Chương 78: Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên của anh!
Đường Cao Ngận Điềm
06/07/2024
“Kỷ Nhiên ——”
Dạ Lăng Hàn gọi tên Kỷ Nhiên, chạy về phía biển lửa.
Kho hàng đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Một làn nhiệt hắt lại đây, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Dạ Lăng Hàn chạy xung quanh kho hàng, nhận ra không có lối nào vào được.
Rắc ——
Kho hàng không chịu nổi luồng nhiệt này, bắt đầu rơi vỡ hết ra.
Dạ Lăng Hàn không biết Kỷ Nhiên có trong đó thật không, nhưng hắn vẫn gào tên Kỷ Nhiên, chẳng qua không có ai trả lời hắn.
Nhiệt độ trong nhà kho càng lúc càng cao, khói cũng ngày một nhiều.
Kỷ Nhiên bị hun tỉnh, mở mắt ra thấy một màn sương khói dày đặc.
Cậu ho khan kịch liệt, đưa tay che mũi, đứng lên.
Lúc đám bắt cóc kia tẩm xăng châm lửa, cậu muốn trốn ra ngoài luôn nhưng ether quá mạnh khiến cậu ngất xỉu.
Cũng may kịp lúc tỉnh lại, không thì thật sự bị thiêu sống ở đây.
Nhưng mặc dù tỉnh lại nhưng chẳng khấm khá hơn. .
Khói càng ngày càng nhiều, đi kèm có lửa ập đến.
Cửa sổ đều bị lửa bao phủ, trong kho nơi nơi đều là lửa lớn với khói đặc, đến chỗ né còn chẳng có.
Chẳng lẽ cậu thật sự sẽ chết ở đây sao?
Kỷ Nhiên tuyệt vọng nắm chặt tay, nghĩ đến đứa con tội nghiệp trong bụng, cậu choàng dậy mở mắt.
Cậu không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.
Kỷ Nhiên cầm cự chút sức cuối cùng, sờ trong đám khói.
Nhất định sẽ có chỗ đi ra ngoài.
Kỷ Nhiên nhìn thấy một ánh sáng nhỏ đang không ngừng lập loè, ở đó chắc chắc có lối ra.
Kỷ Nhiên lảo đảo chạy đến phía ánh sáng kia.
Cậu loáng thoáng nghe được có người đang gọi tên cậu.
Giọng nói kia thật quen, còn kèm theo nôn nóng.
Là Dạ Lăng Hàn sao?
Kỷ Nhiên cười tự giễu, nhất định không có khả năng này.
Dạ Lăng Hàn ghét cậu như vậy, sao có thể đến cứu cậu được chứ?
Không chừng việc này là do Dạ Lăng Hàn cho người phóng hoả cũng nên.
Kỷ Nhiên cảm thấy nhất định cậu đang bị ảo giác rồi.
Khói xung quanh càng lúc càng dày, tựa như muốn vây kín Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên liều mạng chạy về phía ánh sáng kia, nhưng ánh sáng càng lúc càng khuất, không lâu sau khói đen tràn vào.
Khói tràn khắp nơi, khiến Kỷ Nhiên sặc khói không ngừng ho khù khụ, mắt cũng không mở ra được.
Tầm nhìn của Kỷ Nhiên ngày càng mơ hồ, cổ họng đau rát.
Cậu biết, cậu không thể chạy thoát khỏi chỗ này.
Mắt Kỷ Nhiên lờ mờ, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ngoài cửa kho hàng xe cứu hoả đã đến, đang dập đám cháy.
Nhưng lửa cháy rất lớn, không thể dập lửa nhanh chóng được.
Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn xám ngoét, đi đi lại lại không ngừng.
Cuối cùng cướp lấy vòi chữa cháy của lính cứu hoả bên cạnh xối thẳng vào người.
Trợ lý sợ hãi, xông tới giữ chặt cánh tay Dạ Lăng Hàn: “Dạ thiếu, cậu muốn làm gì?”
Dạ Lăng Hàn đẩy trợ lý ra, cướp lấy một cái mặt nạ bảo hộ, chạy vào trong đám cháy.
“Dạ thiếu!”
Trợ lý sợ hãi kêu lên, lúc nhào đến cản thì đã muộn.
Dạ Lăng Hàn đã chạy vào trong kho hàng.
Có đội chữa cháy chạy vào trong kho hàng nghĩ cách cứu Kỷ Nhiên, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, muốn cản anh ta nhưng Dạ Lăng Hàn né được bọn họ xông vào.
Ngọn lửa bùng lên, cháy về phía của Dạ Lăng Hàn.
Hơi nóng của ngọn lửa phả vào người hắn, như muốn nướng cháy làn da.
Nhưng Dạ Lăng Hàn không có lùi một bước nào.
Kỷ Nhiên ở trong đó!
Không thể để em ấy xảy ra chuyện gì được.
Dạ Lăng Hàn cắn răng chạy vào kho hàng, xung quanh toàn là khói đen dày đặc không thể nhìn thấy người đâu.
Có tiếng lách tách lửa đốt, Dạ Lăng Hàn cảm thấy có thứ gì rơi xuống chỗ hắn đứng.
Hắn nghiêng đầu né, nhưng khối gỗ lại rơi xuống cánh tay hắn.
Dạ Lăng Hàn cảm thấy nóng rát, hắn lấy tay hất đầu đoạn gỗ đang cháy ra, thấy cánh tay đã bị bỏng một mảng lớn.
Hắn cắn răng chịu đựng, tiếp tục lần mò.
“Bên trong lửa rất lớn, anh không thể vào đó.”
Lính cứu hoả giữ chặt cánh tay hắn kéo mạnh ra ngoài.
“Thả ra” Dạ Lăng Hàn vùng vằng: “Người yêu của tôi ở trong đó!”
Cánh tay của hắn bị thương, lại hít phải rất nhiều khói, sức lực cơ thể bị giảm bớt.
Nhưng vẫn chống đối mạnh mẽ.
Hai người lính cứu hoả một trái một phải đưa hắn ra ngoài, đội cứu hoả tìm trong đó rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy ai.
Dạ Lăng Hàn không tin, muốn đi vào tiếp lại bị trợ lý ngăn cản: “Dạ thiếu, cầu xin cậu đừng vào đó! Đã có đội cứu hoả trong đó rồi, cậu Kỷ nhất định sẽ không sao. Cánh tay của cậu đã bị thương, phải mau đi xử lí.”
Dạ Lăng Hàn đẩy trợ lý ra: “Cút!”
Lửa cháy càng lúc càng lớn, thiêu rụi toàn bộ kho hàng.
Kỷ Nhiên ——
Dạ Lăng Hàn cảm thấy trái tim như bị bỏng, hắn gắt gao ôm lấy trái tim, hơi thở phập phồng đứt quãng.
Ngọn lửa kia đốt vào trong lòng hắn, như muốn đốt thành tro bụi.
Miệng vết thương ở cánh tay rách lớn, có máu chảy ra.
Nhưng Dạ Lăng Hàn không cảm thấy gì cả.
Đầu óc hắn đang nghĩ đến Kỷ Nhiên.
Bộ dáng mỉm cười của cậu, bộ dáng vui vẻ, thương tâm, quật cường của Kỷ Nhiên lần lượt lướt qua trước mặt hắn, sau đó bị lửa lớn nuốt chửng.
Trước mắt Dạ Lăng Hàn bỗng tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Dạ thiếu ——”
Trợ lý hét lớn, đỡ lấy Dạ Lăng Hàn, lớn tiếng gọi xe cứu thương vừa chạy theo kịp: “Có ai không! Mau mau đến đây đi.”
Dạ Lăng Hàn bị đưa lên cáng cứu thương, nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.
*
Kỷ Nhiên mở mắt, nhìn thấy trần nhà trắng tinh.
Xung quanh đầy mùi formalin.
Đây là...bệnh viện?
Kỷ Nhiên đảo mắt, đối diện với đôi mắt quan tâm của hộ sĩ: “Cậu tỉnh rồi sao!”
“Đây là đâu?” Kỷ Nhiên ngọ nguậy muốn bật dậy lại bị hộ sĩ ấn nằm xuống: “Thưa cậu, cậu trước hết hãy nằm xuống đã. Cậu có dấu hiệu xảy thai nên bắt buộc phải nằm viện mấy ngày.”
“Có dấu hiệu xảy thai?” Kỷ Nhiên gấp gáp hỏi: “Đứa bé trong bụng tôi thế nào? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Xin cậu đừng gấp, em bé không sao hết.” Hộ sĩ ôn hoà nói: “Nằm viện thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
Kỷ Nhiên lúc này mới thở ra.
Cậu nhớ rõ cậu bị nhốt trong đám cháy, là ai đã cứu cậu?
“Hộ sĩ, xin hỏi ai đã đưa tôi đến đây vậy?”
Hộ sĩ nói: “Là hai người dũng cảm xả thân. Nói là thấy thấy cậu ngất xỉu trong kho hàng cháy ngùn ngụt, đưa cậu ra khỏi đó tức tốc chạy đến bệnh viện.”
Kỷ Nhiên cuống quít hỏi: “Bọn họ vẫn còn ở trong bệnh viện sao?”
Cậu muốn cảm ơn đàng hoàng hai người ấy.
Nếu không phải gặp được hai người họ cậu đã chết trong biển lửa đó rồi.
“Bọn họ đã rời đi rồi, cũng không để lại phương thức liên lạc, còn giúp cậu trả tiền thuốc men nữa.”
Hộ sĩ vui vẻ: “Bây giờ vẫn còn rất nhiều người tốt. Vẫn còn chút chính nghĩa.”
Hộ sĩ đi được khá lâu rồi nhưng Kỷ Nhiên vẫn ngồi ngốc ở đấy.
Trong đầu cậu rối như tơ vò, nghĩ thế nào cũng không ra, hai người đã đưa cậu đến bệnh viện rất kì lạ.
Trước khi cậu ngất, kho hàng đã là một biển lửa, bình thường sẽ chẳng có ai đến gần được.
Hai người kia dùng cách nào để cứu cậu vậy?
Kỷ Nhiên nghĩ mãi không ra, nhưng biết chắc hai người kia sẽ không hại cậu.
Nếu muốn hại cậu, sao lại muốn cứu cậu?
*
Sau khi Dạ Lăng Hàn tỉnh lại lập tức chạy ra khỏi bệnh viện.
Cánh tay hắn bị thương nên không thể lái xe, nên trợ lý đã đưa hắn đến kho hàng bỏ hoang đó.
Lửa lớn đã bị dập, đội cứu hoả đang xử lí nốt vật ngáng đường bên trong, cảnh sát thì đang điều tra tìm manh mối.
Dạ Lăng Hàn bước vội đến, đi gần đến cửa nhà kho thì đột ngột dừng lại.
Hắn không dám đi tiếp, sợ sẽ nhìn thấy thi thể của Kỷ Nhiên.
“Dạ thiếu ——”
Trợ lý thấy hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, đi đến hỏi: “Hay là tôi đi hỏi đội cứu hoả một chút xem tình hình bên trong ra sao?”
Kho hàng bị thiêu rụi, chỉ còn mỗi cái xác không, nhìn tình huống e là Kỷ Nhiên lành ít dữ nhiều.
Trợ lý thở dài, chuẩn bị chạy đi hỏi thăm tình hình một chút thì Dạ Lăng Hàn đã chạy đến phía của lính cứu hoả.
Đôi mắt của hắn đỏ bừng, đôi tay siết chặt, sống lưng cứng đờ.
“Tìm được người rồi sao?”
Dạ Lăng Hàn khẽ run hỏi.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi đến như vậy.
Lính cứu hoả nói: “Bên trong không có người.”
Từ lúc hỏi kết quả tìm kiếm Kỷ Nhiên đến hiện tại mới được vài giây mà Dạ Lăng Hàn đã cảm thấy như đã trôi qua hàng ngàn thế kỉ.
Mỗi một giây đều đang dày vò hắn.
Sau khi nghe được câu trả lời của lính cứu hoả, hắn cứng đờ một lát, mắt mở lớn: “Cậu nói cái gì cơ?”
“Trong kho không có ai cả.” Cứu hoả nói: “Chúng tôi đã lục soát cẩn thận, bên trong thật sự không có ai.”
Trong lòng của Dạ Lăng Hàn nhẹ xuống, lầm bẩm nói: “Không có ai...không có ai...Thật tốt..Bên trong không có ai.”
Đôi môi của hắn run rẩy đứt quãng nói ra câu này.
Kỷ Nhiên không có trong kho hàng, đây rõ ràng là trong hoạ có phúc.
Dạ Lăng Hàn dặn trợ lý tiếp tục điều tra, sau đó biết Kỷ Nhiên đang ở trong bệnh viện.
Hắn tức tốc chạy đến bệnh viện, lúc vừa đẩy cửa ra nhìn thấy Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn kích động hốc mắt hơi đỏ.
Hắn chạy đến giữ chặt hai cánh tay của Kỷ Nhiên, sau đó ôm cậu vào trong lòng.
“Nhiên Nhiên ——”
Lúc nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, cả người Kỷ Nhiên cứng đờ.
Có phải Dạ Lăng Hàn biết cậu mang thai rồi nên mới đến để bắt cậu trở về?
Kỷ Nhiên đột nhiên phản ứng lại, đẩy tên đàn ông trước mặt ra, tỏ ra cảnh giác nhìn hắn.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm mặt Kỷ Nhiên, thấy trên mặt hiện ra sự khó chịu, hắn cảm thấy Kỷ Nhiên lanh lợi ghét bỏ hắn như bây giờ mới là điều quan trọng nhất.
Mặc kệ Kỷ Nhiên đối nghịch hắn như thế nào, ghét bỏ hắn ra sao, chỉ cần em ấy còn sống là tốt nhất rồi.
Dạ Lăng Hàn giữ mặt của Kỷ Nhiên, trao cho cậu một nụ hôn sâu.
Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên của anh...
May mắn em không bị làm sao.
“Ưm—” Kỷ Nhiên liều chết giãy giụa, mãi mới tránh được nụ hôn của hắn.
Xong bị Dạ Lăng Hàn mạnh mẽ ôm chặt trong lồng ngực.
“Nhiên Nhiên, lần này em đừng có nghĩ sẽ trốn khỏi anh nữa.”
Nghe thấy Dạ Lăng Hàn bá đạo nói, mặt Kỷ Nhiên xám ngoét: “Dạ Lăng Hàn, có chết tôi cũng không về đấy đâu!”
“Không về đó cũng được, vậy anh sẽ đến chỗ của em.”
Lần này nói chuyện với Dạ Lăng Hàn rất dễ.
Nhưng vẫn khiến da đầu Kỷ Nhiên lạnh buốt.
Cậu cảm thấy Dạ Lăng Hàn chắc chắn đã biết điều gì đó?
Dạ Lăng Hàn gọi tên Kỷ Nhiên, chạy về phía biển lửa.
Kho hàng đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Một làn nhiệt hắt lại đây, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Dạ Lăng Hàn chạy xung quanh kho hàng, nhận ra không có lối nào vào được.
Rắc ——
Kho hàng không chịu nổi luồng nhiệt này, bắt đầu rơi vỡ hết ra.
Dạ Lăng Hàn không biết Kỷ Nhiên có trong đó thật không, nhưng hắn vẫn gào tên Kỷ Nhiên, chẳng qua không có ai trả lời hắn.
Nhiệt độ trong nhà kho càng lúc càng cao, khói cũng ngày một nhiều.
Kỷ Nhiên bị hun tỉnh, mở mắt ra thấy một màn sương khói dày đặc.
Cậu ho khan kịch liệt, đưa tay che mũi, đứng lên.
Lúc đám bắt cóc kia tẩm xăng châm lửa, cậu muốn trốn ra ngoài luôn nhưng ether quá mạnh khiến cậu ngất xỉu.
Cũng may kịp lúc tỉnh lại, không thì thật sự bị thiêu sống ở đây.
Nhưng mặc dù tỉnh lại nhưng chẳng khấm khá hơn. .
Khói càng ngày càng nhiều, đi kèm có lửa ập đến.
Cửa sổ đều bị lửa bao phủ, trong kho nơi nơi đều là lửa lớn với khói đặc, đến chỗ né còn chẳng có.
Chẳng lẽ cậu thật sự sẽ chết ở đây sao?
Kỷ Nhiên tuyệt vọng nắm chặt tay, nghĩ đến đứa con tội nghiệp trong bụng, cậu choàng dậy mở mắt.
Cậu không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.
Kỷ Nhiên cầm cự chút sức cuối cùng, sờ trong đám khói.
Nhất định sẽ có chỗ đi ra ngoài.
Kỷ Nhiên nhìn thấy một ánh sáng nhỏ đang không ngừng lập loè, ở đó chắc chắc có lối ra.
Kỷ Nhiên lảo đảo chạy đến phía ánh sáng kia.
Cậu loáng thoáng nghe được có người đang gọi tên cậu.
Giọng nói kia thật quen, còn kèm theo nôn nóng.
Là Dạ Lăng Hàn sao?
Kỷ Nhiên cười tự giễu, nhất định không có khả năng này.
Dạ Lăng Hàn ghét cậu như vậy, sao có thể đến cứu cậu được chứ?
Không chừng việc này là do Dạ Lăng Hàn cho người phóng hoả cũng nên.
Kỷ Nhiên cảm thấy nhất định cậu đang bị ảo giác rồi.
Khói xung quanh càng lúc càng dày, tựa như muốn vây kín Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên liều mạng chạy về phía ánh sáng kia, nhưng ánh sáng càng lúc càng khuất, không lâu sau khói đen tràn vào.
Khói tràn khắp nơi, khiến Kỷ Nhiên sặc khói không ngừng ho khù khụ, mắt cũng không mở ra được.
Tầm nhìn của Kỷ Nhiên ngày càng mơ hồ, cổ họng đau rát.
Cậu biết, cậu không thể chạy thoát khỏi chỗ này.
Mắt Kỷ Nhiên lờ mờ, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ngoài cửa kho hàng xe cứu hoả đã đến, đang dập đám cháy.
Nhưng lửa cháy rất lớn, không thể dập lửa nhanh chóng được.
Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn xám ngoét, đi đi lại lại không ngừng.
Cuối cùng cướp lấy vòi chữa cháy của lính cứu hoả bên cạnh xối thẳng vào người.
Trợ lý sợ hãi, xông tới giữ chặt cánh tay Dạ Lăng Hàn: “Dạ thiếu, cậu muốn làm gì?”
Dạ Lăng Hàn đẩy trợ lý ra, cướp lấy một cái mặt nạ bảo hộ, chạy vào trong đám cháy.
“Dạ thiếu!”
Trợ lý sợ hãi kêu lên, lúc nhào đến cản thì đã muộn.
Dạ Lăng Hàn đã chạy vào trong kho hàng.
Có đội chữa cháy chạy vào trong kho hàng nghĩ cách cứu Kỷ Nhiên, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, muốn cản anh ta nhưng Dạ Lăng Hàn né được bọn họ xông vào.
Ngọn lửa bùng lên, cháy về phía của Dạ Lăng Hàn.
Hơi nóng của ngọn lửa phả vào người hắn, như muốn nướng cháy làn da.
Nhưng Dạ Lăng Hàn không có lùi một bước nào.
Kỷ Nhiên ở trong đó!
Không thể để em ấy xảy ra chuyện gì được.
Dạ Lăng Hàn cắn răng chạy vào kho hàng, xung quanh toàn là khói đen dày đặc không thể nhìn thấy người đâu.
Có tiếng lách tách lửa đốt, Dạ Lăng Hàn cảm thấy có thứ gì rơi xuống chỗ hắn đứng.
Hắn nghiêng đầu né, nhưng khối gỗ lại rơi xuống cánh tay hắn.
Dạ Lăng Hàn cảm thấy nóng rát, hắn lấy tay hất đầu đoạn gỗ đang cháy ra, thấy cánh tay đã bị bỏng một mảng lớn.
Hắn cắn răng chịu đựng, tiếp tục lần mò.
“Bên trong lửa rất lớn, anh không thể vào đó.”
Lính cứu hoả giữ chặt cánh tay hắn kéo mạnh ra ngoài.
“Thả ra” Dạ Lăng Hàn vùng vằng: “Người yêu của tôi ở trong đó!”
Cánh tay của hắn bị thương, lại hít phải rất nhiều khói, sức lực cơ thể bị giảm bớt.
Nhưng vẫn chống đối mạnh mẽ.
Hai người lính cứu hoả một trái một phải đưa hắn ra ngoài, đội cứu hoả tìm trong đó rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy ai.
Dạ Lăng Hàn không tin, muốn đi vào tiếp lại bị trợ lý ngăn cản: “Dạ thiếu, cầu xin cậu đừng vào đó! Đã có đội cứu hoả trong đó rồi, cậu Kỷ nhất định sẽ không sao. Cánh tay của cậu đã bị thương, phải mau đi xử lí.”
Dạ Lăng Hàn đẩy trợ lý ra: “Cút!”
Lửa cháy càng lúc càng lớn, thiêu rụi toàn bộ kho hàng.
Kỷ Nhiên ——
Dạ Lăng Hàn cảm thấy trái tim như bị bỏng, hắn gắt gao ôm lấy trái tim, hơi thở phập phồng đứt quãng.
Ngọn lửa kia đốt vào trong lòng hắn, như muốn đốt thành tro bụi.
Miệng vết thương ở cánh tay rách lớn, có máu chảy ra.
Nhưng Dạ Lăng Hàn không cảm thấy gì cả.
Đầu óc hắn đang nghĩ đến Kỷ Nhiên.
Bộ dáng mỉm cười của cậu, bộ dáng vui vẻ, thương tâm, quật cường của Kỷ Nhiên lần lượt lướt qua trước mặt hắn, sau đó bị lửa lớn nuốt chửng.
Trước mắt Dạ Lăng Hàn bỗng tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Dạ thiếu ——”
Trợ lý hét lớn, đỡ lấy Dạ Lăng Hàn, lớn tiếng gọi xe cứu thương vừa chạy theo kịp: “Có ai không! Mau mau đến đây đi.”
Dạ Lăng Hàn bị đưa lên cáng cứu thương, nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.
*
Kỷ Nhiên mở mắt, nhìn thấy trần nhà trắng tinh.
Xung quanh đầy mùi formalin.
Đây là...bệnh viện?
Kỷ Nhiên đảo mắt, đối diện với đôi mắt quan tâm của hộ sĩ: “Cậu tỉnh rồi sao!”
“Đây là đâu?” Kỷ Nhiên ngọ nguậy muốn bật dậy lại bị hộ sĩ ấn nằm xuống: “Thưa cậu, cậu trước hết hãy nằm xuống đã. Cậu có dấu hiệu xảy thai nên bắt buộc phải nằm viện mấy ngày.”
“Có dấu hiệu xảy thai?” Kỷ Nhiên gấp gáp hỏi: “Đứa bé trong bụng tôi thế nào? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Xin cậu đừng gấp, em bé không sao hết.” Hộ sĩ ôn hoà nói: “Nằm viện thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
Kỷ Nhiên lúc này mới thở ra.
Cậu nhớ rõ cậu bị nhốt trong đám cháy, là ai đã cứu cậu?
“Hộ sĩ, xin hỏi ai đã đưa tôi đến đây vậy?”
Hộ sĩ nói: “Là hai người dũng cảm xả thân. Nói là thấy thấy cậu ngất xỉu trong kho hàng cháy ngùn ngụt, đưa cậu ra khỏi đó tức tốc chạy đến bệnh viện.”
Kỷ Nhiên cuống quít hỏi: “Bọn họ vẫn còn ở trong bệnh viện sao?”
Cậu muốn cảm ơn đàng hoàng hai người ấy.
Nếu không phải gặp được hai người họ cậu đã chết trong biển lửa đó rồi.
“Bọn họ đã rời đi rồi, cũng không để lại phương thức liên lạc, còn giúp cậu trả tiền thuốc men nữa.”
Hộ sĩ vui vẻ: “Bây giờ vẫn còn rất nhiều người tốt. Vẫn còn chút chính nghĩa.”
Hộ sĩ đi được khá lâu rồi nhưng Kỷ Nhiên vẫn ngồi ngốc ở đấy.
Trong đầu cậu rối như tơ vò, nghĩ thế nào cũng không ra, hai người đã đưa cậu đến bệnh viện rất kì lạ.
Trước khi cậu ngất, kho hàng đã là một biển lửa, bình thường sẽ chẳng có ai đến gần được.
Hai người kia dùng cách nào để cứu cậu vậy?
Kỷ Nhiên nghĩ mãi không ra, nhưng biết chắc hai người kia sẽ không hại cậu.
Nếu muốn hại cậu, sao lại muốn cứu cậu?
*
Sau khi Dạ Lăng Hàn tỉnh lại lập tức chạy ra khỏi bệnh viện.
Cánh tay hắn bị thương nên không thể lái xe, nên trợ lý đã đưa hắn đến kho hàng bỏ hoang đó.
Lửa lớn đã bị dập, đội cứu hoả đang xử lí nốt vật ngáng đường bên trong, cảnh sát thì đang điều tra tìm manh mối.
Dạ Lăng Hàn bước vội đến, đi gần đến cửa nhà kho thì đột ngột dừng lại.
Hắn không dám đi tiếp, sợ sẽ nhìn thấy thi thể của Kỷ Nhiên.
“Dạ thiếu ——”
Trợ lý thấy hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, đi đến hỏi: “Hay là tôi đi hỏi đội cứu hoả một chút xem tình hình bên trong ra sao?”
Kho hàng bị thiêu rụi, chỉ còn mỗi cái xác không, nhìn tình huống e là Kỷ Nhiên lành ít dữ nhiều.
Trợ lý thở dài, chuẩn bị chạy đi hỏi thăm tình hình một chút thì Dạ Lăng Hàn đã chạy đến phía của lính cứu hoả.
Đôi mắt của hắn đỏ bừng, đôi tay siết chặt, sống lưng cứng đờ.
“Tìm được người rồi sao?”
Dạ Lăng Hàn khẽ run hỏi.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi đến như vậy.
Lính cứu hoả nói: “Bên trong không có người.”
Từ lúc hỏi kết quả tìm kiếm Kỷ Nhiên đến hiện tại mới được vài giây mà Dạ Lăng Hàn đã cảm thấy như đã trôi qua hàng ngàn thế kỉ.
Mỗi một giây đều đang dày vò hắn.
Sau khi nghe được câu trả lời của lính cứu hoả, hắn cứng đờ một lát, mắt mở lớn: “Cậu nói cái gì cơ?”
“Trong kho không có ai cả.” Cứu hoả nói: “Chúng tôi đã lục soát cẩn thận, bên trong thật sự không có ai.”
Trong lòng của Dạ Lăng Hàn nhẹ xuống, lầm bẩm nói: “Không có ai...không có ai...Thật tốt..Bên trong không có ai.”
Đôi môi của hắn run rẩy đứt quãng nói ra câu này.
Kỷ Nhiên không có trong kho hàng, đây rõ ràng là trong hoạ có phúc.
Dạ Lăng Hàn dặn trợ lý tiếp tục điều tra, sau đó biết Kỷ Nhiên đang ở trong bệnh viện.
Hắn tức tốc chạy đến bệnh viện, lúc vừa đẩy cửa ra nhìn thấy Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn kích động hốc mắt hơi đỏ.
Hắn chạy đến giữ chặt hai cánh tay của Kỷ Nhiên, sau đó ôm cậu vào trong lòng.
“Nhiên Nhiên ——”
Lúc nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, cả người Kỷ Nhiên cứng đờ.
Có phải Dạ Lăng Hàn biết cậu mang thai rồi nên mới đến để bắt cậu trở về?
Kỷ Nhiên đột nhiên phản ứng lại, đẩy tên đàn ông trước mặt ra, tỏ ra cảnh giác nhìn hắn.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm mặt Kỷ Nhiên, thấy trên mặt hiện ra sự khó chịu, hắn cảm thấy Kỷ Nhiên lanh lợi ghét bỏ hắn như bây giờ mới là điều quan trọng nhất.
Mặc kệ Kỷ Nhiên đối nghịch hắn như thế nào, ghét bỏ hắn ra sao, chỉ cần em ấy còn sống là tốt nhất rồi.
Dạ Lăng Hàn giữ mặt của Kỷ Nhiên, trao cho cậu một nụ hôn sâu.
Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên của anh...
May mắn em không bị làm sao.
“Ưm—” Kỷ Nhiên liều chết giãy giụa, mãi mới tránh được nụ hôn của hắn.
Xong bị Dạ Lăng Hàn mạnh mẽ ôm chặt trong lồng ngực.
“Nhiên Nhiên, lần này em đừng có nghĩ sẽ trốn khỏi anh nữa.”
Nghe thấy Dạ Lăng Hàn bá đạo nói, mặt Kỷ Nhiên xám ngoét: “Dạ Lăng Hàn, có chết tôi cũng không về đấy đâu!”
“Không về đó cũng được, vậy anh sẽ đến chỗ của em.”
Lần này nói chuyện với Dạ Lăng Hàn rất dễ.
Nhưng vẫn khiến da đầu Kỷ Nhiên lạnh buốt.
Cậu cảm thấy Dạ Lăng Hàn chắc chắn đã biết điều gì đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.