Chương 103: Anh không thể mất em, không muốn mất em
Đường Cao Ngận Điềm
06/07/2024
Kỷ Nhiên ngồi trong xe cúi đầu nhìn ảnh chụp của con trai trong điện thoại.
Những lúc ở cạnh bé con, cậu đã chụp rất nhiều ảnh thường ngày của bé.
Ở nhà không có việc gì là lại mở ra xem.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của bảo bảo, tâm trạng của Kỷ Nhiên cực kì tốt, cảm thấy rất hạnh phúc.
Cửa xe mở ra, Dạ Lăng Hàn ngồi vào buồng lái.
Kỷ Nhiên tắt điện thoại, lúc rời khỏi album quay về trang chủ Dạ Lăng Hàn phát hiện cậu đang xem ảnh chụp của bảo bảo.
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn chợt sáng lên, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đáng yêu của bé.
Trẻ con ở cữ mặt mày vẫn chưa nảy nở, nhưng khuôn mặt của bảo bảo lại khiến hắn thấy rất quen thuộc.
Lúc ấy nghĩ do tức cảnh sinh tình, nhìn thấy bảo bảo lại nhớ đến đứa con đã mất.
(Ý là giống hắn nên nhớ về đứa con đã mất chứ không phải bé con đã mất kia giống Dạ Lăng Hàn đâu.)
Giờ nghĩ lại thì....
Dạ Lăng Hàn cười một tiếng, ánh mắt dần lạnh xuống.
Kỷ Nhiên nghe thấy hắn cười liền quay qua nhìn, nhưng chưa kịp hỏi gì Dạ Lăng Hàn khởi động ô tô.
Dạ Lăng Hàn rũ mắt, cảm xúc trong nháy mắt bị che giấu, không để lộ ra bất cứ điều khác lạ gì.
“Nhiên Nhiên, tối nay em muốn ăn gì?”
Thấy sắc mặt của Dạ Lăng Hàn bình thường, chút bất an ở đáy lòng dần ổn định, Kỷ Nhiên cảm thấy cậu đang tự doạ bản thân.
Cậu cong môi nói: “Ăn gì cũng được, anh chọn đi!”
“Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé, ăn lẩu thì sao?”
“Có thể.”
Dạ Lăng Hàn xoa đầu Kỷ Nhiên, mắt đen nặng nề mà nhìn cậu: “Em sẽ rời bỏ anh sao?”
Kỷ Nhiên đột nhiên giật mình, trái tim cậu đập mạnh liên hồi.
Sao đột nhiên Dạ Lăng Hàn lại hỏi vậy? Hắn phát hiện ra điều gì rồi sao?
Dạ Lăng Hàn thở dài: “Kỷ Nhiên, sự việc trước kia em hãy quên đi! Chúng ta sẽ sống hạnh phúc!”
“Có thể cho tôi thêm thời gian suy nghĩ không?” Kỷ Nhiên rũ mắt nói: “Gần đây đã xảy ra quá nhiều thứ, tôi thật sự không biết nên làm cái gì nữa.”
“Được! Anh cho em thời gian để em nghĩ thêm đó. Anh hy vọng em đừng khiến anh thất vọng.”
Dạ Lăng Hàn nắm chặt tay Kỷ Nhiên: “Nếu một ngày nào đó em rời khỏi anh, anh thật sự không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa. Anh không muốn mất em, cũng không thể để em đi được.”
“Em biết đó, tính tình của anh không tốt, làm việc chưa bao giờ nhìn đến hậu quả. Anh không cho phép bất cứ ai phản bội anh, đặc biệt là em.”
Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn bằng phẳng, như đang nói đến một chuyện không đáng nhắc tới.
Nhưng lời này vào tai Kỷ Nhiên lại khiến cậu sởn tóc gáy.
Tay của cậu bị Dạ Lăng Hàn cầm lấy đưa lên môi hôn.
Lúc Dạ Lăng Hàn nhìn về phía cậu, Kỷ Nhiên đã bị ánh mắt ấy doạ sợ. Ánh mắt ấy tràn ngập ác tính, giống như con sói đang đè chặt con mồi, một khi con mồi muốn chạy trốn con sói sẽ nhào đến cắn phập vào yết hầu con mồi.
Kỷ Nhiên cảm thấy cổ họng một khô khan, cố gắng rặn ra một nụ cười: “Anh tập trung lái xe đi, chú ý an toàn.”
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cậu nhìn vài giây, hơi mỉm cười: “Anh biết em sẽ không bỏ anh mà đi đâu.”
Hắn thu mắt nhìn về phía trước
Khi cảm giác áp bách kia rời đi, Kỷ Nhiên như trút được gánh nặng mà hít sâu một hơi.
Một đường trầm lặng hai người đi đến quán lẩu.
Trong phòng ăn riêng, nổi lẩu nóng toả mùi hương khắp tứ phía.
Không khí ngột ngạt trong xe không có bị đem lên bàn ăn, Dạ Lăng Hàn vừa nói vừa cười không ngừng gắp thức ăn cho Kỷ Nhiên.
Thỉnh thoảng Kỷ Nhiên trả lời hắn mấy câu, còn phần lớn thời gian đều im lặng.
Được nửa bữa nào Dạ Lăng Hàn đi nghe điện thoại.
Vài phút sau Chu Tân gõ cửa đi vào đưa cho Dạ Lăng Hàn một cái hộp.
Chu Tân tới nhanh đi cũng nhanh, sau khi cậu ta rời đi Dạ Lăng Hàn cầm hộp đi đến bên cạnh Kỷ Nhiên: “Mở ra xem đi.”
Kỷ Nhiên nghi hoặc mà nhìn hắn, dưới ánh mắt mong chờ của Dạ Lăng Hàn cậu mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có một khối ngọc.
Khối ngọc có chất liệu phỉ thuý cực tốt, dưới ánh đèn còn hiện lên hoa văn lập loè.
Chỉ là có một vết nứt làm hỏng sự hoàn mĩ của nó.
Khối ngọc này từng bị ném vỡ, sau khi trải qua nhiều lần sửa chữa mới phục hồi lại nguyên dạng.
Lại nói về khối ngọc này, đây là quà nhiều năm trước cậu đã đưa cho Dạ Lăng Hàn.
Lúc đang học đại học được đi đến một nước nhỏ bên cạnh Long Tê đại lục có phong tục sưu tầm đồ quý, nơi đó có rất nhiều ngọc ngà với đá quý.
Kỷ Nhiên gần như đã dùng hết tiền tích cóp để mua được khối ngọc này, còn lên chùa khai quang cho nó, cầu mong Dạ Lăng Hàn luôn luôn bình an.
Cậu mang khối ngọc về đưa cho Dạ Lăng Hàn. Khi đó hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, Dạ Lăng Hàn nhận được quà của cậu nên rất vui vẻ, sau đó vẫn thường mang theo bên người.
Sau đó có một lần Kỷ Nhiên đi tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế, cậu sợ rằng bản thân sẽ không làm ra được gì nên trước đó một tháng đã cực kì khẩn trương.
Dạ Lăng Hàn đưa khối ngọc cho cậu, nói là chia cho cậu một chút may mắn của hắn.
Lần đó thi đấu, Kỷ Nhiên được giải nhì.
Từ đó trở đi Dạ Lăng Hàn để Kỷ Nhiên đeo khối ngọc luôn. Không lâu sau đó hai người cãi nhau, cãi đến nảy lửa.
Dạ Lăng Hàn ra tay với Kỷ Nhiên, lúc hai người ẩu đả không may đã làm rơi khối ngọc.
Lúc đó khối ngọc bị rơi xuống rất mạnh, Kỷ Nhiên đã tìm rất nhiều cửa hàng sửa đồ để sửa lại khối ngọc nhưng không ai sửa được, lúc đó cậu đã đau lòng rất lâu.
Không phải vấn đề tiền bạc, cũng không phải vấn đề về khối ngọc, mà là cậu cảm thấy tình cảm của cậu với Dạ Lăng Hàn đang giống như khối ngọc này, sau khi vỡ không có cách nào có thể lành lặn như ban đầu.
Ngón tay Kỷ Nhiên vuốt lên vết nứt trên khối ngọc, nó đã được đính lại cực kì hoàn hảo, chỉ nhìn thấy đường nứt thôi còn lại không có bất cứ sất xước nào.
Nhưng Kỷ Nhiên biết, vết nứt đó giống như tình cảnh hiện giờ của cậu và Dạ Lăng Hàn, vỡ chính là vỡ, cho dù có dán lại như nào thì giữa bọn họ đã có một khe hở không cách nào trở lại như trước.
“Nhiên Nhiên, mấy năm nay anh vẫn tìm người sửa nó. Gần đây lại tìm được một thợ thủ công nổi danh, tay nghề của cậu ta rất tốt. Em nhìn đi, khối ngọc được sửa rất tốt!”
Dạ Lăng Hàn cầm khối ngọc đeo lên cổ Kỷ Nhiên: “Đeo lên đi, giữ bình an. Bác sĩ nói sau khi em sinh xong thân thể khá yếu cần nghỉ ngơi cho tốt. Em hãy đeo nó đi, đừng để anh lo lắng.”
Dạ Lăng Hàn cúi người hôn lên tóc Kỷ Nhiên.
Khối ngọc nằm trước cổ Kỷ Nhiên, ngọc rất lạnh, nhưng chỗ nào đó trong lòng cậu lại nóng hầm hập.
Không khí trong bữa ăn càng lúc càng tốt, Dạ Lăng Hàn rất cao hứng, còn uống thêm hai ly vang đỏ.
Trên đường về nhà, hắn ôm Kỷ Nhiên vào lòng như ôm bảo bối quý nhất trên thế gian.
Ngoài cửa sổ ánh chiều tà nhuộm đỏ trời, chiếu lên khuôn mặt của người trong xe, Kỷ Nhiên nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang tựa lên vai cậu, hắn đang nhắm mắt, đáy mắt sắc bén đã sớm biến mất, bộ dáng an tĩnh ngủ say trông thật ôn nhu.
Lông mi động đậy, đôi mắt đang nhắm lại kia đột ngột mở ra, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt của Kỷ Nhiên.
Trong nháy mắt Kỷ Nhiên đã bị ánh mắt của Dạ Lăng Hàn khoá chặt lại đến quên cả phản ứng.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cậu nhìn vài giây, bàn tay xuyên vào trong mái tóc đen sau đó giữ lấy gáy của Kỷ Nhiên, mạnh mẽ hôn xuống.
*
Ba ngày sau là lúc bé con rời khỏi Long Tê, Vân Tùng đã an bài ổn thoả, đầu tiên là đi máy bay đến nước H, đến đó xong lại đổi lộ trình bay về Vân Lai.
Tuy rằng đi lòng vòng như vậy rất phiền toái, nhưng để không khiến Dạ Lăng Hàn nghi ngờ nên vẫn bí mật làm đầy đủ.
Kỷ Nhiên dậy rất sớm, tính toán thời gian gặp lại bé con.
Lần này bé con đi, phải rất lâu sau mới được gặp lại.
Kỷ Nhiên thay quần áo, di chuyển xe lăn đi xuống lầu.
Dạ Lăng Hàn ngồi trên sofa, đang xem tin tức kinh tế tài chính.
Kỷ Nhiên không ngờ hắn vẫn ở nhà, khuôn mặt đầy kinh ngạc đi đến bên cạnh Dạ Lăng Hàn: “Em tưởng anh đến công ty rồi.”
“Ăn sáng với em xong anh sẽ đến công ty.” Dạ Lăng Hàn kéo cánh tay cậu nói: “Nếu không thì em đến công ty với anh nhé?”
Kỷ Nhiên nói: “Hôm nay có hẹn với hộ lí kiểm tra rồi.”
“Anh đi với em?”
“Không cần đâu, để người giúp việc đi cùng là được rồi.”
Mục đích hôm nay của Kỷ Nhiên chủ yếu là đi gặp con, sao có thể để Dạ Lăng Hàn đi cùng được.
“Gần đây công ty nhiều chuyện gấp, để người giúp việc đi theo là được rồi.”
Dạ Lăng Hàn xoa đầu Kỷ Nhiên: “Trưa nay cùng anh ăn cơm thì sao?”
“Buổi tối cùng ăn!” Kỷ Nhiên hơi mỉm cười: “Công việc của anh vội vàng, em sẽ không quấy rầy anh.”
“Ăn sáng trước đã.” Dạ Lăng Hàn đẩy Kỷ Nhiên đi đến trước bàn ăn.
Ăn sáng xong Dạ Lăng Hàn phân phó tài xế đưa Kỷ Nhiên đến hội sở, sau đó lái xe đi theo.
Cậu nhìn thấy bé con trong phòng đặt riêng, bé con đã không còn khóc như trước nữa.
Kỷ Nhiên bế bé lên chơi đùa với bé.
Hai giờ chiều máy bay sẽ cất cánh, Kỷ Nhiên không dám trì hoãn thời gian, chơi với con nửa tiếng liền đưa cho bảo mẫu.
Kỷ Nhiên làm xong kiểm tra rồi lên xe đi về.
Một chiếc xe màu đen lẳng lặng đỗ bên cạnh con đường nhỏ gần hội sở, Dạ Lăng Hàn ngồi ở trong xe nhìn chiếc xe đang chở Kỷ Nhiên đi mất, nói với Chu Tân: “Điều tra hội sở, mang đứa bé đến đây.”
Chu Tân liên lạc với bảo tiêu qua tai nghe, sau đó một đám bảo tiêu xông vào hội sở.
Vài phút sau, cửa hội sở ầm ầm đóng lại.
Mười phút sau, con đường xung quanh hội sở bị phong toả.
Nửa giờ sau, Chu Tân ôm một đứa bé trong ngực đi từ trong hội sở ra.
Cậu đi đến gần xe Dạ Lăng Hàn, mở cửa đưa bé con cho hắn.
Dạ Lăng Hàn ôm bảo bảo vào lòng, ngón tay thon dài khẽ chọc vào má của bé.
Bé con nhìn hắn cười khanh khách, cười đến hồn nhiên.
Trên mặt Dạ Lăng Hàn cũng xuất hiện một nụ cười cưng chiều, nhưng sau đó lại trở nên lạnh lùng.
“Dạ thiếu, đã tóm được vài người, hiện giờ nên làm gì với họ đây?” Chu Tân hỏi.
“Trước tiên cứ nhốt lại đã.” Dạ Lăng Hàn vỗ nhẹ bảo bảo, nói với tài xế: “Đi đến bệnh viện.”
*
Kỷ Nhiên hồn nhiên trở về nhà mà không biết bảo bảo đã bị Dạ Lăng Hàn đưa đi, cậu tính thời gian nghĩ bé con chắc hẳn đang ở trên máy bay rời đi rồi.
Cả một buổi trưa, Kỷ Nhiên chỉ ở trong phòng xem ảnh của con trai.
Một khắc không nhìn thấy bảo bảo, trái tim cậu trở nên cồn cào khó chịu.
Sáu giờ tối, tài xế đỗ xe trước cửa đợi.
Người giúp việc giúp Kỷ Nhiên lên xe, tài xế chở cậu đến khách sạn Bốn Mùa.
Kỷ Nhiên nghi hoặc nói: “Tại sao lại đến đây?”
Tài xế nói: “Thưa cậu, Dạ thiếu đã ở đây sẵn rồi, nói là muốn dùng bữa ở đây.”
Kỷ Nhiên xuống xe, người giúp việc đẩy xe lăn đưa cậu đưa lên tầng thượng cao nhất.
Dạ Lăng Hàn đã tới rồi, hắn ngồi bên chiếc bàn dài kiểu Âu, dáng người đĩnh bạt trong bóng tối trông cực kì đẹp trai.
Kỷ Nhiên được đưa đến cạnh bàn ăn, Dạ Lăng Hàn bế cậu ngồi lên ghế.
Trên sân thượng chỉ có hai người họ.
Kỷ Nhiên nói: “Tại sao đột nhiên anh muốn đến đây ăn? Tuỳ tiện tìm một cái nhà hàng là được mà.”
“Hôm nay là ngày đặc biệt nên phải ăn mừng“.
Trong giọng nói của Dạ Lăng Hàn mang theo vui vẻ, nhìn qua trông tâm trạng của hắn có vẻ rất tốt.
“Ngày đặc biệt?”
Dạ Lăng Hàn ngước mắt nhìn cậu: “Tròn năm năm anh và em quen nhau.”
Kỷ Nhiên nghiêng đầu nghĩ, hình như không phải hôm nay.
Dạ Lăng Hàn nhớ nhầm ngày sao?
Chẳng qua cậu cũng không thấy lạ, từ trước đến nay Dạ Lăng Hàn vốn không để ý đến mấy cái này lắm.
Kỷ Nhiên cong khóe môi, không nói cái gì.
Gần đó có nghệ sĩ dương cầm biểu diễn, xa xa có ánh sáng lập loè, cảnh vật xung quanh trông rất xinh đẹp.
Phục vụ mang thức ăn lên, thức ăn tinh xảo được bày lên bàn.
Dạ Lăng Hàn nâng ly rượu vang đỏ, nói với Kỷ Nhiên: “Em không thể uống rượu nên uống tạm nước ép nhé.”
Kỷ Nhiên nâng ly lên chạm vào ly của hắn.
Cái ly vừa mới đưa lên miệng, Kỷ Nhiên nhìn thấy Dạ Lăng Hàn thò tay vào trong ngực áo.
Giây tiếp theo, một họng súng đen ngòm nhắm ngay trước mặt cậu.
Kỷ Nhiên chấn động, theo bản năng chạy đi.
Cậu đứng phắt dậy chạy về một bên.
Những lúc ở cạnh bé con, cậu đã chụp rất nhiều ảnh thường ngày của bé.
Ở nhà không có việc gì là lại mở ra xem.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của bảo bảo, tâm trạng của Kỷ Nhiên cực kì tốt, cảm thấy rất hạnh phúc.
Cửa xe mở ra, Dạ Lăng Hàn ngồi vào buồng lái.
Kỷ Nhiên tắt điện thoại, lúc rời khỏi album quay về trang chủ Dạ Lăng Hàn phát hiện cậu đang xem ảnh chụp của bảo bảo.
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn chợt sáng lên, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đáng yêu của bé.
Trẻ con ở cữ mặt mày vẫn chưa nảy nở, nhưng khuôn mặt của bảo bảo lại khiến hắn thấy rất quen thuộc.
Lúc ấy nghĩ do tức cảnh sinh tình, nhìn thấy bảo bảo lại nhớ đến đứa con đã mất.
(Ý là giống hắn nên nhớ về đứa con đã mất chứ không phải bé con đã mất kia giống Dạ Lăng Hàn đâu.)
Giờ nghĩ lại thì....
Dạ Lăng Hàn cười một tiếng, ánh mắt dần lạnh xuống.
Kỷ Nhiên nghe thấy hắn cười liền quay qua nhìn, nhưng chưa kịp hỏi gì Dạ Lăng Hàn khởi động ô tô.
Dạ Lăng Hàn rũ mắt, cảm xúc trong nháy mắt bị che giấu, không để lộ ra bất cứ điều khác lạ gì.
“Nhiên Nhiên, tối nay em muốn ăn gì?”
Thấy sắc mặt của Dạ Lăng Hàn bình thường, chút bất an ở đáy lòng dần ổn định, Kỷ Nhiên cảm thấy cậu đang tự doạ bản thân.
Cậu cong môi nói: “Ăn gì cũng được, anh chọn đi!”
“Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé, ăn lẩu thì sao?”
“Có thể.”
Dạ Lăng Hàn xoa đầu Kỷ Nhiên, mắt đen nặng nề mà nhìn cậu: “Em sẽ rời bỏ anh sao?”
Kỷ Nhiên đột nhiên giật mình, trái tim cậu đập mạnh liên hồi.
Sao đột nhiên Dạ Lăng Hàn lại hỏi vậy? Hắn phát hiện ra điều gì rồi sao?
Dạ Lăng Hàn thở dài: “Kỷ Nhiên, sự việc trước kia em hãy quên đi! Chúng ta sẽ sống hạnh phúc!”
“Có thể cho tôi thêm thời gian suy nghĩ không?” Kỷ Nhiên rũ mắt nói: “Gần đây đã xảy ra quá nhiều thứ, tôi thật sự không biết nên làm cái gì nữa.”
“Được! Anh cho em thời gian để em nghĩ thêm đó. Anh hy vọng em đừng khiến anh thất vọng.”
Dạ Lăng Hàn nắm chặt tay Kỷ Nhiên: “Nếu một ngày nào đó em rời khỏi anh, anh thật sự không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa. Anh không muốn mất em, cũng không thể để em đi được.”
“Em biết đó, tính tình của anh không tốt, làm việc chưa bao giờ nhìn đến hậu quả. Anh không cho phép bất cứ ai phản bội anh, đặc biệt là em.”
Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn bằng phẳng, như đang nói đến một chuyện không đáng nhắc tới.
Nhưng lời này vào tai Kỷ Nhiên lại khiến cậu sởn tóc gáy.
Tay của cậu bị Dạ Lăng Hàn cầm lấy đưa lên môi hôn.
Lúc Dạ Lăng Hàn nhìn về phía cậu, Kỷ Nhiên đã bị ánh mắt ấy doạ sợ. Ánh mắt ấy tràn ngập ác tính, giống như con sói đang đè chặt con mồi, một khi con mồi muốn chạy trốn con sói sẽ nhào đến cắn phập vào yết hầu con mồi.
Kỷ Nhiên cảm thấy cổ họng một khô khan, cố gắng rặn ra một nụ cười: “Anh tập trung lái xe đi, chú ý an toàn.”
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cậu nhìn vài giây, hơi mỉm cười: “Anh biết em sẽ không bỏ anh mà đi đâu.”
Hắn thu mắt nhìn về phía trước
Khi cảm giác áp bách kia rời đi, Kỷ Nhiên như trút được gánh nặng mà hít sâu một hơi.
Một đường trầm lặng hai người đi đến quán lẩu.
Trong phòng ăn riêng, nổi lẩu nóng toả mùi hương khắp tứ phía.
Không khí ngột ngạt trong xe không có bị đem lên bàn ăn, Dạ Lăng Hàn vừa nói vừa cười không ngừng gắp thức ăn cho Kỷ Nhiên.
Thỉnh thoảng Kỷ Nhiên trả lời hắn mấy câu, còn phần lớn thời gian đều im lặng.
Được nửa bữa nào Dạ Lăng Hàn đi nghe điện thoại.
Vài phút sau Chu Tân gõ cửa đi vào đưa cho Dạ Lăng Hàn một cái hộp.
Chu Tân tới nhanh đi cũng nhanh, sau khi cậu ta rời đi Dạ Lăng Hàn cầm hộp đi đến bên cạnh Kỷ Nhiên: “Mở ra xem đi.”
Kỷ Nhiên nghi hoặc mà nhìn hắn, dưới ánh mắt mong chờ của Dạ Lăng Hàn cậu mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có một khối ngọc.
Khối ngọc có chất liệu phỉ thuý cực tốt, dưới ánh đèn còn hiện lên hoa văn lập loè.
Chỉ là có một vết nứt làm hỏng sự hoàn mĩ của nó.
Khối ngọc này từng bị ném vỡ, sau khi trải qua nhiều lần sửa chữa mới phục hồi lại nguyên dạng.
Lại nói về khối ngọc này, đây là quà nhiều năm trước cậu đã đưa cho Dạ Lăng Hàn.
Lúc đang học đại học được đi đến một nước nhỏ bên cạnh Long Tê đại lục có phong tục sưu tầm đồ quý, nơi đó có rất nhiều ngọc ngà với đá quý.
Kỷ Nhiên gần như đã dùng hết tiền tích cóp để mua được khối ngọc này, còn lên chùa khai quang cho nó, cầu mong Dạ Lăng Hàn luôn luôn bình an.
Cậu mang khối ngọc về đưa cho Dạ Lăng Hàn. Khi đó hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, Dạ Lăng Hàn nhận được quà của cậu nên rất vui vẻ, sau đó vẫn thường mang theo bên người.
Sau đó có một lần Kỷ Nhiên đi tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế, cậu sợ rằng bản thân sẽ không làm ra được gì nên trước đó một tháng đã cực kì khẩn trương.
Dạ Lăng Hàn đưa khối ngọc cho cậu, nói là chia cho cậu một chút may mắn của hắn.
Lần đó thi đấu, Kỷ Nhiên được giải nhì.
Từ đó trở đi Dạ Lăng Hàn để Kỷ Nhiên đeo khối ngọc luôn. Không lâu sau đó hai người cãi nhau, cãi đến nảy lửa.
Dạ Lăng Hàn ra tay với Kỷ Nhiên, lúc hai người ẩu đả không may đã làm rơi khối ngọc.
Lúc đó khối ngọc bị rơi xuống rất mạnh, Kỷ Nhiên đã tìm rất nhiều cửa hàng sửa đồ để sửa lại khối ngọc nhưng không ai sửa được, lúc đó cậu đã đau lòng rất lâu.
Không phải vấn đề tiền bạc, cũng không phải vấn đề về khối ngọc, mà là cậu cảm thấy tình cảm của cậu với Dạ Lăng Hàn đang giống như khối ngọc này, sau khi vỡ không có cách nào có thể lành lặn như ban đầu.
Ngón tay Kỷ Nhiên vuốt lên vết nứt trên khối ngọc, nó đã được đính lại cực kì hoàn hảo, chỉ nhìn thấy đường nứt thôi còn lại không có bất cứ sất xước nào.
Nhưng Kỷ Nhiên biết, vết nứt đó giống như tình cảnh hiện giờ của cậu và Dạ Lăng Hàn, vỡ chính là vỡ, cho dù có dán lại như nào thì giữa bọn họ đã có một khe hở không cách nào trở lại như trước.
“Nhiên Nhiên, mấy năm nay anh vẫn tìm người sửa nó. Gần đây lại tìm được một thợ thủ công nổi danh, tay nghề của cậu ta rất tốt. Em nhìn đi, khối ngọc được sửa rất tốt!”
Dạ Lăng Hàn cầm khối ngọc đeo lên cổ Kỷ Nhiên: “Đeo lên đi, giữ bình an. Bác sĩ nói sau khi em sinh xong thân thể khá yếu cần nghỉ ngơi cho tốt. Em hãy đeo nó đi, đừng để anh lo lắng.”
Dạ Lăng Hàn cúi người hôn lên tóc Kỷ Nhiên.
Khối ngọc nằm trước cổ Kỷ Nhiên, ngọc rất lạnh, nhưng chỗ nào đó trong lòng cậu lại nóng hầm hập.
Không khí trong bữa ăn càng lúc càng tốt, Dạ Lăng Hàn rất cao hứng, còn uống thêm hai ly vang đỏ.
Trên đường về nhà, hắn ôm Kỷ Nhiên vào lòng như ôm bảo bối quý nhất trên thế gian.
Ngoài cửa sổ ánh chiều tà nhuộm đỏ trời, chiếu lên khuôn mặt của người trong xe, Kỷ Nhiên nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang tựa lên vai cậu, hắn đang nhắm mắt, đáy mắt sắc bén đã sớm biến mất, bộ dáng an tĩnh ngủ say trông thật ôn nhu.
Lông mi động đậy, đôi mắt đang nhắm lại kia đột ngột mở ra, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt của Kỷ Nhiên.
Trong nháy mắt Kỷ Nhiên đã bị ánh mắt của Dạ Lăng Hàn khoá chặt lại đến quên cả phản ứng.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cậu nhìn vài giây, bàn tay xuyên vào trong mái tóc đen sau đó giữ lấy gáy của Kỷ Nhiên, mạnh mẽ hôn xuống.
*
Ba ngày sau là lúc bé con rời khỏi Long Tê, Vân Tùng đã an bài ổn thoả, đầu tiên là đi máy bay đến nước H, đến đó xong lại đổi lộ trình bay về Vân Lai.
Tuy rằng đi lòng vòng như vậy rất phiền toái, nhưng để không khiến Dạ Lăng Hàn nghi ngờ nên vẫn bí mật làm đầy đủ.
Kỷ Nhiên dậy rất sớm, tính toán thời gian gặp lại bé con.
Lần này bé con đi, phải rất lâu sau mới được gặp lại.
Kỷ Nhiên thay quần áo, di chuyển xe lăn đi xuống lầu.
Dạ Lăng Hàn ngồi trên sofa, đang xem tin tức kinh tế tài chính.
Kỷ Nhiên không ngờ hắn vẫn ở nhà, khuôn mặt đầy kinh ngạc đi đến bên cạnh Dạ Lăng Hàn: “Em tưởng anh đến công ty rồi.”
“Ăn sáng với em xong anh sẽ đến công ty.” Dạ Lăng Hàn kéo cánh tay cậu nói: “Nếu không thì em đến công ty với anh nhé?”
Kỷ Nhiên nói: “Hôm nay có hẹn với hộ lí kiểm tra rồi.”
“Anh đi với em?”
“Không cần đâu, để người giúp việc đi cùng là được rồi.”
Mục đích hôm nay của Kỷ Nhiên chủ yếu là đi gặp con, sao có thể để Dạ Lăng Hàn đi cùng được.
“Gần đây công ty nhiều chuyện gấp, để người giúp việc đi theo là được rồi.”
Dạ Lăng Hàn xoa đầu Kỷ Nhiên: “Trưa nay cùng anh ăn cơm thì sao?”
“Buổi tối cùng ăn!” Kỷ Nhiên hơi mỉm cười: “Công việc của anh vội vàng, em sẽ không quấy rầy anh.”
“Ăn sáng trước đã.” Dạ Lăng Hàn đẩy Kỷ Nhiên đi đến trước bàn ăn.
Ăn sáng xong Dạ Lăng Hàn phân phó tài xế đưa Kỷ Nhiên đến hội sở, sau đó lái xe đi theo.
Cậu nhìn thấy bé con trong phòng đặt riêng, bé con đã không còn khóc như trước nữa.
Kỷ Nhiên bế bé lên chơi đùa với bé.
Hai giờ chiều máy bay sẽ cất cánh, Kỷ Nhiên không dám trì hoãn thời gian, chơi với con nửa tiếng liền đưa cho bảo mẫu.
Kỷ Nhiên làm xong kiểm tra rồi lên xe đi về.
Một chiếc xe màu đen lẳng lặng đỗ bên cạnh con đường nhỏ gần hội sở, Dạ Lăng Hàn ngồi ở trong xe nhìn chiếc xe đang chở Kỷ Nhiên đi mất, nói với Chu Tân: “Điều tra hội sở, mang đứa bé đến đây.”
Chu Tân liên lạc với bảo tiêu qua tai nghe, sau đó một đám bảo tiêu xông vào hội sở.
Vài phút sau, cửa hội sở ầm ầm đóng lại.
Mười phút sau, con đường xung quanh hội sở bị phong toả.
Nửa giờ sau, Chu Tân ôm một đứa bé trong ngực đi từ trong hội sở ra.
Cậu đi đến gần xe Dạ Lăng Hàn, mở cửa đưa bé con cho hắn.
Dạ Lăng Hàn ôm bảo bảo vào lòng, ngón tay thon dài khẽ chọc vào má của bé.
Bé con nhìn hắn cười khanh khách, cười đến hồn nhiên.
Trên mặt Dạ Lăng Hàn cũng xuất hiện một nụ cười cưng chiều, nhưng sau đó lại trở nên lạnh lùng.
“Dạ thiếu, đã tóm được vài người, hiện giờ nên làm gì với họ đây?” Chu Tân hỏi.
“Trước tiên cứ nhốt lại đã.” Dạ Lăng Hàn vỗ nhẹ bảo bảo, nói với tài xế: “Đi đến bệnh viện.”
*
Kỷ Nhiên hồn nhiên trở về nhà mà không biết bảo bảo đã bị Dạ Lăng Hàn đưa đi, cậu tính thời gian nghĩ bé con chắc hẳn đang ở trên máy bay rời đi rồi.
Cả một buổi trưa, Kỷ Nhiên chỉ ở trong phòng xem ảnh của con trai.
Một khắc không nhìn thấy bảo bảo, trái tim cậu trở nên cồn cào khó chịu.
Sáu giờ tối, tài xế đỗ xe trước cửa đợi.
Người giúp việc giúp Kỷ Nhiên lên xe, tài xế chở cậu đến khách sạn Bốn Mùa.
Kỷ Nhiên nghi hoặc nói: “Tại sao lại đến đây?”
Tài xế nói: “Thưa cậu, Dạ thiếu đã ở đây sẵn rồi, nói là muốn dùng bữa ở đây.”
Kỷ Nhiên xuống xe, người giúp việc đẩy xe lăn đưa cậu đưa lên tầng thượng cao nhất.
Dạ Lăng Hàn đã tới rồi, hắn ngồi bên chiếc bàn dài kiểu Âu, dáng người đĩnh bạt trong bóng tối trông cực kì đẹp trai.
Kỷ Nhiên được đưa đến cạnh bàn ăn, Dạ Lăng Hàn bế cậu ngồi lên ghế.
Trên sân thượng chỉ có hai người họ.
Kỷ Nhiên nói: “Tại sao đột nhiên anh muốn đến đây ăn? Tuỳ tiện tìm một cái nhà hàng là được mà.”
“Hôm nay là ngày đặc biệt nên phải ăn mừng“.
Trong giọng nói của Dạ Lăng Hàn mang theo vui vẻ, nhìn qua trông tâm trạng của hắn có vẻ rất tốt.
“Ngày đặc biệt?”
Dạ Lăng Hàn ngước mắt nhìn cậu: “Tròn năm năm anh và em quen nhau.”
Kỷ Nhiên nghiêng đầu nghĩ, hình như không phải hôm nay.
Dạ Lăng Hàn nhớ nhầm ngày sao?
Chẳng qua cậu cũng không thấy lạ, từ trước đến nay Dạ Lăng Hàn vốn không để ý đến mấy cái này lắm.
Kỷ Nhiên cong khóe môi, không nói cái gì.
Gần đó có nghệ sĩ dương cầm biểu diễn, xa xa có ánh sáng lập loè, cảnh vật xung quanh trông rất xinh đẹp.
Phục vụ mang thức ăn lên, thức ăn tinh xảo được bày lên bàn.
Dạ Lăng Hàn nâng ly rượu vang đỏ, nói với Kỷ Nhiên: “Em không thể uống rượu nên uống tạm nước ép nhé.”
Kỷ Nhiên nâng ly lên chạm vào ly của hắn.
Cái ly vừa mới đưa lên miệng, Kỷ Nhiên nhìn thấy Dạ Lăng Hàn thò tay vào trong ngực áo.
Giây tiếp theo, một họng súng đen ngòm nhắm ngay trước mặt cậu.
Kỷ Nhiên chấn động, theo bản năng chạy đi.
Cậu đứng phắt dậy chạy về một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.