Chồng Trước Hào Môn Khóc Lóc Đòi Tái Hôn
Chương 5
Minh Nguyệt Tượng Bính
13/11/2022
Edit: Trà.
Một giờ sau, trên Weibo liền có một account marketing tung tin nóng hổi: [Nguyễn Điềm vào lúc quay "Biến Tinh Kế" đã lái máy kéo đến hiện trường, cười chết tui rồi, có vẻ đạo diễn gặp được khắc tinh rồi.]
Bình luận phía dưới rất nhanh đã náo nhiệt lên.
"Nguyễn Điềm mà lại lái máy kéo ư? Bồ đang kể chuyện cười hả."
"Clm có phải account marketing đã nhận tiền của cô ta không, cô ta xứng sao? Cô ta trừ bỏ tính kế người khác ra cái gì cũng đều không biết, tôi tra ra Nguyễn Điềm chưa tốt nghiệp đại học đã bỏ học, vẫn là kẻ thất học!"
"Hình như là sự thật á, tui có thấy mà, nhà tui ở thôn Hiếu Bắc đây." Bình luận này khiến cư dân mạng càng thêm mơ hồ.
Một đám quần chúng ăn dưa càng thêm ngây ngốc, bỗng nhiên có một số lớn người qua đường dũng mãnh tràn vào, khí thế áp đảo một ít anti-fan của Nguyễn Điềm.
"Đây là chị gái nào vậy? Vừa mới bắt đầu quay đã lái máy kéo buồn cười quá trời luôn."
"Lớn lên thật đáng yêu ~ vừa thanh thuần lại vừa mỹ lệ, là một đại mỹ nhân."
"A, chiều nay hình như chị ấy ngồi gặm màn thầu ở cửa hàng đối diện nhà tui, một miếng rồi lại một miếng đem miệng nhét đến đầy, đặc biệt mềm mại đáng yêu."
Trên mạng náo nhiệt một trận, anti-fan của Nguyễn Điềm nhất thời bị người qua đường áp đảo chí khí.
Đạo diễn còn bị Nguyễn Điềm lăn lộn đến đau cả đầu.
Tần Ngạn bị cô bỏ rơi một cách vô tình thầm nghĩ Nguyễn Điềm cmn là quái vật gì, trước kia lúc còn đi học, cậu cũng từng thấy Nguyễn Điềm chật vật đi làm thêm khắp nơi, đã sớm biết cô ta cùng những cô gái nhỏ bình thường khác không quá giống nhau.
Nhưng trăm triệu lần hắn cũng không nghĩ tới Nguyễn Điềm vậy mà biết lái máy kéo! Qủa nhiên là con nhỏ quê mùa từ nông thôn đến.
Tần Ngạn càng nghĩ càng tức, trong ngực như nén một ngọn lửa, cháy cũng không cháy nổi, cũng không có cách nào giải tỏa.
Đạo diễn tổ tiết mục đúng là tàn nhẫn, bắt cậu đi bộ tới mười dặm mới bằng lòng cho cậu lên xe, chở cậu tới thôn Hiếu Bắc.
Nguyễn Điềm lái máy kéo đi được nửa đường thì gặp một cặp vợ chồng già, còn rất tốt bụng chở họ cùng vào thôn.
Tổ tiết mục sớm đã bố trí xong ở Hiếu Bắc thôn, nghe tiếng ồn ầm ầm, lại thấy Nguyễn Điềm từ trên ghế điều khiển nhảy xuống, ngớ người luôn, một lúc lâu sau, biên kịch mới cẩn thận đi lên trước xác nhận, "Là cô Nguyễn Điềm phải không?"
Nguyễn Điềm trong ngực ôm túi thịt khô đặc sản mà cặp vợ chồng kia cho cô, gật gật đầu, "Là tôi."
Biên kịch liền gọi điện thoại cho đạo diễn, sau khi ngắt máy ánh mắt nhìn Nguyễn Điềm liền thay đổi, trong mắt có thêm chút kính nể.
Vốn nghĩ rằng bọn họ mời đến một cô gái nũng nịu tay không thể cầm vai không thể gánh, vậy mà không thể ngờ được Nguyễn Điềm lại khỏe tới vậy.
"Cô Nguyễn, hiện tại tôi sẽ đưa cô tới chỗ ở."
"Được."
Nguyễn Điềm cùng ba vị khách mời khác ở chung một cái sân, trừ Tần Ngạn ra những người khác đều đã đến đông đủ.
Cô đem thịt khô để ở trong phòng, ngay sau đó liền xoay người đi ra ngoài cùng những người khác chào hỏi.
Một người là ảnh đế đã sớm thoát lui khỏi vòng, còn có một người là tiểu thiếu niên vừa mới thành niên.
Cậu ta hình như có chút ngượng ngùng, sau khi cùng cô chào hỏi xong liền đỏ mặt, lắp bắp nói: "Chị ơi, em biết chị á."
Nguyễn Điềm:?
Không lẽ cô đã nổi tiếng rồi sao!!?
Nhanh như vậy đã trở thành đỉnh lưu giới giải trí, ai ai cũng biết sao?
Khuôn mặt tiểu thiếu niên vừa trắng vừa mềm, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy e lệ, sau đó cậu nói: "Chị cùng Hứa Cảnh có scandal tình cảm."
Cậu đỏ mặt, lại hỏi: "Chị, chị thực sự là cố ý cọ nhiệt độ của anh ta sao?"
Thiếu niên chắc là được người nhà bảo vệ rất tốt, là thật sự ngây thơ, không phải là giả vờ ngốc bạch ngọt, cậu nhíu mắt lại, nói: "Chị ơi, Hứa Cảnh hiện giờ là nam minh tinh nổi tiếng, fans của anh ta khẳng định sẽ mắng chị không buông, chị không nên xem bình luận."
Nguyễn Điềm cảm thấy thiếu niên này còn rất thật tâm, cô nén nỗi xúc động muốn bóp mặt cậu lại, hông biết xấu hổ nói: "Cọ nhiệt sao, muốn cọ thì phải cọ một trận thật lớn."
"......"
Bên ngoài trời đã sắp tối đen, xe của tổ đạo diễn mới tới nơi.
Khi Tần Ngạn từ trên xe bước xuống dưới, ánh mắt thâm cừu đại hận biểu tình như muốn giết người, ánh mắt cậu lạnh lẽo như dao kiếm, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyễn Điềm, đột nhiên, hắn giơ lên một cái tát.
Còn may Nguyễn Điềm thân thủ nhanh nhẹn trốn đi.
"Sách, anh Tần đây là muốn làm gì? Có chuyện gì từ từ nói."
Tần Ngạn thấy cô thì một bụng tức giận, từ nhỏ hắn đã sống trong nhung lụa, đời này cũng chưa bao giờ chịu nỗi khổ lớn như hôm nay.
Hắn cười lạnh, "Tôi và cô thì có cái quái gì để nói."
Dm, thật là trùng hợp.
Cô đối với Tần Ngạn cũng không có cái gì để nói.
"Buổi chiều cô cướp xe của tôi còn để tôi đi bộ, làm hại tôi đi tới mười mấy km, cô làm tôi điên rồi đấy!"
Nguyễn Điềm ngước mặt lên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Tôi là bạch liên hoa tâm cơ kỹ nữ, đây đều là chuyện tôi nên làm."
Thiếu nữ một vẻ mặt không hề để bụng, " Chẳng lẽ anh đối với tôi còn chờ mong cái gì khác sao?"
Tần Ngạn bị bộ dạng này của cô làm cho ghê tởm, "Cô không sợ tôi đem chuyện cô làm nói cho anh Thẩm sao?"
Nguyễn Điềm giống như nghiêm túc tự hỏi, "Thẩm Xá? Hắn là ai? Tôi có quen sao?"
Tần Ngạn ôm một bụng tức xoay người đi luôn, giống như chỉ cần cùng cô nói thêm một chữ thì sẽ chết.
Buổi đêm trước khi tiết mục chính thức bắt đầu quay, Tần Ngạn gọi điện thoại cho Thẩm Xá, bỏ đầu bỏ đuôi đem Nguyễn Điềm ra nói xấu chừng mười phút.
"Thẩm đại ca, anh không biết cô ta nhẫn tâm thế nào đâu, cướp lấy máy kéo của tôi rồi tự mình chạy mất."
"Aizz, anh nói thử xem cô ta có phải là phụ nữ không, vì cái gì mà còn biết lái cả máy kéo?"
"Thẩm ca, rốt cuộc khi nào anh mới ly hôn với cô ta, bệnh của chị Tiểu Kiều đã tốt rồi, anh không phải......"
Thẩm Xá ngắn lời Tần Ngạn: "Cậu nói Nguyễn Điềm cố ý gây khó khăn cho cậu?"
Tần Ngạn nghĩ nghĩ, nói: "Kia cũng không có, em chính là sợ cô ta dính lấy em để lăng xê, nếu biết cô ta cũng quay tiết mục này, tuyệt đối em sẽ không tới."
Thẩm Xá ừ một tiếng, ngồi ở trước bàn làm việc trong thư phòng, mày nhíu lại tay cầm bút máy nghịch, buồn chán xoay xoay bút, hắn nhớ tới lúc Nguyễn Điềm không chút do dự ký giấy thỏa thuận ly hôn, nhớ tới đoạn đối thoại hắn vô tình nghe được lúc ngồi trong xe kia.
Có thể là Nguyễn Điềm lạt mềm buộc chặt, cũng có thể là thật sự khinh thường chuyện cùng hắn tiếp tục quan hệ hôn nhân.
Bất luận là như thế nào, Trong lòng Thẩm Xá đều cảm thấy không thoải mái.
Hắn biết Chu gia đã sớm không cho Nguyễn Điềm tiền, cô ở trong giới giải trí vì đủ loại nguyên nhân mà sống cũng không tốt lắm.
Thẩm Xá cũng cho rằng Nguyễn Điềm không thể ở giới giải trí đi được quá xa, hắn nhếch miệng, cảm thấy sớm muộn gì cô cũng sẽ trở về cầu xin hắn xé bỏ giấy thỏa thuận ly hôn.
"Nếu Nguyễn Điềm không cố ý gây sự với cậu, thì cậu không cần gọi điện cho tôi nói nhiều như vậy." Thẩm Xá trầm ngâm nói: "Chuyện của cô ta tôi cũng không mấy quan tâm."
*
Đêm đó 8 giờ, tiết mục chính thức bắt đầu quay.
Các khách mời đều bị yêu cầu tự giải quyết cơm chiều, có thể tự mình nấu cơm, cũng có thể đến nhà dân cọ cơm.
Đừng nói rằng bọn họ muốn nấu cơm, cũng không có nguyên liệu để nấu. Lưu ảnh đế cùng với Tần Ngạn đi tới từng nhà xin cơm, người trong thôn thuần phác, tuy rằng đã ăn qua cơm chiều, vẫn là thiện lương đem cho họ mấy cái màn thầu lớn.
Tần Ngạn cầm trong tay cái màn thầu đã lạnh, chỉ muốn chớt tại chỗ.
Không chỉ có mình hắn ăn không nổi, Lưu ảnh đế cùng Hoài Mặc đều cảm thấy khó ăn.
Ba người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ, sắp chớt đói tới nơi.
Cameraman vui vẻ ghi lại bộ dạng đáng thương hề hề của bọn họ, cắt ghép biên tập tốt, chờ đến sau khi đăng lên cũng có thể tạo ra một lượng nhiệt độ lớn, kiếm không ít lời.
Vào lúc bọn họ đứng nghe tiếng bụng reo trong vô vọng, ở bên kia phòng bếp truyền đến mùi thịt thơm mê người.
Tần Ngạn ngửi thấy mùi này lại càng thêm đói!
Hắn quay đầu hỏi biên kịch: "Các anh nấu cơm à?"
Biên kịch lắc lắc đầu, "Không phải, chúng tôi đều ăn cơm hộp."
Bên bệ bếp, Nguyễn Điềm đem thịt khô cùng cơm mới nấu xong ra tới, màu sắc tươi đẹp, mùi hương mê người.
Ban ngày Nguyễn Điềm lái máy kéo chở đôi vợ chồng kia, họ không chỉ cho cô thịt khô, còn cho cô thêm ít gạo.
Mười bảy năm trước đó, Nguyễn Điềm nghiêng nghiêng ngả ngả tự mình lớn lên, nấu cơm đối với cô mà nói cũng không khó, hơn nữa tay nghề của cô cũng không tệ lắm.
Ít nhất đạo diễn đều bị cái nồi thịt kho này của cô làm cho thèm tới mức chảy nước miếng.
Đạo diễn nuốt nước bọt, cảm thấy tuyệt vọng.
Như thế nào mà Nguyễn Điềm cái gì cũng biết!? Không phải dân mạng đều mắng cô là đệ nhất hút máu kiều tiểu thư không làm được gì sao!?
Mấy chữ này có chút dính dáng nào với cô ta không?
Đạo diễn hận đời:))
Tuy nhiên, thành kiến của ông đối với Nguyễn Điềm cũng ít đi một chút, ông ở trong giới giải trí nhìn những minh tinh ganh đua hậu trường vừa không có diễn xuất lại tài phẫu thuật thẩm mỹ đã sớm quen, người như cô như vậy thật là hiếm thấy.
Cô gái nhỏ này còn rất khỏe.
Nguyễn Điềm ăn hai bát cơm với thịt, ăn đến bụng nhỏ tròn xoe, thức ăn trong nồi còn lại một nửa chưa ăn, trình độ da mặt dày của đạo diễn so với cô không phân cao thấp, "Chỗ cơm này một mình cô cũng ăn không hết, không bằng để cho tổ đạo diễn chúng tôi nếm thử được không?"
Nguyễn Điềm còn chưa gật đầu, đám Tần Ngạn từ trong phòng tìm tới phòng bếp, đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm vào nồi cơm.
Lưu ảnh đế lần đầu cùng cô nói chuyện: "Đây là cô làm?"
Nguyễn Điềm gật đầu, "Là tôi."
Lưu ảnh đế có chút xấu hổ, "Tôi có thể ăn không?"
Nguyễn Điềm lại gật gật đầu, "Ăn đi."
Hoài Mạc cũng đi tới, "Chị ơi, em đói bụng, em cũng..... Cũng muốn ăn một chút."
Thiếu niên xinh đẹp như ánh nắng, nói chuyện lại ôn nhu khiến cho người ta không đành lòng từ chối.
Nguyễn Điềm chính là thích thiếu niên mềm mại thơm tho như vậy, "Ăn đi, ăn no nhé."
Hoài Mặc chỉ ăn một bát, sau khi ăn xong miếng cuối cùng, trong mắt tràn ngập chân thành, "Thực sự ngon lắm á!! Đây là bữa cơm ngon nhất em từng ăn."
Lưu ảnh để tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng đồng ý với lời nói của cậu.
Nguyễn Điềm nấu cơm, mùi không chỉ thơm, vị cũng rất ngon.
Anh đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ này cũng không có xấu xa như trên mạng nói.
Tần Ngạn vừa nhìn vừa nghiến răng nghiến lợi.
Lưu ảnh đế cũng không quên mất hắn, ngẩng đầu nói: "Tiểu Tần cũng ngồi xuống ăn một chút đi."
Tần Ngạn rất muốn có cốt khí bỏ xuống một câu "Không ăn của ăn xin", nhưng hắn ta đã đói đến nỗi không đủ sức nói chuyện rồi.
Hắn cảm thấy đồ ăn của Nguyễn Điềm làm có thể ngon đến mức nào chứ, tâm bất cam tình bất nguyện ngồi xuống, mặt không biểu cảm ăn 3 bát cơm.
Khỉ thật, hương vị này quả thật mê người.
Sau khi ăn no, hắn do dự liệu có nên nói với Nguyễn Điềm một câu hay đi, cô liếc mắt nhìn hắn, nói: "Anh rửa bát."
Chút thiện cảm Tần Ngạn vất vả gom góp được cũng bay mất sạch, "Cô bắt tôi rửa bát? Cô có biết tôi là ai không? Tôi chính là tiểu thiếu gia của Tần Thị Ảnh Nghiệp, trước giờ tôi chưa từng rửa bát, đến cả nước rửa bát trông như thế nào tôi còn không biết."
Nguyễn Điềm vô cảm, "Nhớ rửa cho sạch."
Tần Ngạn cười lạnh, "Ông đây không rửa."
Nguyễn Điềm nhìn nhìn hắn, gật đầu nói: "Cũng được, vậy anh đem số cơm vừa ăn nhổ ra cho tôi."
Đôi mắt cô như hiện lên dòng chữ "Không kiên nhẫn" "Phun không ra liền đi rửa cho tôi."
Tần Ngạn:?
Mẹ ơi, con muốn về nhà.
Lưu ảnh đế chủ động đứng ra giải hòa, "Tần Ngạn, cậu....."
Nguyễn Điềm xen ngang, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh Lưu, sao anh có thể gọi thẳng tên của Tần Ngạn như thế? Anh phải gọi hắn mọt câu Tần Thị Ảnh Nghiệp không nhận biết nước rửa bát cao quý tiểu thiếu gia."
Lưu ảnh đế:......
Đạo diễn:.........
Tần Ngạn: Mịa nhà cô.
*
Dù bận rộn cả ngày Nguyễn Điềm cũng không cảm thấy mệt, nửa đêm còn có hứng thú nằm ở sân hóng gió ngắm sao.
Ngẫu nhiên lấy điện thoại lên Weibo xem tin tức, sau đó đột nhiên nhớ ra mình còn có một cái tài khoản vô dụng.
Đăng nhập vào tài khoản, mấy năm nay dòng trạng thái của cô đều liên quan tới Thẩm Xá.
Mỗi điều viết trên Weibo so với tiểu thuyết ngược tâm còn đau đớn hơn.
Đúng là làm ra vẻ.
Cô cũng không định xóa, lưu lại để thỉnh thoảng nhìn xem còn có thể tự nhắc nhở mình có bao nhiêu ngu ngốc.
10 giờ tối, Weibo official của "Biến Tinh Kế" đăng ảnh chụp chung của khách mời kỳ này.
Nguyễn Điềm đứng ở vị trí chính giữa, Tần Ngạn và Hoài Mặc đứng ở hai bên trái phải của cô.
Trong ảnh ngoại trừ Tần Ngạn ra những người khác đều cười rất vui vẻ.
Một nghìn bình luận trên Weibo này trở thành một mớ hỗn độn.
"Tui nhìn thấy trên mặt Tần Ngạn tám chữ: Chỉ muốn ra ngoài, mặc kệ lão tử."
"Làm tui cười chớt rồi, khẳng định Nguyễn Điềm không muốn làm tốt tiết mục, chỉ muốn chọc giận Tần tiểu thếu gia của chúng ta thôi."
" Nguyễn Điềm lịa muốn xào cp cùng Tần Ngạn? Thương tiếc cho anh đẹp trai một giây đồng hồ, chính là Nguyễn Điềm có thể nhớ rõ ràng cô đã kết hôn rồi hay không? (tuy rằng cũng giống như không có kết hôn)"
Sau khi bình luận không hay này xuất hiện, account marketing ngửi thấy mùi liền tới tung tin [ Vị thiếu gia nhà họ Thẩm kia, cũng chính là ông chủ giải trí Hoàn Thế cùng với cô ta là vợ chồng giả, Nguyễn Điềm mơ mộng gả vào nhà giàu, theo đuổi không bỏ, sau khi kết hôn nóng lòng muốn có một đứa con, thời điểm không có việc làm liền đi tới văn phòng của tập đoàn Thẩm thị ngồi cả ngày, giống như người điên quỳ liếm vị kia của Thẩm gia, chớt cũng không chịu ly hôn. Tin tức tôi tung ra là thật, giả tôi liền ăn shit.]
Lúc Nguyễn Điềm nhìn thấy bình luận này, có chút cảm khái, từ khi nào con người đã sa đọa đến trình độ này.
Thẩm Xá xứng để cô quỳ liếm sao?
Cô rõ ràng đồng ý ly hôn rất sảng khoái nha.
Nguyễn Điềm nằm dưới bầu trời sao, đánh chữ chậm rì rì, lớn giọng trả lời: [ Vô cùng sửng sốt, không biết gì ]
[ Nhưng tôi muốn thấy bạn ăn shit.]
Hết chương 5.
Vui lòng đọc tại wattpad chính chủ, đọc lậu tui buồn á
Một giờ sau, trên Weibo liền có một account marketing tung tin nóng hổi: [Nguyễn Điềm vào lúc quay "Biến Tinh Kế" đã lái máy kéo đến hiện trường, cười chết tui rồi, có vẻ đạo diễn gặp được khắc tinh rồi.]
Bình luận phía dưới rất nhanh đã náo nhiệt lên.
"Nguyễn Điềm mà lại lái máy kéo ư? Bồ đang kể chuyện cười hả."
"Clm có phải account marketing đã nhận tiền của cô ta không, cô ta xứng sao? Cô ta trừ bỏ tính kế người khác ra cái gì cũng đều không biết, tôi tra ra Nguyễn Điềm chưa tốt nghiệp đại học đã bỏ học, vẫn là kẻ thất học!"
"Hình như là sự thật á, tui có thấy mà, nhà tui ở thôn Hiếu Bắc đây." Bình luận này khiến cư dân mạng càng thêm mơ hồ.
Một đám quần chúng ăn dưa càng thêm ngây ngốc, bỗng nhiên có một số lớn người qua đường dũng mãnh tràn vào, khí thế áp đảo một ít anti-fan của Nguyễn Điềm.
"Đây là chị gái nào vậy? Vừa mới bắt đầu quay đã lái máy kéo buồn cười quá trời luôn."
"Lớn lên thật đáng yêu ~ vừa thanh thuần lại vừa mỹ lệ, là một đại mỹ nhân."
"A, chiều nay hình như chị ấy ngồi gặm màn thầu ở cửa hàng đối diện nhà tui, một miếng rồi lại một miếng đem miệng nhét đến đầy, đặc biệt mềm mại đáng yêu."
Trên mạng náo nhiệt một trận, anti-fan của Nguyễn Điềm nhất thời bị người qua đường áp đảo chí khí.
Đạo diễn còn bị Nguyễn Điềm lăn lộn đến đau cả đầu.
Tần Ngạn bị cô bỏ rơi một cách vô tình thầm nghĩ Nguyễn Điềm cmn là quái vật gì, trước kia lúc còn đi học, cậu cũng từng thấy Nguyễn Điềm chật vật đi làm thêm khắp nơi, đã sớm biết cô ta cùng những cô gái nhỏ bình thường khác không quá giống nhau.
Nhưng trăm triệu lần hắn cũng không nghĩ tới Nguyễn Điềm vậy mà biết lái máy kéo! Qủa nhiên là con nhỏ quê mùa từ nông thôn đến.
Tần Ngạn càng nghĩ càng tức, trong ngực như nén một ngọn lửa, cháy cũng không cháy nổi, cũng không có cách nào giải tỏa.
Đạo diễn tổ tiết mục đúng là tàn nhẫn, bắt cậu đi bộ tới mười dặm mới bằng lòng cho cậu lên xe, chở cậu tới thôn Hiếu Bắc.
Nguyễn Điềm lái máy kéo đi được nửa đường thì gặp một cặp vợ chồng già, còn rất tốt bụng chở họ cùng vào thôn.
Tổ tiết mục sớm đã bố trí xong ở Hiếu Bắc thôn, nghe tiếng ồn ầm ầm, lại thấy Nguyễn Điềm từ trên ghế điều khiển nhảy xuống, ngớ người luôn, một lúc lâu sau, biên kịch mới cẩn thận đi lên trước xác nhận, "Là cô Nguyễn Điềm phải không?"
Nguyễn Điềm trong ngực ôm túi thịt khô đặc sản mà cặp vợ chồng kia cho cô, gật gật đầu, "Là tôi."
Biên kịch liền gọi điện thoại cho đạo diễn, sau khi ngắt máy ánh mắt nhìn Nguyễn Điềm liền thay đổi, trong mắt có thêm chút kính nể.
Vốn nghĩ rằng bọn họ mời đến một cô gái nũng nịu tay không thể cầm vai không thể gánh, vậy mà không thể ngờ được Nguyễn Điềm lại khỏe tới vậy.
"Cô Nguyễn, hiện tại tôi sẽ đưa cô tới chỗ ở."
"Được."
Nguyễn Điềm cùng ba vị khách mời khác ở chung một cái sân, trừ Tần Ngạn ra những người khác đều đã đến đông đủ.
Cô đem thịt khô để ở trong phòng, ngay sau đó liền xoay người đi ra ngoài cùng những người khác chào hỏi.
Một người là ảnh đế đã sớm thoát lui khỏi vòng, còn có một người là tiểu thiếu niên vừa mới thành niên.
Cậu ta hình như có chút ngượng ngùng, sau khi cùng cô chào hỏi xong liền đỏ mặt, lắp bắp nói: "Chị ơi, em biết chị á."
Nguyễn Điềm:?
Không lẽ cô đã nổi tiếng rồi sao!!?
Nhanh như vậy đã trở thành đỉnh lưu giới giải trí, ai ai cũng biết sao?
Khuôn mặt tiểu thiếu niên vừa trắng vừa mềm, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy e lệ, sau đó cậu nói: "Chị cùng Hứa Cảnh có scandal tình cảm."
Cậu đỏ mặt, lại hỏi: "Chị, chị thực sự là cố ý cọ nhiệt độ của anh ta sao?"
Thiếu niên chắc là được người nhà bảo vệ rất tốt, là thật sự ngây thơ, không phải là giả vờ ngốc bạch ngọt, cậu nhíu mắt lại, nói: "Chị ơi, Hứa Cảnh hiện giờ là nam minh tinh nổi tiếng, fans của anh ta khẳng định sẽ mắng chị không buông, chị không nên xem bình luận."
Nguyễn Điềm cảm thấy thiếu niên này còn rất thật tâm, cô nén nỗi xúc động muốn bóp mặt cậu lại, hông biết xấu hổ nói: "Cọ nhiệt sao, muốn cọ thì phải cọ một trận thật lớn."
"......"
Bên ngoài trời đã sắp tối đen, xe của tổ đạo diễn mới tới nơi.
Khi Tần Ngạn từ trên xe bước xuống dưới, ánh mắt thâm cừu đại hận biểu tình như muốn giết người, ánh mắt cậu lạnh lẽo như dao kiếm, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyễn Điềm, đột nhiên, hắn giơ lên một cái tát.
Còn may Nguyễn Điềm thân thủ nhanh nhẹn trốn đi.
"Sách, anh Tần đây là muốn làm gì? Có chuyện gì từ từ nói."
Tần Ngạn thấy cô thì một bụng tức giận, từ nhỏ hắn đã sống trong nhung lụa, đời này cũng chưa bao giờ chịu nỗi khổ lớn như hôm nay.
Hắn cười lạnh, "Tôi và cô thì có cái quái gì để nói."
Dm, thật là trùng hợp.
Cô đối với Tần Ngạn cũng không có cái gì để nói.
"Buổi chiều cô cướp xe của tôi còn để tôi đi bộ, làm hại tôi đi tới mười mấy km, cô làm tôi điên rồi đấy!"
Nguyễn Điềm ngước mặt lên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Tôi là bạch liên hoa tâm cơ kỹ nữ, đây đều là chuyện tôi nên làm."
Thiếu nữ một vẻ mặt không hề để bụng, " Chẳng lẽ anh đối với tôi còn chờ mong cái gì khác sao?"
Tần Ngạn bị bộ dạng này của cô làm cho ghê tởm, "Cô không sợ tôi đem chuyện cô làm nói cho anh Thẩm sao?"
Nguyễn Điềm giống như nghiêm túc tự hỏi, "Thẩm Xá? Hắn là ai? Tôi có quen sao?"
Tần Ngạn ôm một bụng tức xoay người đi luôn, giống như chỉ cần cùng cô nói thêm một chữ thì sẽ chết.
Buổi đêm trước khi tiết mục chính thức bắt đầu quay, Tần Ngạn gọi điện thoại cho Thẩm Xá, bỏ đầu bỏ đuôi đem Nguyễn Điềm ra nói xấu chừng mười phút.
"Thẩm đại ca, anh không biết cô ta nhẫn tâm thế nào đâu, cướp lấy máy kéo của tôi rồi tự mình chạy mất."
"Aizz, anh nói thử xem cô ta có phải là phụ nữ không, vì cái gì mà còn biết lái cả máy kéo?"
"Thẩm ca, rốt cuộc khi nào anh mới ly hôn với cô ta, bệnh của chị Tiểu Kiều đã tốt rồi, anh không phải......"
Thẩm Xá ngắn lời Tần Ngạn: "Cậu nói Nguyễn Điềm cố ý gây khó khăn cho cậu?"
Tần Ngạn nghĩ nghĩ, nói: "Kia cũng không có, em chính là sợ cô ta dính lấy em để lăng xê, nếu biết cô ta cũng quay tiết mục này, tuyệt đối em sẽ không tới."
Thẩm Xá ừ một tiếng, ngồi ở trước bàn làm việc trong thư phòng, mày nhíu lại tay cầm bút máy nghịch, buồn chán xoay xoay bút, hắn nhớ tới lúc Nguyễn Điềm không chút do dự ký giấy thỏa thuận ly hôn, nhớ tới đoạn đối thoại hắn vô tình nghe được lúc ngồi trong xe kia.
Có thể là Nguyễn Điềm lạt mềm buộc chặt, cũng có thể là thật sự khinh thường chuyện cùng hắn tiếp tục quan hệ hôn nhân.
Bất luận là như thế nào, Trong lòng Thẩm Xá đều cảm thấy không thoải mái.
Hắn biết Chu gia đã sớm không cho Nguyễn Điềm tiền, cô ở trong giới giải trí vì đủ loại nguyên nhân mà sống cũng không tốt lắm.
Thẩm Xá cũng cho rằng Nguyễn Điềm không thể ở giới giải trí đi được quá xa, hắn nhếch miệng, cảm thấy sớm muộn gì cô cũng sẽ trở về cầu xin hắn xé bỏ giấy thỏa thuận ly hôn.
"Nếu Nguyễn Điềm không cố ý gây sự với cậu, thì cậu không cần gọi điện cho tôi nói nhiều như vậy." Thẩm Xá trầm ngâm nói: "Chuyện của cô ta tôi cũng không mấy quan tâm."
*
Đêm đó 8 giờ, tiết mục chính thức bắt đầu quay.
Các khách mời đều bị yêu cầu tự giải quyết cơm chiều, có thể tự mình nấu cơm, cũng có thể đến nhà dân cọ cơm.
Đừng nói rằng bọn họ muốn nấu cơm, cũng không có nguyên liệu để nấu. Lưu ảnh đế cùng với Tần Ngạn đi tới từng nhà xin cơm, người trong thôn thuần phác, tuy rằng đã ăn qua cơm chiều, vẫn là thiện lương đem cho họ mấy cái màn thầu lớn.
Tần Ngạn cầm trong tay cái màn thầu đã lạnh, chỉ muốn chớt tại chỗ.
Không chỉ có mình hắn ăn không nổi, Lưu ảnh đế cùng Hoài Mặc đều cảm thấy khó ăn.
Ba người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ, sắp chớt đói tới nơi.
Cameraman vui vẻ ghi lại bộ dạng đáng thương hề hề của bọn họ, cắt ghép biên tập tốt, chờ đến sau khi đăng lên cũng có thể tạo ra một lượng nhiệt độ lớn, kiếm không ít lời.
Vào lúc bọn họ đứng nghe tiếng bụng reo trong vô vọng, ở bên kia phòng bếp truyền đến mùi thịt thơm mê người.
Tần Ngạn ngửi thấy mùi này lại càng thêm đói!
Hắn quay đầu hỏi biên kịch: "Các anh nấu cơm à?"
Biên kịch lắc lắc đầu, "Không phải, chúng tôi đều ăn cơm hộp."
Bên bệ bếp, Nguyễn Điềm đem thịt khô cùng cơm mới nấu xong ra tới, màu sắc tươi đẹp, mùi hương mê người.
Ban ngày Nguyễn Điềm lái máy kéo chở đôi vợ chồng kia, họ không chỉ cho cô thịt khô, còn cho cô thêm ít gạo.
Mười bảy năm trước đó, Nguyễn Điềm nghiêng nghiêng ngả ngả tự mình lớn lên, nấu cơm đối với cô mà nói cũng không khó, hơn nữa tay nghề của cô cũng không tệ lắm.
Ít nhất đạo diễn đều bị cái nồi thịt kho này của cô làm cho thèm tới mức chảy nước miếng.
Đạo diễn nuốt nước bọt, cảm thấy tuyệt vọng.
Như thế nào mà Nguyễn Điềm cái gì cũng biết!? Không phải dân mạng đều mắng cô là đệ nhất hút máu kiều tiểu thư không làm được gì sao!?
Mấy chữ này có chút dính dáng nào với cô ta không?
Đạo diễn hận đời:))
Tuy nhiên, thành kiến của ông đối với Nguyễn Điềm cũng ít đi một chút, ông ở trong giới giải trí nhìn những minh tinh ganh đua hậu trường vừa không có diễn xuất lại tài phẫu thuật thẩm mỹ đã sớm quen, người như cô như vậy thật là hiếm thấy.
Cô gái nhỏ này còn rất khỏe.
Nguyễn Điềm ăn hai bát cơm với thịt, ăn đến bụng nhỏ tròn xoe, thức ăn trong nồi còn lại một nửa chưa ăn, trình độ da mặt dày của đạo diễn so với cô không phân cao thấp, "Chỗ cơm này một mình cô cũng ăn không hết, không bằng để cho tổ đạo diễn chúng tôi nếm thử được không?"
Nguyễn Điềm còn chưa gật đầu, đám Tần Ngạn từ trong phòng tìm tới phòng bếp, đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm vào nồi cơm.
Lưu ảnh đế lần đầu cùng cô nói chuyện: "Đây là cô làm?"
Nguyễn Điềm gật đầu, "Là tôi."
Lưu ảnh đế có chút xấu hổ, "Tôi có thể ăn không?"
Nguyễn Điềm lại gật gật đầu, "Ăn đi."
Hoài Mạc cũng đi tới, "Chị ơi, em đói bụng, em cũng..... Cũng muốn ăn một chút."
Thiếu niên xinh đẹp như ánh nắng, nói chuyện lại ôn nhu khiến cho người ta không đành lòng từ chối.
Nguyễn Điềm chính là thích thiếu niên mềm mại thơm tho như vậy, "Ăn đi, ăn no nhé."
Hoài Mặc chỉ ăn một bát, sau khi ăn xong miếng cuối cùng, trong mắt tràn ngập chân thành, "Thực sự ngon lắm á!! Đây là bữa cơm ngon nhất em từng ăn."
Lưu ảnh để tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng đồng ý với lời nói của cậu.
Nguyễn Điềm nấu cơm, mùi không chỉ thơm, vị cũng rất ngon.
Anh đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ này cũng không có xấu xa như trên mạng nói.
Tần Ngạn vừa nhìn vừa nghiến răng nghiến lợi.
Lưu ảnh đế cũng không quên mất hắn, ngẩng đầu nói: "Tiểu Tần cũng ngồi xuống ăn một chút đi."
Tần Ngạn rất muốn có cốt khí bỏ xuống một câu "Không ăn của ăn xin", nhưng hắn ta đã đói đến nỗi không đủ sức nói chuyện rồi.
Hắn cảm thấy đồ ăn của Nguyễn Điềm làm có thể ngon đến mức nào chứ, tâm bất cam tình bất nguyện ngồi xuống, mặt không biểu cảm ăn 3 bát cơm.
Khỉ thật, hương vị này quả thật mê người.
Sau khi ăn no, hắn do dự liệu có nên nói với Nguyễn Điềm một câu hay đi, cô liếc mắt nhìn hắn, nói: "Anh rửa bát."
Chút thiện cảm Tần Ngạn vất vả gom góp được cũng bay mất sạch, "Cô bắt tôi rửa bát? Cô có biết tôi là ai không? Tôi chính là tiểu thiếu gia của Tần Thị Ảnh Nghiệp, trước giờ tôi chưa từng rửa bát, đến cả nước rửa bát trông như thế nào tôi còn không biết."
Nguyễn Điềm vô cảm, "Nhớ rửa cho sạch."
Tần Ngạn cười lạnh, "Ông đây không rửa."
Nguyễn Điềm nhìn nhìn hắn, gật đầu nói: "Cũng được, vậy anh đem số cơm vừa ăn nhổ ra cho tôi."
Đôi mắt cô như hiện lên dòng chữ "Không kiên nhẫn" "Phun không ra liền đi rửa cho tôi."
Tần Ngạn:?
Mẹ ơi, con muốn về nhà.
Lưu ảnh đế chủ động đứng ra giải hòa, "Tần Ngạn, cậu....."
Nguyễn Điềm xen ngang, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh Lưu, sao anh có thể gọi thẳng tên của Tần Ngạn như thế? Anh phải gọi hắn mọt câu Tần Thị Ảnh Nghiệp không nhận biết nước rửa bát cao quý tiểu thiếu gia."
Lưu ảnh đế:......
Đạo diễn:.........
Tần Ngạn: Mịa nhà cô.
*
Dù bận rộn cả ngày Nguyễn Điềm cũng không cảm thấy mệt, nửa đêm còn có hứng thú nằm ở sân hóng gió ngắm sao.
Ngẫu nhiên lấy điện thoại lên Weibo xem tin tức, sau đó đột nhiên nhớ ra mình còn có một cái tài khoản vô dụng.
Đăng nhập vào tài khoản, mấy năm nay dòng trạng thái của cô đều liên quan tới Thẩm Xá.
Mỗi điều viết trên Weibo so với tiểu thuyết ngược tâm còn đau đớn hơn.
Đúng là làm ra vẻ.
Cô cũng không định xóa, lưu lại để thỉnh thoảng nhìn xem còn có thể tự nhắc nhở mình có bao nhiêu ngu ngốc.
10 giờ tối, Weibo official của "Biến Tinh Kế" đăng ảnh chụp chung của khách mời kỳ này.
Nguyễn Điềm đứng ở vị trí chính giữa, Tần Ngạn và Hoài Mặc đứng ở hai bên trái phải của cô.
Trong ảnh ngoại trừ Tần Ngạn ra những người khác đều cười rất vui vẻ.
Một nghìn bình luận trên Weibo này trở thành một mớ hỗn độn.
"Tui nhìn thấy trên mặt Tần Ngạn tám chữ: Chỉ muốn ra ngoài, mặc kệ lão tử."
"Làm tui cười chớt rồi, khẳng định Nguyễn Điềm không muốn làm tốt tiết mục, chỉ muốn chọc giận Tần tiểu thếu gia của chúng ta thôi."
" Nguyễn Điềm lịa muốn xào cp cùng Tần Ngạn? Thương tiếc cho anh đẹp trai một giây đồng hồ, chính là Nguyễn Điềm có thể nhớ rõ ràng cô đã kết hôn rồi hay không? (tuy rằng cũng giống như không có kết hôn)"
Sau khi bình luận không hay này xuất hiện, account marketing ngửi thấy mùi liền tới tung tin [ Vị thiếu gia nhà họ Thẩm kia, cũng chính là ông chủ giải trí Hoàn Thế cùng với cô ta là vợ chồng giả, Nguyễn Điềm mơ mộng gả vào nhà giàu, theo đuổi không bỏ, sau khi kết hôn nóng lòng muốn có một đứa con, thời điểm không có việc làm liền đi tới văn phòng của tập đoàn Thẩm thị ngồi cả ngày, giống như người điên quỳ liếm vị kia của Thẩm gia, chớt cũng không chịu ly hôn. Tin tức tôi tung ra là thật, giả tôi liền ăn shit.]
Lúc Nguyễn Điềm nhìn thấy bình luận này, có chút cảm khái, từ khi nào con người đã sa đọa đến trình độ này.
Thẩm Xá xứng để cô quỳ liếm sao?
Cô rõ ràng đồng ý ly hôn rất sảng khoái nha.
Nguyễn Điềm nằm dưới bầu trời sao, đánh chữ chậm rì rì, lớn giọng trả lời: [ Vô cùng sửng sốt, không biết gì ]
[ Nhưng tôi muốn thấy bạn ăn shit.]
Hết chương 5.
Vui lòng đọc tại wattpad chính chủ, đọc lậu tui buồn á
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.