thành, là chuyện tốt, tại sao anh phải tức giận?" Sau đó anh lại ôm sát cô, thâm sâu nói, "Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ dùng tất cả thời gian rảnh rỗi của anh đi với em."
"Con của anh thì sao?" Du Du cố ý kích thích anh.
"Đứa bé kia không phải của anh!" Anh giả vờ tức giận, sau đó lại nhẹ nhàng bóp cái mông của cô.
Bại hoại! Cô hung hăng đá anh ở trong chăn.
Anh dịu dàng cười nói: "Được rồi, ngủ đi! Ngày mai sẽ trả hết nợ!"
"Biến thái!" Cô mắng, mặt lại dán lồng ngực của anh.
=== ====== ========
Ngủ say sưa đến trời sáng, Du Du mới lưu luyến từ trong chăn ngồi dậy. Bạch Ngôn Sơ đã một thân quần áo chỉnh tề, vén màn cửa lên mỉm cười nhìn cô: "Đã chín giờ rưỡi rồi."
Cô ngáp dài nói: "Sáng hôm nay không tới công ty nữa. Quá mệt nhọc, muốn xin nghỉ."
"Anh gọi em hai lần rồi, em vẫn ngủ, còn trách ai?" Anh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh liền cầm lên nhận điện: "A lô ? Lão gia tử!" Khóe mắt liếc qua người phụ nữ đang nằm trên giường.
Du Du nghe thấy vậy liền khẩn trương, làm thế nào đây? Có lẽ là bị cha biết mình qua đêm không về nhà rồi.
Bạch Ngôn Sơ nói tới chỗ này khóe miệng dâng lên một tia dương dương tự đắc: "Du Du? A, không có việc gì! Cô ấy ở chỗ con.
"
Du Du hận không thể lập tức đứng dậy chặn miệng của anh lại! Anh dám nói cô tối qua ở qua đêm với anh?
Bạch Ngôn Sơ khẽ liếc nhìn cô: "A…? Ngài muốn nói chuyện với cô ấy?"
Du Du liều mạng khoát tay.
Bạch Ngôn Sơ hiểu ý, nói: "Vâng, cô ấy ở trong phòng vệ sinh. Không có việc gì, ngài cứ yên tâm đi!"
Du Du đợi đến khi anh cúp điện thoại, hung hăng trợn mắt: "Anh muốn ông ấy mắng chết tôi sao?"
"Không biết tại sao, ông ấy nghe thấy anh nói em ở chỗ anh, không biết có bao nhiêu yên tâm!"
Du Du ngay cả liếc mắt cũng không nhìn anh: "Cút ngay!"
Anh vòng tay qua vai cô, cúi đầu xuống, "Du Du, về sau thời gian rảnh của anh đều dành cho em!"
Trán của hắn cụng vào trán cô, mùi thơm của thuốc cạo râu xộc vào mũi cô. Còn có mùi nước hoa thanh nhã ở cổ áo anh, tất cả mọi thứ, thật ra thì đều là mùi hương quen thuộc.
Nhưng, chẳng bao lâu sau, cô ngửi thấy những mùi này lại cảm thấy đau đớn. Bởi vì hận, những mùi này đều làm cho cô cảm thấy bận tâm.
Du Du tươi sáng cười một tiếng: "Vậy, anh phải nói được là làm được, đừng cho là em sẽ giống như trước đây."
Anh cười kéo cô lên: "Mau dậy đi ăn sáng đi, ăn xong anh chở em tới công ty."
=== ====== =======
Dùng xong bữa sáng, hai người đi về phía gara. Bạch Ngôn Sơ vừa đi, vừa cúi đầu nhìn cỏ ở dưới chân.
Du Du không biết anh đang làm gì, hỏi: "Anh làm sao vậy? Nhìn cái gì thế?"
"Sao anh lại cảm thấy cỏ hôm nay lại không giống như thường ngày?" Anh cau mày nói, giọng nói cũng trở nên trầm xuống.
Du Du cúi đầu nhìn qua nhìn lại, cảm thấy không có gì khác thường, nói: "Không khác nhau gì cả!"
"Chắc hẳn có người đã tới đây, phần cỏ này như bị người khác dẫm đạp lên. Sân cỏ này mấy ngày trước vừa mới làm xong, nên thoạt nhìn rất trơn nhẵn mới đúng."
"Có người đến đây?" Du Du không khỏi cảm thấy cả người lạnh run.
Bạch Ngôn Sơ đưa tay, nhấn khóa cửa gara. Sau khi cổng mở ra, Du Du che miệng lại hét lên.
Trên đầu xe của Bạch Ngôn Sơ, có một cái đầu khô lâu, phía trên còn cắm một cây chủy thủ. Nói đúng hơn, trên cây chủy thủ còn đính một tờ giấy màu vàng.
Du Du cảm thấy có chút bỡ ngỡ: "Cái gì vậy? Là ai làm?"
Sáng sớm lại thấy được thứ kinh khủng như vậy, thật đúng là đại cát đại lợi!
Bạch Ngôn Sơ mím môi, nhẹ nhàng cầm cái đầu lâu plastic kia lên, rút tờ giấy ra nh ìn:
"Bạch Ng ôn Sơ, bảo bà mẹ già của may và vợ mày cẩn thận một chút! Chớ hả hê! Đi đường cẩn thận!"
Anh cười nhạt, vô cùng khinh thường xé tờ giấy đi, những mảnh giấy bay vào trong gió.
Du Du kinh ngạc hỏi: "Cái gì vậy? Phía trên viết cái gì?"
Sao anh lại xé tờ giấy nhanh như vậy?
"Trò chơi nhỏ mà thôi! Chỉ là, Du Du. . . . . ." Anh nói tới chỗ này thì giọng nói trầm xuống, "Về sau phải bảo vệ mình cho tốt! Buổi tối không được ra ngoài một mình, có chuyện nhất định phải gọi điện thoại cho anh!"
Du Du ngẩng đầu, đối với cái nhìn sâu xa thâm thúy của anh vừa hiểu vừa không.
Một tay anh vòng quang hông cô, ở bên tai cô lạnh lung nói: "Nhớ, không nên tiếp xúc quá gần với ngưuời của Kha gia! Nhớ đấy!"
Trong lúc cô đang sững sờ, anh đã buông cô ra, lấy điện thoại ra nhấn số: "A Cường! Ừ, tối hôm qua có người lẻn vào gara nhà tôi, đoán chừng là dienđanlqđ bò qua ống thông gió, tặng kèm vài thứ đáng ghét! Cậu điều tra một chút. . . . . ."
Du Du chờ anh nói xong, khiếp đảm hỏi anh: "Là Đông Hưng làm sao?"
"Xem ra em cũng không phải ngu ngốc!" Anh cười sờ sờ đầu của cô, giống như đang vuốt đầu một đứa bé ngoan.
"Rốt cuộc bọn anh đồng ý Đông Hưng cái gì?" Cô nhìn anh hỏi, giọng nói dồn dập.
Anh thu nụ cười lại: "Em không cần phải biết quá nhiều. Dù sao, anh và cha em sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.