Chương 114: Vân Dật rất giống Kỷ Nhiên
Đường Cao Ngận Điềm
06/07/2024
Môi của hắn rất lạnh, còn ướt đẫm nước mưa, nhưng lúc môi hắn chạm vào môi cậu, Vân Dật lại cảm thấy trên môi bốc lên lửa lớn.
Ngọn lửa ấy đốt tận sâu trong lòng cậu, đem lý trí của cậu đốt cháy sạch.
Cậu ngây ngốc ngồi ở đó, sức lực trên người sức lực bị nụ hôn này hút ra khỏi cơ thể.
Ngón tay cậu thõng xuống, chiếc ô rơi xuống đất xoay vài vòng nhưng không ai chú ý tới điểm này.
Trong nháy mắt liền xối ướt hết hai người đang ôm nhau, thân thể thì lạnh lẽo mà trái tim lại nóng đến kinh người.
Dạ Lăng Hàn nhẹ nhàng mà hôn người trước mặt, hắn chằm chằm gương mặt đã xuất hiện trong mộng của hắn hàng tỉ lần.
“Nhiên Nhiên!”
“Nhiên Nhiên!”
Mỗi một tiếng nỉ non ấy hắn đã gọi 4 năm nay, hơn một nghìn ngày đêm tưởng niệm.
Trong đêm mưa này thổ lộ ra hết.
Dạ Lăng Hàn ôm chặt Vân Dật, như đang ôm bảo bối.
“Nhiên Nhiên, rốt cuộc em cũng đã về
rồi.”
Cũng không biết có phải do Dạ Lăng Hàn đột nhiên tăng lực độ ôm hay là lời nỉ non của hắn khiến Vân Dật cảm giác như bên tai đùng một tiếng sấm rền, trực tiếp kéo cậu trở về thực tại.
Cậu nhận thức được bản thân bị một tên đàn ông mới thấy qua một lần ôm ôm hôn hôn, điều ấy khiến Vân Dật cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Cậu dùng sức đẩy Dạ Lăng Hàn ra, đấm một phát vào mặt hắn.
Dạ Lăng Hàn uống quá nhiều rượu, say khướt như vậy trên người không có chút sức lực nào. Vân Dật đấm xong hắn đã ngã lăn ra đất, lúc ngã xuống trán không may đập vào bia mộ.
“Bố ơi.”
Tuế Tuế sợ hãi chạy tới.
Bé lo lắng mà gọi khiến Vân Dật hoàn toàn tỉnh táo, cậu thở hổn hển, cỗ tức giận kia vẫn luẩn quẩn trong lòng nhưng mãi không thể bộc phát ra.
Vân Dật siết chặt nắm đấm, sau khi hít sâu mới khống chế được tính tình.
Cậu ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Dạ Lăng Hàn, trán không may sưng thành cái bánh bao thôi, không có bị chảy máu.
Tuế Tuế thấy bố giở trò lưu manh với chú đẹp, kỳ thật bé rất tức giận.
Sao bố lại có thể tranh đoạt chú đẹp với bé cơ chứ?
Muốn thơm phải là bé thơm mới đúng!
Tuế Tuế nâng mắt, rất cẩn thận mà nhìn về phía Vân Dật.
Nghĩa trang rất tối, Vân Dật có cầm theo đèn pin.
Nhưng vừa rồi đấm Dạ Lăng Hàn thì đèn bị rơi xuống đất nhưng chất lượng của đèn rất tốt, vẫn còn sáng chiếu lên khuôn mặt âm u của cậu.
Tuế Tuế vươn tay nhỏ, nhẹ nhàng
kéo góc áo ướt đẫm của Vân Dật, nhỏ giọng nói: “Chú ơi, thật xin lỗi! Bố con uống say mất rồi.”
Nếu không phải Tuế Tuế ở đây, Vân Dật thật sự muốn đấm Dạ Lăng Hàn một trận cho hả giận.
Trước nay làm gì có ai dám chiếm tiện nghi của cậu chứ, Dạ Lăng Hàn là tên đầu tiên.
Rốt cuộc bé con vẫn còn ở đây, Vân Dật cảm thấy không nên tính toàn chi li với một con ma men.
Cậu cúi đầu nhìn thấy đôi mắt khẩn trương của Tuế Tuế, cố nặn ra một nụ cười: “Không sao đâu con!”
Tuế Tuế nhìn thấy trên mặt Vân Dật toàn là nước mưa, cuống quít chạy chậm qua nhặt ô lên.
Bé cố gắng nhón chân lên, muốn che ô qua đỉnh đầu của Vân Dật.
Nhưng bé lùn quá, Vân Dật lại quá cao.
Vân Dật nhìn thấy bé cật lực lấy lòng với lo lắng cho mình trái tim nở rộ không thôi.
Dạ Lăng Hàn là Dạ Lăng Hàn, Dạ Chi Nhiên là Dạ Chi Nhiên.
(Bản QT là “đêm nhớ nhiên” hồi đầu đọc phải load mãi, cuối cùng hỏi bạn học tiếng trung chữ “nhớ” đọc sao, thì nó đưa cho chứ “xẻng” với chữ “chi” đủ mé nên tớ lấy chữ “chi” ấy, thấy cha Dạ Lăng Hàn đặt tên ý nghĩa quá trời)
Không thể chỉ vì tên bố hỗn đản mà trút giận lên con được.
Vân Dật điều chỉnh cảm xúc, lấy ô trong tay Tuế Tuế che cho mình
Tuế Tuế thở phào nhẹ nhõm, bé cong khóe mắt rất lấy lòng nói: “Chú ơi, chúng ta về nhà đi!”
Mưa rơi càng lúc càng lớn, cứ ở mãi nghĩa trang như này không được.
Vân Dật cúi đầu nhìn Dạ Lăng Hàn đang hôn mê bất tỉnh, nhịn không đấm chết hắn rồi gọi điện trợ lý, bảo cậu gọi người đến giúp.
Vân Dật quyết định sẽ không tiếp xúc với Dạ Lăng Hàn nữa, cậu kéo Dạ Lăng Hàn tới một cái ô lớn, đợi đến khi trợ lí gọi người tới, giao việc xong liền rời đi.
Tuế Tuế muốn Vân Dật đưa bé trở về, nhưng nhìn sắc mặt của Vân Dật rất đáng sợ, bé chỉ có thể lưu luyến không rời tạm biệt cậu.
*
Dạ Lăng Hàn tỉnh dậy từ cơn say, đầu hắn đau muốn nứt ra.
Hắn duỗi tay ấn lên trán đứng dậy rời giường.
Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt lúc đó Dạ Lăng Hàn mới phát hiện khóe miệng hắn sưng đỏ, trên trán còn u một cục lớn.
Hắn nhìn chằm chằm mặt hắn trong gương, nhíu mày nghĩ lại vết thương này từ đâu mà tới.
Nhưng nghĩ mãi không nhớ được gì, chẳng qua, hắn đã có một giấc mơ cực kì hoàn mĩ.
Ngày hôm qua là ngày giỗ của Kỷ Nhiên, hắn đến nghĩa trang tảo mộ, sau khi uống say còn nhìn thấy Kỷ Nhiên, hắn còn hôn Kỷ Nhiên.
Ngón tay Dạ Lăng Hàn đặt trên môi, dư vị ấy khiến hắn quyến luyến.
Quá chân thật!
Hắn cảm thấy hắn đang hôn một Kỷ Nhiên sống sờ sờ! Tất cả những thứ trong mơ đó đều là sự thật.
Từ sau khi mất đi Kỷ Nhiên, hắn cực kì thích uống rượu. Sau khi uống say là hắn có thể nhìn thấy Kỷ Nhiên trong mơ.
Kỷ Nhiên sẽ mỉm cười với hắn, sẽ nói yêu hắn, còn sẽ bầu bạn với hắn.
Ở hiện thực hắn thiếu những cái gì, ở trong mơ đều có thể cho hắn.
Đáng tiếc, thời gian mơ quá ngắn ngủi.
Hắn muốn hạnh phúc thêm một chút cũng không được, cho nên, hắn liền không ngừng uống rượu...... Như vậy, Kỷ Nhiên có thể luôn luôn ở bên cạnh hắn rồi.
Rượu đúng là thứ tốt, có thể làm tê liệt trái tim đau đớn của hắn.
Giấc mơ tối hôm qua giống như thuốc mê, cũng đủ cho hắn chống đỡ một thời gian.
Bởi vì trong mơ được hôn, tâm trạng của Dạ Lăng Hàn rất tốt, hắn chẳng thèm để ý đến vết thương trên mặt nữa.
Có thể mơ thấy Kỷ Nhiên đủ để hắn vui vẻ rất lâu.
Đi xuống dưới tầng hắn nghe thấy thanh âm nói chuyện.
Vân Tử Thu, Hạ Nguyên Đán và Tuế Tuế đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tuế Tuế quay đầu nhìn qua, sau khi nhìn thấy Dạ Lăng Hàn bé con tụt xuống ghế dùng chân ngắn chạy đến trước mặt Dạ Lăng Hàn, ngẩng mặt nhìn hắn nói: “Bố ơi bố tỉnh rồi, cơ thể của bố có đau không ạ?”
Dạ Lăng Hàn cúi người bế Tuế Tuế lên, khuôn mặt lạnh băng chỉ có nhìn thấy Tuế Tuế mới hiện ra nụ cười: “Tốt hơn nhiều rồi, con đang chơi cái gì thế?”
“Con với chú Nguyên Đán đang chơi trò chơi.” Tuế Tuế ôm cổ Dạ Lăng Hàn, thái độ rất thân mật.
Từ sau khi Kỷ Nhiên mất, Dạ Lăng Hàn đối xử với ai cũng lạnh lùng, chỉ có Tuế Tuế hắn mới yêu thương từ trong xương cốt ra.
Đứa bé này là ràng buộc duy nhất của hắn với Kỷ Nhiên.
Có Tuế Tuế ở bên cạnh, hắn mới có thể chịu được cảm giác mất đi niềm hạnh phúc dài đằng đẵng này.
Vân Tử Thu nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, chỉ vào vết thương trên trán hắn: “Cảm thấy thế nào? Có cần đến bệnh viện không?”
Dạ Lăng Hàn nhàn nhạt nói: “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không cần phiền toái như vậy.”
“Tôi không sao rồi, cậu với Nguyên Đán nhanh về đi. Lâu vậy, Hạ Khang An ở nhà chắc thằng bé sốt ruột lắm.”
Hai ngày liên tiếp phiền Vân Tử Thu giúp hắn trông con khiến Dạ Lăng Hàn hơi áy náy.
Nhớ tới sự việc hôm qua, Vân Tử Thu cảm thấy nên hỏi một chút.
Hắn mở miệng nói: “A Hàn, cậu quen người của Vân gia?”
Thấy Dạ Lăng Hàn mờ mịt nhìn hắn, Vân Tử Thu bổ sung nói: “Không phải nhà tôi, mà là Vân gia ở nước Vân Lai cơ.”
Dạ Lăng Hàn ngồi lên sofa, đặt Tuế Tuế lên đùi, thong thả rót trà ung dung mà uống nói: “Không quen! Dạ thị chưa từng hợp tác với bên đó.”
Vân Tử Thu nghi hoặc nói: “Kỳ lạ! Vậy vì sao người của Vân gia lại đưa cậu về?”
“Cái gì mà người của Vân gia? Tối hôm qua không phải cậu đưa tôi về sao?”
“Tối hôm qua mưa to lắm, trên cầu xảy ra tai nạn nên tắc đường. Tôi với Nguyên Đán kẹt cứng trên cầu hai tiếng đồng hồ mới hết tắc. Lúc chúng tôi đến đây thì cậu đã được người của Vân gia đưa về rồi.”
Vân Tử Thu nói: “Sau đó tôi tra qua một chút, những người đó là người của Vân Dật.”
“Vân Dật?” Dạ Lăng Hàn lẩm nhẩm trong đầu, cảm thấy rất xa lạ.
Tuế Tuế đột nhiên kêu lên: “Thì ra chú đẹp tên là Vân Dật a.”
Dạ Lăng Hàn với Vân Tử Thu đồng loạt nhìn về phía bé con.
Tuế Tuế nói: “Chú đẹp chính là người cùng con lên TV lúc ở nhà trẻ đấy ạ. Chú ấy rất tốt với Tuế Tuế, hôm qua là chú ấy đưa Tuế Tuế theo đến nghĩa trang tìm bố ạ.”
Dạ Lăng Hàn nhíu mày.
Tối hôm qua......
Hắn mơ hồ cảm thấy có người xuất hiện bên cạnh hắn.
Hắn nghĩ đó là mơ!
Rốt cuộc thì khi uống nhiều quá, thỉnh thoảng nằm mơ sẽ nhận người lung tung.
Mặc kệ Vân Dật là ai, hắn không có hứng thú muốn biết.
Dạ Lăng Hàn lạnh nhạt nói: “Không quen.”
“Chú đẹp cực kì xinh đẹp ạ, chú ấy lớn lên rất rất rất đẹp luôn.”
Tuế Tuế rất tự hào mà hếch mặt lên nói: “Con nhìn thấy mặt của chú ấy rồi, so với bố còn xinh đẹp hơn.”
“A!” Dạ Lăng Hàn trào phúng nói: “Bình hoa mà thôi.”
“Chú đẹp là chú đẹp, mới không phải bình hoa đâu!”
Tuế Tuế bò lên người Dạ Lăng Hàn, móc di động trong túi hắn ta, lấy ngón tay của Dạ Lăng Hàn mở khoá, tìm app video rồi nói vào thanh tìm kiếm 《 nhỏ mà lanh 》. Có vài video nảy ra, bé click mở một trong số đó đưa cho Dạ Lăng Hàn: “Bố ơi bố nhìn đi, chú đẹp thật sự rất đẹp.”
Dạ Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, vừa định trào phúng thêm vài câu, khi nhìn thấy người trong màn hình, hắn đột nhiên cả kinh cướp lấy điện thoại.
Trên màn hình, người đó đeo khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt.
Chính là đôi mắt ấy khiến Dạ Lăng Hàn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Quá giống!
Người này rất giống Kỷ Nhiên.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm màn hình, đôi mắt có điểm hoảng hốt, hắn cảm giác bóng dáng của Kỷ Nhiên đang dần dần hợp lại với người này.
“Cậu ta là ai?”
Dạ Lăng Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ bừng phức tạp nhìn màn hình, vẻ mặt của hắn nhìn dữ tợn nhưng nói chuyện lại run rẩy không thôi.
“Bố, đây là chú đẹp a!” Tuế Tuế nghiêng đầu, khó hiểu nhìn bố bé. Cảm thấy biểu tình của bố thật là khủng khiếp a! Như là muốn chui vào màn hình kéo chú đẹp ra ấy.
Vân Tử Thu đè lại cánh tay của Dạ Lăng Hàn lắc đầu: “Cậu ta không phải Kỷ Nhiên.”
“Nhưng cậu ta rất giống Kỷ Nhiên. Đặc biệt là đôi mắt kia, quả thật giống nhau như đúc.”
Dạ Lăng Hàn nhớ gia đình của Vân Tử Thu có gốc gác sâu xa với Vân gia bên Vân Lai liền vội vàng hỏi: “Cậu gặp qua cậu ta chưa?”
Vân Tử Thu nói đúng sự thật: “Không có, lúc tôi đến buổi tiệc Niên Niên bên đó, cậu ta không có tham dự. Nói là đưa nghệ sĩ đi đến liên hoan phim quốc tế. Dưới tay cậu ta có một người là ảnh đế, cậu ta đi theo để làm nổi thanh danh. Kỳ thật, thân phận của cậu ta còn gây chú ý hơn bất cứ nghệ sĩ nào ấy chứ.”
“Người kia là ai?” Dạ Lăng Hàn cảm thấy hơi bực, nếu là một nhân vật lớn, không có khả năng hắn không biết.
“Gia chủ đương nhiệm của Vân gia—— Vân Dật. Hiện tại toàn bộ Vân gia cho dù là dòng chính hay dòng nhánh đều bị cậu ta khống chế.” Nhắc tới Vân Dật, Vân Tử Thu lộ ra biểu tình khâm phục: “Chắc hẳn cậu biết, Vân gia trước kia rất loạn. Từ đời ông của Vân Dật, người trong gia tộc vẫn luôn ngầm đấu đá lẫn nhau, đến đời của bố cậu ta đấu đá còn lợi hại hơn. Bố của cậu ta cũng qua đời trong vụ đấu đá đó. Bốn năm trước Vân Dật quay về Vân gia chỉnh lại hết đám người đó, không ai dám nói nửa chữ “không“.”
“Khoan đã ——” Dạ Lăng Hàn bắt được mấu chốt: “Cậu nói cậu ta trở lại Vân gia khi nào?”
Vân Tử Thu nói: “Bốn năm trước.”
Trong đầu của Dạ Lăng Hàn như có thứ gì đó nổ ầm.
Vân Dật bốn năm trước trở lại Vân gia.
Kỷ Nhiên bốn năm trước gặp tai nạn ngoài ý muốn.
Mọi thứ sao có thể trùng hợp như vậy được?
(Có hẳn một đống chương về Hạ Nguyên Đán với Vân Tử Thu các bạn ạ, mà mình tìm mãi không ra, nếu tìm thấy nhất định tui sẽ edit cho các bạng)
Ngọn lửa ấy đốt tận sâu trong lòng cậu, đem lý trí của cậu đốt cháy sạch.
Cậu ngây ngốc ngồi ở đó, sức lực trên người sức lực bị nụ hôn này hút ra khỏi cơ thể.
Ngón tay cậu thõng xuống, chiếc ô rơi xuống đất xoay vài vòng nhưng không ai chú ý tới điểm này.
Trong nháy mắt liền xối ướt hết hai người đang ôm nhau, thân thể thì lạnh lẽo mà trái tim lại nóng đến kinh người.
Dạ Lăng Hàn nhẹ nhàng mà hôn người trước mặt, hắn chằm chằm gương mặt đã xuất hiện trong mộng của hắn hàng tỉ lần.
“Nhiên Nhiên!”
“Nhiên Nhiên!”
Mỗi một tiếng nỉ non ấy hắn đã gọi 4 năm nay, hơn một nghìn ngày đêm tưởng niệm.
Trong đêm mưa này thổ lộ ra hết.
Dạ Lăng Hàn ôm chặt Vân Dật, như đang ôm bảo bối.
“Nhiên Nhiên, rốt cuộc em cũng đã về
rồi.”
Cũng không biết có phải do Dạ Lăng Hàn đột nhiên tăng lực độ ôm hay là lời nỉ non của hắn khiến Vân Dật cảm giác như bên tai đùng một tiếng sấm rền, trực tiếp kéo cậu trở về thực tại.
Cậu nhận thức được bản thân bị một tên đàn ông mới thấy qua một lần ôm ôm hôn hôn, điều ấy khiến Vân Dật cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Cậu dùng sức đẩy Dạ Lăng Hàn ra, đấm một phát vào mặt hắn.
Dạ Lăng Hàn uống quá nhiều rượu, say khướt như vậy trên người không có chút sức lực nào. Vân Dật đấm xong hắn đã ngã lăn ra đất, lúc ngã xuống trán không may đập vào bia mộ.
“Bố ơi.”
Tuế Tuế sợ hãi chạy tới.
Bé lo lắng mà gọi khiến Vân Dật hoàn toàn tỉnh táo, cậu thở hổn hển, cỗ tức giận kia vẫn luẩn quẩn trong lòng nhưng mãi không thể bộc phát ra.
Vân Dật siết chặt nắm đấm, sau khi hít sâu mới khống chế được tính tình.
Cậu ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Dạ Lăng Hàn, trán không may sưng thành cái bánh bao thôi, không có bị chảy máu.
Tuế Tuế thấy bố giở trò lưu manh với chú đẹp, kỳ thật bé rất tức giận.
Sao bố lại có thể tranh đoạt chú đẹp với bé cơ chứ?
Muốn thơm phải là bé thơm mới đúng!
Tuế Tuế nâng mắt, rất cẩn thận mà nhìn về phía Vân Dật.
Nghĩa trang rất tối, Vân Dật có cầm theo đèn pin.
Nhưng vừa rồi đấm Dạ Lăng Hàn thì đèn bị rơi xuống đất nhưng chất lượng của đèn rất tốt, vẫn còn sáng chiếu lên khuôn mặt âm u của cậu.
Tuế Tuế vươn tay nhỏ, nhẹ nhàng
kéo góc áo ướt đẫm của Vân Dật, nhỏ giọng nói: “Chú ơi, thật xin lỗi! Bố con uống say mất rồi.”
Nếu không phải Tuế Tuế ở đây, Vân Dật thật sự muốn đấm Dạ Lăng Hàn một trận cho hả giận.
Trước nay làm gì có ai dám chiếm tiện nghi của cậu chứ, Dạ Lăng Hàn là tên đầu tiên.
Rốt cuộc bé con vẫn còn ở đây, Vân Dật cảm thấy không nên tính toàn chi li với một con ma men.
Cậu cúi đầu nhìn thấy đôi mắt khẩn trương của Tuế Tuế, cố nặn ra một nụ cười: “Không sao đâu con!”
Tuế Tuế nhìn thấy trên mặt Vân Dật toàn là nước mưa, cuống quít chạy chậm qua nhặt ô lên.
Bé cố gắng nhón chân lên, muốn che ô qua đỉnh đầu của Vân Dật.
Nhưng bé lùn quá, Vân Dật lại quá cao.
Vân Dật nhìn thấy bé cật lực lấy lòng với lo lắng cho mình trái tim nở rộ không thôi.
Dạ Lăng Hàn là Dạ Lăng Hàn, Dạ Chi Nhiên là Dạ Chi Nhiên.
(Bản QT là “đêm nhớ nhiên” hồi đầu đọc phải load mãi, cuối cùng hỏi bạn học tiếng trung chữ “nhớ” đọc sao, thì nó đưa cho chứ “xẻng” với chữ “chi” đủ mé nên tớ lấy chữ “chi” ấy, thấy cha Dạ Lăng Hàn đặt tên ý nghĩa quá trời)
Không thể chỉ vì tên bố hỗn đản mà trút giận lên con được.
Vân Dật điều chỉnh cảm xúc, lấy ô trong tay Tuế Tuế che cho mình
Tuế Tuế thở phào nhẹ nhõm, bé cong khóe mắt rất lấy lòng nói: “Chú ơi, chúng ta về nhà đi!”
Mưa rơi càng lúc càng lớn, cứ ở mãi nghĩa trang như này không được.
Vân Dật cúi đầu nhìn Dạ Lăng Hàn đang hôn mê bất tỉnh, nhịn không đấm chết hắn rồi gọi điện trợ lý, bảo cậu gọi người đến giúp.
Vân Dật quyết định sẽ không tiếp xúc với Dạ Lăng Hàn nữa, cậu kéo Dạ Lăng Hàn tới một cái ô lớn, đợi đến khi trợ lí gọi người tới, giao việc xong liền rời đi.
Tuế Tuế muốn Vân Dật đưa bé trở về, nhưng nhìn sắc mặt của Vân Dật rất đáng sợ, bé chỉ có thể lưu luyến không rời tạm biệt cậu.
*
Dạ Lăng Hàn tỉnh dậy từ cơn say, đầu hắn đau muốn nứt ra.
Hắn duỗi tay ấn lên trán đứng dậy rời giường.
Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt lúc đó Dạ Lăng Hàn mới phát hiện khóe miệng hắn sưng đỏ, trên trán còn u một cục lớn.
Hắn nhìn chằm chằm mặt hắn trong gương, nhíu mày nghĩ lại vết thương này từ đâu mà tới.
Nhưng nghĩ mãi không nhớ được gì, chẳng qua, hắn đã có một giấc mơ cực kì hoàn mĩ.
Ngày hôm qua là ngày giỗ của Kỷ Nhiên, hắn đến nghĩa trang tảo mộ, sau khi uống say còn nhìn thấy Kỷ Nhiên, hắn còn hôn Kỷ Nhiên.
Ngón tay Dạ Lăng Hàn đặt trên môi, dư vị ấy khiến hắn quyến luyến.
Quá chân thật!
Hắn cảm thấy hắn đang hôn một Kỷ Nhiên sống sờ sờ! Tất cả những thứ trong mơ đó đều là sự thật.
Từ sau khi mất đi Kỷ Nhiên, hắn cực kì thích uống rượu. Sau khi uống say là hắn có thể nhìn thấy Kỷ Nhiên trong mơ.
Kỷ Nhiên sẽ mỉm cười với hắn, sẽ nói yêu hắn, còn sẽ bầu bạn với hắn.
Ở hiện thực hắn thiếu những cái gì, ở trong mơ đều có thể cho hắn.
Đáng tiếc, thời gian mơ quá ngắn ngủi.
Hắn muốn hạnh phúc thêm một chút cũng không được, cho nên, hắn liền không ngừng uống rượu...... Như vậy, Kỷ Nhiên có thể luôn luôn ở bên cạnh hắn rồi.
Rượu đúng là thứ tốt, có thể làm tê liệt trái tim đau đớn của hắn.
Giấc mơ tối hôm qua giống như thuốc mê, cũng đủ cho hắn chống đỡ một thời gian.
Bởi vì trong mơ được hôn, tâm trạng của Dạ Lăng Hàn rất tốt, hắn chẳng thèm để ý đến vết thương trên mặt nữa.
Có thể mơ thấy Kỷ Nhiên đủ để hắn vui vẻ rất lâu.
Đi xuống dưới tầng hắn nghe thấy thanh âm nói chuyện.
Vân Tử Thu, Hạ Nguyên Đán và Tuế Tuế đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tuế Tuế quay đầu nhìn qua, sau khi nhìn thấy Dạ Lăng Hàn bé con tụt xuống ghế dùng chân ngắn chạy đến trước mặt Dạ Lăng Hàn, ngẩng mặt nhìn hắn nói: “Bố ơi bố tỉnh rồi, cơ thể của bố có đau không ạ?”
Dạ Lăng Hàn cúi người bế Tuế Tuế lên, khuôn mặt lạnh băng chỉ có nhìn thấy Tuế Tuế mới hiện ra nụ cười: “Tốt hơn nhiều rồi, con đang chơi cái gì thế?”
“Con với chú Nguyên Đán đang chơi trò chơi.” Tuế Tuế ôm cổ Dạ Lăng Hàn, thái độ rất thân mật.
Từ sau khi Kỷ Nhiên mất, Dạ Lăng Hàn đối xử với ai cũng lạnh lùng, chỉ có Tuế Tuế hắn mới yêu thương từ trong xương cốt ra.
Đứa bé này là ràng buộc duy nhất của hắn với Kỷ Nhiên.
Có Tuế Tuế ở bên cạnh, hắn mới có thể chịu được cảm giác mất đi niềm hạnh phúc dài đằng đẵng này.
Vân Tử Thu nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, chỉ vào vết thương trên trán hắn: “Cảm thấy thế nào? Có cần đến bệnh viện không?”
Dạ Lăng Hàn nhàn nhạt nói: “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không cần phiền toái như vậy.”
“Tôi không sao rồi, cậu với Nguyên Đán nhanh về đi. Lâu vậy, Hạ Khang An ở nhà chắc thằng bé sốt ruột lắm.”
Hai ngày liên tiếp phiền Vân Tử Thu giúp hắn trông con khiến Dạ Lăng Hàn hơi áy náy.
Nhớ tới sự việc hôm qua, Vân Tử Thu cảm thấy nên hỏi một chút.
Hắn mở miệng nói: “A Hàn, cậu quen người của Vân gia?”
Thấy Dạ Lăng Hàn mờ mịt nhìn hắn, Vân Tử Thu bổ sung nói: “Không phải nhà tôi, mà là Vân gia ở nước Vân Lai cơ.”
Dạ Lăng Hàn ngồi lên sofa, đặt Tuế Tuế lên đùi, thong thả rót trà ung dung mà uống nói: “Không quen! Dạ thị chưa từng hợp tác với bên đó.”
Vân Tử Thu nghi hoặc nói: “Kỳ lạ! Vậy vì sao người của Vân gia lại đưa cậu về?”
“Cái gì mà người của Vân gia? Tối hôm qua không phải cậu đưa tôi về sao?”
“Tối hôm qua mưa to lắm, trên cầu xảy ra tai nạn nên tắc đường. Tôi với Nguyên Đán kẹt cứng trên cầu hai tiếng đồng hồ mới hết tắc. Lúc chúng tôi đến đây thì cậu đã được người của Vân gia đưa về rồi.”
Vân Tử Thu nói: “Sau đó tôi tra qua một chút, những người đó là người của Vân Dật.”
“Vân Dật?” Dạ Lăng Hàn lẩm nhẩm trong đầu, cảm thấy rất xa lạ.
Tuế Tuế đột nhiên kêu lên: “Thì ra chú đẹp tên là Vân Dật a.”
Dạ Lăng Hàn với Vân Tử Thu đồng loạt nhìn về phía bé con.
Tuế Tuế nói: “Chú đẹp chính là người cùng con lên TV lúc ở nhà trẻ đấy ạ. Chú ấy rất tốt với Tuế Tuế, hôm qua là chú ấy đưa Tuế Tuế theo đến nghĩa trang tìm bố ạ.”
Dạ Lăng Hàn nhíu mày.
Tối hôm qua......
Hắn mơ hồ cảm thấy có người xuất hiện bên cạnh hắn.
Hắn nghĩ đó là mơ!
Rốt cuộc thì khi uống nhiều quá, thỉnh thoảng nằm mơ sẽ nhận người lung tung.
Mặc kệ Vân Dật là ai, hắn không có hứng thú muốn biết.
Dạ Lăng Hàn lạnh nhạt nói: “Không quen.”
“Chú đẹp cực kì xinh đẹp ạ, chú ấy lớn lên rất rất rất đẹp luôn.”
Tuế Tuế rất tự hào mà hếch mặt lên nói: “Con nhìn thấy mặt của chú ấy rồi, so với bố còn xinh đẹp hơn.”
“A!” Dạ Lăng Hàn trào phúng nói: “Bình hoa mà thôi.”
“Chú đẹp là chú đẹp, mới không phải bình hoa đâu!”
Tuế Tuế bò lên người Dạ Lăng Hàn, móc di động trong túi hắn ta, lấy ngón tay của Dạ Lăng Hàn mở khoá, tìm app video rồi nói vào thanh tìm kiếm 《 nhỏ mà lanh 》. Có vài video nảy ra, bé click mở một trong số đó đưa cho Dạ Lăng Hàn: “Bố ơi bố nhìn đi, chú đẹp thật sự rất đẹp.”
Dạ Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, vừa định trào phúng thêm vài câu, khi nhìn thấy người trong màn hình, hắn đột nhiên cả kinh cướp lấy điện thoại.
Trên màn hình, người đó đeo khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt.
Chính là đôi mắt ấy khiến Dạ Lăng Hàn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Quá giống!
Người này rất giống Kỷ Nhiên.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm màn hình, đôi mắt có điểm hoảng hốt, hắn cảm giác bóng dáng của Kỷ Nhiên đang dần dần hợp lại với người này.
“Cậu ta là ai?”
Dạ Lăng Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ bừng phức tạp nhìn màn hình, vẻ mặt của hắn nhìn dữ tợn nhưng nói chuyện lại run rẩy không thôi.
“Bố, đây là chú đẹp a!” Tuế Tuế nghiêng đầu, khó hiểu nhìn bố bé. Cảm thấy biểu tình của bố thật là khủng khiếp a! Như là muốn chui vào màn hình kéo chú đẹp ra ấy.
Vân Tử Thu đè lại cánh tay của Dạ Lăng Hàn lắc đầu: “Cậu ta không phải Kỷ Nhiên.”
“Nhưng cậu ta rất giống Kỷ Nhiên. Đặc biệt là đôi mắt kia, quả thật giống nhau như đúc.”
Dạ Lăng Hàn nhớ gia đình của Vân Tử Thu có gốc gác sâu xa với Vân gia bên Vân Lai liền vội vàng hỏi: “Cậu gặp qua cậu ta chưa?”
Vân Tử Thu nói đúng sự thật: “Không có, lúc tôi đến buổi tiệc Niên Niên bên đó, cậu ta không có tham dự. Nói là đưa nghệ sĩ đi đến liên hoan phim quốc tế. Dưới tay cậu ta có một người là ảnh đế, cậu ta đi theo để làm nổi thanh danh. Kỳ thật, thân phận của cậu ta còn gây chú ý hơn bất cứ nghệ sĩ nào ấy chứ.”
“Người kia là ai?” Dạ Lăng Hàn cảm thấy hơi bực, nếu là một nhân vật lớn, không có khả năng hắn không biết.
“Gia chủ đương nhiệm của Vân gia—— Vân Dật. Hiện tại toàn bộ Vân gia cho dù là dòng chính hay dòng nhánh đều bị cậu ta khống chế.” Nhắc tới Vân Dật, Vân Tử Thu lộ ra biểu tình khâm phục: “Chắc hẳn cậu biết, Vân gia trước kia rất loạn. Từ đời ông của Vân Dật, người trong gia tộc vẫn luôn ngầm đấu đá lẫn nhau, đến đời của bố cậu ta đấu đá còn lợi hại hơn. Bố của cậu ta cũng qua đời trong vụ đấu đá đó. Bốn năm trước Vân Dật quay về Vân gia chỉnh lại hết đám người đó, không ai dám nói nửa chữ “không“.”
“Khoan đã ——” Dạ Lăng Hàn bắt được mấu chốt: “Cậu nói cậu ta trở lại Vân gia khi nào?”
Vân Tử Thu nói: “Bốn năm trước.”
Trong đầu của Dạ Lăng Hàn như có thứ gì đó nổ ầm.
Vân Dật bốn năm trước trở lại Vân gia.
Kỷ Nhiên bốn năm trước gặp tai nạn ngoài ý muốn.
Mọi thứ sao có thể trùng hợp như vậy được?
(Có hẳn một đống chương về Hạ Nguyên Đán với Vân Tử Thu các bạn ạ, mà mình tìm mãi không ra, nếu tìm thấy nhất định tui sẽ edit cho các bạng)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.